Chương 55
Thẩm Hề Hòa
03/12/2016
Quan Tuyết Các.
Hà Thanh đã khóc đến suýt ngất đi vài lần, tóc không búi, mặt không thoa phấn trang điểm, gương mặt tái nhợt nằm trên giường khóc hu hu.
Điền Doanh Doanh đè lại gân xanh đang nảy trên trán, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn nàng một cái, hung hăng mắng: “Khóc khóc khóc, ngươi chỉ biết khóc thôi, khóc thôi thì có ích gì. Bây giờ mọi chuyện đã biến thành thế này rồi, chỉ tại ngươi bị ma quỷ ám ảnh, bình thường không phải tâm tâm niệm niệm chỉ có đại sư huynh thôi sao? Thế thì tại sao lại làm ra chuyện như vậy?”
Nghe vậy Hà Thanh ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt sưng như quả hạch đào, “Ta… Ta cũng không biết nữa, không hiểu sao mấy ngày nay cứ hỗn loạn, sau đó nhận nhầm người khác thành sư huynh. Ta… Ta rõ ràng không muốn vậy mà, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới việc quyến rũ Tề Bách sư huynh.”
Uể oải ngáp một cái, Điền Doanh Doanh hơi mệt mỏi, miễn cưỡng hỏi: “Vậy ngươi từ sáng tới tối cứ chạy ra ngoài làm gì? Cho dù muốn ra ngoài luyện võ thì không tới Thử kiếm đài cũng nên tới Bách Thảo Viên chứ! Đang yên đang lành ngươi chạy vào chỗ ở của các sư huynh trong nội viện làm gì, một đại cô nương cả ngày chui vào phòng một đám nam nhân, không sợ người ta mắng vào mặt hay sao!”
Trong lòng Hà Thanh ủy khuất khó chịu, sao nàng có thể ngờ rằng sự việc lại biến thành thế này, còn nói cái gì mà nàng hay chạy vào chỗ ở của các sư huynh trong nội viện, căn bản là nàng không nhớ gì hết mà. Hà Thanh bất lực khóc, “Ta không biết, ta thật sự không biết mà, ta chẳng có chút ấn tượng nào với những điều ngươi nói cả, còn buổi tối hôm đó, rõ ràng ta đang ngồi thiền trong phòng mình, sao lại đi lén lút hẹn hò với Tề Bách sư huynh được, càng đừng nói tới chuyện cùng huynh ấy…”
“Con người Tề Bách sư huynh không tệ, trước kia cũng giúp đỡ ta vài lần, nhưng ta chỉ coi huynh ấy như một vị đại ca thôi, căn bản không có ý nghĩ nào khác, những điều ta nói đều là sự thật.” Hà Thanh ủy khuất nhìn Điền Doanh Doanh, “A Doanh, ngươi không tin ta ư?”
“Tin, tin, tin cái đầu ngươi ấy!” Điền Doanh Doanh vươn ngón tay chọc trán Hà Thanh, thầm oán nói: “Ngươi hỏi ta tin hay không thì có tác dụng gì, quan trọng là đại sư huynh có tin hay không, thật là, có mỗi một ngày không trông coi ngươi thôi mà ngươi đã gây ra tai họa lớn như vậy rồi!”
Nhắc tới Tô Bạch, trong lòng Hà Thanh càng thêm chua xót đau khổ, nắm chặt lấy tay Điền Doanh Doanh như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, “A Doanh, liệu sư huynh có thể vì chuyện này mà khinh thường ta, chán ghét ta, rồi cảm thấy ta vô liêm sỉ hay không?”
Điền Doanh Doanh bất đắc dĩ thở dài, “Sao ngươi lại ngốc đến vậy cơ chứ, đã đến tình trạng này rồi còn nghĩ đến hắn?”
Thấy Hà Thanh gật đầu, trong lòng Điền Doanh Doanh vừa động, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi đừng ngượng ngùng gì cả, ngươi và Tề Bách sư huynh đã làm tới bước nào rồi?”
“A Doanh!” Hà Thanh vừa thẹn vừa giận, nhắc tới chuyện đêm đó liền đỏ hết cả mặt, cắn môi nhỏ giọng nói một câu bên tai Điền Doanh Doanh.
“Nói vậy cũng không phải là không có cơ may chuyển biến.” Điền Doanh Doanh híp mắt che giấu ánh nhìn đầy sự tính kế, trong lòng mưu mô một lúc, vừa xoa trán vừa suy nghĩ tỉ mỉ mấy lần, “Ta hỏi ngươi, ngươi còn muốn ở bên đại sư huynh nữa không?”
