Chương 67
Giang La La
09/11/2024
Theo chặng đường trưởng thành của các bé, ba đứa trẻ dễ thương mềm
mại ngày nào đã hình thành tính cách rõ ràng hơn. Thẩm Trạm, người từng
tự nguyện trở thành một người trông trẻ ở nhà, giờ đây đã bắt đầu quay
cuồng trong cuộc sống chăm sóc con cái hằng ngày.
Thẩm Nhất Nhất hiếu động, dễ nóng nảy, ngỗ nghịch như một cậu bé. Em không thích mặc váy, mỗi ngày cứ leo lên con xe mini cho trẻ em của mình rồi lái quanh sân nhà tầng dưới.
Thẩm Nhị Nhị trầm lặng, từ nhỏ đã tự lên một lịch trình bảng biểu giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của riêng mình, khi nào dậy, đi học, nghỉ trưa, thậm chí cả học tập lẫn đọc sách gì vào cuối tuần, bé cũng sắp xếp hết. Bên cạnh đó, đam mê duy nhất của cô bé là ngủ, không phải vì bé buồn ngủ mà do bé lười hoạt động.
So với hai chị gái, Thẩm Tam Tam không khác biệt mấy so với ấn tượng của mọi người về nhóc lúc mới chào đời. Nhóc luôn nở nụ cười trên khuôn mặt nhỏ trắng mềm của mình suốt ngày, giọng điệu non nớt ngọt ngào làm mọi người tan chảy.
Trường học không cho để tóc tai bù xù, Thẩm Gia Nhất nghĩ buộc tóc rất phiền phức, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả học tập nên em đã cắt ngắn.
Thẩm Tích Vân yêu nhất mái tóc dài đen bóng của bé, mỗi lần gội đầu, bé luôn nhắc người gội cẩn thận đừng giật tóc bé.
Nhóc Tri Ái thích buộc hai chùm tóc đuôi ngựa, vì kiểu này sẽ trông đáng yêu hơn, nhóc thích mình ăn mặc thật đẹp.
Nhà người ta sinh ba thì đứa nào đứa nấy giống nhau như đúc từ một khuôn, còn ba bé nhà họ Thẩm thì khác hoàn toàn. Từ quần áo, kiểu tóc, thậm chí đến khẩu vị cũng không giống, ba bé nhất định phải phân chia rõ ràng.
Thẩm Trạm cam chịu cầm lược lên, thuần thục chải mái tóc rối bù của con gái, chia hai bên trái phải.
“Ba ơi, phải đều nhau đấy.” Tri Ái cực kỳ để ý hình tượng của mình, ngây thơ nhắc nhở và đưa cho anh dây buộc tóc.
Hôm nay nhóc mang dây buộc tóc màu hồng, trên đó gắn một bông cúc màu vàng. Anh buộc chặt hai chùm tóc nhỏ, trả lại lược cho nhóc: “Đặt về vị trí cũ.”
“Vâng!” Nhóc Tri Ái ngọt ngào lên tiếng, chạy từng bước nhỏ rời đi.
Anh quay đầu nhìn, con gái lớn thay quần áo xong đã trở về phòng ăn một lần nữa, ly sữa của cô con gái thứ hai đã cạn đáy.
Sau khi hoàn thành mọi việc nhỏ nhặt, cuối cùng ba bạn nhỏ đã làm tóc xong, chúng mặc quần áo mình thích, đeo cặp sách đồng phục gắn logo của trường mẫu giáo, ngồi thành hàng đeo giày.
Thẩm Trạm lấy xe, khi ra khu vực đậu xe, Thẩm Gia Nhất thấy chiếc xe máy mini màu đỏ đen để ở góc ngoài, chợt nảy ra ý tưởng: “Ba, con muốn đi xe máy đến trường.”
“Trước đây ba đã dặn con không được chạy xe máy trên đường lớn rồi mà?” Thẩm Trạm vừa trả lời vừa mở cửa xe để hai cô con gái ngồi vào, anh thắt chặt dây an toàn cho hai đứa.
Thẩm Gia Nhất lùi về sau hai bước, còn đang lý do lý trấu: “Con rất giỏi! Con lái xe tốt lắm.”
Bình thường em lái xe quanh sân luôn rất vững, không bao giờ lật xe.
“Con không có bằng lái, hiểu không?” Thẩm Trạm xoay người, duỗi cánh tay dài bế con gái lên: “Đừng tưởng mẹ vắng nhà thì muốn làm gì thì làm, ba là ba của con, lúc nào hai hỏa nhãn kim tinh của ba cũng quan sát con đấy.”
Thẩm Gia Nhất nhỏ bé bị nhét vào xe, em nhắm mắt, há miệng, hất cằm nhăn mặt, nhận ra ba đang nhìn mình chăm chú, em vội vàng khôi phục vẻ mặt bình thường. Đợi Thẩm Trạm quay người lại, em nhấc chân lên vắt chéo, đặt một tay lên mép ghế, ngồi tư thế nữ hoàng.
Chuẩn bị xuất phát, Tri Ái thò đầu ra trước: “Ba ơi, con muốn gọi video cho mẹ.”
Người phía trước không nói hai lời đưa điện thoại, nhóc Tri Ái cầm chắc trong tay.
“Chị hai, mật khẩu.” Nhóc Tri Ái chưa từng nhớ được mật khẩu, nhờ chị hai giúp đỡ.
Thẩm Tích Vân cầm điện thoại di chuyển ngón tay nhanh trên màn hình, sau khi mở khóa, bé thành thạo mở app, gọi video cho Vân Kiều.
Vân Kiều đi công tác ở bên ngoài đúng lúc nhận được, trong màn hình xuất hiện gương mặt xinh đẹp thân thương: “Hello, các cục cưng.”
“Hello, chào buổi sáng mẹ.” Thẩm Tích Vân học theo giọng điệu và lời nói của mẹ.
“Mommy, bobo.” Nhóc Tri Ái chu đôi môi hồng phấn, gần như sắp dán lên màn hình, Thẩm Tích Vân nhanh chóng kéo ra.
