Chương 29
Thẩm Hề Hòa
03/12/2016
Bởi vì nam chính đột phá Tích Cốc kỳ trong lúc thi đấu nên cảnh giới
không ổn định, dễ để lại hậu họa. Tô Bạch đưa cho y mấy viên nội đan,
bảo y cố gắng điều tức mấy ngày.
Mùa hè tới, trên dưới Vô Thượng tông vẫn yên tĩnh an bình, nhưng Tô Bạch biết đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn dông bão, bóng tối đang lặng lẽ lan tràn.
Quả nhiên ngày hôm nay có một số đệ tử vội vàng vào bẩm báo, gần đây phát hiện ra không ít tu sĩ bộ dạng khả nghi trong thôn trấn dưới chân núi, trên người còn ẩn ẩn có ma khí, giống như các ma tu.
Sau khi nhận được tin tức, Tô Bạch dẫn theo đạo đồng truyền tin vội vàng chạy tới Triều Hoa điện, Minh Tịnh chân nhân cùng với mấy vị trưởng lão cũng đang thương nghị chuyện này.
Thấy mọi người hoang mang, Tô Bạch tuy biết những ma tu đó đến tìm Mộ Thanh Giác nhưng không có cách nào nói thẳng ra được. Minh Tịnh chân nhân nhìn thấy Tô Bạch liền lệnh cho hắn mang vài đệ tử xuống núi tra xét. Tô Bạch đã sớm dự đoán được, tuy rằng biết sẽ gặp phải tên sát tinh kia nhưng hắn cũng không thể không nhận mệnh mà làm theo cốt truyện.
Trở lại Túy Mặc Cư, Tô Bạch vừa thu dọn hành lí vừa nhíu mày trầm tư. Lúc này nên làm thế nào để tránh bị Tiêu Lâu tính kế, người kia tâm tư kín đáo thủ đoạn ngoan tuyệt, một kế không thành ắt còn chiêu khác. May mà kế hoạch của kẻ địch mình đều biết rõ, địch ngoài sáng ta trong tối, không bằng tương kế tựu kế làm bộ như bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, trước cứ ổn định đã rồi tìm đường thoát sau.
Một khi đã như vậy thì không nên mang theo nhiều người, thứ nhất sẽ gây động tĩnh quá lớn, thứ hai sẽ tạo thành hi sinh không cần thiết thì rất phiền toái. Đơn giản cứ làm như nguyên chủ trong truyện, mang theo Bạch Phàm xuống núi, để Thường Đức ở lại xử lý sự vụ.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Tô Bạch dùng Chỉ Hạc truyền âm báo cho Bạch Phàm, hẹn giờ thìn(1) ngày mai xuất phát xuống núi, sau đó quay đầu tiếp tục thu dọn hành lí.
Kỳ thực nói hành lí chẳng qua cũng chỉ là chút linh thạch, bùa chú và pháp khí. Suy xét đến việc lần này có khả năng không thoát khỏi đám ma tu nên Tô Bạch cố ý mang thêm mấy bình đan dược.
Một bóng đen lớn bao phủ, ngẩng đầu, bắt gặp hai mắt thâm thúy của nam chính.
Ặc, không biết tại sao dạo gần đây hễ Tô Bạch nhìn thấy nam chính liền nảy sinh một loại cảm giác nguy cơ nhàn nhạt. Xét trên phương diện nào đó, Tô Bạch thật sự là có chút sợ đứa nhỏ chính tay mình nuôi lớn này.
“Sư huynh đang làm gì vậy?”
Ngửa đầu nhìn lại, lúc này nam chính đang đứng quay lưng về hướng ánh sáng nên Tô Bạch không thấy rõ vẻ mặt y, nói: “Xuống núi.”
“Ừm.” Thực ra Mộ Thanh Giác nghe được tin tức mới tới đây, đương nhiên là biết lý do hắn phải xuống núi, cong môi cười, “Thanh Giác cùng đi với sư huynh?”
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại vô cùng khẳng định. Tô Bạch nghe y nói liền hiểu ngay là với tính cách của nam chính thì lần này không xuống núi không được, nhất thời lại thấy đau đầu.
