Chương 70
Thẩm Hề Hòa
03/12/2016
Bạch Phàm kéo ống tay áo Tô Bạch, thấp giọng tò mò hỏi: “Ba vị tiên tử ca múa cầm là gì vậy?”
“Đương nhiên là ba nữ tử xinh đẹp Tiết Diệu Âm, Hứa Điệp Vũ và Phó Bảo Cầm. Nghe nói Tiết Diệu Âm thiện về ca hát, giọng hát thanh lệ uyển chuyển như chim hoàng oanh, mỗi lần cất tiếng là lại gọi tới biết bao linh điểu linh thú. Hứa Điệp Vũ thì không cần nhiều lời thêm nữa. Phó Bảo Cầm có cầm kỹ(1) độc bộ thiên hạ, đàn một khúc xong dư âm còn đến tận ba ngày sau.” Tô Bạch hồi tưởng kỹ năng mà mình đặt ra cho ba nàng, sau đó thấp giọng giải thích.
Bạch Phàm nhìn Hứa Điệp Vũ nói: “Không biết hai người còn lại trông như thế nào nhỉ, đáng tiếc không được gặp họ.”
Uống chút rượu, tinh thần Tô Bạch hơi mất tỉnh táo liền thuận miệng nói: “Không phải đã gặp hết rồi hay sao.”
“Hả, sao lại thế được?”
“Thiếu nữ đánh đàn trên gác cao vừa rồi chính là Phó Bảo Cầm.”
“Nhưng mà ta cảm thấy tuy tiếng đàn rất hay nhưng cũng đâu có lợi hại như trong lời đồn ha, chẳng lẽ là tin đồn không chính xác?” Bạch Phàm vừa chớp chớp đôi mắt to vừa hỏi lại.
Hiếm có một lần Tô Bạch không bị vẻ đáng yêu của Bạch Phàm đả động, bởi vì hắn đột nhiên ý thức được bản thân mình biết quá nhiều, trong tình huống bình thường thì ‘Tô Bạch’ tuyệt đối sẽ không biết thiếu nữ trên gác cao kia là Phó Bảo Cầm. Không thấy cả nam chính lẫn Bùi Nhiên đều quay đầu kinh ngạc nhìn hắn rồi mới vờ như không có chuyện gì dời mắt hay sao.
Thời gian kế tiếp, Tô Bạch gắt gao ngậm chặt miệng, mặc kệ ngọn lửa hóng chuyện của Bạch Phàm cháy hừng hực.
“Điệp Vũ.” Ân Hồng Tụ liếc kẻ dám nói năng lỗ mãng ban nãy một cái, đáy lòng cười lạnh, sớm muộn cũng có lúc cho gã biết tay, sau đó ngoắc tay ra hiệu cho Hứa Điệp Vũ bước tới.
Hứa Điệp Vũ thướt tha bước tới, cúi đầu nói: “Các chủ có gì sai bảo?”
“Mang các đệ tử đi kính rượu các vị đạo trưởng đi.”
Trong mắt Hứa Điệp Vũ loé lên ánh sáng, ôn nhu cầm lấy một bình rượu, quay đầu ra hiệu với các vũ nữ. Các vũ nữ hiểu ý, đều chia ra các bàn kính rượu, nói nói cười cười, mị nhãn như tơ, đến lúc này thậm chí có kẻ còn dám động tay động chân, hai bên đều cười rộ lên khiến Tô Bạch sợ tới mức lập tức xoay người, chẳng nói chẳng rằng, giơ tay che mắt Bạch Phàm. Bạch Phàm còn muốn tránh ra nhưng vẫn bị hắn chặn lại.
Vừa được Vân Tiêu giải vây, Hứa Điệp Vũ có lòng cảm kích liền đi tới bàn của Ngọc Hoa phái kính rượu trước. Nhìn kỹ thì thấy vị Vân Tiêu đạo trưởng này cao lớn cường tráng, khí chất bất phàm, trong ngũ quan sắc bén lộ ra ngạo khí, hảo cảm của nàng đối với y lại tăng thêm một bậc. Nàng cúi đầu tỏ lòng biết ơn, khẽ nâng tay tháo khăn che mặt để uống rượu, khoé mắt vẫn theo dõi Vân Tiêu, âm thầm đánh giá thần sắc của y, thấy y không nhân cơ hội nhìn dung mạo của mình như những nam nhân khác thì vừa có chút thất vọng vừa có chút không cam lòng.
