Chương 19:
RIN THANH
25/09/2024
Tố Lam đánh cho Trần Thiệu Lâm một trận, khiến cho hắn ta không ngừng kêu la xin tha, nhưng sau đó không hiểu vì sao ống quần Trần Thiệu Lâm có một đốm lửa bỏ bốc cháy rồi lan ra với tốc độ kinh người.
Tố Lam giật mình lùi một khoảng, sau đó hoàn hồn hét lên thật to :" Cháy rồi, có ai không mau mang nước đến đây!!!"
Tiếng thét kinh hoàng của trần Thiệu Lâm vang lên đau đớn, hắn hoảng loạn kêu cứu, rồi không ngừng chạy loạn xạ, lửa nhanh chóng lan ra những chỗ bị hắn đụng phải.
" Tên điên này, đứng im đừng di chuyển!!!" Tố Lam cởi áo khoác của mình cố gắng dập lửa trên người hắn ta, được phần nào hay phần đó, nhưng Thiệu Lâm cứ liên tục di chuyển khiến ngọn lửa nhanh chóng lan đến lều.
Tố Lam đổ mồ hôi thần than " Không ổn" sau đó không ngại ngần kéo Thẩm Yến dưới đất lên, khoác tay cậu qua vai rồi chạy.
Lúc gần ra khỏi lều, Thẩm Yến ngoảnh đầu nhìn về phía Trần Thiệu Lâm bốc cháy với ngọn lửa, khóe miệng yếu ớt khẽ nhếch lên.
Bọn họ vừa ra không lâu, những người ở ngoài nghe Tố Lam hét lên trước đó đã nhanh chóng mang vòi xịt nước đến kịp thời, Trần Thiệu Lâm bị cháy nữa thân dưới nằm thoi thóp, mất nửa cái mạng, hoàn toàn bại liệt.
_____
Tố Lam đưa Thẩm Yến đến chỗ Quý mập, Thẩm Yến chưa kịp hoàn hồn đã bị Tố Lam thả xuống cái bụp, một cách không thương tiếc.
Thẩm Yến ngước lên nhìn Tố Lam đang xoay bả vai của mình với vẻ mặt ai oán.
Tố Lam cười cười:" Xin lỗi nha, ai bảo cậu nặng quá!"
Thẩm yến gầy như que củi: "...Cảm ơn...đã cứu tôi."
Quý mập hốt hoảng chạy đến " Lam ca trong đó có chuyện gì vậy, sao Trần Thiệu Lâm lại bốc cháy? Không lẽ xung quá lên tự đốt mình ư?"
" Xung cái đầu cậu!" Tố Lam vỗ một phát lên đầu Quý mập " bớt suy nghĩ lung tung. "
Quý mập xoa đầu cười hì hì rồi liếc nhìn Thẩm Yến ngồi dưới đất, chậc lưỡi: " Mỹ nhân này sao bị đánh thảm thế... Thằng cha biến thái kia đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, giờ hoàn toàn bị phế rồi, xứng đáng."
Tố Lam nhìn lướt qua Thẩm Yến, mặt mày bầm tím, khóe môi rỉ máu, tay chân cũng bị đạp đến rách da, cô không ngờ Trần Thiệu Lâm lại dùng sức nhiều đến vậy, trong thời gian ngắn mà đánh Thẩm Yến ra nông nổi này, hắn đúng là con chó điên. Tính ra một phần cũng là lỗi cô, nếu lúc nãy cô ra tay cứu anh sớm hơn...
Tố Lam cảm thấy hơi có lỗi nhưng cũng bất đắc dĩ, cô cần chứng cứ, mọi bằng chứng trước kia bị hắn ta tiêu hủy sạch sẽ, thật sự đến cọng tóc cũng chẳng còn, muốn hủy hoại hắn thì phải làm càng sớm càng tốt, nếu không sẽ còn bao nhiêu người bị hại, trách thì trách lần này Thẩm Yến xui xẻo thôi, hơn nữa cô cũng đã cứu anh rồi, không có gì phải tự trách cả.
Nhưng nếu anh mà biết cô đứng nhìn trộm ngay từ đầu mà không cứu, thì không biết có còn cảm ơn hay không, dù vậy Tố Lam vẫn mặt không biểu cảm nói: " Thấy điều bất bình ra tay tương trợ thôi, không cần cảm ơn, cậu ở đâu thì trở về đó đi."