Mẹ nó chứ Tiêu Lâu đang ở dưới chân núi ngươi không những không tránh mà còn vội vàng chạy tới, sợ mình sống lâu quá hả? Ngươi nên thành thành thật thật ở lại Vô Thượng tông, cố gắng tăng độ hảo cảm của Nhạc Linh Nhi đến mức cao nhất, sau đó lúc Minh Tịnh chân nhân phát hiện thì lợi dụng tiểu sư muội mà thuận lợi tránh thoát sự đuổi giết của họ! Đây mới là chuyện cần thiết nhất mà hiện tại ngươi phải làm, có hiểu không anh bạn!
Nam chính cầm lấy lá bùa trong tay Tô Bạch, buông mắt xếp từng tờ một thật ngăn nắp, thật lâu sau mới nhìn cái mặt than của Tô Bạch, nhướng mày: “Sao vậy, sư huynh không đồng ý?”
Đệt, đây là uy hiếp đúng không, tuyệt đối là uy hiếp đúng không?!
Cảm giác cần cổ chợt lạnh, Tô Bạch ngơ ngác gật đầu: “Đồng ý.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nam chính rất vừa lòng với thái độ của Tô Bạch.
Vì thế ngày hôm sau, đội ngũ vốn chí có hai người lại biến thành sáu người!
Sự việc là thế này…
Hôm sau, sáng sớm Bạch Phàm đã tới Hạo Nguyệt Phong, chạy đến bên Tô Bạch, cười tủm tỉm chào hỏi.
Sáng sớm đã nhìn thấy nụ cười sáng lạn, Tô Bạch mặt than cũng bị lây nhiễm, tay len lén chọt chọt hai má bánh bao của Bạch Phàm, nói: “Chào buổi sáng, Tiểu Bạch.” Mợ nó, xúc cảm thật tốt!
Ánh mắt Bạch Phàm híp lại cong cong như vầng trăng khuyết, cũng giơ tay chọt chọt hai má ôn nhuận nhẵn nhụi của Tô Bạch, cười ha ha nói: “Chào buổi sáng, Đại Bạch!” Oa nha, đụng vào, lại đụng vào, ta nói làn da đại sư huynh sao có thể tốt đến vậy chứ!
Đại… Bạch…
Hết bị Hắc Bào Lão Nhân gọi là Tiểu Bạch giờ lại có thêm danh hiệu Đại Bạch, Tô Bạch tỏ vẻ vô cùng chán nản!
Bạch Phàm chơi đến nghiện trò chọt chọt sờ sờ. Có thể chạm vào gương mặt như bông hoa cao lãnh của đại sư huynh, Bạch Phàm cảm thấy chết không hối tiếc.
Ta chọt, ta chọt, ta tiếp tục… Ớ? Bạch Phàm nhìn nam nhân đột nhiên nhảy ra đưa đại sư huynh về phía sau người bảo vệ, cái mặt băng hàn thế kia là đang tức giận đúng không?
“Nên xuất phát thôi, sư huynh.” Lời Mộ Thanh Giác nói ra gần như mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi. Trên gương mặt của người phía sau lúc này vẫn còn hơi hơi ửng đỏ khiến cho khuôn mặt như băng điêu ngọc mài của hắn càng thêm động lòng người. Mộ Thanh Giác nâng tay khẽ vuốt hai má hắn, phẫn nộ ghen tị trong lòng dần dần bị sự thương tiếc thay thế.
“À, ngươi là Mộ Thanh Giác sư đệ đúng không?” Bạch Phàm giờ mới kịp phản ứng, lập tức khó hiểu, “Đại sư huynh, không phải huynh nói chỉ có hai người chúng ta thôi sao? Còn Đào Bảo nữa, huynh không mang theo nó hả?”
Cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu hết, Mộ Thanh Giác thành công bị mấy chữ ‘hai người chúng ta’ kích thích, nghĩ rằng may mà có ta đi theo, nếu không sư huynh chẳng phải sẽ một mình ở chung với tên sắc ma mơ ước mỹ mạo của huynh ấy sao?!