Lần này phần lớn các tông môn đều cử các đệ tử tinh anh tới, tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, hơn nữa nhóm vũ nữ như có như không dụ dỗ, tình huống càng thêm khó nhìn. Ân Hồng Tụ che giấu châm biếm nơi đáy mắt, khẽ buông mi uống rượu, làm bộ như chẳng biết gì hết. Mọi người thấy nàng như thế thì càng thêm lớn mật, mượn cớ say rượu, tốp năm tốp ba lần lượt ôm nhuyễn ngọc ôn hương(2) rời đi. Ân Hồng Tụ cười như không cười, gật đầu mặc kệ bọn họ.
Lo lắng sẽ dạy hư trẻ nhỏ nên Tô Bạch dùng mắt ra hiệu cho Diệp Mính, Diệp Mính hiểu ý, nắm lấy cổ tay Bạch Phàm, đè lên mạch môn của hắn, lôi về Thập Cẩm Các.
Thời gian trôi qua, số tu sĩ trong đình thuỷ tạ ngày càng ít, Ân Hồng Tụ hứng thú quét mắt qua những người còn lại. Trên gác cao phía đối diện, nữ tử áo trắng kia không biết đã quay lại từ khi nào, tiếng đàn nhẹ nhàng thanh thoát khiến cho người nghe cảm thấy vui vẻ thoái mái, một sự ấm áp lướt qua đáy lòng, mọi người kìm lòng không đậu mà mỉm cười.
Muốn tăng mạnh công kích về mặt tinh thần ư? Tô Bạch buông mắt, cố gắng khiến mình không nghĩ lung tung. Tâm tư Mạc Ngôn thuần khiết nên sẽ không bị tiếng đàn dụ dỗ, Bùi Nhiên thì khỏi phải nói, còn Mộ Thanh Giác lại có huyết mạch Huyền Xà, ngoại trừ thân thể bách độc bất xâm ra còn có sức phòng ngự tinh thần rất mạnh, hẳn là cũng không có vấn đề gì.
Tiếng đàn càng ngày càng ôn nhu kiều diễm, đầu óc Tô Bạch cũng càng ngày càng mịt mờ hoảng hốt. Mộ Thanh Giác thấy hắn như thế, nội tâm lo lắng, vứt cho Bùi Nhiên một ánh mắt bao hàm cảnh cáo. Bùi Nhiên bất đắc dĩ nhún vai, ý bảo đã nhiều năm rồi mình không về Linh Lung các, không quản nổi những người mới kia.
Đúng lúc này, Hứa Điệp Vũ chầm chậm đi tới, ôn nhu hỏi: “Đạo trưởng có chỗ nào không khoẻ hay sao?” Tô Bạch đang định đáp lại, ngẩng đầu nhìn mới thấy người ta căn bản là không chú ý tới mình, ánh mắt cứ dính trên đầu mày nhíu chặt của Mộ Thanh Giác.
Mộ Thanh Giác lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, nửa ôm nửa đỡ Tô Bạch dựa vào lòng mình, nói ra lời chứa thâm ý: “Như vậy chẳng phải đúng như mong muốn của các người hay sao.” Ánh mắt y lãnh liệt tàn khốc khiến cho nội tâm Hứa Điệp Vũ cả kinh.
Bùi Nhiên thở dài một tiếng, Ân Hồng Tụ nóng lòng làm việc, không từ thủ đoạn cho nên mới làm liên luỵ tới Tô Bạch, đã phạm vào điều tối kỵ của Mộ Thanh Giác. Hắn dùng mắt ra hiệu cho Ân Hồng Tụ, ý bảo nàng hãy biết chừng mực.
Nhận được ánh mắt của hắn, Ân Hồng Tụ cẩn thận đánh giá biểu tình của Mộ Thanh Giác. Trong những bình rượu đêm nay đều được bỏ thêm thuốc thúc tình bí mật đặc chế của Linh Lung các. Để phòng ngừa bị bại lộ nên hàm lượng thuốc cho vào rất nhỏ, nhưng khúc nhạc mà Phó Bảo Cầm đàn và điệu múa của Hứa Điệp Vũ ban nãy đều ẩn giấu huyền cơ, có thể mê hoặc lòng người. Mấy thứ này để riêng thì chẳng có gì đặc biệt nhưng kết hợp lại thì có thể khiến người ta phun trào máu nóng. Thế mà thần sắc Mộ Thanh Giác này lại chẳng mảy may biến hoá, thật là thú vị. Lại nhìn kỹ mấy người ngồi cạnh y, tuy sắc mặt đỏ hồng nhưng không đến tình trạng ý loạn tình mê, ngay cả thần sắc của mấy người bên Ngọc Hoa phái cũng vô cùng bình tĩnh.
