Chương 41:
Tuyệt Thế Mạn Châu
04/01/2021
Nam nữ chính ở trong này phải nói là....
\-"Ta muốn biết nguồn gốc của nhiệm vụ"- Tiêu Lạc hết chịu nổi cái sự ngu ngốc này rồi
Nam chính Quan Tiết Thanh - một kẻ vô công rỗi nghề ở hiện đại, hắn chẳng có cái gì gọi là chí khí nam nhi cả. Sống như có như không, nói trắng là thằng ăn hại cho đời. Nhưng sau khi mạt thế đến lại có dị năng hiếm hệ lôi, cả ngày dùng nắm đấm để giải quyết. Nhưng mạt thế mà cường giả vi tôn, nơi nào có luật pháp chứ...
Trong lúc, 'dùng nắm đấm' giải quyết, 'vô tình' đã thu được rất nhiều mỹ nữ, lập nên cái hậu cung to đùng. Nhưng cuối cùng lại bị nữ chính - Băng Ngân Tuyết nắm giữ trái tim. Băng Ngân Tuyết thuộc vào xuất thân gia thế đầy mình. Cha mẹ đều là quân nhân, nên mạt thế tới dễ dàng lập nên căn cứ cho riêng mình.
Quan Tiết Thanh trong sóng tang thi cứu được Băng Ngân Tuyết, rồi cùng nhau trải qua giai nan khó khăn, đối đầu với tang thi vương các kiểu con đà điểu thì trở về căn cứ, dùng không gian mà Băng Ngân Tuyết lấy được xây dựng nên quốc gia riêng cho cả hai.
Mà trong dàn hậu cung kia có cả nguyên chủ - Tiêu Giang, còn cả cái không gian đa năng kia cũng là của nguyên chủ. Vì yêu Quan Tiết Thanh mà ngu ngốc đưa cho hắn rồi rốt cuộc chết trong sóng tang thi.
Nam nữ chủ thì não tàn, nam nữ phụ thì ngu ngốc... Có cần hạ thấp IQ của người khác như vậy không ?
\[....\] - Chủ nhân nói nó mới để ý, IQ của dàn nhân vật quả thật thấp nha.
Nhưng hiện tại việc Tiêu Lạc muốn làm chính là tìm chồng mình, tìm người yêu, không rảnh ngồi ở đây đùa giỡn với đám tang thi.
Tiêu Lạc đã rà soát hết nam phụ, nhưng quả thật nhiều như kiến ấy, biết tìm đâu ra. Cái tên này cũng đúng nhỉ ! Vạn nhân mê.
Nam nữ chủ đều là vạn não tàn mê !
\[…\] - Trong đó có chồng của chủ nhân nữa á. Hệ thống để ý rất rõ nha, qua những nhiệm vụ, tính cách chủ nhân của nó ngày một thay đổi, tuy ngoài mặt không biểu hiện ra nhưng chắc bên trong đã phun tào đến chết người đối diện. Haizz ! chắc phải kể công người yêu chủ nhân rồi.
Tiêu Lạc gắng gượng ngồi dậy, tìm cành cây lớn làm gậy để chống. Từng bước từng bước rời khỏi đây, mắc công mùi máu tanh lại hấp dẫn tang thi thì khổ thân.
Mắt thấy vùng đất chết phía trước, Tiêu Lạc có chút mệt mỏi. Cô là dạng người thà đọc mười quyển sách chứ không ra ngoài một lần, nên Tiêu Lạc thích đấu trí khiến đối phương lọt vào cái bẫy vô hình hơn là đánh chết hắn.
Đối với việc cường giả vi tôn, Tiêu Lạc khá là không thích.
Tiêu Lạc vừa đi vừa nghĩ, một lúc là đã rời khỏi cái vùng hoang tàn kia. Dừng chân ở một cái hang động nhỏ, Tiêu Lạc quan sát tứ phía, cảnh giác không có sinh vật sống, cô mới lấy sợi dây chuyền từ trong cổ ra.
Nghe nói sợi dây chuyền này cùng chiếc vòng tay nguyên chủ đưa cho Quan Tiết Thanh liên kết cùng với nhau. Điều này đồng nghĩa Tiêu Lạc và Băng Ngân Tuyết sở hữu cùng một không gian.
Tiêu Lạc dùng vết máu ở chân để sợi dây chuyền nhận chủ, cô không rảnh đi cắn rách ngón tay của mình như trong tiểu thuyết đâu. Sợi dây chuyền nhận được máu của chủ nhân, bắt đầu sáng lên, rũ bỏ đi vẻ cũ kỹ ban đầu, thay vào đó là màu của ngọc phỉ thủy đế vương tuyệt đẹp.
