Chương 3: Náo loạn Bộ phủ, bị giam cầm trong mê cung.
Kha Lam
29/06/2017
Thủy Lung là một cô
nương tỉnh táo nhất thế gian. Nàng tự lượng được sức mình, vậy nên khi
thoát khỏi tên nam nhân biến thái đó nàng liền đi vào trộm đồ. Tòa chính có nhiều thức ăn ngon đúng không?
Nàng liền cho chúng không cánh mà bay.
Tòa chính có nhiều vàng bạc châu báu phải không?
càng tốt, nàng càng có tiền.
tòa chính có nam nhân nào đó chê nàng không sạch sẽ phải không?
Nàng liền đổ hai Vơ vét hết toàn bộ rác thải vất vào trong giếng cho cá ăn.
Phủi tay nhanh chóng đi vào làm giấc ngủ. Trả thù người khác cũng thực mệt mỏi nha. Nàng đoán chắc ngày mai sẽ có chuyện hay để mà xem...
Sáng sớm hôm sau, Nàng đặc biệt dậy thật sớm. Lôi kéo Phù Vân chạy đến ngự thiện phòng. Vừa đi vừa suy nghĩ có phải toàn bộ hạ nhân trong phủ sẽ chạy loạn khắp nơi. Hay là Phong Vi Huyên từ chuyện này sẽ có hứng thú với nàng, xong tranh chấp với nàng hồi lâu hắn lại cảm thấy yêu nàng rồi che chở nàng trong lòng bàn tay. Ôi nghĩ đến đây Thủy Lung hận không thể nhảy lên vui mừng vài cái. Dù sao đi nữa mọi chuyện cũng nằm trong sự tính toán của nàng mà thôi!
Chưa đến kịp nơi đã nghe một giọng nói hoảng hốt vang vào:" Chương quản gia ông vào đây xem nhanh, nguồn mước bỗng dưng đem ngòm, cá Kim Lân của Phong công tử chết hết rồi"
Thủy Lung nàng bụm miệng cười. Phù Vân nghi ngờ nhinnf chủ nhân nhà mình. Sáng sớm đã gọi nàng dậy chắc hẳn công chúa đã biết chuyện này đi. Công chúa cũng thật kì quái thấy người ta gặp nạn ngài còn cười được.
"Khụ" ho khan vài tiếng liền đi ra ngoài. Khuôn mặt nghiêm túc liếc nhìn xung quanh. Người người chạy qua chạy lại, chỉ riêng có một người đưnags nhìn chỉ huy. Nàng liền biết đó là Chương quản gia. Vội tiêu soái đến trước mặt ông:"Khụ, xin hỏi, nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Hỏi chuyện rất lễ phép nha!
Chương quản gia đưa khuôn mặt già nua lên nhìn nàng, ánh mắt xẹt qua chút ngạc nhiên rồi lại hỉ mũi khinh thường:"Không thấy sao còn hỏi, không có việc gì thì đi đi, chớ ở đây làm phiền"
hừ, nàng rõ là hỏi rất lế phép lại bị xem thường. Một tên quản gia nho nhỏ lại hỗn láo như vậy.
"Ta ở đây đã làm phienf đến ngươi sao, vậy chắc ta nên đến tòa chính của Phong công tử"
Thủy Lung xoay người rời đi, biết rõ nàng là công chúa rồi còn xem thường. chắc hẳn mọi người ở đây đều biết nàng đến đây là vì Phong Vi Huyên. Mà hắn đã cấm nàng đến chỗ của hắn. Nếu nàng lại đến Chương quản gia cũng không thoát được tội. Vậy nên nàng quay đi chắc chắn hắn sẽ giữ nàng lại và nói lời xin looixx.
Chương quản gia hắn ở đây cũng đã nửa đời người, tính tình chủ tử của hắn ra sao hắn còn không hiểu rõ? Nàng đi cứ để mặc nàng đi, công tử kiểu gì cũng sẽ đánh gãy chân chó của nàng. Một người lãnh huyết vô tình như công tử nhất định sẽ không nương tay với người nào. Tốt nhất cho nàng rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Thủy Lung kiêu ngạo đi một đoạn dài không có người kêu mình lại. Quay người hỏi Phù Vân:"Này, ngươi có thấy Chương quản gia bảo ta quay lại hay không?"
