Chương 29
Giang La La
13/08/2024
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn đưa tới trước mặt, yết hầu Thẩm Trạm chuyển động, anh nói không nên lời, cảm giác khó tả.
Con mẹ nó, ngoan quá!
Không như khi trước cô có mục đích rõ ràng, tỏ vẻ yếu thế làm nũng với anh, bây giờ cô cứ thẳng thắn thành khẩn đứng đó, lơ đãng để lộ niềm tin dựa dẫm vào anh.
Ai có thể chịu nổi đây?
Thấy Thẩm Trạm chậm chạp không nhúc nhích, Vân Kiều cụp mắt, lông mi run nhẹ, cảm xúc bất an nhộn nhạo trong lòng.
Hình như cô đã làm sai chuyện gì rồi.
Bàn tay đang giơ giữa không trung chậm rãi rút về theo tâm lý rụt rè của chủ nhân, nhưng vào khoảnh khắc sắp buông xuống, một bàn tay to lớn ấm áp nóng bỏng đè lên, gần như hoàn toàn bao bọc tay cô.
Vân Kiều ngẩn người, cúi đầu, vài sợi tóc dài lần lượt rơi vào bên tai, hai má trắng nõn bị che lại ửng lên màu hồng nhạt.
Khi bạn để ý một người, từng lời nói từng cử chỉ của bạn sẽ bị người ấy ảnh hưởng.
“Ăn trưa chưa em?”
Nghe Thẩm Trạm hỏi, Vân Kiều nhẹ nhàng lắc đầu.
Tan học cô đã ngựa không dừng vó chạy tới sân bay, tâm trí chỉ mãi nhớ về chuyện khác, nhất thời ngay cả mình có đói bụng không cô cũng không biết.
Thẩm Trạm nghiêng người, nhìn cô gái bên cạnh. Rõ ràng vừa rồi cô còn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười với anh, giờ thì gần như muốn vùi đầu xuống đất, anh chỉ thấy mỗi đỉnh đầu đen nhánh của cô.
Muốn xoa quá, nhưng không thể đưa tay ra được, Thẩm Trạm kiềm chế, dắt người về phía lối ra: “Nào, anh trai dẫn em đi ăn cơm.”
Giọng anh nhẹ nhàng rơi vào tai, Vân Kiều nghe anh tự xưng anh trai, độ cong nơi khóe miệng cô hạ xuống, sắp mím thành một đường thẳng tắp, nhìn cô không hề vui vẻ.
Nhớ tới buổi chiều Vân Kiều có tiết, Thẩm Trạm chọn địa điểm gần trường.
Đến nhà hàng, Thẩm Trạm đi gửi hành lý trước.
Không gian ở đây lịch sự tao nhã, Vân Kiều nhịn không được mà lấy điện thoại ra chụp ảnh, lúc xoay người, cánh tay bỗng bị đụng nhẹ.
Khi quay đầu xin lỗi, người đó vừa nhìn đã nhận ra cô.
“Vân Kiều?”
Trác Gia Hàng không ngờ hẹn bạn bè ăn một bữa cũng có thể gặp cô.
Từ đêm ấy vô tình thêm Wechat rồi bị xóa, anh ta đã có ấn tượng sâu sắc với hai từ “Vân Kiều”. Rồi khi thấy người thật ở sân bóng rổ, anh ta còn điều tra, xác định tên Vân Kiều không phải đồng âm, quả thực là hai từ kia.
Có thể sẽ trùng tên, nhưng gặp nhau trong một phạm vi nhất định, Trác Gia Hàng gần như chắc chắn người đêm đó là cô.
Vì cơ hội này, Trác Gia Hàng càng để ý hơn, cứ như ông trời biết anh ta tò mò về cô, gần đây luôn giúp anh ta nghe thấy tin tức liên quan tới Vân Kiều.
Ví dụ, ở trường cô được mệnh danh là “mỹ nhân Phật hệ”.
Nói cô lạnh lùng, nhưng tính cách cô dịu dàng, cô còn có thể cười với người khác.
Nói cô dịu dàng, nhưng trong mắt không hề ánh lên niềm vui, cô cũng không gây rắc rối với người khác.
Tính cách bình thản, nằm giữa ấm ấp và lạnh lùng, không êm ả nhẹ nhàng như mặt nước. Cuối cùng mọi người nhất trí gán thuộc tính “Phật hệ” cho cô, cũng miễn cưỡng phù hợp.
Người như vậy ở trường học, nếu không chú ý, cô sẽ trở nên vô hình. Nhưng nếu bạn tò mò, tìm kiếm một chút là có thể thấy nhiều bài viết xoay quanh cô.
Số lượng nhiều, thông tin đúng lại rất ít, chủ yếu vì lối sống của cô quá Phật hệ. Người ngoài khó lòng biết cô đang nghĩ gì, thích gì, muốn gì.
Tóm lại, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cái tên Vân Kiều đã đóng quân trong lòng Trác Gia Hàng.
Cảm giác này thật sự khó tả, như một viên đá rơi vào hồ, tạo thành gợn sóng. Thỉnh thoảng viên đá nhảy lên, khiến từng đợt gợn sóng đọng lại trên mặt hồ không thể biến mất.
“Em cũng ăn cơm ở đây?” Giọng Trác Gia Hàng chứa vài phần chờ mong.
“Đúng vậy.” Trả lời hai từ có vẻ quá lạnh lùng, Vân Kiều lịch sự bổ sung: “Chào buổi trưa.”
Cô nhớ chàng trai này, hôm đó từng gặp ở sân bóng. Về phần tên họ, lúc ấy cô không quan tâm, hiện tại cũng không biết.
Câu trả lời của Vân Kiều khiến Trác Gia Hàng tràn đầy động lực.
Tính cách điềm tĩnh bình thản này, giống hệt những bình luận trong trường học.
Trác Gia Hàng hồn nhiên không thấy cô lạnh lùng, còn chủ động mời cô: “Em tới một mình à?”
“Ngại quá, tôi cũng đi cùng bạn.” Vân Kiều lắc đầu, chậm rãi từ chối.
“Ồ.” Cơ hội tốt Trác Gia Hàng không nỡ lãng phí, mặt dày gặng hỏi: “Học trường chúng ta luôn ư? Nếu vậy, mọi người có thể quen biết kết bạn với nhau đấy.”
“Anh ấy không phải, cảm ơn.” Vân Kiều từ chối lần nữa, lặng lẽ lùi về sau.
Nói thật, Thẩm Trạm cũng là sinh viên tốt nghiệp Đại học Cảnh Thành, nhưng so với quen biết bạn mới, cô vẫn muốn ở một mình với Thẩm Trạm hơn.
Cô đã nói đến nước này, Trác Gia Hàng biết mình nên rời đi, anh ta lễ phép tạm biệt.
Trác Gia Hàng vừa xoay người cất bước, một cánh tay đã khoác lên vai Vân Kiều, cô vẫn cứng đờ theo phản xạ, nhưng đã nhanh chóng thả lỏng người.
Vì cô cảm nhận được cảm giác thân thuộc từ người nọ, cô biết mình rất an toàn.
“Vân Tiểu Kiều.” Thẩm Trạm gọi cô, ánh mắt sắc bén quan sát bóng lưng Trác Gia Hàng.
Từ xa, anh thấy một chàng trai đang bắt chuyện với Vân Kiều, bèn nhanh chân chạy tới. Nhưng người nọ vẫn rời đi trước anh một bước, chỉ để lại bóng lưng.
Nhìn khí chất phong thái của chàng trai kia, anh lờ mờ cảm thấy quen thuộc, ngẫm nghĩ một lát, chẳng phải cách ăn mặc này giống hệt anh hồi trước sao?
“Người vừa rồi là ai?”
“Bạn cùng trường.” Trước mắt ngay cả bạn bè cũng không phải.
Vẻ xa cách trong lời Vân Kiều nói xua tan sự nghi ngờ của Thẩm Trạm. Hai người vào chọn vị trí ngồi.
Dùng bữa xong hai người không ở lâu, Thẩm Trạm xách theo vali, kiên quyết đưa cô về trường: “Bỏ vào xe cũng không cần di chuyển, đưa em đến trường thì anh sẽ trở về.”
Dù sao vali cũng phải chuyển đi một lần, quãng đường dài ngắn không thành vấn đề.
Hai người lần lượt lên xe, ngồi ở ghế sau.
Vân Kiều ngồi rất đàng hoàng, hai chân khép lại ngay ngắn, hai tay để lên đầu gối.
So với cô, người đàn ông bên cạnh có vẻ thoải mái hơn hẳn, chân dài duỗi thẳng về phía trước, anh khoanh tay ngả người ra sau. Trông anh nhàn nhã, tựa như giây tiếp theo có thể nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng Vân Kiều nhịn không được, lên tiếng: “Giờ anh có thể nghỉ ngơi rồi nhỉ?”