Tiêu Lạc híp mắt nhìn nó, quả thật đẹp, nhưng chói mắt, dễ bị chú ý, sinh tồn mạt thế không thuận lợi.
\[…\] - Người ta có được không gian là mừng chết bỏ ra, chủ nhân lại đi trào phúng nó.
Đang định tiến vào không gian xem thử, có phải như lời đồn hay không, một tiếng 'rầm' từ xa truyền đến thính giác nhạy bén đã thu hút sự chú ý của cô.
Đắng đo một hồi, Tiêu Lạc cũng đem dây chuyền đeo vào cổ, khập khiễng bước ra ngoài xem.
Cỡ mấy trăm mét về phía Tây, đứa nhóc ước chừng mười lăm mười sáu nằm bệt xuống đất, cả người quần áo rách rưới, ở mắt cá chân còn có vết cắn của tang thi.
Nếu như là người khác, Tiêu Lạc xin phép trở về, việc này không liên quan đến cô nhưng mùi hương đăng đắng quen thuộc cứ vờn quanh khứu giác. Tiêu Lạc cắn môi, tự hỏi đây có phải chồng mình không.
Đấu tranh tư tưởng trong mấy giây, quyết định đi hỏi hệ thống cho chắc.
\-"Xác định thân phận của đứa nhóc này được chứ ?"-
\[Được, chủ nhân đợi một chút\]
\[Nguyên Ân - em trai cùng cha khác mẹ của nam chính\]
Thông tin dần hiện lên trước mắt cô, hóa ra Nguyên Ân cũng là hậu cung của nữ chính, còn là cánh tay đắc lực sau này của cô ta nữa. Nhưng số mạng cũng như những nam phụ khác, chết hoặc phế.
Nguyên Ân trong tình huống hiện tại chính là Băng Ngân Tuyết cứu mạng mà yêu cô ta. Năm nay đứa nhóc này mới có mười bảy tuổi thôi, chưa bộc phát dị năng, bị anh trai cũng chính nam chính cùng cha khác mẹ bỏ lại.
Hiện tại phát sốt như vậy, chắc rằng dị năng đang kích hoạt rồi.
Lúc rà soát nam phụ, do Nguyên Ân còn nhỏ tuổi nên cô cứ thể bỏ qua. Thật không ngờ có thể là chồng mình với xác suất cao nhất.
Cũng may là mạt thế.... không thì ăn cơm nhà nước rồi.
\-"Ta muốn biết nguồn gốc của nhiệm vụ"- Tiêu Lạc hết chịu nổi cái sự ngu ngốc này rồi
Nam chính Quan Tiết Thanh - một kẻ vô công rỗi nghề ở hiện đại, hắn chẳng có cái gì gọi là chí khí nam nhi cả. Sống như có như không, nói trắng là thằng ăn hại cho đời. Nhưng sau khi mạt thế đến lại có dị năng hiếm hệ lôi, cả ngày dùng nắm đấm để giải quyết. Nhưng mạt thế mà cường giả vi tôn, nơi nào có luật pháp chứ...
Trong lúc, 'dùng nắm đấm' giải quyết, 'vô tình' đã thu được rất nhiều mỹ nữ, lập nên cái hậu cung to đùng. Nhưng cuối cùng lại bị nữ chính - Băng Ngân Tuyết nắm giữ trái tim. Băng Ngân Tuyết thuộc vào xuất thân gia thế đầy mình. Cha mẹ đều là quân nhân, nên mạt thế tới dễ dàng lập nên căn cứ cho riêng mình.
Quan Tiết Thanh trong sóng tang thi cứu được Băng Ngân Tuyết, rồi cùng nhau trải qua giai nan khó khăn, đối đầu với tang thi vương các kiểu con đà điểu thì trở về căn cứ, dùng không gian mà Băng Ngân Tuyết lấy được xây dựng nên quốc gia riêng cho cả hai.
Mà trong dàn hậu cung kia có cả nguyên chủ - Tiêu Giang, còn cả cái không gian đa năng kia cũng là của nguyên chủ. Vì yêu Quan Tiết Thanh mà ngu ngốc đưa cho hắn rồi rốt cuộc chết trong sóng tang thi.
Nam nữ chủ thì não tàn, nam nữ phụ thì ngu ngốc... Có cần hạ thấp IQ của người khác như vậy không ?
\[....\] - Chủ nhân nói nó mới để ý, IQ của dàn nhân vật quả thật thấp nha.
Nhưng hiện tại việc Tiêu Lạc muốn làm chính là tìm chồng mình, tìm người yêu, không rảnh ngồi ở đây đùa giỡn với đám tang thi.
