Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
Chương 95
Dữu Tử Miêu
08/06/2021
Đàm Khanh nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn của Nhan Mộc, đồng thời cực kì chủ động gõ mấy chữ gửi đi: “Chào buổi tối nha.”
Nhan Mộc không lập tức trả lời.
Đàm Khanh ôm điện thoại, vụng trộm ấn mở tường nhà Nhan Mộc nhìn một chút, trống không không có cái gì.
Ngược lại avatar của Nhan trông rất thú vị.
Là ảnh trò chơi dây.
(*) Chơi dây không phải dây nhảy nha, giống trò mà Nobita rất giỏi đó
Đàm Khanh đến thế giới này lâu như vậy rồi, chưa bao giờ thấy người lớn và trẻ nhỏ nào chơi dây thế này đâu.
Dù sao cũng là một loại trò chơi cổ xưa đã qua không biết bao lâu, chỉ sợ còn chẳng có ai nhớ đến.
Đàm Khanh nhìn qua nhìn lại cái avatar kia một chút, cảm thấy Nhan Mộc rất có phẩm vị.
Không tệ.
Thêm mười điểm.
Đàm Khanh nhanh chóng gõ chữ khích lệ nói: “Ảnh avatar của anh đẹp lắm ớ!”
Hàng chữ này vừa gửi ra chưa được bao lâu.
Nhan Mộc đã : “Cậu thích?”
Khanh Khanh muốn ăn gà: Đương nhiên rồi! Nhưng mà bây giờ trò chơi này đã rất lâu rồi không có ai chơi, bây giờ tui thích chơi game điện thoại á!
Bên kia lại không trả lời lần nữa.
Đàm Khanh chưa bao giờ tán gẫu mệt tâm như thế, dứt khoát thoát ra khỏi giao diện, vui vẻ đi chơi game.
Sau khi thua thì mới nằm ngửa trên giường ấn Wechat ra liếc mắt nhìn lần nữa.
Nhan Mộc: Vậy sao?
Nhan Mộc: Vậy cậu thích cuộc sống bây giờ hơn?
Đàm Khanh: “…”
Cái gì gọi là cuộc sống bây giờ.
Cho dù hắn muốn trở lại trên núi trước kia, cũng đã không trở về được rồi.
Hơn nữa ngồi ăn rồi chờ chết giống như bây giờ cũng rất tốt.
Bị sét đánh đau lắm.
Sinh vật sợ hãi đau đớn gần như là phản ứng theo bản năng, mặc dù đã qua rất lâu, nhưng đột nhiên nhớ tới, vẫn khiến Đàm Khanh theo bản năng run run một chút.
Hắn nhanh chóng nhét mình vào trong chăn, uốn éo trên giường cao su, gõ chữ lạch cạch.
Khanh Khanh muốn ăn gà: Rất tốt rất tốt, ngồi ăn rồi chờ chết, tui thích [gật đầu. jpg]
Nhan Mộc: …
Nhan Mộc: Vậy ngươi thích Hạ Minh Ngọc sao?
Đây đã là câu hỏi thứ hai trong ngày hôm nay liên quan tới việc hắn có thích có yêu Hạ Minh Ngọc hay không rồi.
Đàm Khanh bị hỏi có chút buồn bực, còn chưa kịp trả lời, đã thấy Nhan Mộc nhắn một tin đến trước.
Nhan Mộc: Con người thì sao? Cậu thích con người sao?
Khanh Khanh muốn ăn gà: Tại sao lại thích con người? Khó hiểu khó hiểu khó hiểu nha, tui đã không ăn thịt người rồi, nước giếng không phạm nước sông với con người.
Nhan Mộc: Vì sao? Bởi vì Hạ Minh Ngọc?
Nhan Mộc: Hay là bởi vì Phượng Hoàng?
Khanh Khanh muốn ăn gà: …
Đàm Khanh khẽ giật mình.
Không phải là bởi vì cái khác.
Chỉ là bởi vì, đã quá lâu quá lâu hắn không nghe được hai chữ Phượng Hoàng này từ trong miệng người khác rồi.
Một con Phượng Hoàng cuối cùng trong trời đất này.
Tính cả cây ngô đồng đã già trên núi che khuất bầu trời kia nữa.
Đã sớm bị một mồi lửa đốt sạch sẽ.
Ngay cả chút cặn bã cũng không còn.
Từ khi bị sét đánh đến thế giới này.
Đàm Khanh đã sớm vứt hết tất cả mọi thứ đã từng xảy ra ra sau đầu, không định nhớ lại, cũng không định trông coi ký ức để sống qua ngày.
Ai bảo đại yêu trời sinh vô tình đâu.
Sẽ không thương tâm khổ sở vì con Phượng Hoàng cứng nhắc lại không thú vị kia đâu.
Thế giới này tốt bao nhiêu, không cần tu luyện, còn có thể vui chơi giải trí.
Mặc dù hắn cũng không đọc hết cốt truyện hoàn chỉnh của thế giới này.
Nhưng trước mắt nhìn qua, chỉ cần Hạ Minh Ngọc không chết, ôm chặt đùi Hạ Minh Ngọc sẽ có thể thoải mái sống qua ngày.
Không giống con Phượng Hoàng kia.
Mình không sống tốt, cũng không cho người khác vui vẻ.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là…
Ở trong thế giới mà yêu khí gần như không còn sót lại chút gì, tùy tiện một con tiểu yêu quái cũng có thể nhìn ra lai lịch của hắn.
Động vật có ý thức lãnh địa trời sinh, huống chi động vật tu luyện thành yêu càng là như thế.
Gần như trong nháy mắt nghe thấy hai chữ Phượng Hoàng.
Vẻ mặt Đàm Khanh đột nhiên thay đổi mấy lần, một sát ý cực kì nhạt chậm rãi bốc lên từ đáy mắt hắn: “Anh biết Phượng Hoàng?”
Nếu hắn là bị sét đánh tới nơi này.
Vậy có phải cũng có tình huống giống vậy hay không, để đại yêu khác đi vào thế giới này?
Chóp đuôi màu bạc bởi vì tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu mà càng thêm chói mắt khi xù lông, mơ hồ tỏa ra một luồng sáng lấp lánh trên chín cái đuôi.
Đàm Khanh thử nhe răng: “Ngươi là ai?”
Trong phòng khách sạn cho diễn viên chính ngoại trừ Đàm Khanh ra thì không còn người nào khác, vắng vẻ mà yên tĩnh.
Nếu có người bình thường quen biết với Đàm Khanh ở chỗ này.
Thì sẽ dễ dàng phát hiện Đàm Khanh lúc này không giống bất kì một mặt nào mà hắn hay thể hiện ra trong xã hội loài người.
Lộ ra vẻ táo bạo, trong lời nói mang theo mấy phần hung ác máu me.
Cố tình Nhan Mộc lại như càng thêm quen thuộc Đàm Khanh thế này hơn.
Không chỉ không bị hù dọa, ngược lại còn lộ ra một nụ cười.
Hắn ta ngồi trong phòng khách lớn của biệt thự, đối diện là một tấm gương thật to.
Người trong gương mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen, hơi thè lưỡi ra, liếm liếm khóe miệng —
Động tác kia vậy mà lại có ba phần tương tự với Đàm Khanh.
Nhan Mộc cong môi, nhẹ giọng mở miệng nói: “Đàm Khanh, cậu xem, cậu cũng không nhớ rõ tôi.”
“Vì sao cậu còn nhớ rõ Phượng Hoàng chứ?”
Đàm Khanh: “…”
Đại khái là bởi vì hoàn cảnh hai bên trò chuyện đều quá mức yên tĩnh.
Giọng nói của Nhan Mộc càng có vẻ yếu ớt: “Cậu chê y cứng ngắc, chê y chỉ biết đậu trên ngô đồng, chê y chỉ uống hạt sương, Ngô Đồng, chê y uống hạt sương, quấn quanh ráng chiều. Còn nói y không biết tu luyện gian khổ, không thích ở giữa khó khăn… Cậu chán ghét y như vậy, làm sao còn muốn nhớ rõ y?”
Đàm Khanh: “…”
Quả nhiên là người quen cũ.
Chỉ là Đàm Khanh có quá nhiều người quen cũ, trong phút chốc cũng không nhớ rõ là kẻ thù hay là bạn bè.
Nhưng tóm lại kẻ thù nhiều hơn một chút.
Đàm Khanh đề cao cảnh giác, đôi mắt nhỏ đảo lia lịa vài vòng, mở miệng nói: “Có lẽ cũng là bởi vì y quá đáng ghét, làm cho người ta vẫn còn nhớ rõ như mới?”
Nhan Mộc: “…”
Nhan Mộc lắc đầu: “Đàm Khanh, cậu nói dối.”
Đàm Khanh luôn luôn thẳng thắn: “Anh có cái gì chứng minh tui đang nói dối?”
“Tôi không có.”
Nhan Mộc khẽ cười, giọng nói vốn có cũng trở nên dịu dàng không có chút tình cảm nào theo nụ cười của hắn ta.
Tiếp đó.
Hắn ta mở miệng nói: “Nhưng mà nói dối cũng không sao, dù sao Phượng Hoàng đã chết. Khanh Khanh, cậu biết y sẽ không trở về nữa.”
Đàm Khanh: “…”
Nhan Mộc không nhìn thấy sắc mặt khó lường của Đàm Khanh, chỉ nói tiếp: “Mà Hạ Minh Ngọc chỉ là một loài người bình thường không thể bình thường hơn, cho dù chờ anh ta năm mươi năm, một trăm năm… Đàm Khanh, cậu thích náo nhiệt như vậy, chờ Hạ Minh Ngọc chết rồi, tôi lại có thể tiếp tục ở cùng cậu.”
Nhan Mộc dừng một chút, trầm lặng nói: “Thật hy vọng Hạ Minh Ngọc nhanh chóng chết đi, giống như Phượng Hoàng, chết không có chút giá trị nào, vừa ngốc vừa ngây thơ.”
Đàm Khanh: “…”
Người anh em, suy nghĩ này của anh hình như không thích hợp.
Đàm Khanh lạnh lùng đơ mặt nói với Nhan Mộc: “Anh bạn, tui khuyên anh nên tử tế làm yêu đi, bắt đầu từ tam quan đoan chính. Đầu tiên không nên rủa ông xã tui mất sớm.”
Ngừng mấy giây, lại hỏi một lần, “Còn nữa, trước kia tui thật sự quen anh sao?”
Không biết là một câu chững chạc đàng hoàng phía trước hay là sau một hỏi phía sau.
Tóm lại sau khi Đàm Khanh hỏi xong.
Nhan Mộc nở nụ cười.
“Quen. Đương nhiên là quen rồi.”
Giọng của Nhan Mộc trầm thấp, “Chúng ta còn quen hơn cậu va Phượng Hoàng nhiều, Đàm Khanh.”
Đàm Khanh: “…”
Còn có chuyện này?
Nhan Mộc có vẻ như cũng không định tiếp tục xác nhận Đàm Khanh tin hay là không tin, chỉ dịu dàng nói: “Ngủ ngon, Khanh Khanh, hy vọng lần sau gặp mặt cậu sẽ nhớ đến tôi. Mơ đẹp, phải mơ thấy tôi đó.”
Đàm Khanh: “…”
Tạm biệt tạm biệt.
Quấy rầy.
Vô công rồi nghề ngu ngốc tuyệt đối đừng xuất hiện trong mơ quấy rầy giấc ngủ của hắn đấy.
Một cuộc điện thoại ngoại trừ mang đến cho mình sự ngột ngạt ra thì không có gì tin tức hữu dụng.
Đàm Khanh ném điện thoại lên trên bàn nhỏ trong phòng ngủ một cái, buồn bực nhét mình vào trong chăn.
Một một giấc đến bình minh.
Không mơ tới Nhan Mộc.
Ngược lại là mơ tới lúc tu luyện trên núi già rất lâu trước kia.
Còn mơ tới con Phượng Hoàng đã sớm hóa thành tro.
Trong mơ Đàm Khanh đang ngồi ở trên cái đuôi lông xù của mình, tay chân nhanh nhẹn bò soạt soạt soạt lên trên cây ngô đồng tươi tốt kia, vừa bứt lá ngô đồng vừa quơ chân nói chuyện ầm ĩ.
