Nam Phụ Hắc Hóa Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi
Chương 43:
Phượng A Phượng
03/10/2023
Một tháng sau khi khai giảng, việc học hành đã đi vào quỹ đạo, tiến độ học tập của lớp chuyên nhanh hơn một chút so với lớp thường, mà học sinh đội tuyển toán, lý, hóa lại chạy nhanh hơn học sinh lớp chuyên, tốc độ tiếp thu kiến thức nhanh như bắn tên lửa.
Học sinh thi vào đội tuyển hoá cũng không nhiều, phần lớn là từ các lớp chuyên, ngoài ra có hai học sinh lớp bình thường của khoá trên, thầy giáo dạy hoá biết chuyện lúc trước Lam Tiểu Thước làm bài thi hộ cho em gái bàn trên, cũng bị lôi vào đội tuyển để bù vào số thiếu.
Đội ngũ gồm mười ba người, mỗi tuần sẽ kiểm tra ba lần, so với người khác thì họ phải hoàn thành các môn học nhanh hơn nhiều, để có thể có thời gian luyện đề.
Sau khi tan học, giáo viên phụ trách đội tuyển đi tới dặn dò: “Các em chuẩn bị, ngày mai chúng ta sẽ có kỳ thi cấp thành phố nên hãy thi thật tốt.”
Một số em học sinh đáp lại một cách lười biếng.
Nhóm học sinh này đạt thành tích cao trong môn hoá nhưng tính cách thì không được tốt cho lắm, đa phần là học thêm bên ngoài, gia đình họ trả tiền thuê gia sư dạy học, mong con cái được vào đội tuyển của tỉnh, mà danh sách trúng tuyển có hạn, cho nên mọi người đều coi thường lẫn nhau.
Lam Tiểu Thước là người bị các bạn học coi khinh.
Nhưng cô không quan tâm, cô giải quyết các vấn đề nghiêm túc hơn so với mị người.
Đây cũng là vì cô không quan tâm đến điểm số, hay cái nhìn từ người khác, mà là…
Cô không giống với những người khác, cô nhất định phải tiến vào vòng bán kết!
Lam Tiểu Thước biết rằng chỉ cần Yến Cải biểu hiện bình thường, chắc chắn với năng lực của cậu sẽ đạt thành tích tốt trong cuộc thi, trong tương lai cậu sẽ tham gia các cuộc thi cấp tỉnh, thậm chí là những trận chung kết, nếu đi đến nơi khác để tham gia thi đấu, có thể sẽ phát sinh nhiều chuyện lắm.
Cô không dám nói quá mọi chuyện.
Bây giờ cô chỉ có thể chăm chỉ luyện đề, mong rằng mình sẽ đạt kết quả tốt trong kỳ thi.
Trước buổi thi cô chạy đi tìm Yến Cải, hỏi: “Lần này cậu có thể đạt giải nhất không?”
Yến Cải cho rằng Lam Tiểu Thước hi vọng mình có thể đạt điểm cao.
Sắc mặt cậu lành lạnh, bình tĩnh trả lời Lam Tiểu Thước: “Có thể.”
Lam Tiểu Thước sững người: “Cậu sẽ không nghĩ rằng…trong cuộc thi có thể phát sinh chuyện gì không ổn sao?”
Yến Cải: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Con tim bé nhỏ của Lam Tiểu Thước khẽ nhói!
Mặc dù Yến Cải được kỳ vọng sẽ đứng đầu trong kỳ thi, nhưng nếu cậu biểu hiện ra cho cô thấy một chút bất thường hay là cái gì đó tương tự thì có lẽ tâm lý cô sẽ ít bị đè nén, bây giờ Yến Cải lại tự tin quá mức như vậy, có lẽ cô phải ôm Phật niệm kinh mất thôi!
Trên bàn là cuốn sách
Lam Tiểu Thước chỉ có thể ôm sách, biến nỗi đau thành động lực.
Ánh nắng rực rỡ chiếu sáng ngoài cửa sổ, không khí trong xanh.
Yến Cải bước tới, thấy Lam Tiểu Thước đang chống cằm nhìn vào cuốn sách , ánh sáng chiếu lên cuốn sách với đầy dòng ghi chú, cô gái nhăn mày, bởi vì buồn ngủ mà mí mắt chùng xuống, dòng chữ “Muốn nghỉ học quá đi” hiện rõ trên mặt cô.
Rõ ràng là không thích môn này, nhưng vẫn nỗ lực học.