Nhóc Tri Ái khó hiểu, chị hai dạy nhóc: “Có vi khuẩn, không thể chạm miệng.”
“Vâng.” Nhóc Tri Ái bĩu môi, nhanh chóng rời điện thoại, hơi xòe ngón tay làm một nụ hôn gió.
Con gái thứ hai và đứa út đều nói chuyện, Vân Kiều không nghe thấy tiếng của đứa con gái thứ nhất, cô nghi ngờ hỏi: “Chị cả đâu?”
“Suỵt!” Bé Tri Ái đặt ngón trỏ lên môi, thì thầm: “Chị muốn đi xe máy nhưng ba không cho.”
Thảo nào.
Ngày thường người náo nhiệt nhất là cô chị lớn, nhưng lúc này em đang có vẻ chột dạ không dám nói chuyện với cô.
Nhưng đây chẳng qua là nhất thời thôi, nghe hai đứa em được mẹ quan tâm, Thẩm Gia Nhất cũng không nhịn được nữa, nghiêng đầu nhảy ra màn hình: “Mẹ, bao giờ mẹ về? Ba đang ức hiếp con.”
Người phụ nữ trong video vẫn giữ nguyên giọng điệu: “Gia Nhất, vu oan ba là không đúng đâu.”
“Mẹ không tận mắt thấy thì làm sao biết được con vu oan ba?” Thẩm Gia Nhất giơ tay, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Hừ, mẹ bất công.”
Ba cũng bất công.
“Nhưng có một số việc, mặc dù mẹ không cần ở đó cũng biết. Không phải trước đây khi mua xe máy, con đã hứa với ba mẹ sẽ không đi xe máy trên đường lớn sao?” Vân Kiều bảo ban từng bước.
“Con không có.”
“Bạn nhỏ không được nói dối.”
“Được rồi, con chỉ muốn lái xe đến mẫu giáo, mấy anh chị lớp trên đều có thể đi xe đạp tới trường mà.” Tại sao xe máy mini của em lại không được?
“Gia Nhất, bây giờ con vẫn còn nhỏ, đợi con lớn bằng anh chị lớp trên, ba mẹ sẽ đồng ý cho con đi xe đạp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vậy hôm nay con sẽ ăn thêm mấy bát cơm.” Để mau mau lớn lên.
“Được, thế sau này Gia Nhất phải ăn nhiều cơm vào, còn phải dặn các em mình ăn ngoan nhé.” Vân Kiều cười rộ, không phá vỡ giấc mộng đẹp của con gái mình.
Hai mẹ con lập lời hứa, Thẩm Gia Nhất dựa vào ghế duỗi người.
Chẳng mấy chốc, xe đã tới trường học, ba chị em lần lượt xuống xe, nắm tay nhau tạo nên một cảnh tượng bắt mắt.
Ở bên ngoài, Thẩm Gia Nhất luôn toát lên phong thái của một người chị cả tuyệt vời, em luôn đứng trước các em gái, vào tư thế bảo vệ.
Thẩm Trạm tự đưa con gái đến cổng trường, nhìn thấy các bé được giáo viên dẫn vào trong, anh mới quay lưng rời đi.
Còn chưa trở về xe, người đàn ông đã mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm số gọi.
“Kiều Kiều.” Hai từ này đã quanh quẩn hàng ngàn lần trong tâm trí anh, mà mục đích của anh chỉ có một: “Bao giờ em về?”
“À.” Người ở đầu dây bên kia hơi lưỡng lự, đáp: “Chắc phải mấy ngày nữa.”
“Chậc.” Người đàn ông nhếch môi, thay đổi thái độ: “Hiệu suất làm việc của Vân Tiểu Kiều không được tốt lắm nhỉ.”
“Thẩm Trạm, có phải anh đang cần dạy dỗ không? Anh nói rõ cho em biết, anh nghĩ em làm việc thế nào hả?” Kết hôn đã nhiều năm, đương nhiên cô biết ý đồ của Thẩm Trạm.
Người đàn ông này cứ mãi trẻ con mười năm như một, vẫn còn kiêu ngạo, rõ ràng anh muốn cô về nhà, lại thiếu tự nhiên nghi ngờ hiệu suất làm việc của cô.
Quả thực vừa bực mình vừa buồn cười.
Năm ấy cô hạ sinh ba cục cưng, sau khi cơ thể hồi phục, Thẩm Trạm đã cổ vũ cô trở lại nghề thiết kế.
Bấy giờ cô thật sự không muốn, các con còn nhỏ như vậy, đang cần bàn tay chăm sóc của ba mẹ, mặc dù có bảo mẫu nhưng cảm giác được ở bên và trông nom con vẫn khác hẳn.
Cô chẳng nỡ bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành của bọn nhỏ, càng sợ mình không đủ sức cáng đáng giống Tần Ngọc Sương. Nhưng Thẩm Trạm nói cô biết, đã nuôi hoài bão thì phải kiên trì, đừng để bị cản trở bởi những điều chưa xảy ra.
Người đàn ông không có tính gia trưởng mạnh, ngược lại anh rất tinh tế và tỉ mỉ. Nhằm giúp cô yên tâm hoàn thành ước mơ, anh sẵn lòng lui về sau để hỗ trợ cô, ủng hộ cô từng bước một cho đến ngày hôm nay.
Vân Kiều thả lỏng thở dài một hơi, ngừng lại nụ cười: “Không trêu anh nữa, ba giờ chiều mai máy bay sẽ đáp xuống, đến lúc đó đón em được không?”
Người đàn ông mới nhíu mày xụ mặt vừa rồi lập tức quay ngoắt thái độ: “Em đã nói vậy, sao anh có thể từ chối được, anh là một ông xã tốt có trách nhiệm đấy.”
“Dạ dạ dạ.” Vân Kiều liên tục cười xòa.
Trước khi Vân Kiều về nhà, Thẩm Trạm đảm nhận toàn bộ trách nhiệm chăm sóc ba cô con gái. Lúc biết cô sắp về, Thẩm Trạm nhanh chóng để lại ba đứa con gái ở nhà để dì trông nom.
