Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 17: Nhỏ ăn trộm (17)
Chúc Lân
24/03/2024
Edit: Lune
Mùa Xuân lại đến trên khu phố cũ kỹ đổ nát, Quý Miên đã trải qua cái Tết thứ hai của mình trên thế giới này.
Cậu vẫn đón Tết cùng Đoàn Chước, nhưng so với năm ngoái thì bầu không khí trên bàn cơm tất niên đã ấm áp và hòa thuận hơn nhiều.
Nhiệm vụ tỏ tình quan trọng nhất chuẩn bị tới đã được cậu lên kế hoạch.
Vào sinh nhật của Mục Ngữ Mạnh, ngày 20 tháng 4.
Mục Ngữ Mạn không thích rầm rộ nên sinh nhật hàng năm chỉ mời mấy người thân thiết nhất với mình đến ăn bữa trưa đơn giản.
Quý Miên đến sớm hơn hai tiếng với Đoàn Chước. Vừa vào cửa, Đoàn Chước đã đi vào bếp để làm bữa trưa, đây có lẽ là lần duy nhất trong năm ngoài Tết ra anh tự nấu nướng. Đâu thể để chủ nhân của bữa cơm sinh nhật hôm nay nấu ăn được.
Kỹ năng nấu nướng của Quý Miên gần như bằng không, vì thế cậu chỉ theo sau phụ giúp đại ca.
Cậu chậm rãi nạo sợi củ cải trong tay, nhưng trong lòng đang không ngừng ôn lại lời thoại đã chuẩn bị.
Hôm nay là lần đầu tiên trong đời cậu sắp tỏ tình với người khác kể từ khi cậu có ký ức.
Mặc dù Quý Miên không có tình yêu nam nữ với Mục Ngữ Mạn, nhưng cậu vẫn không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Cậu đã tập luyện trong lòng hàng chục lần, xác nhận lại lần nữa với hệ thống:【Thế này có được không? Có đường đột quá không nhỉ?】
【Được, không đâu.】Hệ thống đáp ngắn gọn, rất giống phong cách nói chuyện của Đoàn Chước.
Gần đến 12 giờ, đồ ăn đã gần được chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn món móng giò hầm vẫn đang đun trong nồi ấp suất cho nhừ nữa thôi.
Đoàn Chước rửa tay bước ra khỏi bếp, Quý Miên theo sát phía sau đến phòng khách.
Qua cửa sổ phòng khách, cậu thấy Tôn Tề đã đến, còn có một cô gái xinh đẹp đang kéo cánh tay của hắn nữa.
Lần này Tôn Tề dẫn cả bạn gái mới đến. Nghe nói cả hai đã ra mắt gia đình hai bên, hiện đang trong giai đoạn chuẩn bị cưới hỏi.
Cô gái kia chính là người mà Tôn Tề đã cứu khỏi tay đám côn đồ cách đây không lâu.
Hắn bị thương một cánh tay, nhưng lại mang được một cô gái xinh đẹp về.
Điều kiện của Tôn Tề thực ra không tệ, tuy không có công việc ổn định nhưng trong nhà vẫn có tí buôn bán nhỏ, ngoại hình tạm ưa nhìn. Quan trọng nhất là hắn dẻo miệng, rất được con gái thích.
Đôi lúc, Tôn Tề còn nấu cháo điện thoại với cô gái kia hàng tiếng đồng hồ. Có thể thấy được hắn rất thích người ta.
Quý Miên không hiểu lắm, hơn một năm trước, Tôn Tề còn luôn nhắc đến Mục Ngữ Mạn, nói rằng đời này không lấy được chị ấy thì sẽ không lấy ai hết. Vậy mà hơn một năm sau, hắn lại yêu một cô gái khác đến chết đi sống lại.
Mọi người xung quanh đều nói đây là chuyện thường tình. Tôn Tề thích Mục Ngữ Mạn hai năm, không được đáp lại, trong lòng cũng biết rõ mình không xứng với người ta nên không thể chờ mãi được.
