Chương 1: Thế nào gọi là cẩu huyết?
Kha Lam
13/06/2017
Ánh nắng ban mai
chiếu khe khẽ qua ô cửa sổ, tiếng chim ca líu lo hót quanh sân nhà, lá
vàng héo khô nhẹ nhàng rụng xuống trên sân nhà không gây một tiếng động, một hình ảnh chuyển mùa đẹp đẽ biết bao nhiêu nhưng không hề có ai quan tâm đến nó. Một đám người vây quanh khu nhà long phượng mạ vàng tinh
tế. Hàng loạt người quỳ rạp xuống đất giống như đang chịu một hình phạt
nào đó.
Bỗng dưng có một tiếng hét thất thanh khiến không khí ở đây náo loạn một hồi.
“Con mẹ nó, Tiểu Thanh khốn kiếp, sao còn chưa thay đổi kịch bản cho ta hả”
Thủy Lung bật dậy hét lớn, nàng đang gặp ác mộng nha, nàng mơ thấy nam phụ vị nữ chính ruồng bỏ, tư một người hào hoa phong nhã nhẹ nhàng trở hành một tên khất cái* đầu đường. Thật là đáng thương, làm trái tim người ta tan nát, ô ô!!!
*Khất cái = ăn mày
“Công chúa, người...người...người...chưa chết” Một thị nữ lắp bắp sợ hãi, chỉ ngón tay thẳng vào mặt nàng.
Thủy Lung quay ngoắt qua nhìn, nỗi thương tâm của cô cao hơn lí trí a! Nhìn khuôn mặt hài hòa đầy sợ hãi kia cô lại nhớ đến nam phụ của mình liền cúi đầu khóc thút thít:”Tại sao a, tại sao lại đối xử với hắn ta như vậy! Nam thần của ta ô ô, cư nhiên không phải người bình thường”
Từ một người được mệnh danh là “Đệ nhất công tử” bỗng trở thành một tên khất cái quả nhiên là người không bình thường!
Không biết bản thân mình bây giờ đang ở đâu,chỉ biết trong lòng nàng bây giờ chỉ có hai chữ thương tâm, thương tâm, thương tâm...
Nhìn Thủy Lung như vậy, người thị nữ kia bỗng dưng sợ hãi vội lao ra ngoài hét lớn:”Mấy người vào đây xem xem, công chúa chưa chết, nhanh nhanh vào bắt mạch”
Sau câu nói kia hoàng loạt người kéo đến, trên tay ai cũng cầm hòm thuốc, có vẻ đó chính là ngự y. Bỗng chốc trong căn phòng tràn đầy người, hàng loạt cặp mắt chăm chú nhìn nàng, Thủy Lung mới thấy kì lạ ngẩng đầu lên nhìn...
Chuyện gì đang diễn ra ở đây, sao lại có nhiều người thế này? Trên người bọn họ lại mang những bộ đồ kì quái, khuôn mặt nàng có gì sao? Đưa tay sờ sờ khuôn mặt cảm thấy có gì đó lạ lạ. Bàn tay mình từ thô ráp bỗng một đêm trở thành trắng nõn không tì vết. Tóc của nàng rất ngắn bỗng một đêm nó lại dài ra, trang phục này là nàng thay từ khi nào...
Thấy Thủy Lung lâm vào trầm tư không ngừng nhìn ngó xung quanh, một thái y lấy hết dũng cảm tiến lên phía trước hỏi:”Công chúa, người cảm thấy không khỏe chỗ nào không ạ?”
“Công chúa...” Thủy Lung chỉ vào mặt mình “Ngươi nói ta là công chúa...”
Đám thái y im lặng nhìn nhau bàn tán, Thủy Lung giật giật tay áo người thị nữ vừa mới hét lên ban nãy, khuôn mặt tò mò hỏi:”Này, bọn họ bị sao thế?”
Thị nữ đứng một bên run rẩy, bị nàng chạm vào sắc mặt tái mép, rõ ràng thái y đã khẳng định nàng đã chết bỗng dưng tỉnh dậy nói nhưng câu khó hiểu. Tháng này quỷ thật là nhiều a!!!