Cô còn nhớ rõ, trước giải đấu Thẩm Trạm luôn đi sớm về trễ mỗi ngày, có vẻ tự do tự tại, nhưng anh hiếm khi dành thời gian nghỉ ngơi một mình.
Thẩm Trạm nhìn về trước, khóe mắt lướt qua gương mặt trắng mịn của cô gái bên cạnh. Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Hai ngày nữa các tuyển thủ của câu lạc bộ về nước, anh phải tìm một nơi thích hợp để chúc mừng bọn họ.”
Lần này đứng đầu mọi người rất vui vẻ, buổi ăn mừng tạm thời ở nước ngoài không đủ. Họ trở về địa bàn mình quen thuộc mới thích hợp làm lớn.
Vân Kiều nhớ đến bầu không khí hôm qua trên video, náo nhiệt, tiếng cười nói vui vẻ, và cả hình ảnh cô không muốn rồi lại âm thầm hâm mộ.
Hai tay đặt trên đầu gối lặng lẽ co lại, Vân Kiều hít sâu một hơi, dò hỏi: “Tiệc ăn mừng chắc sẽ tưng bừng lắm, em tham gia được không?”
Lúc ở nhà, cô có thể gặp Thẩm Trạm hằng ngày, nhưng những lần tương tác mang ý nghĩa thật sự thì rất ít. Từ khi cô nảy sinh tình cảm với Thẩm Trạm, mong muốn tìm hiểu anh ngày càng lớn, khiến cô không còn hài lòng với việc gặp mặt chào hỏi, ăn cơm chung, sau đó không nói gì khác như trước đây nữa.
Nếu như...
Nếu như cô cũng có thể tham gia, vậy không chỉ dừng ở việc sẽ kéo gần khoảng cách với anh, cô còn có thể hiểu rõ nhiều chuyện về anh hơn.
Đây là suy nghĩ của Vân Kiều, về phần có thể thực hiện được không, còn phải tùy vào Thẩm Trạm.
Bây giờ thậm chí cô còn né tránh ánh mắt Thẩm Trạm, không dám nhìn anh.
Nhưng yêu cầu nho nhỏ này khiến Thẩm Trạm chần chừ.
Hiếm khi Vân Kiều chủ động một lần, đổi thành chuyện khác, anh sẽ đồng ý ngay, lúc ở nước ngoài anh cũng từng nghĩ tới.
Nhưng khi tỉnh táo lại, anh cảm thấy không ổn.
Trước đây anh suy nghĩ không kỹ, dẫn Kiều Kiều sáu tuổi tới trước mặt mọi người. Phía Cảnh Hành và Vệ Lộ thì dễ nói, nhưng những người khác, chỉ sợ sẽ lỡ miệng vào lúc nào đó. Dù sao trong trí nhớ của Vân Kiều, cô chưa từng gặp họ, càng không biết mình từng tới tụ tập.
Thấy Thẩm Trạm im lặng, Vân Kiều cũng đoán được vài phần kết quả, trong lòng vẫn ôm chút dũng khí, cô lên tiếng lần nữa: “Không thể à anh?”
“Khụ.” Thẩm Trạm nắm tay hắng giọng: “Chủ yếu vì họ là người của câu lạc bộ, ai cũng thân với nhau, chơi bời sẽ thả phanh, sợ em đi sẽ ngại thôi.”
Vân Kiều chợt siết chặt những ngón tay đan vào nhau, dường như cô nghe thấy sợi dây căng thẳng trong lòng đứt phựt ra. Cô kiềm chế, vờ như mình thoải mái đã hiểu: “Vâng, em biết rồi.”
Theo tính cách Thẩm Trạm, một khi anh đã nói thế, ngay cả ý tứ khéo léo từ chối cũng không có, vậy có nghĩa anh đang thẳng thừng bảo cô biết: Em không nên tham gia.
Thế tại sao Vệ Lộ có thể? Trong mắt Thẩm Trạm, Vệ Lộ là người chung đường, đúng không?
Nhưng cô không dám chất vấn, sợ mình sẽ bẽ mặt.
“Hụt hẫng à?”
“Không có.” Vốn chỉ là mong muốn vô cớ của cô, anh có quyền từ chối.
Vân Kiều quay đầu nhìn ngoài cửa, sợ bị Thẩm Trạm phát hiện.
Hoặc phải nói, cô sợ thấy biểu cảm hiểu rõ mà giả vờ không hiểu của anh.
Vậy thà rằng cô không nhìn, dẹp bỏ những cảm xúc nhỏ trong lòng mình.
Xe đến cổng trường, Vân Kiều lễ phép nói “Tạm biệt”, cô nhanh chóng đẩy cửa xe xuống, không hề dừng lại.
Người đàn ông tựa lưng vào ghế bực bội gãi đầu.
Vất vả lắm Vân Kiều mới chủ động một lần, anh lại khiến cô rúc vào mai rùa.
Bây giờ nên làm sao đây?
Người đàn ông nhíu mày, thò bàn tay to vào áo khoác, lấy một hộp vuông màu đỏ ra.
-
Hôm nay chậm trễ, lúc Vân Kiều trở về ký túc xá, thời gian nghỉ trưa đã kết thúc, các bạn cùng phòng chuẩn bị thu dọn sách vở tới lớp.
Vân Kiều khom lưng tìm kiếm trong tủ, lấy sách vở và bút cần dùng buổi chiều ra.
Triệu Âm Lan mới leo xuống cầu thang, bỗng báo một tin tốt: “Tối thứ Sáu tuần này, các câu lạc bộ của khoa tổ chức buổi tụ tập giao lưu hữu nghị, các cậu ai muốn đi cùng tớ không?”
Từ cán sự lớp Triệu Âm Lan đã thăng lên làm cán sự khoa, quen biết không ít bạn mới, nắm rõ nhiều tin hơn. Cô ấy giỏi giao tiếp, đôi khi cũng hỏi mọi người trong phòng, lôi kéo họ đi chung.
Đáng tiếc hai người bạn cùng phòng khác đều lắc đầu, họ bận việc rồi. Triệu Âm Lan lia mắt tới Vân Kiều, không hy vọng gì nhiều. Ai cũng biết Vân Kiều luôn tuân thủ “Luật gia đình”, buổi tối sẽ không ra ngoài chơi.
Triệu Âm Lan đã chuẩn bị sẵn sàng một mình ra trận, chợt nghe thấy giọng Vân Kiều: “Âm Lan, tớ muốn đi.”
Giọng cô gái trong trẻo, nội dung ngắn gọn súc tích.
“Thật hả?” Mắt Triệu Âm Lan hiện lên vẻ ngạc nhiên, có phần khó tin.
“Ừ, tớ muốn đi.” Cô lặp lại lần nữa.
Triệu Âm Lan nghe được rõ ràng, cô ấy cười rộ, tựa như mới đến mùa hoa nở. Cô ấy vội vàng lấy điện thoại ra cập nhật tin tức trong nhóm thảo luận liên hoan tạm thời: [Tôi muốn dẫn theo một bạn gái siêu xinh đẹp!]
Sau đó nam nữ trong nhóm lần lượt trồi lên, hỏi bạn gái xinh đẹp nào.
Triệu Âm Lan mời Vân Kiều vào nhóm, Vân Kiều kiệm lời đồng ý xong thì vẫn trầm mặc, cô thấy mọi người trong nhóm ồn ào.
Nếu vào trước đây, cô sẽ thấy quá ầm ĩ, phiền toái, nhưng hiện tại cô lại nghĩ, ít nhất có người hoan nghênh cô.
Bảy giờ sẽ diễn ra liên hoan, buổi tối Vân Kiều không về, cô gọi điện cho dì Triệu và chú Liễu, dặn họ không cần chuẩn bị bữa tối cho cô.
Dì Triệu đồng ý, nhờ đến lời Vân Kiều nói, dì cảm thấy có chỗ không đúng.
Theo ý cô, chẳng phải sẽ trở về rất muộn ư?
Dì Triệu nhớ rõ trước đây Thẩm Trạm từng dặn dò, nếu buổi tối Vân Kiều ra ngoài thì phải báo cho anh biết.
Lưỡng lự hồi lâu, dì Triệu vẫn gọi điện thoại: “Thẩm Trạm à, dì nghe Kiều Kiều nói buổi tối phải ra ngoài, không biết khi nào sẽ về, dì báo con trước.”
Trong ký túc xá, Vân Kiều đã sửa soạn xong, chờ Triệu Âm Lan về thì hai người sẽ xuất phát.
Kết thúc cuộc điện thoại với dì Triệu không lâu, cô thấy màn hình di động hiển thị tên Thẩm Trạm, cũng không bất ngờ.