Tô Bạch cố gắng áp chế cảm giác quái dị đang dâng lên trong lòng, giải thích: “Thanh Giác sư đệ cũng đi, Đào Bảo đã đưa đến chỗ Hà Thanh sư muội nhờ nàng chăm sóc hai ngày.”
Sắc ma mơ ước mỹ mạo của Tô Bạch gật đầu, không sao cả nói: “Cũng tốt, vậy ba người chúng ta đi thôi.”
“Đợi đã, không phải ba người, còn có chúng ta nữa!”
Vãi! Nghe thanh âm quen thuộc, Tô Bạch mặt than nhìn về phía Mộ Thanh Giác, “Sao lại thế này?”
Khóe miệng Mộ Thanh Giác giật giật, trong lòng bất mãn nhưng vẫn thành thành thật thật nói với Tô Bạch: “Đại khái là lúc ta thu dọn đồ đạc bị bọn họ nhìn thấy.”
Không sai, người tới đúng là Bùi Nhiên và Mạc Ngôn. Hơi thở Bùi Nhiên có chút hỗn loạn, xem ra là vội vàng chạy tới, nói chuyện còn hơi đứt quãng, “Đại sư huynh… Huynh thật không tốt nha, chuyện chơi vui như vậy, mà không gọi chúng ta.”
Mạc Ngôn bên cạnh cung kính thi lễ với Tô Bạch, trên mặt hơi quẫn bách: “Đại sư huynh, Bùi Nhiên chỉ là quá hiếu kỳ thôi, không phải muốn phá hoại sắp xếp của huynh đâu.”
Đến cũng đã đến rồi, Tô Bạch không thể đuổi người ta về nên dứt khoát mang đi hết cho lẹ. Tô Bạch lại mặt than: “Một khi đã như vậy thì cùng đi đi.” Vừa nói xong liền đưa Long Uyên kiếm ra, thân kiếm không ngừng biến lớn trên không trung.
Những người khác cũng lấy pháp khí ra, chỉ có Mộ Thanh Giác mỉm cười nói: “Gần đây cảnh giới của Thanh Giác không ổn định, làm phiền sư huynh đưa ta đi vậy.”
Tô Bạch rụt rè gật đầu, thực chất trong lòng đã đắc ý không chịu nổi, mẹ nó, đây là nam chính đó! Ngay cả nam chính còn phải nói với ta như thế, người phàm các ngươi còn không mau tới cúng bái!
Dẫm lên pháp khí, Tô Bạch đứng trên cao vươn tay xuống chỗ nam chính. Trong mắt Mộ Thanh Giác ánh lên hào quang, dùng sức nắm lấy tay Tô Bạch, nhẹ nhàng nhảy một cái đã đứng thẳng phía sau hắn. Đứng vững rồi cũng không buông tay mà không dấu vết tiến lên nửa bước, ghé sát vào tai Tô Bạch nhẹ giọng nói: “Đi thôi, sư huynh.” Sau đó mang ý cười nhìn lỗ tai hồng hồng của Tô Bạch.
Mẹ nó, thân mình Tô Bạch run lên, thiếu chút nữa ngã xuống dưới, không có việc gì tự nhiên dựa sát thế làm gì? Làm gì chứ?
Thân kiếm quanh quẩn linh khí, Tô Bạch đang định xuất phát lại chợt nghe một tiếng la uyển chuyển phía sau: “Đợi đã, đại sư huynh, còn muội nữa!”
Mịa! Có thể xuất phát đúng giờ được không đây?!
Nhạc Linh Nhi cưỡi tiên hạc, con hạc lớn màu trắng kia thét dài một tiếng, bay về phía Tô Bạch.
Tô Bạch tiếp tục mặt than nhìn nam chính, trong ánh mắt tràn đầy lên án, đều là lỗi của ngươi! Bạch Phàm bất mãn than thở: “Sao nàng ta cũng đến nữa?”