Thủy Lung giật tay áo nàng lần nữa:”Sao sắc mặt ngươi khó coi vậy, chẳng lẽ đang muốn đi ị” Không đợi nàng ta trả lời, Thủy Lung gật đầu xem như đã hiều, khuyên nhủ một câu:
”Ngươi đi nhanh đi, có rắm phải thả, nhưng không phải thả nơi này a, ta rất kiêng kị với những mùi như vậy”
Thị nữ kia bừng tỉnh, nhìn Thủy Lung sợ hãi nói”Công chúa, nô tì không có!”
Thủy Lung nhíu mày nói tiếp:”Ngươi đừng nói dối, lúc ta khó chịu khuôn mặt ta cũng tái xanh như ngươi vậy, nhưng ta có thể thả ở nơi đâu vì mùi của ta rất dễ ngửi, còn của những người khác thì thúi lắm”
Một loạt thái y ngại ngùng che mặt, một nữ tử ở khuê phòng như công chúa tại sao lại nói những lời lỗ mãng như vậy. Không lẽ vì chết đi sống lại nên có khác biệt lớn như vậy!
Thị nữ kia khóe miệng không ngừng run rẩy, hít sâu một hơi giải thích:”Công chúa, vì người tỉnh dậy làm nô tì sợ hãi không thôi, nên...”
Thủy Lung nhíu mày, lại một người nữa gọi nàng là công chúa, rốt cuộc là thế nào! Không lẽ...
Nhìn những khuôn mặt ở đây một lượt, xác định không có máy quay phim hay người lạ nào khác đôi mắt mở to rồi nhắm lại, kiềm chế cơn giận, không khí nơi đây im lặng, không có ai hó hé một câu. Công chúa chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy. Nếu ai muốn chết thì cứ đứng trước mặt nàng, chỉ cần nói một câu chắc chắn là chết không thấy xác!
“Mẹ nó” im lặng hồi lâu, từ cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh kia phun ra hai chữ. Toàn bộ hiên trường dựng tóc gáy.
Lúc Thủy Lung nàng muốn xuyên không ông trời không cho bây giờ cuộc sống nàng đang tốt đẹp, có cơm áo gạo tiền đầy đủ, chưa kịp hưởng thụ hết những đồ tiên tiên, những món ăn kì lạ ở hiện đại thì ngay một đêm ông trời lại ném nàng về cổ đại một cách không thương tiếc. Cho nàng xuyên không ít nhất cũng báo trước cho nàng một tiếng để nàng đem số tiền tiết kiệm tiêu hết chứ. Tiết kiệm một đời bây giờ phải làm lại từ đầu, ông trời ơi, người là kẻ ác độc, ác độc nhất trong những người ác độc đấy người có biết không hả?
Bao nhiêu truyện cổ đại nàng đều đọc, cung đấu gia đấu gì gì đó nàng đều am hiểu nhưng thực chất nàng muốn làm sâu gạo, làm sâu gạo nha! Bây giờ xuyên thì xuyên rồi, lại làm công chúa, thân phận tôn quý biết bao nhiêu, cái này quả thật nàng không nhận nổi.
Nhìn khuôn mặt đau thương của Thủy Lung lúc bấy giờ, thị nữ cứ nghĩ nàng nhớ về chuyện cũ mà thương tâm, vội an ủi:”Công chúa, người đừng buồn nữa, cái tên Phong Vi Huyên chỉ là một người có tham vọng muốn phục quốc, nếu người gả cho hắn người sẽ khổ cả đời”
Thủy Lung ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn nắm chặt tay nàng ta nói:”Ngươi vừa nói cái gì, Phong Vi Huyên?”
Thị nữ kia nghĩ rằng Thủy Lung kích động, vội giải thích:”Công chúa, nô tì không cố ý, chỉ là muốn tốt cho ngài”
Phong Vi Huyên...Phong Vi Huyên...cái tên này thật sự rất quen thuộc!`
`
“Đây là triều đại thứ bao nhiêu?” Không quan tâm đến người kia, hỏi
Thị nữ kia quay đầu nhìn thái y:”Công chúa như thế này là sao?”
“Thật ra công chúa may mắn tai qua nạn khỏi nhưng không tránh bị thương tích, hình như ngài ấy bị mất trí nhớ” Một người già tuổi đứng ra nói.
