Chương 27:
RIN THANH
26/09/2024
'Lần ghi hình lần này ở dưới hồ bơi có tên là " Tôi tìm bạn hứng' Quy định như sau:
- Khách mời nữ bốc thăm chia thành ba đội một nam một nữ, nhưng thử thách lần này cần 3 người mới có thể thực hiện nên mỗi đội sẽ được ekip xếp thêm người hỗ trợ.
-Mỗi đội lựa chọn một thành viên đứng dưới nước, cõng một thành viên khác bịt mắt trên lưng đi tìm bong bóng và đập bể nó, hai thành viên cùng nhau nhanh chóng chộp lấy bánh kẹo rớt ra từ đó rồi ném lên bờ.
- Thành viên cuối cùng ở trên bờ chỉ điểm cho người dưới nước di chuyển và cầm rổ hứng bánh kẹo mà đồng đội mình ném lên, cứ một chiếc bánh, chiếc kẹo là được tính 10 điểm cho cả hai người.
- Điều cuối cùng quan trọng nhất! Đội có số điểm thấp nhất tối nay nhịn đói, không được ăn cơm.
MC Lương Phóng hưng phấn giải thích tận tình cho mọi người.
" Nào các khách mời nữ đến bốc thăm đi!"
Tố Lam thấy Triệu Manh Manh đang chấp tay lẩm bẩm cái gì đó, cô thắc mắc hỏi: " Em đang làm gì vậy?"
" Em đang cầu nguyện đừng bốc trúng cái tên Cố Hạo Nhiên đáng ghét kia! Thường ngày tay em thúi lắm, nhưng lần này em đi WC đã rửa tay 7749 lần, mong lá thăm này sẽ thơm như bàn tay hiện giờ của em!"
Tố Lam:"..." Em vui là được...
Cuối cùng lời cầu nguyện tha thiết của Triệu Manh Manh đã linh nghiệm, cô bé bốc trúng Lục Trạch, nhanh chóng nhảy cẩn lên vì sung sướng, ekip chỉ định đội của Triệu Manh Manh và Lục Trạch là đội vàng.
Tôn Mạn Nhu bốc trúng Quách Văn Khải là đội xanh. Không biết hai người là định mệnh của nhau hay được chương trình sắp đặt từ trước.
Dù sao để game show trở nên hấp dẫn thì việc xào couple là không thể tránh khỏi, người xem luôn thích thú với việc buôn dưa lê và chèo thuyền ido, đó là lý do ekip luôn xếp đội hình 1 nam 1 nữ.
Tố Lam không cần coi lá thăm của mình cũng biết động đội của mình là ai. Tố Lam không cảm xúc nhìn cái người đẹp trai sáng sủa đang cười ngờ nghệch trước mặt mình.
" Chị yên tâm, chúng ta sẽ là đội đỏ top 1 thế giới! Chúng ta sẽ đè bẹp hai đội kia! Nhất là đội của Triệu Manh Manh, đừng nghĩ có anh Lục Trạch là em sẽ nhẹ tay! Dù có là anh em cột chèo từng mặc chung một cái quần thì em cũng không tha." Cố Hạo Nhiên cố tình nói lớn giọng với âm lượng mà Triệu Manh Manh có thể nghe được, hất cằm lên mặt khiêu khích.
Triệu Manh Manh bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác, thầm mắng đồ ấu trĩ!
Không hiểu sao Tố Lam có dự cảm chiến thắng thật xa vời, có lẽ do cô nghĩ nhiều quá rồi, Cố Hạo Nhiên tự tin gáy to như vậy chắc phải có chút bản lĩnh gì đó, cứ tạm thời tin tưởng cậu ta.
" Chúng tôi cũng sẽ không thua đâu!" Tôn Mạn Nhu từ xa đi đến, có lẽ đã nghe thấy những lời Cố Hạo Nhiên nói.
" Tuy là tiền bối những chị sẽ không nhường mấy đứa đâu đấy!" Tôn Mạn Nhu cười nhẹ, nói chuyện với Cố Hạo Nhiên nhưng ánh mắt lại cố tình liếc xéo về phía Tố Lam.
Tố Lam nhìn thẳng vào mắt Tôn Mạn Nhu không hề kiêng nể, cô nhìn ra được sự đố kị và thách thức trong mắt cô ta.