Thỉnh thoảng cũng có lúc không thể để ý được…
Nhóc Tri Ái bất cẩn làm đổ bàn để cát, nó vương vãi khắp sàn, nhóc cố gắng vun cát ném về bàn cát, bàn tay nhỏ không nắm được, mất một lúc lâu vẫn không xong.
Thẩm Gia Nhất đi ngang qua phát hiện hành động kỳ quái của em gái, em chạy tới giúp, nhưng hai người đã đánh giá cao tốc độ của mình, cả hai không có cách nào làm sạch được.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Tích Vân đang cầm ly bước ngang qua, bị chị cả gọi lại: “Nhị Nhị, mau đến giúp bọn này.”
Thẩm Tích Vân nhìn đăm đăm hai người đang ngồi xổm trên mặt đất, sau đó xoay người rời đi.
“Chị hai đi…” Nhóc Tri Ái khó tin mở to hai mắt, không ngờ chị hai thân thiết nhất sẽ bỏ mặc hai người.
“Không sao, để chị giúp em.” Bạn nhỏ Thẩm Gia Nhất cực kỳ có nghĩa khí, hai tay giữ một mớ cát.
“Chị, nhóc Ái, hai người né sang một bên đi.” Chẳng mấy chốc, Thẩm Tích Vân đã trở lại, tay trái bé cầm chổi, tay phải cầm xẻng hót rác, bé dễ dàng quét hơn phân nửa ở “Địa điểm xảy ra vụ án”.
Chị cả và em út nhìn nhau, há to miệng.
Tại sao hai người không nghĩ đến việc tìm dụng cụ chứ!
Phần còn lại cần phải xử lý cẩn thận, Thẩm Tích Vân chỉ huy đâu vào đấy: “Chị, chị dẫn nhóc Ái đi rửa tay, nhớ lau sạch dấu vết trên mặt nhé.”
Hoàn thành theo lời của Thẩm Tích Vân xong xuôi, hai chị em quay về, thấy cô bé đã phục hồi bàn cát như cũ.
“Chị hai thông minh quá.” Nhóc Tri Ái giơ đôi tay mềm mại vỗ vào nhau.
“Ừ!” Thẩm Gia Nhất gật đầu mạnh, giơ ngón tay cái tỏ vẻ tán thành: “Nhị Nhị siêu giỏi.”
Người được khen mỉm cười nhẹ nhàng, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy.
Cảnh này được hai vợ chồng Thẩm Trạm Vân Kiều theo dõi qua điện thoại.
Để đề phòng các tình huống bất ngờ, họ đã lắp camera giám sát trong phòng trò chơi trẻ em, những chuyện xảy ra ban nãy đều được ghi lại rõ ràng. Cặp vợ chồng vừa gặp nhau tại sân bay vốn muốn biết con họ ở nhà thế nào, nào ngờ họ lại được chứng kiến toàn bộ quá trình thú vị như vậy.
“Anh cảm thấy Tích Vân trưởng thành hơn so với tuổi không?” Đặt cạnh các chị em của mình, bé giữa thoạt nhìn không giống một đứa trẻ năm tuổi.
“À, không phải giống em sao?” Thẩm Trạm giơ hai tay lên để sau gáy.
“Giống em nữa?” Vân Kiều không nói nên lời.
Chín chắn hơn so với tuổi, tính cách khá trầm tĩnh, giống hệt lúc cô mười mấy tuổi.
Vốn cho rằng con gái thứ hai là một cô bé lười biếng ham ngủ, nhưng hóa ra bé lại chững chạc nhất. Trong ba chị em, chỉ Thẩm Tích Vân là người khó đoán tâm tư nhất.
“Vậy không tốt sao, mấy đứa tự chơi, tự dọn, hiểu được cách đùm bọc lẫn nhau, hết sức hòa hợp luôn!” Thẩm Trạm không nghĩ nhiều như thế, mỗi người đều có lối sống của mình.
Ba đứa trẻ, ba tính cách khác nhau, ắt hẳn vì thế mà chúng bổ sung cho nhau, hiếm khi xảy ra tranh chấp.
Đứa cả đam mê xe và súng đồ chơi, đứa thứ hai thích yên tĩnh đọc sách vẽ tranh, đứa út phụ trách ôm búp bê tỏ ra dễ thương, các bé sẽ không cãi nhau vì một đồ vật, gia đình vui vẻ hòa thuận.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
-
Thẩm Trạm không dẫn theo con gái khi ra ngoài đón cô, để có thể hẹn hò riêng với vợ. Cả hai ăn uống no nê mới về nhà.
Vân Kiều vừa về nhà, con gái út đã chạy như bay tới ôm lấy đùi cô: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”
Cái miệng nhỏ như bôi mật không ngừng thể hiện tình yêu với Vân Kiều.
Thẩm Tích Vân cầm đôi dép đặc biệt để dưới chân mẹ: “Mừng mẹ về nhà ạ.”
Trong nhà hai mẹ con bày tỏ nỗi nhớ thương với nhau, còn ngoài nhà thì gà bay chó sủa.
Thẩm Gia Nhất không hoàn thành nhiệm vụ mà dám lái xe máy bị ba bắt được. Hai ba con đang đấu trí so kè nhau, mấy phút sau, Thẩm Trạm sầm mặt đứng ở phòng khách, nghiêm túc ra lệnh: “Đem bài tập ra đây cho ba kiểm tra.”
Thẩm Trạm rất công bằng, biết chắc ai sẽ không lười biếng, đứa nào cũng phải hoàn thành đầy đủ bài tập.
Thẩm Gia Nhất thì không cần phải nói, cuốn sách bài tập trống trơn, câu hỏi bị viết lung tung bằng bút chì, câu chuyện được sắp xếp để học thuộc lòng thì không hoàn chỉnh, không ai đọc nổi. Ông ba già thấy tỷ lệ hoàn thành bài tập như vậy, trái tim run lên.