Phù Vân nghi ngờ, lắc đầu:"Không có, khi chúng ta đi Chương quản gia tiếp tục phân công công việc cho đám hạ nhân" Phù Vân nàng cũng thấy rõ, công chúa là hòn ngọc quý trong tay Đương kim thánh thượng lại bị một Quản gia nho nhỏ xem thường. Việc này cũng thật quá quắt.
Khuôn mặt Thủy Lung tràn qua tia thất vọng, Tìm một chiếc ghế ngồi xuống lẳng lặng nhìn mặt đất không nói gì.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
"Gia, có việc bẩm báo" Một hắc y nhân quỳ xuống. Người nằm trên giường, một tay cầm quyển sách đọc, một tay chống đầu. Tựa Phi tiếu như không có gì xảy ra.
"Ừ"
"Cá Kim lân đã chét" Hắc Y nhân bẩm báo. Cá Kim lân là loài cá hiếm trong thiên hạ. Chỉ cần ăn thịt của nó là có thể giải độc ngoài ra còn làm tăng sức khỏe. Cá này chết chắc hẳn gia sẽ rất tức giận.
"ừ" Vẫn đọc sách như chưa có chuyện gì.
"Gia, nguồn nước trong phủ biến thành màu đen" Hắc y nhân đổ mồ hôi
"Ừ"
"Đồ ăn trong ngự thiện phòng bị mất sạch"
"Ừ" Phong Vi Huyên vẫn dọc sách, đừng nói với ta mấy chuyện nhàm chán đó.
"Tiền trong phủ mất hết rồi" Hắc Y nhân nuốt nước bọt. Trong một đêm có nhiều biến hóa như thế hắn thật sự muốn biết là do ai làm a!
Phong Vi Huyên gấp sách lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắc y nhân. Thản nhiên nói khiến người ta không rét mà run:"Ai làm"
"Nô tài lập tức cho người đi điều tra"
"Không cần" Hắn bỗng dưng nhớ đến người hôm qua."Hắc sát, điều tra được chưa?"
Hắc sát liền đi đến một bên. Không ai thấy rõ hắn đến từ lúc nào."Bẩm gia, đó là công chúa Thủy Vi Nhã"
Phong Vi Huyên nhíu mày. Thủy Vi Nhã hắn đã từng gặp qua. Một đứa ngốc háo sắc nhưng không phải nhanh mồm nhanh miệng như người ngày hôm qua. Nàng ta tính dở trò gì nữa đây. Trong một đêm làm cho phủ của hắn gà chó không yên, mất sạch tiền nhưng thân thủ tự vệ lại không có. Lúc thì dùng ánh mắt si ngốc nhìn hắn lúc thì như mèo nhỏ cào cấu hắn. Rốt cuộc nàng ta vô ý hay đang giả bộ?
"Gia, không xong rồi" Một tên thị vệ chạy đến ngắt quãng suy nghĩ của hắn. Phong Vi huyên nhíu mày khó chịu. "Nói"
Tên thị vệ run rẩy:" Thủy công chúa đào đất lập mộ cho Chương quản gia, còn nói...nói..."
Phong Vi Huyên nhíu mày.
"Còn nói,đừng nói đến Chương quản gia, nếu Phong công tử xem thường ta, ta cũng sẽ lập mộ cho hắn" tên thị vệ nói ra không biết lấy bao nhiêu can đảm.
Dung nhan tuyệt mĩ vẫn không có biểu cảm gì."ừ" một tiếng rồi đi ra ngoài.
Hắc sát không nói lời nào một cước đá bay tên thị về ra ngoài. Hừ, giám cắt đứt suy nghĩ của gia, tên này muốn chết sơm rồi!
Thủy Lung đang rất hăng hái đấu võ mồm với chương quản gia. Luận về khí thế đấu võ mồm nàng nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
Đám hạ nhân vây quanh xem không ai dám hó hé câu gì. Phù Vân yếu đuối, đứng một bên lau mồ hôi.
Phong Vi Huyên một thân áo trắng, vân đạm phong khinh bước vào, nhẹ tiến đến sau Thủy Lung. Phù Vân mở to mắt lo lắng cho chủ tử nhà mình. Xong rồi, công chúa nhìn thấy hắn có phải sẽ nổi cơn hay không? Phongg công tử nghe những lời tiểu thư nói có thể sẽ giết công chúa hay không?