Thẩm Yến thấy Tố Lam đang nhìn mình thì căng thẳng cúi đầu xuống, bàn tay xiết lại, bất lực nói: " Tôi... Không đi được, rất đau..."
Anh có phải con trai không vậy? Con trai gì mà yếu thế? Ba ba bồi bổ cho anh bao nhiêu thứ mà giờ người vẫn gầy yếu như cọng bún, rồi sau này không có tôi sao mà che chở cho mẹ anh đây, ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ nổi...
Mà thôi chuyện này từ bây giờ đã không còn liên quan đến cô, mỗi người một cuộc sống, cô giúp đến đây là cạn tình cạn nghĩa rồi.
" Quý mập đi mua băng các nhân thuốc sát trùng các thứ đến đây."
Chỉ giúp lần này nữa thôi đấyy...
" Okk Lam ca!" Quý mập nhanh chóng đi mua đồ khử trùng sát khuẩn rồi trở về.
" Đây Lam ca!"
Nhìn bịch thuốc trước mặt Tố Lam nheo mày hồi hất cầm :" Cậu làm đi, băng bó vết thương cho anh ta."
Quý mập khó xử gãi gãi đầu:" Trước giờ em chỉ biết tạo ra vết thương cho người khác chứ làm gì biết cách chữa lành cho người khác."
"..." Vô dụng.
Tố Lam giật lấy bịch thuốc ngồi xổm xuống, Thẩm Yến giật mình nhìn Tố Lam đang lại gần mình, một mùi hương thoang thoảng dần dần xáp gần anh.
Thẩm Yến bỗng chốc căng thẳng sau đó một bịch thuốc chặn tầm nhìn của anh.
" Anh tự làm đi." Tố Lam đưa xong không quan tâm nữa quay đầu đi chỗ khác.
Nhìn biểu cảm thờ ơ của Tố Lam, Thẩm Yến ngơ ngác cầm lấy bịch thuốc, sau đó bắt đầu tự xử lý vết thương trên người mình. Nhưng vết thương trên mặt quả thật không cách nào xử lý được, anh nhìn Tố Lam môi mấp máy nhưng cuối cũng không mở lời nhờ vả.
Quý mập tặc lưỡi, Lam ca đúng là lạnh lùng thật, người đẹp trước mặt mà vẫn không một chút thương xót, ném người ta xuống một cách tàn nhẫn, đã vậy còn không giúp đỡ xử lý vết thương, cậu biết Lam ca rất rành mấy vụ này, vì anh em chiến hữu hoặc chính bản thân Lam ca thường xuyên bị thương đều là Lam ca chữa trị sơ cứu, nhưng hôm nay chắc Lam ca ăn uống lộn thuốc nên tâm tình bất ổn không muốn hành hiệp trượng nghĩa đây mà, nhìn cái cách Lam ca dòm ngó rình rập Trần Thiệu Lâm làm chuyện người lớn là biết...
Người trước mặt đẹp đến mức, men lỳ thẳng hơn cột điện như cậu ta còn thấy xót thương, suýt nữa bị bẻ cong mà Lam ca cũng không hề bị dao động, đúng là đại ca của ta, rất có tố chất làm hòa thượng.
Tố Lam thấy Thẩm Yến đã xử lý gần xong vết thương, cô trầm mặc một chút rồi ngồi xuống nâng cằm Thẩm Yến lên, dùng bông sát trùng xử lý sơ qua, rồi lấy băng keo cá nhân dán lại, động tác lưu loát nhanh chóng trong một nốt nhạc,đôi mắt Thẩm Yến mở lớn nhìn khuôn mặt phóng đại của Tố Lam, yết hầu hơi chuyển động.
" Xong rồi, cậu chở cậu ta về nhà đi." Tố Lam làm xong lập tức đứng dậy, quay lưng đi.
Đang suy nghĩ vớ vẩn, giọng nói của Tố Lam làm Quý mập giật mình hoàn hồn, sau đó lập tức đáp lại:" Okk."
"Cậu đứng dậy được không? "
Thẩm Yến gật đầu rồi từ từ đứng lên.
