Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
Chương 9
Dữu Tử Miêu
12/03/2021
Đêm khuya ở ngoại ô hết sức an tĩnh.
Đàm Khanh đóng cửa phòng chạy ra ngoài, đi một đoạn thật lâu dọc theo quốc lộ, cũng không tìm được chỗ nào náo nhiệt để chơi cả.
Hắn tùy tiện đứng yên trước một tấm bảng, dòm tên đường trên bảng rơi vào trầm tư.
Còn chưa suy nghĩ ra kết quả, một cái xe bus sáng đèn dừng lại bên cạnh hắn.
Nhìn qua xe bus có vẻ khá cũ, tài xế từ bên trong nhô đầu ra: "Anh chàng đẹp trai, có lên xe không?"
Đàm Khanh xoay người: "Xe này đi chỗ nào?"
Tài xế: "Trở về khu A thành phố!"
Đàm Khanh suy nghĩ một chút: "Có đi qua quán bar ở trung tâm thành phố không?"
Tài xế báo cho Đàm Khanh một cái tên.
Đàm Khanh nhảy lên xe, lôi mấy đồng tiền xu còn lại trong túi ra trả, sau đó chọn một chỗ gần tài xế ngồi xuống.
Trên xe bus ban đêm quả thực không có mấy người.
Tài xế lái được một đoạn liền bắt đầu tìm Đàm Khanh tán gẫu: "Cậu nhóc, trễ như vậy còn muốn đi ra ngoài chơi à?"
Đàm Khanh nhìn ánh đèn xe càng ngày càng nhiều ngoài cửa, thật vui vẻ nói: "Đúng nha! Đi ra ngoài tìm náo nhiệt một chút."
Tài xế nghe vậy lắc đầu một cái: "Vẫn là đám thanh niên các cậu có sức sống. Cậu nhóc, có vài quán bar rất loạn, cẩn thận chơi hỏng người đấy!"
Đêm khuya nói chuyện thô tục rất dễ nâng cao tinh thần.
Đàm Khanh vốn đang buồn ngủ cũng dần dần tỉnh táo lại, hắn đứng dậy cười phản bác, "Ông bác nói lời này không đúng rồi, sao không phải là cháu làm người khác thận hư chứ?"
Tài xế chắc đã có chút tuổi tác, cũng không nghĩ sâu, thuận miệng nói: "Vậy đó không phải đồng tính luyến ái trong miệng người khác sao? Anh chàng đẹp trai, bác khuyên cháu một câu, nước trong vòng này rất sâu, dân thường như chúng ta không chơi được!"
Tế bào hóng hớt của Đàm Khanh từ trước đến giờ rất phong phú: "Oa, nước sâu thế nào?"
Trùng hợp gặp phải đèn đỏ, tài xế dừng xe bus lại, sau khi suy nghĩ một chút, hạ thấp giọng nói với Đàm Khanh: "Bác nghe vợ nói, người có tiền chơi bên trong đó rất loạn."
Thấy Đàm Khanh hứng thú bừng bừng, tài xế tiếp tục nói, "Người dân chúng ta len lén nói lúc không có ai, giống như tổng tài Dung Thịnh của Thịnh Kinh, còn có Nhan Kiên Bạch lập nghiệp bằng buôn lậu, đều là trai gái không tha. Còn có... Gần đây ảnh đế mới được chọn - Kỷ Yến Tu đó, báo chí đều nghi ngờ cậu ta đồng tính luyến ái."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh tự mình hoài nghi, hồi tưởng lại hôm nay gặp gỡ ở Thịnh Kinh, lắc đầu với tài xế một cái: "Bác à, những người khác cháu không biết, nhưng Dung Thịnh cháu đã gặp rồi, anh ta thẳng như cái chày sắt á."
Sau khi nói xong, Đàm Khanh lại thuận tiện thêm một câu: "Bác không biết Dung Thịnh thích bao nhiêu chị gái ngực bự đâu... haiz, nhưng mà cháu cũng thích."
