Chương 62
Giang La La
29/10/2024
Thẩm Trạm đích thị là một hũ giấm, chỉ cần thấy bên cạnh cô xuất hiện người khác phái nào, anh sẽ luôn cảnh giác. Có điều, trong tình huống
bình thường, anh chỉ chua ngoa nói vài câu, không bận tâm lắm.
Trở thành đồng nghiệp với Trác Gia Hàng là chuyện ngoài ý muốn, để Thẩm Trạm bắt gặp cảnh kia, cô càng không ngờ hơn.
Trác Gia Hàng đã phân rõ giới hạn, hai người thoải mái, không muốn nói chuyện nhiều, thế nên họ mới không e dè, chỉ giống việc chào hỏi bình thường giữa các đồng nghiệp khi chạm mặt.
Nhưng hình như đối với Thẩm Trạm, sự tồn tại của Trác Gia Hàng có phần không giống người thường, khiến anh phản ứng mạnh mẽ hơn chút.
Ngón tay mềm mại đặt lên cơ bụng rắn chắc, Vân Kiều ôm anh từ đằng sau, chạm đầu vào lưng anh, giọng nói rất thấp, ý tứ rõ ràng: “Vừa về nhà, anh đã đến công ty đón em ngay à?”
Ban ngày mới nhận được thông báo làm thêm giờ, cô đã nhắn tin cho Thẩm Trạm, báo anh biết buổi tối không thể gọi điện thoại, cô phải bận tăng ca tới khuya.
Nào ngờ anh tự lái xe tới đón cô tan làm.
Trên xe, cô hỏi anh chuyến bay hạ cánh vào lúc nào, anh không trả lời, mãi đến khi vào nhà, cô thấy vali còn chưa kịp thu dọn, để ngay trước cửa.
Không cần đáp án, cô đã tận mắt chứng kiến tất cả.
Vân Kiều nhẹ giọng, không nhanh không chậm giải thích: “Em làm rõ rồi, em chỉ trò chuyện với anh ta vì mối quan hệ đồng nghiệp thôi, anh không tin em ư?”
“Vân Tiểu Kiều, em biết cách dễ dàng đá bóng lên người anh nhỉ.” Rõ ràng người tức tối là anh, cuối cùng người bị chất vấn cũng là anh.
Vân Kiều bỏ qua lời nói đùa của anh, chỉ lặp lại câu hỏi: “Anh không tin em sao?”
Người đàn ông đáp rõ ràng: “Tin em, không liên quan tới việc anh giận.”
Anh chưa bao giờ hoài nghi lời nói, hành động và tấm chân tình của Vân Kiều, nhưng điều này cũng không hề ngăn cản anh tỏ ra ghen tuông.
Dĩ nhiên cũng không thể khiến Vân Kiều hiểu lầm anh hoài nghi nhân phẩm của cô.
Thẩm Trạm bỏ tay cô ra, nêu ví dụ: “Nếu em đi công tác mười ngày nửa tháng về nhà, mừng rỡ đến công ty đón anh tan làm, thấy anh đứng nói chuyện với cô gái từng theo đuổi anh, em vui nổi không?”
Vân Kiều gật đầu theo: “Lý lẽ của anh rất trôi chảy, rất hợp lý.”
Ghen tuông và tin tưởng chưa bao giờ xung đột với nhau.
Theo góc nhìn của anh, nếu chứng kiến cảnh đó, chắc chắn cô sẽ thấy khó chịu.
Đương nhiên cô cũng sẽ không nghi ngờ cách đối nhân xử thế của Thẩm Trạm.
Vốn dĩ cô đã sẵn sàng dỗ người, bấy giờ thấy thái độ Thẩm Trạm đã dịu xuống, cô thừa thắng xông lên, cúi người xuống, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai: “Vậy em xin lỗi anh nhé?”
“Hừ, hiện tại biết xin lỗi rồi à? Sao không làm sớm hơn.” Bình giấm chua biến thành quỷ hẹp hòi, mỗi chữ mỗi câu đếm kỹ việc ác của cô: “Anh bảo muốn đi mà em chẳng nói tiếng nào.”
“Vì em biết anh sẽ không đi.” Ở mặt này, không có ai hiểu Thẩm Trạm hơn cô.
“Em tin tưởng anh đúng không?” Thẩm Trạm đưa tay nhéo mặt cô: “Phản ứng lạnh nhạt như thế, em còn nhớ anh là ông xã em sao?”
“Anh đừng dỗi mà.” Vân Kiều chống hai tay lên, rướn người từ đằng sau ra phía trước, cúi đầu hôn một bên mặt anh: “Chồng ơi.”
Môi của cô rất mềm, còn vương hơi ấm.
Thẩm Trạm chợt xoay người, thay đổi tư thế, hơi thở đan xen, lan từ trán xuống cổ.
“Á…”
Cô bị cắn.
