Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
Chương 104
Dữu Tử Miêu
08/06/2021
Máy bay trực thăng
mang theo tạp âm di chuyển trên bầu trời đêm yên tĩnh, trong lúc phút
chốc Đàm Khanh cũng không biết Hạ Minh Ngọc có nghe thấy hay không.
Nhưng cho dù Hạ Minh Ngọc có nghe thấy hay không.
Đàm Khanh đều rất không thích người khác nhắc đến Phượng Hoàng với hắn.
Có gì mà phải nhắc?
Nếu không phải con chim ngốc kia tự mình gánh vác nhiều việc, nói cái gì mà nhân quả tuần hoàn, cái gì mà báo ứng chính xác, còn bảo hắn về sau làm yêu cho tốt…
Chết cũng đã chết rồi.
Âm hồn bất tán.
Đàm Khanh vốn dĩ cũng bởi vì đã giết Hạ Huy mà có vẻ hơi phiền não, lại bị Nhan Mộc khơi ra lần nữa, ánh mắt nhìn Nhan Mộc đã mang theo mấy phần sát ý.
Dù sao yêu cũng là yêu.
Cho dù có chú ý cẩn thận thế nào, gò bó nghiêm túc như thế nào.
Một khi dính máu, liếm máu, khó tránh khỏi có mấy phần lơ là.
Máu ngọt.
Cho dù là loài người đã trên năm mươi tuổi, lại có một trái tim bẩn đến mức không thể bẩn hơn như Hạ Huy — cũng có được mùi máu ngai ngái.
Vết máu vốn dính trên mặt Đàm Khanh đã bị lau mất trên đường vội vội vàng vàng đi tìm nhóc con lúc trước.
Bây giờ đột nhiên nhớ tới, thậm chí Đàm Khanh có chút hối hận lúc ấy không uống thêm mấy hớp.
Máu và thịt.
Âm u và ô uế.
Mấy lần lôi kiếp và không thấy ánh mặt trời.
Có lẽ.
Đại yêu vốn không nên vọng tưởng độ kiếp phi thăng.
Cố tình Phượng Hoàng luôn luôn nói cho hắn biết ở giữa yêu và thần chỉ có ranh giới thiện ác.
Thật sự là lừa đảo.
Đàm Khanh điều chỉnh vẻ mặt, ánh mắt âm u nhìn Nhan Mộc đứng đối diện: “Nể mặt đều là đồng loại, anh lại tu luyện không dễ. Tôi đã cho anh rấ nhiều cơ hội. Hỏi anh một lần cuối cùng — anh là ai?”
Sát ý vốn đang cực kì nhạt chậm rãi kêu gào bốc lên trong không khí, dần dần trở nên nồng đậm.
Giác quan năng lực của đại yêu mạnh hơn loài người bình thường quá nhiều.
Sắc mặt đột nhiên âm trầm và sát ý của Đàm Khanh gần như không có chút che giấu nào, toàn bộ bị Nhan Mộc nhận ra hết.
Nhan Mộc lại cười, nhìn Đàm Khanh, nói khẽ: “Cậu không nhớ kỹ tôi.”
“Đàm Khanh, cậu vĩnh viễn không nhớ kỹ tôi.”
Nhan Mộc chậm rãi dùng một loại giọng gần như cô đơn: “Cậu nhớ kỹ tiểu cô nương mặc váy màu tím nhạt kia, nhớ kỹ sinh nhật mỗi một người bạn bên cạnh, thậm chí ngay cả gà mái ấp trứng cậu nuôi, cậu cũng có thể nhớ kỹ ngày con gà con phá xác… Nhưng xưa nay cậu đều không nhớ kỹ tôi.”
Đàm Khanh: “…”
Không phải.
Đàm Khanh suy nghĩ chắc hẳn là mình cũng không nhanh quên như vậy chứ.
Người này không hề có cảm giác tồn tại, lại có thể hiểu hắn rõ như vậy, nhưng không thể để lại dấu vết nào.
Đàm Khanh gãi cằm hai lần, lại nhìn Nhan Mộc một chút.
Mặc dù cũng không làm rõ rốt cuộc sao lại có loại cảm giác này, nhưng Đàm Khanh vẫn có thể cảm thấy yêu khí trên người Nhan Mộc… Có một loại cảm giác rất quen thuộc.
Quen thuộc giống như là đến từ chính mình.
Nhưng Đàm Khanh cẩn thận nhớ lại rất nhiều lần, cho dù như thế nào cũng không có kí ức về việc mình cho cho con tiểu yêu quái nào tu vi hoặc là yêu đan hay không.
Thân là đại yêu, loại tình huống này thực sự vừa hiếm thấy vừa nguy hiểm.
Đàm Khanh thu tầm mắt lại, nghiêng đầu một chút, giống như đã đưa ra quyết định: “Tu vi của anh đúng là rất mạnh, nhưng bằng anh bây giờ… Hẳn là cũng đánh không lại tôi, nếu như anh thật sự không nói mình là ai, tôi sẽ giết chết anh.”