Cậu lặng lẽ nhìn Tôn Tề đang cười đùa vui vẻ với người dân sống gần đây, còn cả cô gái xinh đẹp ăn mặc giản dị bên cạnh đang che miệng cười khúc khích vì những câu chuyện cười của Tôn Tề nữa.
Hai người thoạt nhìn rất xứng đôi.
【Tại sao con người lại thích những người khác nhau?】Quý Miên nêu thắc mắc của mình với hệ thống.
【Có lẽ lúc đầu anh ta chỉ thích ngoại hình của đối phương, nhưng khi phát hiện người mình yêu không giống như mình mong đợi thì tình yêu sẽ phai nhạt, hoặc cũng có thể là do bất đắc dĩ. Phần lớn con người trên thế giới này khi thích nhưng không được đáp lại sẽ từ bỏ để tìm kiếm một nửa phù hợp với mình hơn. Hoặc cũng có thể anh ta vốn là một kẻ phong lưu đa tình, chỉ nồng nhiệt lúc mới đầu; còn có ảnh hưởng của hormone nữa... Nói chung là con người có rất nhiều lý do để thay lòng đổi dạ.】
【Con người yêu những người khác nhau vào những thời điểm khác nhau, thậm chí là cùng một lúc, đều có cả.】Hệ thống nói:【Bất cứ chuyện gì xảy ra với con người đều không có gì lạ hết. Dù sao cũng là con người mà...】
【Ồ...】Quý Miên cái hiểu cái không.
Quý Miên nhìn chằm chằm Tôn Tề và bạn gái của hắn quá lâu, thấy ánh mắt cậu sắp bị người dưới tầng nhận ra, cái gáy bỗng bị ai đó ấn xuống.
Đoàn Chước quay cổ tay, xoay đầu Quý Miên lại, buộc cậu phải rời mắt khỏi hai người kia.
Thế là Quý Miên chuyển sang đối mặt với anh, hai khuôn mặt chỉ cách nhau chưa đến một bàn tay.
“Mắt sắp dính vào mặt người khác rồi kìa.” Giọng Đoàn Chước trầm thấp.
Ánh mắt Quý Miên vẫn ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào Đoàn Chước không hề chớp mắt. Khuôn mặt lạnh lùng của Đoàn Chước được phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt màu hổ phách kia, trong mắt chỉ chứa mình hình bóng anh.
Đoàn Chước khựng lại, thoáng bỏ tay ra: “Đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Quý Miên hoàn hồn, sau đó lắc đầu: “Em chỉ đang nghĩ tại sao con người lại thích những người khác nhau?”
Biểu cảm của Đoàn Chước bỗng hiện vẻ không biết nói gì, trên mặt viết rõ “Em đang hỏi câu ngốc nghếch gì thế?“.
“Sao, chẳng lẽ cả đời này em chỉ thích một người thôi à?”
Quý Miên nghĩ chừng hai giây, gật đầu: “Nếu như có... Cả đời này em sẽ chỉ thích mình người ấy.”
“Nhưng...” Cậu mím môi: “Em kém cỏi thế này, có lẽ người ta sẽ không thích em.”
Lời nói của Quý Miên không hề mang tính ám chỉ gì, nhưng Đoàn Chước nghe vào lại ngầm thừa nhận rằng cậu đang nói về Mục Ngữ Mạn, anh không khỏi im lặng.
【Chà chà.】Hệ thống thình lình lên tiếng.
【Sao thế?】
【Điểm si tình tăng vọt. Cậu cũng khá đấy!】
Quý Miên ngơ ngác:【Là sao?】
【Lời cậu vừa nói ấy, không phải cậu cố tình nói cho Đoàn Chước nghe để tăng điểm si tình à?】
【Tôi... không nghĩ đến thế đâu】
Hệ thống thoáng im lặng: 【Xem ra cậu có năng khiếu thiên bẩm.】
Người làm nhiệm vụ của nó ngốc nghếch, đối với tình cảm cũng ngốc không chịu nổi, đúng là sinh ra để làm nam phụ si tình.
