Nam Phụ Hắc Hóa Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi
Chương 48:
Phượng A Phượng
03/10/2023
Yến Cải quay đầu nhìn Lam Tiểu Thước, trong đôi mắt đen huyền không nhìn ra cảm xúc gì.
Lam Tiểu Thước hỏi lại: “Cậu ngủ không ngon sao?”
Vừa nhắc tới thì sắc mặt Yến Cải không tốt, cậu ngồi thẳng, giấc mơ khó tả đêm qua lần thứ hai hiện trong đầu cậu, như một ngọn lửa thiêu rụi trái tim cậu, cậu tự trách nhưng đồng thời cậu cũng hiểu được một chuyện.
Có chút việc thay đổi khi tâm trạng mình thay đổi.
Lam Tiểu Thước không hề hay biết, cô vẫn xoay quanh Yến Cải.
Cô thấy quần áo của Yến Cải có vẻ hơi rách, vội vàng lấy phiếu báo điểm thi hóa về nhà đòi thưởng, dùng tiền tiêu vặt mua cho Yến Cải một ít quần áo, chỉ riêng quần áo thôi có vẻ không ấm áp, Lam Tiểu Thước lại mua thêm một hộp chocolate nữa.
Sau khi tan tiết, cô chuẩn bị nhét chocolate vào hộc bàn Yến Cải.
Bên ngoài có người gọi cô: “Lam Tiểu Thước! Cô gọi cậu đến phòng giáo viên!”
Lam Tiểu Thước: “…?”
Hiếm khi bị thầy giáo kêu, Lam Tiểu Thước khẩn trương, cảm giác không tốt.
Trong văn phòng yên tĩnh lạ thường, giáo viên chủ nhiệm cố tình lựa thời cơ.
Cô nghiêm túc hỏi Lam Tiểu Thước: “Trò đang yêu đương với Yến Cải ư?”
Lam Tiểu Thước trưng một khuôn mặt mơ hồ. Phải mất một lúc lâu mới nhận ra vấn đề.
Mình và Yến Cải yêu nhau? Sao có thể chứ!
Quan trọng là trường học quản lý rất nghiêm ngặt mấy chuyện yêu đương này.
Lam Tiểu Thước không biết vì sao chuyện này lại truyền tới tai cô chủ nhiệm, xác thật là mình gần gũi với Yến Cải, là mạnh mẽ dính lấy cậu, nhưng nhìn sơ qua cũng đâu giống đang yêu nhau đâu.
Lam Tiểu Thước tự kiểm điểm bản thân, hành động này của mình giống như đang theo đuổi Yến Cải lắm sao? Vậy mai mốt phải kiềm chế lại, không thể làm hỏng danh tiếng của Yến Cải được, dù sao trong cốt truyện vẫn có nữ chính, hơn nữa chưa chắc trong lòng Yến Cải có…
Có vẻ như dạo gần đây Yến Cải không chơi cùng chị họ của mình, cốt truyện cũng không được tự động sửa lại?
Giáo viên chủ nhiệm hỏi lại lần nữa: “Trò có yêu đương không vậy?”
Lam Tiểu Thước phủ nhận chắc nịch: “Dạ không ạ! Cô nghe ở đâu thế?”
Chủ nhiệm hừ một tiếng: “Biết ngay cô cậu không thừa nhận mà, có một bạn học thấy trò tặng chocolate cho Yến Cải, chuyện này giải thích thế nào đây?”
Lam Tiểu Thước: “Là bạn cùng bàn với em, cậu ấy giảng bài cho em, em mua quà tặng lại cậu ấy.”
Giáo viên chủ nhiệm: “Còn có người chứng kiến trước giờ lên lớp cô cậu dắt tay nhau nữa kìa.”
Lam Tiểu Thước kinh ngạc: “Chuyện đó xảy ra khi nào ạ?”
Cô chủ nhiệm nhìn biểu hiện Lam Tiểu Thước lơ mơ, cô không chắc chắn lắm: “Lớp học?”
Lam Tiểu Thước: “Không đâu ạ! Vì sao em lại nắm tay Yến Cải chứ?”
Giọng điệu của cô quá tự tin, làm cho cô chủ nhiệm bắt đầu nghi ngờ rằng liệu có phải ai vu oan cho Lam Tiểu Thước, cho dù không phải vu oan, thì cũng làm chuyện có lỗi, biệu hiện của Lam Tiểu Thước rất ngay thẳng, hơn nữa cách ăn mặc cũng không giống các nữ sinh đang yêu, cô tách biệt hẳn với đám học sinh bình thường.
