Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra
Chương 51: Phượng hoàng
Đường Tiểu Điềm
24/04/2021
Phương Yến Như nhìn cậu bằng đôi mắt tràn ngập sợ hãi. Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy La Mạn Thiên như vậy cả.
Kể cả lúc cậu ta bị Hoàng Hạo Nhiên chà đạp và khinh bỉ.
La Mạn Thiên lúc ấy sẽ chỉ như một con chim sẻ yếu ớt sợ hãi thế giới.
Còn kẻ trước mặt cô ta giờ phút này - lại hệt như một con phượng hoàng ngạo mạn nguy hiểm. Tựa như chỉ cần làm sai ý nó một chút thôi cũng sẽ bị nhấn chìm trong hoả ngục.
Những người xung quanh hít một ngụm khí lạnh. Giáo bá không hổ là giáo bá, có lẽ bọn họ đã quen nhìn một cậu học sinh cà lơ phất phơ nên quên mất. Ai là người đã đánh đầu gấu cũ của trường bọn họ -Tâm Như Phúc đến không kịp trở tay.
Hay lang dài đột nhiên im ắng, sự im ắng quỷ dị kết hợp với cái nắng oi ả cuối tháng năm, khiến cho người ta không hẹn mà đổ mồ hôi hột.
Ngoài sân, bóng nắng đổ dài trên những nhánh của cây đại thụ. Mọi người hết thảy đều nín lặng. Bởi họ sợ, nếu lúc này họ làm gì đó sai trái, dù chỉ một chút. Cũng có thể khiến vị kia đánh bọn họ.
Đương nhiên, những suy nghĩ này Phùng Tiểu Văn không biết.
Nếu cậu biết, chắc chắn sẽ cười khổ, bọn nhóc này khi không lại tự bổ não cái gì rồi ? Cậu trông giống con người bạo lực không có tính tự chủ thế à ?
Nhưng chính vì cậu không biết nên mới không kịp uốn nắn suy nghĩ cho mấy cô cậu học trò kia.
Giờ thì trong mắt họ, cậu thực sự là hung thần rồi.
Phương Yến Như mất một khoảng thời gian mới có thể bình ổn sợ hãi trong lòng. Cô ta tiếp tục lườm nguýt Phùng Tiểu Văn, cực kì khinh bỉ nói.
_ Tao chửi mẹ mày đấy thì sao ? Mày đừng tưởng mẹ mày là con thế gia thì kiêu hãnh. Mẹ mày cùng lắm cũng chỉ là một đứa con gái bị vứt bỏ, một con đ*ếm không hơn không kém. Món đồ bị người khác lợi dụng mà thôi !!!!
Cô ta càng nói càng cười to hơn, điệu cười không khác gì một kẻ điên loạn. Đám nam sinh tụ tập xung quanh bớt chợt cảm giác bấy lâu nay mình đều bị lừa.
Bị nữ sinh trước mặt lừa bằng cái bộ dáng đáng yêu hoạt bát, cô ta chỉ cần nói năm ba câu đã có thể đem bọn họ xoay vòng đến bắc cực rồi.
Có chút tức giận. Có chút thất vọng. Nhiều hơn là cảm giác không can tâm khi bị người mình yêu thích lừa gạt.
Mọi chuyện diễn biến nhanh đến chóng mặt, không biết từ lúc nào đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Khương Hoạ. Cô từ nhân vật chính trở thành kẻ đứng xem. Có chút bối không không biết làm sao nhìn hai người nọ mặt đối mặt.
Đám người ở hành lang bất lực thầm mắng Phương Yến Như đúng là vừa ngu vừa liều.
Thật hết thuốc chữa.
Phùng Tiểu Văn thấy có vẻ nữ chủ thật có điểm chưa hiểu, cậu không phải La Mạn Thiên trước đây, đương nhiên cách hành sử cũng không giống La Mạn Thiên trước đây.
Cậu túm tóc cô ta, nhẹ nhà vỗ vào mặt cô ta hai cái. - Tỉnh chưa ? Này, để tôi nói cho cậu biết nhé ? Tôi đã không còn là La Mạn Thiên, thằng con hoang yếu đuối nhu nhược trước đây nữa rồi. Còn về việc của mẹ tôi, dù bà có bị gia đình bỏ mặc hay bất cứ thứ gì đi chăng nữa cũng không phải việc của cậu. Nhưng cậu phải biết, những gì mà các người nợ La Mạn Thiên của trước đây, tôi nhất định sẽ trả cho bằng đủ, trả cho bằng sạch !