“Quý Miên.” Đoàn Chước nghiêng đầu, con ngươi đen như mực nhìn cậu chăm chú. “Năm nay em sắp mười tám tuổi rồi.”
“?”
“Sao trong đầu vẫn còn suy nghĩ của trẻ con vậy?”
Quý Miên: “...”
Cậu quay đầu đi, không muốn nói chuyện với ai kia nữa.
Quý Miên tưởng rằng cuộc trò chuyện với Đoàn Chước đến đây là hết. Nhưng không ngờ hai phút sau, cậu lại nghe thấy Đoàn Chước hỏi: “Nếu người đó có rất nhiều khuyết điểm thì sao?”
Quý Miên suy nghĩ trong giây lát rồi mới tiếp lời: “Nhưng em cũng có khuyết điểm mà.”
“Vậy nếu người ta lười tắm thì sao?” Đoàn Chước lại hỏi. Anh biết Quý Miên khá thích sạch sẽ.
Quý Miên thở dài: “Anh à...”
Cậu phát hiện ra dạo này đại ca ngày càng thích trêu cậu.
Đoàn Chước cười, không nói gì nữa.
Mọi người nhanh chóng đến đông đủ.
Ăn trưa xong thì đến bánh ga tô, mọi người vây quanh hát bài chúc mừng sinh nhật, chờ Mục Ngữ Mạn ước xong thì cũng gần đến lúc tan cuộc.
Mục Ngữ Mạn đứng dậy, đi cùng bạn ra cửa, định tiện họ về.
Trong nhà chỉ còn lại Quý Miên, Đoàn Chước, Tôn Tề và bạn gái của hắn là Từ Hiểu Tiêu.
Chần chừ một lúc, Quý Miên cũng đứng dậy: “Em... cũng muốn ra ngoài một lúc.”
Nói xong, cậu lại lấp liếm thêm một câu: “Em ra ngoài hít thở không khí.”
“Tình yêu” của Quý Miên dành cho Mục Ngữ Mạn là lén lút, tính chất giống hệt nghề nghiệp của cậu hai năm trước. Mặc dù không thể giấu được nhưng cậu vẫn cố ý dặn Tôn Tề là đừng nói với Mục Ngữ Mạn về tâm tư của mình, sợ sẽ tạo thành gánh nặng tâm lý cho chị ấy.
Nghe giọng điệu ấp úng của Quý Miên, trừ Từ Hiểu Tiêu ra hai người còn lại đều biết rõ mục đích của Quý Miên. Cậu ra không phải để hít thở không khí mà là chuẩn bị tỏ tình với Mục Ngữ Mạn.
Đến cả Tôn Tề cũng hồi hộp thay cậu. Tuy hắn không nghĩ là Quý Miên có thể thành công, nhưng mỗi lần nghe thấy cậu nhắc đến Mục Ngữ Mạn với giọng điệu kiên định ngoan cố là hắn lại không muốn cậu bị từ chối.
Chỉ cần Quý Miên thích bất cứ người nào khác mà không phải Mục Ngữ Mạn, hắn sẽ không nảy sinh ý nghĩ mâu thuẫn thế này.
Ở đây chỉ có Quý Miên biết rõ khả năng lời tỏ tình của mình bị từ chối là 100%, không có chút hy vọng nào.
Cậu hồi hộp chứ không sợ hãi. Trong lòng cậu biết rõ Mục Ngữ Mạn không thích kiểu người như mình.
Cô nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng thực ra nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ, chỉ có những người đàn ông trưởng thành ngang tài ngang sức với cô mới có thể nhận được sự ưu ái từ cô.
Trước khi đi, Quý Miên nhìn Đoàn Chước, nhỏ giọng nói: “Anh...”
Người kia ngồi đối diện với cậu, điệu bộ hờ hững tựa như không quan tâm đến chuyện này.
Thấy cậu nhìn mình, Đoàn Chước cũng ngước mắt nhìn cậu, vẫn là câu nói kia.