Mộ Thanh Giác biết Nhạc Linh Nhi tám phần là theo mình đến, thấy nàng làm cho Tô Bạch bất mãn thì vô cùng phẫn nộ, nghĩ rằng sao nữ nhân này dai quá vậy, cắt đuôi cũng không nổi. Cố tình sư huynh lại niệm tình đồng môn mà luôn nhân nhượng, mấy ngày trước còn có ý muốn ta nhận tình cảm của ả. Tuy rằng cảm giác của ta đối với nữ nhân này chỉ có chán ghét nhưng lỡ như sư huynh không chịu nổi ả cầu xin mà thật sự muốn kết duyên cho ta thì hỏng. Xem ra phải nhanh chóng giải quyết nữ nhân này mới được.
“Đại sư huynh, Mộ sư đệ.” Nhạc Linh Nhi mặc váy màu vàng nhạt, trên đầu cài mấy chiếc trâm hoa đào có nhụy bằng ngọc, thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người, lúc nói chuyện thì sóng mắt lấp lánh luôn nhìn về phía nam chính.
Đáng tiếc mị nhãn ném cho người mù xem, Mộ Thanh Giác giống như không thấy gì cả, chỉ chuyên chú nhìn Tô Bạch phía trước.
Nhạc Linh Nhi nhất thời lúng túng không chịu nổi, rồi sau đó vừa cười vừa nói: “Đại sư huynh, Linh Nhi cùng đi với các huynh.” Thấy Tô Bạch lộ vẻ mặt do dự liền nói một câu mất hứng: “Sư huynh, muội đã xin phép sư phụ, người cũng đã đồng ý rồi.” Ngụ ý là, huynh không đồng ý cũng phải đồng ý thôi.
Cứ luôn không phân rõ phải trái như vậy, Bạch Phàm lười nhìn bộ dạng điêu ngoa của Nhạc Linh Nhi, ánh mắt chuyển chuyển, nói với Tô Bạch: “Quên đi, đại sư huynh, nàng muốn đi thì cứ cho nàng đi, có điều sau này nếu người nào đó vì vậy mà xảy ra chuyện không may thì cũng đừng có ở trước mặt sư phụ mà cáo trạng này nọ.”
Bị người khác nói như vậy trước mặt Mộ Thanh Giác, Nhạc Linh Nhi vừa thẹn vừa giận, muốn bỏ về lại tiếc cơ hội được ở chung với người nọ nên chỉ trừng mắt nhìn Bạch Phàm nói: “Yên tâm đi, cho dù thực sự gặp chuyện không may, ta cũng sẽ không làm liên lụy các huynh!”
Nói đến đây Tô Bạch cũng đành đồng ý, có điều nghĩ tới năng lực gây rối của cô nương này cộng thêm một đám ma tu không rõ đang mai phục chỗ nào dưới núi, hắn liền cảm thấy đau đầu, phẫn hận trừng mắt nhìn Mộ Thanh Giác một cái, xoay người ngự kiếm phi hành.
Mộ Thanh Giác vô tội bị trừng mắt tỏ vẻ bản thân thật sự rất oan mà, ai biết nữ nhân kia động kinh cái gì nữa. Có điều ánh mắt tức giận vừa rồi của đại sư huynh, thoạt nhìn đúng là xinh đẹp dị thường. Ê! Trọng điểm của ngươi đặt vào đâu đấy?!
Thân kiếm hơi hạ xuống, vận sức chờ phát động, sau đó thình lình bay lên trời. Gió lớn gào thét, Tô Bạch đón gió mà đứng, tóc đen ngọc quan, một thân trang phục đệ tử màu lam trắng đan xen bay phấp phới, gió lớn thổi ống tay áo như đang nhảy múa.
Mộ Thanh Giác đứng phía sau si mê nhìn Tô Bạch, hai tay bất động thanh sắc nắm lấy vòng eo hắn, nhẹ nhàng tiến sát lại, ngửi mùi hương trên mái tóc hắn, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Sư huynh, con đường tu tiên gian nan dài đằng đẵng, sao ta nỡ để huynh bước đi một mình.
Về phần Tô Bạch, lúc này hắn đang nghĩ gì?