Đến khi lật sách bài tập của Thẩm Tích Vân, trang giấy sạch sẽ, bài tập không một chỗ trống, từng từ trên vở viết rõ ràng ngay ngắn, dù kiểm tra ngẫu nhiên, chỉ cần anh đọc tiêu đề là bé có thể đọc thuộc toàn bộ nội dung. Thẩm Trạm khá hài lòng, tâm trạng rầu rĩ dần được xoa dịu.
Cho tới khi kiểm tra cặp sách của Vân Tri Ái, Thẩm Trạm lần mò, móc ra một cây kẹo màu sắc rực rỡ.
Trong nhà không có ai mua, đến trường hay tan học đều có người đưa đón, nhóc Tri Ái không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, tất nhiên là mang về từ mẫu giáo.
Nhóc Tri Ái bị tiêu chảy đang được mẹ chăm trong nhà vệ sinh, lúc này người không có mặt, Thẩm Trạm không thể làm gì khác ngoài việc hỏi thăm tình hình thông qua hai cô chị: “Kẹo trong cặp sách em gái ở đâu ra?”
Thẩm Gia Nhất ngồi xổm trên mặt đất chơi xe ô tô không ngẩng đầu lên, dứt khoát đáp: “Không biết.”
Thẩm Tích Vân cầm sách ngồi trên ghế, chậm rãi trả lời: “Bạn đưa ạ.”
Phá án.
Vì cô con gái ngây thơ, đáng yêu, xinh đẹp được mọi người yêu thích, một cậu bé cùng lớp luôn mang theo kẹo, hối lộ để con bé chơi chung.
Đúng lúc trọng tâm câu chuyện kết thúc, Vân Kiều bế con gái trở về phòng khách, thấy sắc mặt ba người khang khác, cô cực kỳ tò mò: “Sao thế? Mọi người đang…”
Ông ba già biết được chân tướng, cảm thấy khó chịu trong lòng, anh đảo mắt qua gương mặt ba cô con gái rồi nhìn lên trần nhà.
Đáng ghét, đáng ghét quá.
Ban đầu Vân Kiều không rõ lắm, đến lúc trước khi ngủ, ông ba già đau lòng ngồi đó, thẳng lưng viết tay ba lời hứa.
Nội dung như sau:
Con, Thẩm Gia Nhất xin hứa tuyệt đối không yêu sớm, muốn có bạn trai thì phải được ba mẹ đồng ý.
Con, Thẩm Tích Vân xin hứa tuyệt đối không yêu sớm, muốn có bạn trai thì phải được ba mẹ đồng ý.
Con, Vân Tri Ái xin hứa tuyệt đối không yêu sớm, muốn có bạn trai thì phải được ba mẹ đồng ý.
Phần chữ ký còn có cả ngày tháng.
Vân Kiều giật giật khóe miệng, giơ tay sờ trán anh: “Chồng này, thật sự không đến mức đó đâu.”
Thái độ này giống hệt lúc anh dạy cô “không được yêu sớm” hồi trước, theo định nghĩa của Thẩm Trạm về việc yêu sớm, vậy tình cảm của các con gái có thể gặp khó khăn trong tương lai rồi.
“Anh suy nghĩ một chút, nếu có người đòi cam kết với em hoặc anh ngay từ bé như thế, vậy sau khi hai ta lớn lên, người đó không cho phép hai ta ở bên nhau thì anh tính sao?” Vân Kiều cố gắng giúp anh suy xét từ góc nhìn của người khác.
“Anh mặc kệ.” Đôi khi người đàn ông này rất bướng bỉnh, không kiềm chế được nết xấu: “Ngày mai nhất định phải bắt ba đứa ký tên, in dấu vân tay cho anh.”
“Được được được, anh tự để cho mấy đứa ký đi.” Vân Kiều hiếm khi tranh cãi với anh, cô nhún vai cười cười, không nói thêm lời nào.
Hãy để ông ba già này tìm cho mình ít an ủi, hạnh phúc thêm vài năm nữa, sau này xảy ra chuyện gì, ai có thể đoán được.
Thẩm Trạm nói được làm được, hôm sau cầm về chiếc bút đen không thể tẩy và hộp mực đỏ, anh đặt lên bàn để ba chị em xếp hàng ký tên.
Thẩm Gia Nhất vừa cầm tờ giấy lên, chợt phát hiện bên trong có vài từ mà em không biết, bèn ghé tai vào sát em hai. Thẩm Tích Vân nhẹ giọng lặp lại dòng chữ trên giấy: “Hứa tuyệt đối không yêu sớm.”
Thẩm Gia Nhất nghe thấy, ngẩng đầu hỏi: “Ba, yêu sớm nghĩa là gì?”
“Yêu sớm là…” Thẩm Trạm do dự, hiện tại thậm chí con gái còn không biết “yêu đương” là gì, anh nên giải thích việc yêu sớm với các bé thế nào đây?
Anh vuốt cằm suy nghĩ sâu xa, thử dùng những từ trẻ con có thể hiểu để dạy: “Là khi còn bé không thể quá thân thiết với các bạn nam.”
“À.” Nhận được đáp án, Thẩm Gia Nhất cầm bút ký tên gọn gàng rồi ấn dấu vân tay màu đỏ lên.
Em không thích thân thiết với đám con trai kia đâu, mỗi ngày ở mẫu giáo động một tí là khóc, quá yếu đuối.
Nhóc Tri Ái ngơ ngác gật đầu, dường như đã hiểu. Sau khi chị cả và chị hai viết tên, nhóc Tri Ái xếp cuối hoàn thành nhiệm vụ.
Ba chị em ký tên xong xuôi, ông ba già cầm giấy cam đoan vừa nhìn vừa gật đầu: “Ừ, tốt, rất tốt.”
Không biết anh đang khen con gái hay đang khen hành động “thông minh” của mình nữa, nỗi buồn bực trong lòng ông ba già đã bay biến hết.