“Em đi đi, anh không cản.”
Mùa Xuân lại đến trên khu phố cũ kỹ đổ nát, Quý Miên đã trải qua cái Tết thứ hai của mình trên thế giới này.
Cậu vẫn đón Tết cùng Đoàn Chước, nhưng so với năm ngoái thì bầu không khí trên bàn cơm tất niên đã ấm áp và hòa thuận hơn nhiều.
Nhiệm vụ tỏ tình quan trọng nhất chuẩn bị tới đã được cậu lên kế hoạch.
Vào sinh nhật của Mục Ngữ Mạnh, ngày 20 tháng 4.
Mục Ngữ Mạn không thích rầm rộ nên sinh nhật hàng năm chỉ mời mấy người thân thiết nhất với mình đến ăn bữa trưa đơn giản.
Quý Miên đến sớm hơn hai tiếng với Đoàn Chước. Vừa vào cửa, Đoàn Chước đã đi vào bếp để làm bữa trưa, đây có lẽ là lần duy nhất trong năm ngoài Tết ra anh tự nấu nướng. Đâu thể để chủ nhân của bữa cơm sinh nhật hôm nay nấu ăn được.
Kỹ năng nấu nướng của Quý Miên gần như bằng không, vì thế cậu chỉ theo sau phụ giúp đại ca.
Cậu chậm rãi nạo sợi củ cải trong tay, nhưng trong lòng đang không ngừng ôn lại lời thoại đã chuẩn bị.
Hôm nay là lần đầu tiên trong đời cậu sắp tỏ tình với người khác kể từ khi cậu có ký ức.
Mặc dù Quý Miên không có tình yêu nam nữ với Mục Ngữ Mạn, nhưng cậu vẫn không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Cậu đã tập luyện trong lòng hàng chục lần, xác nhận lại lần nữa với hệ thống:【Thế này có được không? Có đường đột quá không nhỉ?】
【Được, không đâu.】Hệ thống đáp ngắn gọn, rất giống phong cách nói chuyện của Đoàn Chước.
Gần đến 12 giờ, đồ ăn đã gần được chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn món móng giò hầm vẫn đang đun trong nồi ấp suất cho nhừ nữa thôi.
Đoàn Chước rửa tay bước ra khỏi bếp, Quý Miên theo sát phía sau đến phòng khách.
Qua cửa sổ phòng khách, cậu thấy Tôn Tề đã đến, còn có một cô gái xinh đẹp đang kéo cánh tay của hắn nữa.
Lần này Tôn Tề dẫn cả bạn gái mới đến. Nghe nói cả hai đã ra mắt gia đình hai bên, hiện đang trong giai đoạn chuẩn bị cưới hỏi.
Cô gái kia chính là người mà Tôn Tề đã cứu khỏi tay đám côn đồ cách đây không lâu.
Hắn bị thương một cánh tay, nhưng lại mang được một cô gái xinh đẹp về.
Điều kiện của Tôn Tề thực ra không tệ, tuy không có công việc ổn định nhưng trong nhà vẫn có tí buôn bán nhỏ, ngoại hình tạm ưa nhìn. Quan trọng nhất là hắn dẻo miệng, rất được con gái thích.
Đôi lúc, Tôn Tề còn nấu cháo điện thoại với cô gái kia hàng tiếng đồng hồ. Có thể thấy được hắn rất thích người ta.
Quý Miên không hiểu lắm, hơn một năm trước, Tôn Tề còn luôn nhắc đến Mục Ngữ Mạn, nói rằng đời này không lấy được chị ấy thì sẽ không lấy ai hết. Vậy mà hơn một năm sau, hắn lại yêu một cô gái khác đến chết đi sống lại.
Mọi người xung quanh đều nói đây là chuyện thường tình. Tôn Tề thích Mục Ngữ Mạn hai năm, không được đáp lại, trong lòng cũng biết rõ mình không xứng với người ta nên không thể chờ mãi được.