“Đương nhiên là muốn.” Gương mặt Hà Thanh tái nhợt, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, “Nhưng ta muốn thì ích gì, đêm đó đại sư huynh đã nhìn thấy rồi, hiện tại huynh ấy chắc chắn rất ghét ta.”
“Sẽ có cách thôi.” Điền Doanh Doanh nâng tay nhẹ vuốt tóc, chưa kịp làm gì đã có vài sợi tóc rụng xuống, vì đang mải suy nghĩ nên nàng cũng không để ý, mà Hà Thanh đang im lặng khóc bên cạnh lại thấy được, nói: “A Doanh, mấy ngày nay có phải ngươi không được khỏe hay không?” Nói xong lại cảm thấy áy náy, “Ta không nên làm phiền ngươi nhiều như vậy.”
“Ngươi biết là được rồi.” Điền Doanh Doanh mắng, nói xong mới cảm thấy giọng điệu của mình không được tốt, bất giác nhíu mi, gần đây sao cứ cảm thấy tâm tình rất khó chịu nhỉ? Càng ngày càng khó khống chế cảm xúc của bản thân là sao?
“A Doanh, sắc mặt ngươi thoạt nhìn không tốt chút nào, hình như còn gầy đi nhiều, nếu không thì…” Hà Thanh cắn môi, “Ngươi về nghỉ trước đi, chuyện này không vội.”
“Thôi đi, không chết được đâu.” Điền Doanh Doanh ngồi xuống cạnh giường nghiêm túc nói: “Ngươi nhớ kỹ, bất luận ai hỏi thì ngươi đều phải nói là đêm đó chính Tề Bách sư huynh đã bắt buộc ngươi, ngươi và hắn căn bản không có tư tình gì cả, nghe thấy chưa?”
“Ngươi nói cái gì?!” Hà Thanh sửng sốt một lát mới nghĩ ra điểm mấu chốt trong lời đó, thân thể hơi hơi phát run, “Nhưng như vậy không phải là buộc Tề Bách sư huynh đi tìm đường chết hay sao? Quy củ của Vô Thượng tông vô cùng nghiêm cẩn, cho dù chưởng môn và sư phụ tha mạng cho huynh ấy thì về sau huynh ấy cũng sẽ bị hủy hoại thôi, không, ta không thể nói thế được…”
“Hà Thanh!” Điền Doanh Doanh lớn tiếng cắt ngang lời nàng, “Ngươi có biết đây là biện pháp duy nhất hiện tại hay không, nhân từ nương tay không quả quyết, ngươi thế này thì không có khả năng ở bên đại sư huynh được, có hiểu không?”
Hà Thanh bị nàng mắng liền sửng sốt, “Chẳng lẽ hãm hại Tề Bách sư huynh như vậy thì ta có thể ở bên đại sư huynh hay sao?”
“Không thử một lần, sao ngươi biết là không thể được?” Ánh mắt Điền Doanh Doanh hung ác nham hiểm, giọng điệu lại vô cùng mềm nhẹ ẩn chứa sự mê hoặc khôn cùng, “Dù sao không phải ngươi đã nói là Tề Bách sư huynh tình nguyện gánh vác tất cả trách phạt hay sao? Nếu hắn đã thích ngươi như vậy thì giúp ngươi đạt được tâm nguyện không phải là rất tốt à? Hay là ngươi định trơ mắt nhìn đại sư huynh lấy người khác?”
Hà Thanh ngây ngẩn, không thể không nói rằng Điền Doanh Doanh thật sự biết rất rõ ràng, biết được nhược điểm của nàng ở đâu, nàng gần như đã bị Điền Doanh Doanh thuyết phục, tuy là rất có lỗi với Tề Bách sư huynh nhưng nàng chỉ muốn ở bên đại sư huynh, về sau nàng sẽ bồi thường cho Tề Bách sư huynh…
Nhận ra nàng đã dao động, Điền Doanh Doanh vừa lòng cười, nhẹ nhàng vuốt hai má nàng, cười nói: “Ngươi xem, khuôn mặt này xinh đẹp đáng yêu đến mức nào, đại sư huynh sao có thể không thích chứ.”
“Được rồi, ngươi cứ cẩn thận ngẫm lại đi, ta đi nghỉ ngơi trước đây, sau đó sẽ đến Túy Mặc Cư một chuyến, giúp ngươi tìm hiểu chỗ đại sư huynh.” Trên khuôn mặt vẫn luôn tái nhợt gầy yếu của Điền Doanh Doanh lộ ra nụ cười quái dị, “Yên tâm, sớm muộn gì hắn cũng là của ngươi thôi.”
