Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 1: Nhỏ ăn trộm (1)
Chúc Lân
10/03/2024
Edit: Lune
Ý thức 017 vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỗ bụng bị đạp mạnh một cái.
Tiếp theo cả người chỗ nào cũng đau.
Đau.
【Hệ thống.】017 cau mày:【Tôi đau quá.】
【Cố chịu.】Hệ thống trả lời còn lạnh lẽo hơn cả chất giọng máy móc của nó.
017 thấy rõ hoàn cảnh của mình hiện giờ: Một góc chết trong ngõ nhỏ vừa ẩm ướt lại vừa bẩn thỉu.
Còn cậu nằm trên mặt đất, lưng áp vào mặt đất dính dớp, nhờn nhợt.
Cậu ghét những nơi bẩn thỉu.
Người đạp cậu ban nãy kia lại giẫm một cái vào vai phải của 017, nhổ nước bọt vào người cậu: "Thằng oắt con!"
"Dám trộm đồ của ông!"
017 bị đau đến mức phải nhắm mắt lại nhưng vẫn cố gắng hé ra để nhìn người kia.
Là một người đàn ông trung niên rất béo, cả người đầy mỡ, cậu lại bị đá thêm cái nữa, đau gập cả người lại.
Hóa ra cậu trộm đồ người ta.
【Sao tôi lại trộm đồ?】017 cố chịu đau, còn nói:【Bị đánh cũng đáng đời.】
Hệ thống:【...】
【Không phải cậu, là nguyên chủ.】Giọng điệu vẫn lạnh lùng, còn có chút nản lòng khó mà nghe ra.
Hệ thống không hiểu rốt cuộc Chủ Thần nghĩ thế nào? Sao lại phân cho nó một người ngay cả ký ức cũng không có đi làm nhiệm vụ?
Không có ký ức, ngay cả tên mình cũng không nhớ ra, chỉ có một số hiệu - 017
Nó thở dài, phát nhiệm vụ đầu tiên cho 017.
Cơ thể hiện giờ của 017 tên là Quý Miên, là nhân vật nam phụ si tình khiến người ta thổn thức trong thế giới này.
Quý Miên là sản phẩm của việc bố mẹ cậu ăn trái cấm, lúc sinh ra cậu, bố mẹ cậu chỉ mới mười tám tuổi.
Lúc còn trẻ bọn họ yêu nhau thắm thiết, dường như mọi khuôn sáo trên đời này đều là trở ngại cho lời thề non hẹn biển của bọn họ vậy.
Bất chấp sự ngăn cản của gia đình, bọn họ vẫn nhất quyết muốn sinh Quý Miên ra.
Nhưng năm Quý Miên năm tuổi, cặp vợ chồng từng rất yêu thương nhau này sau bao nhiêu tranh cãi cùng những lo toan về cơm áo gạo tiền, ngọn lửa tình yêu đã tất ngấm như điều hiển nhiên.
Quý Miên trở thành gánh nặng, trở thành quả bóng dưới chân bố mẹ ruột của mình, người này đá sang, người kia đá lại.
Không ai muốn cục nợ Quý Miên.
Quả bóng bị đá qua đá lại, cuối cùng vào một đêm khuy tĩnh mịch, một bên bỏ chạy — Mẹ Quý Miên cắt đứt mọi liên lạc, bỏ cả chồng và cục nợ Quý Miên lại.
Một năm sau, bố Quý Miên tái hôn rồi nhanh chóng có thêm đứa con. Thế là trong ngôi nhà mới, Quý Miên lại trở thành gánh nặng khiến người ta khó chịu lần nữa, thậm chí còn tệ hơn lúc trước.
Trong ngôi nhà mới, cậu bắt đầu không được ăn no. Thế là dần dần Quý Miên học ăn trộm.
Sáu tuổi đi trộm.
Mười tuổi đi trộm.
Đến năm mười lăm tuổi, Quý Miên vẫn đi trộm.
Năm lớp 8, cậu phải bỏ học vì gia đình không đủ khả năng chi trả học phí, không chỉ kỹ năng mưu sinh mà ngay cả tinh thần phấn đấu vươn lên của cậu cũng bị tiêu tan.
Quý Miên chỉ biết trộm.
Nhưng lúc sáu tuổi đi trộm, người ta chỉ nhìn Quý Miên với ánh mắt trìu mến thương hại, người bị trộm đồ cũng không nổi giận mà còn tự cảm động, nghĩ rằng mình đã cứu vớt được một đứa bé đáng thương.
Lúc mười tuổi đi trộm, người ta chỉ khạc nhổ sau khi Quý Miên bỏ chạy, chửi cậu có mẹ đẻ ra nhưng không có mẹ dạy, là đồ vô tích sự, sau đó hùng hổ xoay người lại làm tiếp việc của mình.