Mẹ nó, sao hôm nay gió lớn quá vậy, sẽ không ngã xuống đấy chứ? Người ta không muốn bị hủy dung đâu, hu hu hu…
~
(1) Giờ thìn: Một ngày đêm âm lịch là 12 giờ (2 tiếng đồng hồ là một giờ), bắt đầu là giờ tý (chính là 12 giờ đêm) theo thứ tự: Tý, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi. Vậy giờ thìn là khoảng 8-10h sáng.^^~
Mùa hè tới, trên dưới Vô Thượng tông vẫn yên tĩnh an bình, nhưng Tô Bạch biết đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn dông bão, bóng tối đang lặng lẽ lan tràn.
Quả nhiên ngày hôm nay có một số đệ tử vội vàng vào bẩm báo, gần đây phát hiện ra không ít tu sĩ bộ dạng khả nghi trong thôn trấn dưới chân núi, trên người còn ẩn ẩn có ma khí, giống như các ma tu.
Sau khi nhận được tin tức, Tô Bạch dẫn theo đạo đồng truyền tin vội vàng chạy tới Triều Hoa điện, Minh Tịnh chân nhân cùng với mấy vị trưởng lão cũng đang thương nghị chuyện này.
Thấy mọi người hoang mang, Tô Bạch tuy biết những ma tu đó đến tìm Mộ Thanh Giác nhưng không có cách nào nói thẳng ra được. Minh Tịnh chân nhân nhìn thấy Tô Bạch liền lệnh cho hắn mang vài đệ tử xuống núi tra xét. Tô Bạch đã sớm dự đoán được, tuy rằng biết sẽ gặp phải tên sát tinh kia nhưng hắn cũng không thể không nhận mệnh mà làm theo cốt truyện.
Trở lại Túy Mặc Cư, Tô Bạch vừa thu dọn hành lí vừa nhíu mày trầm tư. Lúc này nên làm thế nào để tránh bị Tiêu Lâu tính kế, người kia tâm tư kín đáo thủ đoạn ngoan tuyệt, một kế không thành ắt còn chiêu khác. May mà kế hoạch của kẻ địch mình đều biết rõ, địch ngoài sáng ta trong tối, không bằng tương kế tựu kế làm bộ như bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, trước cứ ổn định đã rồi tìm đường thoát sau.
Một khi đã như vậy thì không nên mang theo nhiều người, thứ nhất sẽ gây động tĩnh quá lớn, thứ hai sẽ tạo thành hi sinh không cần thiết thì rất phiền toái. Đơn giản cứ làm như nguyên chủ trong truyện, mang theo Bạch Phàm xuống núi, để Thường Đức ở lại xử lý sự vụ.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Tô Bạch dùng Chỉ Hạc truyền âm báo cho Bạch Phàm, hẹn giờ thìn(1) ngày mai xuất phát xuống núi, sau đó quay đầu tiếp tục thu dọn hành lí.
Kỳ thực nói hành lí chẳng qua cũng chỉ là chút linh thạch, bùa chú và pháp khí. Suy xét đến việc lần này có khả năng không thoát khỏi đám ma tu nên Tô Bạch cố ý mang thêm mấy bình đan dược.
Một bóng đen lớn bao phủ, ngẩng đầu, bắt gặp hai mắt thâm thúy của nam chính.
Ặc, không biết tại sao dạo gần đây hễ Tô Bạch nhìn thấy nam chính liền nảy sinh một loại cảm giác nguy cơ nhàn nhạt. Xét trên phương diện nào đó, Tô Bạch thật sự là có chút sợ đứa nhỏ chính tay mình nuôi lớn này.
“Sư huynh đang làm gì vậy?”
Ngửa đầu nhìn lại, lúc này nam chính đang đứng quay lưng về hướng ánh sáng nên Tô Bạch không thấy rõ vẻ mặt y, nói: “Xuống núi.”
“Ừm.” Thực ra Mộ Thanh Giác nghe được tin tức mới tới đây, đương nhiên là biết lý do hắn phải xuống núi, cong môi cười, “Thanh Giác cùng đi với sư huynh?”
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại vô cùng khẳng định. Tô Bạch nghe y nói liền hiểu ngay là với tính cách của nam chính thì lần này không xuống núi không được, nhất thời lại thấy đau đầu.