Cậu nói bằng cái ngữ điệu đều đều nhưng lại khiến cho những người xung quanh xởn gai ốc.
Đến nữ chủ Phương Yến Như cũng bị cậu doạ cho run bần bật.
Mà những lời này cậu nói, lại không đơn thuần để một mình nữ chủ nghe. Dựa theo tính cách được thiết lập của mình, cô ta nhất định sẽ kể lại với nam chủ.
Nhưng giờ bản thân Phương Yến Như và Hoàng Hạo Nhiên không bên nhau thì kể thế quái nào được.
Vậy nên chỉ còn khả năng duy nhất là Phương yến Như sẽ đem những lời này của cậu kể cho La Vĩnh Kì.
Coi như đây là lời cảnh báo cuối cùng của cậu dành cho La gia đi. Những thứ họ đã lấy đi của nguyên chủ.
Gia đình, tuổi thơ, một cuộc sống hạnh phúc, cả việc họ đã bỏ mặc nguyên chủ đến tận lúc chết trong cuốn tiểu thuyết gốc.
Vậy thì đòi lại hết lượt vậy.
Và còn một số chuyện khiến Phùng Tiểu Văn trằn trọc nhiều đêm không ngủ nữa. Chính là cái chết của Wiiliam Vĩnh Tâm.
Cái chết của bà nhìn qua thì hợp tình hợp lí nhưng lại ẩn chứa rất nhiều khúc mắc.
Tỉ như tại sao La Hi Thần lại có thể chót lọt biến mẹ con nguyên chủ thành thế thân của Dương Mật và La Vĩnh kì được ?
Vị thế gia kia là ai ? Nếu từ đầu đã nhắm vào vợ và con của La Hi Thần thì ắt hẳn phải biết hai người họ là ai chứ.
Sao có thể nói nhầm là nhầm được.
Vô vàn những lí do cứ lượn qua lượn lại trong đầu Phùng Tiểu Văn, khiến cho cậu càng như lạc trong một đám sương mù dày đặc không có lối ra.
Kể cả lúc cậu ta bị Hoàng Hạo Nhiên chà đạp và khinh bỉ.
La Mạn Thiên lúc ấy sẽ chỉ như một con chim sẻ yếu ớt sợ hãi thế giới.
Còn kẻ trước mặt cô ta giờ phút này - lại hệt như một con phượng hoàng ngạo mạn nguy hiểm. Tựa như chỉ cần làm sai ý nó một chút thôi cũng sẽ bị nhấn chìm trong hoả ngục.
Những người xung quanh hít một ngụm khí lạnh. Giáo bá không hổ là giáo bá, có lẽ bọn họ đã quen nhìn một cậu học sinh cà lơ phất phơ nên quên mất. Ai là người đã đánh đầu gấu cũ của trường bọn họ -Tâm Như Phúc đến không kịp trở tay.
Hay lang dài đột nhiên im ắng, sự im ắng quỷ dị kết hợp với cái nắng oi ả cuối tháng năm, khiến cho người ta không hẹn mà đổ mồ hôi hột.
Ngoài sân, bóng nắng đổ dài trên những nhánh của cây đại thụ. Mọi người hết thảy đều nín lặng. Bởi họ sợ, nếu lúc này họ làm gì đó sai trái, dù chỉ một chút. Cũng có thể khiến vị kia đánh bọn họ.
Đương nhiên, những suy nghĩ này Phùng Tiểu Văn không biết.
Nếu cậu biết, chắc chắn sẽ cười khổ, bọn nhóc này khi không lại tự bổ não cái gì rồi ? Cậu trông giống con người bạo lực không có tính tự chủ thế à ?
Nhưng chính vì cậu không biết nên mới không kịp uốn nắn suy nghĩ cho mấy cô cậu học trò kia.
Giờ thì trong mắt họ, cậu thực sự là hung thần rồi.
Phương Yến Như mất một khoảng thời gian mới có thể bình ổn sợ hãi trong lòng. Cô ta tiếp tục lườm nguýt Phùng Tiểu Văn, cực kì khinh bỉ nói.