Cô chủ nhiệm cứ thắc mắc mãi, cuối cùng hỏi lần cuối: “Trò thật sự không yêu đương đúng không?”
Sau khi cô giáo nghe lời thề son sắt của Lam Tiểu Thước, thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, Yến Cải đứng ở ngoài cửa ngơ ngác, ánh sáng ngoài hành lang kéo dài bóng của cậu.
Cậu biết Hoàng Mỹ Thanh méc cô giáo, sợ Lam Tiểu Thước chịu oan ức nhanh chóng chạy lại đây, không ngờ nghe được cuộc trò chuyện của Lam Tiểu Thước và cô giáo.
Một lúc lâu sau cậu mới bước chân đi, từ từ rời khỏi nơi này.
Cậu cũng không hy vọng điều gì xa vời.
Chỉ là khi nghe thấy Lam Tiểu Thước phân chia giới hạn rõ ràng với mình, câu nói này làm cậu hết sức khó hiểu, cậu không rõ vì sao Lam Tiểu Thước dốc lòng tiếp cận mình, nhưng vĩnh viễn không có mục đích cụ thể gì.
Giống như việc cầm gậy trêu mèo để trêu chọc lũ mèo hoang bên đường, rồi bỏ đi khi chơi chán.
Yến Cải nghĩ đến câu nói của Hoàng Mỹ Thanh.
Cậu thầm tự giễu, dù sao mình thật sự không đủ tư cách.
Yến Cải đi tới lớp học, đi được vài bước thì phía sau có người vồ lấy cậu.
Cậu quay đầu xem, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện hình bóng khuôn mặt của Lam Tiểu Thước.
Lam Tiểu Thước cười hì hì với cậu, giống như là chưa từng phát sinh chuyện gì, không có vì cuộc trò chuyện kia mà nảy sinh tị hiềm.
Yến Cải chầm chậm rũ mắt.
Lam Tiểu Thước hỏi: “Bạn cùng bàn sao lại ở chỗ này, cậu cũng bị cô giáo kêu lại sao?”
Lam Tiểu Thước cẩn thận hỏi han.
Vẻ mặt Yến Cải bình thản như cũ, sau một lúc cậu mới lên tiếng: “Ừ.”
Lam Tiểu Thước vui vẻ trong lòng.
Yến Cải nhìn biểu tình vui vẻ của Lam Tiểu Thước, lần thứ hai trong lòng cậu hiện lên chút hoang mang.
Cậu muốn hỏi Lam Tiểu Thước, tình cảm giữa cậu với cô có phải chỉ là bạn cùng bàn với nhau hay không, không có tình cảm khác nữa sao, cậu đè nén vấn đề này rất lâu rồi, lâu đến mức mỗi lần nghĩ đến đáp án có thể nhận được trong tim liền đau nhói.
Nhưng cuối cùng không thể hỏi được vấn đề bản thân luôn suy nghĩ.
Sau khi cậu biết Lam Tiểu Thước, trải qua sự tuyệt vọng, tự ti và áy náy.
Có thể thấy rõ việc này cứ vặn vẹo quấn quanh cậu, cho đến tận bây giờ, những chuyện khó chịu đó vẫn lan rộng khắp mọi ngóc ngách trong tim cậu, giống như những dây leo đầy gai trói buộc cậu.
Cậu không thể thoát khỏi nó, cũng không muốn thoát khỏi nó, cậu chỉ có thể tiếp tục, khiêm tốn qua loa, mặt khác cũng…cố gắng hơn một chút.
Phòng mạch ở góc phố lóa đèn lên hai lần bằng ánh sáng trắng.
Bác sĩ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu phì phèo khói thuốc ở cửa phòng thí nghiệm.
Ông vẫy vẫy phong thư trong tay, quăng lên xuống hai cái, ông cười hỏi Yến Cải: “Cậu có biết trong này có gì không?”
Cậu hỏi: “Là gì vậy ạ?”
“Là thư tiến cử!” Bác sĩ dừng lại hành động rồi tuyên bố: “Những thí nghiệm mới của chúng ta phát triển hữu ích đến mức thu hút được sự chú ý từ những ông lớn bên trên.”
Ánh mắt Yến Cải bình tĩnh, cậu nghe bác sĩ nói khoe khoang chuyện này rất nhiều lần rồi.
Quá trình ôn luyện vẫn đang tiếp tục tại phòng khám, cần tiêu phí một số tiền không nhỏ như là tiền ra như nước vậy, nhưng vị bác sĩ này chưa bao giờ bỏ cuộc, anh đã chi rất nhiều tiền cho việc nghiên cứu và các loại thuốc anh nghiên cứu đều là sản phẩm cải tiến của các loại thuốc thông thường, như thể anh chỉ đang cố gắng hiện thực hóa một lý tưởng nào đó.