Mặc dù không có cô em xinh đẹp nào thích hắn.
Cũng không có tiểu ca đẹp trai thích hắn.
Huống chi, rõ ràng hắn mới thật sự là trai gái không kỵ.
Dẫu sao trong tu luyện tối tăm không có ánh mặt trời, giới tính đã sớm hư vô theo thời gian rồi.
Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, vẫn là xã hội loài người tốt.
Có thể chơi được nhiều, tư thế chơi cũng nhiều.
Đàm Khanh cho ra kết luận cuối cùng.
Hắn vừa thấy mới lạ vừa vui vẻ từ trên xe bus xuống, theo như lời ông bác tài xế đi một đoạn thật lâu, rốt cuộc xuyên qua hẻm nhỏ đen thui, đi tới một con đường nhiều quán bar phồn hoa nhất trung tâm.
Đàm Khanh đẩy mắt kính làm màu của mình lần nữa, tùy tiện tìm một chỗ trông to đẹp nhất.
Đang muốn đi vào, vô tình quét qua tấm bảng quảng cáo.
Bia giảm giá.
688/chai.
Đàm Khanh: "???"
Ví tiền của hắn lần nữa chứng minh thân phận hắn là một người nghèo.
Nghèo khó khiến người ta chùn bước.
Nhưng.
Mục tiêu khiến người ta dũng cảm.
Đàm Khanh do dự ở cửa mười giây, cuối cùng vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào.
Sau đó làm bộ như mình thường xuyên đến, tự ý đi tới quầy rượu, đặt mông ngồi xuống.
Mặc dù đã đeo một cái kính lóa mắt, nhưng khuôn mặt của Đàm Khanh quả thực quá tốt.
Nhất là sau khi hắn ngồi xuống quầy bar, đèn màu rực rỡ lúc sáng lúc tối bên trong ánh lên da thịt trắng nõn, từ chóp mũi đến môi, từ môi đến cần cổ, đường cong mảnh khảnh mê người.
Bartender từ chào đón từ phía sau quầy: "Tiên sinh, uống gì không?"
Đàm Khanh nghiêng đầu, nở nụ cười mê người với gã: "Có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Ánh đèn cầu vồng rọi xuống từ trên sàn nhảy, phản chiếu lên ngũ quan xinh xắn của Đàm Khanh. Lại do cái kính phản chiếu, ánh mắt sau kính cũng càng thêm vô tội trong suốt.
Đó là một khuôn mặt quá dễ nhìn, còn dễ nhìn hơn bất cứ người nào từng đến quầy bar này.
Bartender nuốt xuống nước miếng theo bản năng, đi tới phía trước, tự tay rót cho Đàm Khanh một ly nước soda: "Gọi anh là Roy, em muốn hỏi gì?"
Đàm Khanh không khách khí nhận lấy ly nước.
Xuyên thấu qua khúc xạ nước, đôi tay đang cầm cái ly càng thêm yếu đuối vô lực.
Giống như là nếu hung hăng đè lên giường, chỉ phải ngoan ngoãn để người ta táy máy, chỉ có thể nghênh hợp, cũng không nhúc nhích được nữa.
Đàm Khanh uống một hớp nước, lại đặt ly thủy tinh lên trên quầy, sau khi suy nghĩ một chút thì mím môi: "Tui muốn hỏi — nếu như tui gọi rượu, nhưng lại không trả nổi tiền, sẽ như thế nào nha?"
Roy ngẩn ra.
Gã vào đây rất nhiều năm rồi, đương nhiên cũng đã gặp người không trả nổi tiền, nhưng chưa thấy ai lại hỏi thẳng ra như vậy.
Đàm Khanh đan hai tay, nghiêm túc nói: "Sẽ bị đánh một trận sao?"
Người ngồi ở trên quầy bar vốn đã nhỏ yếu, chỉ mặc một cái áo khoác mỏng manh. Áo khoác hơi mở, áo sơ mi bên trong lại không cài đến nút cao nhất, rất dễ thấy được xương quai xanh hơi nhô ra.