Trong lòng Ân Hồng Tụ thở dài, tinh anh của ngũ đại tông phái đã trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ? Nàng nào có biết rằng bọn Vân Tiêu đã được sư phụ Vô Ưu chân nhân dặn trước, bảo bọn họ chớ gần nữ sắc, cho mỗi người một viên đan dược, cắt đứt dục niệm, thanh lọc đạo tâm, vừa vặn chính là khắc tinh của thuốc thúc tình này.
Về phần Tô Bạch, chớ nhìn hắn đỏ hồng cả mặt, đó chỉ là do hắn dễ say rượu, kỳ thực hắn thanh tỉnh hơn bề ngoài nhiều. Hắn là người biết trước cốt truyện, cho dù nghe đàn hay xem múa đều vô cùng cảnh giác, đương nhiên không dễ dàng bị dao động.
Lúc này phần lớn khách trong đình thuỷ tạ đều đã rời đi, chỉ còn lại mấy người Vô Thượng tông và Ngọc Hoa phái. Vân Tiêu vẫn mang bộ dạng ung dung không hề sợ hãi, vừa uống từng ly rượu như uống nước lã, vừa hưng trí nhìn Tô Bạch đang rúc trong lòng Mộ Thanh Giác. Hồng Môn Yến(3) này của Ân Hồng Tụ đúng là có chút thú vị, cúi đầu nhìn dung dịch ánh màu hổ phách trong tay, thứ này chỉ sợ cũng phải tốn công lớn mới làm ra được, khó trách nhiều người bị đánh bại như vậy. Nếu không được sư phụ ban cho đan dược từ trước, mấy người Ngọc Hoa phái bọn họ cũng không nhất định là có thể dễ dàng tránh thoát. Có điều, Vân Tiêu nhớ đến bộ dạng ngưng mi trầm tư của sư phụ lúc ấy, trong lòng bỗng nhiên suy nghĩ, mỗi khi đề cập tới Linh Lung các thì thần sắc sư phụ đều rất là quái dị, lần này lại dặn bọn họ phải cẩn thận mọi bề, mà đan dược của sư phụ vừa vặn là khắc tinh của loại rượu này. Hết thảy chỉ là trùng hợp hay là… Chẳng lẽ sư phụ và Linh Lung các có mối quan hệ sâu xa nào đó ư?
Mộ Thanh Giác lo lắng Tô Bạch không thoái mái, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Ngọc Hoa phái cũng nhân cơ hội cáo từ. Ân Hồng Tụ gọi hai thiếu niên mi thanh mục tú đưa bọn họ về.
Tô Bạch nhìn thiếu niên dẫn đường phía trước khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, thân hình đơn bạc nhỏ gầy, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, hắn nghĩ vừa rồi là một đám tỳ nữ áo xanh tiễn khách, sao đến lượt chúng ta lại đổi thành mỹ thiếu niên?
Mỹ thiếu niên dẫn đường cầm hoa đăng làm bằng lưu ly, dẫn bọn họ về Thập Cẩm các. Nhìn mấy người đi trước, Bùi Nhiên bước chậm lại hai bước, tụt lại sau cùng, lúc bước qua chỗ thiếu niên kia thì dừng một chút. Thiếu niên mỉm cười với hắn, ôn nhu nói: “Thưa khách quý, ngài làm rơi đồ.” Nói xong liền lấy một chiếc ngọc giản từ trong tay áo ra đưa cho Bùi Nhiên.
“Ai yo, ta thật đúng là! Đa tạ, đa tạ.” Bùi Nhiên cười hì hì nhận lấy.
Quỳnh Phương Uyển.
Bọn Tô Bạch vừa đi khuất, Ân Hồng Tụ liền ngồi ngay ngắn lại, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía hồ nước, tâm tư cuồn cuộn, hai mắt thanh minh, làm gì còn bộ dạng uống say như vừa rồi?
Thiếu nữ áo trắng ôm đàn cổ bước tới, thấy thần sắc của Ân Hồng Tụ liền hơi ngừng bước, mặt mang nghi hoặc nhìn về phía Hứa Điệp Vũ. Hứa Điệp Vũ lắc đầu, ý bảo không sao cả.
Ân Hồng Tụ phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Phó Bảo Cầm, “Vết thương cũ của ngươi chưa khỏi hẳn, tối nay đã làm khó ngươi rồi.”
Phó Bảo Cầm lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Đã không còn đáng ngại nữa rồi, ta thì không sao nhưng hình như hiệu quả không được tốt cho lắm.” Nàng nói xong liền quan sát biểu tình của Ân Hồng Tụ.