Vào lúc anh chuẩn bị cất giấy cam đoan ba điều đi, cô con gái út đơn thuần nhất bỗng giơ tay đặt câu hỏi, giọng điệu trẻ con dễ thương: “Vậy nếu có bạn trai thì phải làm sao ạ?”
Thẩm Nhất Nhất hiếu động, dễ nóng nảy, ngỗ nghịch như một cậu bé. Em không thích mặc váy, mỗi ngày cứ leo lên con xe mini cho trẻ em của mình rồi lái quanh sân nhà tầng dưới.
Thẩm Nhị Nhị trầm lặng, từ nhỏ đã tự lên một lịch trình bảng biểu giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của riêng mình, khi nào dậy, đi học, nghỉ trưa, thậm chí cả học tập lẫn đọc sách gì vào cuối tuần, bé cũng sắp xếp hết. Bên cạnh đó, đam mê duy nhất của cô bé là ngủ, không phải vì bé buồn ngủ mà do bé lười hoạt động.
So với hai chị gái, Thẩm Tam Tam không khác biệt mấy so với ấn tượng của mọi người về nhóc lúc mới chào đời. Nhóc luôn nở nụ cười trên khuôn mặt nhỏ trắng mềm của mình suốt ngày, giọng điệu non nớt ngọt ngào làm mọi người tan chảy.
Trường học không cho để tóc tai bù xù, Thẩm Gia Nhất nghĩ buộc tóc rất phiền phức, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả học tập nên em đã cắt ngắn.
Thẩm Tích Vân yêu nhất mái tóc dài đen bóng của bé, mỗi lần gội đầu, bé luôn nhắc người gội cẩn thận đừng giật tóc bé.
Nhóc Tri Ái thích buộc hai chùm tóc đuôi ngựa, vì kiểu này sẽ trông đáng yêu hơn, nhóc thích mình ăn mặc thật đẹp.
Nhà người ta sinh ba thì đứa nào đứa nấy giống nhau như đúc từ một khuôn, còn ba bé nhà họ Thẩm thì khác hoàn toàn. Từ quần áo, kiểu tóc, thậm chí đến khẩu vị cũng không giống, ba bé nhất định phải phân chia rõ ràng.
Thẩm Trạm cam chịu cầm lược lên, thuần thục chải mái tóc rối bù của con gái, chia hai bên trái phải.
“Ba ơi, phải đều nhau đấy.” Tri Ái cực kỳ để ý hình tượng của mình, ngây thơ nhắc nhở và đưa cho anh dây buộc tóc.
Hôm nay nhóc mang dây buộc tóc màu hồng, trên đó gắn một bông cúc màu vàng. Anh buộc chặt hai chùm tóc nhỏ, trả lại lược cho nhóc: “Đặt về vị trí cũ.”
“Vâng!” Nhóc Tri Ái ngọt ngào lên tiếng, chạy từng bước nhỏ rời đi.
Anh quay đầu nhìn, con gái lớn thay quần áo xong đã trở về phòng ăn một lần nữa, ly sữa của cô con gái thứ hai đã cạn đáy.
Sau khi hoàn thành mọi việc nhỏ nhặt, cuối cùng ba bạn nhỏ đã làm tóc xong, chúng mặc quần áo mình thích, đeo cặp sách đồng phục gắn logo của trường mẫu giáo, ngồi thành hàng đeo giày.
Thẩm Trạm lấy xe, khi ra khu vực đậu xe, Thẩm Gia Nhất thấy chiếc xe máy mini màu đỏ đen để ở góc ngoài, chợt nảy ra ý tưởng: “Ba, con muốn đi xe máy đến trường.”
“Trước đây ba đã dặn con không được chạy xe máy trên đường lớn rồi mà?” Thẩm Trạm vừa trả lời vừa mở cửa xe để hai cô con gái ngồi vào, anh thắt chặt dây an toàn cho hai đứa.
Thẩm Gia Nhất lùi về sau hai bước, còn đang lý do lý trấu: “Con rất giỏi! Con lái xe tốt lắm.”
Bình thường em lái xe quanh sân luôn rất vững, không bao giờ lật xe.
“Con không có bằng lái, hiểu không?” Thẩm Trạm xoay người, duỗi cánh tay dài bế con gái lên: “Đừng tưởng mẹ vắng nhà thì muốn làm gì thì làm, ba là ba của con, lúc nào hai hỏa nhãn kim tinh của ba cũng quan sát con đấy.”
Thẩm Gia Nhất nhỏ bé bị nhét vào xe, em nhắm mắt, há miệng, hất cằm nhăn mặt, nhận ra ba đang nhìn mình chăm chú, em vội vàng khôi phục vẻ mặt bình thường. Đợi Thẩm Trạm quay người lại, em nhấc chân lên vắt chéo, đặt một tay lên mép ghế, ngồi tư thế nữ hoàng.
Chuẩn bị xuất phát, Tri Ái thò đầu ra trước: “Ba ơi, con muốn gọi video cho mẹ.”
Người phía trước không nói hai lời đưa điện thoại, nhóc Tri Ái cầm chắc trong tay.
“Chị hai, mật khẩu.” Nhóc Tri Ái chưa từng nhớ được mật khẩu, nhờ chị hai giúp đỡ.
Thẩm Tích Vân cầm điện thoại di chuyển ngón tay nhanh trên màn hình, sau khi mở khóa, bé thành thạo mở app, gọi video cho Vân Kiều.
Vân Kiều đi công tác ở bên ngoài đúng lúc nhận được, trong màn hình xuất hiện gương mặt xinh đẹp thân thương: “Hello, các cục cưng.”
“Hello, chào buổi sáng mẹ.” Thẩm Tích Vân học theo giọng điệu và lời nói của mẹ.
“Mommy, bobo.” Nhóc Tri Ái chu đôi môi hồng phấn, gần như sắp dán lên màn hình, Thẩm Tích Vân nhanh chóng kéo ra.
Nhóc Tri Ái khó hiểu, chị hai dạy nhóc: “Có vi khuẩn, không thể chạm miệng.”