Roy lấy một cái ly thủy tinh từ sau quầy bar.
Sau đó quơ quơ cái ly ở trước mặt Đàm Khanh, nhẹ giọng câu dẫn: "Tiểu mỹ nhân, tối nay anh mời em uống rượu. Uống xong rồi thì cùng anh trở về ngủ một giấc, có được không?"
Đàm Khanh chống cằm, ngẩng đầu nhìn Roy phía đối diện, giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ: "Ờm, anh có lớn không?"
Roy ngẩn người, chống với ánh mắt sạch sẽ trong suốt của Đàm Khanh.
Trong cặp mắt kia không có một chút suy nghĩ bậy nào, chỉ có một chút xíu tò mò.
Không giống trò chuyện lẳng lơ, ngược lại giống như thật lòng muốn tìm câu trả lời.
Roy lại càng khó nhịn dưới ánh mắt này, giọng khàn khàn: "Có lớn không không phải lát nữa em sẽ biết sao? Cục cưng, kỹ thuật của anh rất tốt, sẽ không làm em đau."
Ánh mắt Đàm Khanh chợt lảng tránh, cũng không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Ánh mắt của hắn quan sát trong quán bar một vòng, lại chuyển trở lại lần nữa, nhìn chằm chằm đám chai rượu đầy màu sắc trên quầy.
Roy đã làm xong một ly Bloody Mary, chất lỏng màu đỏ tươi gần cam sóng sánh trong ly, thả một lá bạc hà xanh biếc vào, bưng đến trước mặt Đàm Khanh: "Muốn uống không?"
Đàm Khanh khôn khéo gật đầu một cái.
Roy liền dụ dỗ nói: "Vậy ngủ cùng anh chứ?"
Đàm Khanh nhận lấy cái ly từ trên tay Roy, ngón út vô tình lướt qua mu bàn tay gã: "Tui phải suy nghĩ một chút đã."
Lúc này chính là thời gian bận rộn ở quầy rượu.
Roy mới nói mấy câu với Đàm Khanh, bartender bên kia đã gọi gã đi giúp đỡ.
Bỗng chốc gã không rảnh tay được, chỉ đành phải giả bộ tức giận sờ soạng một cái trên tay Đàm Khanh, mập mờ nói: "Tiểu yêu tinh, ngoan ngoãn ngồi, chờ buổi tối anh sẽ phạt em."
Tiếp đó liền bước nhanh đến chỗ khách mới tới.
Đàm Khanh bưng ly rượu lên nhấp một miếng, chậm rì rì hừ nói: "Ngươi mới tiểu yêu tinh, ông đây là đại yêu muốn độ kiếp... Ai nha, uống ngon thật."
Ly rượu cocktail màu sắc rực rỡ rất nhanh đã đi xuống bụng.
Sau khi Đàm Khanh đi tới nơi này, đây là lần đầu tiên uống rượu, có chút chóng mặt, ngơ ngác trên quầy một lát, liền nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Hắn theo âm thanh kịch liệt nhìn sang, trên sàn nhảy mới đổi DJ, tay trống phía sau cũng đã ngồi xuống.
Nhiệt độ dần dần leo lên, mấy cái áo khoác mang theo vẻ khiêu khích bị vũ công trên sàn ném xuống.
Không biết là vô tình hay là cố ý, một cái trong đó bay vào lòng Đàm Khanh.
Rượu nồng độ cao dần bốc lên tác dụng chậm, Đàm Khanh nheo mắt nhìn lên trên sàn.
Vũ công ném áo khoác trên sàn mặc quần cực ngắn, chỉ che ngực, lộ ra đường cong quyến rũ, tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, ánh mắt nóng bỏng chống với tầm mắt của hắn.
Sau đó vểnh khóe miệng, ngoắc ngoắc ngón tay với Đàm Khanh.
Mỗi đêm trong quán bar đều có thời gian khiêu khích nhau thế này.