Nhắc tới chuyện này, Ân Hồng Tụ cũng nhíu mày, “Ngươi đã làm hết sức rồi, chuyện này chẳng thể trách ngươi được, không ngờ hắn lại có ý chí kiên định đến vậy, có điều, con người ai cũng có nhược điểm, sớm muộn cũng tìm được cách khác thôi.” Ngón tay sơn móng đỏ sẫm khẽ vuốt trán, hiển nhiên đêm nay nàng cũng chẳng thoái mái gì.
Hứa Điệp Vũ thấy vậy liền khuyên nhủ: “Thân thể quan trọng hơn, các chủ không cần phải nhất thời vội vàng.”
Ánh mắt Ân Hồng Tụ có chút bi thương, nàng đứng lên, nhìn về phía đèn đuốc rực rỡ bên ngoài đình thuỷ tạ, “Bảo Cầm, Điệp Vũ, ta cũng không gạt các ngươi, tu vi của ta đã luẩn quẩn ở cuối Kết Đan kỳ nhiều năm rồi, chỉ sợ là khó có thể đột phá được. Nếu còn không thành công thì ta thật sự chỉ có thể sống thêm vài năm nữa, kỳ thực ta chết cũng chẳng đáng gì, nhưng Đại Đạo môn và Tiêu Lâu vẫn luôn như hổ rình mồi, hận không thể ăn sống nuốt tươi các đệ tử trong các, đến lúc đó các ngươi phải làm sao đây?”
“Các chủ…” Sắc mặt Phó Bảo Cầm và Hứa Điệp Vũ rất khó coi, nghẹn ngào một tiếng, cũng muốn khuyên bảo nhưng lại biết rõ những điều Ân Hồng Tụ nói đều là sự thật.
“Được rồi.” Ân Hồng Tụ thu tầm mắt lại, rút đi thần sắc yếu ớt, mặt mày lại sắc bén, nháy mắt quay trở về hình tượng các chủ cao cao tại thượng, “Khóc cái gì, vẫn chưa tới bước đường cùng cơ mà. Tối nay ta đã cẩn thận quan sát, Mộ Thanh Giác kia tuyệt đối không phải người tầm thường, tuy hắn muốn ẩn giấu nhưng khí thế cả người lại chẳng thể lừa gạt được. Nếu có thể khiến hắn về phe chúng ta thì Linh Lung các có thể xoay chuyển rồi.”
Phó Bảo Cầm và Hứa Điệp Vũ nhìn nhau, ngăn nước mắt lại, cố gắng nâng cao tinh thần. Phó Bảo Cầm tương đối cẩn thận, nhíu mày nói: “Có điều hắn thật sự là hậu nhân của Cơ các chủ sao, nếu thật thì tốt, nếu không thì chẳng phải chúng ta đã dẫn sói vào nhà ư?”
“Điều này thì không cần lo lắng.” Ân Hồng Tụ nghĩ nghĩ rồi đáp, “Việc này ta sẽ tự mình kiểm chứng.”
So với hai người kia thì Hứa Điệp Vũ lại có điều lo lắng khác. Nàng hồi tưởng lúc nãy khi tiếp xúc trong khoảng cách gần với Mộ Thanh Giác, đối phương lơ đãng toát ra khí thế hung ác nham hiểm lại tàn khốc, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, “Ta thấy Mộ Thanh Giác kia không giống kẻ có thể dễ dàng khống chế, hắn vừa không ham nữ sắc, lại không có nhược điểm gì nằm trong tay chúng ta, nếu hắn nổi lên dị tâm thì tính sao?”
Lời nàng nói không phải không có lý, Ân Hồng Tụ nâng tay nhẹ vuốt khoé mắt, “Đâu phải ta không biết điều đó nhưng hắn là sự lựa chọn tốt nhất. Có rất nhiều kẻ đang rình rập Linh Lung các, nếu chúng ta không chịu hành động thì sẽ nhận kết cục bị bọn chúng ăn sống nuốt tươi, mà ta cũng không đủ thời gian để chờ đợi thêm nữa.”
Làn da bóng loáng trắng nõn giống như một thiếu nữ đương độ thanh xuân nhưng trong lòng Ân Hồng Tụ lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nàng đã phải bảo vệ Linh Lung các này rất lâu rồi.
~
(1) Cầm kỹ: kỹ năng chơi đàn.
(2) Nhuyễn ngọc ôn hương: ý chỉ phụ nữ.