“Vâng.” Nhóc Tri Ái bĩu môi, nhanh chóng rời điện thoại, hơi xòe ngón tay làm một nụ hôn gió.
Con gái thứ hai và đứa út đều nói chuyện, Vân Kiều không nghe thấy tiếng của đứa con gái thứ nhất, cô nghi ngờ hỏi: “Chị cả đâu?”
“Suỵt!” Bé Tri Ái đặt ngón trỏ lên môi, thì thầm: “Chị muốn đi xe máy nhưng ba không cho.”
Thảo nào.
Ngày thường người náo nhiệt nhất là cô chị lớn, nhưng lúc này em đang có vẻ chột dạ không dám nói chuyện với cô.
Nhưng đây chẳng qua là nhất thời thôi, nghe hai đứa em được mẹ quan tâm, Thẩm Gia Nhất cũng không nhịn được nữa, nghiêng đầu nhảy ra màn hình: “Mẹ, bao giờ mẹ về? Ba đang ức hiếp con.”
Người phụ nữ trong video vẫn giữ nguyên giọng điệu: “Gia Nhất, vu oan ba là không đúng đâu.”
“Mẹ không tận mắt thấy thì làm sao biết được con vu oan ba?” Thẩm Gia Nhất giơ tay, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Hừ, mẹ bất công.”
Ba cũng bất công.
“Nhưng có một số việc, mặc dù mẹ không cần ở đó cũng biết. Không phải trước đây khi mua xe máy, con đã hứa với ba mẹ sẽ không đi xe máy trên đường lớn sao?” Vân Kiều bảo ban từng bước.
“Con không có.”
“Bạn nhỏ không được nói dối.”
“Được rồi, con chỉ muốn lái xe đến mẫu giáo, mấy anh chị lớp trên đều có thể đi xe đạp tới trường mà.” Tại sao xe máy mini của em lại không được?
“Gia Nhất, bây giờ con vẫn còn nhỏ, đợi con lớn bằng anh chị lớp trên, ba mẹ sẽ đồng ý cho con đi xe đạp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vậy hôm nay con sẽ ăn thêm mấy bát cơm.” Để mau mau lớn lên.
“Được, thế sau này Gia Nhất phải ăn nhiều cơm vào, còn phải dặn các em mình ăn ngoan nhé.” Vân Kiều cười rộ, không phá vỡ giấc mộng đẹp của con gái mình.
Hai mẹ con lập lời hứa, Thẩm Gia Nhất dựa vào ghế duỗi người.
Chẳng mấy chốc, xe đã tới trường học, ba chị em lần lượt xuống xe, nắm tay nhau tạo nên một cảnh tượng bắt mắt.
Ở bên ngoài, Thẩm Gia Nhất luôn toát lên phong thái của một người chị cả tuyệt vời, em luôn đứng trước các em gái, vào tư thế bảo vệ.
Thẩm Trạm tự đưa con gái đến cổng trường, nhìn thấy các bé được giáo viên dẫn vào trong, anh mới quay lưng rời đi.
Còn chưa trở về xe, người đàn ông đã mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm số gọi.
“Kiều Kiều.” Hai từ này đã quanh quẩn hàng ngàn lần trong tâm trí anh, mà mục đích của anh chỉ có một: “Bao giờ em về?”
“À.” Người ở đầu dây bên kia hơi lưỡng lự, đáp: “Chắc phải mấy ngày nữa.”
“Chậc.” Người đàn ông nhếch môi, thay đổi thái độ: “Hiệu suất làm việc của Vân Tiểu Kiều không được tốt lắm nhỉ.”
“Thẩm Trạm, có phải anh đang cần dạy dỗ không? Anh nói rõ cho em biết, anh nghĩ em làm việc thế nào hả?” Kết hôn đã nhiều năm, đương nhiên cô biết ý đồ của Thẩm Trạm.
Người đàn ông này cứ mãi trẻ con mười năm như một, vẫn còn kiêu ngạo, rõ ràng anh muốn cô về nhà, lại thiếu tự nhiên nghi ngờ hiệu suất làm việc của cô.
Quả thực vừa bực mình vừa buồn cười.
Năm ấy cô hạ sinh ba cục cưng, sau khi cơ thể hồi phục, Thẩm Trạm đã cổ vũ cô trở lại nghề thiết kế.
Bấy giờ cô thật sự không muốn, các con còn nhỏ như vậy, đang cần bàn tay chăm sóc của ba mẹ, mặc dù có bảo mẫu nhưng cảm giác được ở bên và trông nom con vẫn khác hẳn.
Cô chẳng nỡ bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành của bọn nhỏ, càng sợ mình không đủ sức cáng đáng giống Tần Ngọc Sương. Nhưng Thẩm Trạm nói cô biết, đã nuôi hoài bão thì phải kiên trì, đừng để bị cản trở bởi những điều chưa xảy ra.
Người đàn ông không có tính gia trưởng mạnh, ngược lại anh rất tinh tế và tỉ mỉ. Nhằm giúp cô yên tâm hoàn thành ước mơ, anh sẵn lòng lui về sau để hỗ trợ cô, ủng hộ cô từng bước một cho đến ngày hôm nay.
Vân Kiều thả lỏng thở dài một hơi, ngừng lại nụ cười: “Không trêu anh nữa, ba giờ chiều mai máy bay sẽ đáp xuống, đến lúc đó đón em được không?”
Người đàn ông mới nhíu mày xụ mặt vừa rồi lập tức quay ngoắt thái độ: “Em đã nói vậy, sao anh có thể từ chối được, anh là một ông xã tốt có trách nhiệm đấy.”
“Dạ dạ dạ.” Vân Kiều liên tục cười xòa.
Trước khi Vân Kiều về nhà, Thẩm Trạm đảm nhận toàn bộ trách nhiệm chăm sóc ba cô con gái. Lúc biết cô sắp về, Thẩm Trạm nhanh chóng để lại ba đứa con gái ở nhà để dì trông nom.