Tình cảm đậm sâu đong đầy trong mắt anh, Thẩm Trạm cúi đầu nhẹ nhàng vùi vào vai cô: “Mắc lỗi phải chịu phạt.”
“Vậy anh phạt nhẹ tí nhé.” Cô không từ chối, xấu hổ và cam chịu như một lời mời gọi khác.
Các ánh đèn trong phòng dần tắt đi, chỉ còn một đèn tường phát sáng. Anh kiểm soát hai tay cô, giao nhau trên đỉnh đầu, Vân Kiều bị ép ngửa ra sau, cô cong cổ.
Sợi dây đỏ buộc ngọc Quan Âm trượt xuống xương quai xanh, chiếc vòng vàng trên cổ tay bị đè trên gối, lõm sâu xuống.
Giữa màn đêm mờ ảo, họ như đang tham gia vào một trò chơi thú vị, tiếng cười vui vẻ hòa với âm thanh phấn khích không ngừng vang lên.
*
Trong kỳ nghỉ hè, Vân Kiều đã vượt qua đợt đánh giá thực tập thành công, cô ký hợp đồng với công ty.
Vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh, hai vợ chồng đặt vé máy bay về Ninh Thành.
Trong nhà, người già thường hay than phiền, thi thoảng bà cụ Thẩm lại khuyến khích Vân Kiều thế này: Trước khi tốt nghiệp, bà Thẩm mong sau này cô có thể quay về Ninh Thành, vì khả năng cao Thẩm Trạm cũng sẽ theo về.
Người trẻ tuổi có kế hoạch của mình, trong thời gian còn đi học, Vân Kiều đã thiết kế nhiều thành phẩm cho Ngôn Tư Mộ, thu hút không ít sự quan tâm và lời mời. Cô đã quyết định ở lại Cảnh Thành từ lâu. Kể cả việc nộp đơn xin vào các công ty hiện tại, kinh nghiệm thực tiễn trước đó cũng chiếm phần lớn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong kỳ nghỉ, họ cố gắng thỏa mãn mong muốn của người già, dành nhiều thời gian về nhà.
Khi thấy cháu dâu dịu dàng chu đáo, bà nội Thẩm rất vui mừng, thậm chí cả cháu trai nghịch ngợm cũng trở nên đáng yêu hơn hẳn.
Mấy ngày Vân Kiều về nhà họ Thẩm, hình như con khỉ hoang không thuần hóa Thẩm Trạm cũng ngoan ngoãn hơn, đã ở bên cạnh bà hai ngày.
Ngày nghỉ thứ tư, Thẩm Trạm dậy rất sớm.
Đồng hồ sinh học của Vân Kiều vang lên, cô tắm rửa thay quần áo xong, chợt thấy Thẩm Trạm bước ra từ phòng, Vân Kiều hơi bất ngờ: “Dậy sớm vậy anh?”
Khi rảnh rỗi, Thẩm Trạm luôn dậy muộn, lúc này mới bảy rưỡi, còn chưa tới giờ ăn sáng.
Thẩm Trạm lau tóc: “Hôm nay anh đưa em ra ngoài chơi.”
“Mình đi đâu?” Cô hiếu kỳ hỏi.
Thẩm Trạm giả vờ thần bí: “Cứ theo anh là được.”
Kết thúc bữa sáng, Thẩm Trạm vội vã kéo cô ra ngoài.
Xe càng đến gần địa điểm, cây cối và kiến trúc ngoài cửa sổ đang di chuyển nhanh chóng càng trở nên quen thuộc, Vân Kiều ngạc nhiên nhớ lại: “Hình như là trường tiểu học mà em từng học ở đây.”
Cảnh quan thân thuộc gợi lên ký ức của Vân Kiều, cô tưởng chỉ đi ngang qua, nhưng anh đã chậm rãi dừng xe ở một nơi rộng rãi cách cổng chính trường tiểu học không xa.
“Mặc dù không thể học lại lần nữa, nhưng anh vẫn có thể đến trường cũ cùng em.” Thẩm Trạm tự nhiên nắm chặt tay cô.
Hiện giờ đang vào thời gian nghỉ lễ, cổng chính của trường bị khóa nhưng cửa nhỏ ở bên hông vẫn mở.
Hai người vào từ chỗ này. Khắp nơi trên sân, những đứa trẻ ở mọi lứa tuổi tụ tập thành từng nhóm nhỏ, chơi các trò chơi mà chúng thích.
Vân Kiều cảm thán: “Tụi nhỏ đáng yêu quá.”
Nhóm trẻ con bừng bừng sức sống tràn đầy năng lượng, ánh mặt trời chiếu rọi xuống người chúng, khiến người ta cảm thấy niềm hy vọng vô tận đầy tươi đẹp.
“Kiều Kiều, nhìn anh này.”
Vân Kiều vô thức quay đầu, Thẩm Trạm vòng tay qua eo cô, giơ điện thoại lên chụp ảnh selfie của hai người, chụp liên tục mấy bức.