Túy Mặc Cư.
Tô Bạch mang thần sắc mệt mỏi ngồi trên ghế, hai mắt vô thần, đầu óc trống rỗng, từ đêm nhìn thấy một màn kia thì hắn vẫn luôn như vậy.
Lúc mới đầu, Mộ Thanh Giác tuy là đau lòng nhưng cũng không nóng nảy, y bóp chết mối tình đầu của người ta ngay từ trong trứng nước, dù sao vẫn nên cho người ta một chút thời gian thích ứng, nhưng càng về sau y càng nhịn không nổi nữa.
“Sư huynh, đừng ở trong phòng mà buồn rầu cả ngày như vậy, đi ra ngoài với ta một lát nhé?”
Mịa, còn đi nữa, lần trước đi theo ngươi đã thấy được thứ không nên thấy, giờ đi nữa không biết lại nhìn thấy cái quái gì đây? Tô Bạch lắc đầu.
Mộ Thanh Giác đại khái có thể đoán được điều mà hắn đang suy nghĩ, vì thế thanh âm càng thêm nhẹ, “Ngoan, không đi xa đâu, chỉ tới phụ cận Túy Mặc Cư thôi, được không?”
Ngoan con em mi! Tô Bạch cảm thấy mình sắp bị một chữ ‘ngoan’ nhu tình như nước này giật chết, quay ra định từ chối, vừa mở miệng liền đối diện với ánh mắt uy hiếp của nam chính, đôi mắt thâm thúy mê người của đối phương đang tinh tường truyền tải một thông điệp tàn nhẫn cho hắn: ‘nếu không đi ta sẽ ăn ngươi nha’, sau đó hắn liền vô cùng sáng suốt nuốt lời nói sắp ra khỏi miệng xuống.
Mợ nó, còn có nhân tính nữa hay không, một người mới thất tình cũng nhẫn tâm uy hiếp nữa, quả thực phát rồ mất!
Mộ Thanh Giác vừa lòng nắm tay hắn đi ra ngoài. Tô Bạch thích trúc xanh cho nên vùng phụ cận Túy Mặc Cư trồng một mảnh xanh ngát, hai người bước chậm trong rừng, một người cao lớn tuấn lãng, một người thon dài tuyệt mỹ, tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui.
Đi một lúc, ánh mắt Mộ Thanh Giác chợt lóe, khóe miệng gợi lên một nụ cười quỷ dị, bất động thanh sắc liếc nhìn người nào đó một cái, lúc quay lại đã khôi phục thành bộ dạng đạm mạc cương nghị.
Nhìn thiếu niên áo trắng bên cạnh, Mộ Thanh Giác lộ ra tươi cười ấm áp, tình cảm che giấu dưới đáy lòng gần như sắp tràn hết ra ngoài, y nhìn thiếu niên chăm chú, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, thực ra huynh không cần phải thương tâm như thế.”
Tô Bạch giương mắt cá chết nhìn y, rất không khách khí mà ngầm trợn trắng mắt trong lòng, móa nó đừng có nói mấy câu thiếu đánh như vậy, ta biết ngươi là nam ngựa đực, với ngươi mà nói thì ‘thất tình’ chỉ là một từ trong từ điển của người khác thôi, nhưng xin ngươi cũng phải nghĩ tới cảm nhận của ta một chút chứ! Có tin ta đánh ngươi không!
Mộ Thanh Giác tiếp tục thâm tình chân thành: “Chẳng lẽ huynh không biết có người đã thích huynh rất nhiều năm rồi ư?”
Hử? Có chuyện này nữa cơ á? Ai thế? Tô Bạch tò mò, bên cạnh hắn tới tới lui lui cũng chỉ có vài em gái kia thôi, thật đáng buồn họ còn là mấy cô vợ nhỏ tương lai của nam chính nữa.
Mộ Thanh Giác không nói gì, nâng chiếc cằm tinh xảo của người nọ lên, nhắm thẳng đôi môi khiến mình ao ước suốt bao năm qua mà hung hăng hôn xuống, thực xin lỗi, sư huynh, ta không nhịn thêm được nữa.
Nụ hôn này vừa cường thế vừa bá đạo, đôi môi khô ráo nóng bỏng hung hăng tàn sát bờ môi Tô Bạch, không cho hắn có cơ hội thích ứng liền cường ngạnh tách hai phiến môi ra, quấn lấy chiếc lưỡi nho nhỏ của hắn mà không ngừng liếm mút.