Thỉnh thoảng cũng có lúc không thể để ý được…
Nhóc Tri Ái bất cẩn làm đổ bàn để cát, nó vương vãi khắp sàn, nhóc cố gắng vun cát ném về bàn cát, bàn tay nhỏ không nắm được, mất một lúc lâu vẫn không xong.
Thẩm Gia Nhất đi ngang qua phát hiện hành động kỳ quái của em gái, em chạy tới giúp, nhưng hai người đã đánh giá cao tốc độ của mình, cả hai không có cách nào làm sạch được.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Tích Vân đang cầm ly bước ngang qua, bị chị cả gọi lại: “Nhị Nhị, mau đến giúp bọn này.”
Thẩm Tích Vân nhìn đăm đăm hai người đang ngồi xổm trên mặt đất, sau đó xoay người rời đi.
“Chị hai đi…” Nhóc Tri Ái khó tin mở to hai mắt, không ngờ chị hai thân thiết nhất sẽ bỏ mặc hai người.
“Không sao, để chị giúp em.” Bạn nhỏ Thẩm Gia Nhất cực kỳ có nghĩa khí, hai tay giữ một mớ cát.
“Chị, nhóc Ái, hai người né sang một bên đi.” Chẳng mấy chốc, Thẩm Tích Vân đã trở lại, tay trái bé cầm chổi, tay phải cầm xẻng hót rác, bé dễ dàng quét hơn phân nửa ở “Địa điểm xảy ra vụ án”.
Chị cả và em út nhìn nhau, há to miệng.
Tại sao hai người không nghĩ đến việc tìm dụng cụ chứ!
Phần còn lại cần phải xử lý cẩn thận, Thẩm Tích Vân chỉ huy đâu vào đấy: “Chị, chị dẫn nhóc Ái đi rửa tay, nhớ lau sạch dấu vết trên mặt nhé.”
Hoàn thành theo lời của Thẩm Tích Vân xong xuôi, hai chị em quay về, thấy cô bé đã phục hồi bàn cát như cũ.
“Chị hai thông minh quá.” Nhóc Tri Ái giơ đôi tay mềm mại vỗ vào nhau.
“Ừ!” Thẩm Gia Nhất gật đầu mạnh, giơ ngón tay cái tỏ vẻ tán thành: “Nhị Nhị siêu giỏi.”
Người được khen mỉm cười nhẹ nhàng, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy.
Cảnh này được hai vợ chồng Thẩm Trạm Vân Kiều theo dõi qua điện thoại.
Để đề phòng các tình huống bất ngờ, họ đã lắp camera giám sát trong phòng trò chơi trẻ em, những chuyện xảy ra ban nãy đều được ghi lại rõ ràng. Cặp vợ chồng vừa gặp nhau tại sân bay vốn muốn biết con họ ở nhà thế nào, nào ngờ họ lại được chứng kiến toàn bộ quá trình thú vị như vậy.
“Anh cảm thấy Tích Vân trưởng thành hơn so với tuổi không?” Đặt cạnh các chị em của mình, bé giữa thoạt nhìn không giống một đứa trẻ năm tuổi.
“À, không phải giống em sao?” Thẩm Trạm giơ hai tay lên để sau gáy.
“Giống em nữa?” Vân Kiều không nói nên lời.
Chín chắn hơn so với tuổi, tính cách khá trầm tĩnh, giống hệt lúc cô mười mấy tuổi.
Vốn cho rằng con gái thứ hai là một cô bé lười biếng ham ngủ, nhưng hóa ra bé lại chững chạc nhất. Trong ba chị em, chỉ Thẩm Tích Vân là người khó đoán tâm tư nhất.
“Vậy không tốt sao, mấy đứa tự chơi, tự dọn, hiểu được cách đùm bọc lẫn nhau, hết sức hòa hợp luôn!” Thẩm Trạm không nghĩ nhiều như thế, mỗi người đều có lối sống của mình.
Ba đứa trẻ, ba tính cách khác nhau, ắt hẳn vì thế mà chúng bổ sung cho nhau, hiếm khi xảy ra tranh chấp.
Đứa cả đam mê xe và súng đồ chơi, đứa thứ hai thích yên tĩnh đọc sách vẽ tranh, đứa út phụ trách ôm búp bê tỏ ra dễ thương, các bé sẽ không cãi nhau vì một đồ vật, gia đình vui vẻ hòa thuận.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
-
Thẩm Trạm không dẫn theo con gái khi ra ngoài đón cô, để có thể hẹn hò riêng với vợ. Cả hai ăn uống no nê mới về nhà.
Vân Kiều vừa về nhà, con gái út đã chạy như bay tới ôm lấy đùi cô: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”
Cái miệng nhỏ như bôi mật không ngừng thể hiện tình yêu với Vân Kiều.
Thẩm Tích Vân cầm đôi dép đặc biệt để dưới chân mẹ: “Mừng mẹ về nhà ạ.”
Trong nhà hai mẹ con bày tỏ nỗi nhớ thương với nhau, còn ngoài nhà thì gà bay chó sủa.
Thẩm Gia Nhất không hoàn thành nhiệm vụ mà dám lái xe máy bị ba bắt được. Hai ba con đang đấu trí so kè nhau, mấy phút sau, Thẩm Trạm sầm mặt đứng ở phòng khách, nghiêm túc ra lệnh: “Đem bài tập ra đây cho ba kiểm tra.”
Thẩm Trạm rất công bằng, biết chắc ai sẽ không lười biếng, đứa nào cũng phải hoàn thành đầy đủ bài tập.
Thẩm Gia Nhất thì không cần phải nói, cuốn sách bài tập trống trơn, câu hỏi bị viết lung tung bằng bút chì, câu chuyện được sắp xếp để học thuộc lòng thì không hoàn chỉnh, không ai đọc nổi. Ông ba già thấy tỷ lệ hoàn thành bài tập như vậy, trái tim run lên.