Nha hoàn nhìn theo Phong Vi Huyên, họ ít khi nhìn thấy công tử dù là làm trong này lâu năm. Chỉ biết công tử rất xuất ai ngờ lại xuất như thế này, dàng người làn da tất cả mọi thứ ddeuf hoàn hảo không tì vết.
Chương quản gia thấy hắn vội quỳ xuống, gọi một tiếng"Chủ tử"
Thủy Lung không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy Chương quản gia quỳ xuống vội cười tươi:"Thế nào, nhận thua rồi hả? ta nói cho ngươi nghe, già rồi nên giữ ý tứ một chút, đừng có vì chút chuyện mà đến đây gây sự"
"....." Một mảnh im lặng. Đào mộ cho hắn rồi còn nói là chuyện nhỏ?
Chuyện này quả thật là nhỏ đi.
Chương quản gia tức tối dùng ánh mắt cầu cứu về người phía sau nàng. Phong Vi Huyên cũng ngó lơ như chưa thấy gì.
"Thủy Vi Nhã, gia đợi ngươi suốt cả đêm, sao không thấy ngươi đến tìm gia tâm sự a"
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo hơi ấm phả vào tai nàng kiến tóc gáy nàng dựng đứng. Giọng nói này không lẫn vào đâu được. Nghe êm như tiếng nước suối nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng. Chẳng lẽ hắc y nhân hôm qua là hắn? Phong Vi Huyên?
Lần này không xong rồi!
Thủy Lung cười cười quay đầu lại tính phản bác. Khuôn mặt xinh đẹp đập vào mặt nàng khiến nàng khựng lại.
Làn da trắng như tuyết, đôi mày tựa long phượng, đôi môi đỏ như son, mái tóc mượt mà phiêu giật...
khụ..khụ, đây là miêu tả nữ nhâ, thực xin lỗi.
Đôi mắt Thủy Lungg không tự chủ mà sáng lên:"Xinh đẹp"
Mọi người ở đây gần như té ngã. Xin đẹp là một từ có thể để dùng để miêu tả Phong công tử hay sao?
Phong Vi Huyên hứng thú nhìn nàng"Xinh đẹp lắm sao?", hắn nhớ rõ tối hôm qua có người nào đó nói hắn xấu xí.
Thủy Lung gật gật, nỗi sợ hãi bay lên chín tầng mây từ khi nào.
Chương quản gia mở to mắt, công tử cư nhiên không tức giận mà còn hứng thú...
Phong Vi Huyên đưa tay nhje nhàng vuốt tóc nàng:"Sao tối qua không đến tìm gia?"
Nụ cười Thủy Lung cứng ngắc, tên nhãi này vẫn không buông tha cho nàng. Đôi mắt to tròn đảo qua vài cái:" Thật ra ta cũng muốn đến nhưng lại lạc đường nên đành trở về"
"Lạc đường" "Gia đã cấm ngươi đi ào tòa chính ngươi lại cố ý đi vào?"
Phù Vân nhìn nàng, hôm qua công chúa đi sao? Nàng bây giờ thật sự hối hận, biết thế đừng nói cho công chúa biết đường đi, đều là lỗi tại nàng ô ô!
Thủy Lung nghĩ nghĩ một chút:"Người ta cũng đâu cố ý, ai bảo ngươi xinh đẹp như vậy làm người ta muốn gặp người"
Mèo nhỏ này trở mặt thật nhanh.
"Muốn nhìn gia mỗi ngày không?"
Thủy Lung không tự chủ gật đầu:"Muốn muốn"
Phù Vân đưa tay lên che mặt a! Công chúa người làm sao có thể lại trực tiếp muốn gặp nam nhân như vậy.
Chương quản gia nhìn hai người đối thoại, hai hàng lông mày nhíu lại. Nàng công chúa này có thể lấy được sự chú ý của gia thật không đơn giản.
Thủy Lung say mê ngắm sắc đẹp của hắn, không để ý Phong Vi Huyên có nụ cười gian tà thoáng qua trên môi.
"Hắc sát, dẫn đường cho công chúa vào tẩm cung"
hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tẩm cung rồi đưa tay lau nước miếng của nàng. Hắn quả thật chưa thấy một cô nương nào nhìn hăn như một món đồ ăn. Thủy Vi Nhã này cũng từng dùng ánh mắt si mê nhìn hắn nhưng không phải ánh mắt như thế này.