" Đi theo tôi."
Quý mập đi theo hướng mà Tố Lam vừa đi, Thẩm Yến cũng cất bước đi theo.
Lúc hai người đi đến chỗ để xe của Quý mập thì Tố Lam đã ngồi lên chiếc moto của mình, đang đội nón bảo hiểm chuẩn bị xuất phát.
Quý đi đến xe mình, đưa cho Thẩm Yến cái nón bảo hiểm:" Cậu đội nó đi."
Thẩm Yến cầm lấy, cùng lúc Quý mập ngồi lên xe bảo:" Lên đi, nhà cậu ở đâu, tôi đưa về?"
Đợi một lúc không thấy ai trả lời, Quý mập quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Yến đã ngồi lên xe Tố Lam từ bao giờ. Trước khi Tố Lam phóng xe đi, Thẩm Yến đã kịp ngồi lên.
Quý mập:"????"
Tố Lam:"????" Cậu lên xe tôi làm gì.
" Nhà tôi ở hướng này, tôi đi xe này tiện hơn." Thẩm Yến chỉ về hướng đầu xe Tố Lam, xe Quý mập ở hướng ngược lại.
Tố Lam nghiến răng: " Cậu xuống xe đi với Quý mập đi."
" Nhưng anh ta lái xe đi mất rồi..."
Tố Lam quay lại nhìn, chỉ còn lại làn khói mờ, làm gì còn ai...
Móa thằng mậppp nàyyy!!!! Lần sau gặp lại đừng trách ba ba tàn nhẫn!!
Thẩm Yến thở dài nói:" Đã phiền anh chở tôi về nhà, cảm ơn rất nhiều!"
Tố Lam tức giận nổ ga, xe bắt đầu chuyển bánh:" Ngồi cho chắc."
Sau đó cơ thể cô hơi cứng lại, bởi vì Thẩm Yến bỗng vòng tay ôm lấy bụng cô.
" Xin lỗi tôi không ngồi vững được."
" Không sao..." Ai bảo cô chạy moto, không cho người ta ôm lỡ rớt giữa đường, một mạng người cô đền không nổi...
Đây là điều mà kiếp trước cô ao ước biết bao... Chỉ là kiếp thì cô đã không còn cảm giác rung động với anh.
Tố Lam giật mình lùi một khoảng, sau đó hoàn hồn hét lên thật to :" Cháy rồi, có ai không mau mang nước đến đây!!!"
Tiếng thét kinh hoàng của trần Thiệu Lâm vang lên đau đớn, hắn hoảng loạn kêu cứu, rồi không ngừng chạy loạn xạ, lửa nhanh chóng lan ra những chỗ bị hắn đụng phải.
" Tên điên này, đứng im đừng di chuyển!!!" Tố Lam cởi áo khoác của mình cố gắng dập lửa trên người hắn ta, được phần nào hay phần đó, nhưng Thiệu Lâm cứ liên tục di chuyển khiến ngọn lửa nhanh chóng lan đến lều.
Tố Lam đổ mồ hôi thần than " Không ổn" sau đó không ngại ngần kéo Thẩm Yến dưới đất lên, khoác tay cậu qua vai rồi chạy.
Lúc gần ra khỏi lều, Thẩm Yến ngoảnh đầu nhìn về phía Trần Thiệu Lâm bốc cháy với ngọn lửa, khóe miệng yếu ớt khẽ nhếch lên.
Bọn họ vừa ra không lâu, những người ở ngoài nghe Tố Lam hét lên trước đó đã nhanh chóng mang vòi xịt nước đến kịp thời, Trần Thiệu Lâm bị cháy nữa thân dưới nằm thoi thóp, mất nửa cái mạng, hoàn toàn bại liệt.
_____
Tố Lam đưa Thẩm Yến đến chỗ Quý mập, Thẩm Yến chưa kịp hoàn hồn đã bị Tố Lam thả xuống cái bụp, một cách không thương tiếc.
Thẩm Yến ngước lên nhìn Tố Lam đang xoay bả vai của mình với vẻ mặt ai oán.
Tố Lam cười cười:" Xin lỗi nha, ai bảo cậu nặng quá!"