F*ck! Đây rốt cục là chuyện gì vậy! Nam chính ngươi không phải là một tên ngực đực thẳng tăm tắp hay sao? Đang thẳng vèo cái lại thành cong, các bà xã của ngươi có biết không?
Thấy hắn thất thần, trong lòng Mộ Thanh Giác ảo não, trừng phạt bằng cách cắn đầu lưỡi hắn một phát. Ưm, Tô Bạch đau khổ nhíu mày, đáy lòng rung động, chỉ cảm thấy chiếc lưỡi đang tàn sát bừa bãi trong miệng mình rất ấm áp mềm mại, mang theo hơi thở cường thế nhè nhẹ trên người nam chính, động tác của nó không ngừng mở rộng, kích thích não bộ và toàn bộ hệ thần kinh, làm cho người ta say mê. Thân thể hắn như nhũn ra, theo bản năng bám lấy áo nam chính, bất lực nhắm mắt lại.
Mộ Thanh Giác đột nhiên mở to mắt, đôi mắt lạnh như băng của y hiện lên đồng tử dựng thẳng màu vàng, lạnh lùng quét đến chỗ hai người đang nấp sau một phiến trúc xanh đối diện.
Điền Doanh Doanh đứng sau một cây trúc cao lớn, hoảng sợ nhìn một màn trước mắt, gắt gao che miệng mình, đáy lòng chấn động, thế mà… thế mà lại là loại quan hệ này sao? Chẳng trách đại sư huynh lại chăm sóc y như vậy, chẳng trách y lại có chiếm hữu dục mãnh liệt đối với đại sư huynh như thế…
Đến tận khi Tô Bạch thấy khó thở, Mộ Thanh Giác mới cực kì không nỡ mà ngừng lại, ngắm cánh môi mỏng vì bị hôn mà càng thêm hồng nhuận của hắn, đuôi mắt thì che phủ một màn hơi nước lấp lánh, đáy lòng y liền xao động, tiếp tục hôn thêm lần nữa mới buông Tô Bạch ra.
Móa, đây là nụ hôn đầu của lão tử ở cả kiếp trước lẫn kiếp này đó biết không? Quả thực là nam nhân cũng muốn rơi lệ mà, hai mắt Tô Bạch vô thần, hiển nhiên còn chưa thể chấp nhận tin dữ này.
“Sư huynh, không, Tô Bạch, ta yêu huynh.” Ánh mắt Mộ Thanh Giác kiên nghị thâm tình. Tô Bạch nghe vậy, thân thể liền chấn động, ngẩng đầu nhìn vào mắt Mộ Thanh Giác, muốn tìm ra một chút ý đùa giỡn trong mắt y, nhưng không hề có, trong đôi mắt tối đen như màn đêm kia lúc này ngoại trừ tình ý nóng rực ra thì chẳng còn điều gì nữa.
“Sao có thể thế được?” Tô Bạch không dám tin, rốt cục chỗ nào không đúng chứ?
“Sao lại không thể được.” Mộ Thanh Giác yêu thương vuốt ve hai má hắn, “Có người giúp ta thoát khỏi kiếp lưu lạc, cho ta một nơi ở ấm áp bình yên; hắn ở bên ta suốt mười năm, lúc ta còn là một tên bỏ đi không có gì ngoài hai bàn tay trắng, chỉ có người kia không ngần ngại nắm lấy tay ta; hắn luôn yên lặng lo lắng mọi chuyện cho ta, mà lại không để ta biết được; khi bị đuổi giết thì hắn bảo người khác giữ chân ta để một mình hắn đối mặt với kẻ địch; lúc ta vô ý ngã xuống vực, hắn liền không chút do dự nhảy theo. Huynh nói xem, một người như vậy, sao ta có thể không yêu hắn cho được?”
Thanh âm Tô Bạch khô khan: “Nhưng ta là nam nhân.”
Mộ Thanh Giác đầy mặt không sao cả: “Không sao, ta cũng vậy.”
Mợ nó chính vì ngươi ‘cũng vậy’ cho nên mới có vấn đề đó hiểu không?! Tô Bạch cảm thấy hình như trong lúc mơ hồ mình đã mở ra cánh cửa của một thế giới hoàn toàn mới. Nhưng mà có người còn đáng thương hơn cả hắn, tam quan đều trực tiếp được tẩy sạch một lần, chẳng qua là hắn không biết mà thôi.
Ôm lấy Tô Bạch, nhìn theo hướng người nào đó vừa rời đi, Mộ Thanh Giác chậm rãi nở nụ cười, đừng có dễ dàng chết đi đó, nếu không trò chơi này sẽ không vui nữa rồi.