Thẩm Trạm mở ảnh ra xem, vì đây là ảnh chụp bất ngờ, cô không kịp nở nụ cười, nhưng biểu cảm rất tự nhiên.
Anh khép ngón tay vỗ nhẹ cánh tay cô, Thẩm Trạm cúi đầu kề tai cô thì thầm: “Cười nào em.”
Anh nhẹ nhàng ghé sát, hơi thở ấm áp phả vào tai, Vân Kiều mím môi.
Lần này cô đã kịp chuẩn bị, nụ cười lặng lẽ xuất hiện trên gương mặt cô, bờ môi hồng hào mềm mại nhẹ nhàng nhoẻn lên, đôi mắt rạng rỡ sáng ngời cong thành hình vòng cung.
Thẩm Trạm mong đợi đã lâu, anh chụp chuẩn xác khoảnh khắc này, “Ảnh tốt nghiệp tiểu học”, khuôn mặt tươi cười của cô đã được lưu giữ thành công.
Điểm đến tiếp theo là trường cấp hai, thời gian cô tiếp xúc với Thẩm Trạm nhiều nhất chính là vào thời trung học cơ sở của cô.
Bấy giờ Thẩm Trạm rất nổi loạn, thường xuyên bị thương. Vân Kiều lấy cớ huấn luyện viên bảo để đưa thuốc cho anh, nhưng lời nói dối vụng về dễ dàng bị phát hiện.
“Với tính cách của huấn luyện viên Lôi, thầy ấy sẽ không chú ý tới mấy chi tiết nhỏ này đâu.”
Huấn luyện viên Lôi tốt thật, nhưng trong huấn luyện, họ đã quen với đau đớn. Ngoài ra, dù sao huấn luyện viên Lôi cũng không để ý đến việc anh có bị thương không, thậm chí nếu thấy những vết xước nhỏ, thầy ấy vẫn bỏ qua.
“Khi xử lý vết thương cho anh, em đã nghĩ gì?” Thẩm Trạm tò mò.
Vân Kiều ấp úng: “Chỉ nghĩ bị thương thì sẽ đau.”
“À ~” Người đàn ông tự luyến tự động hoàn thành ý nghĩa của câu nói ấy: “Kiều Kiều nhà anh đã thương anh từ khi còn nhỏ.”
Vân Kiều phì cười.
Năm xưa còn bé quá, cô làm cũng không nghĩ gì sâu xa, hiện giờ mối quan hệ đã thay đổi, người nào kia càng không biết xấu hổ hơn.
“Thẩm Trạm, tại sao anh luôn tự tin như vậy?” Hai từ trong câu này mang hàm ý trêu ghẹo rõ rệt, nếu đổi thành người khác chỉ sợ sẽ ngại ngùng, nhưng Thẩm Trạm chắc chắn sẽ không.
Cả hai dạo quanh sân thể dục trong khuôn viên trường, “Ảnh tốt nghiệp cấp hai” cũng đã chụp thành công, Thẩm Trạm hài lòng, hai người thay đổi địa điểm.
Bầu không khí học tập ở trường cấp ba rất căng thẳng, học sinh lớp 12 chỉ nghỉ ba ngày rồi quay về trường học. Họ đến gần tòa nhà giảng dạy, tiếng đọc sách vang vọng bên trong.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đáng tiếc thật.” Thẩm Trạm bỗng lên tiếng.
“Sao thế?” Trong lúc nhất thời, Vân Kiều không nghe rõ.
Đáng tiếc, nếu trước đây ở lại Ninh Thành, anh sẽ không bỏ lỡ giai đoạn cấp ba đầy rung động của trái tim thiếu nữ.
Thẩm Trạm không đề cập tới nguyên nhân thực sự, chỉ cười rồi buông bỏ mọi nỗi tiếc nuối và gánh nặng.
Từ nay về sau, anh hy vọng sẽ mang đến cho Vân Kiều nhiều niềm vui và tiếng cười nhất, để bù đắp khoảng thời gian tuổi trẻ thơ ngây đã mất.
Ba bức ảnh “tốt nghiệp” ở ba giai đoạn khác nhau được chụp thành công, bấy giờ đã hết nửa ngày, Thẩm Trạm đưa cô tới một nhà hàng gần đó để ăn tạm bữa trưa.
“Lát nữa sẽ dẫn em đến một nơi khác, hơi xa.”
“Ồ?”
Khi Thẩm Trạm nói xa, trong đầu Vân Kiều còn chưa hình dung được, mãi đến khi cô đi theo Thẩm Trạm tới sân bay, sang thành phố khác.
Hai tiếng sau, hai người vào trường mẫu giáo của Vân Kiều khi còn bé.