Mẹ nó chứ Tiêu Lâu đang ở dưới chân núi ngươi không những không tránh mà còn vội vàng chạy tới, sợ mình sống lâu quá hả? Ngươi nên thành thành thật thật ở lại Vô Thượng tông, cố gắng tăng độ hảo cảm của Nhạc Linh Nhi đến mức cao nhất, sau đó lúc Minh Tịnh chân nhân phát hiện thì lợi dụng tiểu sư muội mà thuận lợi tránh thoát sự đuổi giết của họ! Đây mới là chuyện cần thiết nhất mà hiện tại ngươi phải làm, có hiểu không anh bạn!
Nam chính cầm lấy lá bùa trong tay Tô Bạch, buông mắt xếp từng tờ một thật ngăn nắp, thật lâu sau mới nhìn cái mặt than của Tô Bạch, nhướng mày: “Sao vậy, sư huynh không đồng ý?”
Đệt, đây là uy hiếp đúng không, tuyệt đối là uy hiếp đúng không?!
Cảm giác cần cổ chợt lạnh, Tô Bạch ngơ ngác gật đầu: “Đồng ý.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nam chính rất vừa lòng với thái độ của Tô Bạch.
Vì thế ngày hôm sau, đội ngũ vốn chí có hai người lại biến thành sáu người!
Sự việc là thế này…
Hôm sau, sáng sớm Bạch Phàm đã tới Hạo Nguyệt Phong, chạy đến bên Tô Bạch, cười tủm tỉm chào hỏi.
Sáng sớm đã nhìn thấy nụ cười sáng lạn, Tô Bạch mặt than cũng bị lây nhiễm, tay len lén chọt chọt hai má bánh bao của Bạch Phàm, nói: “Chào buổi sáng, Tiểu Bạch.” Mợ nó, xúc cảm thật tốt!
Ánh mắt Bạch Phàm híp lại cong cong như vầng trăng khuyết, cũng giơ tay chọt chọt hai má ôn nhuận nhẵn nhụi của Tô Bạch, cười ha ha nói: “Chào buổi sáng, Đại Bạch!” Oa nha, đụng vào, lại đụng vào, ta nói làn da đại sư huynh sao có thể tốt đến vậy chứ!
Đại… Bạch…
Hết bị Hắc Bào Lão Nhân gọi là Tiểu Bạch giờ lại có thêm danh hiệu Đại Bạch, Tô Bạch tỏ vẻ vô cùng chán nản!
Bạch Phàm chơi đến nghiện trò chọt chọt sờ sờ. Có thể chạm vào gương mặt như bông hoa cao lãnh của đại sư huynh, Bạch Phàm cảm thấy chết không hối tiếc.
Ta chọt, ta chọt, ta tiếp tục… Ớ? Bạch Phàm nhìn nam nhân đột nhiên nhảy ra đưa đại sư huynh về phía sau người bảo vệ, cái mặt băng hàn thế kia là đang tức giận đúng không?
“Nên xuất phát thôi, sư huynh.” Lời Mộ Thanh Giác nói ra gần như mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi. Trên gương mặt của người phía sau lúc này vẫn còn hơi hơi ửng đỏ khiến cho khuôn mặt như băng điêu ngọc mài của hắn càng thêm động lòng người. Mộ Thanh Giác nâng tay khẽ vuốt hai má hắn, phẫn nộ ghen tị trong lòng dần dần bị sự thương tiếc thay thế.
“À, ngươi là Mộ Thanh Giác sư đệ đúng không?” Bạch Phàm giờ mới kịp phản ứng, lập tức khó hiểu, “Đại sư huynh, không phải huynh nói chỉ có hai người chúng ta thôi sao? Còn Đào Bảo nữa, huynh không mang theo nó hả?”
Cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu hết, Mộ Thanh Giác thành công bị mấy chữ ‘hai người chúng ta’ kích thích, nghĩ rằng may mà có ta đi theo, nếu không sư huynh chẳng phải sẽ một mình ở chung với tên sắc ma mơ ước mỹ mạo của huynh ấy sao?!
Tô Bạch cố gắng áp chế cảm giác quái dị đang dâng lên trong lòng, giải thích: “Thanh Giác sư đệ cũng đi, Đào Bảo đã đưa đến chỗ Hà Thanh sư muội nhờ nàng chăm sóc hai ngày.”