— “Phượng Hoàng Phượng Hoàng, ngươi nhổ mấy cái lông của ngươi cho ta thôi! Ta muốn làm một quả cầu lông Phượng Hoàng chơi nha!”
— “Phượng Hoàng, có đó không vậy? Ta cũng muốn uống hạt sương!”
— “Ta đọc xong sách ngươi cho ta rồi, nhưng mà có mấy chữ ta không nhận ra, ngươi lại đọc cho ta một lần đi!”
— “Ông anh Phượng Hoàng? Ông em? Ông cha? Ta không phải cố ý muốn ăn thịt người đâu, là bọn họ không hỏi mà lấy trộm đồ ở trong sơn động của ta trước!”
— “Loài người lại tới rồi, bọn họ thật là phiền.”
— “Ngươi đừng nóng giận nha, chỉ cần về sau những thôn dân kia không đến làm phiền ta, chắc chắn ta sẽ không ăn bọn họ đâu.”
— “Phượng Hoàng…”
Đàm Khanh tỉnh dậy rất sớm.
Đơn giản là bị dọa.
Có thể thấy được tên Phượng Hoàng đáng ghét này đã để lại cho hắn bóng ma tâm lý bao lớn.
Đàm Khanh sững sờ ngồi một lát ở trên giường, lại vô ý thức đưa tay ra quẹt trán.
Một tầng mồ hôi lạnh.
Ngoài cửa sổ vẫn là bóng đêm, mặt trăng tròn trịa treo ở phía xa.
Đàm Khanh không muốn go die như vậy, thế là rất cố gắng nhét mình về trong chăn, mong muốn ngủ tiếp một giấc nữa.
Đương nhiên.
Ngủ tiếp thất bại.
Đàm Khanh cực kì hiếm thấy vác đôi mắt gấu trúc bò dậy, tội nghiệp đi dép lê chạy vào phòng vệ sinh, tủi thân nhìn vào gương hức hức hức một trận.
Tâm trạng tốt bị hỏng bét.
Hơn nữa loại này tâm trạng hỏng bét này có vẻ còn muốn tiếp tục rất lâu.
Điề duy nhất coi như may mắn là mấy ngày còn thừa nhiệm vụ quay chụp cũng không tính là nặng.
Bên trong mấy diễn viên chính, Đàm Khanh là nam số ba, hẳn là đóng máy sớm nhất.
Đại khái là dính ánh sáng của Hạ Minh Ngọc.
Ngày đóng máy không chỉ có toàn đoàn làm phim từ đạo diễn đến biên kịch, từ Kỷ Yến Tu đến nữ số ba đều chuẩn bị một món quà lớn cho Đàm Khanh, ngay cả truyền thông cũng đã sớm đến hiện trường.
Không đợi đoàn làm phim chính thức công khai trên Weibo là đóng máy, hơ khô thẻ tre chiếu, một đợt đường đã nổ ra ở trên mạng rồi.
Đoàn phim “Huyền Vũ” trải qua rất nhiều vấn đề giữa chừng như ngừng quay đổi diễn viên hay tiền bạc, vốn dĩ đã rất được chú ý, nhân vật của Đàm Khanh lại là sự kết hợp giữa ngây thơ và yandere, kết hợp với tính cách bản nhân, biểu diễn nhân vật này cơ bản không có chút áp lực nào.
Trong tin tức chính là cảnh tượng Đàm Khanh bức thoái vị thất bại tự vẫn trên thành cao.
Một thân nhung trang màu đen giương kiếm trên cổng thành.
Mũi kiếm sắc bén lạnh lẽo đâm xuyên qua cổ họng nhỏ bé yếu ớt kia trong khoảnh khắc.
Máu tươi tràn ra.
Bóng dáng thon gầy của hoàng tử nhỏ nhất trên cổng thành hơi lung lay mấy cái, có vẻ như cuối cùng đã không chống đỡ được trọng lượng, ngã xuống.
Cuối cùng được thái tử ôm vào trong lòng.
Trọng lượng rơi xuống khiến hai cánh tay của đế vương tương lai gần như trật khớp.
Nhưng vẫn ôm thật chặt người trong lòng.
Giáo vàng kích sắt.
Một tướng vinh danh vạn xương khô.
Bất đắc dĩ nhất là ở gia đình đế vương.
Tin tức bị lộ ra ngoài lề chỉ có hơn bốn mươi giây ngắn ngủi, nhiệt độ lại vẫn không ngừng kéo lên.
Dân mạng ăn dưa nhiệt tình vô hạn, tích cực chia sẻ, dùng ánh mắt bắt giữ cơ tình cực kì nhanh chóng liệt kê ra một hai ba bốn năm chi tiết của huynh đệ tình thâm.
xxx: Xin lỗi mặc dù tui biết tiểu hoàng tử đã là bà xã của nam nhân nhưng xin cho phép tui đứng bên phía tà giáo một giây!
xxxx: Trên lầu, Hạ đổng is watching you xử bắn xử bắn xử bắn
xx: A a a a a lúc nào mới chiếu đây! Tình yêu cảm động trời xanh a a a!
xxx: Nói mò gì vậy, là tình huynh đệ, huynh đệ đồng lòng, không gì không thể [ cực kỳ lớn tiếng.jpg]
xxx: deideidei, tình huynh đệ!
xx: Mị mặc kệ nhất định mị phải nói rất xứng! Kỷ Yến Tu Đàm Khanh
xxxx: Chị em mau tỉnh lại!
xx: Chị em lầu trên còn sống không? Bọn tui sẽ không quên chị làm ra cống hiến to lớn vì Kỷ Khanh, bắt tay
Tin tức bốn mươi giây dưới sự lăng xê, mấy tiếng sau rốt cuộc đã bò lên hot search thứ nhất.
Đồng thời thành công giữ vững nhiệt độ trong sự nhiệt tình của dân mạng ăn dưa, mãi đến buổi chiều vẫn không rơi khỏi No.1 hot search.
Thật ra Đàm Khanh không có hứng thú lắm với việc mọi người đang thảo luận cái gì.
So với việc xem đám dân mạng trên Weibo đang nói những chuyện gì, còn không bằng để hắn chơi mấy ván game.
Thế là.
Đến khi Hạ Minh Ngọc đã âm trầm chú ý đến hot search một ngày, không thể nhịn được nữa tự mình sắp xếp kéo hot search xuống…
Đàm Khanh vẫn không hề biết về chuyện hot search này.
Đồng thời còn thật vui vẻ ngồi trên đùi Hạ Minh Ngọc, vừa liếm miệng vừa ngọt ngào dỗ Hạ Minh Ngọc tối nay làm sườn xào chua ngọt cho hắn ăn.
Tin tức Đàm Khanh đóng máy đã nói cho Hạ Minh Ngọc từ hai ngày trước rồi.
Hạ Minh Ngọc sắp xếp thời gian, tự mình đến đoàn làm phim đón Đàm Khanh.
Chờ Hạ Minh Ngọc đến, Đàm Khanh đã tẩy trang thay quần áo xong, ngoan ngoãn thu dọn hành lý, ngồi trong đại sảnh khách sạn ăn từng hạt hồ đào một.
Kỷ Yến Tu ngồi bên cạnh hắn, có đôi khi Đàm Khanh không tách vỏ được, liền dùng cái kìm nhỏ giúp Đàm Khanh kẹp một chút.
Từ xa nhìn lại.
Khiến ánh mắt của Hạ Minh Ngọc vừa gọi điện thoại rút hot search đi càng thêm u ám mấy phần.
Ăn nhiều bồ đào kiểu gì cũng sẽ cảm thấy có chút mặn.
Đàm Khanh đã nhàm chán ngồi trong đại sảnh ăn hơn nửa đĩa rồi.
Chẹp chẹp miệng, đang muốn đi tìm một chút đồ để uống.
Một chai nước lọc đã vặn nắp liền đưa tới từ bên cạnh.
Đàm Khanh hơi ngửa đầu, liền thấy được Hạ Minh Ngọc đã rất lâu không gặp.
Vẻ mừng rỡ trong phút chốc hiện ra trong đôi mắt xinh đẹp linh động của Đàm Khanh.
Hắn nhận lấy chai nước uống ừng ực mấy ngụm, kêu lên: “Anh tới rồi!”
Hạ Minh Ngọc lặng lẽ nhìn Kỷ Yến Tu ngồi bên cạnh Đàm Khanh, tràn ngập tính chiếm hữu đưa tay giúp Đàm Khanh gẩy gẩy một sợi tóc rũ xuống trên trán: “Ừm, mệt không?”
Đàm Khanh là kiểu người lúc nào cũng có da mặt cực dày, không cho tí phẩm màu nào cũng có thể tự mở phường nhuộm, nghe vậy lập tức vô cùng đáng thương gật đầu với Hạ Minh Ngọc: “Ừm ừm, kiếm tiền nuôi gia đình mệt mỏi quá, tui thật vất vả.”
Hạ Minh Ngọc cúi người hôn lên trán Đàm Khanh một cái, tự mình xách vali của hắn lên: “Đi chào hỏi đạo diễn và đồng nghiệp, chúng ta nên về nhà.”
Đàm Khanh siêu nghe rời đi.
Trong phút chốc khu ghế sô pha nghỉ ngơi vốn đang rất náo nhiệt chỉ còn lại có Kỷ Yến Tu và Hạ Minh Ngọc.
Hạ Minh Ngọc chậm rãi nhìn Kỷ Yến Tu một chút, lãnh đạm nói: “Trước kia tôi không biết, ảnh đế Kỷ cũng sẽ tự mình mua hot search, mở rộng kiến thức rồi.”
Đương nhiên Kỷ Yến Tu biết Hạ Minh Ngọc chỉ cái gì, không la không hề tức giận, ngược lại ôn hòa cười cười: “Sao thế, ghen ghét?”
Hạ Minh Ngọc khẽ cười lạnh như băng: “Ảnh đế Kỷ không khỏi đánh giá mình quá cao.”
Kỷ Yến Tu vẫn không thay đổi ý cười, chỉ là quay đầu nhìn Đàm Khanh đang thành thật chào hỏi tạm biệt từ đạo diễn đến nhà sản xuất nhân viên công tác, mở miệng nói: “Cho dù tôi không mua hot search thì cũng sẽ có những người khác mua. Lui một vạn bước để nói, Hạ đổng, chẳng lẽ anh thật sự cảm thấy… lừa gạt Khanh Khanh ra nước ngoài đăng kí, là không còn gì phải lo sao?”
Trong giọng nói của Hạ Minh Ngọc tràn ngập ý lạnh: “Không cần anh quan tâm.”
Kỷ Yến Tu dựa lưng lên ghế, rút giấy lau sạch tay vừa bóc vỏ bồ đào cho Đàm Khanh: “Cho dù Đàm Khanh không biết quan hệ hôn nhân của hai người căn bản không được thừa nhận ở trong nước, tôi có thể tôn trọng sự lựa chọn của Đàm Khanh, nhưng trừ tôi ra, cũng còn có những người khác.”
Ánh mắt của Hạ Minh Ngọc đột nhiên sắc bén thêm mấy phần, đảo qua người Kỷ Yến Tu, lại nhìn quanh toàn bộ đại sảnh một vòng: “Ai?”
Kỷ Yến Tu ngẩng đầu cười: “Dù sao cũng là tình địch, tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc đen mặt: “Tùy anh.”
Thấy Đàm Khanh đã sắp chào hỏi xong, Hạ Minh Ngọc hoàn toàn không muốn lãng phí bất kì giây phút nào với Kỷ Yến Tu nữa, quay người đang định rời đi.
Mà trong nháy mắt nhấc chân lên.
Kỷ Yến Tu đột nhiên gọi anh lại: “Nhan Mộc.”
Hạ Minh Ngọc dừng lại, quay đầu: “Cái gì?”
Kỷ Yến Tu lặp lại một lần: “Nhan Mộc, tôi không tra được bao nhiêu, nhưng tôi đề nghị tự anh điều tra thêm về người này.”
Hạ Minh Ngọc: “Biết rồi.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai người cũng không nhắc đến Đàm Khanh.
Tay trái Hạ Minh Ngọc cầm vali nhỏ của Đàm Khanh, tay phải dắt Đàm Khanh đang cầm một cây kem ly ăn.