“Buổi tối muốn đi chơi với bạn bè?”
“Vâng.”
“Nhớ về nhà đúng giờ.”
“E rằng không được.” Vân Kiều dứt khoát trả lời: “Đang muốn nói với anh một tiếng đây, em đã hứa với bạn sẽ ở với cô ấy đến hết buổi tụ tập. Tối nay không thể về nhà lúc tám rưỡi, có lẽ chín giờ cũng không được.”
“Vậy em không nên tham gia buổi liên hoan này.” Thẩm Trạm hạ giọng.
Anh không phản đối Vân Kiều kết bạn, nhưng không thể về trễ vào thời điểm đặc biệt.
Vân Kiều hỏi ngược lại: “Anh có bạn của anh, tại sao em không thể tham gia bữa tiệc mà bạn em mời?”
Thẩm Trạm nghe hiểu ý của cô.
Không dẫn cô theo, còn không cho phép cô chơi với người khác?
Cô đang dỗi anh?
“Kiều Kiều, em đừng nóng.” Cô gái nhỏ nhạy cảm vô cùng, anh vẫn biết. Anh không xử lý tốt chuyện buổi tiệc ăn mừng, từ chối Vân Kiều không phải mong muốn ban đầu của anh.
“Anh cảm thấy em đang gây chuyện?” Vân Kiều bỗng bật cười: “Với anh à?”
“Em chỉ ra ngoài kết bạn như bao người thôi.” Giọng điệu cô gần như bình tĩnh, như đang nói lý lẽ với người khác.
Thẩm Trạm biết phản ứng như vậy không bình thường.
Theo kinh nghiệm nhiều năm của anh, Vân Kiều càng tỏ ra bình tĩnh, cô sẽ càng bướng bỉnh.
Tranh cãi tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt, Thẩm Trạm đành bỏ lại một câu “Ở trường học chờ anh”, rồi anh lập tức cúp điện thoại, không cho phép cô có cơ hội từ chối.
Vân Kiều không nóng lòng cũng không khó chịu, cô bình thản lướt màn hình, bấm số khác gọi: “Dì Triệu, dì đừng lo, buổi tối cháu sẽ về nhà đúng giờ. Nhưng trước hết, dì không cần nói cho anh ấy biết chuyện này.”
Anh ấy là đang chỉ ai, trong lòng hai người biết rõ.
Biệt thự nghỉ dưỡng.
“Tôi ra ngoài một chuyến.” Thẩm Trạm cầm áo khoác, trước khi đi đã báo Cảnh Hành. Cậu còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, người đã đi mất.
Chẳng mấy chốc, Cảnh Hành nhận được điện thoại của Thẩm Trạm: “Nhớ bảo mấy người kia ngậm chặt miệng cho tôi.”
Cảnh Hành hiểu ra.
Thảo nào hôm trước Thẩm Trạm ba lần bốn lượt không cho phép người trong câu lạc bộ nhắc tới buổi liên hoan thịt nướng, vậy có nghĩa anh định dẫn người đến sao?
Chuyện anh em giao phó, Cảnh Hành một năm một mười truyền đạt xuống, các tuyển thủ câu lạc bộ lần lượt tới, Vệ Lộ mang giày cao gót xuất hiện.
Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà vang vọng, mọi người quay đầu nhìn.
Tiết trời gần tháng Mười Một, Vệ Lộ ăn mặc phong phanh, vừa bước vào đã cởi áo khoác lông, để lộ váy ngắn màu đen bên trong, giày cao gót cùng màu kéo dài tỉ lệ hai chân, trong vừa thon vừa thẳng.
“Hôm nay chị Vệ Lộ đẹp quá.” Trong Canty, không thiếu người nhỏ tuổi hơn Vệ Lộ, ngày thường họ ăn món Vệ Lộ làm, tiếng gọi chị ngày càng ngọt.
Vệ Lộ cười chào hỏi mọi người, giọng điệu tự nhiên quen thuộc.
Vệ Lộ lẳng lặng nhìn quanh bốn phía, cô ta tới gần Cảnh Hành, nhỏ giọng hỏi: “Anh họ, sao không thấy Thẩm Trạm?”
“À, chắc đón em Kiều rồi.” Vừa rồi Thẩm Trạm nói qua điện thoại như vậy, ắt hẳn cậu không hiểu sai.
“Muốn đưa Kiều Kiều tới tham gia tiệc mừng của Canty?” Vệ Lộ muốn nói đành thôi.
“Có vấn đề à?” Cảnh Hành thuận miệng hỏi.
“Không, lần trước em thấy cô ấy không hề hiểu gì về thể thao điện tử, không ngờ cô ấy lại hứng thú với môn này.”
“Ai biết được chứ, dù sao chỉ có mọi người vui vẻ với nhau thôi, anh Trạm dẫn cô ấy tới tham gia cũng bình thường mà.”
Cảnh Hành không suy nghĩ phức tạp.
Biết Vệ Lộ thích Thẩm Trạm, trong trường hợp không vi phạm nguyên tắc, cậu sẽ giúp cô ta một tay. Nhưng nếu cuối cùng Thẩm Trạm vẫn thờ ơ, cậu sẽ không đứng về phía Vệ Lộ ép buộc giật dây.
Vệ Lộ hụt hẫng.
Hôm nay cô ta ăn diện lộng lẫy trang điểm suốt hai tiếng đồng hồ, vốn dĩ muốn xuất hiện trước mặt Thẩm Trạm với vẻ ngoài xinh đẹp nhất, nhưng anh không có ở đây.
Người đẹp muốn đẹp chứ không cần ấm, Vệ Lộ sờ sờ cánh tay, chợt cảm thấy hệ thống sưởi trong đây thật sự vô dụng, cô ta rất lạnh.
*
Bên kia, Vân Kiều chưa đợi được Triệu Âm Lan thì đã gặp Thẩm Trạm trước.
Trong điện thoại Thẩm Trạm bảo cô xuống lầu, cô cực kỳ dễ dãi nhượng bộ.
Nhưng thấy anh chạy từ câu lạc bộ tới, Vân Kiều cũng không rõ, rốt cuộc ai đang nhường ai. Tóm lại hai người đều có nỗi niềm riêng, rồi không đành lòng cự tuyệt người kia.
Vì thế, khi đôi bên giằng co, người không biết còn tưởng rằng cả hai là một cặp tình nhân đang cãi nhau chiến tranh lạnh.
Không tiện nói chuyện ở cổng ký túc xá, Vân Kiều đến đình nhỏ, Thẩm Trạm theo sát bên cạnh.
Thời tiết dần chuyển lạnh, rất ít người tới đây, bầu không khí yên tĩnh không bị quấy rầy.
Vân Kiều bước lên bậc thang, chợt hỏi: “Không phải anh đi dự tiệc mừng sao?”
Quả nhiên, vấn đề nằm ở buổi tiệc mừng.
“Có vài người chết cũng không thừa nhận mình đang dỗi. Nếu anh không đến xem, không chừng sẽ có người bỏ nhà đi mất.”
“Em không ấu trĩ như vậy.” Cô không thừa nhận, cũng không thèm quay đầu lại.
Lúc này tay trái buông thõng bên người cô bị nắm chặt, có thứ gì đó nhét vào giữa ngón tay cô, được các khớp xương chắc khỏe chống đỡ.
“Thả lỏng tay ra.” Ngón tay thon dài của anh nắm lấy ngón tay cô, Thẩm Trạm kéo gần khoảng cách với cô.
Hành động bất chợt này chẳng những không giúp Vân Kiều thoải mái, mà còn khiến cô căng thẳng hơn. Cô vô thức lùi về sau, lại đụng vào nửa bả vai Thẩm Trạm, như thể cô đang bị anh giam giữ trong vùng trời nhỏ, không thể trốn thoát.
“Căng thẳng gì chứ, anh trai cầm cá Koi tới tặng em đấy.” Hơi ấm sát bên tai, cô khẽ run lên.
Vân Kiều kinh ngạc, bấy giờ mới thấy rõ thứ trên tay.
Vòng tay vàng với thiết kế mỏng nhẹ, cá Koi ở giữa khéo léo tinh xảo, mắt cá được tô điểm bằng những viên kim cương pha lê, tôn lên vẻ đẹp nghệ thuật.
Cô không hề chống cự, cổ tay mềm mại, Thẩm Trạm nắm lấy tay cô, chiếc vòng vàng trượt xuống.
Cổ tay Vân Kiều nhỏ, làn da trắng nõn kết hợp với vòng tay vàng đẹp đẽ, trông càng tuyệt vời hơn.
Thoáng chốc, trong đầu cô lướt qua vô vàn suy nghĩ, cổ họng Vân Kiều nghẹn ngào: “Thẩm Trạm, sao anh...”