Sắc ma mơ ước mỹ mạo của Tô Bạch gật đầu, không sao cả nói: “Cũng tốt, vậy ba người chúng ta đi thôi.”
“Đợi đã, không phải ba người, còn có chúng ta nữa!”
Vãi! Nghe thanh âm quen thuộc, Tô Bạch mặt than nhìn về phía Mộ Thanh Giác, “Sao lại thế này?”
Khóe miệng Mộ Thanh Giác giật giật, trong lòng bất mãn nhưng vẫn thành thành thật thật nói với Tô Bạch: “Đại khái là lúc ta thu dọn đồ đạc bị bọn họ nhìn thấy.”
Không sai, người tới đúng là Bùi Nhiên và Mạc Ngôn. Hơi thở Bùi Nhiên có chút hỗn loạn, xem ra là vội vàng chạy tới, nói chuyện còn hơi đứt quãng, “Đại sư huynh… Huynh thật không tốt nha, chuyện chơi vui như vậy, mà không gọi chúng ta.”
Mạc Ngôn bên cạnh cung kính thi lễ với Tô Bạch, trên mặt hơi quẫn bách: “Đại sư huynh, Bùi Nhiên chỉ là quá hiếu kỳ thôi, không phải muốn phá hoại sắp xếp của huynh đâu.”
Đến cũng đã đến rồi, Tô Bạch không thể đuổi người ta về nên dứt khoát mang đi hết cho lẹ. Tô Bạch lại mặt than: “Một khi đã như vậy thì cùng đi đi.” Vừa nói xong liền đưa Long Uyên kiếm ra, thân kiếm không ngừng biến lớn trên không trung.
Những người khác cũng lấy pháp khí ra, chỉ có Mộ Thanh Giác mỉm cười nói: “Gần đây cảnh giới của Thanh Giác không ổn định, làm phiền sư huynh đưa ta đi vậy.”
Tô Bạch rụt rè gật đầu, thực chất trong lòng đã đắc ý không chịu nổi, mẹ nó, đây là nam chính đó! Ngay cả nam chính còn phải nói với ta như thế, người phàm các ngươi còn không mau tới cúng bái!
Dẫm lên pháp khí, Tô Bạch đứng trên cao vươn tay xuống chỗ nam chính. Trong mắt Mộ Thanh Giác ánh lên hào quang, dùng sức nắm lấy tay Tô Bạch, nhẹ nhàng nhảy một cái đã đứng thẳng phía sau hắn. Đứng vững rồi cũng không buông tay mà không dấu vết tiến lên nửa bước, ghé sát vào tai Tô Bạch nhẹ giọng nói: “Đi thôi, sư huynh.” Sau đó mang ý cười nhìn lỗ tai hồng hồng của Tô Bạch.
Mẹ nó, thân mình Tô Bạch run lên, thiếu chút nữa ngã xuống dưới, không có việc gì tự nhiên dựa sát thế làm gì? Làm gì chứ?
Thân kiếm quanh quẩn linh khí, Tô Bạch đang định xuất phát lại chợt nghe một tiếng la uyển chuyển phía sau: “Đợi đã, đại sư huynh, còn muội nữa!”
Mịa! Có thể xuất phát đúng giờ được không đây?!
Nhạc Linh Nhi cưỡi tiên hạc, con hạc lớn màu trắng kia thét dài một tiếng, bay về phía Tô Bạch.
Tô Bạch tiếp tục mặt than nhìn nam chính, trong ánh mắt tràn đầy lên án, đều là lỗi của ngươi! Bạch Phàm bất mãn than thở: “Sao nàng ta cũng đến nữa?”
Mộ Thanh Giác biết Nhạc Linh Nhi tám phần là theo mình đến, thấy nàng làm cho Tô Bạch bất mãn thì vô cùng phẫn nộ, nghĩ rằng sao nữ nhân này dai quá vậy, cắt đuôi cũng không nổi. Cố tình sư huynh lại niệm tình đồng môn mà luôn nhân nhượng, mấy ngày trước còn có ý muốn ta nhận tình cảm của ả. Tuy rằng cảm giác của ta đối với nữ nhân này chỉ có chán ghét nhưng lỡ như sư huynh không chịu nổi ả cầu xin mà thật sự muốn kết duyên cho ta thì hỏng. Xem ra phải nhanh chóng giải quyết nữ nhân này mới được.