Thủy Lung thụ sủng nhược kinh, liền cố ý chà môi mình vào ống tay áo của hắn, rồi liền cười hì hì. Không phải là vào tẩm cung sao, sắp được ôm soái ca đi ngủ rồi!
Nàng liền cho chúng không cánh mà bay.
Tòa chính có nhiều vàng bạc châu báu phải không?
càng tốt, nàng càng có tiền.
tòa chính có nam nhân nào đó chê nàng không sạch sẽ phải không?
Nàng liền đổ hai Vơ vét hết toàn bộ rác thải vất vào trong giếng cho cá ăn.
Phủi tay nhanh chóng đi vào làm giấc ngủ. Trả thù người khác cũng thực mệt mỏi nha. Nàng đoán chắc ngày mai sẽ có chuyện hay để mà xem...
Sáng sớm hôm sau, Nàng đặc biệt dậy thật sớm. Lôi kéo Phù Vân chạy đến ngự thiện phòng. Vừa đi vừa suy nghĩ có phải toàn bộ hạ nhân trong phủ sẽ chạy loạn khắp nơi. Hay là Phong Vi Huyên từ chuyện này sẽ có hứng thú với nàng, xong tranh chấp với nàng hồi lâu hắn lại cảm thấy yêu nàng rồi che chở nàng trong lòng bàn tay. Ôi nghĩ đến đây Thủy Lung hận không thể nhảy lên vui mừng vài cái. Dù sao đi nữa mọi chuyện cũng nằm trong sự tính toán của nàng mà thôi!
Chưa đến kịp nơi đã nghe một giọng nói hoảng hốt vang vào:" Chương quản gia ông vào đây xem nhanh, nguồn mước bỗng dưng đem ngòm, cá Kim Lân của Phong công tử chết hết rồi"
Thủy Lung nàng bụm miệng cười. Phù Vân nghi ngờ nhinnf chủ nhân nhà mình. Sáng sớm đã gọi nàng dậy chắc hẳn công chúa đã biết chuyện này đi. Công chúa cũng thật kì quái thấy người ta gặp nạn ngài còn cười được.
"Khụ" ho khan vài tiếng liền đi ra ngoài. Khuôn mặt nghiêm túc liếc nhìn xung quanh. Người người chạy qua chạy lại, chỉ riêng có một người đưnags nhìn chỉ huy. Nàng liền biết đó là Chương quản gia. Vội tiêu soái đến trước mặt ông:"Khụ, xin hỏi, nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Hỏi chuyện rất lễ phép nha!
Chương quản gia đưa khuôn mặt già nua lên nhìn nàng, ánh mắt xẹt qua chút ngạc nhiên rồi lại hỉ mũi khinh thường:"Không thấy sao còn hỏi, không có việc gì thì đi đi, chớ ở đây làm phiền"
hừ, nàng rõ là hỏi rất lế phép lại bị xem thường. Một tên quản gia nho nhỏ lại hỗn láo như vậy.
"Ta ở đây đã làm phienf đến ngươi sao, vậy chắc ta nên đến tòa chính của Phong công tử"
Thủy Lung xoay người rời đi, biết rõ nàng là công chúa rồi còn xem thường. chắc hẳn mọi người ở đây đều biết nàng đến đây là vì Phong Vi Huyên. Mà hắn đã cấm nàng đến chỗ của hắn. Nếu nàng lại đến Chương quản gia cũng không thoát được tội. Vậy nên nàng quay đi chắc chắn hắn sẽ giữ nàng lại và nói lời xin looixx.
Chương quản gia hắn ở đây cũng đã nửa đời người, tính tình chủ tử của hắn ra sao hắn còn không hiểu rõ? Nàng đi cứ để mặc nàng đi, công tử kiểu gì cũng sẽ đánh gãy chân chó của nàng. Một người lãnh huyết vô tình như công tử nhất định sẽ không nương tay với người nào. Tốt nhất cho nàng rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Thủy Lung kiêu ngạo đi một đoạn dài không có người kêu mình lại. Quay người hỏi Phù Vân:"Này, ngươi có thấy Chương quản gia bảo ta quay lại hay không?"
Phù Vân nghi ngờ, lắc đầu:"Không có, khi chúng ta đi Chương quản gia tiếp tục phân công công việc cho đám hạ nhân" Phù Vân nàng cũng thấy rõ, công chúa là hòn ngọc quý trong tay Đương kim thánh thượng lại bị một Quản gia nho nhỏ xem thường. Việc này cũng thật quá quắt.