Thang máy đi xuống hầm đỗ xe của khách sạn.
Bởi vì lần này hành trình rất ngắn, lại thêm công ty bên kia có tài liệu cần truyền tới, để cho an toàn, Lâm Vũ liền bay tới theo Hạ Minh Ngọc.
Thấy ông chủ và vợ ông chủ từ trong thang máy đi ra.
Lâm Vũ liền từ ghế lái đi xuống, mở cốp sau xe, vừa nhận lấy hành lý ở trong tay Hạ Minh Ngọc, một bên chào hỏi Đàm Khanh: “Khanh Khanh, đã lâu không gặp?”
Đàm Khanh liếm một miếng kem ly, có chút tiếc nuối liếc nhìn Lâm Vũ, oán niệm nói: “Anh cũng tới sao, sớm biết vậy tui đã mua hai cây kem rồi, mua cái thứ hai còn được giảm nửa giá cơ, có điều Hạ Minh Ngọc không cho tui ăn hai cái…”
Có thể nói là chăm lo việc nhà vô cùng tiết kiệm.
Hạ Minh Ngọc đóng cốp xe lại, nghe thấy Đàm Khanh đang len lén nói xấu anh với Lâm Vũ, đi tới vỗ vỗ cái mông nhỏ ngạo nghễ ưỡn ra của Đàm Khanh: “Lần trước em ăn hai cái kem bị đau bụng một đêm, không nhớ ầ?”
Đàm Khanh: “Hừ.”
Đàm Khanh kiêu ngạo làm mặt quỷ với Hạ Minh Ngọc, cầm cây kem lớn của mình đi lên trên xe.
Lâm Vũ đưa mấy tài liệu vừa nhận được trên xe cho Hạ Minh Ngọc nhìn một chút, sau đó lấy điện thoại ra xem tin nhắn của sân bay: “Ông chủ, đã xác nhận xong chuyến bay rồi, bây giờ chúng ta ra sân bay, một tiếng sau sẽ có thể cất cánh.”
Chuyến này chính là để đón Đàm Khanh trở về, đương nhiên càng bay sớm càng tốt.
Hạ Minh Ngọc khẽ gật đầu, đang muốn mở cửa xe đi vào, hình như lại nhớ ra chuyện gì, gọi Lâm Vũ.
Lâm Vũ dừng bước: “Ông chủ, sao vậy?”
Hạ Minh Ngọc ngẫm nghĩ: “Đến khi trở lại thành phố J, cậu đi điều tra một người cho tôi. Dùng tất cả quan hệ để điều tra.”
“Vâng ông chủ.”
Từ thành phố H đến thành phố J cần khoảng 2 tiếng đi đường.
Đàm Khanh từ sáng sớm đã có một đôi mắt thâm quầng, mệt mỏi nằm trong lòng Hạ Minh Ngọc ngủ bù trên máy bay, tỉnh lại phát hiện mình đang giương nanh múa vuốt bám lên trên người Hạ Minh Ngọc, đơn giản muốn giống gấu Koala bao nhiêu thì giống bấy nhiêu.
Từ khi hai người đăng kí xong, Đàm Khanh càng ngày càng nhiều nhõng nhẽo, không chỉ muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ, còn muốn vỗ về mới có thể ngủ được.
Tóm lại là khó nuôi hơn nhóc con nhiều.
Hạ Minh Ngọc mở máy tính ra, một tay làm việc một tay chậm rãi nhẹ nhàng vỗ Đàm Khanh.
Thấy người trong lòng tỉnh, liền cúi đầu xuống: “Muốn uống nước không?”
Đàm Khanh trở mình trên người Hạ Minh Ngọc, ủi ủi như mọt gạo, lẩm bẩm hai tiếng, không buông tha lôi kéo cổ áo Hạ Minh Ngọc: “Muốn hôn cơ, hun hun.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Sao lại nũng nịu như thế chứ.
Hạ Minh Ngọc cúi người hôn lên trán Đàm Khanh một chút.
Hiển nhiên Đàm Khanh không quá vui lòng, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Hun miệng hôn miệng.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hun hun.
Đúng là đồ nhõng nhẽo chỉ biết trêu chọc mà không phụ trách.
Môi của Hạ Minh Ngọc mang theo hơi lạnh của điều hòa trong cabin.
Mà môi Đàm Khanh lại bởi vì vừa tỉnh ngủ mà cực kì ấm áp.
Đàm Khanh được hôn hai lần thoải mái xong mới tương đối hài lòng, duỗi lưng một cái trên đùi Hạ Minh Ngọc, mơ mơ màng màng hỏi: “Chúng ta sắp tới nhà chưa?”
Tên nhóc ầm ĩ trong lòng đã tỉnh, Hạ Minh Ngọc cũng không định tiếp tục làm việc nữa.
Anh nhìn thời gian, sau đó khép máy tính lại, đẩy cái bàn ra.
Sau đó trùm một cái chăn lên cho Đàm Khanh, ôm người vào trong lòng: “Còn bốn mươi phút nữa, sắp đến rồi.”
Đàm Khanh: “Nha…”
Hôm qua cả đêm Đàm Khanh không được ngủ ngon giấc, đương nhiên cũng không có khả năng chỉ dựa vào giấc ngủ một giờ ngắn ngủi để bù lại.
Thế nhưng được Hạ Minh Ngọc ôm rất dễ chịu.
Đàm Khanh uể oải tựa vào ngực Hạ Minh Ngọc, siêu ngoan ôm eo của anh nhõng nhẽo một hồi , sau đó ngẩng mặt lên, trông mong nói với Hạ Minh Ngọc: “Vậy buổi tối ngoại trừ sườn xào chua ngọt, tui có thể ăn thêm tiết vịt không?”
Ánh đèn trong khoang máy bay tư nhân là loại màu lam nhạt rất nhẹ nhàng.
Một tầng ánh sáng nhàn nhạt chiếu từ trần máy bay xuống .
Giống như là ánh sao rơi vào trong mắt người trong lòng.
Cứ cậy vào sắc đẹp.
Hạ Minh Ngọc vuốt tóc Đàm Khanh, đáp ứng: “Có thể, nhưng sẽ không làm quá cay.”
Đàm Khanh ngây thơ không hiểu được hàm ý sâu xa của câu nói này, nghe được Hạ Minh Ngọc đáp ứng, còn rất vui vẻ vỗ vỗ tay: “Vậy phải cho nhiều cổ vịt và tiết vịt nha, tui còn muốn thêm một chút dạ bò nữa…”
Còn lại đều bị Hạ Minh Ngọc cúi người xuống chặn ở trong cổ họng.
Lúc sắp xuống máy bay.
Môi của Đàm Khanh đã sưng lên, trong mắt hiện ra một tầng hơi nước, nhìn qua vừa đẹp lại khiến người ta mềm lòng.
Máy bay tư nhân hạ cánh đương nhiên sẽ không công bố hành trình ra ngoài.
Hạ Minh Ngọc dắt bao quần áo nhỏ tạm thời chỉ có thể nhìn không thể ăn của mình đi qua lối đi đặc biệt, lại bảo Lâm Vũ về công ty sắp xếp công việc trước, mình thì lái xe đưa Đàm Khanh đến siêu thị cỡ lớn.
Muốn được ăn thoải mái.
Đương nhiên phải cho Đàm Khanh ăn no trước đã.
Đàm Khanh không biết hề biết gì về nguy hiểm đi theo sau lưng Hạ Minh Ngọc vào siêu thị mua xương sườn nhiều thịt, mua dạ bỏ cổ vịt và tiết vịt, mua cánh gà dùng để hầm, còn mua một con cá mập mạp.
Tiếp đó hai người lại mua hoa quả dùng để kết hợp, mới trở về nhà.
Biệt thự của Hạ Minh Ngọc đã được sắp xếp gọn gàng lại, chờ sau khi giới thiệu Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ ra bên ngoài sẽ đưa hai người vào.
Thế là chung cư vốn định ở lâu dài đã biến thành nơi ở tạm thời.
Lúc hai người về đến nhà, Đàm Kỷ Kỷ đang ăn một đĩa bánh ga tô nhỏ dưới sự chăm chút của thím Chung.
Bánh ga tô màu vàng nhạt được đặt trên một cái đĩa nhỏ đẹp đẽ.
Trên cổ nhóc con buộn một cái yếm hình cậu bé bọt biển, ngẩng đầu lên đòi ăn, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi và mấy cái răng sữa màu ngà, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm thìa gỗ: “Kỷ Kỷ ăn ăn…”
Thím Chung bị Đàm Kỷ Kỷ dỗ đến mức vui không tả được, cẩn thận xúc một thìa, “Cục cưng ngoan lắm, được rồi, Kỷ Kỷ lại ăn một miếng nữa.”
Đàm Khanh: “…”
Đúng là một nhóc béo thừa hưởng chân truyền của mình.
Sau khi cho ăn thêm một thìa bánh ga tô.
Thím Chung đặt đĩa xuống, bỏ nhóc con ngồi vào trong xe nhi đồng, vội vội vàng vàng tới muốn xách hành lý cho Hạ Minh Ngọc: “Thiếu gia và thiếu phu nhân trở về rồi? Sao thím không nghe thấy cửa phòng mở, mau vào mau vào, tối nay hai người muốn ăn gì, thím Chung sẽ đi nấu cho hai người!”
Hạ Minh Ngọc luôn luôn khách khí với những người giúp việc già, thím Chung lại được Liêu Nhàn gọi tới giúp đỡ chăm sóc Đàm Kỷ Kỷ: “Không cần đâu thím Chung, để cháu làm là được, bây giờ không còn sớm, cháu bảo tài xế đưa thím trở về.”
Lúc Hạ Minh Ngọc du học ở nước ngoài vẫn tự mình nấu cơm, thím Chung cũng đã được chứng kiến tài nghệ của Hạ Minh Ngọc rồi.
Cộng thêm buổi tối Liêu Nhàn có thói quen nói chuyện với thím Chung rồi mới đi ngủ…
Suy nghĩ một lát, thím Chung khẽ gật đầu: “Vậy được, vậy thím về trước nhé, nếu như cháu và Đàm Khanh có việc ra ngoài không ai trông con được, cứ gọi điện thoại cho thím Chung!”
“Cảm ơn thím Chung.”
Hạ Minh Ngọc tự mình tiễn bà lên xe.
Đến khi quay về nhà.
Trong toà thành đồ chơi ở phòng khách, Đàm Khanh đang chơi với Đàm Kỷ Kỷ.
Trần của căn hộ này cao tận sáu mét.
Hạ Minh Ngọc nhiều phòng ở, lúc thiết kế cũng không chọn tách riêng ra một tầng.
Đến mức lúc lắp toà thành đồ chơi, vừa rộng vừa thoải mái.
Có đầy đủ loại đồ chơi để cho một người lớn đầy tính trẻ con, à không, cực kì đỏ mắt với đồ chơi trẻ em như Đàm Khanh đi vào chơi.
Trong toà thành đồ chơi có nhà bóng và cầu trượt cỡ lớn.
Mà lúc này.
Đàm Kỷ Kỷ đang bị Đàm Khanh đặt ở bên trong nhà bóng, vô cùng đáng thương vừa gặm móng vừa hâm mộ nhìn Đàm Khanh chơi cầu trượt.
Cầu trượt vừa đẹp vừa độc đáo.
Vì để tránh tai nạn, hai bên ống trượt đều có lan can đề phòng bị ngã.
Đàm Khanh với dáng người mảnh mai trượt “vèo” từ chỗ cao nhất xuống bệ đỡ mềm nhũn bên dưỡi.
Sau đó nhảy lên, cao hứng bừng bừng đi xoa đầu Đàm Kỷ Kỷ, trấn an: “Con à, bây giờ con còn quá nhỏ, chờ con đến chín tháng sẽ cho con chơi cùng nha.”
So sánh với mấy tháng trước, Đàm Kỷ Kỷ có thể nghe hiểu được càng nhiều chữ hơn.
Hơn nữa còn vẫn rất tin tưởng ba nhỏ của mình như cũ.
Bởi vậy nhóc con rất nghe lời gật đầu, an phận ngoan ngoãn ngồi trong nhà bóng chỉ để lộ ra một cái đầu.