Đàm Khanh lắc đầu, hơi thanh tỉnh một chút, lúc này mới thấy rõ đã có không ít người theo vũ công mời lên sân, thân mật tiếp xúc với mấy chị gái xinh đẹp.
Ánh đèn từ từ tối xuống, bầu không khí càng thêm hài hòa.
Vũ công vừa ném áo khoác vẫn không buông tha Đàm Khanh, dường như thấy hắn do dự, trực tiếp tháo dây buộc tóc màu hồng ném đến chỗ Đàm Khanh.
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh qua lại giữa sự cám dỗ của người đẹp và việc mình không biết nhảy.
Nhưng ba giây sau hắn liền cắn răng, đứng dậy.
Là đàn ông, cho dù không phân biệt được động tác, cũng không thể bỏ qua cơ hội được chủ động mời đến gần!
Vị trí quầy rượu và sàn nhảy cách nhau một cái lan can. Muốn lên sàn nhảy, nhất định phải đi từ lan can qua một dãy ghế ngồi.
Quán bar này là nơi lớn nhất trên đường, mặc dù cũng không phải là nơi mà những ông chủ có quyền thế thích nhất, nhưng lại là đất tụ tập của con ông cháu cha.
Lúc Dung Thịnh còn chưa quản lí Thịnh Kinh chính là một tay chơi nổi tiếng, thích đến chỗ này nhất.
Bây giờ mặc dù đã rất ít khi tới, nhưng thỉnh thoảng vẫn đi tụ tập với đám bạn trước kia.
Trong gian ghế lô tốt nhất, đám cô em xinh đẹp đang ngồi uống rượu với các thiếu gia, cười đùa ầm ĩ, Dung Thịnh ngồi ở giữa uống rượu.
Mới vừa uống mấy ly, liền nghe một tên không thế nào quen thuộc hơn kêu lên: "Đậu má, mấy ông nhìn xem người ngoài kia có giống Đàm Khanh không?! Đây là muốn lên nhảy sao?"
"Fuck, hình như đúng rồi! CMN không trách có thể leo lên giường Hạ Minh Ngọc, dáng dấp xinh đẹp như vậy?"
Động tác của Dung Thịnh ngừng một lát.
Men rượu của Đàm Khanh càng thêm phát tác, đi bộ cũng loạng choạng.
Hắn không thể không bên trái đỡ bên phải đỡ, đi tới nửa đường, thấy sắp được tay trong tay với mấy chị gái...
Một gian ghế lô sang trọng mở ra, để lộ vẻ mặt cười như không cười của Dung Thịnh.
Dung Thịnh nhìn khuôn mặt uống đến đỏ bừng của Đàm Khanh, không rõ ý hỏi: "Muốn lên nhảy?"
Đàm Khanh cũng không nghĩ tới ở chỗ này còn đụng phải Dung Thịnh, dụi mắt một cái, phát hiện người trước mặt vẫn còn, đành phải gật đầu, níu lưỡi nói: "Chơi, chơi chút xíu."
Dung Thịnh cười: "Vui không?"
Đàm Khanh nháy mắt một cái.
Dung Thịnh vừa cười, thấp giọng xích lại gần bên tai Đàm Khanh: "Phóng viên đang ngồi chờ ở bên ngoài đấy."
"Nếu cậu đi lên, tin tức tối nay chính là — Đàm Khanh bắt tay với vũ nữ trong bar, cuồng nhiệt nhảy nhót cả đêm."
Đàm Khanh: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Thịnh: Nghe nói cậu cảm thấy tôi thẳng?
Đàm Tiểu Khanh: Haiz... Đàn ông bây giờ, nói cong liền cong.
Tác giả khuẩn: Một chương này nghe được tên nhiều tình địch như vậy, anh có vinh hạnh không?
Hạ Minh Ngọc: Ha ha.
Kỷ Yến Tu: Xin chào đạo diễn, tôi là ảnh đế hai lớp, cầu thêm đất diễn, chân thành đưa tiền.