(3) Hồng Môn Yến: là một sự kiện diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của triều đại nhà Tần. Mọi người search google để biết thêm chi tiết nhé.^^~
“Đương nhiên là ba nữ tử xinh đẹp Tiết Diệu Âm, Hứa Điệp Vũ và Phó Bảo Cầm. Nghe nói Tiết Diệu Âm thiện về ca hát, giọng hát thanh lệ uyển chuyển như chim hoàng oanh, mỗi lần cất tiếng là lại gọi tới biết bao linh điểu linh thú. Hứa Điệp Vũ thì không cần nhiều lời thêm nữa. Phó Bảo Cầm có cầm kỹ(1) độc bộ thiên hạ, đàn một khúc xong dư âm còn đến tận ba ngày sau.” Tô Bạch hồi tưởng kỹ năng mà mình đặt ra cho ba nàng, sau đó thấp giọng giải thích.
Bạch Phàm nhìn Hứa Điệp Vũ nói: “Không biết hai người còn lại trông như thế nào nhỉ, đáng tiếc không được gặp họ.”
Uống chút rượu, tinh thần Tô Bạch hơi mất tỉnh táo liền thuận miệng nói: “Không phải đã gặp hết rồi hay sao.”
“Hả, sao lại thế được?”
“Thiếu nữ đánh đàn trên gác cao vừa rồi chính là Phó Bảo Cầm.”
“Nhưng mà ta cảm thấy tuy tiếng đàn rất hay nhưng cũng đâu có lợi hại như trong lời đồn ha, chẳng lẽ là tin đồn không chính xác?” Bạch Phàm vừa chớp chớp đôi mắt to vừa hỏi lại.
Hiếm có một lần Tô Bạch không bị vẻ đáng yêu của Bạch Phàm đả động, bởi vì hắn đột nhiên ý thức được bản thân mình biết quá nhiều, trong tình huống bình thường thì ‘Tô Bạch’ tuyệt đối sẽ không biết thiếu nữ trên gác cao kia là Phó Bảo Cầm. Không thấy cả nam chính lẫn Bùi Nhiên đều quay đầu kinh ngạc nhìn hắn rồi mới vờ như không có chuyện gì dời mắt hay sao.
Thời gian kế tiếp, Tô Bạch gắt gao ngậm chặt miệng, mặc kệ ngọn lửa hóng chuyện của Bạch Phàm cháy hừng hực.
“Điệp Vũ.” Ân Hồng Tụ liếc kẻ dám nói năng lỗ mãng ban nãy một cái, đáy lòng cười lạnh, sớm muộn cũng có lúc cho gã biết tay, sau đó ngoắc tay ra hiệu cho Hứa Điệp Vũ bước tới.
Hứa Điệp Vũ thướt tha bước tới, cúi đầu nói: “Các chủ có gì sai bảo?”
“Mang các đệ tử đi kính rượu các vị đạo trưởng đi.”
Trong mắt Hứa Điệp Vũ loé lên ánh sáng, ôn nhu cầm lấy một bình rượu, quay đầu ra hiệu với các vũ nữ. Các vũ nữ hiểu ý, đều chia ra các bàn kính rượu, nói nói cười cười, mị nhãn như tơ, đến lúc này thậm chí có kẻ còn dám động tay động chân, hai bên đều cười rộ lên khiến Tô Bạch sợ tới mức lập tức xoay người, chẳng nói chẳng rằng, giơ tay che mắt Bạch Phàm. Bạch Phàm còn muốn tránh ra nhưng vẫn bị hắn chặn lại.
Vừa được Vân Tiêu giải vây, Hứa Điệp Vũ có lòng cảm kích liền đi tới bàn của Ngọc Hoa phái kính rượu trước. Nhìn kỹ thì thấy vị Vân Tiêu đạo trưởng này cao lớn cường tráng, khí chất bất phàm, trong ngũ quan sắc bén lộ ra ngạo khí, hảo cảm của nàng đối với y lại tăng thêm một bậc. Nàng cúi đầu tỏ lòng biết ơn, khẽ nâng tay tháo khăn che mặt để uống rượu, khoé mắt vẫn theo dõi Vân Tiêu, âm thầm đánh giá thần sắc của y, thấy y không nhân cơ hội nhìn dung mạo của mình như những nam nhân khác thì vừa có chút thất vọng vừa có chút không cam lòng.