Vừa hâm mộ hít mũi nhìn Đàm Khanh chơi cầu trượt, còn vừa vỗ tay cho ba nhỏ của mình: “Ba ba! Giỏi giỏi!”
Cũng may Đàm Khanh còn sót lại một chút xíu lương tâm, sau khi chơi mấy lần liền nhảy xuống khỏi cầu trượt.
Đưa tay vớt Đàm Kỷ Kỷ từ trong nhà bóng ra, vác lên vai nghênh ngang đi ra khỏi toà thành đồ chơi: “Đi nào, nhóc con, chúng ta đi xem tối nay ba ba lớn của con cho chúng ta ăn cái gì!”
Đàm Kỷ Kỷ lắc lư trên vai Đàm Khanh, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhíu lại, giống như thanh tra đi vào trong phòng bếp với Đàm Khanh.
Từ đầu đến chân Hạ Minh Ngọc đều viết đầy sự sạch sẽ gọn gàng nhẹ nhàng khoan khoái quy củ, ngay cả lúc nấu cơm ở trong bếp cũng có thể giữ được vẻ không nhuốm bụi trần.
Cắt gọn rau và thịt xếp một bên, gia vị đặt ở một bên khác, cá ngâm trong nước đá chuẩn bị sử dụng bất cứ lúc nào.
Hạ Minh Ngọc đã lười uốn nắn lại phương pháp ôm con không chính xác cho Đàm Khanh rồi, dù sao Đàm Kỷ Kỷ bị vác lên vai có vẻ cực kì thích ứng, chỉ đưa hai con bình cho Đàm Khanh: “Nước cam tươi, cho em và con.”
Vẫn là một cái màu lam, một cái màu hồng phấn.
Trong suốt, có thể nhìn thấy màu sắc vốn có của nước cam.
Đàm Khanh vui vẻ nhận lấy bình sữa, nhanh chóng phân biệt ra được của nhóc con và mình.
Nhận lấy cái bình màu hồng, đưa bình màu lam cho nhóc con, bắn tim với Hạ Minh Ngọc: “Yêu anh một vạn năm!”
Hạ Minh Ngọc sâu xa nhìn Đàm Khanh một chút, đột nhiên mở miệng: “Thật sao?”
Đàm Khanh: “…”
Thật, thật sao.
Đàm Khanh lấy lòng tu một hớp nước cam, chân thành gật đầu: “Thật thật!”
Cũng không biết Hạ Minh Ngọc là tin hay là không tin, chỉ nhìn Đàm Khanh từ đầu tới đuôi một lần, sau đó thu hồi ánh mắt: “Lát nữa sẽ nấu xong, em đưa con vào phòng ăn chờ anh một chút.”
“Ừm ừm.”
Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ mỗi người ôm một bình nước cam, ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng ăn.
Cuối cùng cũng được ăn thực đơn cố ý lựa chọn hôm nay rồi.
Sườn xào chua ngọt, tiết vịt cay, cá vược hầm, thịt kho Đông Pha, cháo hải sâm.
Và rau củ.
Dù sao ở trong mắt Đàm Khanh, rau củđều khó ăn như nhau cả.
Mặc dù Đàm Khanh không chọn khẩu vị gà rán, nhưng dù sao KFC và McDonald’s đều là dây chuyền sản xuất thống nhất, mỗi một cửa hàng đều có hương vị giống nhau.
Trái lại nếu đổi thành đi ăn nhà hàng.
Mặn nhạt béo gầy gì đó, Đàm Khanh chép chép miệng là có thể nếm ra rồi.
Nhưng Hạ Minh Ngọc nấu cơm rất hợp khẩu vị của Đàm Khanh.
Không mặn cũng không nhạt, nhất là thịt, siêu ngon.
Đàm Khanh vừa ăn thật nhanh món này một chút món kia một chút, thuận tiện rất cho mặt mũi mà ăn sạch bách rau củ Hạ Minh Ngọc gắp vào bát cho hắn.
Ăn xong một bữa cơm.
Đàm Khanh với cái bụng căng tròn tê liệt thành một túi da hồ ly trương phình.
Hạ Minh Ngọc ngồi ở một bên khác bàn ăn nhìn thoáng qua Đàm Khanh được cho ăn đến no căng với ánh mắt khó lường.
Đứng dậy, ôm Đàm Kỷ Kỷ đã buồn ngủ vào trong phòng trẻ con.
Đàm Kỷ Kỷ từ nhỏ đã là một nhóc con vừa dễ dụ lại dễ gạt gẫm, hôm nay ba ba lớn và ba ba nhỏ đều trở về chơi với nó, còn vui vẻ chơi cả một buổi chiều.
Hạ Minh Ngọc vừa ôm con lên trên giường, đắp kín chăn.
Còn chưa bắt đầu dỗ, nhóc con đã ngủ thiếp đi ngon lành.
Đây có được tính là thiên thời địa lợi nhân hoà không?
Hạ Minh Ngọc giúp Đàm Kỷ Kỷ dịch góc chăn, để lại một chiếc đèn nhỏ mờ tối, đứng dậy nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trong phòng ăn Đàm Khanh còn đang nằm tê liệt, chỉ là đã chuyển từ bàn ăn sang ghế sô pha.
Ghế sô pha trong nhà là loại thuần vải, màu xám đậm, vừa lớn vừa mềm, dài đến mức đủ để hai người đồng thời nằm xuống.
Bởi vì tòa thành đồ chơi đã chiếm một phần hai diện tích phòng khách, ghế sô pha liền không thể không dịch sang bên cạnh một chút.
Điều này cũng dẫn đến khoảng cách ghế sô pha đến phòng ngủ càng gần hơn một chút.
Hạ Minh Ngọc đi đến ngồi xuống bên cạnh Đàm Khanh, ôm người vào lòng mình, hôn lên tai Đàm Khanh: “No quá rồi?”
Đàm Khanh kêu lên hai tiếng ai ai trong lòng Hạ Minh Ngọc, chôn đầu giống như đà điểu, vừa bất lực vừa đáng thương nói: “Hạ Minh Ngọc, tui nó quá đi…”
Hạ Minh Ngọc thử xoa cái eo mảnh khảnh của Đàm Khanh, dừng một lát, thấp giọng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc xoa hừ hừ hai tiếng, cả người đều dựa vào ngực Hạ Minh Ngọc: “Ưm, anh lại xoa xoa tui đi…”
Ăn no rồi sẽ mệt rã rời gần như là thiên tính của động vật có vú, Đàm Khanh càng kế thừa đặc điểm này một cách hoàn mỹ.
Hắn hơi khép mắt lại, buồn ngủ gật đầu như gà con mổ gạo, cả người đều bị Hạ Minh Ngọc ôm trọn.
Dưới động tác như vậy, đương nhiên Đàm Khanh cũng không nhìn thấy vẻ thâm trầm dưới đáy mắt tĩnh mịch của người ôm mình.
Hạ Minh Ngọc nhẹ nhàng thổi hơi vào trong tai Đàm Khanh, bế lên giống như dụ dỗ: “Chúng ta vào phòng, lên giường xoa xoa bụng cho em, có được không?”
Hai tay Đàm Khanh đều bị Hạ Minh Ngọc gác ở trên vai, không có chút đề phòng nào mặc anh bế lên, khẽ gật đầu: “Được, được nha.”
Hạ Minh Ngọc liền nhẹ nhàng bế người vào phòng ngủ chính, đặt ở trên giường.
Vạt áo của Đàm Khanh bởi vì ma sát mà không cẩn thận bị vén lên, lộ ra một eo nhỏ gầy trắng nõn.
Hơn nữa hắn còn chủ động đưa tay kéo áo lên, sau đó cong eo, thúc giục Hạ Minh Ngọc: “Xoa xoa, xoa xoa cho Khanh Khanh đi mà.”
Hầu kết của Hạ Minh Ngọc lăn lăn, giọng nói đã hoàn toàn khàn đi: “Xoa chỗ nào?”
Đàm Khanh lập tức dùng ánh mắt sao anh lại đần như vậy để nhìn Hạ Minh Ngọc.
Lòng bàn tay hơi nóng của Hạ Minh Ngọc liền phủ lên trên làn da hơi lạnh của Đàm Khanh, xoa mấy lần, lại ngừng lại: “Dễ chịu không?”
Đàm Khanh uốn éo người dưới lòng bàn tay Hạ Minh Ngọc, hài lòng hít một hơi: “Ừm ừm…”
Hạ Minh Ngọc đẩy người lên phía trên, lại túm lấy cái gối trên đầu giường, dỗ dành Đàm Khanh hơi nghiêng người, đặt gối ở dưới lưng Đàm Khanh.
Tiếp đó xoa lên bụng dưới hơi nâng lên của Đàm Khanh theo chiều kim đồng hồ như ban thưởng: “Cục cưng, eo có khó chịu không?”
Đàm Khanh ăn no mệt rã rời đã hơi rơi vào mơ hồ dưới sự hầu hạ của Hạ Minh Ngọc, thành thật lắc đầu: “Không khó chịu.”
Hạ Minh Ngọc có vẻ cảm thấy rất hài lòng.
Anh nghiêng người sang, nằm xuống bên cạnh Đàm Khanh, lại kéo người vào trong lòng của mình.
Hạ Minh Ngọc ôm eo Đàm Khanh, cái tay vốn đang đặt ở trên bụng chậm rãi dời xuống phía dưới mấy phần, dừng trên cúc quần ngủ của Đàm Khanh.
Cúc quần chậm rãi bị cởi ra.
Ngón tay ấm áp của Hạ Minh Ngọc cầm lấy vật nhỏ gần như không được sử dụng mấy của Đàm Khanh.
Đàm Khanh mê man hơi khựng lại trong cơn choáng váng.
Dù sao không phải trời sinh đã có thân thể người, thậm chí trong phút chốc Đàm Khanh căn bản không thể kịp phản ứng loại cảm giác kỳ quái này rốt cuộc là từ đâu tràn qua tới.
Hắn vô ý thức duỗi thẳng cẳng, lại phát hiện căn bản không thể trốn được loại cảm giác vi diệu này.
Nói khó chịu nhưng mà… hình như cũng không đúng.
Ưm…
Đàm Khanh trở mình trong lòng Hạ Minh Ngọc, có chút bất an cọ xát lồng ngực của Hạ Minh Ngọc, giống tương vô ý thức tìm kiếm sự trợ giúp từ người có thể tin được: “Hạ Minh Ngọc, Khanh Khanh trướng quá…”
“Ngoan, chỗ nào trướng?”
Trong giọng nói của Hạ Minh Ngọc mang theo vẻ dịu dàng đầy đủ kiên nhẫn, bàn tay đã bắt đầu chuyển động trên dưới từ từ, “Cục cưng nghe lời một chút, nói cho ông xã, chỗ nào trướng.”
Đàm Khanh khổ sở nhíu mày, phán đoán một lúc lâu trong sự buồn ngủ và ngứa ngáy khó hiểu.
Thất bại chấm dứt.
Đàm Khanh bực bội giật giật trong ngực Hạ Minh Ngọc, nghiên túc ngẫm nghĩ một hồi, dường như cuối cùng đã nghĩ ra được là không thoải mái ở nơi nào.
Thế là chủ động vươn tay muốn đẩy cái tay nắm chặt vật nhỏ của mình ra.
Nhưng mà còn chưa với tới, đã bị Hạ Minh Ngọc chặn ở nửa đường, nắm về.
Đàm Khanh: “Ưm… Buông ra buông ra…”
Loại cảm giác ngứa trướng trướng kia không chỉ tiêu đi.
Ngược lại càng xâm nhập thêm, mang theo một cảm giác kỳ quái chui vào trong giác quan của Đàm Khanh.
Thật là khó chịu.
Đàm Khanh thật sự cực kỳ không thoải mái.
Nhất là qua vài giây đồng hồ sau, cái tay vốn đang sờ nó đột nhiên ngừng lại.
Đàm Khanh hoảng hốt, theo bản năng mở mắt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hạ Minh Ngọc.
Đàm Khanh muốn lên không lên muốn xuống không được, trong mắt đầy vẻ tủi thân: “Sao anh lại dừng, hức.”