Tác giả khuẩn: Lập tức sắp xếp.
Hạ Minh Ngọc:...
Đàm Khanh đóng cửa phòng chạy ra ngoài, đi một đoạn thật lâu dọc theo quốc lộ, cũng không tìm được chỗ nào náo nhiệt để chơi cả.
Hắn tùy tiện đứng yên trước một tấm bảng, dòm tên đường trên bảng rơi vào trầm tư.
Còn chưa suy nghĩ ra kết quả, một cái xe bus sáng đèn dừng lại bên cạnh hắn.
Nhìn qua xe bus có vẻ khá cũ, tài xế từ bên trong nhô đầu ra: "Anh chàng đẹp trai, có lên xe không?"
Đàm Khanh xoay người: "Xe này đi chỗ nào?"
Tài xế: "Trở về khu A thành phố!"
Đàm Khanh suy nghĩ một chút: "Có đi qua quán bar ở trung tâm thành phố không?"
Tài xế báo cho Đàm Khanh một cái tên.
Đàm Khanh nhảy lên xe, lôi mấy đồng tiền xu còn lại trong túi ra trả, sau đó chọn một chỗ gần tài xế ngồi xuống.
Trên xe bus ban đêm quả thực không có mấy người.
Tài xế lái được một đoạn liền bắt đầu tìm Đàm Khanh tán gẫu: "Cậu nhóc, trễ như vậy còn muốn đi ra ngoài chơi à?"
Đàm Khanh nhìn ánh đèn xe càng ngày càng nhiều ngoài cửa, thật vui vẻ nói: "Đúng nha! Đi ra ngoài tìm náo nhiệt một chút."
Tài xế nghe vậy lắc đầu một cái: "Vẫn là đám thanh niên các cậu có sức sống. Cậu nhóc, có vài quán bar rất loạn, cẩn thận chơi hỏng người đấy!"
Đêm khuya nói chuyện thô tục rất dễ nâng cao tinh thần.
Đàm Khanh vốn đang buồn ngủ cũng dần dần tỉnh táo lại, hắn đứng dậy cười phản bác, "Ông bác nói lời này không đúng rồi, sao không phải là cháu làm người khác thận hư chứ?"
Tài xế chắc đã có chút tuổi tác, cũng không nghĩ sâu, thuận miệng nói: "Vậy đó không phải đồng tính luyến ái trong miệng người khác sao? Anh chàng đẹp trai, bác khuyên cháu một câu, nước trong vòng này rất sâu, dân thường như chúng ta không chơi được!"
Tế bào hóng hớt của Đàm Khanh từ trước đến giờ rất phong phú: "Oa, nước sâu thế nào?"
Trùng hợp gặp phải đèn đỏ, tài xế dừng xe bus lại, sau khi suy nghĩ một chút, hạ thấp giọng nói với Đàm Khanh: "Bác nghe vợ nói, người có tiền chơi bên trong đó rất loạn."
Thấy Đàm Khanh hứng thú bừng bừng, tài xế tiếp tục nói, "Người dân chúng ta len lén nói lúc không có ai, giống như tổng tài Dung Thịnh của Thịnh Kinh, còn có Nhan Kiên Bạch lập nghiệp bằng buôn lậu, đều là trai gái không tha. Còn có... Gần đây ảnh đế mới được chọn - Kỷ Yến Tu đó, báo chí đều nghi ngờ cậu ta đồng tính luyến ái."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh tự mình hoài nghi, hồi tưởng lại hôm nay gặp gỡ ở Thịnh Kinh, lắc đầu với tài xế một cái: "Bác à, những người khác cháu không biết, nhưng Dung Thịnh cháu đã gặp rồi, anh ta thẳng như cái chày sắt á."
Sau khi nói xong, Đàm Khanh lại thuận tiện thêm một câu: "Bác không biết Dung Thịnh thích bao nhiêu chị gái ngực bự đâu... haiz, nhưng mà cháu cũng thích."
Mặc dù không có cô em xinh đẹp nào thích hắn.