Nhưng đến năm mười lăm tuổi mà vẫn còn ăn trộm thì:
"Đm thằng ôn này!"
017 lại bị đạp thêm cái nữa, cả người run rẩy không ngừng, cảm thấy xương sườn sắp gãy rồi.
【Hệ thống, đau quá.】017 than thở, nội tạng đau nhức dữ dội.
Hệ thống chỉ im lặng không lên tiếng, truyền ký ức của Quý Miên cho cậu.
Năm mười sáu tuổi này, cuộc đời Quý Miên rẽ sang một bước ngoặt quan trọng.
Cậu nương nhờ một "Đại ca" rất có máu mặt ở khu bên cạnh, đại ca trẻ tuổi, rất thủ đoạn và quyết đoán. Đám du côn lưu manh bên đó không ai dám bén mảng đến địa bàn của anh ta gây chuyện.
Chỉ cần nghe thấy là đàn em của đại ca thì ai cũng không dám trêu vào.
Đại ca có một chị nuôi, chị nuôi nghiễm nhiên thành "Đại tỷ" của mọi người.
Đại tỷ tên là Mục Ngữ Mạn, cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời của Quý Miên.
Mục Ngữ Mạn dịu dàng tốt bụng, đối xử với ai cũng chân thành đầy thiện ý, ngay cả dung mạo cũng xinh đẹp vô cùng. Dù là với người đi đâu cũng bị đuổi đánh như Quý Miên, cô vẫn tươi cười với cậu.
Trái tim thiếu niên rung động mãi, tựa như đất rung núi chuyển, Quý Miên không kiềm chế được mà yêu Mục Ngữ Mạn, từ đó về sau luôn âm thầm ở bên cạnh cô.
【Mục Ngữ Mạn là nhân vật nữ chính của thế giới này, nữ chính đã định sẵn là của nam chính, Quý Miên không bao giờ có bất cứ cơ hội nào với cô.】Hệ thống nói:【Nhiệm vụ lần này của cậu là đóng vai Quý Miên, một vai nam phụ si tình, chung tình với Mục Ngữ Mạn, sau đó âm thầm ở bên cạnh bảo vệ cô ấy mấy năm. Chờ đến khi thu thập đủ điểm si tình, nam nữ chính về bên nhau rồi thì có thể offline rời game.】
Thời gian tiếp nhận ký ức quá dài, người đàn ông bị trộm ví tiền đập 017 một trận chửi mấy câu rồi bỏ đi.
017 nằm yên trên mặt đất, cảm nhận cơn đau rát trên người:【Được.】
017 tạm thời đã có tên, tên là Quý Miên.
...
Chẳng biết qua bao lâu, Quý Miên cảm thấy vết thương của mình chuyển từ đau chích sang tê dại, cậu mới chậm rãi chống người đứng dậy.
Theo ký ức của nguyên chủ, gần đây có một cái cầu, dưới gầm cầu thường xuyên có rất nhiều "Anh em tốt" của cậu lui đến.
Cậu định đến đó kiếm tí cơm ăn trước.
Cậu vịn tường chậm rãi bước đi, lảo đảo đi ra khỏi con ngõ nhỏ u ám này.
Ra ngoài đường, tuy vẫn hoang tàn nhưng dù sao cũng sáng sủa, các cửa hàng xung quanh đều sạch sẽ sáng sủa.
Quý Miên cảm thấy dễ chịu hơn chút, cậu có thể chịu được đau nhưng không thể chịu được bẩn,.
Ra ngoài này, dường như có rất nhiều người biết cậu, người thì nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ, người thì cười khẩy che túi áo mình lại như đang gây hấn.
Quý Miên quay đầu, tiếp tục đi thẳng.
Cậu thấy hình dáng mơ hồ trên tấm kính trưng bày của một cửa hàng thời trang, là cậu: Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Trên người mặc một bộ đồ nhái hàng hiệu màu đen trắng, không biết là phong cách tây hay phong cách ta nữa. Tóc xoăn rối tung, con ngươi màu nâu, cũng hơi giống hổ phách, là nơi sạch sẽ sáng tỏ duy nhất trên người cậu.
Khuôn mặt nếu nhìn kỹ thì cũng tuấn tú lắm, trông khá thông minh. Nhưng lúc này lại bị nước bùn đen sì — ai biết là nước gì? Quý Miên chỉ có thể nghĩ đến hướng tích cực, nước bùn là đáp án cậu có thể tiếp thu duy nhất trước mắt.
Ngay cả chỗ áo màu trắng sau lưng cũng dính vết bẩn gì đó màu đen. Cái này thì Quý Miên biết là bị dính vào lúc nằm trên mặt đất trong ngõ vừa nãy.
Cái này thì không thể là nước bùn được.