Hạ Minh Ngọc chậm rãi hôn lên má Đàm Khanh một cái, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng nói: “Còn khó chịu sao? Ông xã nghĩ biện pháp giúp em, có được không?”
Nhan Mộc không lập tức trả lời.
Đàm Khanh ôm điện thoại, vụng trộm ấn mở tường nhà Nhan Mộc nhìn một chút, trống không không có cái gì.
Ngược lại avatar của Nhan trông rất thú vị.
Là ảnh trò chơi dây.
(*) Chơi dây không phải dây nhảy nha, giống trò mà Nobita rất giỏi đó
Đàm Khanh đến thế giới này lâu như vậy rồi, chưa bao giờ thấy người lớn và trẻ nhỏ nào chơi dây thế này đâu.
Dù sao cũng là một loại trò chơi cổ xưa đã qua không biết bao lâu, chỉ sợ còn chẳng có ai nhớ đến.
Đàm Khanh nhìn qua nhìn lại cái avatar kia một chút, cảm thấy Nhan Mộc rất có phẩm vị.
Không tệ.
Thêm mười điểm.
Đàm Khanh nhanh chóng gõ chữ khích lệ nói: “Ảnh avatar của anh đẹp lắm ớ!”
Hàng chữ này vừa gửi ra chưa được bao lâu.
Nhan Mộc đã : “Cậu thích?”
Khanh Khanh muốn ăn gà: Đương nhiên rồi! Nhưng mà bây giờ trò chơi này đã rất lâu rồi không có ai chơi, bây giờ tui thích chơi game điện thoại á!
Bên kia lại không trả lời lần nữa.
Đàm Khanh chưa bao giờ tán gẫu mệt tâm như thế, dứt khoát thoát ra khỏi giao diện, vui vẻ đi chơi game.
Sau khi thua thì mới nằm ngửa trên giường ấn Wechat ra liếc mắt nhìn lần nữa.
Nhan Mộc: Vậy sao?
Nhan Mộc: Vậy cậu thích cuộc sống bây giờ hơn?
Đàm Khanh: “…”
Cái gì gọi là cuộc sống bây giờ.
Cho dù hắn muốn trở lại trên núi trước kia, cũng đã không trở về được rồi.
Hơn nữa ngồi ăn rồi chờ chết giống như bây giờ cũng rất tốt.
Bị sét đánh đau lắm.
Sinh vật sợ hãi đau đớn gần như là phản ứng theo bản năng, mặc dù đã qua rất lâu, nhưng đột nhiên nhớ tới, vẫn khiến Đàm Khanh theo bản năng run run một chút.
Hắn nhanh chóng nhét mình vào trong chăn, uốn éo trên giường cao su, gõ chữ lạch cạch.
Khanh Khanh muốn ăn gà: Rất tốt rất tốt, ngồi ăn rồi chờ chết, tui thích [gật đầu. jpg]
Nhan Mộc: …
Nhan Mộc: Vậy ngươi thích Hạ Minh Ngọc sao?
Đây đã là câu hỏi thứ hai trong ngày hôm nay liên quan tới việc hắn có thích có yêu Hạ Minh Ngọc hay không rồi.
Đàm Khanh bị hỏi có chút buồn bực, còn chưa kịp trả lời, đã thấy Nhan Mộc nhắn một tin đến trước.
Nhan Mộc: Con người thì sao? Cậu thích con người sao?
Khanh Khanh muốn ăn gà: Tại sao lại thích con người? Khó hiểu khó hiểu khó hiểu nha, tui đã không ăn thịt người rồi, nước giếng không phạm nước sông với con người.
Nhan Mộc: Vì sao? Bởi vì Hạ Minh Ngọc?
Nhan Mộc: Hay là bởi vì Phượng Hoàng?
Khanh Khanh muốn ăn gà: …
Đàm Khanh khẽ giật mình.
Không phải là bởi vì cái khác.
Chỉ là bởi vì, đã quá lâu quá lâu hắn không nghe được hai chữ Phượng Hoàng này từ trong miệng người khác rồi.
Một con Phượng Hoàng cuối cùng trong trời đất này.
Tính cả cây ngô đồng đã già trên núi che khuất bầu trời kia nữa.
Đã sớm bị một mồi lửa đốt sạch sẽ.
Ngay cả chút cặn bã cũng không còn.
Từ khi bị sét đánh đến thế giới này.
Đàm Khanh đã sớm vứt hết tất cả mọi thứ đã từng xảy ra ra sau đầu, không định nhớ lại, cũng không định trông coi ký ức để sống qua ngày.
Ai bảo đại yêu trời sinh vô tình đâu.
Sẽ không thương tâm khổ sở vì con Phượng Hoàng cứng nhắc lại không thú vị kia đâu.
Thế giới này tốt bao nhiêu, không cần tu luyện, còn có thể vui chơi giải trí.
Mặc dù hắn cũng không đọc hết cốt truyện hoàn chỉnh của thế giới này.
Nhưng trước mắt nhìn qua, chỉ cần Hạ Minh Ngọc không chết, ôm chặt đùi Hạ Minh Ngọc sẽ có thể thoải mái sống qua ngày.
Không giống con Phượng Hoàng kia.
Mình không sống tốt, cũng không cho người khác vui vẻ.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là…
Ở trong thế giới mà yêu khí gần như không còn sót lại chút gì, tùy tiện một con tiểu yêu quái cũng có thể nhìn ra lai lịch của hắn.
Động vật có ý thức lãnh địa trời sinh, huống chi động vật tu luyện thành yêu càng là như thế.
Gần như trong nháy mắt nghe thấy hai chữ Phượng Hoàng.
Vẻ mặt Đàm Khanh đột nhiên thay đổi mấy lần, một sát ý cực kì nhạt chậm rãi bốc lên từ đáy mắt hắn: “Anh biết Phượng Hoàng?”
Nếu hắn là bị sét đánh tới nơi này.
Vậy có phải cũng có tình huống giống vậy hay không, để đại yêu khác đi vào thế giới này?
Chóp đuôi màu bạc bởi vì tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu mà càng thêm chói mắt khi xù lông, mơ hồ tỏa ra một luồng sáng lấp lánh trên chín cái đuôi.
Đàm Khanh thử nhe răng: “Ngươi là ai?”
Trong phòng khách sạn cho diễn viên chính ngoại trừ Đàm Khanh ra thì không còn người nào khác, vắng vẻ mà yên tĩnh.
Nếu có người bình thường quen biết với Đàm Khanh ở chỗ này.
Thì sẽ dễ dàng phát hiện Đàm Khanh lúc này không giống bất kì một mặt nào mà hắn hay thể hiện ra trong xã hội loài người.
Lộ ra vẻ táo bạo, trong lời nói mang theo mấy phần hung ác máu me.
Cố tình Nhan Mộc lại như càng thêm quen thuộc Đàm Khanh thế này hơn.
Không chỉ không bị hù dọa, ngược lại còn lộ ra một nụ cười.
Hắn ta ngồi trong phòng khách lớn của biệt thự, đối diện là một tấm gương thật to.
Người trong gương mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen, hơi thè lưỡi ra, liếm liếm khóe miệng —
Động tác kia vậy mà lại có ba phần tương tự với Đàm Khanh.
Nhan Mộc cong môi, nhẹ giọng mở miệng nói: “Đàm Khanh, cậu xem, cậu cũng không nhớ rõ tôi.”
“Vì sao cậu còn nhớ rõ Phượng Hoàng chứ?”
Đàm Khanh: “…”
Đại khái là bởi vì hoàn cảnh hai bên trò chuyện đều quá mức yên tĩnh.
Giọng nói của Nhan Mộc càng có vẻ yếu ớt: “Cậu chê y cứng ngắc, chê y chỉ biết đậu trên ngô đồng, chê y chỉ uống hạt sương, Ngô Đồng, chê y uống hạt sương, quấn quanh ráng chiều. Còn nói y không biết tu luyện gian khổ, không thích ở giữa khó khăn… Cậu chán ghét y như vậy, làm sao còn muốn nhớ rõ y?”
Đàm Khanh: “…”
Quả nhiên là người quen cũ.
Chỉ là Đàm Khanh có quá nhiều người quen cũ, trong phút chốc cũng không nhớ rõ là kẻ thù hay là bạn bè.
Nhưng tóm lại kẻ thù nhiều hơn một chút.
Đàm Khanh đề cao cảnh giác, đôi mắt nhỏ đảo lia lịa vài vòng, mở miệng nói: “Có lẽ cũng là bởi vì y quá đáng ghét, làm cho người ta vẫn còn nhớ rõ như mới?”
Nhan Mộc: “…”
Nhan Mộc lắc đầu: “Đàm Khanh, cậu nói dối.”
Đàm Khanh luôn luôn thẳng thắn: “Anh có cái gì chứng minh tui đang nói dối?”
“Tôi không có.”
Nhan Mộc khẽ cười, giọng nói vốn có cũng trở nên dịu dàng không có chút tình cảm nào theo nụ cười của hắn ta.
Tiếp đó.
Hắn ta mở miệng nói: “Nhưng mà nói dối cũng không sao, dù sao Phượng Hoàng đã chết. Khanh Khanh, cậu biết y sẽ không trở về nữa.”
Đàm Khanh: “…”
Nhan Mộc không nhìn thấy sắc mặt khó lường của Đàm Khanh, chỉ nói tiếp: “Mà Hạ Minh Ngọc chỉ là một loài người bình thường không thể bình thường hơn, cho dù chờ anh ta năm mươi năm, một trăm năm… Đàm Khanh, cậu thích náo nhiệt như vậy, chờ Hạ Minh Ngọc chết rồi, tôi lại có thể tiếp tục ở cùng cậu.”
Nhan Mộc dừng một chút, trầm lặng nói: “Thật hy vọng Hạ Minh Ngọc nhanh chóng chết đi, giống như Phượng Hoàng, chết không có chút giá trị nào, vừa ngốc vừa ngây thơ.”
Đàm Khanh: “…”
Người anh em, suy nghĩ này của anh hình như không thích hợp.
Đàm Khanh lạnh lùng đơ mặt nói với Nhan Mộc: “Anh bạn, tui khuyên anh nên tử tế làm yêu đi, bắt đầu từ tam quan đoan chính. Đầu tiên không nên rủa ông xã tui mất sớm.”
Ngừng mấy giây, lại hỏi một lần, “Còn nữa, trước kia tui thật sự quen anh sao?”
Không biết là một câu chững chạc đàng hoàng phía trước hay là sau một hỏi phía sau.
Tóm lại sau khi Đàm Khanh hỏi xong.
Nhan Mộc nở nụ cười.
“Quen. Đương nhiên là quen rồi.”
Giọng của Nhan Mộc trầm thấp, “Chúng ta còn quen hơn cậu va Phượng Hoàng nhiều, Đàm Khanh.”
Đàm Khanh: “…”
Còn có chuyện này?
Nhan Mộc có vẻ như cũng không định tiếp tục xác nhận Đàm Khanh tin hay là không tin, chỉ dịu dàng nói: “Ngủ ngon, Khanh Khanh, hy vọng lần sau gặp mặt cậu sẽ nhớ đến tôi. Mơ đẹp, phải mơ thấy tôi đó.”
Đàm Khanh: “…”
Tạm biệt tạm biệt.
Quấy rầy.
Vô công rồi nghề ngu ngốc tuyệt đối đừng xuất hiện trong mơ quấy rầy giấc ngủ của hắn đấy.
Một cuộc điện thoại ngoại trừ mang đến cho mình sự ngột ngạt ra thì không có gì tin tức hữu dụng.
Đàm Khanh ném điện thoại lên trên bàn nhỏ trong phòng ngủ một cái, buồn bực nhét mình vào trong chăn.
Một một giấc đến bình minh.
Không mơ tới Nhan Mộc.
Ngược lại là mơ tới lúc tu luyện trên núi già rất lâu trước kia.
Còn mơ tới con Phượng Hoàng đã sớm hóa thành tro.
Trong mơ Đàm Khanh đang ngồi ở trên cái đuôi lông xù của mình, tay chân nhanh nhẹn bò soạt soạt soạt lên trên cây ngô đồng tươi tốt kia, vừa bứt lá ngô đồng vừa quơ chân nói chuyện ầm ĩ.