Cũng không có tiểu ca đẹp trai thích hắn.
Huống chi, rõ ràng hắn mới thật sự là trai gái không kỵ.
Dẫu sao trong tu luyện tối tăm không có ánh mặt trời, giới tính đã sớm hư vô theo thời gian rồi.
Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, vẫn là xã hội loài người tốt.
Có thể chơi được nhiều, tư thế chơi cũng nhiều.
Đàm Khanh cho ra kết luận cuối cùng.
Hắn vừa thấy mới lạ vừa vui vẻ từ trên xe bus xuống, theo như lời ông bác tài xế đi một đoạn thật lâu, rốt cuộc xuyên qua hẻm nhỏ đen thui, đi tới một con đường nhiều quán bar phồn hoa nhất trung tâm.
Đàm Khanh đẩy mắt kính làm màu của mình lần nữa, tùy tiện tìm một chỗ trông to đẹp nhất.
Đang muốn đi vào, vô tình quét qua tấm bảng quảng cáo.
Bia giảm giá.
688/chai.
Đàm Khanh: "???"
Ví tiền của hắn lần nữa chứng minh thân phận hắn là một người nghèo.
Nghèo khó khiến người ta chùn bước.
Nhưng.
Mục tiêu khiến người ta dũng cảm.
Đàm Khanh do dự ở cửa mười giây, cuối cùng vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào.
Sau đó làm bộ như mình thường xuyên đến, tự ý đi tới quầy rượu, đặt mông ngồi xuống.
Mặc dù đã đeo một cái kính lóa mắt, nhưng khuôn mặt của Đàm Khanh quả thực quá tốt.
Nhất là sau khi hắn ngồi xuống quầy bar, đèn màu rực rỡ lúc sáng lúc tối bên trong ánh lên da thịt trắng nõn, từ chóp mũi đến môi, từ môi đến cần cổ, đường cong mảnh khảnh mê người.
Bartender từ chào đón từ phía sau quầy: "Tiên sinh, uống gì không?"
Đàm Khanh nghiêng đầu, nở nụ cười mê người với gã: "Có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Ánh đèn cầu vồng rọi xuống từ trên sàn nhảy, phản chiếu lên ngũ quan xinh xắn của Đàm Khanh. Lại do cái kính phản chiếu, ánh mắt sau kính cũng càng thêm vô tội trong suốt.
Đó là một khuôn mặt quá dễ nhìn, còn dễ nhìn hơn bất cứ người nào từng đến quầy bar này.
Bartender nuốt xuống nước miếng theo bản năng, đi tới phía trước, tự tay rót cho Đàm Khanh một ly nước soda: "Gọi anh là Roy, em muốn hỏi gì?"
Đàm Khanh không khách khí nhận lấy ly nước.
Xuyên thấu qua khúc xạ nước, đôi tay đang cầm cái ly càng thêm yếu đuối vô lực.
Giống như là nếu hung hăng đè lên giường, chỉ phải ngoan ngoãn để người ta táy máy, chỉ có thể nghênh hợp, cũng không nhúc nhích được nữa.
Đàm Khanh uống một hớp nước, lại đặt ly thủy tinh lên trên quầy, sau khi suy nghĩ một chút thì mím môi: "Tui muốn hỏi — nếu như tui gọi rượu, nhưng lại không trả nổi tiền, sẽ như thế nào nha?"
Roy ngẩn ra.
Gã vào đây rất nhiều năm rồi, đương nhiên cũng đã gặp người không trả nổi tiền, nhưng chưa thấy ai lại hỏi thẳng ra như vậy.
Đàm Khanh đan hai tay, nghiêm túc nói: "Sẽ bị đánh một trận sao?"
Người ngồi ở trên quầy bar vốn đã nhỏ yếu, chỉ mặc một cái áo khoác mỏng manh. Áo khoác hơi mở, áo sơ mi bên trong lại không cài đến nút cao nhất, rất dễ thấy được xương quai xanh hơi nhô ra.