Con ngươi đen láy của Yến Cải lặng lẽ nhìn Lam Tiểu Thước, đăm chiêu nhìn có chút say sưa, thành tích của cậu vẫn tốt, cảm thấy việc học chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với người khác, có vẻ không đơn giản cho lắm.
Cậu ngồi bên song cửa sổ, đôi tay thon dài cầm sách, đầu ngón tay lật một trang.
Một lúc sau, Lam Tiểu Thước lại gần cậu và hỏi: “Bạn cùng bàn, cậu có biết đề này giải như thế nào không?”
Trong phòng học toàn là âm thanh sột soạt giải đề của học sinh, có tiếng nói ngọt ngào của một thiếu nữ vang lên, nghe giản dị, gần gũi như thế này khiến cho trong lòng người khác nghe ngứa ngáy.
Yến Cải trở về chỗ của mình một lát, nhấp môi, thấp giọng đáp: “Ừm.”
Lam Tiểu Thước mỉm cười thích thú: “Vậy cậu…dạy tớ nhé?”
Yến Cải liếc qua đề trong giấy, lấy bút ra: “Cậu lại đây.”
Lam Tiểu Thước không nghĩ ngợi gì, nhích ghế lại: “OK, tớ đang chăm chú lắng nghe đây!”
Cuộc thi cấp thành phố rất nhanh bắt đầu.
Khi trời nắng lên, cuộc thi bắt đầu diễn ra trong phòng, dù không phải là một kỳ thi lớn nhưng thầy cô vẫn rất coi trọng, đứng trước cửa cổ vũ cho từng học sinh một.
“Các em đã đọc hết các câu hỏi về cơ chế gốc tự do trong đề chưa?”
“Dạ rồi ạ.”
“Vậy lần này các em làm bài tốt, đã chuẩn bị bút đầy đủ chưa?”
“Dạ rồi ạ.”
“Vào đi.”
Sau khi một học sinh trả lời xong thì chậm rãi bước vào.
Tiếp đến là em gái bàn trên, bị thầy giáo hỏi một trận cũng hồ hởi chạy vào.
Lam Tiểu Thước nối gót theo em gái bàn trên, sau khi thầy giáo dạy hoá trộm liếc cô, im lặng một lúc lâu không biết nên hỏi gì, cho đến bây giờ ông không có cách nào quên được điểm số của Lam Tiểu Thước khi mới bắt đầu làm bài kiểm tra đầu vào, mặc dù sau này cũng có không ít thành tích tốt…
Học sinh thi vào đội tuyển hoá cũng không nhiều, phần lớn là từ các lớp chuyên, ngoài ra có hai học sinh lớp bình thường của khoá trên, thầy giáo dạy hoá biết chuyện lúc trước Lam Tiểu Thước làm bài thi hộ cho em gái bàn trên, cũng bị lôi vào đội tuyển để bù vào số thiếu.
Đội ngũ gồm mười ba người, mỗi tuần sẽ kiểm tra ba lần, so với người khác thì họ phải hoàn thành các môn học nhanh hơn nhiều, để có thể có thời gian luyện đề.
Sau khi tan học, giáo viên phụ trách đội tuyển đi tới dặn dò: “Các em chuẩn bị, ngày mai chúng ta sẽ có kỳ thi cấp thành phố nên hãy thi thật tốt.”
Một số em học sinh đáp lại một cách lười biếng.
Nhóm học sinh này đạt thành tích cao trong môn hoá nhưng tính cách thì không được tốt cho lắm, đa phần là học thêm bên ngoài, gia đình họ trả tiền thuê gia sư dạy học, mong con cái được vào đội tuyển của tỉnh, mà danh sách trúng tuyển có hạn, cho nên mọi người đều coi thường lẫn nhau.
Lam Tiểu Thước là người bị các bạn học coi khinh.
Nhưng cô không quan tâm, cô giải quyết các vấn đề nghiêm túc hơn so với mị người.
Đây cũng là vì cô không quan tâm đến điểm số, hay cái nhìn từ người khác, mà là…
Cô không giống với những người khác, cô nhất định phải tiến vào vòng bán kết!
Lam Tiểu Thước biết rằng chỉ cần Yến Cải biểu hiện bình thường, chắc chắn với năng lực của cậu sẽ đạt thành tích tốt trong cuộc thi, trong tương lai cậu sẽ tham gia các cuộc thi cấp tỉnh, thậm chí là những trận chung kết, nếu đi đến nơi khác để tham gia thi đấu, có thể sẽ phát sinh nhiều chuyện lắm.