“Đại sư huynh, Mộ sư đệ.” Nhạc Linh Nhi mặc váy màu vàng nhạt, trên đầu cài mấy chiếc trâm hoa đào có nhụy bằng ngọc, thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người, lúc nói chuyện thì sóng mắt lấp lánh luôn nhìn về phía nam chính.
Đáng tiếc mị nhãn ném cho người mù xem, Mộ Thanh Giác giống như không thấy gì cả, chỉ chuyên chú nhìn Tô Bạch phía trước.
Nhạc Linh Nhi nhất thời lúng túng không chịu nổi, rồi sau đó vừa cười vừa nói: “Đại sư huynh, Linh Nhi cùng đi với các huynh.” Thấy Tô Bạch lộ vẻ mặt do dự liền nói một câu mất hứng: “Sư huynh, muội đã xin phép sư phụ, người cũng đã đồng ý rồi.” Ngụ ý là, huynh không đồng ý cũng phải đồng ý thôi.
Cứ luôn không phân rõ phải trái như vậy, Bạch Phàm lười nhìn bộ dạng điêu ngoa của Nhạc Linh Nhi, ánh mắt chuyển chuyển, nói với Tô Bạch: “Quên đi, đại sư huynh, nàng muốn đi thì cứ cho nàng đi, có điều sau này nếu người nào đó vì vậy mà xảy ra chuyện không may thì cũng đừng có ở trước mặt sư phụ mà cáo trạng này nọ.”
Bị người khác nói như vậy trước mặt Mộ Thanh Giác, Nhạc Linh Nhi vừa thẹn vừa giận, muốn bỏ về lại tiếc cơ hội được ở chung với người nọ nên chỉ trừng mắt nhìn Bạch Phàm nói: “Yên tâm đi, cho dù thực sự gặp chuyện không may, ta cũng sẽ không làm liên lụy các huynh!”
Nói đến đây Tô Bạch cũng đành đồng ý, có điều nghĩ tới năng lực gây rối của cô nương này cộng thêm một đám ma tu không rõ đang mai phục chỗ nào dưới núi, hắn liền cảm thấy đau đầu, phẫn hận trừng mắt nhìn Mộ Thanh Giác một cái, xoay người ngự kiếm phi hành.
Mộ Thanh Giác vô tội bị trừng mắt tỏ vẻ bản thân thật sự rất oan mà, ai biết nữ nhân kia động kinh cái gì nữa. Có điều ánh mắt tức giận vừa rồi của đại sư huynh, thoạt nhìn đúng là xinh đẹp dị thường. Ê! Trọng điểm của ngươi đặt vào đâu đấy?!
Thân kiếm hơi hạ xuống, vận sức chờ phát động, sau đó thình lình bay lên trời. Gió lớn gào thét, Tô Bạch đón gió mà đứng, tóc đen ngọc quan, một thân trang phục đệ tử màu lam trắng đan xen bay phấp phới, gió lớn thổi ống tay áo như đang nhảy múa.
Mộ Thanh Giác đứng phía sau si mê nhìn Tô Bạch, hai tay bất động thanh sắc nắm lấy vòng eo hắn, nhẹ nhàng tiến sát lại, ngửi mùi hương trên mái tóc hắn, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Sư huynh, con đường tu tiên gian nan dài đằng đẵng, sao ta nỡ để huynh bước đi một mình.
Về phần Tô Bạch, lúc này hắn đang nghĩ gì?
Mẹ nó, sao hôm nay gió lớn quá vậy, sẽ không ngã xuống đấy chứ? Người ta không muốn bị hủy dung đâu, hu hu hu…
~
(1) Giờ thìn: Một ngày đêm âm lịch là 12 giờ (2 tiếng đồng hồ là một giờ), bắt đầu là giờ tý (chính là 12 giờ đêm) theo thứ tự: Tý, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi. Vậy giờ thìn là khoảng 8-10h sáng.^^~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.