Roy lấy một cái ly thủy tinh từ sau quầy bar.
Sau đó quơ quơ cái ly ở trước mặt Đàm Khanh, nhẹ giọng câu dẫn: "Tiểu mỹ nhân, tối nay anh mời em uống rượu. Uống xong rồi thì cùng anh trở về ngủ một giấc, có được không?"
Đàm Khanh chống cằm, ngẩng đầu nhìn Roy phía đối diện, giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ: "Ờm, anh có lớn không?"
Roy ngẩn người, chống với ánh mắt sạch sẽ trong suốt của Đàm Khanh.
Trong cặp mắt kia không có một chút suy nghĩ bậy nào, chỉ có một chút xíu tò mò.
Không giống trò chuyện lẳng lơ, ngược lại giống như thật lòng muốn tìm câu trả lời.
Roy lại càng khó nhịn dưới ánh mắt này, giọng khàn khàn: "Có lớn không không phải lát nữa em sẽ biết sao? Cục cưng, kỹ thuật của anh rất tốt, sẽ không làm em đau."
Ánh mắt Đàm Khanh chợt lảng tránh, cũng không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Ánh mắt của hắn quan sát trong quán bar một vòng, lại chuyển trở lại lần nữa, nhìn chằm chằm đám chai rượu đầy màu sắc trên quầy.
Roy đã làm xong một ly Bloody Mary, chất lỏng màu đỏ tươi gần cam sóng sánh trong ly, thả một lá bạc hà xanh biếc vào, bưng đến trước mặt Đàm Khanh: "Muốn uống không?"
Đàm Khanh khôn khéo gật đầu một cái.
Roy liền dụ dỗ nói: "Vậy ngủ cùng anh chứ?"
Đàm Khanh nhận lấy cái ly từ trên tay Roy, ngón út vô tình lướt qua mu bàn tay gã: "Tui phải suy nghĩ một chút đã."
Lúc này chính là thời gian bận rộn ở quầy rượu.
Roy mới nói mấy câu với Đàm Khanh, bartender bên kia đã gọi gã đi giúp đỡ.
Bỗng chốc gã không rảnh tay được, chỉ đành phải giả bộ tức giận sờ soạng một cái trên tay Đàm Khanh, mập mờ nói: "Tiểu yêu tinh, ngoan ngoãn ngồi, chờ buổi tối anh sẽ phạt em."
Tiếp đó liền bước nhanh đến chỗ khách mới tới.
Đàm Khanh bưng ly rượu lên nhấp một miếng, chậm rì rì hừ nói: "Ngươi mới tiểu yêu tinh, ông đây là đại yêu muốn độ kiếp... Ai nha, uống ngon thật."
Ly rượu cocktail màu sắc rực rỡ rất nhanh đã đi xuống bụng.
Sau khi Đàm Khanh đi tới nơi này, đây là lần đầu tiên uống rượu, có chút chóng mặt, ngơ ngác trên quầy một lát, liền nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Hắn theo âm thanh kịch liệt nhìn sang, trên sàn nhảy mới đổi DJ, tay trống phía sau cũng đã ngồi xuống.
Nhiệt độ dần dần leo lên, mấy cái áo khoác mang theo vẻ khiêu khích bị vũ công trên sàn ném xuống.
Không biết là vô tình hay là cố ý, một cái trong đó bay vào lòng Đàm Khanh.
Rượu nồng độ cao dần bốc lên tác dụng chậm, Đàm Khanh nheo mắt nhìn lên trên sàn.
Vũ công ném áo khoác trên sàn mặc quần cực ngắn, chỉ che ngực, lộ ra đường cong quyến rũ, tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, ánh mắt nóng bỏng chống với tầm mắt của hắn.
Sau đó vểnh khóe miệng, ngoắc ngoắc ngón tay với Đàm Khanh.
Mỗi đêm trong quán bar đều có thời gian khiêu khích nhau thế này.