Quý Miên lại bắt đầu khó chịu.
Ý thức 017 vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỗ bụng bị đạp mạnh một cái.
Tiếp theo cả người chỗ nào cũng đau.
Đau.
【Hệ thống.】017 cau mày:【Tôi đau quá.】
【Cố chịu.】Hệ thống trả lời còn lạnh lẽo hơn cả chất giọng máy móc của nó.
017 thấy rõ hoàn cảnh của mình hiện giờ: Một góc chết trong ngõ nhỏ vừa ẩm ướt lại vừa bẩn thỉu.
Còn cậu nằm trên mặt đất, lưng áp vào mặt đất dính dớp, nhờn nhợt.
Cậu ghét những nơi bẩn thỉu.
Người đạp cậu ban nãy kia lại giẫm một cái vào vai phải của 017, nhổ nước bọt vào người cậu: "Thằng oắt con!"
"Dám trộm đồ của ông!"
017 bị đau đến mức phải nhắm mắt lại nhưng vẫn cố gắng hé ra để nhìn người kia.
Là một người đàn ông trung niên rất béo, cả người đầy mỡ, cậu lại bị đá thêm cái nữa, đau gập cả người lại.
Hóa ra cậu trộm đồ người ta.
【Sao tôi lại trộm đồ?】017 cố chịu đau, còn nói:【Bị đánh cũng đáng đời.】
Hệ thống:【...】
【Không phải cậu, là nguyên chủ.】Giọng điệu vẫn lạnh lùng, còn có chút nản lòng khó mà nghe ra.
Hệ thống không hiểu rốt cuộc Chủ Thần nghĩ thế nào? Sao lại phân cho nó một người ngay cả ký ức cũng không có đi làm nhiệm vụ?
Không có ký ức, ngay cả tên mình cũng không nhớ ra, chỉ có một số hiệu - 017
Nó thở dài, phát nhiệm vụ đầu tiên cho 017.
Cơ thể hiện giờ của 017 tên là Quý Miên, là nhân vật nam phụ si tình khiến người ta thổn thức trong thế giới này.
Quý Miên là sản phẩm của việc bố mẹ cậu ăn trái cấm, lúc sinh ra cậu, bố mẹ cậu chỉ mới mười tám tuổi.
Lúc còn trẻ bọn họ yêu nhau thắm thiết, dường như mọi khuôn sáo trên đời này đều là trở ngại cho lời thề non hẹn biển của bọn họ vậy.
Bất chấp sự ngăn cản của gia đình, bọn họ vẫn nhất quyết muốn sinh Quý Miên ra.
Nhưng năm Quý Miên năm tuổi, cặp vợ chồng từng rất yêu thương nhau này sau bao nhiêu tranh cãi cùng những lo toan về cơm áo gạo tiền, ngọn lửa tình yêu đã tất ngấm như điều hiển nhiên.
Quý Miên trở thành gánh nặng, trở thành quả bóng dưới chân bố mẹ ruột của mình, người này đá sang, người kia đá lại.
Không ai muốn cục nợ Quý Miên.
Quả bóng bị đá qua đá lại, cuối cùng vào một đêm khuy tĩnh mịch, một bên bỏ chạy — Mẹ Quý Miên cắt đứt mọi liên lạc, bỏ cả chồng và cục nợ Quý Miên lại.
Một năm sau, bố Quý Miên tái hôn rồi nhanh chóng có thêm đứa con. Thế là trong ngôi nhà mới, Quý Miên lại trở thành gánh nặng khiến người ta khó chịu lần nữa, thậm chí còn tệ hơn lúc trước.
Trong ngôi nhà mới, cậu bắt đầu không được ăn no. Thế là dần dần Quý Miên học ăn trộm.
Sáu tuổi đi trộm.
Mười tuổi đi trộm.
Đến năm mười lăm tuổi, Quý Miên vẫn đi trộm.
Năm lớp 8, cậu phải bỏ học vì gia đình không đủ khả năng chi trả học phí, không chỉ kỹ năng mưu sinh mà ngay cả tinh thần phấn đấu vươn lên của cậu cũng bị tiêu tan.
Quý Miên chỉ biết trộm.
Nhưng lúc sáu tuổi đi trộm, người ta chỉ nhìn Quý Miên với ánh mắt trìu mến thương hại, người bị trộm đồ cũng không nổi giận mà còn tự cảm động, nghĩ rằng mình đã cứu vớt được một đứa bé đáng thương.
Lúc mười tuổi đi trộm, người ta chỉ khạc nhổ sau khi Quý Miên bỏ chạy, chửi cậu có mẹ đẻ ra nhưng không có mẹ dạy, là đồ vô tích sự, sau đó hùng hổ xoay người lại làm tiếp việc của mình.