Đã gần hai mươi năm, trường mẫu giáo không còn giống như trước, bây giờ kiến trúc đã thay đổi hẳn từ trong ra ngoài, đi theo xu hướng thời đại, mở rộng diện tích, các thiết bị trò chơi bên trong phong phú đa dạng.
“Không thể tự ý vào trường mẫu giáo nhỉ?”
“Em quên rồi à, anh đã lên kế hoạch từ lâu.”
Hiện nay trường nào cũng phải đăng ký và kiểm tra khi ra vào, họ không bị ngăn cản dĩ nhiên bởi vì anh đã chuẩn bị chu đáo từ trước.
Môi trường ở trường mẫu giáo đã trở nên mới mẻ, chỉ còn vài nơi giống trong ký ức thuở nhỏ của Vân Kiều. Họ gặp hiệu trưởng ở đây, hiệu trường ngày xưa đã già đi, càng có vẻ hiền lành hơn.
Trong văn phòng của hiệu trưởng già vẫn còn ảnh tập thể của mỗi lớp đã tốt nghiệp. Từ hàng chục cuốn album, họ tìm thấy lớp của Vân Kiều, trường vẫn bảo quản tốt những bức ảnh được ép ấy.
“Là tấm này đây.” Thầy hiệu trưởng tốt bụng đưa bức ảnh cho họ.
Vân Kiều cảm ơn, nhận bức ảnh, đặt trước mặt Thẩm Trạm: “Anh tìm xem, người nào là em.”
Ở độ tuổi mười tám, phụ nữ thay da đổi thịt như đã qua hai mươi năm, ngoại hình của rất nhiều người khác hoàn toàn so với thuở còn bé. Nhưng khi Thẩm Trạm nhìn lướt qua, anh đã chỉ chính xác vào người ở giữa hàng đầu tiên trong số mấy chục đứa trẻ: “Người này.”
“Anh chắc chắn?”
“Đương nhiên!” Thẩm Trạm chắc như đinh đóng cột.
Vân Kiều lật ảnh chụp lại, quả nhiên mặt sau có in tên cô.
“Xem đi, anh nói không sai chứ.” Nếu hiệu trưởng không có ở đó, anh suýt đã không kiềm được thái độ tự mãn.
Ảnh chụp lưu trữ không thể lấy ra, Thẩm Trạm lấy điện thoại ra chụp hình rồi trả lại.
Không quấy rầy hiệu trưởng trường mẫu giáo nữa, họ bước chậm ra ngoài cổng.
“Tại sao anh nhận ra em hay thế?” Vân Kiều rất ngạc nhiên, tại sao anh chỉ cần quét mắt một vòng đã dám chắc ai là cô.
Khi nhìn ảnh thời thơ ấu của mình, đến chính cô còn không chắc.
Thẩm Trạm cầm điện thoại huơ huơ trước mặt cô: “Mới nhìn thôi, anh đã cảm thấy chỉ có cô bé ở giữa đáng yêu nhất, nhất định là bà xã của anh không sai!”
Ngón tay phóng to màn hình, Thẩm Trạm ngắm nghía cô bé đang cười rạng rỡ trong ảnh, cảm thán: “Tò mò quá, không biết bé Kiều Kiều trước sáu tuổi trông ra sao.”
Chỉ cần nhìn vào bức hình, anh đã có thể nhận ra rõ, Kiều Kiều của thuở bé từng vui vẻ đến nhường nào. Nếu ba cô không gặp bất trắc, nếu cô lớn lên trong tình thương yêu và chăm sóc của ba mẹ, chắc chắn cô cũng là một cô gái hạnh phúc, không buồn không sầu.
Vân Kiều cúi đầu: “Em không nhớ nữa.”
“Chuyện nhỏ, từ nay về sau em chỉ cần nhớ, vào mỗi một giai đoạn trong cuộc sống của mình, anh sẽ luôn tham gia cùng em.” Thẩm Trạm giơ điện thoại lên.
Họ chụp bức ảnh tốt nghiệp cuối cùng dưới ánh chiều tà, kể từ thời khắc này, những bức ảnh tốt nghiệp ở mọi giai đoạn trong cuộc đời cô đều biến thành một Vân Kiều đang mỉm cười.
Nhìn khung cảnh hoàng hôn ấm áp màu cam trên bầu trời, đôi mắt Vân Kiều ánh lên vẻ chua xót: “Thẩm Trạm, anh tốt quá.”
“Nếu anh tốt như thế, vậy em đồng ý một yêu cầu của anh cũng không quá đáng, đúng không?” Ánh mắt Thẩm Trạm lấp lánh, đôi mắt sáng ngời tràn đầy mong đợi.
“Chuyện gì vậy?” Vân Kiều không đề phòng anh, cô vừa dứt lời đã bị anh kéo về đằng trước, ngã vào lồng ngực rắn chắc vững chãi.
Vân Kiều bất ngờ, hơi ấm từ anh lướt qua tai cô: “Bà xã, anh muốn viết thiệp mời đám cưới, cho anh một cơ hội nhé em?”