— “Phượng Hoàng Phượng Hoàng, ngươi nhổ mấy cái lông của ngươi cho ta thôi! Ta muốn làm một quả cầu lông Phượng Hoàng chơi nha!”
— “Phượng Hoàng, có đó không vậy? Ta cũng muốn uống hạt sương!”
— “Ta đọc xong sách ngươi cho ta rồi, nhưng mà có mấy chữ ta không nhận ra, ngươi lại đọc cho ta một lần đi!”
— “Ông anh Phượng Hoàng? Ông em? Ông cha? Ta không phải cố ý muốn ăn thịt người đâu, là bọn họ không hỏi mà lấy trộm đồ ở trong sơn động của ta trước!”
— “Loài người lại tới rồi, bọn họ thật là phiền.”
— “Ngươi đừng nóng giận nha, chỉ cần về sau những thôn dân kia không đến làm phiền ta, chắc chắn ta sẽ không ăn bọn họ đâu.”
— “Phượng Hoàng…”
Đàm Khanh tỉnh dậy rất sớm.
Đơn giản là bị dọa.
Có thể thấy được tên Phượng Hoàng đáng ghét này đã để lại cho hắn bóng ma tâm lý bao lớn.
Đàm Khanh sững sờ ngồi một lát ở trên giường, lại vô ý thức đưa tay ra quẹt trán.
Một tầng mồ hôi lạnh.
Ngoài cửa sổ vẫn là bóng đêm, mặt trăng tròn trịa treo ở phía xa.
Đàm Khanh không muốn go die như vậy, thế là rất cố gắng nhét mình về trong chăn, mong muốn ngủ tiếp một giấc nữa.
Đương nhiên.
Ngủ tiếp thất bại.
Đàm Khanh cực kì hiếm thấy vác đôi mắt gấu trúc bò dậy, tội nghiệp đi dép lê chạy vào phòng vệ sinh, tủi thân nhìn vào gương hức hức hức một trận.
Tâm trạng tốt bị hỏng bét.
Hơn nữa loại này tâm trạng hỏng bét này có vẻ còn muốn tiếp tục rất lâu.
Điề duy nhất coi như may mắn là mấy ngày còn thừa nhiệm vụ quay chụp cũng không tính là nặng.
Bên trong mấy diễn viên chính, Đàm Khanh là nam số ba, hẳn là đóng máy sớm nhất.
Đại khái là dính ánh sáng của Hạ Minh Ngọc.
Ngày đóng máy không chỉ có toàn đoàn làm phim từ đạo diễn đến biên kịch, từ Kỷ Yến Tu đến nữ số ba đều chuẩn bị một món quà lớn cho Đàm Khanh, ngay cả truyền thông cũng đã sớm đến hiện trường.
Không đợi đoàn làm phim chính thức công khai trên Weibo là đóng máy, hơ khô thẻ tre chiếu, một đợt đường đã nổ ra ở trên mạng rồi.
Đoàn phim “Huyền Vũ” trải qua rất nhiều vấn đề giữa chừng như ngừng quay đổi diễn viên hay tiền bạc, vốn dĩ đã rất được chú ý, nhân vật của Đàm Khanh lại là sự kết hợp giữa ngây thơ và yandere, kết hợp với tính cách bản nhân, biểu diễn nhân vật này cơ bản không có chút áp lực nào.
Trong tin tức chính là cảnh tượng Đàm Khanh bức thoái vị thất bại tự vẫn trên thành cao.
Một thân nhung trang màu đen giương kiếm trên cổng thành.
Mũi kiếm sắc bén lạnh lẽo đâm xuyên qua cổ họng nhỏ bé yếu ớt kia trong khoảnh khắc.
Máu tươi tràn ra.
Bóng dáng thon gầy của hoàng tử nhỏ nhất trên cổng thành hơi lung lay mấy cái, có vẻ như cuối cùng đã không chống đỡ được trọng lượng, ngã xuống.
Cuối cùng được thái tử ôm vào trong lòng.
Trọng lượng rơi xuống khiến hai cánh tay của đế vương tương lai gần như trật khớp.
Nhưng vẫn ôm thật chặt người trong lòng.
Giáo vàng kích sắt.
Một tướng vinh danh vạn xương khô.
Bất đắc dĩ nhất là ở gia đình đế vương.
Tin tức bị lộ ra ngoài lề chỉ có hơn bốn mươi giây ngắn ngủi, nhiệt độ lại vẫn không ngừng kéo lên.
Dân mạng ăn dưa nhiệt tình vô hạn, tích cực chia sẻ, dùng ánh mắt bắt giữ cơ tình cực kì nhanh chóng liệt kê ra một hai ba bốn năm chi tiết của huynh đệ tình thâm.
xxx: Xin lỗi mặc dù tui biết tiểu hoàng tử đã là bà xã của nam nhân nhưng xin cho phép tui đứng bên phía tà giáo một giây!
xxxx: Trên lầu, Hạ đổng is watching you xử bắn xử bắn xử bắn
xx: A a a a a lúc nào mới chiếu đây! Tình yêu cảm động trời xanh a a a!
xxx: Nói mò gì vậy, là tình huynh đệ, huynh đệ đồng lòng, không gì không thể [ cực kỳ lớn tiếng.jpg]
xxx: deideidei, tình huynh đệ!
xx: Mị mặc kệ nhất định mị phải nói rất xứng! Kỷ Yến Tu Đàm Khanh
xxxx: Chị em mau tỉnh lại!
xx: Chị em lầu trên còn sống không? Bọn tui sẽ không quên chị làm ra cống hiến to lớn vì Kỷ Khanh, bắt tay
Tin tức bốn mươi giây dưới sự lăng xê, mấy tiếng sau rốt cuộc đã bò lên hot search thứ nhất.
Đồng thời thành công giữ vững nhiệt độ trong sự nhiệt tình của dân mạng ăn dưa, mãi đến buổi chiều vẫn không rơi khỏi No.1 hot search.
Thật ra Đàm Khanh không có hứng thú lắm với việc mọi người đang thảo luận cái gì.
So với việc xem đám dân mạng trên Weibo đang nói những chuyện gì, còn không bằng để hắn chơi mấy ván game.
Thế là.
Đến khi Hạ Minh Ngọc đã âm trầm chú ý đến hot search một ngày, không thể nhịn được nữa tự mình sắp xếp kéo hot search xuống…
Đàm Khanh vẫn không hề biết về chuyện hot search này.
Đồng thời còn thật vui vẻ ngồi trên đùi Hạ Minh Ngọc, vừa liếm miệng vừa ngọt ngào dỗ Hạ Minh Ngọc tối nay làm sườn xào chua ngọt cho hắn ăn.
Tin tức Đàm Khanh đóng máy đã nói cho Hạ Minh Ngọc từ hai ngày trước rồi.
Hạ Minh Ngọc sắp xếp thời gian, tự mình đến đoàn làm phim đón Đàm Khanh.
Chờ Hạ Minh Ngọc đến, Đàm Khanh đã tẩy trang thay quần áo xong, ngoan ngoãn thu dọn hành lý, ngồi trong đại sảnh khách sạn ăn từng hạt hồ đào một.
Kỷ Yến Tu ngồi bên cạnh hắn, có đôi khi Đàm Khanh không tách vỏ được, liền dùng cái kìm nhỏ giúp Đàm Khanh kẹp một chút.
Từ xa nhìn lại.
Khiến ánh mắt của Hạ Minh Ngọc vừa gọi điện thoại rút hot search đi càng thêm u ám mấy phần.
Ăn nhiều bồ đào kiểu gì cũng sẽ cảm thấy có chút mặn.
Đàm Khanh đã nhàm chán ngồi trong đại sảnh ăn hơn nửa đĩa rồi.
Chẹp chẹp miệng, đang muốn đi tìm một chút đồ để uống.
Một chai nước lọc đã vặn nắp liền đưa tới từ bên cạnh.
Đàm Khanh hơi ngửa đầu, liền thấy được Hạ Minh Ngọc đã rất lâu không gặp.
Vẻ mừng rỡ trong phút chốc hiện ra trong đôi mắt xinh đẹp linh động của Đàm Khanh.
Hắn nhận lấy chai nước uống ừng ực mấy ngụm, kêu lên: “Anh tới rồi!”
Hạ Minh Ngọc lặng lẽ nhìn Kỷ Yến Tu ngồi bên cạnh Đàm Khanh, tràn ngập tính chiếm hữu đưa tay giúp Đàm Khanh gẩy gẩy một sợi tóc rũ xuống trên trán: “Ừm, mệt không?”
Đàm Khanh là kiểu người lúc nào cũng có da mặt cực dày, không cho tí phẩm màu nào cũng có thể tự mở phường nhuộm, nghe vậy lập tức vô cùng đáng thương gật đầu với Hạ Minh Ngọc: “Ừm ừm, kiếm tiền nuôi gia đình mệt mỏi quá, tui thật vất vả.”
Hạ Minh Ngọc cúi người hôn lên trán Đàm Khanh một cái, tự mình xách vali của hắn lên: “Đi chào hỏi đạo diễn và đồng nghiệp, chúng ta nên về nhà.”
Đàm Khanh siêu nghe rời đi.
Trong phút chốc khu ghế sô pha nghỉ ngơi vốn đang rất náo nhiệt chỉ còn lại có Kỷ Yến Tu và Hạ Minh Ngọc.
Hạ Minh Ngọc chậm rãi nhìn Kỷ Yến Tu một chút, lãnh đạm nói: “Trước kia tôi không biết, ảnh đế Kỷ cũng sẽ tự mình mua hot search, mở rộng kiến thức rồi.”
Đương nhiên Kỷ Yến Tu biết Hạ Minh Ngọc chỉ cái gì, không la không hề tức giận, ngược lại ôn hòa cười cười: “Sao thế, ghen ghét?”
Hạ Minh Ngọc khẽ cười lạnh như băng: “Ảnh đế Kỷ không khỏi đánh giá mình quá cao.”
Kỷ Yến Tu vẫn không thay đổi ý cười, chỉ là quay đầu nhìn Đàm Khanh đang thành thật chào hỏi tạm biệt từ đạo diễn đến nhà sản xuất nhân viên công tác, mở miệng nói: “Cho dù tôi không mua hot search thì cũng sẽ có những người khác mua. Lui một vạn bước để nói, Hạ đổng, chẳng lẽ anh thật sự cảm thấy… lừa gạt Khanh Khanh ra nước ngoài đăng kí, là không còn gì phải lo sao?”
Trong giọng nói của Hạ Minh Ngọc tràn ngập ý lạnh: “Không cần anh quan tâm.”
Kỷ Yến Tu dựa lưng lên ghế, rút giấy lau sạch tay vừa bóc vỏ bồ đào cho Đàm Khanh: “Cho dù Đàm Khanh không biết quan hệ hôn nhân của hai người căn bản không được thừa nhận ở trong nước, tôi có thể tôn trọng sự lựa chọn của Đàm Khanh, nhưng trừ tôi ra, cũng còn có những người khác.”
Ánh mắt của Hạ Minh Ngọc đột nhiên sắc bén thêm mấy phần, đảo qua người Kỷ Yến Tu, lại nhìn quanh toàn bộ đại sảnh một vòng: “Ai?”
Kỷ Yến Tu ngẩng đầu cười: “Dù sao cũng là tình địch, tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc đen mặt: “Tùy anh.”
Thấy Đàm Khanh đã sắp chào hỏi xong, Hạ Minh Ngọc hoàn toàn không muốn lãng phí bất kì giây phút nào với Kỷ Yến Tu nữa, quay người đang định rời đi.
Mà trong nháy mắt nhấc chân lên.
Kỷ Yến Tu đột nhiên gọi anh lại: “Nhan Mộc.”
Hạ Minh Ngọc dừng lại, quay đầu: “Cái gì?”
Kỷ Yến Tu lặp lại một lần: “Nhan Mộc, tôi không tra được bao nhiêu, nhưng tôi đề nghị tự anh điều tra thêm về người này.”
Hạ Minh Ngọc: “Biết rồi.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai người cũng không nhắc đến Đàm Khanh.
Tay trái Hạ Minh Ngọc cầm vali nhỏ của Đàm Khanh, tay phải dắt Đàm Khanh đang cầm một cây kem ly ăn.
Thang máy đi xuống hầm đỗ xe của khách sạn.