Khuôn mặt Thủy Lung tràn qua tia thất vọng, Tìm một chiếc ghế ngồi xuống lẳng lặng nhìn mặt đất không nói gì.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
"Gia, có việc bẩm báo" Một hắc y nhân quỳ xuống. Người nằm trên giường, một tay cầm quyển sách đọc, một tay chống đầu. Tựa Phi tiếu như không có gì xảy ra.
"Ừ"
"Cá Kim lân đã chét" Hắc Y nhân bẩm báo. Cá Kim lân là loài cá hiếm trong thiên hạ. Chỉ cần ăn thịt của nó là có thể giải độc ngoài ra còn làm tăng sức khỏe. Cá này chết chắc hẳn gia sẽ rất tức giận.
"ừ" Vẫn đọc sách như chưa có chuyện gì.
"Gia, nguồn nước trong phủ biến thành màu đen" Hắc y nhân đổ mồ hôi
"Ừ"
"Đồ ăn trong ngự thiện phòng bị mất sạch"
"Ừ" Phong Vi Huyên vẫn dọc sách, đừng nói với ta mấy chuyện nhàm chán đó.
"Tiền trong phủ mất hết rồi" Hắc Y nhân nuốt nước bọt. Trong một đêm có nhiều biến hóa như thế hắn thật sự muốn biết là do ai làm a!
Phong Vi Huyên gấp sách lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắc y nhân. Thản nhiên nói khiến người ta không rét mà run:"Ai làm"
"Nô tài lập tức cho người đi điều tra"
"Không cần" Hắn bỗng dưng nhớ đến người hôm qua."Hắc sát, điều tra được chưa?"
Hắc sát liền đi đến một bên. Không ai thấy rõ hắn đến từ lúc nào."Bẩm gia, đó là công chúa Thủy Vi Nhã"
Phong Vi Huyên nhíu mày. Thủy Vi Nhã hắn đã từng gặp qua. Một đứa ngốc háo sắc nhưng không phải nhanh mồm nhanh miệng như người ngày hôm qua. Nàng ta tính dở trò gì nữa đây. Trong một đêm làm cho phủ của hắn gà chó không yên, mất sạch tiền nhưng thân thủ tự vệ lại không có. Lúc thì dùng ánh mắt si ngốc nhìn hắn lúc thì như mèo nhỏ cào cấu hắn. Rốt cuộc nàng ta vô ý hay đang giả bộ?
"Gia, không xong rồi" Một tên thị vệ chạy đến ngắt quãng suy nghĩ của hắn. Phong Vi huyên nhíu mày khó chịu. "Nói"
Tên thị vệ run rẩy:" Thủy công chúa đào đất lập mộ cho Chương quản gia, còn nói...nói..."
Phong Vi Huyên nhíu mày.
"Còn nói,đừng nói đến Chương quản gia, nếu Phong công tử xem thường ta, ta cũng sẽ lập mộ cho hắn" tên thị vệ nói ra không biết lấy bao nhiêu can đảm.
Dung nhan tuyệt mĩ vẫn không có biểu cảm gì."ừ" một tiếng rồi đi ra ngoài.
Hắc sát không nói lời nào một cước đá bay tên thị về ra ngoài. Hừ, giám cắt đứt suy nghĩ của gia, tên này muốn chết sơm rồi!
Thủy Lung đang rất hăng hái đấu võ mồm với chương quản gia. Luận về khí thế đấu võ mồm nàng nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
Đám hạ nhân vây quanh xem không ai dám hó hé câu gì. Phù Vân yếu đuối, đứng một bên lau mồ hôi.
Phong Vi Huyên một thân áo trắng, vân đạm phong khinh bước vào, nhẹ tiến đến sau Thủy Lung. Phù Vân mở to mắt lo lắng cho chủ tử nhà mình. Xong rồi, công chúa nhìn thấy hắn có phải sẽ nổi cơn hay không? Phongg công tử nghe những lời tiểu thư nói có thể sẽ giết công chúa hay không?
Nha hoàn nhìn theo Phong Vi Huyên, họ ít khi nhìn thấy công tử dù là làm trong này lâu năm. Chỉ biết công tử rất xuất ai ngờ lại xuất như thế này, dàng người làn da tất cả mọi thứ ddeuf hoàn hảo không tì vết.