Lần này phần lớn các tông môn đều cử các đệ tử tinh anh tới, tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, hơn nữa nhóm vũ nữ như có như không dụ dỗ, tình huống càng thêm khó nhìn. Ân Hồng Tụ che giấu châm biếm nơi đáy mắt, khẽ buông mi uống rượu, làm bộ như chẳng biết gì hết. Mọi người thấy nàng như thế thì càng thêm lớn mật, mượn cớ say rượu, tốp năm tốp ba lần lượt ôm nhuyễn ngọc ôn hương(2) rời đi. Ân Hồng Tụ cười như không cười, gật đầu mặc kệ bọn họ.
Lo lắng sẽ dạy hư trẻ nhỏ nên Tô Bạch dùng mắt ra hiệu cho Diệp Mính, Diệp Mính hiểu ý, nắm lấy cổ tay Bạch Phàm, đè lên mạch môn của hắn, lôi về Thập Cẩm Các.
Thời gian trôi qua, số tu sĩ trong đình thuỷ tạ ngày càng ít, Ân Hồng Tụ hứng thú quét mắt qua những người còn lại. Trên gác cao phía đối diện, nữ tử áo trắng kia không biết đã quay lại từ khi nào, tiếng đàn nhẹ nhàng thanh thoát khiến cho người nghe cảm thấy vui vẻ thoái mái, một sự ấm áp lướt qua đáy lòng, mọi người kìm lòng không đậu mà mỉm cười.
Muốn tăng mạnh công kích về mặt tinh thần ư? Tô Bạch buông mắt, cố gắng khiến mình không nghĩ lung tung. Tâm tư Mạc Ngôn thuần khiết nên sẽ không bị tiếng đàn dụ dỗ, Bùi Nhiên thì khỏi phải nói, còn Mộ Thanh Giác lại có huyết mạch Huyền Xà, ngoại trừ thân thể bách độc bất xâm ra còn có sức phòng ngự tinh thần rất mạnh, hẳn là cũng không có vấn đề gì.
Tiếng đàn càng ngày càng ôn nhu kiều diễm, đầu óc Tô Bạch cũng càng ngày càng mịt mờ hoảng hốt. Mộ Thanh Giác thấy hắn như thế, nội tâm lo lắng, vứt cho Bùi Nhiên một ánh mắt bao hàm cảnh cáo. Bùi Nhiên bất đắc dĩ nhún vai, ý bảo đã nhiều năm rồi mình không về Linh Lung các, không quản nổi những người mới kia.
Đúng lúc này, Hứa Điệp Vũ chầm chậm đi tới, ôn nhu hỏi: “Đạo trưởng có chỗ nào không khoẻ hay sao?” Tô Bạch đang định đáp lại, ngẩng đầu nhìn mới thấy người ta căn bản là không chú ý tới mình, ánh mắt cứ dính trên đầu mày nhíu chặt của Mộ Thanh Giác.
Mộ Thanh Giác lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, nửa ôm nửa đỡ Tô Bạch dựa vào lòng mình, nói ra lời chứa thâm ý: “Như vậy chẳng phải đúng như mong muốn của các người hay sao.” Ánh mắt y lãnh liệt tàn khốc khiến cho nội tâm Hứa Điệp Vũ cả kinh.
Bùi Nhiên thở dài một tiếng, Ân Hồng Tụ nóng lòng làm việc, không từ thủ đoạn cho nên mới làm liên luỵ tới Tô Bạch, đã phạm vào điều tối kỵ của Mộ Thanh Giác. Hắn dùng mắt ra hiệu cho Ân Hồng Tụ, ý bảo nàng hãy biết chừng mực.
Nhận được ánh mắt của hắn, Ân Hồng Tụ cẩn thận đánh giá biểu tình của Mộ Thanh Giác. Trong những bình rượu đêm nay đều được bỏ thêm thuốc thúc tình bí mật đặc chế của Linh Lung các. Để phòng ngừa bị bại lộ nên hàm lượng thuốc cho vào rất nhỏ, nhưng khúc nhạc mà Phó Bảo Cầm đàn và điệu múa của Hứa Điệp Vũ ban nãy đều ẩn giấu huyền cơ, có thể mê hoặc lòng người. Mấy thứ này để riêng thì chẳng có gì đặc biệt nhưng kết hợp lại thì có thể khiến người ta phun trào máu nóng. Thế mà thần sắc Mộ Thanh Giác này lại chẳng mảy may biến hoá, thật là thú vị. Lại nhìn kỹ mấy người ngồi cạnh y, tuy sắc mặt đỏ hồng nhưng không đến tình trạng ý loạn tình mê, ngay cả thần sắc của mấy người bên Ngọc Hoa phái cũng vô cùng bình tĩnh.