Bởi vì lần này hành trình rất ngắn, lại thêm công ty bên kia có tài liệu cần truyền tới, để cho an toàn, Lâm Vũ liền bay tới theo Hạ Minh Ngọc.
Thấy ông chủ và vợ ông chủ từ trong thang máy đi ra.
Lâm Vũ liền từ ghế lái đi xuống, mở cốp sau xe, vừa nhận lấy hành lý ở trong tay Hạ Minh Ngọc, một bên chào hỏi Đàm Khanh: “Khanh Khanh, đã lâu không gặp?”
Đàm Khanh liếm một miếng kem ly, có chút tiếc nuối liếc nhìn Lâm Vũ, oán niệm nói: “Anh cũng tới sao, sớm biết vậy tui đã mua hai cây kem rồi, mua cái thứ hai còn được giảm nửa giá cơ, có điều Hạ Minh Ngọc không cho tui ăn hai cái…”
Có thể nói là chăm lo việc nhà vô cùng tiết kiệm.
Hạ Minh Ngọc đóng cốp xe lại, nghe thấy Đàm Khanh đang len lén nói xấu anh với Lâm Vũ, đi tới vỗ vỗ cái mông nhỏ ngạo nghễ ưỡn ra của Đàm Khanh: “Lần trước em ăn hai cái kem bị đau bụng một đêm, không nhớ ầ?”
Đàm Khanh: “Hừ.”
Đàm Khanh kiêu ngạo làm mặt quỷ với Hạ Minh Ngọc, cầm cây kem lớn của mình đi lên trên xe.
Lâm Vũ đưa mấy tài liệu vừa nhận được trên xe cho Hạ Minh Ngọc nhìn một chút, sau đó lấy điện thoại ra xem tin nhắn của sân bay: “Ông chủ, đã xác nhận xong chuyến bay rồi, bây giờ chúng ta ra sân bay, một tiếng sau sẽ có thể cất cánh.”
Chuyến này chính là để đón Đàm Khanh trở về, đương nhiên càng bay sớm càng tốt.
Hạ Minh Ngọc khẽ gật đầu, đang muốn mở cửa xe đi vào, hình như lại nhớ ra chuyện gì, gọi Lâm Vũ.
Lâm Vũ dừng bước: “Ông chủ, sao vậy?”
Hạ Minh Ngọc ngẫm nghĩ: “Đến khi trở lại thành phố J, cậu đi điều tra một người cho tôi. Dùng tất cả quan hệ để điều tra.”
“Vâng ông chủ.”
Từ thành phố H đến thành phố J cần khoảng 2 tiếng đi đường.
Đàm Khanh từ sáng sớm đã có một đôi mắt thâm quầng, mệt mỏi nằm trong lòng Hạ Minh Ngọc ngủ bù trên máy bay, tỉnh lại phát hiện mình đang giương nanh múa vuốt bám lên trên người Hạ Minh Ngọc, đơn giản muốn giống gấu Koala bao nhiêu thì giống bấy nhiêu.
Từ khi hai người đăng kí xong, Đàm Khanh càng ngày càng nhiều nhõng nhẽo, không chỉ muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ, còn muốn vỗ về mới có thể ngủ được.
Tóm lại là khó nuôi hơn nhóc con nhiều.
Hạ Minh Ngọc mở máy tính ra, một tay làm việc một tay chậm rãi nhẹ nhàng vỗ Đàm Khanh.
Thấy người trong lòng tỉnh, liền cúi đầu xuống: “Muốn uống nước không?”
Đàm Khanh trở mình trên người Hạ Minh Ngọc, ủi ủi như mọt gạo, lẩm bẩm hai tiếng, không buông tha lôi kéo cổ áo Hạ Minh Ngọc: “Muốn hôn cơ, hun hun.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Sao lại nũng nịu như thế chứ.
Hạ Minh Ngọc cúi người hôn lên trán Đàm Khanh một chút.
Hiển nhiên Đàm Khanh không quá vui lòng, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Hun miệng hôn miệng.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hun hun.
Đúng là đồ nhõng nhẽo chỉ biết trêu chọc mà không phụ trách.
Môi của Hạ Minh Ngọc mang theo hơi lạnh của điều hòa trong cabin.
Mà môi Đàm Khanh lại bởi vì vừa tỉnh ngủ mà cực kì ấm áp.
Đàm Khanh được hôn hai lần thoải mái xong mới tương đối hài lòng, duỗi lưng một cái trên đùi Hạ Minh Ngọc, mơ mơ màng màng hỏi: “Chúng ta sắp tới nhà chưa?”
Tên nhóc ầm ĩ trong lòng đã tỉnh, Hạ Minh Ngọc cũng không định tiếp tục làm việc nữa.
Anh nhìn thời gian, sau đó khép máy tính lại, đẩy cái bàn ra.
Sau đó trùm một cái chăn lên cho Đàm Khanh, ôm người vào trong lòng: “Còn bốn mươi phút nữa, sắp đến rồi.”
Đàm Khanh: “Nha…”
Hôm qua cả đêm Đàm Khanh không được ngủ ngon giấc, đương nhiên cũng không có khả năng chỉ dựa vào giấc ngủ một giờ ngắn ngủi để bù lại.
Thế nhưng được Hạ Minh Ngọc ôm rất dễ chịu.
Đàm Khanh uể oải tựa vào ngực Hạ Minh Ngọc, siêu ngoan ôm eo của anh nhõng nhẽo một hồi , sau đó ngẩng mặt lên, trông mong nói với Hạ Minh Ngọc: “Vậy buổi tối ngoại trừ sườn xào chua ngọt, tui có thể ăn thêm tiết vịt không?”
Ánh đèn trong khoang máy bay tư nhân là loại màu lam nhạt rất nhẹ nhàng.
Một tầng ánh sáng nhàn nhạt chiếu từ trần máy bay xuống .
Giống như là ánh sao rơi vào trong mắt người trong lòng.
Cứ cậy vào sắc đẹp.
Hạ Minh Ngọc vuốt tóc Đàm Khanh, đáp ứng: “Có thể, nhưng sẽ không làm quá cay.”
Đàm Khanh ngây thơ không hiểu được hàm ý sâu xa của câu nói này, nghe được Hạ Minh Ngọc đáp ứng, còn rất vui vẻ vỗ vỗ tay: “Vậy phải cho nhiều cổ vịt và tiết vịt nha, tui còn muốn thêm một chút dạ bò nữa…”
Còn lại đều bị Hạ Minh Ngọc cúi người xuống chặn ở trong cổ họng.
Lúc sắp xuống máy bay.
Môi của Đàm Khanh đã sưng lên, trong mắt hiện ra một tầng hơi nước, nhìn qua vừa đẹp lại khiến người ta mềm lòng.
Máy bay tư nhân hạ cánh đương nhiên sẽ không công bố hành trình ra ngoài.
Hạ Minh Ngọc dắt bao quần áo nhỏ tạm thời chỉ có thể nhìn không thể ăn của mình đi qua lối đi đặc biệt, lại bảo Lâm Vũ về công ty sắp xếp công việc trước, mình thì lái xe đưa Đàm Khanh đến siêu thị cỡ lớn.
Muốn được ăn thoải mái.
Đương nhiên phải cho Đàm Khanh ăn no trước đã.
Đàm Khanh không biết hề biết gì về nguy hiểm đi theo sau lưng Hạ Minh Ngọc vào siêu thị mua xương sườn nhiều thịt, mua dạ bỏ cổ vịt và tiết vịt, mua cánh gà dùng để hầm, còn mua một con cá mập mạp.
Tiếp đó hai người lại mua hoa quả dùng để kết hợp, mới trở về nhà.
Biệt thự của Hạ Minh Ngọc đã được sắp xếp gọn gàng lại, chờ sau khi giới thiệu Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ ra bên ngoài sẽ đưa hai người vào.
Thế là chung cư vốn định ở lâu dài đã biến thành nơi ở tạm thời.
Lúc hai người về đến nhà, Đàm Kỷ Kỷ đang ăn một đĩa bánh ga tô nhỏ dưới sự chăm chút của thím Chung.
Bánh ga tô màu vàng nhạt được đặt trên một cái đĩa nhỏ đẹp đẽ.
Trên cổ nhóc con buộn một cái yếm hình cậu bé bọt biển, ngẩng đầu lên đòi ăn, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi và mấy cái răng sữa màu ngà, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm thìa gỗ: “Kỷ Kỷ ăn ăn…”
Thím Chung bị Đàm Kỷ Kỷ dỗ đến mức vui không tả được, cẩn thận xúc một thìa, “Cục cưng ngoan lắm, được rồi, Kỷ Kỷ lại ăn một miếng nữa.”
Đàm Khanh: “…”
Đúng là một nhóc béo thừa hưởng chân truyền của mình.
Sau khi cho ăn thêm một thìa bánh ga tô.
Thím Chung đặt đĩa xuống, bỏ nhóc con ngồi vào trong xe nhi đồng, vội vội vàng vàng tới muốn xách hành lý cho Hạ Minh Ngọc: “Thiếu gia và thiếu phu nhân trở về rồi? Sao thím không nghe thấy cửa phòng mở, mau vào mau vào, tối nay hai người muốn ăn gì, thím Chung sẽ đi nấu cho hai người!”
Hạ Minh Ngọc luôn luôn khách khí với những người giúp việc già, thím Chung lại được Liêu Nhàn gọi tới giúp đỡ chăm sóc Đàm Kỷ Kỷ: “Không cần đâu thím Chung, để cháu làm là được, bây giờ không còn sớm, cháu bảo tài xế đưa thím trở về.”
Lúc Hạ Minh Ngọc du học ở nước ngoài vẫn tự mình nấu cơm, thím Chung cũng đã được chứng kiến tài nghệ của Hạ Minh Ngọc rồi.
Cộng thêm buổi tối Liêu Nhàn có thói quen nói chuyện với thím Chung rồi mới đi ngủ…
Suy nghĩ một lát, thím Chung khẽ gật đầu: “Vậy được, vậy thím về trước nhé, nếu như cháu và Đàm Khanh có việc ra ngoài không ai trông con được, cứ gọi điện thoại cho thím Chung!”
“Cảm ơn thím Chung.”
Hạ Minh Ngọc tự mình tiễn bà lên xe.
Đến khi quay về nhà.
Trong toà thành đồ chơi ở phòng khách, Đàm Khanh đang chơi với Đàm Kỷ Kỷ.
Trần của căn hộ này cao tận sáu mét.
Hạ Minh Ngọc nhiều phòng ở, lúc thiết kế cũng không chọn tách riêng ra một tầng.
Đến mức lúc lắp toà thành đồ chơi, vừa rộng vừa thoải mái.
Có đầy đủ loại đồ chơi để cho một người lớn đầy tính trẻ con, à không, cực kì đỏ mắt với đồ chơi trẻ em như Đàm Khanh đi vào chơi.
Trong toà thành đồ chơi có nhà bóng và cầu trượt cỡ lớn.
Mà lúc này.
Đàm Kỷ Kỷ đang bị Đàm Khanh đặt ở bên trong nhà bóng, vô cùng đáng thương vừa gặm móng vừa hâm mộ nhìn Đàm Khanh chơi cầu trượt.
Cầu trượt vừa đẹp vừa độc đáo.
Vì để tránh tai nạn, hai bên ống trượt đều có lan can đề phòng bị ngã.
Đàm Khanh với dáng người mảnh mai trượt “vèo” từ chỗ cao nhất xuống bệ đỡ mềm nhũn bên dưỡi.
Sau đó nhảy lên, cao hứng bừng bừng đi xoa đầu Đàm Kỷ Kỷ, trấn an: “Con à, bây giờ con còn quá nhỏ, chờ con đến chín tháng sẽ cho con chơi cùng nha.”
So sánh với mấy tháng trước, Đàm Kỷ Kỷ có thể nghe hiểu được càng nhiều chữ hơn.
Hơn nữa còn vẫn rất tin tưởng ba nhỏ của mình như cũ.
Bởi vậy nhóc con rất nghe lời gật đầu, an phận ngoan ngoãn ngồi trong nhà bóng chỉ để lộ ra một cái đầu.