Cô không dám nói quá mọi chuyện.
Bây giờ cô chỉ có thể chăm chỉ luyện đề, mong rằng mình sẽ đạt kết quả tốt trong kỳ thi.
Trước buổi thi cô chạy đi tìm Yến Cải, hỏi: “Lần này cậu có thể đạt giải nhất không?”
Yến Cải cho rằng Lam Tiểu Thước hi vọng mình có thể đạt điểm cao.
Sắc mặt cậu lành lạnh, bình tĩnh trả lời Lam Tiểu Thước: “Có thể.”
Lam Tiểu Thước sững người: “Cậu sẽ không nghĩ rằng…trong cuộc thi có thể phát sinh chuyện gì không ổn sao?”
Yến Cải: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Con tim bé nhỏ của Lam Tiểu Thước khẽ nhói!
Mặc dù Yến Cải được kỳ vọng sẽ đứng đầu trong kỳ thi, nhưng nếu cậu biểu hiện ra cho cô thấy một chút bất thường hay là cái gì đó tương tự thì có lẽ tâm lý cô sẽ ít bị đè nén, bây giờ Yến Cải lại tự tin quá mức như vậy, có lẽ cô phải ôm Phật niệm kinh mất thôi!
Trên bàn là cuốn sách
Lam Tiểu Thước chỉ có thể ôm sách, biến nỗi đau thành động lực.
Ánh nắng rực rỡ chiếu sáng ngoài cửa sổ, không khí trong xanh.
Yến Cải bước tới, thấy Lam Tiểu Thước đang chống cằm nhìn vào cuốn sách , ánh sáng chiếu lên cuốn sách với đầy dòng ghi chú, cô gái nhăn mày, bởi vì buồn ngủ mà mí mắt chùng xuống, dòng chữ “Muốn nghỉ học quá đi” hiện rõ trên mặt cô.
Rõ ràng là không thích môn này, nhưng vẫn nỗ lực học.
Con ngươi đen láy của Yến Cải lặng lẽ nhìn Lam Tiểu Thước, đăm chiêu nhìn có chút say sưa, thành tích của cậu vẫn tốt, cảm thấy việc học chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với người khác, có vẻ không đơn giản cho lắm.
Cậu ngồi bên song cửa sổ, đôi tay thon dài cầm sách, đầu ngón tay lật một trang.
Một lúc sau, Lam Tiểu Thước lại gần cậu và hỏi: “Bạn cùng bàn, cậu có biết đề này giải như thế nào không?”
Trong phòng học toàn là âm thanh sột soạt giải đề của học sinh, có tiếng nói ngọt ngào của một thiếu nữ vang lên, nghe giản dị, gần gũi như thế này khiến cho trong lòng người khác nghe ngứa ngáy.
Yến Cải trở về chỗ của mình một lát, nhấp môi, thấp giọng đáp: “Ừm.”
Lam Tiểu Thước mỉm cười thích thú: “Vậy cậu…dạy tớ nhé?”
Yến Cải liếc qua đề trong giấy, lấy bút ra: “Cậu lại đây.”
Lam Tiểu Thước không nghĩ ngợi gì, nhích ghế lại: “OK, tớ đang chăm chú lắng nghe đây!”
Cuộc thi cấp thành phố rất nhanh bắt đầu.
Khi trời nắng lên, cuộc thi bắt đầu diễn ra trong phòng, dù không phải là một kỳ thi lớn nhưng thầy cô vẫn rất coi trọng, đứng trước cửa cổ vũ cho từng học sinh một.
“Các em đã đọc hết các câu hỏi về cơ chế gốc tự do trong đề chưa?”
“Dạ rồi ạ.”
“Vậy lần này các em làm bài tốt, đã chuẩn bị bút đầy đủ chưa?”
“Dạ rồi ạ.”
“Vào đi.”
Sau khi một học sinh trả lời xong thì chậm rãi bước vào.
Tiếp đến là em gái bàn trên, bị thầy giáo hỏi một trận cũng hồ hởi chạy vào.
Lam Tiểu Thước nối gót theo em gái bàn trên, sau khi thầy giáo dạy hoá trộm liếc cô, im lặng một lúc lâu không biết nên hỏi gì, cho đến bây giờ ông không có cách nào quên được điểm số của Lam Tiểu Thước khi mới bắt đầu làm bài kiểm tra đầu vào, mặc dù sau này cũng có không ít thành tích tốt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.