Trong lòng Ân Hồng Tụ thở dài, tinh anh của ngũ đại tông phái đã trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ? Nàng nào có biết rằng bọn Vân Tiêu đã được sư phụ Vô Ưu chân nhân dặn trước, bảo bọn họ chớ gần nữ sắc, cho mỗi người một viên đan dược, cắt đứt dục niệm, thanh lọc đạo tâm, vừa vặn chính là khắc tinh của thuốc thúc tình này.
Về phần Tô Bạch, chớ nhìn hắn đỏ hồng cả mặt, đó chỉ là do hắn dễ say rượu, kỳ thực hắn thanh tỉnh hơn bề ngoài nhiều. Hắn là người biết trước cốt truyện, cho dù nghe đàn hay xem múa đều vô cùng cảnh giác, đương nhiên không dễ dàng bị dao động.
Lúc này phần lớn khách trong đình thuỷ tạ đều đã rời đi, chỉ còn lại mấy người Vô Thượng tông và Ngọc Hoa phái. Vân Tiêu vẫn mang bộ dạng ung dung không hề sợ hãi, vừa uống từng ly rượu như uống nước lã, vừa hưng trí nhìn Tô Bạch đang rúc trong lòng Mộ Thanh Giác. Hồng Môn Yến(3) này của Ân Hồng Tụ đúng là có chút thú vị, cúi đầu nhìn dung dịch ánh màu hổ phách trong tay, thứ này chỉ sợ cũng phải tốn công lớn mới làm ra được, khó trách nhiều người bị đánh bại như vậy. Nếu không được sư phụ ban cho đan dược từ trước, mấy người Ngọc Hoa phái bọn họ cũng không nhất định là có thể dễ dàng tránh thoát. Có điều, Vân Tiêu nhớ đến bộ dạng ngưng mi trầm tư của sư phụ lúc ấy, trong lòng bỗng nhiên suy nghĩ, mỗi khi đề cập tới Linh Lung các thì thần sắc sư phụ đều rất là quái dị, lần này lại dặn bọn họ phải cẩn thận mọi bề, mà đan dược của sư phụ vừa vặn là khắc tinh của loại rượu này. Hết thảy chỉ là trùng hợp hay là… Chẳng lẽ sư phụ và Linh Lung các có mối quan hệ sâu xa nào đó ư?
Mộ Thanh Giác lo lắng Tô Bạch không thoái mái, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Ngọc Hoa phái cũng nhân cơ hội cáo từ. Ân Hồng Tụ gọi hai thiếu niên mi thanh mục tú đưa bọn họ về.
Tô Bạch nhìn thiếu niên dẫn đường phía trước khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, thân hình đơn bạc nhỏ gầy, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, hắn nghĩ vừa rồi là một đám tỳ nữ áo xanh tiễn khách, sao đến lượt chúng ta lại đổi thành mỹ thiếu niên?
Mỹ thiếu niên dẫn đường cầm hoa đăng làm bằng lưu ly, dẫn bọn họ về Thập Cẩm các. Nhìn mấy người đi trước, Bùi Nhiên bước chậm lại hai bước, tụt lại sau cùng, lúc bước qua chỗ thiếu niên kia thì dừng một chút. Thiếu niên mỉm cười với hắn, ôn nhu nói: “Thưa khách quý, ngài làm rơi đồ.” Nói xong liền lấy một chiếc ngọc giản từ trong tay áo ra đưa cho Bùi Nhiên.
“Ai yo, ta thật đúng là! Đa tạ, đa tạ.” Bùi Nhiên cười hì hì nhận lấy.
Quỳnh Phương Uyển.
Bọn Tô Bạch vừa đi khuất, Ân Hồng Tụ liền ngồi ngay ngắn lại, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía hồ nước, tâm tư cuồn cuộn, hai mắt thanh minh, làm gì còn bộ dạng uống say như vừa rồi?
Thiếu nữ áo trắng ôm đàn cổ bước tới, thấy thần sắc của Ân Hồng Tụ liền hơi ngừng bước, mặt mang nghi hoặc nhìn về phía Hứa Điệp Vũ. Hứa Điệp Vũ lắc đầu, ý bảo không sao cả.
Ân Hồng Tụ phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Phó Bảo Cầm, “Vết thương cũ của ngươi chưa khỏi hẳn, tối nay đã làm khó ngươi rồi.”
Phó Bảo Cầm lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Đã không còn đáng ngại nữa rồi, ta thì không sao nhưng hình như hiệu quả không được tốt cho lắm.” Nàng nói xong liền quan sát biểu tình của Ân Hồng Tụ.