Nhưng Yến Cải không mảy may quan tâm, cậu biết dù thuốc tên là gì thì những hành động này đều nhằm mục đích sản xuất thuốc giả, tự ý nghiên cứu riêng thuốc như là đi trên dây vậy, một khi bị phát hiện thì mọi người sẽ rơi xuống vực thẳm.
Yến Cải kéo khẩu trang lên.
Hai ngày sau, ông dẫn Yến Cải đi gặp ông chủ đồng ý đầu tư dự án này.
Ông chủ ở phố phía nam, lúc trước khi đọc xong lời giới thiệu thuốc ở trên mạng xong thì rất hứng thú.
“Mặc dù lén giao dịch nhưng tôi thấy hai cậu cũng là người chính trực.” Ông chủ ngồi trên ghế sô pha, tay cầm điếu thuốc, ông thản nhiên nói: “Vậy mấy cái này đều đến từ một chỗ?”
Bác sĩ cười giải thích: “Đúng là như vậy, tất cả các vật liệu đề có thể lập hoá đơn.”
Ông chủ lại hỏi: “Hiệu quả vậy sao?”
Bác sĩ: “Đảm bảo không có vấn đề gì.”
“Đảm bảo? Cậu lấy gì để đảm bảo? Nếu sau này khi sử dụng gặp vấn đề thì tôi phải làm sao?”
Bác sĩ vội vàng: “Sẽ không đâu ạ, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì!”
“…”
Bác sĩ và ông chủ đang ngồi trên sô pha nói chuyện, giọng điệu dần dần trở nên gay gắt hơn.
Yến Cải đang đứng sau chiếc sô pha đơn.
Trong phòng đầy khói, mờ mờ ảo ảo.
Yến Cải đối với chuyện này vốn không quan tâm, cậu bình tĩnh nhìn xung quanh.
Nhưng khi ánh mắt của cậu lướt qua một người đàn ông trung niên bên cạnh ông chủ, trán cậu giật nảy lên, rất nhiều chi tiết về cuộc gặp gỡ trước đó ở phòng khám hiện lên trong đầu cậu.
Sau vài giây, trong lòng Yến Cải dần đoán được.
Lam Tiểu Thước hỏi lại: “Cậu ngủ không ngon sao?”
Vừa nhắc tới thì sắc mặt Yến Cải không tốt, cậu ngồi thẳng, giấc mơ khó tả đêm qua lần thứ hai hiện trong đầu cậu, như một ngọn lửa thiêu rụi trái tim cậu, cậu tự trách nhưng đồng thời cậu cũng hiểu được một chuyện.
Có chút việc thay đổi khi tâm trạng mình thay đổi.
Lam Tiểu Thước không hề hay biết, cô vẫn xoay quanh Yến Cải.
Cô thấy quần áo của Yến Cải có vẻ hơi rách, vội vàng lấy phiếu báo điểm thi hóa về nhà đòi thưởng, dùng tiền tiêu vặt mua cho Yến Cải một ít quần áo, chỉ riêng quần áo thôi có vẻ không ấm áp, Lam Tiểu Thước lại mua thêm một hộp chocolate nữa.
Sau khi tan tiết, cô chuẩn bị nhét chocolate vào hộc bàn Yến Cải.
Bên ngoài có người gọi cô: “Lam Tiểu Thước! Cô gọi cậu đến phòng giáo viên!”
Lam Tiểu Thước: “…?”
Hiếm khi bị thầy giáo kêu, Lam Tiểu Thước khẩn trương, cảm giác không tốt.
Trong văn phòng yên tĩnh lạ thường, giáo viên chủ nhiệm cố tình lựa thời cơ.
Cô nghiêm túc hỏi Lam Tiểu Thước: “Trò đang yêu đương với Yến Cải ư?”
Lam Tiểu Thước trưng một khuôn mặt mơ hồ. Phải mất một lúc lâu mới nhận ra vấn đề.
Mình và Yến Cải yêu nhau? Sao có thể chứ!
Quan trọng là trường học quản lý rất nghiêm ngặt mấy chuyện yêu đương này.
Lam Tiểu Thước không biết vì sao chuyện này lại truyền tới tai cô chủ nhiệm, xác thật là mình gần gũi với Yến Cải, là mạnh mẽ dính lấy cậu, nhưng nhìn sơ qua cũng đâu giống đang yêu nhau đâu.