Anh muốn viết thiệp mời đám cưới, đã muốn từ lâu thật lâu rồi.
Trở thành đồng nghiệp với Trác Gia Hàng là chuyện ngoài ý muốn, để Thẩm Trạm bắt gặp cảnh kia, cô càng không ngờ hơn.
Trác Gia Hàng đã phân rõ giới hạn, hai người thoải mái, không muốn nói chuyện nhiều, thế nên họ mới không e dè, chỉ giống việc chào hỏi bình thường giữa các đồng nghiệp khi chạm mặt.
Nhưng hình như đối với Thẩm Trạm, sự tồn tại của Trác Gia Hàng có phần không giống người thường, khiến anh phản ứng mạnh mẽ hơn chút.
Ngón tay mềm mại đặt lên cơ bụng rắn chắc, Vân Kiều ôm anh từ đằng sau, chạm đầu vào lưng anh, giọng nói rất thấp, ý tứ rõ ràng: “Vừa về nhà, anh đã đến công ty đón em ngay à?”
Ban ngày mới nhận được thông báo làm thêm giờ, cô đã nhắn tin cho Thẩm Trạm, báo anh biết buổi tối không thể gọi điện thoại, cô phải bận tăng ca tới khuya.
Nào ngờ anh tự lái xe tới đón cô tan làm.
Trên xe, cô hỏi anh chuyến bay hạ cánh vào lúc nào, anh không trả lời, mãi đến khi vào nhà, cô thấy vali còn chưa kịp thu dọn, để ngay trước cửa.
Không cần đáp án, cô đã tận mắt chứng kiến tất cả.
Vân Kiều nhẹ giọng, không nhanh không chậm giải thích: “Em làm rõ rồi, em chỉ trò chuyện với anh ta vì mối quan hệ đồng nghiệp thôi, anh không tin em ư?”
“Vân Tiểu Kiều, em biết cách dễ dàng đá bóng lên người anh nhỉ.” Rõ ràng người tức tối là anh, cuối cùng người bị chất vấn cũng là anh.
Vân Kiều bỏ qua lời nói đùa của anh, chỉ lặp lại câu hỏi: “Anh không tin em sao?”
Người đàn ông đáp rõ ràng: “Tin em, không liên quan tới việc anh giận.”
Anh chưa bao giờ hoài nghi lời nói, hành động và tấm chân tình của Vân Kiều, nhưng điều này cũng không hề ngăn cản anh tỏ ra ghen tuông.
Dĩ nhiên cũng không thể khiến Vân Kiều hiểu lầm anh hoài nghi nhân phẩm của cô.
Thẩm Trạm bỏ tay cô ra, nêu ví dụ: “Nếu em đi công tác mười ngày nửa tháng về nhà, mừng rỡ đến công ty đón anh tan làm, thấy anh đứng nói chuyện với cô gái từng theo đuổi anh, em vui nổi không?”
Vân Kiều gật đầu theo: “Lý lẽ của anh rất trôi chảy, rất hợp lý.”
Ghen tuông và tin tưởng chưa bao giờ xung đột với nhau.
Theo góc nhìn của anh, nếu chứng kiến cảnh đó, chắc chắn cô sẽ thấy khó chịu.
Đương nhiên cô cũng sẽ không nghi ngờ cách đối nhân xử thế của Thẩm Trạm.
Vốn dĩ cô đã sẵn sàng dỗ người, bấy giờ thấy thái độ Thẩm Trạm đã dịu xuống, cô thừa thắng xông lên, cúi người xuống, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai: “Vậy em xin lỗi anh nhé?”
“Hừ, hiện tại biết xin lỗi rồi à? Sao không làm sớm hơn.” Bình giấm chua biến thành quỷ hẹp hòi, mỗi chữ mỗi câu đếm kỹ việc ác của cô: “Anh bảo muốn đi mà em chẳng nói tiếng nào.”
“Vì em biết anh sẽ không đi.” Ở mặt này, không có ai hiểu Thẩm Trạm hơn cô.
“Em tin tưởng anh đúng không?” Thẩm Trạm đưa tay nhéo mặt cô: “Phản ứng lạnh nhạt như thế, em còn nhớ anh là ông xã em sao?”
“Anh đừng dỗi mà.” Vân Kiều chống hai tay lên, rướn người từ đằng sau ra phía trước, cúi đầu hôn một bên mặt anh: “Chồng ơi.”
Môi của cô rất mềm, còn vương hơi ấm.
Thẩm Trạm chợt xoay người, thay đổi tư thế, hơi thở đan xen, lan từ trán xuống cổ.
“Á…”
Cô bị cắn.
Tình cảm đậm sâu đong đầy trong mắt anh, Thẩm Trạm cúi đầu nhẹ nhàng vùi vào vai cô: “Mắc lỗi phải chịu phạt.”