“Công chúa là bị rơi xuống nước chứ đâu có phải bị đập đầu vào tường mà mấy người nói bị mất trí nhớ?” Thị nữ kia quát lên nhìn bọn họ
“Đây là những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, lão thần thật không biết”
Thủy Lung không muốn làm mất thời gian liền nắm tay thị nữ kia, giả giọng vô tội nói”Tha cho bọn họ đi”
Nhìn công chúa đáng thương như thế này, nàng lại hậm hực:”Không thể tha được, người xem, bọn họ vào khám bệnh thì trăm miệng một lời nói người đã chết, bây giờ người tỉnh lại thì nói người bị mất trí nhớ, đúng là những tên lang băm, liền cho bọn họ về quê an dưỡng đi, tránh làm tổn hại đến người khác” Đôi mắt gắt gao nhìn đám thái y khiến họ run lên.
Thủy Lung cũng biết là nàng muốn tốt cho mình, vội ho nhẹ, âm thanh nhẹ nhàng nói:”Ta là công chúa hay ngươi là công chúa”
Chính nàng là công chúa, nói một là một hai là hai, cấm được cãi lại.
Thị nữ kia đành ngậm miệng, đôi mắt sắc lạnh nhìn bọn họ:”Không nghe công chúa nói sao?”
Thái Y sợ hãi chạy ào ào ra, bọn họ nhờ vào nghề lương y mà kiếm sống nha. Không muốn ở lại đây chịu chết đâu!
Một người không biết sợ hãi là gì, đứng lại hỏi:”Vậy có cần bốc thuốc...” Đôi mắt thị nữ kia cùng Thủy Lung không hẹn mà liếc hắn. Hắn đành ngậm miệng chạy thật nhanh.
“Phù”nàng thở dài một tiếng rồi hỏi:”Ngươi tên gì?”
Thị nữ kia cung kính đáp, khác hoàn toàn với thái độ ban nãy:”Nô tì tên là Phù Vân” ngập ngừng một lát rồi nói tiếp”Công chúa, người mất trí nhớ thật sao?”
“ừ” Thủy Lung ừ một tiếng, nhớ lại chuyện quan trọng liền kéo nàng ta xuống hỏi:”Ngươi nói cho ta biết, đây là triều đại nào?”
Phù Vân đột ngột bị nàng kéo xuống, phát hiện hai người ngồi cùng song song với nhau, cảm thấy mình thất lễ lại vội quỳ xuống:”Công chúa, chúng ta đang ở thành Khâu Trạch thuộc nước Đại Hiên thứ mười tám”
Thủy Lung lẩm bẩm trong miệng Phong Vi Huyên, nước Đại Hiên thứ mười tám. Má ơi, đừng nói có chuyện trùng hợp như vậy chứ, không thể nào. Vừa xuyên không không lí do lại xuyên qua truyện tiểu thuyết làm nàng đốn tim bao ngày. Không được, nàng phải đi xác minh lại chuyện này. Nếu xuyên qua thật thì đời nàng thảm rồi. Tiểu Thanh là một tác giả ác ma, truyện ngược đến đau tim cũng xuất phát từ nó mà ra. Mình xuyên vào truyện của nó, vào một ngày nó cảm thấy không vui liền cho mình trở thành người đáng thương nhất, đau khổ nhất. Vừa nghĩ tới thôi bản thân nàng đã cảm thấy sợ hãi, nàng phải đi xác nhận chuyện này!
“Công chúa, người chạy đi đâu, thân thể người đang yêu ,công chúa.... .....” Phù Vân thấy nàng đột nhiên chạy ra khỏi cửa vội vàng đuổi theo. Thủy Lung dừng lại đột ngột, quay sang nhìn:”Phù Vân dẫn ta đến chỗ Phong Vi Huyên”
Nàng không biết đường!
“Công chúa, người quên rồi sao, Phong Vi Huyên cấm người xuất hiện trước mặt của hắn”
“Vì sao?” Thủy Lung thắc mắc, bố cục như này nàng cảm thấy khác trong truyện nha. Phong Vi Huyên vì bị nữ chính bỏ rơi trên đường về thành Khâu Trạch nên liền trở thành tên khất cái, nhưng đây là hắn ở thành Khâu Trạch an toàn sống tốt qua ngày. Lại xuất hiện thêm một nàng công chúa không rõ tung tích như nàng đây, thật là kì lạ! Chắc chắn không giống rồi, chỉ là tên nhân vật với đất nước giống nhau thôi. Không phải sao?
Phù Vân uất ức nhìn nàng:”Công chúa rơi xuống nước, hắn liền nói công chúa là một người không sạch sẽ, cấm túc ngài”
Khóe miệng Thủy Lung giật giật, rơi xuống nước liền nói nàng không sạch sẽ để tránh xa nàng. Được, Phong Vi Huyên, người được lắm, ngươi nói ta không sạch sẽ ta liền cho ngươi biết thế nào là không sạch sẽ!