Cậu lặng lẽ nhìn Tôn Tề đang cười đùa vui vẻ với người dân sống gần đây, còn cả cô gái xinh đẹp ăn mặc giản dị bên cạnh đang che miệng cười khúc khích vì những câu chuyện cười của Tôn Tề nữa.
Hai người thoạt nhìn rất xứng đôi.
【Tại sao con người lại thích những người khác nhau?】Quý Miên nêu thắc mắc của mình với hệ thống.
【Có lẽ lúc đầu anh ta chỉ thích ngoại hình của đối phương, nhưng khi phát hiện người mình yêu không giống như mình mong đợi thì tình yêu sẽ phai nhạt, hoặc cũng có thể là do bất đắc dĩ. Phần lớn con người trên thế giới này khi thích nhưng không được đáp lại sẽ từ bỏ để tìm kiếm một nửa phù hợp với mình hơn. Hoặc cũng có thể anh ta vốn là một kẻ phong lưu đa tình, chỉ nồng nhiệt lúc mới đầu; còn có ảnh hưởng của hormone nữa... Nói chung là con người có rất nhiều lý do để thay lòng đổi dạ.】
【Con người yêu những người khác nhau vào những thời điểm khác nhau, thậm chí là cùng một lúc, đều có cả.】Hệ thống nói:【Bất cứ chuyện gì xảy ra với con người đều không có gì lạ hết. Dù sao cũng là con người mà...】
【Ồ...】Quý Miên cái hiểu cái không.
Quý Miên nhìn chằm chằm Tôn Tề và bạn gái của hắn quá lâu, thấy ánh mắt cậu sắp bị người dưới tầng nhận ra, cái gáy bỗng bị ai đó ấn xuống.
Đoàn Chước quay cổ tay, xoay đầu Quý Miên lại, buộc cậu phải rời mắt khỏi hai người kia.
Thế là Quý Miên chuyển sang đối mặt với anh, hai khuôn mặt chỉ cách nhau chưa đến một bàn tay.
“Mắt sắp dính vào mặt người khác rồi kìa.” Giọng Đoàn Chước trầm thấp.
Ánh mắt Quý Miên vẫn ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào Đoàn Chước không hề chớp mắt. Khuôn mặt lạnh lùng của Đoàn Chước được phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt màu hổ phách kia, trong mắt chỉ chứa mình hình bóng anh.
Đoàn Chước khựng lại, thoáng bỏ tay ra: “Đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Quý Miên hoàn hồn, sau đó lắc đầu: “Em chỉ đang nghĩ tại sao con người lại thích những người khác nhau?”
Biểu cảm của Đoàn Chước bỗng hiện vẻ không biết nói gì, trên mặt viết rõ “Em đang hỏi câu ngốc nghếch gì thế?“.
“Sao, chẳng lẽ cả đời này em chỉ thích một người thôi à?”
Quý Miên nghĩ chừng hai giây, gật đầu: “Nếu như có... Cả đời này em sẽ chỉ thích mình người ấy.”
“Nhưng...” Cậu mím môi: “Em kém cỏi thế này, có lẽ người ta sẽ không thích em.”
Lời nói của Quý Miên không hề mang tính ám chỉ gì, nhưng Đoàn Chước nghe vào lại ngầm thừa nhận rằng cậu đang nói về Mục Ngữ Mạn, anh không khỏi im lặng.
【Chà chà.】Hệ thống thình lình lên tiếng.
【Sao thế?】
【Điểm si tình tăng vọt. Cậu cũng khá đấy!】
Quý Miên ngơ ngác:【Là sao?】
【Lời cậu vừa nói ấy, không phải cậu cố tình nói cho Đoàn Chước nghe để tăng điểm si tình à?】
【Tôi... không nghĩ đến thế đâu】
Hệ thống thoáng im lặng: 【Xem ra cậu có năng khiếu thiên bẩm.】
Người làm nhiệm vụ của nó ngốc nghếch, đối với tình cảm cũng ngốc không chịu nổi, đúng là sinh ra để làm nam phụ si tình.