Chương quản gia thấy hắn vội quỳ xuống, gọi một tiếng"Chủ tử"
Thủy Lung không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy Chương quản gia quỳ xuống vội cười tươi:"Thế nào, nhận thua rồi hả? ta nói cho ngươi nghe, già rồi nên giữ ý tứ một chút, đừng có vì chút chuyện mà đến đây gây sự"
"....." Một mảnh im lặng. Đào mộ cho hắn rồi còn nói là chuyện nhỏ?
Chuyện này quả thật là nhỏ đi.
Chương quản gia tức tối dùng ánh mắt cầu cứu về người phía sau nàng. Phong Vi Huyên cũng ngó lơ như chưa thấy gì.
"Thủy Vi Nhã, gia đợi ngươi suốt cả đêm, sao không thấy ngươi đến tìm gia tâm sự a"
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo hơi ấm phả vào tai nàng kiến tóc gáy nàng dựng đứng. Giọng nói này không lẫn vào đâu được. Nghe êm như tiếng nước suối nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng. Chẳng lẽ hắc y nhân hôm qua là hắn? Phong Vi Huyên?
Lần này không xong rồi!
Thủy Lung cười cười quay đầu lại tính phản bác. Khuôn mặt xinh đẹp đập vào mặt nàng khiến nàng khựng lại.
Làn da trắng như tuyết, đôi mày tựa long phượng, đôi môi đỏ như son, mái tóc mượt mà phiêu giật...
khụ..khụ, đây là miêu tả nữ nhâ, thực xin lỗi.
Đôi mắt Thủy Lungg không tự chủ mà sáng lên:"Xinh đẹp"
Mọi người ở đây gần như té ngã. Xin đẹp là một từ có thể để dùng để miêu tả Phong công tử hay sao?
Phong Vi Huyên hứng thú nhìn nàng"Xinh đẹp lắm sao?", hắn nhớ rõ tối hôm qua có người nào đó nói hắn xấu xí.
Thủy Lung gật gật, nỗi sợ hãi bay lên chín tầng mây từ khi nào.
Chương quản gia mở to mắt, công tử cư nhiên không tức giận mà còn hứng thú...
Phong Vi Huyên đưa tay nhje nhàng vuốt tóc nàng:"Sao tối qua không đến tìm gia?"
Nụ cười Thủy Lung cứng ngắc, tên nhãi này vẫn không buông tha cho nàng. Đôi mắt to tròn đảo qua vài cái:" Thật ra ta cũng muốn đến nhưng lại lạc đường nên đành trở về"
"Lạc đường" "Gia đã cấm ngươi đi ào tòa chính ngươi lại cố ý đi vào?"
Phù Vân nhìn nàng, hôm qua công chúa đi sao? Nàng bây giờ thật sự hối hận, biết thế đừng nói cho công chúa biết đường đi, đều là lỗi tại nàng ô ô!
Thủy Lung nghĩ nghĩ một chút:"Người ta cũng đâu cố ý, ai bảo ngươi xinh đẹp như vậy làm người ta muốn gặp người"
Mèo nhỏ này trở mặt thật nhanh.
"Muốn nhìn gia mỗi ngày không?"
Thủy Lung không tự chủ gật đầu:"Muốn muốn"
Phù Vân đưa tay lên che mặt a! Công chúa người làm sao có thể lại trực tiếp muốn gặp nam nhân như vậy.
Chương quản gia nhìn hai người đối thoại, hai hàng lông mày nhíu lại. Nàng công chúa này có thể lấy được sự chú ý của gia thật không đơn giản.
Thủy Lung say mê ngắm sắc đẹp của hắn, không để ý Phong Vi Huyên có nụ cười gian tà thoáng qua trên môi.
"Hắc sát, dẫn đường cho công chúa vào tẩm cung"
hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tẩm cung rồi đưa tay lau nước miếng của nàng. Hắn quả thật chưa thấy một cô nương nào nhìn hăn như một món đồ ăn. Thủy Vi Nhã này cũng từng dùng ánh mắt si mê nhìn hắn nhưng không phải ánh mắt như thế này.
Thủy Lung thụ sủng nhược kinh, liền cố ý chà môi mình vào ống tay áo của hắn, rồi liền cười hì hì. Không phải là vào tẩm cung sao, sắp được ôm soái ca đi ngủ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.