“Phù Vân, đi, chúng ta trở về”
Hình như Thủy Lung vì tức giận mà quên mất chuyện nàng chuẩn bị làm
Bỗng dưng có một tiếng hét thất thanh khiến không khí ở đây náo loạn một hồi.
“Con mẹ nó, Tiểu Thanh khốn kiếp, sao còn chưa thay đổi kịch bản cho ta hả”
Thủy Lung bật dậy hét lớn, nàng đang gặp ác mộng nha, nàng mơ thấy nam phụ vị nữ chính ruồng bỏ, tư một người hào hoa phong nhã nhẹ nhàng trở hành một tên khất cái* đầu đường. Thật là đáng thương, làm trái tim người ta tan nát, ô ô!!!
*Khất cái = ăn mày
“Công chúa, người...người...người...chưa chết” Một thị nữ lắp bắp sợ hãi, chỉ ngón tay thẳng vào mặt nàng.
Thủy Lung quay ngoắt qua nhìn, nỗi thương tâm của cô cao hơn lí trí a! Nhìn khuôn mặt hài hòa đầy sợ hãi kia cô lại nhớ đến nam phụ của mình liền cúi đầu khóc thút thít:”Tại sao a, tại sao lại đối xử với hắn ta như vậy! Nam thần của ta ô ô, cư nhiên không phải người bình thường”
Từ một người được mệnh danh là “Đệ nhất công tử” bỗng trở thành một tên khất cái quả nhiên là người không bình thường!
Không biết bản thân mình bây giờ đang ở đâu,chỉ biết trong lòng nàng bây giờ chỉ có hai chữ thương tâm, thương tâm, thương tâm...
Nhìn Thủy Lung như vậy, người thị nữ kia bỗng dưng sợ hãi vội lao ra ngoài hét lớn:”Mấy người vào đây xem xem, công chúa chưa chết, nhanh nhanh vào bắt mạch”
Sau câu nói kia hoàng loạt người kéo đến, trên tay ai cũng cầm hòm thuốc, có vẻ đó chính là ngự y. Bỗng chốc trong căn phòng tràn đầy người, hàng loạt cặp mắt chăm chú nhìn nàng, Thủy Lung mới thấy kì lạ ngẩng đầu lên nhìn...
Chuyện gì đang diễn ra ở đây, sao lại có nhiều người thế này? Trên người bọn họ lại mang những bộ đồ kì quái, khuôn mặt nàng có gì sao? Đưa tay sờ sờ khuôn mặt cảm thấy có gì đó lạ lạ. Bàn tay mình từ thô ráp bỗng một đêm trở thành trắng nõn không tì vết. Tóc của nàng rất ngắn bỗng một đêm nó lại dài ra, trang phục này là nàng thay từ khi nào...
Thấy Thủy Lung lâm vào trầm tư không ngừng nhìn ngó xung quanh, một thái y lấy hết dũng cảm tiến lên phía trước hỏi:”Công chúa, người cảm thấy không khỏe chỗ nào không ạ?”
“Công chúa...” Thủy Lung chỉ vào mặt mình “Ngươi nói ta là công chúa...”
Đám thái y im lặng nhìn nhau bàn tán, Thủy Lung giật giật tay áo người thị nữ vừa mới hét lên ban nãy, khuôn mặt tò mò hỏi:”Này, bọn họ bị sao thế?”
Thị nữ đứng một bên run rẩy, bị nàng chạm vào sắc mặt tái mép, rõ ràng thái y đã khẳng định nàng đã chết bỗng dưng tỉnh dậy nói nhưng câu khó hiểu. Tháng này quỷ thật là nhiều a!!!
Thủy Lung giật tay áo nàng lần nữa:”Sao sắc mặt ngươi khó coi vậy, chẳng lẽ đang muốn đi ị” Không đợi nàng ta trả lời, Thủy Lung gật đầu xem như đã hiều, khuyên nhủ một câu:
”Ngươi đi nhanh đi, có rắm phải thả, nhưng không phải thả nơi này a, ta rất kiêng kị với những mùi như vậy”
Thị nữ kia bừng tỉnh, nhìn Thủy Lung sợ hãi nói”Công chúa, nô tì không có!”