Nhan Mộc cong môi cười: “Ngay trước mặt Hạ Minh Ngọc? Khanh Khanh, cậu không sợ doạ anh ta sao?”
Đàm Khanh: “…”
Giống như là muốn xác minh Nhan Mộc nói không sai.
Câu nói này còn chưa dứt, máy bay treo trên đỉnh đầu mấy phút rốt cuộc đã tìm được một vị trí thích hợp.
Một cái thang dây được thả từ trên máy bay xuống.
Bóng người Hạ Minh Ngọc liền xuất hiện ở bậc thang cuối cùng.
Bởi vì khoảng, dáng người cao lớn thẳng tắp lúc này nhìn từ xa lại lộ ra vẻ cực kì yếu ớt.
Giống như là bất kỳ một loài người bình thường nào, căn bản không chịu được một sự tấn công.
Ánh mắt của Nhan Mộc cũng nhìn sang phía cái thang.
Hắn ta híp mắt, giống như là than thở, lại giống như cảm khái: “Thật sự là loài người vừa yếu ớt vừa bất lực, rốt cuộc có chỗ nào tốt. Khanh Khanh…”
“Vốn dĩ tôi không muốn tự mình ra tay, nhưng làm sao bây giờ? Bây giờ tôi rất muốn tự tay giết anh ta.”
Đàm Khanh: “???”
Hơn nửa sự chú ý của Đàm Khanh đều ở trên người Hạ Minh Ngọc, chỉ có một cái tai là dành cho Nhan Mộc.
Còn chưa hoàn toàn tiêu hóa câu nói này của Nhan Mộc.
Đã thấy bộ âu phụ màu xám đậm phía đối diện nhoáng một cái, đã biến mất khỏi vị trí trong nháy mắt.
Tốc độ của đại yêu là thứ người bình thường không thể so sánh.
Nhất là lúc dùng tốc độ cao nhất, tầm mắt của người bình thường căn bản không có cách nào bắt được.
Bay trong rừng cây ban đêm vốn đã có rất nhiều trở ngại, lơ lửng trên không trung khiến người điều khiển càng phải vội vàng chú ý góc độ và khoảng cách, căn bản không thể dành tinh thần và sự chú ý xem ở giữa rừng cây u ám sẽ có cái gì.
Mà Đàm Khanh lại thấy rất rõ ràng.
Bóng người kia đang lao cực nhanh về phía Hạ Minh Ngọc trên bậc thang!
Chỉ còn mười mấy mét.
“Khoan đã—!”
Đàm Khanh lập tức quay người.
Thân hình dịch một cái, bỗng nhiên đuổi tới vị trí của Nhan Mộc.
Nhưng cho dù Hạ Minh Ngọc có nghe thấy hay không.
Đàm Khanh đều rất không thích người khác nhắc đến Phượng Hoàng với hắn.
Có gì mà phải nhắc?
Nếu không phải con chim ngốc kia tự mình gánh vác nhiều việc, nói cái gì mà nhân quả tuần hoàn, cái gì mà báo ứng chính xác, còn bảo hắn về sau làm yêu cho tốt…
Chết cũng đã chết rồi.
Âm hồn bất tán.
Đàm Khanh vốn dĩ cũng bởi vì đã giết Hạ Huy mà có vẻ hơi phiền não, lại bị Nhan Mộc khơi ra lần nữa, ánh mắt nhìn Nhan Mộc đã mang theo mấy phần sát ý.
Dù sao yêu cũng là yêu.
Cho dù có chú ý cẩn thận thế nào, gò bó nghiêm túc như thế nào.
Một khi dính máu, liếm máu, khó tránh khỏi có mấy phần lơ là.
Máu ngọt.
Cho dù là loài người đã trên năm mươi tuổi, lại có một trái tim bẩn đến mức không thể bẩn hơn như Hạ Huy — cũng có được mùi máu ngai ngái.
Vết máu vốn dính trên mặt Đàm Khanh đã bị lau mất trên đường vội vội vàng vàng đi tìm nhóc con lúc trước.
Bây giờ đột nhiên nhớ tới, thậm chí Đàm Khanh có chút hối hận lúc ấy không uống thêm mấy hớp.
Máu và thịt.
Âm u và ô uế.
Mấy lần lôi kiếp và không thấy ánh mặt trời.
Có lẽ.
Đại yêu vốn không nên vọng tưởng độ kiếp phi thăng.
Cố tình Phượng Hoàng luôn luôn nói cho hắn biết ở giữa yêu và thần chỉ có ranh giới thiện ác.
Thật sự là lừa đảo.
Đàm Khanh điều chỉnh vẻ mặt, ánh mắt âm u nhìn Nhan Mộc đứng đối diện: “Nể mặt đều là đồng loại, anh lại tu luyện không dễ. Tôi đã cho anh rấ nhiều cơ hội. Hỏi anh một lần cuối cùng — anh là ai?”
Sát ý vốn đang cực kì nhạt chậm rãi kêu gào bốc lên trong không khí, dần dần trở nên nồng đậm.
