Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa?

Chương 106:

Tức Mặc Dao

04/09/2022

chương 106

Thư Gia Ngôn nhìn chằm chằm Lâm Tử Nhiên, vạt áo Lâm Tử Nhiên nửa mở, tuy chỉ để lộ một phần da thịt nhưng mặt trên tràn đầy vết cắn cùng dấu hôn.

Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, cũng có thể suy đoán được cậu vừa trải qua một hồi làm tình kịch liệt cỡ nào.

Tay Thư Gia Ngôn khẽ run lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, dường như tức giận và đau đớn đan xen, y chợt tiến lên xé rách quần áo Lâm Tử Nhiên!

Lâm Tử Nhiên không ngờ y sẽ làm như vậy, vội vàng đẩy y ra, nhưng Thư Gia Ngôn lại giống như phát điên, từng bước ép sát!

Lâm Tử Nhiên dựa lưng vào tường không thể lui, thanh niên xưa nay thanh tú dịu dàng, lúc này khuôn mặt lại tràn đầy dữ tợn, hai mắt đỏ lên như hận không thể giết chết cậu vậy..

Mắt thấy chính mình sắp bị cởi đồ, Lâm Tử Nhiên cắn môi, không hề thoái nhượng dùng sức đẩy Thư Gia Ngôn ra!

Lâm Tử Nhiên chật vật kéo quần lên, cài lại nút áo sơ mi, khuôn mặt nóng bừng có chút xấu hổ.

Thư Gia Ngôn bị đẩy ra lần nữa, lảo đảo vài bước mới đứng vững, thân hình y gầy yếu, nụ cười trên mặt thảm đạm, lần này không bước tới trước nữa, thanh âm run rẩy: “Anh, anh…”

Lâm Tử Nhiên nhìn dáng vẻ này của y có chút không đành lòng. Sở dĩ cậu không muốn bị phát hiện là bởi vì cảm thấy đối với Thư Gia Ngôn mà nói, điều này có chút tàn nhẫn.

Thư Gia Ngôn là tiểu bạch hoa nhu nhược, thời điểm y thương tâm khổ sở sẽ làm người ta cảm thấy khi dễ kẻ yếu, càng dễ sinh ra gánh nặng tâm lý. Thành thật mà nói, nếu không phải cái cốt truyện hố cha này, Lâm Tử Nhiên cũng thật sự không muốn đi đến tình trạng này.

Vốn dĩ cậu mới là người bị chia tay.

Chỉ là sự tình đã phát triển đến mức này, hiển nhiên không còn cách nào cứu vãn.

Thân hình Thư Gia Ngôn run rẩy, qua hồi lâu vẻ mặt mới từ từ bình tĩnh lại, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn Lâm Tử Nhiên: “Là ai?”

Yết hầu Lâm Tử Nhiên nghẹn lại, trong đầu không nhịn được suy nghĩ, nếu trực tiếp nói ra tên Hàn Thâm, không chừng Thư Gia Ngôn sẽ nghĩ nhiều.

Cậu im lặng một lúc rồi nói: “Là ai còn quan trọng sao?”

Thư Gia Ngôn hít một hơi thật sâu, cắn răng nói từng chữ một: “Đêm đó khi em gọi điện cho anh, có phải anh đang ở bên người đó không..”

Lâm Tử Nhiên cam chịu không nói lời nào.

Đôi mắt Thư Gia Ngôn trở nên ảm đạm, phảng phất mọi hy vọng đều tan biến, y siết chặt nắm đấm: “Tại sao...”

Vì cái gì?

Nguyên nhân thực sự chắc chắn không thể nói, nếu nói ra phỏng chừng Thư Gia Ngôn không biết tự lượng sức mình đi tìm Hàn Thâm gây phiền toái.

Hai người này mà nháo lên, bị thiệt không nghi ngờ sẽ là Thư Gia Ngôn.

Lâm Tử Nhiên mím môi, đang chuẩn bị mở miệng thì điện thoại để trên bàn đột nhiên vang lên.

Không ổn, là Hàn Thâm gọi tới!

Thư Gia Ngôn đứng gần cái bàn, y chợt cười lạnh, trước một bước cầm lấy điện thoại, trực tiếp ấn nút nhận cuộc gọi: “Alo?”