Thẩm yến gầy như que củi: "...Cảm ơn...đã cứu tôi."
Quý mập hốt hoảng chạy đến " Lam ca trong đó có chuyện gì vậy, sao Trần Thiệu Lâm lại bốc cháy? Không lẽ xung quá lên tự đốt mình ư?"
" Xung cái đầu cậu!" Tố Lam vỗ một phát lên đầu Quý mập " bớt suy nghĩ lung tung. "
Quý mập xoa đầu cười hì hì rồi liếc nhìn Thẩm Yến ngồi dưới đất, chậc lưỡi: " Mỹ nhân này sao bị đánh thảm thế... Thằng cha biến thái kia đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, giờ hoàn toàn bị phế rồi, xứng đáng."
Tố Lam nhìn lướt qua Thẩm Yến, mặt mày bầm tím, khóe môi rỉ máu, tay chân cũng bị đạp đến rách da, cô không ngờ Trần Thiệu Lâm lại dùng sức nhiều đến vậy, trong thời gian ngắn mà đánh Thẩm Yến ra nông nổi này, hắn đúng là con chó điên. Tính ra một phần cũng là lỗi cô, nếu lúc nãy cô ra tay cứu anh sớm hơn...
Tố Lam cảm thấy hơi có lỗi nhưng cũng bất đắc dĩ, cô cần chứng cứ, mọi bằng chứng trước kia bị hắn ta tiêu hủy sạch sẽ, thật sự đến cọng tóc cũng chẳng còn, muốn hủy hoại hắn thì phải làm càng sớm càng tốt, nếu không sẽ còn bao nhiêu người bị hại, trách thì trách lần này Thẩm Yến xui xẻo thôi, hơn nữa cô cũng đã cứu anh rồi, không có gì phải tự trách cả.
Nhưng nếu anh mà biết cô đứng nhìn trộm ngay từ đầu mà không cứu, thì không biết có còn cảm ơn hay không, dù vậy Tố Lam vẫn mặt không biểu cảm nói: " Thấy điều bất bình ra tay tương trợ thôi, không cần cảm ơn, cậu ở đâu thì trở về đó đi."
Thẩm Yến thấy Tố Lam đang nhìn mình thì căng thẳng cúi đầu xuống, bàn tay xiết lại, bất lực nói: " Tôi... Không đi được, rất đau..."
Anh có phải con trai không vậy? Con trai gì mà yếu thế? Ba ba bồi bổ cho anh bao nhiêu thứ mà giờ người vẫn gầy yếu như cọng bún, rồi sau này không có tôi sao mà che chở cho mẹ anh đây, ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ nổi...
Mà thôi chuyện này từ bây giờ đã không còn liên quan đến cô, mỗi người một cuộc sống, cô giúp đến đây là cạn tình cạn nghĩa rồi.
" Quý mập đi mua băng các nhân thuốc sát trùng các thứ đến đây."
Chỉ giúp lần này nữa thôi đấyy...
" Okk Lam ca!" Quý mập nhanh chóng đi mua đồ khử trùng sát khuẩn rồi trở về.
" Đây Lam ca!"
Nhìn bịch thuốc trước mặt Tố Lam nheo mày hồi hất cầm :" Cậu làm đi, băng bó vết thương cho anh ta."
Quý mập khó xử gãi gãi đầu:" Trước giờ em chỉ biết tạo ra vết thương cho người khác chứ làm gì biết cách chữa lành cho người khác."
"..." Vô dụng.
Tố Lam giật lấy bịch thuốc ngồi xổm xuống, Thẩm Yến giật mình nhìn Tố Lam đang lại gần mình, một mùi hương thoang thoảng dần dần xáp gần anh.
Thẩm Yến bỗng chốc căng thẳng sau đó một bịch thuốc chặn tầm nhìn của anh.
" Anh tự làm đi." Tố Lam đưa xong không quan tâm nữa quay đầu đi chỗ khác.
Nhìn biểu cảm thờ ơ của Tố Lam, Thẩm Yến ngơ ngác cầm lấy bịch thuốc, sau đó bắt đầu tự xử lý vết thương trên người mình. Nhưng vết thương trên mặt quả thật không cách nào xử lý được, anh nhìn Tố Lam môi mấp máy nhưng cuối cũng không mở lời nhờ vả.