Tiêu Lạc đã rà soát hết nam phụ, nhưng quả thật nhiều như kiến ấy, biết tìm đâu ra. Cái tên này cũng đúng nhỉ ! Vạn nhân mê.
Nam nữ chủ đều là vạn não tàn mê !
\[…\] - Trong đó có chồng của chủ nhân nữa á. Hệ thống để ý rất rõ nha, qua những nhiệm vụ, tính cách chủ nhân của nó ngày một thay đổi, tuy ngoài mặt không biểu hiện ra nhưng chắc bên trong đã phun tào đến chết người đối diện. Haizz ! chắc phải kể công người yêu chủ nhân rồi.
Tiêu Lạc gắng gượng ngồi dậy, tìm cành cây lớn làm gậy để chống. Từng bước từng bước rời khỏi đây, mắc công mùi máu tanh lại hấp dẫn tang thi thì khổ thân.
Mắt thấy vùng đất chết phía trước, Tiêu Lạc có chút mệt mỏi. Cô là dạng người thà đọc mười quyển sách chứ không ra ngoài một lần, nên Tiêu Lạc thích đấu trí khiến đối phương lọt vào cái bẫy vô hình hơn là đánh chết hắn.
Đối với việc cường giả vi tôn, Tiêu Lạc khá là không thích.
Tiêu Lạc vừa đi vừa nghĩ, một lúc là đã rời khỏi cái vùng hoang tàn kia. Dừng chân ở một cái hang động nhỏ, Tiêu Lạc quan sát tứ phía, cảnh giác không có sinh vật sống, cô mới lấy sợi dây chuyền từ trong cổ ra.
Nghe nói sợi dây chuyền này cùng chiếc vòng tay nguyên chủ đưa cho Quan Tiết Thanh liên kết cùng với nhau. Điều này đồng nghĩa Tiêu Lạc và Băng Ngân Tuyết sở hữu cùng một không gian.
Tiêu Lạc dùng vết máu ở chân để sợi dây chuyền nhận chủ, cô không rảnh đi cắn rách ngón tay của mình như trong tiểu thuyết đâu. Sợi dây chuyền nhận được máu của chủ nhân, bắt đầu sáng lên, rũ bỏ đi vẻ cũ kỹ ban đầu, thay vào đó là màu của ngọc phỉ thủy đế vương tuyệt đẹp.
Tiêu Lạc híp mắt nhìn nó, quả thật đẹp, nhưng chói mắt, dễ bị chú ý, sinh tồn mạt thế không thuận lợi.
\[…\] - Người ta có được không gian là mừng chết bỏ ra, chủ nhân lại đi trào phúng nó.
Đang định tiến vào không gian xem thử, có phải như lời đồn hay không, một tiếng 'rầm' từ xa truyền đến thính giác nhạy bén đã thu hút sự chú ý của cô.
Đắng đo một hồi, Tiêu Lạc cũng đem dây chuyền đeo vào cổ, khập khiễng bước ra ngoài xem.
Cỡ mấy trăm mét về phía Tây, đứa nhóc ước chừng mười lăm mười sáu nằm bệt xuống đất, cả người quần áo rách rưới, ở mắt cá chân còn có vết cắn của tang thi.
Nếu như là người khác, Tiêu Lạc xin phép trở về, việc này không liên quan đến cô nhưng mùi hương đăng đắng quen thuộc cứ vờn quanh khứu giác. Tiêu Lạc cắn môi, tự hỏi đây có phải chồng mình không.
Đấu tranh tư tưởng trong mấy giây, quyết định đi hỏi hệ thống cho chắc.
\-"Xác định thân phận của đứa nhóc này được chứ ?"-
\[Được, chủ nhân đợi một chút\]
\[Nguyên Ân - em trai cùng cha khác mẹ của nam chính\]
Thông tin dần hiện lên trước mắt cô, hóa ra Nguyên Ân cũng là hậu cung của nữ chính, còn là cánh tay đắc lực sau này của cô ta nữa. Nhưng số mạng cũng như những nam phụ khác, chết hoặc phế.
Nguyên Ân trong tình huống hiện tại chính là Băng Ngân Tuyết cứu mạng mà yêu cô ta. Năm nay đứa nhóc này mới có mười bảy tuổi thôi, chưa bộc phát dị năng, bị anh trai cũng chính nam chính cùng cha khác mẹ bỏ lại.
Hiện tại phát sốt như vậy, chắc rằng dị năng đang kích hoạt rồi.
Lúc rà soát nam phụ, do Nguyên Ân còn nhỏ tuổi nên cô cứ thể bỏ qua. Thật không ngờ có thể là chồng mình với xác suất cao nhất.
Cũng may là mạt thế.... không thì ăn cơm nhà nước rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.