Luôn tốt với cô.
Thật ra những chuyện đó, xét về mặt khách quan, anh không hề sai. Nhưng anh vẫn chiều theo cô, đây là việc mà chính cô chưa từng nghĩ tới.
Thẩm Trạm đối xử với cô càng tốt, cô càng không khống chế được trái tim mình.
Tựa như đang có một người yêu bạn vô điều kiện.
Mặc dù “tình yêu” ấy không phải là tình cảm cô mong đợi.
Lo xem vòng tay có hợp với cô không, Thẩm Trạm không nghe rõ, bèn hỏi lần nữa: “Em muốn nói gì?”
Vòng tay vàng phản chiếu vào mắt cô, tỏa sáng rực rỡ. Vân Kiều bật cười, làn sương mịt mù trong lòng cô tan biến, chỉ còn bầu trời quang đãng hơn bao giờ hết.
Cô yêu thích vuốt ve con cá Koi trên vòng tay, trong mắt lấp lánh niềm vui, cô dịu dàng nói: “Đẹp quá, em thích lắm.”
Còn nữa, anh cũng tốt lắm.
Thẩm Trạm thấy vô cùng may mắn vì không cãi nhau với cô, đúng là một quyết định sáng suốt.
Anh nhớ rõ, hồi trẻ non nớt, vì bất đồng quan điểm mà anh tranh chấp với Vân Kiều. Chẳng ai nhường ai, anh chưa từng gặp cô gái nào cứng đầu như vậy, suốt ba ngày không nói chuyện với anh, không dễ dỗ tí nào.
Nhưng người thông minh như anh, đã nhanh chóng tìm ra lý do khiến Vân Kiều tức giận. Cô chưa bao giờ điên cuồng hét to giải tỏa nỗi phẫn nộ của mình, đối phương càng cố chấp, cô càng bình tĩnh, càng xa cách.
Về sau, chỉ cần anh tùy ý trêu chọc cô vài lần, luôn có thể cắt đứt mầm mống chiến tranh lạnh trước khi cô thực sự nổi giận. Một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, vui vẻ không thôi.
“Xem như tụi mình làm hòa rồi?”
“Em đã nói mình không giận mà.” Cô vẫn không chịu thừa nhận, nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa.
Thẩm Trạm nghĩ, Kiều Kiều mềm mại này nhìn thuận mắt, nghe êm tai hơn hẳn: “Vậy bây giờ anh chân thành mời em tới tham gia tiệc mừng của Canty, cho anh một cơ hội nhé em?”
“Nhưng em đã đồng ý với Âm Lan trước rồi.”
“Em qua bên kia chơi một lát, tối nay anh tới đón em.” Vân Kiều làm việc có nguyên tắc của mình, anh đã biết từ lâu, cũng không ép cô thất hứa, nhưng phải rời đi sớm.
Vân Kiều không trả lời, Thẩm Trạm nheo mắt: “Em sẽ không ngồi với cô ấy đến cùng chứ?”
“Vâng.” Câu nói kia nửa thật nửa giả, cho tới bây giờ cô chưa từng hứa với Triệu Âm Lan sẽ ở bên cạnh cô ấy đến hết buổi liên hoan, thậm chí cô ấy biết thời gian cô về nhà, còn thông cảm nữa. Cô nói: “Em sẽ nhanh chóng kết thúc bên này.”
“Được, tới lúc ấy nhớ gọi anh. Nếu vượt quá thời gian, anh sẽ đích thân đến bắt người đấy.”
“Vậy anh bắt đi.” Vân Kiều không sợ uy hiếp, giơ hai tay lên, vô tội chớp mắt nhìn anh.
Ánh mắt này, Thẩm Trạm thật sự không thể chịu nổi, đưa tay bắt người đi.
Khoảng bảy giờ tối, Vân Kiều và Triệu Âm Lan tới chỗ liên hoan, giao lưu hữu nghị trong trường hoàn toàn dựa vào duyên phận, phần lớn tới đây để xem náo nhiệt.
Triệu Âm Lan hoạt bát vui vẻ ăn uống thoải mái trong đám đông. Vân Kiều chọn một góc khá khuất ngồi xuống, gương mặt xinh đẹp cộng thêm khí chất độc đáo của cô thu hút không ít ánh mắt.
Khi có người đổi chỗ ngồi cạnh cô, Vân Kiều bắt đầu hối hận vì đã tham gia bữa tiệc.
Cô vẫn giữ lễ phép lại khó gần, không cần giả vờ lạnh lùng, dường như người xung quanh cũng tự giác vạch ra giới hạn với cô. Cũng không phải cô bài xích, mà do khí chất vô hình thuộc về cô khiến mọi người khó lòng hòa nhập vào thế giới của cô.
“Không ngờ em cũng ở đây.” Trác Gia Hàng vẫy tay chào hỏi, thoải mái ngồi đối diện cô.
Lần này, rốt cuộc Vân Kiều cũng nghe được người khác gọi tên anh ta, Trác Gia Hàng.
Trong số những người xa lạ, xem như cô vẫn có ít ấn tượng về Trác Gia Hàng, chỉ bằng vóc dáng anh ta có vài phần tương tự Thẩm Trạm, dù Vân Kiều không nhớ rõ tên, cũng sẽ không quên người này.
Mối quan hệ giữa Trác Gia Hàng và Trưởng câu lạc bộ Thể thao không tệ. Thông qua Trưởng câu lạc bộ, anh ta biết được Triệu Âm Lan sẽ dẫn theo bạn bè là Vân Kiều, trong lòng chờ mong không thôi.
“Lần trước em xem trận bóng đó cảm thấy thế nào?”
“Rất hay.” Trận bóng thế nào cô không biết, dù sao Thẩm Trạm cũng giận lắm.
Nhớ về lúc ấy, Vân Kiều nhịn không được, nhếch khóe miệng.
Không giống nụ cười thường ngày, phản ứng chân thật này càng khiến cô thêm rung động lòng người. Trác Gia Hàng suýt đã lấy điện thoại ra chụp ảnh cô làm kỷ niệm. Cuối cùng anh ta vẫn kìm lại, thử đưa ra lời mời: “Tuần sau trường chúng ta thi đấu bóng rổ với trường khác, em đến xem một chút nhé?”
“Nếu dư dả thời gian, tôi sẽ cân nhắc.” Bất luận cô có muốn đi không, câu trả lời khách sáo này nhìn chung cũng không khó nghe mấy.
Trác Gia Hàng bắt đầu bàn về bóng rổ với cô, bên cạnh không có người phụ họa, Trác Gia Hàng vẫn tiếp tục nói.
Vân Kiều ngồi nghe mà buồn ngủ, Triệu Âm Lan bưng tới vài chai đồ uống cho mọi người phân chia, Vân Kiều liếc nhìn, lấy chai thủy tinh hồng nhạt.
Cô mở chai thử hai ngụm, mùi vị rất đặc biệt, Vân Kiều uống hết phân nửa.
Chờ Triệu Âm Lan quay đầu nhìn, thấy chai trong tay Vân Kiều, hoảng hốt nói: “Kiều Kiều, đó là rượu!”
Mọi người đã trưởng thành, tụ tập uống ít rượu cũng không sao, nhưng đây là Vân Kiều đấy! Trong mắt Triệu Âm Lan, cô gái ngoan ngoãn về nhà đúng giờ mỗi ngày, sống trong gia đình chắc chắn rất nghiêm khắc này, có thể uống rượu sao?
Đáng tiếc Triệu Âm Lan muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Vị ngọt át đi mùi rượu, ban đầu Vân Kiều không nếm ra, uống xong vẫn thấy chưa đủ còn liếm liếm môi: “Còn nữa không?”
“Cậu có thể uống rượu à?” Triệu Âm Lan khựng lại.
“Chắc là...” Có thể nhỉ?
Chưa từng thử, nhưng hiện tại cô không có cảm giác gì, vẻ mặt bình thường, đầu óc cũng tỉnh táo.
Vân Kiều vỗ vỗ mặt, nói: “Tớ muốn thử xem.”
“Thôi được, cậu tự lượng sức mà uống, đừng uống nhiều quá.” Triệu Âm Lan không rõ tửu lượng của cô, cũng đưa thêm một chai theo yêu cầu của cô.
Đồng hồ báo thức di động vang lên, nhắc nhở Vân Kiều nên rời đi.
Cô dựa vào tường giơ điện thoại lên, ngón tay khẽ nhúc nhích trên màn hình, ánh sáng chiếu vào gương mặt mịn màng của cô, như một làn sương mỏng mờ ảo, đẹp đến vô thực.
Mãi tới khi, số điện thoại duy nhất được ghim trên cùng kết nối.