Vừa hâm mộ hít mũi nhìn Đàm Khanh chơi cầu trượt, còn vừa vỗ tay cho ba nhỏ của mình: “Ba ba! Giỏi giỏi!”
Cũng may Đàm Khanh còn sót lại một chút xíu lương tâm, sau khi chơi mấy lần liền nhảy xuống khỏi cầu trượt.
Đưa tay vớt Đàm Kỷ Kỷ từ trong nhà bóng ra, vác lên vai nghênh ngang đi ra khỏi toà thành đồ chơi: “Đi nào, nhóc con, chúng ta đi xem tối nay ba ba lớn của con cho chúng ta ăn cái gì!”
Đàm Kỷ Kỷ lắc lư trên vai Đàm Khanh, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhíu lại, giống như thanh tra đi vào trong phòng bếp với Đàm Khanh.
Từ đầu đến chân Hạ Minh Ngọc đều viết đầy sự sạch sẽ gọn gàng nhẹ nhàng khoan khoái quy củ, ngay cả lúc nấu cơm ở trong bếp cũng có thể giữ được vẻ không nhuốm bụi trần.
Cắt gọn rau và thịt xếp một bên, gia vị đặt ở một bên khác, cá ngâm trong nước đá chuẩn bị sử dụng bất cứ lúc nào.
Hạ Minh Ngọc đã lười uốn nắn lại phương pháp ôm con không chính xác cho Đàm Khanh rồi, dù sao Đàm Kỷ Kỷ bị vác lên vai có vẻ cực kì thích ứng, chỉ đưa hai con bình cho Đàm Khanh: “Nước cam tươi, cho em và con.”
Vẫn là một cái màu lam, một cái màu hồng phấn.
Trong suốt, có thể nhìn thấy màu sắc vốn có của nước cam.
Đàm Khanh vui vẻ nhận lấy bình sữa, nhanh chóng phân biệt ra được của nhóc con và mình.
Nhận lấy cái bình màu hồng, đưa bình màu lam cho nhóc con, bắn tim với Hạ Minh Ngọc: “Yêu anh một vạn năm!”
Hạ Minh Ngọc sâu xa nhìn Đàm Khanh một chút, đột nhiên mở miệng: “Thật sao?”
Đàm Khanh: “…”
Thật, thật sao.
Đàm Khanh lấy lòng tu một hớp nước cam, chân thành gật đầu: “Thật thật!”
Cũng không biết Hạ Minh Ngọc là tin hay là không tin, chỉ nhìn Đàm Khanh từ đầu tới đuôi một lần, sau đó thu hồi ánh mắt: “Lát nữa sẽ nấu xong, em đưa con vào phòng ăn chờ anh một chút.”
“Ừm ừm.”
Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ mỗi người ôm một bình nước cam, ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng ăn.
Cuối cùng cũng được ăn thực đơn cố ý lựa chọn hôm nay rồi.
Sườn xào chua ngọt, tiết vịt cay, cá vược hầm, thịt kho Đông Pha, cháo hải sâm.
Và rau củ.
Dù sao ở trong mắt Đàm Khanh, rau củđều khó ăn như nhau cả.
Mặc dù Đàm Khanh không chọn khẩu vị gà rán, nhưng dù sao KFC và McDonald’s đều là dây chuyền sản xuất thống nhất, mỗi một cửa hàng đều có hương vị giống nhau.
Trái lại nếu đổi thành đi ăn nhà hàng.
Mặn nhạt béo gầy gì đó, Đàm Khanh chép chép miệng là có thể nếm ra rồi.
Nhưng Hạ Minh Ngọc nấu cơm rất hợp khẩu vị của Đàm Khanh.
Không mặn cũng không nhạt, nhất là thịt, siêu ngon.
Đàm Khanh vừa ăn thật nhanh món này một chút món kia một chút, thuận tiện rất cho mặt mũi mà ăn sạch bách rau củ Hạ Minh Ngọc gắp vào bát cho hắn.
Ăn xong một bữa cơm.
Đàm Khanh với cái bụng căng tròn tê liệt thành một túi da hồ ly trương phình.
Hạ Minh Ngọc ngồi ở một bên khác bàn ăn nhìn thoáng qua Đàm Khanh được cho ăn đến no căng với ánh mắt khó lường.
Đứng dậy, ôm Đàm Kỷ Kỷ đã buồn ngủ vào trong phòng trẻ con.
Đàm Kỷ Kỷ từ nhỏ đã là một nhóc con vừa dễ dụ lại dễ gạt gẫm, hôm nay ba ba lớn và ba ba nhỏ đều trở về chơi với nó, còn vui vẻ chơi cả một buổi chiều.
Hạ Minh Ngọc vừa ôm con lên trên giường, đắp kín chăn.
Còn chưa bắt đầu dỗ, nhóc con đã ngủ thiếp đi ngon lành.
Đây có được tính là thiên thời địa lợi nhân hoà không?
Hạ Minh Ngọc giúp Đàm Kỷ Kỷ dịch góc chăn, để lại một chiếc đèn nhỏ mờ tối, đứng dậy nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trong phòng ăn Đàm Khanh còn đang nằm tê liệt, chỉ là đã chuyển từ bàn ăn sang ghế sô pha.
Ghế sô pha trong nhà là loại thuần vải, màu xám đậm, vừa lớn vừa mềm, dài đến mức đủ để hai người đồng thời nằm xuống.
Bởi vì tòa thành đồ chơi đã chiếm một phần hai diện tích phòng khách, ghế sô pha liền không thể không dịch sang bên cạnh một chút.
Điều này cũng dẫn đến khoảng cách ghế sô pha đến phòng ngủ càng gần hơn một chút.
Hạ Minh Ngọc đi đến ngồi xuống bên cạnh Đàm Khanh, ôm người vào lòng mình, hôn lên tai Đàm Khanh: “No quá rồi?”
Đàm Khanh kêu lên hai tiếng ai ai trong lòng Hạ Minh Ngọc, chôn đầu giống như đà điểu, vừa bất lực vừa đáng thương nói: “Hạ Minh Ngọc, tui nó quá đi…”
Hạ Minh Ngọc thử xoa cái eo mảnh khảnh của Đàm Khanh, dừng một lát, thấp giọng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc xoa hừ hừ hai tiếng, cả người đều dựa vào ngực Hạ Minh Ngọc: “Ưm, anh lại xoa xoa tui đi…”
Ăn no rồi sẽ mệt rã rời gần như là thiên tính của động vật có vú, Đàm Khanh càng kế thừa đặc điểm này một cách hoàn mỹ.
Hắn hơi khép mắt lại, buồn ngủ gật đầu như gà con mổ gạo, cả người đều bị Hạ Minh Ngọc ôm trọn.
Dưới động tác như vậy, đương nhiên Đàm Khanh cũng không nhìn thấy vẻ thâm trầm dưới đáy mắt tĩnh mịch của người ôm mình.
Hạ Minh Ngọc nhẹ nhàng thổi hơi vào trong tai Đàm Khanh, bế lên giống như dụ dỗ: “Chúng ta vào phòng, lên giường xoa xoa bụng cho em, có được không?”
Hai tay Đàm Khanh đều bị Hạ Minh Ngọc gác ở trên vai, không có chút đề phòng nào mặc anh bế lên, khẽ gật đầu: “Được, được nha.”
Hạ Minh Ngọc liền nhẹ nhàng bế người vào phòng ngủ chính, đặt ở trên giường.
Vạt áo của Đàm Khanh bởi vì ma sát mà không cẩn thận bị vén lên, lộ ra một eo nhỏ gầy trắng nõn.
Hơn nữa hắn còn chủ động đưa tay kéo áo lên, sau đó cong eo, thúc giục Hạ Minh Ngọc: “Xoa xoa, xoa xoa cho Khanh Khanh đi mà.”
Hầu kết của Hạ Minh Ngọc lăn lăn, giọng nói đã hoàn toàn khàn đi: “Xoa chỗ nào?”
Đàm Khanh lập tức dùng ánh mắt sao anh lại đần như vậy để nhìn Hạ Minh Ngọc.
Lòng bàn tay hơi nóng của Hạ Minh Ngọc liền phủ lên trên làn da hơi lạnh của Đàm Khanh, xoa mấy lần, lại ngừng lại: “Dễ chịu không?”
Đàm Khanh uốn éo người dưới lòng bàn tay Hạ Minh Ngọc, hài lòng hít một hơi: “Ừm ừm…”
Hạ Minh Ngọc đẩy người lên phía trên, lại túm lấy cái gối trên đầu giường, dỗ dành Đàm Khanh hơi nghiêng người, đặt gối ở dưới lưng Đàm Khanh.
Tiếp đó xoa lên bụng dưới hơi nâng lên của Đàm Khanh theo chiều kim đồng hồ như ban thưởng: “Cục cưng, eo có khó chịu không?”
Đàm Khanh ăn no mệt rã rời đã hơi rơi vào mơ hồ dưới sự hầu hạ của Hạ Minh Ngọc, thành thật lắc đầu: “Không khó chịu.”
Hạ Minh Ngọc có vẻ cảm thấy rất hài lòng.
Anh nghiêng người sang, nằm xuống bên cạnh Đàm Khanh, lại kéo người vào trong lòng của mình.
Hạ Minh Ngọc ôm eo Đàm Khanh, cái tay vốn đang đặt ở trên bụng chậm rãi dời xuống phía dưới mấy phần, dừng trên cúc quần ngủ của Đàm Khanh.
Cúc quần chậm rãi bị cởi ra.
Ngón tay ấm áp của Hạ Minh Ngọc cầm lấy vật nhỏ gần như không được sử dụng mấy của Đàm Khanh.
Đàm Khanh mê man hơi khựng lại trong cơn choáng váng.
Dù sao không phải trời sinh đã có thân thể người, thậm chí trong phút chốc Đàm Khanh căn bản không thể kịp phản ứng loại cảm giác kỳ quái này rốt cuộc là từ đâu tràn qua tới.
Hắn vô ý thức duỗi thẳng cẳng, lại phát hiện căn bản không thể trốn được loại cảm giác vi diệu này.
Nói khó chịu nhưng mà… hình như cũng không đúng.
Ưm…
Đàm Khanh trở mình trong lòng Hạ Minh Ngọc, có chút bất an cọ xát lồng ngực của Hạ Minh Ngọc, giống tương vô ý thức tìm kiếm sự trợ giúp từ người có thể tin được: “Hạ Minh Ngọc, Khanh Khanh trướng quá…”
“Ngoan, chỗ nào trướng?”
Trong giọng nói của Hạ Minh Ngọc mang theo vẻ dịu dàng đầy đủ kiên nhẫn, bàn tay đã bắt đầu chuyển động trên dưới từ từ, “Cục cưng nghe lời một chút, nói cho ông xã, chỗ nào trướng.”
Đàm Khanh khổ sở nhíu mày, phán đoán một lúc lâu trong sự buồn ngủ và ngứa ngáy khó hiểu.
Thất bại chấm dứt.
Đàm Khanh bực bội giật giật trong ngực Hạ Minh Ngọc, nghiên túc ngẫm nghĩ một hồi, dường như cuối cùng đã nghĩ ra được là không thoải mái ở nơi nào.
Thế là chủ động vươn tay muốn đẩy cái tay nắm chặt vật nhỏ của mình ra.
Nhưng mà còn chưa với tới, đã bị Hạ Minh Ngọc chặn ở nửa đường, nắm về.
Đàm Khanh: “Ưm… Buông ra buông ra…”
Loại cảm giác ngứa trướng trướng kia không chỉ tiêu đi.
Ngược lại càng xâm nhập thêm, mang theo một cảm giác kỳ quái chui vào trong giác quan của Đàm Khanh.
Thật là khó chịu.
Đàm Khanh thật sự cực kỳ không thoải mái.
Nhất là qua vài giây đồng hồ sau, cái tay vốn đang sờ nó đột nhiên ngừng lại.
Đàm Khanh hoảng hốt, theo bản năng mở mắt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hạ Minh Ngọc.
Đàm Khanh muốn lên không lên muốn xuống không được, trong mắt đầy vẻ tủi thân: “Sao anh lại dừng, hức.”
Hạ Minh Ngọc chậm rãi hôn lên má Đàm Khanh một cái, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng nói: “Còn khó chịu sao? Ông xã nghĩ biện pháp giúp em, có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.