Đến khi lật sách bài tập của Thẩm Tích Vân, trang giấy sạch sẽ, bài tập không một chỗ trống, từng từ trên vở viết rõ ràng ngay ngắn, dù kiểm tra ngẫu nhiên, chỉ cần anh đọc tiêu đề là bé có thể đọc thuộc toàn bộ nội dung. Thẩm Trạm khá hài lòng, tâm trạng rầu rĩ dần được xoa dịu.
Cho tới khi kiểm tra cặp sách của Vân Tri Ái, Thẩm Trạm lần mò, móc ra một cây kẹo màu sắc rực rỡ.
Trong nhà không có ai mua, đến trường hay tan học đều có người đưa đón, nhóc Tri Ái không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, tất nhiên là mang về từ mẫu giáo.
Nhóc Tri Ái bị tiêu chảy đang được mẹ chăm trong nhà vệ sinh, lúc này người không có mặt, Thẩm Trạm không thể làm gì khác ngoài việc hỏi thăm tình hình thông qua hai cô chị: “Kẹo trong cặp sách em gái ở đâu ra?”
Thẩm Gia Nhất ngồi xổm trên mặt đất chơi xe ô tô không ngẩng đầu lên, dứt khoát đáp: “Không biết.”
Thẩm Tích Vân cầm sách ngồi trên ghế, chậm rãi trả lời: “Bạn đưa ạ.”
Phá án.
Vì cô con gái ngây thơ, đáng yêu, xinh đẹp được mọi người yêu thích, một cậu bé cùng lớp luôn mang theo kẹo, hối lộ để con bé chơi chung.
Đúng lúc trọng tâm câu chuyện kết thúc, Vân Kiều bế con gái trở về phòng khách, thấy sắc mặt ba người khang khác, cô cực kỳ tò mò: “Sao thế? Mọi người đang…”
Ông ba già biết được chân tướng, cảm thấy khó chịu trong lòng, anh đảo mắt qua gương mặt ba cô con gái rồi nhìn lên trần nhà.
Đáng ghét, đáng ghét quá.
Ban đầu Vân Kiều không rõ lắm, đến lúc trước khi ngủ, ông ba già đau lòng ngồi đó, thẳng lưng viết tay ba lời hứa.
Nội dung như sau:
Con, Thẩm Gia Nhất xin hứa tuyệt đối không yêu sớm, muốn có bạn trai thì phải được ba mẹ đồng ý.
Con, Thẩm Tích Vân xin hứa tuyệt đối không yêu sớm, muốn có bạn trai thì phải được ba mẹ đồng ý.
Con, Vân Tri Ái xin hứa tuyệt đối không yêu sớm, muốn có bạn trai thì phải được ba mẹ đồng ý.
Phần chữ ký còn có cả ngày tháng.
Vân Kiều giật giật khóe miệng, giơ tay sờ trán anh: “Chồng này, thật sự không đến mức đó đâu.”
Thái độ này giống hệt lúc anh dạy cô “không được yêu sớm” hồi trước, theo định nghĩa của Thẩm Trạm về việc yêu sớm, vậy tình cảm của các con gái có thể gặp khó khăn trong tương lai rồi.
“Anh suy nghĩ một chút, nếu có người đòi cam kết với em hoặc anh ngay từ bé như thế, vậy sau khi hai ta lớn lên, người đó không cho phép hai ta ở bên nhau thì anh tính sao?” Vân Kiều cố gắng giúp anh suy xét từ góc nhìn của người khác.
“Anh mặc kệ.” Đôi khi người đàn ông này rất bướng bỉnh, không kiềm chế được nết xấu: “Ngày mai nhất định phải bắt ba đứa ký tên, in dấu vân tay cho anh.”
“Được được được, anh tự để cho mấy đứa ký đi.” Vân Kiều hiếm khi tranh cãi với anh, cô nhún vai cười cười, không nói thêm lời nào.
Hãy để ông ba già này tìm cho mình ít an ủi, hạnh phúc thêm vài năm nữa, sau này xảy ra chuyện gì, ai có thể đoán được.
Thẩm Trạm nói được làm được, hôm sau cầm về chiếc bút đen không thể tẩy và hộp mực đỏ, anh đặt lên bàn để ba chị em xếp hàng ký tên.
Thẩm Gia Nhất vừa cầm tờ giấy lên, chợt phát hiện bên trong có vài từ mà em không biết, bèn ghé tai vào sát em hai. Thẩm Tích Vân nhẹ giọng lặp lại dòng chữ trên giấy: “Hứa tuyệt đối không yêu sớm.”
Thẩm Gia Nhất nghe thấy, ngẩng đầu hỏi: “Ba, yêu sớm nghĩa là gì?”
“Yêu sớm là…” Thẩm Trạm do dự, hiện tại thậm chí con gái còn không biết “yêu đương” là gì, anh nên giải thích việc yêu sớm với các bé thế nào đây?
Anh vuốt cằm suy nghĩ sâu xa, thử dùng những từ trẻ con có thể hiểu để dạy: “Là khi còn bé không thể quá thân thiết với các bạn nam.”
“À.” Nhận được đáp án, Thẩm Gia Nhất cầm bút ký tên gọn gàng rồi ấn dấu vân tay màu đỏ lên.
Em không thích thân thiết với đám con trai kia đâu, mỗi ngày ở mẫu giáo động một tí là khóc, quá yếu đuối.
Nhóc Tri Ái ngơ ngác gật đầu, dường như đã hiểu. Sau khi chị cả và chị hai viết tên, nhóc Tri Ái xếp cuối hoàn thành nhiệm vụ.
Ba chị em ký tên xong xuôi, ông ba già cầm giấy cam đoan vừa nhìn vừa gật đầu: “Ừ, tốt, rất tốt.”
Không biết anh đang khen con gái hay đang khen hành động “thông minh” của mình nữa, nỗi buồn bực trong lòng ông ba già đã bay biến hết.
Vào lúc anh chuẩn bị cất giấy cam đoan ba điều đi, cô con gái út đơn thuần nhất bỗng giơ tay đặt câu hỏi, giọng điệu trẻ con dễ thương: “Vậy nếu có bạn trai thì phải làm sao ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.