Quý mập tặc lưỡi, Lam ca đúng là lạnh lùng thật, người đẹp trước mặt mà vẫn không một chút thương xót, ném người ta xuống một cách tàn nhẫn, đã vậy còn không giúp đỡ xử lý vết thương, cậu biết Lam ca rất rành mấy vụ này, vì anh em chiến hữu hoặc chính bản thân Lam ca thường xuyên bị thương đều là Lam ca chữa trị sơ cứu, nhưng hôm nay chắc Lam ca ăn uống lộn thuốc nên tâm tình bất ổn không muốn hành hiệp trượng nghĩa đây mà, nhìn cái cách Lam ca dòm ngó rình rập Trần Thiệu Lâm làm chuyện người lớn là biết...
Người trước mặt đẹp đến mức, men lỳ thẳng hơn cột điện như cậu ta còn thấy xót thương, suýt nữa bị bẻ cong mà Lam ca cũng không hề bị dao động, đúng là đại ca của ta, rất có tố chất làm hòa thượng.
Tố Lam thấy Thẩm Yến đã xử lý gần xong vết thương, cô trầm mặc một chút rồi ngồi xuống nâng cằm Thẩm Yến lên, dùng bông sát trùng xử lý sơ qua, rồi lấy băng keo cá nhân dán lại, động tác lưu loát nhanh chóng trong một nốt nhạc,đôi mắt Thẩm Yến mở lớn nhìn khuôn mặt phóng đại của Tố Lam, yết hầu hơi chuyển động.
" Xong rồi, cậu chở cậu ta về nhà đi." Tố Lam làm xong lập tức đứng dậy, quay lưng đi.
Đang suy nghĩ vớ vẩn, giọng nói của Tố Lam làm Quý mập giật mình hoàn hồn, sau đó lập tức đáp lại:" Okk."
"Cậu đứng dậy được không? "
Thẩm Yến gật đầu rồi từ từ đứng lên.
" Đi theo tôi."
Quý mập đi theo hướng mà Tố Lam vừa đi, Thẩm Yến cũng cất bước đi theo.
Lúc hai người đi đến chỗ để xe của Quý mập thì Tố Lam đã ngồi lên chiếc moto của mình, đang đội nón bảo hiểm chuẩn bị xuất phát.
Quý đi đến xe mình, đưa cho Thẩm Yến cái nón bảo hiểm:" Cậu đội nó đi."
Thẩm Yến cầm lấy, cùng lúc Quý mập ngồi lên xe bảo:" Lên đi, nhà cậu ở đâu, tôi đưa về?"
Đợi một lúc không thấy ai trả lời, Quý mập quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Yến đã ngồi lên xe Tố Lam từ bao giờ. Trước khi Tố Lam phóng xe đi, Thẩm Yến đã kịp ngồi lên.
Quý mập:"????"
Tố Lam:"????" Cậu lên xe tôi làm gì.
" Nhà tôi ở hướng này, tôi đi xe này tiện hơn." Thẩm Yến chỉ về hướng đầu xe Tố Lam, xe Quý mập ở hướng ngược lại.
Tố Lam nghiến răng: " Cậu xuống xe đi với Quý mập đi."
" Nhưng anh ta lái xe đi mất rồi..."
Tố Lam quay lại nhìn, chỉ còn lại làn khói mờ, làm gì còn ai...
Móa thằng mậppp nàyyy!!!! Lần sau gặp lại đừng trách ba ba tàn nhẫn!!
Thẩm Yến thở dài nói:" Đã phiền anh chở tôi về nhà, cảm ơn rất nhiều!"
Tố Lam tức giận nổ ga, xe bắt đầu chuyển bánh:" Ngồi cho chắc."
Sau đó cơ thể cô hơi cứng lại, bởi vì Thẩm Yến bỗng vòng tay ôm lấy bụng cô.
" Xin lỗi tôi không ngồi vững được."
" Không sao..." Ai bảo cô chạy moto, không cho người ta ôm lỡ rớt giữa đường, một mạng người cô đền không nổi...
Đây là điều mà kiếp trước cô ao ước biết bao... Chỉ là kiếp thì cô đã không còn cảm giác rung động với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.