Vân Kiều để di động bên tai, cụp mắt nhìn vòng tay vàng, cô khẽ nhếch môi: “Thẩm Trạm, tới đón em với.”
Con mẹ nó, ngoan quá!
Không như khi trước cô có mục đích rõ ràng, tỏ vẻ yếu thế làm nũng với anh, bây giờ cô cứ thẳng thắn thành khẩn đứng đó, lơ đãng để lộ niềm tin dựa dẫm vào anh.
Ai có thể chịu nổi đây?
Thấy Thẩm Trạm chậm chạp không nhúc nhích, Vân Kiều cụp mắt, lông mi run nhẹ, cảm xúc bất an nhộn nhạo trong lòng.
Hình như cô đã làm sai chuyện gì rồi.
Bàn tay đang giơ giữa không trung chậm rãi rút về theo tâm lý rụt rè của chủ nhân, nhưng vào khoảnh khắc sắp buông xuống, một bàn tay to lớn ấm áp nóng bỏng đè lên, gần như hoàn toàn bao bọc tay cô.
Vân Kiều ngẩn người, cúi đầu, vài sợi tóc dài lần lượt rơi vào bên tai, hai má trắng nõn bị che lại ửng lên màu hồng nhạt.
Khi bạn để ý một người, từng lời nói từng cử chỉ của bạn sẽ bị người ấy ảnh hưởng.
“Ăn trưa chưa em?”
Nghe Thẩm Trạm hỏi, Vân Kiều nhẹ nhàng lắc đầu.
Tan học cô đã ngựa không dừng vó chạy tới sân bay, tâm trí chỉ mãi nhớ về chuyện khác, nhất thời ngay cả mình có đói bụng không cô cũng không biết.
Thẩm Trạm nghiêng người, nhìn cô gái bên cạnh. Rõ ràng vừa rồi cô còn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười với anh, giờ thì gần như muốn vùi đầu xuống đất, anh chỉ thấy mỗi đỉnh đầu đen nhánh của cô.
Muốn xoa quá, nhưng không thể đưa tay ra được, Thẩm Trạm kiềm chế, dắt người về phía lối ra: “Nào, anh trai dẫn em đi ăn cơm.”
Giọng anh nhẹ nhàng rơi vào tai, Vân Kiều nghe anh tự xưng anh trai, độ cong nơi khóe miệng cô hạ xuống, sắp mím thành một đường thẳng tắp, nhìn cô không hề vui vẻ.
Nhớ tới buổi chiều Vân Kiều có tiết, Thẩm Trạm chọn địa điểm gần trường.
Đến nhà hàng, Thẩm Trạm đi gửi hành lý trước.
Không gian ở đây lịch sự tao nhã, Vân Kiều nhịn không được mà lấy điện thoại ra chụp ảnh, lúc xoay người, cánh tay bỗng bị đụng nhẹ.
Khi quay đầu xin lỗi, người đó vừa nhìn đã nhận ra cô.
“Vân Kiều?”
Trác Gia Hàng không ngờ hẹn bạn bè ăn một bữa cũng có thể gặp cô.
Từ đêm ấy vô tình thêm Wechat rồi bị xóa, anh ta đã có ấn tượng sâu sắc với hai từ “Vân Kiều”. Rồi khi thấy người thật ở sân bóng rổ, anh ta còn điều tra, xác định tên Vân Kiều không phải đồng âm, quả thực là hai từ kia.
Có thể sẽ trùng tên, nhưng gặp nhau trong một phạm vi nhất định, Trác Gia Hàng gần như chắc chắn người đêm đó là cô.
Vì cơ hội này, Trác Gia Hàng càng để ý hơn, cứ như ông trời biết anh ta tò mò về cô, gần đây luôn giúp anh ta nghe thấy tin tức liên quan tới Vân Kiều.
Ví dụ, ở trường cô được mệnh danh là “mỹ nhân Phật hệ”.
Nói cô lạnh lùng, nhưng tính cách cô dịu dàng, cô còn có thể cười với người khác.
Nói cô dịu dàng, nhưng trong mắt không hề ánh lên niềm vui, cô cũng không gây rắc rối với người khác.
Tính cách bình thản, nằm giữa ấm ấp và lạnh lùng, không êm ả nhẹ nhàng như mặt nước. Cuối cùng mọi người nhất trí gán thuộc tính “Phật hệ” cho cô, cũng miễn cưỡng phù hợp.
Người như vậy ở trường học, nếu không chú ý, cô sẽ trở nên vô hình. Nhưng nếu bạn tò mò, tìm kiếm một chút là có thể thấy nhiều bài viết xoay quanh cô.
Số lượng nhiều, thông tin đúng lại rất ít, chủ yếu vì lối sống của cô quá Phật hệ. Người ngoài khó lòng biết cô đang nghĩ gì, thích gì, muốn gì.
Tóm lại, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cái tên Vân Kiều đã đóng quân trong lòng Trác Gia Hàng.
Cảm giác này thật sự khó tả, như một viên đá rơi vào hồ, tạo thành gợn sóng. Thỉnh thoảng viên đá nhảy lên, khiến từng đợt gợn sóng đọng lại trên mặt hồ không thể biến mất.
“Em cũng ăn cơm ở đây?” Giọng Trác Gia Hàng chứa vài phần chờ mong.
“Đúng vậy.” Trả lời hai từ có vẻ quá lạnh lùng, Vân Kiều lịch sự bổ sung: “Chào buổi trưa.”
Cô nhớ chàng trai này, hôm đó từng gặp ở sân bóng. Về phần tên họ, lúc ấy cô không quan tâm, hiện tại cũng không biết.
Câu trả lời của Vân Kiều khiến Trác Gia Hàng tràn đầy động lực.
Tính cách điềm tĩnh bình thản này, giống hệt những bình luận trong trường học.
Trác Gia Hàng hồn nhiên không thấy cô lạnh lùng, còn chủ động mời cô: “Em tới một mình à?”
“Ngại quá, tôi cũng đi cùng bạn.” Vân Kiều lắc đầu, chậm rãi từ chối.
“Ồ.” Cơ hội tốt Trác Gia Hàng không nỡ lãng phí, mặt dày gặng hỏi: “Học trường chúng ta luôn ư? Nếu vậy, mọi người có thể quen biết kết bạn với nhau đấy.”
“Anh ấy không phải, cảm ơn.” Vân Kiều từ chối lần nữa, lặng lẽ lùi về sau.
Nói thật, Thẩm Trạm cũng là sinh viên tốt nghiệp Đại học Cảnh Thành, nhưng so với quen biết bạn mới, cô vẫn muốn ở một mình với Thẩm Trạm hơn.
Cô đã nói đến nước này, Trác Gia Hàng biết mình nên rời đi, anh ta lễ phép tạm biệt.
Trác Gia Hàng vừa xoay người cất bước, một cánh tay đã khoác lên vai Vân Kiều, cô vẫn cứng đờ theo phản xạ, nhưng đã nhanh chóng thả lỏng người.
Vì cô cảm nhận được cảm giác thân thuộc từ người nọ, cô biết mình rất an toàn.
“Vân Tiểu Kiều.” Thẩm Trạm gọi cô, ánh mắt sắc bén quan sát bóng lưng Trác Gia Hàng.
Từ xa, anh thấy một chàng trai đang bắt chuyện với Vân Kiều, bèn nhanh chân chạy tới. Nhưng người nọ vẫn rời đi trước anh một bước, chỉ để lại bóng lưng.
Nhìn khí chất phong thái của chàng trai kia, anh lờ mờ cảm thấy quen thuộc, ngẫm nghĩ một lát, chẳng phải cách ăn mặc này giống hệt anh hồi trước sao?
“Người vừa rồi là ai?”
“Bạn cùng trường.” Trước mắt ngay cả bạn bè cũng không phải.
Vẻ xa cách trong lời Vân Kiều nói xua tan sự nghi ngờ của Thẩm Trạm. Hai người vào chọn vị trí ngồi.
Dùng bữa xong hai người không ở lâu, Thẩm Trạm xách theo vali, kiên quyết đưa cô về trường: “Bỏ vào xe cũng không cần di chuyển, đưa em đến trường thì anh sẽ trở về.”
Dù sao vali cũng phải chuyển đi một lần, quãng đường dài ngắn không thành vấn đề.
Hai người lần lượt lên xe, ngồi ở ghế sau.
Vân Kiều ngồi rất đàng hoàng, hai chân khép lại ngay ngắn, hai tay để lên đầu gối.
So với cô, người đàn ông bên cạnh có vẻ thoải mái hơn hẳn, chân dài duỗi thẳng về phía trước, anh khoanh tay ngả người ra sau. Trông anh nhàn nhã, tựa như giây tiếp theo có thể nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng Vân Kiều nhịn không được, lên tiếng: “Giờ anh có thể nghỉ ngơi rồi nhỉ?”