Lam Tiểu Thước tự kiểm điểm bản thân, hành động này của mình giống như đang theo đuổi Yến Cải lắm sao? Vậy mai mốt phải kiềm chế lại, không thể làm hỏng danh tiếng của Yến Cải được, dù sao trong cốt truyện vẫn có nữ chính, hơn nữa chưa chắc trong lòng Yến Cải có…
Có vẻ như dạo gần đây Yến Cải không chơi cùng chị họ của mình, cốt truyện cũng không được tự động sửa lại?
Giáo viên chủ nhiệm hỏi lại lần nữa: “Trò có yêu đương không vậy?”
Lam Tiểu Thước phủ nhận chắc nịch: “Dạ không ạ! Cô nghe ở đâu thế?”
Chủ nhiệm hừ một tiếng: “Biết ngay cô cậu không thừa nhận mà, có một bạn học thấy trò tặng chocolate cho Yến Cải, chuyện này giải thích thế nào đây?”
Lam Tiểu Thước: “Là bạn cùng bàn với em, cậu ấy giảng bài cho em, em mua quà tặng lại cậu ấy.”
Giáo viên chủ nhiệm: “Còn có người chứng kiến trước giờ lên lớp cô cậu dắt tay nhau nữa kìa.”
Lam Tiểu Thước kinh ngạc: “Chuyện đó xảy ra khi nào ạ?”
Cô chủ nhiệm nhìn biểu hiện Lam Tiểu Thước lơ mơ, cô không chắc chắn lắm: “Lớp học?”
Lam Tiểu Thước: “Không đâu ạ! Vì sao em lại nắm tay Yến Cải chứ?”
Giọng điệu của cô quá tự tin, làm cho cô chủ nhiệm bắt đầu nghi ngờ rằng liệu có phải ai vu oan cho Lam Tiểu Thước, cho dù không phải vu oan, thì cũng làm chuyện có lỗi, biệu hiện của Lam Tiểu Thước rất ngay thẳng, hơn nữa cách ăn mặc cũng không giống các nữ sinh đang yêu, cô tách biệt hẳn với đám học sinh bình thường.
Cô chủ nhiệm cứ thắc mắc mãi, cuối cùng hỏi lần cuối: “Trò thật sự không yêu đương đúng không?”
Sau khi cô giáo nghe lời thề son sắt của Lam Tiểu Thước, thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, Yến Cải đứng ở ngoài cửa ngơ ngác, ánh sáng ngoài hành lang kéo dài bóng của cậu.
Cậu biết Hoàng Mỹ Thanh méc cô giáo, sợ Lam Tiểu Thước chịu oan ức nhanh chóng chạy lại đây, không ngờ nghe được cuộc trò chuyện của Lam Tiểu Thước và cô giáo.
Một lúc lâu sau cậu mới bước chân đi, từ từ rời khỏi nơi này.
Cậu cũng không hy vọng điều gì xa vời.
Chỉ là khi nghe thấy Lam Tiểu Thước phân chia giới hạn rõ ràng với mình, câu nói này làm cậu hết sức khó hiểu, cậu không rõ vì sao Lam Tiểu Thước dốc lòng tiếp cận mình, nhưng vĩnh viễn không có mục đích cụ thể gì.
Giống như việc cầm gậy trêu mèo để trêu chọc lũ mèo hoang bên đường, rồi bỏ đi khi chơi chán.
Yến Cải nghĩ đến câu nói của Hoàng Mỹ Thanh.
Cậu thầm tự giễu, dù sao mình thật sự không đủ tư cách.
Yến Cải đi tới lớp học, đi được vài bước thì phía sau có người vồ lấy cậu.
Cậu quay đầu xem, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện hình bóng khuôn mặt của Lam Tiểu Thước.
Lam Tiểu Thước cười hì hì với cậu, giống như là chưa từng phát sinh chuyện gì, không có vì cuộc trò chuyện kia mà nảy sinh tị hiềm.
Yến Cải chầm chậm rũ mắt.
Lam Tiểu Thước hỏi: “Bạn cùng bàn sao lại ở chỗ này, cậu cũng bị cô giáo kêu lại sao?”
Lam Tiểu Thước cẩn thận hỏi han.
Vẻ mặt Yến Cải bình thản như cũ, sau một lúc cậu mới lên tiếng: “Ừ.”
Lam Tiểu Thước vui vẻ trong lòng.
Yến Cải nhìn biểu tình vui vẻ của Lam Tiểu Thước, lần thứ hai trong lòng cậu hiện lên chút hoang mang.