Hà Thanh đã khóc đến suýt ngất đi vài lần, tóc không búi, mặt không thoa phấn trang điểm, gương mặt tái nhợt nằm trên giường khóc hu hu.
Điền Doanh Doanh đè lại gân xanh đang nảy trên trán, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn nàng một cái, hung hăng mắng: “Khóc khóc khóc, ngươi chỉ biết khóc thôi, khóc thôi thì có ích gì. Bây giờ mọi chuyện đã biến thành thế này rồi, chỉ tại ngươi bị ma quỷ ám ảnh, bình thường không phải tâm tâm niệm niệm chỉ có đại sư huynh thôi sao? Thế thì tại sao lại làm ra chuyện như vậy?”
Nghe vậy Hà Thanh ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt sưng như quả hạch đào, “Ta… Ta cũng không biết nữa, không hiểu sao mấy ngày nay cứ hỗn loạn, sau đó nhận nhầm người khác thành sư huynh. Ta… Ta rõ ràng không muốn vậy mà, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới việc quyến rũ Tề Bách sư huynh.”
Uể oải ngáp một cái, Điền Doanh Doanh hơi mệt mỏi, miễn cưỡng hỏi: “Vậy ngươi từ sáng tới tối cứ chạy ra ngoài làm gì? Cho dù muốn ra ngoài luyện võ thì không tới Thử kiếm đài cũng nên tới Bách Thảo Viên chứ! Đang yên đang lành ngươi chạy vào chỗ ở của các sư huynh trong nội viện làm gì, một đại cô nương cả ngày chui vào phòng một đám nam nhân, không sợ người ta mắng vào mặt hay sao!”
Trong lòng Hà Thanh ủy khuất khó chịu, sao nàng có thể ngờ rằng sự việc lại biến thành thế này, còn nói cái gì mà nàng hay chạy vào chỗ ở của các sư huynh trong nội viện, căn bản là nàng không nhớ gì hết mà. Hà Thanh bất lực khóc, “Ta không biết, ta thật sự không biết mà, ta chẳng có chút ấn tượng nào với những điều ngươi nói cả, còn buổi tối hôm đó, rõ ràng ta đang ngồi thiền trong phòng mình, sao lại đi lén lút hẹn hò với Tề Bách sư huynh được, càng đừng nói tới chuyện cùng huynh ấy…”
“Con người Tề Bách sư huynh không tệ, trước kia cũng giúp đỡ ta vài lần, nhưng ta chỉ coi huynh ấy như một vị đại ca thôi, căn bản không có ý nghĩ nào khác, những điều ta nói đều là sự thật.” Hà Thanh ủy khuất nhìn Điền Doanh Doanh, “A Doanh, ngươi không tin ta ư?”
“Tin, tin, tin cái đầu ngươi ấy!” Điền Doanh Doanh vươn ngón tay chọc trán Hà Thanh, thầm oán nói: “Ngươi hỏi ta tin hay không thì có tác dụng gì, quan trọng là đại sư huynh có tin hay không, thật là, có mỗi một ngày không trông coi ngươi thôi mà ngươi đã gây ra tai họa lớn như vậy rồi!”
Nhắc tới Tô Bạch, trong lòng Hà Thanh càng thêm chua xót đau khổ, nắm chặt lấy tay Điền Doanh Doanh như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, “A Doanh, liệu sư huynh có thể vì chuyện này mà khinh thường ta, chán ghét ta, rồi cảm thấy ta vô liêm sỉ hay không?”
Điền Doanh Doanh bất đắc dĩ thở dài, “Sao ngươi lại ngốc đến vậy cơ chứ, đã đến tình trạng này rồi còn nghĩ đến hắn?”
Thấy Hà Thanh gật đầu, trong lòng Điền Doanh Doanh vừa động, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi đừng ngượng ngùng gì cả, ngươi và Tề Bách sư huynh đã làm tới bước nào rồi?”
“A Doanh!” Hà Thanh vừa thẹn vừa giận, nhắc tới chuyện đêm đó liền đỏ hết cả mặt, cắn môi nhỏ giọng nói một câu bên tai Điền Doanh Doanh.
“Nói vậy cũng không phải là không có cơ may chuyển biến.” Điền Doanh Doanh híp mắt che giấu ánh nhìn đầy sự tính kế, trong lòng mưu mô một lúc, vừa xoa trán vừa suy nghĩ tỉ mỉ mấy lần, “Ta hỏi ngươi, ngươi còn muốn ở bên đại sư huynh nữa không?”