Cô còn nhớ rõ, trước giải đấu Thẩm Trạm luôn đi sớm về trễ mỗi ngày, có vẻ tự do tự tại, nhưng anh hiếm khi dành thời gian nghỉ ngơi một mình.
Thẩm Trạm nhìn về trước, khóe mắt lướt qua gương mặt trắng mịn của cô gái bên cạnh. Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Hai ngày nữa các tuyển thủ của câu lạc bộ về nước, anh phải tìm một nơi thích hợp để chúc mừng bọn họ.”
Lần này đứng đầu mọi người rất vui vẻ, buổi ăn mừng tạm thời ở nước ngoài không đủ. Họ trở về địa bàn mình quen thuộc mới thích hợp làm lớn.
Vân Kiều nhớ đến bầu không khí hôm qua trên video, náo nhiệt, tiếng cười nói vui vẻ, và cả hình ảnh cô không muốn rồi lại âm thầm hâm mộ.
Hai tay đặt trên đầu gối lặng lẽ co lại, Vân Kiều hít sâu một hơi, dò hỏi: “Tiệc ăn mừng chắc sẽ tưng bừng lắm, em tham gia được không?”
Lúc ở nhà, cô có thể gặp Thẩm Trạm hằng ngày, nhưng những lần tương tác mang ý nghĩa thật sự thì rất ít. Từ khi cô nảy sinh tình cảm với Thẩm Trạm, mong muốn tìm hiểu anh ngày càng lớn, khiến cô không còn hài lòng với việc gặp mặt chào hỏi, ăn cơm chung, sau đó không nói gì khác như trước đây nữa.
Nếu như...
Nếu như cô cũng có thể tham gia, vậy không chỉ dừng ở việc sẽ kéo gần khoảng cách với anh, cô còn có thể hiểu rõ nhiều chuyện về anh hơn.
Đây là suy nghĩ của Vân Kiều, về phần có thể thực hiện được không, còn phải tùy vào Thẩm Trạm.
Bây giờ thậm chí cô còn né tránh ánh mắt Thẩm Trạm, không dám nhìn anh.
Nhưng yêu cầu nho nhỏ này khiến Thẩm Trạm chần chừ.
Hiếm khi Vân Kiều chủ động một lần, đổi thành chuyện khác, anh sẽ đồng ý ngay, lúc ở nước ngoài anh cũng từng nghĩ tới.
Nhưng khi tỉnh táo lại, anh cảm thấy không ổn.
Trước đây anh suy nghĩ không kỹ, dẫn Kiều Kiều sáu tuổi tới trước mặt mọi người. Phía Cảnh Hành và Vệ Lộ thì dễ nói, nhưng những người khác, chỉ sợ sẽ lỡ miệng vào lúc nào đó. Dù sao trong trí nhớ của Vân Kiều, cô chưa từng gặp họ, càng không biết mình từng tới tụ tập.
Thấy Thẩm Trạm im lặng, Vân Kiều cũng đoán được vài phần kết quả, trong lòng vẫn ôm chút dũng khí, cô lên tiếng lần nữa: “Không thể à anh?”
“Khụ.” Thẩm Trạm nắm tay hắng giọng: “Chủ yếu vì họ là người của câu lạc bộ, ai cũng thân với nhau, chơi bời sẽ thả phanh, sợ em đi sẽ ngại thôi.”
Vân Kiều chợt siết chặt những ngón tay đan vào nhau, dường như cô nghe thấy sợi dây căng thẳng trong lòng đứt phựt ra. Cô kiềm chế, vờ như mình thoải mái đã hiểu: “Vâng, em biết rồi.”
Theo tính cách Thẩm Trạm, một khi anh đã nói thế, ngay cả ý tứ khéo léo từ chối cũng không có, vậy có nghĩa anh đang thẳng thừng bảo cô biết: Em không nên tham gia.
Thế tại sao Vệ Lộ có thể? Trong mắt Thẩm Trạm, Vệ Lộ là người chung đường, đúng không?
Nhưng cô không dám chất vấn, sợ mình sẽ bẽ mặt.
“Hụt hẫng à?”
“Không có.” Vốn chỉ là mong muốn vô cớ của cô, anh có quyền từ chối.
Vân Kiều quay đầu nhìn ngoài cửa, sợ bị Thẩm Trạm phát hiện.
Hoặc phải nói, cô sợ thấy biểu cảm hiểu rõ mà giả vờ không hiểu của anh.
Vậy thà rằng cô không nhìn, dẹp bỏ những cảm xúc nhỏ trong lòng mình.
Xe đến cổng trường, Vân Kiều lễ phép nói “Tạm biệt”, cô nhanh chóng đẩy cửa xe xuống, không hề dừng lại.
Người đàn ông tựa lưng vào ghế bực bội gãi đầu.
Vất vả lắm Vân Kiều mới chủ động một lần, anh lại khiến cô rúc vào mai rùa.
Bây giờ nên làm sao đây?
Người đàn ông nhíu mày, thò bàn tay to vào áo khoác, lấy một hộp vuông màu đỏ ra.
-
Hôm nay chậm trễ, lúc Vân Kiều trở về ký túc xá, thời gian nghỉ trưa đã kết thúc, các bạn cùng phòng chuẩn bị thu dọn sách vở tới lớp.
Vân Kiều khom lưng tìm kiếm trong tủ, lấy sách vở và bút cần dùng buổi chiều ra.
Triệu Âm Lan mới leo xuống cầu thang, bỗng báo một tin tốt: “Tối thứ Sáu tuần này, các câu lạc bộ của khoa tổ chức buổi tụ tập giao lưu hữu nghị, các cậu ai muốn đi cùng tớ không?”
Từ cán sự lớp Triệu Âm Lan đã thăng lên làm cán sự khoa, quen biết không ít bạn mới, nắm rõ nhiều tin hơn. Cô ấy giỏi giao tiếp, đôi khi cũng hỏi mọi người trong phòng, lôi kéo họ đi chung.
Đáng tiếc hai người bạn cùng phòng khác đều lắc đầu, họ bận việc rồi. Triệu Âm Lan lia mắt tới Vân Kiều, không hy vọng gì nhiều. Ai cũng biết Vân Kiều luôn tuân thủ “Luật gia đình”, buổi tối sẽ không ra ngoài chơi.
Triệu Âm Lan đã chuẩn bị sẵn sàng một mình ra trận, chợt nghe thấy giọng Vân Kiều: “Âm Lan, tớ muốn đi.”
Giọng cô gái trong trẻo, nội dung ngắn gọn súc tích.
“Thật hả?” Mắt Triệu Âm Lan hiện lên vẻ ngạc nhiên, có phần khó tin.
“Ừ, tớ muốn đi.” Cô lặp lại lần nữa.
Triệu Âm Lan nghe được rõ ràng, cô ấy cười rộ, tựa như mới đến mùa hoa nở. Cô ấy vội vàng lấy điện thoại ra cập nhật tin tức trong nhóm thảo luận liên hoan tạm thời: [Tôi muốn dẫn theo một bạn gái siêu xinh đẹp!]
Sau đó nam nữ trong nhóm lần lượt trồi lên, hỏi bạn gái xinh đẹp nào.
Triệu Âm Lan mời Vân Kiều vào nhóm, Vân Kiều kiệm lời đồng ý xong thì vẫn trầm mặc, cô thấy mọi người trong nhóm ồn ào.
Nếu vào trước đây, cô sẽ thấy quá ầm ĩ, phiền toái, nhưng hiện tại cô lại nghĩ, ít nhất có người hoan nghênh cô.
Bảy giờ sẽ diễn ra liên hoan, buổi tối Vân Kiều không về, cô gọi điện cho dì Triệu và chú Liễu, dặn họ không cần chuẩn bị bữa tối cho cô.
Dì Triệu đồng ý, nhờ đến lời Vân Kiều nói, dì cảm thấy có chỗ không đúng.
Theo ý cô, chẳng phải sẽ trở về rất muộn ư?
Dì Triệu nhớ rõ trước đây Thẩm Trạm từng dặn dò, nếu buổi tối Vân Kiều ra ngoài thì phải báo cho anh biết.
Lưỡng lự hồi lâu, dì Triệu vẫn gọi điện thoại: “Thẩm Trạm à, dì nghe Kiều Kiều nói buổi tối phải ra ngoài, không biết khi nào sẽ về, dì báo con trước.”
Trong ký túc xá, Vân Kiều đã sửa soạn xong, chờ Triệu Âm Lan về thì hai người sẽ xuất phát.
Kết thúc cuộc điện thoại với dì Triệu không lâu, cô thấy màn hình di động hiển thị tên Thẩm Trạm, cũng không bất ngờ.
“Buổi tối muốn đi chơi với bạn bè?”