“Vậy anh phạt nhẹ tí nhé.” Cô không từ chối, xấu hổ và cam chịu như một lời mời gọi khác.
Các ánh đèn trong phòng dần tắt đi, chỉ còn một đèn tường phát sáng. Anh kiểm soát hai tay cô, giao nhau trên đỉnh đầu, Vân Kiều bị ép ngửa ra sau, cô cong cổ.
Sợi dây đỏ buộc ngọc Quan Âm trượt xuống xương quai xanh, chiếc vòng vàng trên cổ tay bị đè trên gối, lõm sâu xuống.
Giữa màn đêm mờ ảo, họ như đang tham gia vào một trò chơi thú vị, tiếng cười vui vẻ hòa với âm thanh phấn khích không ngừng vang lên.
*
Trong kỳ nghỉ hè, Vân Kiều đã vượt qua đợt đánh giá thực tập thành công, cô ký hợp đồng với công ty.
Vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh, hai vợ chồng đặt vé máy bay về Ninh Thành.
Trong nhà, người già thường hay than phiền, thi thoảng bà cụ Thẩm lại khuyến khích Vân Kiều thế này: Trước khi tốt nghiệp, bà Thẩm mong sau này cô có thể quay về Ninh Thành, vì khả năng cao Thẩm Trạm cũng sẽ theo về.
Người trẻ tuổi có kế hoạch của mình, trong thời gian còn đi học, Vân Kiều đã thiết kế nhiều thành phẩm cho Ngôn Tư Mộ, thu hút không ít sự quan tâm và lời mời. Cô đã quyết định ở lại Cảnh Thành từ lâu. Kể cả việc nộp đơn xin vào các công ty hiện tại, kinh nghiệm thực tiễn trước đó cũng chiếm phần lớn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong kỳ nghỉ, họ cố gắng thỏa mãn mong muốn của người già, dành nhiều thời gian về nhà.
Khi thấy cháu dâu dịu dàng chu đáo, bà nội Thẩm rất vui mừng, thậm chí cả cháu trai nghịch ngợm cũng trở nên đáng yêu hơn hẳn.
Mấy ngày Vân Kiều về nhà họ Thẩm, hình như con khỉ hoang không thuần hóa Thẩm Trạm cũng ngoan ngoãn hơn, đã ở bên cạnh bà hai ngày.
Ngày nghỉ thứ tư, Thẩm Trạm dậy rất sớm.
Đồng hồ sinh học của Vân Kiều vang lên, cô tắm rửa thay quần áo xong, chợt thấy Thẩm Trạm bước ra từ phòng, Vân Kiều hơi bất ngờ: “Dậy sớm vậy anh?”
Khi rảnh rỗi, Thẩm Trạm luôn dậy muộn, lúc này mới bảy rưỡi, còn chưa tới giờ ăn sáng.
Thẩm Trạm lau tóc: “Hôm nay anh đưa em ra ngoài chơi.”
“Mình đi đâu?” Cô hiếu kỳ hỏi.
Thẩm Trạm giả vờ thần bí: “Cứ theo anh là được.”
Kết thúc bữa sáng, Thẩm Trạm vội vã kéo cô ra ngoài.
Xe càng đến gần địa điểm, cây cối và kiến trúc ngoài cửa sổ đang di chuyển nhanh chóng càng trở nên quen thuộc, Vân Kiều ngạc nhiên nhớ lại: “Hình như là trường tiểu học mà em từng học ở đây.”
Cảnh quan thân thuộc gợi lên ký ức của Vân Kiều, cô tưởng chỉ đi ngang qua, nhưng anh đã chậm rãi dừng xe ở một nơi rộng rãi cách cổng chính trường tiểu học không xa.
“Mặc dù không thể học lại lần nữa, nhưng anh vẫn có thể đến trường cũ cùng em.” Thẩm Trạm tự nhiên nắm chặt tay cô.
Hiện giờ đang vào thời gian nghỉ lễ, cổng chính của trường bị khóa nhưng cửa nhỏ ở bên hông vẫn mở.
Hai người vào từ chỗ này. Khắp nơi trên sân, những đứa trẻ ở mọi lứa tuổi tụ tập thành từng nhóm nhỏ, chơi các trò chơi mà chúng thích.
Vân Kiều cảm thán: “Tụi nhỏ đáng yêu quá.”
Nhóm trẻ con bừng bừng sức sống tràn đầy năng lượng, ánh mặt trời chiếu rọi xuống người chúng, khiến người ta cảm thấy niềm hy vọng vô tận đầy tươi đẹp.
“Kiều Kiều, nhìn anh này.”
Vân Kiều vô thức quay đầu, Thẩm Trạm vòng tay qua eo cô, giơ điện thoại lên chụp ảnh selfie của hai người, chụp liên tục mấy bức.