Nhắc tới chuyện này, Ân Hồng Tụ cũng nhíu mày, “Ngươi đã làm hết sức rồi, chuyện này chẳng thể trách ngươi được, không ngờ hắn lại có ý chí kiên định đến vậy, có điều, con người ai cũng có nhược điểm, sớm muộn cũng tìm được cách khác thôi.” Ngón tay sơn móng đỏ sẫm khẽ vuốt trán, hiển nhiên đêm nay nàng cũng chẳng thoái mái gì.
Hứa Điệp Vũ thấy vậy liền khuyên nhủ: “Thân thể quan trọng hơn, các chủ không cần phải nhất thời vội vàng.”
Ánh mắt Ân Hồng Tụ có chút bi thương, nàng đứng lên, nhìn về phía đèn đuốc rực rỡ bên ngoài đình thuỷ tạ, “Bảo Cầm, Điệp Vũ, ta cũng không gạt các ngươi, tu vi của ta đã luẩn quẩn ở cuối Kết Đan kỳ nhiều năm rồi, chỉ sợ là khó có thể đột phá được. Nếu còn không thành công thì ta thật sự chỉ có thể sống thêm vài năm nữa, kỳ thực ta chết cũng chẳng đáng gì, nhưng Đại Đạo môn và Tiêu Lâu vẫn luôn như hổ rình mồi, hận không thể ăn sống nuốt tươi các đệ tử trong các, đến lúc đó các ngươi phải làm sao đây?”
“Các chủ…” Sắc mặt Phó Bảo Cầm và Hứa Điệp Vũ rất khó coi, nghẹn ngào một tiếng, cũng muốn khuyên bảo nhưng lại biết rõ những điều Ân Hồng Tụ nói đều là sự thật.
“Được rồi.” Ân Hồng Tụ thu tầm mắt lại, rút đi thần sắc yếu ớt, mặt mày lại sắc bén, nháy mắt quay trở về hình tượng các chủ cao cao tại thượng, “Khóc cái gì, vẫn chưa tới bước đường cùng cơ mà. Tối nay ta đã cẩn thận quan sát, Mộ Thanh Giác kia tuyệt đối không phải người tầm thường, tuy hắn muốn ẩn giấu nhưng khí thế cả người lại chẳng thể lừa gạt được. Nếu có thể khiến hắn về phe chúng ta thì Linh Lung các có thể xoay chuyển rồi.”
Phó Bảo Cầm và Hứa Điệp Vũ nhìn nhau, ngăn nước mắt lại, cố gắng nâng cao tinh thần. Phó Bảo Cầm tương đối cẩn thận, nhíu mày nói: “Có điều hắn thật sự là hậu nhân của Cơ các chủ sao, nếu thật thì tốt, nếu không thì chẳng phải chúng ta đã dẫn sói vào nhà ư?”
“Điều này thì không cần lo lắng.” Ân Hồng Tụ nghĩ nghĩ rồi đáp, “Việc này ta sẽ tự mình kiểm chứng.”
So với hai người kia thì Hứa Điệp Vũ lại có điều lo lắng khác. Nàng hồi tưởng lúc nãy khi tiếp xúc trong khoảng cách gần với Mộ Thanh Giác, đối phương lơ đãng toát ra khí thế hung ác nham hiểm lại tàn khốc, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, “Ta thấy Mộ Thanh Giác kia không giống kẻ có thể dễ dàng khống chế, hắn vừa không ham nữ sắc, lại không có nhược điểm gì nằm trong tay chúng ta, nếu hắn nổi lên dị tâm thì tính sao?”
Lời nàng nói không phải không có lý, Ân Hồng Tụ nâng tay nhẹ vuốt khoé mắt, “Đâu phải ta không biết điều đó nhưng hắn là sự lựa chọn tốt nhất. Có rất nhiều kẻ đang rình rập Linh Lung các, nếu chúng ta không chịu hành động thì sẽ nhận kết cục bị bọn chúng ăn sống nuốt tươi, mà ta cũng không đủ thời gian để chờ đợi thêm nữa.”
Làn da bóng loáng trắng nõn giống như một thiếu nữ đương độ thanh xuân nhưng trong lòng Ân Hồng Tụ lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nàng đã phải bảo vệ Linh Lung các này rất lâu rồi.
~
(1) Cầm kỹ: kỹ năng chơi đàn.
(2) Nhuyễn ngọc ôn hương: ý chỉ phụ nữ.
(3) Hồng Môn Yến: là một sự kiện diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của triều đại nhà Tần. Mọi người search google để biết thêm chi tiết nhé.^^~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.