“Vâng.”
“Nhớ về nhà đúng giờ.”
“E rằng không được.” Vân Kiều dứt khoát trả lời: “Đang muốn nói với anh một tiếng đây, em đã hứa với bạn sẽ ở với cô ấy đến hết buổi tụ tập. Tối nay không thể về nhà lúc tám rưỡi, có lẽ chín giờ cũng không được.”
“Vậy em không nên tham gia buổi liên hoan này.” Thẩm Trạm hạ giọng.
Anh không phản đối Vân Kiều kết bạn, nhưng không thể về trễ vào thời điểm đặc biệt.
Vân Kiều hỏi ngược lại: “Anh có bạn của anh, tại sao em không thể tham gia bữa tiệc mà bạn em mời?”
Thẩm Trạm nghe hiểu ý của cô.
Không dẫn cô theo, còn không cho phép cô chơi với người khác?
Cô đang dỗi anh?
“Kiều Kiều, em đừng nóng.” Cô gái nhỏ nhạy cảm vô cùng, anh vẫn biết. Anh không xử lý tốt chuyện buổi tiệc ăn mừng, từ chối Vân Kiều không phải mong muốn ban đầu của anh.
“Anh cảm thấy em đang gây chuyện?” Vân Kiều bỗng bật cười: “Với anh à?”
“Em chỉ ra ngoài kết bạn như bao người thôi.” Giọng điệu cô gần như bình tĩnh, như đang nói lý lẽ với người khác.
Thẩm Trạm biết phản ứng như vậy không bình thường.
Theo kinh nghiệm nhiều năm của anh, Vân Kiều càng tỏ ra bình tĩnh, cô sẽ càng bướng bỉnh.
Tranh cãi tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt, Thẩm Trạm đành bỏ lại một câu “Ở trường học chờ anh”, rồi anh lập tức cúp điện thoại, không cho phép cô có cơ hội từ chối.
Vân Kiều không nóng lòng cũng không khó chịu, cô bình thản lướt màn hình, bấm số khác gọi: “Dì Triệu, dì đừng lo, buổi tối cháu sẽ về nhà đúng giờ. Nhưng trước hết, dì không cần nói cho anh ấy biết chuyện này.”
Anh ấy là đang chỉ ai, trong lòng hai người biết rõ.
Biệt thự nghỉ dưỡng.
“Tôi ra ngoài một chuyến.” Thẩm Trạm cầm áo khoác, trước khi đi đã báo Cảnh Hành. Cậu còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, người đã đi mất.
Chẳng mấy chốc, Cảnh Hành nhận được điện thoại của Thẩm Trạm: “Nhớ bảo mấy người kia ngậm chặt miệng cho tôi.”
Cảnh Hành hiểu ra.
Thảo nào hôm trước Thẩm Trạm ba lần bốn lượt không cho phép người trong câu lạc bộ nhắc tới buổi liên hoan thịt nướng, vậy có nghĩa anh định dẫn người đến sao?
Chuyện anh em giao phó, Cảnh Hành một năm một mười truyền đạt xuống, các tuyển thủ câu lạc bộ lần lượt tới, Vệ Lộ mang giày cao gót xuất hiện.
Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà vang vọng, mọi người quay đầu nhìn.
Tiết trời gần tháng Mười Một, Vệ Lộ ăn mặc phong phanh, vừa bước vào đã cởi áo khoác lông, để lộ váy ngắn màu đen bên trong, giày cao gót cùng màu kéo dài tỉ lệ hai chân, trong vừa thon vừa thẳng.
“Hôm nay chị Vệ Lộ đẹp quá.” Trong Canty, không thiếu người nhỏ tuổi hơn Vệ Lộ, ngày thường họ ăn món Vệ Lộ làm, tiếng gọi chị ngày càng ngọt.
Vệ Lộ cười chào hỏi mọi người, giọng điệu tự nhiên quen thuộc.
Vệ Lộ lẳng lặng nhìn quanh bốn phía, cô ta tới gần Cảnh Hành, nhỏ giọng hỏi: “Anh họ, sao không thấy Thẩm Trạm?”
“À, chắc đón em Kiều rồi.” Vừa rồi Thẩm Trạm nói qua điện thoại như vậy, ắt hẳn cậu không hiểu sai.
“Muốn đưa Kiều Kiều tới tham gia tiệc mừng của Canty?” Vệ Lộ muốn nói đành thôi.
“Có vấn đề à?” Cảnh Hành thuận miệng hỏi.
“Không, lần trước em thấy cô ấy không hề hiểu gì về thể thao điện tử, không ngờ cô ấy lại hứng thú với môn này.”
“Ai biết được chứ, dù sao chỉ có mọi người vui vẻ với nhau thôi, anh Trạm dẫn cô ấy tới tham gia cũng bình thường mà.”
Cảnh Hành không suy nghĩ phức tạp.
Biết Vệ Lộ thích Thẩm Trạm, trong trường hợp không vi phạm nguyên tắc, cậu sẽ giúp cô ta một tay. Nhưng nếu cuối cùng Thẩm Trạm vẫn thờ ơ, cậu sẽ không đứng về phía Vệ Lộ ép buộc giật dây.
Vệ Lộ hụt hẫng.
Hôm nay cô ta ăn diện lộng lẫy trang điểm suốt hai tiếng đồng hồ, vốn dĩ muốn xuất hiện trước mặt Thẩm Trạm với vẻ ngoài xinh đẹp nhất, nhưng anh không có ở đây.
Người đẹp muốn đẹp chứ không cần ấm, Vệ Lộ sờ sờ cánh tay, chợt cảm thấy hệ thống sưởi trong đây thật sự vô dụng, cô ta rất lạnh.
*
Bên kia, Vân Kiều chưa đợi được Triệu Âm Lan thì đã gặp Thẩm Trạm trước.
Trong điện thoại Thẩm Trạm bảo cô xuống lầu, cô cực kỳ dễ dãi nhượng bộ.
Nhưng thấy anh chạy từ câu lạc bộ tới, Vân Kiều cũng không rõ, rốt cuộc ai đang nhường ai. Tóm lại hai người đều có nỗi niềm riêng, rồi không đành lòng cự tuyệt người kia.
Vì thế, khi đôi bên giằng co, người không biết còn tưởng rằng cả hai là một cặp tình nhân đang cãi nhau chiến tranh lạnh.
Không tiện nói chuyện ở cổng ký túc xá, Vân Kiều đến đình nhỏ, Thẩm Trạm theo sát bên cạnh.
Thời tiết dần chuyển lạnh, rất ít người tới đây, bầu không khí yên tĩnh không bị quấy rầy.
Vân Kiều bước lên bậc thang, chợt hỏi: “Không phải anh đi dự tiệc mừng sao?”
Quả nhiên, vấn đề nằm ở buổi tiệc mừng.
“Có vài người chết cũng không thừa nhận mình đang dỗi. Nếu anh không đến xem, không chừng sẽ có người bỏ nhà đi mất.”
“Em không ấu trĩ như vậy.” Cô không thừa nhận, cũng không thèm quay đầu lại.
Lúc này tay trái buông thõng bên người cô bị nắm chặt, có thứ gì đó nhét vào giữa ngón tay cô, được các khớp xương chắc khỏe chống đỡ.
“Thả lỏng tay ra.” Ngón tay thon dài của anh nắm lấy ngón tay cô, Thẩm Trạm kéo gần khoảng cách với cô.
Hành động bất chợt này chẳng những không giúp Vân Kiều thoải mái, mà còn khiến cô căng thẳng hơn. Cô vô thức lùi về sau, lại đụng vào nửa bả vai Thẩm Trạm, như thể cô đang bị anh giam giữ trong vùng trời nhỏ, không thể trốn thoát.
“Căng thẳng gì chứ, anh trai cầm cá Koi tới tặng em đấy.” Hơi ấm sát bên tai, cô khẽ run lên.
Vân Kiều kinh ngạc, bấy giờ mới thấy rõ thứ trên tay.
Vòng tay vàng với thiết kế mỏng nhẹ, cá Koi ở giữa khéo léo tinh xảo, mắt cá được tô điểm bằng những viên kim cương pha lê, tôn lên vẻ đẹp nghệ thuật.
Cô không hề chống cự, cổ tay mềm mại, Thẩm Trạm nắm lấy tay cô, chiếc vòng vàng trượt xuống.
Cổ tay Vân Kiều nhỏ, làn da trắng nõn kết hợp với vòng tay vàng đẹp đẽ, trông càng tuyệt vời hơn.
Thoáng chốc, trong đầu cô lướt qua vô vàn suy nghĩ, cổ họng Vân Kiều nghẹn ngào: “Thẩm Trạm, sao anh...”
Luôn tốt với cô.