Cô nhớ cô đâu có làm gì chị ta đâu nhỉ? Ngay từ đầu không phải còn giả vờ thân thiện lắm sao? Sao lại không giả vờ nữa rồi? Giả vờ thì may ra cô còn đóng kịch cùng cô ta thêm chút nữa, bây giờ cô ta lộ ra bản chất, nếu động tay động chân làm việc gì xấu xa thì đừng trách cô ra tay độc ác.
Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Tố Lam đã không còn vẻ kính trọng mình, Tôn Mạn Nhu thầm nghiến răng.
Nếu không phải ngày xưa Tố Lam dành mất vai diễn nữ phụ số bốn của đạo diễn Phạm Quách Lâm thì cô ta đã không phải đi đường vòng chật vật như bây giờ, bộ phim đó đến bây giờ vẫn hot, tất cả diễn viên đều nhờ nó mà thăng tiến.
Lúc đó cô ta chỉ có chút tiếng tăm, vì muốn được một vai diễn trong đó đã cực khổ móc nối quan hệ mới nhận được tin tức được đóng vai nữ phụ số bốn.
Ai ngờ kịch bản chưa tới tay thì đạo diễn lại đích thân chỉ điểm Tố Lam, cô ta vất vả lăn lộn cuối cùng bị đá không thương tiếc, hụt mất cơ hội này, cô ta bỏ lỡ bao nhiêu tài nguyên, những ngày tháng đó vô cùng chật vật, thanh xuân của cô ta cứ như vậy mà dậm chân đến bây giờ.
Tất cả đều là tại Tố Lam mà ra! Chắc chắn cô ta đã đi cửa sau sử dụng quy tắc ngầm leo lên giường đạo diễn mới dành được vai diễn đó, đúng là thứ lăng loàng còn tỏ vẻ thanh cao, suốt ngày dữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng nội tâm lẳng lơ dơ bẩn, cô ta không cam tâm! Sẽ không có lần thứ hai! Cô ta nhất định không thể để Tố Lam thắng game show này! Cô ta nhất định phải đột phá, dẫm Tố Lam dưới chân!
Tôn Mạn Nhu không nhận ra, khuôn mặt vốn không còn trẻ đẹp của mình vì tức giận mà trở nên méo mó, nếp nhăn trên khoé mắt dù có trang điểm kỹ càng cũng lộ rõ vài đường.
Cố Hạo Nhiên ngây thơ nói đùa: " Chị Mạn Nhu, tuy chị lớn hơn em gần chục tuổi, em kính trọng chị như mẹ em nhưng cũng không nhường chị đâu đấy!"
Tôn Mạn Nhu nghe xong tức muốn nổ phổi, cư nhiên lại so sánh cô ta với mẹ cậu. Giọng Cố Hạo Nhiên vừa to vừa dõng dạc ai cũng nghe thấy rõ mồn một, đều không nhịn được bật cười.
Cô ta kìm nén tâm trạng, điều chỉnh giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể, làm như không để bụng đến lời nói đùa của Cố Hạo Nhiên, duy trì hình tượng dịu dàng của mình cười cười nói: " Chị như mẹ em? Em nói vậy là chê chị già hả? Chị tổn thương đó!"
Cố Hạo Nhiên tiến lại gần quan sát Tôn Mạn Nhu, sau đó lùi lại áy náy nói: " Nhìn lại thì chị không giống mẹ em thật."
Tôn Mạn Nhu thở phào nhẹ nhỏm, ai ngờ Cố Hạo Nhiên là đồ hồn nhiên không có điểm dừng, cậu bồi thêm một câu: " Chị có nếp nhăn nơi khoé mắt, chị giống như bà nội em hơn!"
Tôn Mạn Nhu:"..." Tức chết cô ta!
" Phụt..." Tố Lam bật cười, khuôn mặt lạnh tanh của cô khi cười lên lại ấm áp như mùa xuân.
Cô đi đặt tay lên vai Cố Hạo Nhiên, khen thưởng: " Làm tốt lắm! Tôi công nhận cậu là đồng đội của tôi!" sau đó nhìn Tôn Mạn Nhu áy náy nói: " Tiền bối à, đồng đội em chỉ nói đùa thôi, chị rộng lượng sẽ không để ý ghi thù đó chứ?"