Thẩm Trạm mở ảnh ra xem, vì đây là ảnh chụp bất ngờ, cô không kịp nở nụ cười, nhưng biểu cảm rất tự nhiên.
Anh khép ngón tay vỗ nhẹ cánh tay cô, Thẩm Trạm cúi đầu kề tai cô thì thầm: “Cười nào em.”
Anh nhẹ nhàng ghé sát, hơi thở ấm áp phả vào tai, Vân Kiều mím môi.
Lần này cô đã kịp chuẩn bị, nụ cười lặng lẽ xuất hiện trên gương mặt cô, bờ môi hồng hào mềm mại nhẹ nhàng nhoẻn lên, đôi mắt rạng rỡ sáng ngời cong thành hình vòng cung.
Thẩm Trạm mong đợi đã lâu, anh chụp chuẩn xác khoảnh khắc này, “Ảnh tốt nghiệp tiểu học”, khuôn mặt tươi cười của cô đã được lưu giữ thành công.
Điểm đến tiếp theo là trường cấp hai, thời gian cô tiếp xúc với Thẩm Trạm nhiều nhất chính là vào thời trung học cơ sở của cô.
Bấy giờ Thẩm Trạm rất nổi loạn, thường xuyên bị thương. Vân Kiều lấy cớ huấn luyện viên bảo để đưa thuốc cho anh, nhưng lời nói dối vụng về dễ dàng bị phát hiện.
“Với tính cách của huấn luyện viên Lôi, thầy ấy sẽ không chú ý tới mấy chi tiết nhỏ này đâu.”
Huấn luyện viên Lôi tốt thật, nhưng trong huấn luyện, họ đã quen với đau đớn. Ngoài ra, dù sao huấn luyện viên Lôi cũng không để ý đến việc anh có bị thương không, thậm chí nếu thấy những vết xước nhỏ, thầy ấy vẫn bỏ qua.
“Khi xử lý vết thương cho anh, em đã nghĩ gì?” Thẩm Trạm tò mò.
Vân Kiều ấp úng: “Chỉ nghĩ bị thương thì sẽ đau.”
“À ~” Người đàn ông tự luyến tự động hoàn thành ý nghĩa của câu nói ấy: “Kiều Kiều nhà anh đã thương anh từ khi còn nhỏ.”
Vân Kiều phì cười.
Năm xưa còn bé quá, cô làm cũng không nghĩ gì sâu xa, hiện giờ mối quan hệ đã thay đổi, người nào kia càng không biết xấu hổ hơn.
“Thẩm Trạm, tại sao anh luôn tự tin như vậy?” Hai từ trong câu này mang hàm ý trêu ghẹo rõ rệt, nếu đổi thành người khác chỉ sợ sẽ ngại ngùng, nhưng Thẩm Trạm chắc chắn sẽ không.
Cả hai dạo quanh sân thể dục trong khuôn viên trường, “Ảnh tốt nghiệp cấp hai” cũng đã chụp thành công, Thẩm Trạm hài lòng, hai người thay đổi địa điểm.
Bầu không khí học tập ở trường cấp ba rất căng thẳng, học sinh lớp 12 chỉ nghỉ ba ngày rồi quay về trường học. Họ đến gần tòa nhà giảng dạy, tiếng đọc sách vang vọng bên trong.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đáng tiếc thật.” Thẩm Trạm bỗng lên tiếng.
“Sao thế?” Trong lúc nhất thời, Vân Kiều không nghe rõ.
Đáng tiếc, nếu trước đây ở lại Ninh Thành, anh sẽ không bỏ lỡ giai đoạn cấp ba đầy rung động của trái tim thiếu nữ.
Thẩm Trạm không đề cập tới nguyên nhân thực sự, chỉ cười rồi buông bỏ mọi nỗi tiếc nuối và gánh nặng.
Từ nay về sau, anh hy vọng sẽ mang đến cho Vân Kiều nhiều niềm vui và tiếng cười nhất, để bù đắp khoảng thời gian tuổi trẻ thơ ngây đã mất.
Ba bức ảnh “tốt nghiệp” ở ba giai đoạn khác nhau được chụp thành công, bấy giờ đã hết nửa ngày, Thẩm Trạm đưa cô tới một nhà hàng gần đó để ăn tạm bữa trưa.
“Lát nữa sẽ dẫn em đến một nơi khác, hơi xa.”
“Ồ?”
Khi Thẩm Trạm nói xa, trong đầu Vân Kiều còn chưa hình dung được, mãi đến khi cô đi theo Thẩm Trạm tới sân bay, sang thành phố khác.
Hai tiếng sau, hai người vào trường mẫu giáo của Vân Kiều khi còn bé.
Đã gần hai mươi năm, trường mẫu giáo không còn giống như trước, bây giờ kiến trúc đã thay đổi hẳn từ trong ra ngoài, đi theo xu hướng thời đại, mở rộng diện tích, các thiết bị trò chơi bên trong phong phú đa dạng.