“Đương nhiên là muốn.” Gương mặt Hà Thanh tái nhợt, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, “Nhưng ta muốn thì ích gì, đêm đó đại sư huynh đã nhìn thấy rồi, hiện tại huynh ấy chắc chắn rất ghét ta.”
“Sẽ có cách thôi.” Điền Doanh Doanh nâng tay nhẹ vuốt tóc, chưa kịp làm gì đã có vài sợi tóc rụng xuống, vì đang mải suy nghĩ nên nàng cũng không để ý, mà Hà Thanh đang im lặng khóc bên cạnh lại thấy được, nói: “A Doanh, mấy ngày nay có phải ngươi không được khỏe hay không?” Nói xong lại cảm thấy áy náy, “Ta không nên làm phiền ngươi nhiều như vậy.”
“Ngươi biết là được rồi.” Điền Doanh Doanh mắng, nói xong mới cảm thấy giọng điệu của mình không được tốt, bất giác nhíu mi, gần đây sao cứ cảm thấy tâm tình rất khó chịu nhỉ? Càng ngày càng khó khống chế cảm xúc của bản thân là sao?
“A Doanh, sắc mặt ngươi thoạt nhìn không tốt chút nào, hình như còn gầy đi nhiều, nếu không thì…” Hà Thanh cắn môi, “Ngươi về nghỉ trước đi, chuyện này không vội.”
“Thôi đi, không chết được đâu.” Điền Doanh Doanh ngồi xuống cạnh giường nghiêm túc nói: “Ngươi nhớ kỹ, bất luận ai hỏi thì ngươi đều phải nói là đêm đó chính Tề Bách sư huynh đã bắt buộc ngươi, ngươi và hắn căn bản không có tư tình gì cả, nghe thấy chưa?”
“Ngươi nói cái gì?!” Hà Thanh sửng sốt một lát mới nghĩ ra điểm mấu chốt trong lời đó, thân thể hơi hơi phát run, “Nhưng như vậy không phải là buộc Tề Bách sư huynh đi tìm đường chết hay sao? Quy củ của Vô Thượng tông vô cùng nghiêm cẩn, cho dù chưởng môn và sư phụ tha mạng cho huynh ấy thì về sau huynh ấy cũng sẽ bị hủy hoại thôi, không, ta không thể nói thế được…”
“Hà Thanh!” Điền Doanh Doanh lớn tiếng cắt ngang lời nàng, “Ngươi có biết đây là biện pháp duy nhất hiện tại hay không, nhân từ nương tay không quả quyết, ngươi thế này thì không có khả năng ở bên đại sư huynh được, có hiểu không?”
Hà Thanh bị nàng mắng liền sửng sốt, “Chẳng lẽ hãm hại Tề Bách sư huynh như vậy thì ta có thể ở bên đại sư huynh hay sao?”
“Không thử một lần, sao ngươi biết là không thể được?” Ánh mắt Điền Doanh Doanh hung ác nham hiểm, giọng điệu lại vô cùng mềm nhẹ ẩn chứa sự mê hoặc khôn cùng, “Dù sao không phải ngươi đã nói là Tề Bách sư huynh tình nguyện gánh vác tất cả trách phạt hay sao? Nếu hắn đã thích ngươi như vậy thì giúp ngươi đạt được tâm nguyện không phải là rất tốt à? Hay là ngươi định trơ mắt nhìn đại sư huynh lấy người khác?”
Hà Thanh ngây ngẩn, không thể không nói rằng Điền Doanh Doanh thật sự biết rất rõ ràng, biết được nhược điểm của nàng ở đâu, nàng gần như đã bị Điền Doanh Doanh thuyết phục, tuy là rất có lỗi với Tề Bách sư huynh nhưng nàng chỉ muốn ở bên đại sư huynh, về sau nàng sẽ bồi thường cho Tề Bách sư huynh…
Nhận ra nàng đã dao động, Điền Doanh Doanh vừa lòng cười, nhẹ nhàng vuốt hai má nàng, cười nói: “Ngươi xem, khuôn mặt này xinh đẹp đáng yêu đến mức nào, đại sư huynh sao có thể không thích chứ.”
“Được rồi, ngươi cứ cẩn thận ngẫm lại đi, ta đi nghỉ ngơi trước đây, sau đó sẽ đến Túy Mặc Cư một chuyến, giúp ngươi tìm hiểu chỗ đại sư huynh.” Trên khuôn mặt vẫn luôn tái nhợt gầy yếu của Điền Doanh Doanh lộ ra nụ cười quái dị, “Yên tâm, sớm muộn gì hắn cũng là của ngươi thôi.”