Nhưng đến năm mười lăm tuổi mà vẫn còn ăn trộm thì:
"Đm thằng ôn này!"
017 lại bị đạp thêm cái nữa, cả người run rẩy không ngừng, cảm thấy xương sườn sắp gãy rồi.
【Hệ thống, đau quá.】017 than thở, nội tạng đau nhức dữ dội.
Hệ thống chỉ im lặng không lên tiếng, truyền ký ức của Quý Miên cho cậu.
Năm mười sáu tuổi này, cuộc đời Quý Miên rẽ sang một bước ngoặt quan trọng.
Cậu nương nhờ một "Đại ca" rất có máu mặt ở khu bên cạnh, đại ca trẻ tuổi, rất thủ đoạn và quyết đoán. Đám du côn lưu manh bên đó không ai dám bén mảng đến địa bàn của anh ta gây chuyện.
Chỉ cần nghe thấy là đàn em của đại ca thì ai cũng không dám trêu vào.
Đại ca có một chị nuôi, chị nuôi nghiễm nhiên thành "Đại tỷ" của mọi người.
Đại tỷ tên là Mục Ngữ Mạn, cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời của Quý Miên.
Mục Ngữ Mạn dịu dàng tốt bụng, đối xử với ai cũng chân thành đầy thiện ý, ngay cả dung mạo cũng xinh đẹp vô cùng. Dù là với người đi đâu cũng bị đuổi đánh như Quý Miên, cô vẫn tươi cười với cậu.
Trái tim thiếu niên rung động mãi, tựa như đất rung núi chuyển, Quý Miên không kiềm chế được mà yêu Mục Ngữ Mạn, từ đó về sau luôn âm thầm ở bên cạnh cô.
【Mục Ngữ Mạn là nhân vật nữ chính của thế giới này, nữ chính đã định sẵn là của nam chính, Quý Miên không bao giờ có bất cứ cơ hội nào với cô.】Hệ thống nói:【Nhiệm vụ lần này của cậu là đóng vai Quý Miên, một vai nam phụ si tình, chung tình với Mục Ngữ Mạn, sau đó âm thầm ở bên cạnh bảo vệ cô ấy mấy năm. Chờ đến khi thu thập đủ điểm si tình, nam nữ chính về bên nhau rồi thì có thể offline rời game.】
Thời gian tiếp nhận ký ức quá dài, người đàn ông bị trộm ví tiền đập 017 một trận chửi mấy câu rồi bỏ đi.
017 nằm yên trên mặt đất, cảm nhận cơn đau rát trên người:【Được.】
017 tạm thời đã có tên, tên là Quý Miên.
...
Chẳng biết qua bao lâu, Quý Miên cảm thấy vết thương của mình chuyển từ đau chích sang tê dại, cậu mới chậm rãi chống người đứng dậy.
Theo ký ức của nguyên chủ, gần đây có một cái cầu, dưới gầm cầu thường xuyên có rất nhiều "Anh em tốt" của cậu lui đến.
Cậu định đến đó kiếm tí cơm ăn trước.
Cậu vịn tường chậm rãi bước đi, lảo đảo đi ra khỏi con ngõ nhỏ u ám này.
Ra ngoài đường, tuy vẫn hoang tàn nhưng dù sao cũng sáng sủa, các cửa hàng xung quanh đều sạch sẽ sáng sủa.
Quý Miên cảm thấy dễ chịu hơn chút, cậu có thể chịu được đau nhưng không thể chịu được bẩn,.
Ra ngoài này, dường như có rất nhiều người biết cậu, người thì nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ, người thì cười khẩy che túi áo mình lại như đang gây hấn.
Quý Miên quay đầu, tiếp tục đi thẳng.
Cậu thấy hình dáng mơ hồ trên tấm kính trưng bày của một cửa hàng thời trang, là cậu: Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Trên người mặc một bộ đồ nhái hàng hiệu màu đen trắng, không biết là phong cách tây hay phong cách ta nữa. Tóc xoăn rối tung, con ngươi màu nâu, cũng hơi giống hổ phách, là nơi sạch sẽ sáng tỏ duy nhất trên người cậu.
Khuôn mặt nếu nhìn kỹ thì cũng tuấn tú lắm, trông khá thông minh. Nhưng lúc này lại bị nước bùn đen sì — ai biết là nước gì? Quý Miên chỉ có thể nghĩ đến hướng tích cực, nước bùn là đáp án cậu có thể tiếp thu duy nhất trước mắt.
Ngay cả chỗ áo màu trắng sau lưng cũng dính vết bẩn gì đó màu đen. Cái này thì Quý Miên biết là bị dính vào lúc nằm trên mặt đất trong ngõ vừa nãy.
Cái này thì không thể là nước bùn được.
Quý Miên lại bắt đầu khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.