Đàm Khanh lắc đầu, hơi thanh tỉnh một chút, lúc này mới thấy rõ đã có không ít người theo vũ công mời lên sân, thân mật tiếp xúc với mấy chị gái xinh đẹp.
Ánh đèn từ từ tối xuống, bầu không khí càng thêm hài hòa.
Vũ công vừa ném áo khoác vẫn không buông tha Đàm Khanh, dường như thấy hắn do dự, trực tiếp tháo dây buộc tóc màu hồng ném đến chỗ Đàm Khanh.
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh qua lại giữa sự cám dỗ của người đẹp và việc mình không biết nhảy.
Nhưng ba giây sau hắn liền cắn răng, đứng dậy.
Là đàn ông, cho dù không phân biệt được động tác, cũng không thể bỏ qua cơ hội được chủ động mời đến gần!
Vị trí quầy rượu và sàn nhảy cách nhau một cái lan can. Muốn lên sàn nhảy, nhất định phải đi từ lan can qua một dãy ghế ngồi.
Quán bar này là nơi lớn nhất trên đường, mặc dù cũng không phải là nơi mà những ông chủ có quyền thế thích nhất, nhưng lại là đất tụ tập của con ông cháu cha.
Lúc Dung Thịnh còn chưa quản lí Thịnh Kinh chính là một tay chơi nổi tiếng, thích đến chỗ này nhất.
Bây giờ mặc dù đã rất ít khi tới, nhưng thỉnh thoảng vẫn đi tụ tập với đám bạn trước kia.
Trong gian ghế lô tốt nhất, đám cô em xinh đẹp đang ngồi uống rượu với các thiếu gia, cười đùa ầm ĩ, Dung Thịnh ngồi ở giữa uống rượu.
Mới vừa uống mấy ly, liền nghe một tên không thế nào quen thuộc hơn kêu lên: "Đậu má, mấy ông nhìn xem người ngoài kia có giống Đàm Khanh không?! Đây là muốn lên nhảy sao?"
"Fuck, hình như đúng rồi! CMN không trách có thể leo lên giường Hạ Minh Ngọc, dáng dấp xinh đẹp như vậy?"
Động tác của Dung Thịnh ngừng một lát.
Men rượu của Đàm Khanh càng thêm phát tác, đi bộ cũng loạng choạng.
Hắn không thể không bên trái đỡ bên phải đỡ, đi tới nửa đường, thấy sắp được tay trong tay với mấy chị gái...
Một gian ghế lô sang trọng mở ra, để lộ vẻ mặt cười như không cười của Dung Thịnh.
Dung Thịnh nhìn khuôn mặt uống đến đỏ bừng của Đàm Khanh, không rõ ý hỏi: "Muốn lên nhảy?"
Đàm Khanh cũng không nghĩ tới ở chỗ này còn đụng phải Dung Thịnh, dụi mắt một cái, phát hiện người trước mặt vẫn còn, đành phải gật đầu, níu lưỡi nói: "Chơi, chơi chút xíu."
Dung Thịnh cười: "Vui không?"
Đàm Khanh nháy mắt một cái.
Dung Thịnh vừa cười, thấp giọng xích lại gần bên tai Đàm Khanh: "Phóng viên đang ngồi chờ ở bên ngoài đấy."
"Nếu cậu đi lên, tin tức tối nay chính là — Đàm Khanh bắt tay với vũ nữ trong bar, cuồng nhiệt nhảy nhót cả đêm."
Đàm Khanh: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Thịnh: Nghe nói cậu cảm thấy tôi thẳng?
Đàm Tiểu Khanh: Haiz... Đàn ông bây giờ, nói cong liền cong.
Tác giả khuẩn: Một chương này nghe được tên nhiều tình địch như vậy, anh có vinh hạnh không?
Hạ Minh Ngọc: Ha ha.
Kỷ Yến Tu: Xin chào đạo diễn, tôi là ảnh đế hai lớp, cầu thêm đất diễn, chân thành đưa tiền.
Tác giả khuẩn: Lập tức sắp xếp.
Hạ Minh Ngọc:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.