Túy Mặc Cư.
Tô Bạch mang thần sắc mệt mỏi ngồi trên ghế, hai mắt vô thần, đầu óc trống rỗng, từ đêm nhìn thấy một màn kia thì hắn vẫn luôn như vậy.
Lúc mới đầu, Mộ Thanh Giác tuy là đau lòng nhưng cũng không nóng nảy, y bóp chết mối tình đầu của người ta ngay từ trong trứng nước, dù sao vẫn nên cho người ta một chút thời gian thích ứng, nhưng càng về sau y càng nhịn không nổi nữa.
“Sư huynh, đừng ở trong phòng mà buồn rầu cả ngày như vậy, đi ra ngoài với ta một lát nhé?”
Mịa, còn đi nữa, lần trước đi theo ngươi đã thấy được thứ không nên thấy, giờ đi nữa không biết lại nhìn thấy cái quái gì đây? Tô Bạch lắc đầu.
Mộ Thanh Giác đại khái có thể đoán được điều mà hắn đang suy nghĩ, vì thế thanh âm càng thêm nhẹ, “Ngoan, không đi xa đâu, chỉ tới phụ cận Túy Mặc Cư thôi, được không?”
Ngoan con em mi! Tô Bạch cảm thấy mình sắp bị một chữ ‘ngoan’ nhu tình như nước này giật chết, quay ra định từ chối, vừa mở miệng liền đối diện với ánh mắt uy hiếp của nam chính, đôi mắt thâm thúy mê người của đối phương đang tinh tường truyền tải một thông điệp tàn nhẫn cho hắn: ‘nếu không đi ta sẽ ăn ngươi nha’, sau đó hắn liền vô cùng sáng suốt nuốt lời nói sắp ra khỏi miệng xuống.
Mợ nó, còn có nhân tính nữa hay không, một người mới thất tình cũng nhẫn tâm uy hiếp nữa, quả thực phát rồ mất!
Mộ Thanh Giác vừa lòng nắm tay hắn đi ra ngoài. Tô Bạch thích trúc xanh cho nên vùng phụ cận Túy Mặc Cư trồng một mảnh xanh ngát, hai người bước chậm trong rừng, một người cao lớn tuấn lãng, một người thon dài tuyệt mỹ, tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui.
Đi một lúc, ánh mắt Mộ Thanh Giác chợt lóe, khóe miệng gợi lên một nụ cười quỷ dị, bất động thanh sắc liếc nhìn người nào đó một cái, lúc quay lại đã khôi phục thành bộ dạng đạm mạc cương nghị.
Nhìn thiếu niên áo trắng bên cạnh, Mộ Thanh Giác lộ ra tươi cười ấm áp, tình cảm che giấu dưới đáy lòng gần như sắp tràn hết ra ngoài, y nhìn thiếu niên chăm chú, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, thực ra huynh không cần phải thương tâm như thế.”
Tô Bạch giương mắt cá chết nhìn y, rất không khách khí mà ngầm trợn trắng mắt trong lòng, móa nó đừng có nói mấy câu thiếu đánh như vậy, ta biết ngươi là nam ngựa đực, với ngươi mà nói thì ‘thất tình’ chỉ là một từ trong từ điển của người khác thôi, nhưng xin ngươi cũng phải nghĩ tới cảm nhận của ta một chút chứ! Có tin ta đánh ngươi không!
Mộ Thanh Giác tiếp tục thâm tình chân thành: “Chẳng lẽ huynh không biết có người đã thích huynh rất nhiều năm rồi ư?”
Hử? Có chuyện này nữa cơ á? Ai thế? Tô Bạch tò mò, bên cạnh hắn tới tới lui lui cũng chỉ có vài em gái kia thôi, thật đáng buồn họ còn là mấy cô vợ nhỏ tương lai của nam chính nữa.
Mộ Thanh Giác không nói gì, nâng chiếc cằm tinh xảo của người nọ lên, nhắm thẳng đôi môi khiến mình ao ước suốt bao năm qua mà hung hăng hôn xuống, thực xin lỗi, sư huynh, ta không nhịn thêm được nữa.
Nụ hôn này vừa cường thế vừa bá đạo, đôi môi khô ráo nóng bỏng hung hăng tàn sát bờ môi Tô Bạch, không cho hắn có cơ hội thích ứng liền cường ngạnh tách hai phiến môi ra, quấn lấy chiếc lưỡi nho nhỏ của hắn mà không ngừng liếm mút.