Thủy Lung nhíu mày nói tiếp:”Ngươi đừng nói dối, lúc ta khó chịu khuôn mặt ta cũng tái xanh như ngươi vậy, nhưng ta có thể thả ở nơi đâu vì mùi của ta rất dễ ngửi, còn của những người khác thì thúi lắm”
Một loạt thái y ngại ngùng che mặt, một nữ tử ở khuê phòng như công chúa tại sao lại nói những lời lỗ mãng như vậy. Không lẽ vì chết đi sống lại nên có khác biệt lớn như vậy!
Thị nữ kia khóe miệng không ngừng run rẩy, hít sâu một hơi giải thích:”Công chúa, vì người tỉnh dậy làm nô tì sợ hãi không thôi, nên...”
Thủy Lung nhíu mày, lại một người nữa gọi nàng là công chúa, rốt cuộc là thế nào! Không lẽ...
Nhìn những khuôn mặt ở đây một lượt, xác định không có máy quay phim hay người lạ nào khác đôi mắt mở to rồi nhắm lại, kiềm chế cơn giận, không khí nơi đây im lặng, không có ai hó hé một câu. Công chúa chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy. Nếu ai muốn chết thì cứ đứng trước mặt nàng, chỉ cần nói một câu chắc chắn là chết không thấy xác!
“Mẹ nó” im lặng hồi lâu, từ cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh kia phun ra hai chữ. Toàn bộ hiên trường dựng tóc gáy.
Lúc Thủy Lung nàng muốn xuyên không ông trời không cho bây giờ cuộc sống nàng đang tốt đẹp, có cơm áo gạo tiền đầy đủ, chưa kịp hưởng thụ hết những đồ tiên tiên, những món ăn kì lạ ở hiện đại thì ngay một đêm ông trời lại ném nàng về cổ đại một cách không thương tiếc. Cho nàng xuyên không ít nhất cũng báo trước cho nàng một tiếng để nàng đem số tiền tiết kiệm tiêu hết chứ. Tiết kiệm một đời bây giờ phải làm lại từ đầu, ông trời ơi, người là kẻ ác độc, ác độc nhất trong những người ác độc đấy người có biết không hả?
Bao nhiêu truyện cổ đại nàng đều đọc, cung đấu gia đấu gì gì đó nàng đều am hiểu nhưng thực chất nàng muốn làm sâu gạo, làm sâu gạo nha! Bây giờ xuyên thì xuyên rồi, lại làm công chúa, thân phận tôn quý biết bao nhiêu, cái này quả thật nàng không nhận nổi.
Nhìn khuôn mặt đau thương của Thủy Lung lúc bấy giờ, thị nữ cứ nghĩ nàng nhớ về chuyện cũ mà thương tâm, vội an ủi:”Công chúa, người đừng buồn nữa, cái tên Phong Vi Huyên chỉ là một người có tham vọng muốn phục quốc, nếu người gả cho hắn người sẽ khổ cả đời”
Thủy Lung ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn nắm chặt tay nàng ta nói:”Ngươi vừa nói cái gì, Phong Vi Huyên?”
Thị nữ kia nghĩ rằng Thủy Lung kích động, vội giải thích:”Công chúa, nô tì không cố ý, chỉ là muốn tốt cho ngài”
Phong Vi Huyên...Phong Vi Huyên...cái tên này thật sự rất quen thuộc!`
`
“Đây là triều đại thứ bao nhiêu?” Không quan tâm đến người kia, hỏi
Thị nữ kia quay đầu nhìn thái y:”Công chúa như thế này là sao?”
“Thật ra công chúa may mắn tai qua nạn khỏi nhưng không tránh bị thương tích, hình như ngài ấy bị mất trí nhớ” Một người già tuổi đứng ra nói.
“Công chúa là bị rơi xuống nước chứ đâu có phải bị đập đầu vào tường mà mấy người nói bị mất trí nhớ?” Thị nữ kia quát lên nhìn bọn họ
“Đây là những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, lão thần thật không biết”
Thủy Lung không muốn làm mất thời gian liền nắm tay thị nữ kia, giả giọng vô tội nói”Tha cho bọn họ đi”
Nhìn công chúa đáng thương như thế này, nàng lại hậm hực:”Không thể tha được, người xem, bọn họ vào khám bệnh thì trăm miệng một lời nói người đã chết, bây giờ người tỉnh lại thì nói người bị mất trí nhớ, đúng là những tên lang băm, liền cho bọn họ về quê an dưỡng đi, tránh làm tổn hại đến người khác” Đôi mắt gắt gao nhìn đám thái y khiến họ run lên.