_ Tao chửi mẹ mày đấy thì sao ? Mày đừng tưởng mẹ mày là con thế gia thì kiêu hãnh. Mẹ mày cùng lắm cũng chỉ là một đứa con gái bị vứt bỏ, một con đ*ếm không hơn không kém. Món đồ bị người khác lợi dụng mà thôi !!!!
Cô ta càng nói càng cười to hơn, điệu cười không khác gì một kẻ điên loạn. Đám nam sinh tụ tập xung quanh bớt chợt cảm giác bấy lâu nay mình đều bị lừa.
Bị nữ sinh trước mặt lừa bằng cái bộ dáng đáng yêu hoạt bát, cô ta chỉ cần nói năm ba câu đã có thể đem bọn họ xoay vòng đến bắc cực rồi.
Có chút tức giận. Có chút thất vọng. Nhiều hơn là cảm giác không can tâm khi bị người mình yêu thích lừa gạt.
Mọi chuyện diễn biến nhanh đến chóng mặt, không biết từ lúc nào đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Khương Hoạ. Cô từ nhân vật chính trở thành kẻ đứng xem. Có chút bối không không biết làm sao nhìn hai người nọ mặt đối mặt.
Đám người ở hành lang bất lực thầm mắng Phương Yến Như đúng là vừa ngu vừa liều.
Thật hết thuốc chữa.
Phùng Tiểu Văn thấy có vẻ nữ chủ thật có điểm chưa hiểu, cậu không phải La Mạn Thiên trước đây, đương nhiên cách hành sử cũng không giống La Mạn Thiên trước đây.
Cậu túm tóc cô ta, nhẹ nhà vỗ vào mặt cô ta hai cái. - Tỉnh chưa ? Này, để tôi nói cho cậu biết nhé ? Tôi đã không còn là La Mạn Thiên, thằng con hoang yếu đuối nhu nhược trước đây nữa rồi. Còn về việc của mẹ tôi, dù bà có bị gia đình bỏ mặc hay bất cứ thứ gì đi chăng nữa cũng không phải việc của cậu. Nhưng cậu phải biết, những gì mà các người nợ La Mạn Thiên của trước đây, tôi nhất định sẽ trả cho bằng đủ, trả cho bằng sạch !
Cậu nói bằng cái ngữ điệu đều đều nhưng lại khiến cho những người xung quanh xởn gai ốc.
Đến nữ chủ Phương Yến Như cũng bị cậu doạ cho run bần bật.
Mà những lời này cậu nói, lại không đơn thuần để một mình nữ chủ nghe. Dựa theo tính cách được thiết lập của mình, cô ta nhất định sẽ kể lại với nam chủ.
Nhưng giờ bản thân Phương Yến Như và Hoàng Hạo Nhiên không bên nhau thì kể thế quái nào được.
Vậy nên chỉ còn khả năng duy nhất là Phương yến Như sẽ đem những lời này của cậu kể cho La Vĩnh Kì.
Coi như đây là lời cảnh báo cuối cùng của cậu dành cho La gia đi. Những thứ họ đã lấy đi của nguyên chủ.
Gia đình, tuổi thơ, một cuộc sống hạnh phúc, cả việc họ đã bỏ mặc nguyên chủ đến tận lúc chết trong cuốn tiểu thuyết gốc.
Vậy thì đòi lại hết lượt vậy.
Và còn một số chuyện khiến Phùng Tiểu Văn trằn trọc nhiều đêm không ngủ nữa. Chính là cái chết của Wiiliam Vĩnh Tâm.
Cái chết của bà nhìn qua thì hợp tình hợp lí nhưng lại ẩn chứa rất nhiều khúc mắc.
Tỉ như tại sao La Hi Thần lại có thể chót lọt biến mẹ con nguyên chủ thành thế thân của Dương Mật và La Vĩnh kì được ?
Vị thế gia kia là ai ? Nếu từ đầu đã nhắm vào vợ và con của La Hi Thần thì ắt hẳn phải biết hai người họ là ai chứ.
Sao có thể nói nhầm là nhầm được.
Vô vàn những lí do cứ lượn qua lượn lại trong đầu Phùng Tiểu Văn, khiến cho cậu càng như lạc trong một đám sương mù dày đặc không có lối ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.