Tôn Mạn Nhu thật sự không giả bộ nổi nữa, tuổi tác là thứ khiến cô ta tự ti nhất, cô ta siết chặt tay, móng tay dài đâm vào khiến lòng bàn tay đau nhức. Cố Hạo Nhiên với ả Tố Lam là một ruột, cố tình chọc cô ta tức điên lên khiến cô ta trở thành trò cười cho thiên hạ, một ngày ngào đó cô ta sẽ trả lại sự nhục nhã này!
Tôn Mạn Nhu không nói một lời khoanh tay ngang ngực, quay người cao ngạo bước đi.
Cố Hạo Nhiên gãi gãi đầu nói: " Em đùa không vui sao? Nhìn chị ấy có vẻ đang rất tức giận. "
" Đùa vui lắm!" Cô và mọi người đều rất vui! Chỉ có ai đó là không thôi.
Tố Lam tán thưởng nhìn Cố Hạo Nhiên như nhìn em trai ruột của mình, thầm nghĩ sau này sẽ chiếu cố cậu một chút.
Triệu Manh Manh đi ngang qua cậu mắng hai chữ " Ngu ngốc" rồi bỏ đi.
Lục Trạch từ xa chứng kiến mọi chuyện lắc đầu ngao ngán.
Mọi người xung quanh bắn cho cậu ánh mắt sùng bái, không ngờ có người dám phán xét thẳng thừng tiền bối của mình như vậy. Tôn Mạn Nhu tính cách tiểu thư, gặp ai cũng sai bảo như người hầu, ai gặp cũng ghét, Cố Hạo Nhiên là ân nhân giúp bọn họ trút giận! Giỏi lắm người anh em!
Chỉ có Cố Hạo Nhiên hồn nhiên vẫn nghĩ rằng mình chỉ nói đùa nên không hiểu gì cả: " ????"
Tố Lam giật giật khoé môi, không hiểu ai có can đảm kéo cái tên con nít lên ba này vô giới giải trí vậy? Không sợ gây hoạ sao?
Cố ba ba ở nơi nào đó, vừa phê duyệt công văn vừa hắt xì vài cái.
- Khách mời nữ bốc thăm chia thành ba đội một nam một nữ, nhưng thử thách lần này cần 3 người mới có thể thực hiện nên mỗi đội sẽ được ekip xếp thêm người hỗ trợ.
-Mỗi đội lựa chọn một thành viên đứng dưới nước, cõng một thành viên khác bịt mắt trên lưng đi tìm bong bóng và đập bể nó, hai thành viên cùng nhau nhanh chóng chộp lấy bánh kẹo rớt ra từ đó rồi ném lên bờ.
- Thành viên cuối cùng ở trên bờ chỉ điểm cho người dưới nước di chuyển và cầm rổ hứng bánh kẹo mà đồng đội mình ném lên, cứ một chiếc bánh, chiếc kẹo là được tính 10 điểm cho cả hai người.
- Điều cuối cùng quan trọng nhất! Đội có số điểm thấp nhất tối nay nhịn đói, không được ăn cơm.
MC Lương Phóng hưng phấn giải thích tận tình cho mọi người.
" Nào các khách mời nữ đến bốc thăm đi!"
Tố Lam thấy Triệu Manh Manh đang chấp tay lẩm bẩm cái gì đó, cô thắc mắc hỏi: " Em đang làm gì vậy?"
" Em đang cầu nguyện đừng bốc trúng cái tên Cố Hạo Nhiên đáng ghét kia! Thường ngày tay em thúi lắm, nhưng lần này em đi WC đã rửa tay 7749 lần, mong lá thăm này sẽ thơm như bàn tay hiện giờ của em!"
Tố Lam:"..." Em vui là được...
Cuối cùng lời cầu nguyện tha thiết của Triệu Manh Manh đã linh nghiệm, cô bé bốc trúng Lục Trạch, nhanh chóng nhảy cẩn lên vì sung sướng, ekip chỉ định đội của Triệu Manh Manh và Lục Trạch là đội vàng.
Tôn Mạn Nhu bốc trúng Quách Văn Khải là đội xanh. Không biết hai người là định mệnh của nhau hay được chương trình sắp đặt từ trước.