Sắc mặt Lâm Tử Nhiên kịch biến!

Lâm Tử Nhiên tức giận nói: “Bọn họ muốn sao đây hả! Thay phiên nhau gọi điện thoại, thay phiên nhau đoạt di động, còn cho tôi đường sống hay không!! Không thể xem điện thoại của đàn ông một cách tùy tiện được!”

Hệ thống: “Cậu bình tĩnh lại trước đã? Giận dữ không giải quyết được vấn đề.”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Lâm Tử Nhiên không nhịn được muốn tiến lên đoạt điện thoại, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, bây giờ đoạt điện thoại cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa cậu cho rằng Hàn Thâm sẽ không nói bậy..

Chỉ cần Hàn Thâm không nói ra chân tướng, như vậy cuộc điện thoại này không liên quan gì đến Thư Gia Ngôn, chỉ có điều phiền toái duy nhất chính là không thể che giấu được đối tượng ‘ngoại tình’ là ai.

Kỳ thực từ lúc Thư Gia Ngôn nhìn thấy thông báo cuộc gọi, rồi bấm nhận cuộc gọi của Hàn Thâm thì một khắc ấy đã không giấu được.

Hơn nữa…

Vòng đi vòng lại, cmn chính mình lại đi theo con đường của vai chính thụ nữa rồi!

Cậu không muốn chia tay bởi vì gian tình với Hàn Thâm đâu.

Lâm Tử Nhiên cảm thấy đau đầu ghê gớm, cậu thật sự không muốn đưa ra lý do chia tay phức tạp và cẩu huyết như vậy.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp của Hàn Thâm truyền đến, dường như có chút bất ngờ: “Lăng Nam đâu? Anh là ai?”

Thư Gia Ngôn gằn từng chữ một: “Tôi là bạn trai của Lăng Nam, còn anh là ai, là gì với anh ấy?”

Lời vừa nói ra phá vỡ sự im lặng.

Sau khoảng vài giây, tiếng cười khàn khàn của Hàn Thâm truyền đến: “Tôi là gì với hắn, tại sao anh không hỏi hắn đi?”

Tay Thư Gia Ngôn siết chặt điện thoại, dùng sức đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, y đau lòng nhìn Lâm Tử Nhiên, chậm rãi nói: “Hắn là gì của anh?”

Lâm Tử Nhiên rũ mắt nói: “Em cũng đoán được rồi mà, không phải sao?”

Thư Gia Ngôn hồn bay phách lạc nhìn Lâm Tử Nhiên, tự lẩm bẩm nói: “Em không tin, chuyện này là không thể nào...”

Lâm Tử Nhiên thở dài, tiến lên một bước, lấy điện thoại ra từ trong tay Thư Gia Ngôn, cúp máy, im lặng một lúc mới chậm rãi nói: “Thực xin lỗi.”

“Vừa rồi em mới hỏi anh tại sao…” Lâm Tử Nhiên kéo khóe miệng: “Kỳ thật rất đơn giản, anh chỉ không muốn tiếp tục sống những ngày tháng như thế này nữa. Không muốn ở trong một căn nhà trọ nhỏ, không muốn nửa tháng mới ra ngoài đi ăn một lần, không muốn cái gì cũng không dám mua, cũng không muốn không thể đi ra ngoài chơi; mệt chết mệt sống cần kiệm tích cóp tiền bạc, nhưng dù tích cóp mấy năm hay mười mấy năm, cũng không dành dụm đủ tiền... Anh tăng ca làm việc, tiền lương một tháng không bằng một bữa ăn của kẻ có tiền…”

“Cho nên, chúng ta chia tay đi.”

Cứ như vậy đi, cứ để Thư Gia Ngôn nghĩ như thế, chia tay sạch sẽ lưu loát, cũng đánh y tỉnh lại từ mộng tưởng.

Thư Gia Ngôn đầy khó tin nhìn Lâm Tử Nhiên, không thể tin được lời này do chính miệng cậu nói ra, nhưng cố tình vừa tàn khốc lại vừa chân thật như vậy, giọng y đầy chua chát: “Vậy, anh thích hắn sao?”