Thật ra những chuyện đó, xét về mặt khách quan, anh không hề sai. Nhưng anh vẫn chiều theo cô, đây là việc mà chính cô chưa từng nghĩ tới.
Thẩm Trạm đối xử với cô càng tốt, cô càng không khống chế được trái tim mình.
Tựa như đang có một người yêu bạn vô điều kiện.
Mặc dù “tình yêu” ấy không phải là tình cảm cô mong đợi.
Lo xem vòng tay có hợp với cô không, Thẩm Trạm không nghe rõ, bèn hỏi lần nữa: “Em muốn nói gì?”
Vòng tay vàng phản chiếu vào mắt cô, tỏa sáng rực rỡ. Vân Kiều bật cười, làn sương mịt mù trong lòng cô tan biến, chỉ còn bầu trời quang đãng hơn bao giờ hết.
Cô yêu thích vuốt ve con cá Koi trên vòng tay, trong mắt lấp lánh niềm vui, cô dịu dàng nói: “Đẹp quá, em thích lắm.”
Còn nữa, anh cũng tốt lắm.
Thẩm Trạm thấy vô cùng may mắn vì không cãi nhau với cô, đúng là một quyết định sáng suốt.
Anh nhớ rõ, hồi trẻ non nớt, vì bất đồng quan điểm mà anh tranh chấp với Vân Kiều. Chẳng ai nhường ai, anh chưa từng gặp cô gái nào cứng đầu như vậy, suốt ba ngày không nói chuyện với anh, không dễ dỗ tí nào.
Nhưng người thông minh như anh, đã nhanh chóng tìm ra lý do khiến Vân Kiều tức giận. Cô chưa bao giờ điên cuồng hét to giải tỏa nỗi phẫn nộ của mình, đối phương càng cố chấp, cô càng bình tĩnh, càng xa cách.
Về sau, chỉ cần anh tùy ý trêu chọc cô vài lần, luôn có thể cắt đứt mầm mống chiến tranh lạnh trước khi cô thực sự nổi giận. Một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, vui vẻ không thôi.
“Xem như tụi mình làm hòa rồi?”
“Em đã nói mình không giận mà.” Cô vẫn không chịu thừa nhận, nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa.
Thẩm Trạm nghĩ, Kiều Kiều mềm mại này nhìn thuận mắt, nghe êm tai hơn hẳn: “Vậy bây giờ anh chân thành mời em tới tham gia tiệc mừng của Canty, cho anh một cơ hội nhé em?”
“Nhưng em đã đồng ý với Âm Lan trước rồi.”
“Em qua bên kia chơi một lát, tối nay anh tới đón em.” Vân Kiều làm việc có nguyên tắc của mình, anh đã biết từ lâu, cũng không ép cô thất hứa, nhưng phải rời đi sớm.
Vân Kiều không trả lời, Thẩm Trạm nheo mắt: “Em sẽ không ngồi với cô ấy đến cùng chứ?”
“Vâng.” Câu nói kia nửa thật nửa giả, cho tới bây giờ cô chưa từng hứa với Triệu Âm Lan sẽ ở bên cạnh cô ấy đến hết buổi liên hoan, thậm chí cô ấy biết thời gian cô về nhà, còn thông cảm nữa. Cô nói: “Em sẽ nhanh chóng kết thúc bên này.”
“Được, tới lúc ấy nhớ gọi anh. Nếu vượt quá thời gian, anh sẽ đích thân đến bắt người đấy.”
“Vậy anh bắt đi.” Vân Kiều không sợ uy hiếp, giơ hai tay lên, vô tội chớp mắt nhìn anh.
Ánh mắt này, Thẩm Trạm thật sự không thể chịu nổi, đưa tay bắt người đi.
Khoảng bảy giờ tối, Vân Kiều và Triệu Âm Lan tới chỗ liên hoan, giao lưu hữu nghị trong trường hoàn toàn dựa vào duyên phận, phần lớn tới đây để xem náo nhiệt.
Triệu Âm Lan hoạt bát vui vẻ ăn uống thoải mái trong đám đông. Vân Kiều chọn một góc khá khuất ngồi xuống, gương mặt xinh đẹp cộng thêm khí chất độc đáo của cô thu hút không ít ánh mắt.
Khi có người đổi chỗ ngồi cạnh cô, Vân Kiều bắt đầu hối hận vì đã tham gia bữa tiệc.
Cô vẫn giữ lễ phép lại khó gần, không cần giả vờ lạnh lùng, dường như người xung quanh cũng tự giác vạch ra giới hạn với cô. Cũng không phải cô bài xích, mà do khí chất vô hình thuộc về cô khiến mọi người khó lòng hòa nhập vào thế giới của cô.
“Không ngờ em cũng ở đây.” Trác Gia Hàng vẫy tay chào hỏi, thoải mái ngồi đối diện cô.
Lần này, rốt cuộc Vân Kiều cũng nghe được người khác gọi tên anh ta, Trác Gia Hàng.
Trong số những người xa lạ, xem như cô vẫn có ít ấn tượng về Trác Gia Hàng, chỉ bằng vóc dáng anh ta có vài phần tương tự Thẩm Trạm, dù Vân Kiều không nhớ rõ tên, cũng sẽ không quên người này.
Mối quan hệ giữa Trác Gia Hàng và Trưởng câu lạc bộ Thể thao không tệ. Thông qua Trưởng câu lạc bộ, anh ta biết được Triệu Âm Lan sẽ dẫn theo bạn bè là Vân Kiều, trong lòng chờ mong không thôi.
“Lần trước em xem trận bóng đó cảm thấy thế nào?”
“Rất hay.” Trận bóng thế nào cô không biết, dù sao Thẩm Trạm cũng giận lắm.
Nhớ về lúc ấy, Vân Kiều nhịn không được, nhếch khóe miệng.
Không giống nụ cười thường ngày, phản ứng chân thật này càng khiến cô thêm rung động lòng người. Trác Gia Hàng suýt đã lấy điện thoại ra chụp ảnh cô làm kỷ niệm. Cuối cùng anh ta vẫn kìm lại, thử đưa ra lời mời: “Tuần sau trường chúng ta thi đấu bóng rổ với trường khác, em đến xem một chút nhé?”
“Nếu dư dả thời gian, tôi sẽ cân nhắc.” Bất luận cô có muốn đi không, câu trả lời khách sáo này nhìn chung cũng không khó nghe mấy.
Trác Gia Hàng bắt đầu bàn về bóng rổ với cô, bên cạnh không có người phụ họa, Trác Gia Hàng vẫn tiếp tục nói.
Vân Kiều ngồi nghe mà buồn ngủ, Triệu Âm Lan bưng tới vài chai đồ uống cho mọi người phân chia, Vân Kiều liếc nhìn, lấy chai thủy tinh hồng nhạt.
Cô mở chai thử hai ngụm, mùi vị rất đặc biệt, Vân Kiều uống hết phân nửa.
Chờ Triệu Âm Lan quay đầu nhìn, thấy chai trong tay Vân Kiều, hoảng hốt nói: “Kiều Kiều, đó là rượu!”
Mọi người đã trưởng thành, tụ tập uống ít rượu cũng không sao, nhưng đây là Vân Kiều đấy! Trong mắt Triệu Âm Lan, cô gái ngoan ngoãn về nhà đúng giờ mỗi ngày, sống trong gia đình chắc chắn rất nghiêm khắc này, có thể uống rượu sao?
Đáng tiếc Triệu Âm Lan muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Vị ngọt át đi mùi rượu, ban đầu Vân Kiều không nếm ra, uống xong vẫn thấy chưa đủ còn liếm liếm môi: “Còn nữa không?”
“Cậu có thể uống rượu à?” Triệu Âm Lan khựng lại.
“Chắc là...” Có thể nhỉ?
Chưa từng thử, nhưng hiện tại cô không có cảm giác gì, vẻ mặt bình thường, đầu óc cũng tỉnh táo.
Vân Kiều vỗ vỗ mặt, nói: “Tớ muốn thử xem.”
“Thôi được, cậu tự lượng sức mà uống, đừng uống nhiều quá.” Triệu Âm Lan không rõ tửu lượng của cô, cũng đưa thêm một chai theo yêu cầu của cô.
Đồng hồ báo thức di động vang lên, nhắc nhở Vân Kiều nên rời đi.
Cô dựa vào tường giơ điện thoại lên, ngón tay khẽ nhúc nhích trên màn hình, ánh sáng chiếu vào gương mặt mịn màng của cô, như một làn sương mỏng mờ ảo, đẹp đến vô thực.
Mãi tới khi, số điện thoại duy nhất được ghim trên cùng kết nối.
Vân Kiều để di động bên tai, cụp mắt nhìn vòng tay vàng, cô khẽ nhếch môi: “Thẩm Trạm, tới đón em với.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.