“Không thể tự ý vào trường mẫu giáo nhỉ?”
“Em quên rồi à, anh đã lên kế hoạch từ lâu.”
Hiện nay trường nào cũng phải đăng ký và kiểm tra khi ra vào, họ không bị ngăn cản dĩ nhiên bởi vì anh đã chuẩn bị chu đáo từ trước.
Môi trường ở trường mẫu giáo đã trở nên mới mẻ, chỉ còn vài nơi giống trong ký ức thuở nhỏ của Vân Kiều. Họ gặp hiệu trưởng ở đây, hiệu trường ngày xưa đã già đi, càng có vẻ hiền lành hơn.
Trong văn phòng của hiệu trưởng già vẫn còn ảnh tập thể của mỗi lớp đã tốt nghiệp. Từ hàng chục cuốn album, họ tìm thấy lớp của Vân Kiều, trường vẫn bảo quản tốt những bức ảnh được ép ấy.
“Là tấm này đây.” Thầy hiệu trưởng tốt bụng đưa bức ảnh cho họ.
Vân Kiều cảm ơn, nhận bức ảnh, đặt trước mặt Thẩm Trạm: “Anh tìm xem, người nào là em.”
Ở độ tuổi mười tám, phụ nữ thay da đổi thịt như đã qua hai mươi năm, ngoại hình của rất nhiều người khác hoàn toàn so với thuở còn bé. Nhưng khi Thẩm Trạm nhìn lướt qua, anh đã chỉ chính xác vào người ở giữa hàng đầu tiên trong số mấy chục đứa trẻ: “Người này.”
“Anh chắc chắn?”
“Đương nhiên!” Thẩm Trạm chắc như đinh đóng cột.
Vân Kiều lật ảnh chụp lại, quả nhiên mặt sau có in tên cô.
“Xem đi, anh nói không sai chứ.” Nếu hiệu trưởng không có ở đó, anh suýt đã không kiềm được thái độ tự mãn.
Ảnh chụp lưu trữ không thể lấy ra, Thẩm Trạm lấy điện thoại ra chụp hình rồi trả lại.
Không quấy rầy hiệu trưởng trường mẫu giáo nữa, họ bước chậm ra ngoài cổng.
“Tại sao anh nhận ra em hay thế?” Vân Kiều rất ngạc nhiên, tại sao anh chỉ cần quét mắt một vòng đã dám chắc ai là cô.
Khi nhìn ảnh thời thơ ấu của mình, đến chính cô còn không chắc.
Thẩm Trạm cầm điện thoại huơ huơ trước mặt cô: “Mới nhìn thôi, anh đã cảm thấy chỉ có cô bé ở giữa đáng yêu nhất, nhất định là bà xã của anh không sai!”
Ngón tay phóng to màn hình, Thẩm Trạm ngắm nghía cô bé đang cười rạng rỡ trong ảnh, cảm thán: “Tò mò quá, không biết bé Kiều Kiều trước sáu tuổi trông ra sao.”
Chỉ cần nhìn vào bức hình, anh đã có thể nhận ra rõ, Kiều Kiều của thuở bé từng vui vẻ đến nhường nào. Nếu ba cô không gặp bất trắc, nếu cô lớn lên trong tình thương yêu và chăm sóc của ba mẹ, chắc chắn cô cũng là một cô gái hạnh phúc, không buồn không sầu.
Vân Kiều cúi đầu: “Em không nhớ nữa.”
“Chuyện nhỏ, từ nay về sau em chỉ cần nhớ, vào mỗi một giai đoạn trong cuộc sống của mình, anh sẽ luôn tham gia cùng em.” Thẩm Trạm giơ điện thoại lên.
Họ chụp bức ảnh tốt nghiệp cuối cùng dưới ánh chiều tà, kể từ thời khắc này, những bức ảnh tốt nghiệp ở mọi giai đoạn trong cuộc đời cô đều biến thành một Vân Kiều đang mỉm cười.
Nhìn khung cảnh hoàng hôn ấm áp màu cam trên bầu trời, đôi mắt Vân Kiều ánh lên vẻ chua xót: “Thẩm Trạm, anh tốt quá.”
“Nếu anh tốt như thế, vậy em đồng ý một yêu cầu của anh cũng không quá đáng, đúng không?” Ánh mắt Thẩm Trạm lấp lánh, đôi mắt sáng ngời tràn đầy mong đợi.
“Chuyện gì vậy?” Vân Kiều không đề phòng anh, cô vừa dứt lời đã bị anh kéo về đằng trước, ngã vào lồng ngực rắn chắc vững chãi.
Vân Kiều bất ngờ, hơi ấm từ anh lướt qua tai cô: “Bà xã, anh muốn viết thiệp mời đám cưới, cho anh một cơ hội nhé em?”
Anh muốn viết thiệp mời đám cưới, đã muốn từ lâu thật lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.