F*ck! Đây rốt cục là chuyện gì vậy! Nam chính ngươi không phải là một tên ngực đực thẳng tăm tắp hay sao? Đang thẳng vèo cái lại thành cong, các bà xã của ngươi có biết không?
Thấy hắn thất thần, trong lòng Mộ Thanh Giác ảo não, trừng phạt bằng cách cắn đầu lưỡi hắn một phát. Ưm, Tô Bạch đau khổ nhíu mày, đáy lòng rung động, chỉ cảm thấy chiếc lưỡi đang tàn sát bừa bãi trong miệng mình rất ấm áp mềm mại, mang theo hơi thở cường thế nhè nhẹ trên người nam chính, động tác của nó không ngừng mở rộng, kích thích não bộ và toàn bộ hệ thần kinh, làm cho người ta say mê. Thân thể hắn như nhũn ra, theo bản năng bám lấy áo nam chính, bất lực nhắm mắt lại.
Mộ Thanh Giác đột nhiên mở to mắt, đôi mắt lạnh như băng của y hiện lên đồng tử dựng thẳng màu vàng, lạnh lùng quét đến chỗ hai người đang nấp sau một phiến trúc xanh đối diện.
Điền Doanh Doanh đứng sau một cây trúc cao lớn, hoảng sợ nhìn một màn trước mắt, gắt gao che miệng mình, đáy lòng chấn động, thế mà… thế mà lại là loại quan hệ này sao? Chẳng trách đại sư huynh lại chăm sóc y như vậy, chẳng trách y lại có chiếm hữu dục mãnh liệt đối với đại sư huynh như thế…
Đến tận khi Tô Bạch thấy khó thở, Mộ Thanh Giác mới cực kì không nỡ mà ngừng lại, ngắm cánh môi mỏng vì bị hôn mà càng thêm hồng nhuận của hắn, đuôi mắt thì che phủ một màn hơi nước lấp lánh, đáy lòng y liền xao động, tiếp tục hôn thêm lần nữa mới buông Tô Bạch ra.
Móa, đây là nụ hôn đầu của lão tử ở cả kiếp trước lẫn kiếp này đó biết không? Quả thực là nam nhân cũng muốn rơi lệ mà, hai mắt Tô Bạch vô thần, hiển nhiên còn chưa thể chấp nhận tin dữ này.
“Sư huynh, không, Tô Bạch, ta yêu huynh.” Ánh mắt Mộ Thanh Giác kiên nghị thâm tình. Tô Bạch nghe vậy, thân thể liền chấn động, ngẩng đầu nhìn vào mắt Mộ Thanh Giác, muốn tìm ra một chút ý đùa giỡn trong mắt y, nhưng không hề có, trong đôi mắt tối đen như màn đêm kia lúc này ngoại trừ tình ý nóng rực ra thì chẳng còn điều gì nữa.
“Sao có thể thế được?” Tô Bạch không dám tin, rốt cục chỗ nào không đúng chứ?
“Sao lại không thể được.” Mộ Thanh Giác yêu thương vuốt ve hai má hắn, “Có người giúp ta thoát khỏi kiếp lưu lạc, cho ta một nơi ở ấm áp bình yên; hắn ở bên ta suốt mười năm, lúc ta còn là một tên bỏ đi không có gì ngoài hai bàn tay trắng, chỉ có người kia không ngần ngại nắm lấy tay ta; hắn luôn yên lặng lo lắng mọi chuyện cho ta, mà lại không để ta biết được; khi bị đuổi giết thì hắn bảo người khác giữ chân ta để một mình hắn đối mặt với kẻ địch; lúc ta vô ý ngã xuống vực, hắn liền không chút do dự nhảy theo. Huynh nói xem, một người như vậy, sao ta có thể không yêu hắn cho được?”
Thanh âm Tô Bạch khô khan: “Nhưng ta là nam nhân.”
Mộ Thanh Giác đầy mặt không sao cả: “Không sao, ta cũng vậy.”
Mợ nó chính vì ngươi ‘cũng vậy’ cho nên mới có vấn đề đó hiểu không?! Tô Bạch cảm thấy hình như trong lúc mơ hồ mình đã mở ra cánh cửa của một thế giới hoàn toàn mới. Nhưng mà có người còn đáng thương hơn cả hắn, tam quan đều trực tiếp được tẩy sạch một lần, chẳng qua là hắn không biết mà thôi.
Ôm lấy Tô Bạch, nhìn theo hướng người nào đó vừa rời đi, Mộ Thanh Giác chậm rãi nở nụ cười, đừng có dễ dàng chết đi đó, nếu không trò chơi này sẽ không vui nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.