Dù sao để game show trở nên hấp dẫn thì việc xào couple là không thể tránh khỏi, người xem luôn thích thú với việc buôn dưa lê và chèo thuyền ido, đó là lý do ekip luôn xếp đội hình 1 nam 1 nữ.
Tố Lam không cần coi lá thăm của mình cũng biết động đội của mình là ai. Tố Lam không cảm xúc nhìn cái người đẹp trai sáng sủa đang cười ngờ nghệch trước mặt mình.
" Chị yên tâm, chúng ta sẽ là đội đỏ top 1 thế giới! Chúng ta sẽ đè bẹp hai đội kia! Nhất là đội của Triệu Manh Manh, đừng nghĩ có anh Lục Trạch là em sẽ nhẹ tay! Dù có là anh em cột chèo từng mặc chung một cái quần thì em cũng không tha." Cố Hạo Nhiên cố tình nói lớn giọng với âm lượng mà Triệu Manh Manh có thể nghe được, hất cằm lên mặt khiêu khích.
Triệu Manh Manh bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác, thầm mắng đồ ấu trĩ!
Không hiểu sao Tố Lam có dự cảm chiến thắng thật xa vời, có lẽ do cô nghĩ nhiều quá rồi, Cố Hạo Nhiên tự tin gáy to như vậy chắc phải có chút bản lĩnh gì đó, cứ tạm thời tin tưởng cậu ta.
" Chúng tôi cũng sẽ không thua đâu!" Tôn Mạn Nhu từ xa đi đến, có lẽ đã nghe thấy những lời Cố Hạo Nhiên nói.
" Tuy là tiền bối những chị sẽ không nhường mấy đứa đâu đấy!" Tôn Mạn Nhu cười nhẹ, nói chuyện với Cố Hạo Nhiên nhưng ánh mắt lại cố tình liếc xéo về phía Tố Lam.
Tố Lam nhìn thẳng vào mắt Tôn Mạn Nhu không hề kiêng nể, cô nhìn ra được sự đố kị và thách thức trong mắt cô ta.
Cô nhớ cô đâu có làm gì chị ta đâu nhỉ? Ngay từ đầu không phải còn giả vờ thân thiện lắm sao? Sao lại không giả vờ nữa rồi? Giả vờ thì may ra cô còn đóng kịch cùng cô ta thêm chút nữa, bây giờ cô ta lộ ra bản chất, nếu động tay động chân làm việc gì xấu xa thì đừng trách cô ra tay độc ác.
Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Tố Lam đã không còn vẻ kính trọng mình, Tôn Mạn Nhu thầm nghiến răng.
Nếu không phải ngày xưa Tố Lam dành mất vai diễn nữ phụ số bốn của đạo diễn Phạm Quách Lâm thì cô ta đã không phải đi đường vòng chật vật như bây giờ, bộ phim đó đến bây giờ vẫn hot, tất cả diễn viên đều nhờ nó mà thăng tiến.
Lúc đó cô ta chỉ có chút tiếng tăm, vì muốn được một vai diễn trong đó đã cực khổ móc nối quan hệ mới nhận được tin tức được đóng vai nữ phụ số bốn.
Ai ngờ kịch bản chưa tới tay thì đạo diễn lại đích thân chỉ điểm Tố Lam, cô ta vất vả lăn lộn cuối cùng bị đá không thương tiếc, hụt mất cơ hội này, cô ta bỏ lỡ bao nhiêu tài nguyên, những ngày tháng đó vô cùng chật vật, thanh xuân của cô ta cứ như vậy mà dậm chân đến bây giờ.
Tất cả đều là tại Tố Lam mà ra! Chắc chắn cô ta đã đi cửa sau sử dụng quy tắc ngầm leo lên giường đạo diễn mới dành được vai diễn đó, đúng là thứ lăng loàng còn tỏ vẻ thanh cao, suốt ngày dữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng nội tâm lẳng lơ dơ bẩn, cô ta không cam tâm! Sẽ không có lần thứ hai! Cô ta nhất định không thể để Tố Lam thắng game show này! Cô ta nhất định phải đột phá, dẫm Tố Lam dưới chân!