Thủy Lung cũng biết là nàng muốn tốt cho mình, vội ho nhẹ, âm thanh nhẹ nhàng nói:”Ta là công chúa hay ngươi là công chúa”
Chính nàng là công chúa, nói một là một hai là hai, cấm được cãi lại.
Thị nữ kia đành ngậm miệng, đôi mắt sắc lạnh nhìn bọn họ:”Không nghe công chúa nói sao?”
Thái Y sợ hãi chạy ào ào ra, bọn họ nhờ vào nghề lương y mà kiếm sống nha. Không muốn ở lại đây chịu chết đâu!
Một người không biết sợ hãi là gì, đứng lại hỏi:”Vậy có cần bốc thuốc...” Đôi mắt thị nữ kia cùng Thủy Lung không hẹn mà liếc hắn. Hắn đành ngậm miệng chạy thật nhanh.
“Phù”nàng thở dài một tiếng rồi hỏi:”Ngươi tên gì?”
Thị nữ kia cung kính đáp, khác hoàn toàn với thái độ ban nãy:”Nô tì tên là Phù Vân” ngập ngừng một lát rồi nói tiếp”Công chúa, người mất trí nhớ thật sao?”
“ừ” Thủy Lung ừ một tiếng, nhớ lại chuyện quan trọng liền kéo nàng ta xuống hỏi:”Ngươi nói cho ta biết, đây là triều đại nào?”
Phù Vân đột ngột bị nàng kéo xuống, phát hiện hai người ngồi cùng song song với nhau, cảm thấy mình thất lễ lại vội quỳ xuống:”Công chúa, chúng ta đang ở thành Khâu Trạch thuộc nước Đại Hiên thứ mười tám”
Thủy Lung lẩm bẩm trong miệng Phong Vi Huyên, nước Đại Hiên thứ mười tám. Má ơi, đừng nói có chuyện trùng hợp như vậy chứ, không thể nào. Vừa xuyên không không lí do lại xuyên qua truyện tiểu thuyết làm nàng đốn tim bao ngày. Không được, nàng phải đi xác minh lại chuyện này. Nếu xuyên qua thật thì đời nàng thảm rồi. Tiểu Thanh là một tác giả ác ma, truyện ngược đến đau tim cũng xuất phát từ nó mà ra. Mình xuyên vào truyện của nó, vào một ngày nó cảm thấy không vui liền cho mình trở thành người đáng thương nhất, đau khổ nhất. Vừa nghĩ tới thôi bản thân nàng đã cảm thấy sợ hãi, nàng phải đi xác nhận chuyện này!
“Công chúa, người chạy đi đâu, thân thể người đang yêu ,công chúa.... .....” Phù Vân thấy nàng đột nhiên chạy ra khỏi cửa vội vàng đuổi theo. Thủy Lung dừng lại đột ngột, quay sang nhìn:”Phù Vân dẫn ta đến chỗ Phong Vi Huyên”
Nàng không biết đường!
“Công chúa, người quên rồi sao, Phong Vi Huyên cấm người xuất hiện trước mặt của hắn”
“Vì sao?” Thủy Lung thắc mắc, bố cục như này nàng cảm thấy khác trong truyện nha. Phong Vi Huyên vì bị nữ chính bỏ rơi trên đường về thành Khâu Trạch nên liền trở thành tên khất cái, nhưng đây là hắn ở thành Khâu Trạch an toàn sống tốt qua ngày. Lại xuất hiện thêm một nàng công chúa không rõ tung tích như nàng đây, thật là kì lạ! Chắc chắn không giống rồi, chỉ là tên nhân vật với đất nước giống nhau thôi. Không phải sao?
Phù Vân uất ức nhìn nàng:”Công chúa rơi xuống nước, hắn liền nói công chúa là một người không sạch sẽ, cấm túc ngài”
Khóe miệng Thủy Lung giật giật, rơi xuống nước liền nói nàng không sạch sẽ để tránh xa nàng. Được, Phong Vi Huyên, người được lắm, ngươi nói ta không sạch sẽ ta liền cho ngươi biết thế nào là không sạch sẽ!
“Phù Vân, đi, chúng ta trở về”
Hình như Thủy Lung vì tức giận mà quên mất chuyện nàng chuẩn bị làm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.