Giác quan năng lực của đại yêu mạnh hơn loài người bình thường quá nhiều.
Sắc mặt đột nhiên âm trầm và sát ý của Đàm Khanh gần như không có chút che giấu nào, toàn bộ bị Nhan Mộc nhận ra hết.
Nhan Mộc lại cười, nhìn Đàm Khanh, nói khẽ: “Cậu không nhớ kỹ tôi.”
“Đàm Khanh, cậu vĩnh viễn không nhớ kỹ tôi.”
Nhan Mộc chậm rãi dùng một loại giọng gần như cô đơn: “Cậu nhớ kỹ tiểu cô nương mặc váy màu tím nhạt kia, nhớ kỹ sinh nhật mỗi một người bạn bên cạnh, thậm chí ngay cả gà mái ấp trứng cậu nuôi, cậu cũng có thể nhớ kỹ ngày con gà con phá xác… Nhưng xưa nay cậu đều không nhớ kỹ tôi.”
Đàm Khanh: “…”
Không phải.
Đàm Khanh suy nghĩ chắc hẳn là mình cũng không nhanh quên như vậy chứ.
Người này không hề có cảm giác tồn tại, lại có thể hiểu hắn rõ như vậy, nhưng không thể để lại dấu vết nào.
Đàm Khanh gãi cằm hai lần, lại nhìn Nhan Mộc một chút.
Mặc dù cũng không làm rõ rốt cuộc sao lại có loại cảm giác này, nhưng Đàm Khanh vẫn có thể cảm thấy yêu khí trên người Nhan Mộc… Có một loại cảm giác rất quen thuộc.
Quen thuộc giống như là đến từ chính mình.
Nhưng Đàm Khanh cẩn thận nhớ lại rất nhiều lần, cho dù như thế nào cũng không có kí ức về việc mình cho cho con tiểu yêu quái nào tu vi hoặc là yêu đan hay không.
Thân là đại yêu, loại tình huống này thực sự vừa hiếm thấy vừa nguy hiểm.
Đàm Khanh thu tầm mắt lại, nghiêng đầu một chút, giống như đã đưa ra quyết định: “Tu vi của anh đúng là rất mạnh, nhưng bằng anh bây giờ… Hẳn là cũng đánh không lại tôi, nếu như anh thật sự không nói mình là ai, tôi sẽ giết chết anh.”
Nhan Mộc cong môi cười: “Ngay trước mặt Hạ Minh Ngọc? Khanh Khanh, cậu không sợ doạ anh ta sao?”
Đàm Khanh: “…”
Giống như là muốn xác minh Nhan Mộc nói không sai.
Câu nói này còn chưa dứt, máy bay treo trên đỉnh đầu mấy phút rốt cuộc đã tìm được một vị trí thích hợp.
Một cái thang dây được thả từ trên máy bay xuống.
Bóng người Hạ Minh Ngọc liền xuất hiện ở bậc thang cuối cùng.
Bởi vì khoảng, dáng người cao lớn thẳng tắp lúc này nhìn từ xa lại lộ ra vẻ cực kì yếu ớt.
Giống như là bất kỳ một loài người bình thường nào, căn bản không chịu được một sự tấn công.
Ánh mắt của Nhan Mộc cũng nhìn sang phía cái thang.
Hắn ta híp mắt, giống như là than thở, lại giống như cảm khái: “Thật sự là loài người vừa yếu ớt vừa bất lực, rốt cuộc có chỗ nào tốt. Khanh Khanh…”
“Vốn dĩ tôi không muốn tự mình ra tay, nhưng làm sao bây giờ? Bây giờ tôi rất muốn tự tay giết anh ta.”
Đàm Khanh: “???”
Hơn nửa sự chú ý của Đàm Khanh đều ở trên người Hạ Minh Ngọc, chỉ có một cái tai là dành cho Nhan Mộc.
Còn chưa hoàn toàn tiêu hóa câu nói này của Nhan Mộc.
Đã thấy bộ âu phụ màu xám đậm phía đối diện nhoáng một cái, đã biến mất khỏi vị trí trong nháy mắt.
Tốc độ của đại yêu là thứ người bình thường không thể so sánh.
Nhất là lúc dùng tốc độ cao nhất, tầm mắt của người bình thường căn bản không có cách nào bắt được.
Bay trong rừng cây ban đêm vốn đã có rất nhiều trở ngại, lơ lửng trên không trung khiến người điều khiển càng phải vội vàng chú ý góc độ và khoảng cách, căn bản không thể dành tinh thần và sự chú ý xem ở giữa rừng cây u ám sẽ có cái gì.
Mà Đàm Khanh lại thấy rất rõ ràng.
Bóng người kia đang lao cực nhanh về phía Hạ Minh Ngọc trên bậc thang!
Chỉ còn mười mấy mét.
“Khoan đã—!”
Đàm Khanh lập tức quay người.
Thân hình dịch một cái, bỗng nhiên đuổi tới vị trí của Nhan Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.