“Quý Miên.” Đoàn Chước nghiêng đầu, con ngươi đen như mực nhìn cậu chăm chú. “Năm nay em sắp mười tám tuổi rồi.”
“?”
“Sao trong đầu vẫn còn suy nghĩ của trẻ con vậy?”
Quý Miên: “...”
Cậu quay đầu đi, không muốn nói chuyện với ai kia nữa.
Quý Miên tưởng rằng cuộc trò chuyện với Đoàn Chước đến đây là hết. Nhưng không ngờ hai phút sau, cậu lại nghe thấy Đoàn Chước hỏi: “Nếu người đó có rất nhiều khuyết điểm thì sao?”
Quý Miên suy nghĩ trong giây lát rồi mới tiếp lời: “Nhưng em cũng có khuyết điểm mà.”
“Vậy nếu người ta lười tắm thì sao?” Đoàn Chước lại hỏi. Anh biết Quý Miên khá thích sạch sẽ.
Quý Miên thở dài: “Anh à...”
Cậu phát hiện ra dạo này đại ca ngày càng thích trêu cậu.
Đoàn Chước cười, không nói gì nữa.
Mọi người nhanh chóng đến đông đủ.
Ăn trưa xong thì đến bánh ga tô, mọi người vây quanh hát bài chúc mừng sinh nhật, chờ Mục Ngữ Mạn ước xong thì cũng gần đến lúc tan cuộc.
Mục Ngữ Mạn đứng dậy, đi cùng bạn ra cửa, định tiện họ về.
Trong nhà chỉ còn lại Quý Miên, Đoàn Chước, Tôn Tề và bạn gái của hắn là Từ Hiểu Tiêu.
Chần chừ một lúc, Quý Miên cũng đứng dậy: “Em... cũng muốn ra ngoài một lúc.”
Nói xong, cậu lại lấp liếm thêm một câu: “Em ra ngoài hít thở không khí.”
“Tình yêu” của Quý Miên dành cho Mục Ngữ Mạn là lén lút, tính chất giống hệt nghề nghiệp của cậu hai năm trước. Mặc dù không thể giấu được nhưng cậu vẫn cố ý dặn Tôn Tề là đừng nói với Mục Ngữ Mạn về tâm tư của mình, sợ sẽ tạo thành gánh nặng tâm lý cho chị ấy.
Nghe giọng điệu ấp úng của Quý Miên, trừ Từ Hiểu Tiêu ra hai người còn lại đều biết rõ mục đích của Quý Miên. Cậu ra không phải để hít thở không khí mà là chuẩn bị tỏ tình với Mục Ngữ Mạn.
Đến cả Tôn Tề cũng hồi hộp thay cậu. Tuy hắn không nghĩ là Quý Miên có thể thành công, nhưng mỗi lần nghe thấy cậu nhắc đến Mục Ngữ Mạn với giọng điệu kiên định ngoan cố là hắn lại không muốn cậu bị từ chối.
Chỉ cần Quý Miên thích bất cứ người nào khác mà không phải Mục Ngữ Mạn, hắn sẽ không nảy sinh ý nghĩ mâu thuẫn thế này.
Ở đây chỉ có Quý Miên biết rõ khả năng lời tỏ tình của mình bị từ chối là 100%, không có chút hy vọng nào.
Cậu hồi hộp chứ không sợ hãi. Trong lòng cậu biết rõ Mục Ngữ Mạn không thích kiểu người như mình.
Cô nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng thực ra nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ, chỉ có những người đàn ông trưởng thành ngang tài ngang sức với cô mới có thể nhận được sự ưu ái từ cô.
Trước khi đi, Quý Miên nhìn Đoàn Chước, nhỏ giọng nói: “Anh...”
Người kia ngồi đối diện với cậu, điệu bộ hờ hững tựa như không quan tâm đến chuyện này.
Thấy cậu nhìn mình, Đoàn Chước cũng ngước mắt nhìn cậu, vẫn là câu nói kia.
“Em đi đi, anh không cản.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.