Cậu muốn hỏi Lam Tiểu Thước, tình cảm giữa cậu với cô có phải chỉ là bạn cùng bàn với nhau hay không, không có tình cảm khác nữa sao, cậu đè nén vấn đề này rất lâu rồi, lâu đến mức mỗi lần nghĩ đến đáp án có thể nhận được trong tim liền đau nhói.
Nhưng cuối cùng không thể hỏi được vấn đề bản thân luôn suy nghĩ.
Sau khi cậu biết Lam Tiểu Thước, trải qua sự tuyệt vọng, tự ti và áy náy.
Có thể thấy rõ việc này cứ vặn vẹo quấn quanh cậu, cho đến tận bây giờ, những chuyện khó chịu đó vẫn lan rộng khắp mọi ngóc ngách trong tim cậu, giống như những dây leo đầy gai trói buộc cậu.
Cậu không thể thoát khỏi nó, cũng không muốn thoát khỏi nó, cậu chỉ có thể tiếp tục, khiêm tốn qua loa, mặt khác cũng…cố gắng hơn một chút.
Phòng mạch ở góc phố lóa đèn lên hai lần bằng ánh sáng trắng.
Bác sĩ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu phì phèo khói thuốc ở cửa phòng thí nghiệm.
Ông vẫy vẫy phong thư trong tay, quăng lên xuống hai cái, ông cười hỏi Yến Cải: “Cậu có biết trong này có gì không?”
Cậu hỏi: “Là gì vậy ạ?”
“Là thư tiến cử!” Bác sĩ dừng lại hành động rồi tuyên bố: “Những thí nghiệm mới của chúng ta phát triển hữu ích đến mức thu hút được sự chú ý từ những ông lớn bên trên.”
Ánh mắt Yến Cải bình tĩnh, cậu nghe bác sĩ nói khoe khoang chuyện này rất nhiều lần rồi.
Quá trình ôn luyện vẫn đang tiếp tục tại phòng khám, cần tiêu phí một số tiền không nhỏ như là tiền ra như nước vậy, nhưng vị bác sĩ này chưa bao giờ bỏ cuộc, anh đã chi rất nhiều tiền cho việc nghiên cứu và các loại thuốc anh nghiên cứu đều là sản phẩm cải tiến của các loại thuốc thông thường, như thể anh chỉ đang cố gắng hiện thực hóa một lý tưởng nào đó.
Nhưng Yến Cải không mảy may quan tâm, cậu biết dù thuốc tên là gì thì những hành động này đều nhằm mục đích sản xuất thuốc giả, tự ý nghiên cứu riêng thuốc như là đi trên dây vậy, một khi bị phát hiện thì mọi người sẽ rơi xuống vực thẳm.
Yến Cải kéo khẩu trang lên.
Hai ngày sau, ông dẫn Yến Cải đi gặp ông chủ đồng ý đầu tư dự án này.
Ông chủ ở phố phía nam, lúc trước khi đọc xong lời giới thiệu thuốc ở trên mạng xong thì rất hứng thú.
“Mặc dù lén giao dịch nhưng tôi thấy hai cậu cũng là người chính trực.” Ông chủ ngồi trên ghế sô pha, tay cầm điếu thuốc, ông thản nhiên nói: “Vậy mấy cái này đều đến từ một chỗ?”
Bác sĩ cười giải thích: “Đúng là như vậy, tất cả các vật liệu đề có thể lập hoá đơn.”
Ông chủ lại hỏi: “Hiệu quả vậy sao?”
Bác sĩ: “Đảm bảo không có vấn đề gì.”
“Đảm bảo? Cậu lấy gì để đảm bảo? Nếu sau này khi sử dụng gặp vấn đề thì tôi phải làm sao?”
Bác sĩ vội vàng: “Sẽ không đâu ạ, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì!”
“…”
Bác sĩ và ông chủ đang ngồi trên sô pha nói chuyện, giọng điệu dần dần trở nên gay gắt hơn.
Yến Cải đang đứng sau chiếc sô pha đơn.
Trong phòng đầy khói, mờ mờ ảo ảo.
Yến Cải đối với chuyện này vốn không quan tâm, cậu bình tĩnh nhìn xung quanh.
Nhưng khi ánh mắt của cậu lướt qua một người đàn ông trung niên bên cạnh ông chủ, trán cậu giật nảy lên, rất nhiều chi tiết về cuộc gặp gỡ trước đó ở phòng khám hiện lên trong đầu cậu.
Sau vài giây, trong lòng Yến Cải dần đoán được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.