Tôn Mạn Nhu không nhận ra, khuôn mặt vốn không còn trẻ đẹp của mình vì tức giận mà trở nên méo mó, nếp nhăn trên khoé mắt dù có trang điểm kỹ càng cũng lộ rõ vài đường.
Cố Hạo Nhiên ngây thơ nói đùa: " Chị Mạn Nhu, tuy chị lớn hơn em gần chục tuổi, em kính trọng chị như mẹ em nhưng cũng không nhường chị đâu đấy!"
Tôn Mạn Nhu nghe xong tức muốn nổ phổi, cư nhiên lại so sánh cô ta với mẹ cậu. Giọng Cố Hạo Nhiên vừa to vừa dõng dạc ai cũng nghe thấy rõ mồn một, đều không nhịn được bật cười.
Cô ta kìm nén tâm trạng, điều chỉnh giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể, làm như không để bụng đến lời nói đùa của Cố Hạo Nhiên, duy trì hình tượng dịu dàng của mình cười cười nói: " Chị như mẹ em? Em nói vậy là chê chị già hả? Chị tổn thương đó!"
Cố Hạo Nhiên tiến lại gần quan sát Tôn Mạn Nhu, sau đó lùi lại áy náy nói: " Nhìn lại thì chị không giống mẹ em thật."
Tôn Mạn Nhu thở phào nhẹ nhỏm, ai ngờ Cố Hạo Nhiên là đồ hồn nhiên không có điểm dừng, cậu bồi thêm một câu: " Chị có nếp nhăn nơi khoé mắt, chị giống như bà nội em hơn!"
Tôn Mạn Nhu:"..." Tức chết cô ta!
" Phụt..." Tố Lam bật cười, khuôn mặt lạnh tanh của cô khi cười lên lại ấm áp như mùa xuân.
Cô đi đặt tay lên vai Cố Hạo Nhiên, khen thưởng: " Làm tốt lắm! Tôi công nhận cậu là đồng đội của tôi!" sau đó nhìn Tôn Mạn Nhu áy náy nói: " Tiền bối à, đồng đội em chỉ nói đùa thôi, chị rộng lượng sẽ không để ý ghi thù đó chứ?"
Tôn Mạn Nhu thật sự không giả bộ nổi nữa, tuổi tác là thứ khiến cô ta tự ti nhất, cô ta siết chặt tay, móng tay dài đâm vào khiến lòng bàn tay đau nhức. Cố Hạo Nhiên với ả Tố Lam là một ruột, cố tình chọc cô ta tức điên lên khiến cô ta trở thành trò cười cho thiên hạ, một ngày ngào đó cô ta sẽ trả lại sự nhục nhã này!
Tôn Mạn Nhu không nói một lời khoanh tay ngang ngực, quay người cao ngạo bước đi.
Cố Hạo Nhiên gãi gãi đầu nói: " Em đùa không vui sao? Nhìn chị ấy có vẻ đang rất tức giận. "
" Đùa vui lắm!" Cô và mọi người đều rất vui! Chỉ có ai đó là không thôi.
Tố Lam tán thưởng nhìn Cố Hạo Nhiên như nhìn em trai ruột của mình, thầm nghĩ sau này sẽ chiếu cố cậu một chút.
Triệu Manh Manh đi ngang qua cậu mắng hai chữ " Ngu ngốc" rồi bỏ đi.
Lục Trạch từ xa chứng kiến mọi chuyện lắc đầu ngao ngán.
Mọi người xung quanh bắn cho cậu ánh mắt sùng bái, không ngờ có người dám phán xét thẳng thừng tiền bối của mình như vậy. Tôn Mạn Nhu tính cách tiểu thư, gặp ai cũng sai bảo như người hầu, ai gặp cũng ghét, Cố Hạo Nhiên là ân nhân giúp bọn họ trút giận! Giỏi lắm người anh em!
Chỉ có Cố Hạo Nhiên hồn nhiên vẫn nghĩ rằng mình chỉ nói đùa nên không hiểu gì cả: " ????"
Tố Lam giật giật khoé môi, không hiểu ai có can đảm kéo cái tên con nít lên ba này vô giới giải trí vậy? Không sợ gây hoạ sao?
Cố ba ba ở nơi nào đó, vừa phê duyệt công văn vừa hắt xì vài cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.