Lâm Tử Nhiên cười tự giễu: “Không đến mức thích, anh chỉ là tình nhân của hắn mà thôi… Người ta có tiền nào coi anh là thật, bất quá cho dù là vậy, đi theo hắn cũng làm anh ít phấn đấu thêm vài chục năm.. Vốn dĩ anh không định chia tay với em, nhưng nếu em đã phát hiện, thì chúng ta vẫn nên chia tay đi.”

Khi Thư Gia Ngôn nghe xong lời này, trong mắt hiện lên vẻ thống hận, còn mang theo một chút khinh thường, nhưng biểu tình lạnh nhạt bình tĩnh hơn vừa rồi.

Lâm Tử Nhiên thấy không sai biệt lắm, cuối cùng thêm một chút lửa, cắn răng tiếp tục nói: “Là anh thật sự có lỗi với em, anh đã trả tiền thuê nhà cho đến sang năm, xem như anh bồi thường cho em.”

Thư Gia Ngôn chợt mở miệng, trong cổ họng truyền ra nụ cười nhẹ, y ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên, lạnh lùng phun ra một chữ: “Lăn.”

Lâm Tử Nhiên mím môi.

Có chút lưu luyến nhìn nơi này, sau đó không chút do dự xoay người rời đi.

Cậu bị đuổi ra khỏi nhà.

Bên ngoài gió lạnh tiêu điều.

Lâm Tử Nhiên thở dài.

Vẫn là chia tay.

Ngày này đến sớm hơn cậu dự tính, đây không phải phương thức chia tay mà cậu muốn, quả nhiên kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

Nếu đã bị phát hiện, cũng chỉ có thể như thế...

Huống chi đây chỉ là một thế giới trò chơi, qua thời gian mấy tháng ngắn ngủi là kết thúc. Trong lúc vô tình Lâm Tử Nhiên gây ra càng nhiều phiền phức khiến thế giới này bắt đầu sụp đổ, bây giờ cậu chỉ muốn an tĩnh chờ hệ thống trả lời.

Về phần Thư Gia Ngôn, tuy không thể thu hoạch ngài kim chủ trở thành bá tổng lão công, nhưng không đến mức thảm như Lăng Nam; ít nhất Hàn Thâm chưa từng nhắm vào y, càng không tìm mấy tên côn đồ ẩu đả y, làm y bị thương, ngược lại còn có nhiều mối quan hệ.. Sau khi chia tay không tìm đường chết là có thể sống tốt.

Lúc này Lâm Tử Nhiên mới nhớ ra mình đã bị đuổi khỏi nhà, buổi tối không biết nên đi đâu... Hơn nữa ngoại trừ điện thoại cái gì cậu cũng không lấy.

Xem ra chỉ có thể tạm thời tìm khách sạn ở một đêm.

Đang đi bỗng nhiên có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh.

Lâm Tử Nhiên quay đầu lại nhìn, cửa xe mở ra, Hàn Thâm khom lưng bước ra.

Cậu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, không khỏi sửng sốt.

Tuy rằng anh vừa mới gọi điện cho tôi, nhưng mà xuất hiện kiểu này không khỏi quá đúng lúc rồi đi!

Đợi đã..

Lâm Tử Nhiên giật mình, cậu bỗng nghĩ đến một vấn đề, nếu Hàn Thâm có thể điều Thư Gia Ngôn đi công tác, vậy nếu hắn muốn nắm giữ hành tung của Thư Gia Ngôn, hẳn là việc dễ như trở bàn tay?

Có lẽ Hàn Thâm đã sớm biết Thư Gia Ngôn sẽ trở về hôm nay.

Cố ý lưu lại dấu vết trên người mình, cố ý ‘làm’ tàn nhẫn như vậy, đối với việc mình về nhà làm như không thấy.

Tất cả những thứ này, đều là hắn tính kế thật tốt.

Nếu như lúc trước chỉ là suy đoán, như vậy cuộc điện thoại vừa rồi và Hàn Thâm xuất hiện vừa vặn ở đây đều chứng tỏ điểm này, mục đích của hắn chính là muốn thúc đẩy cậu chia tay với Thư Gia Ngôn!

Tốt, tên hỗn đản này tính kế mình!

Lâm Tử Nhiên túm cổ áo Hàn Thâm, cả giận nói: “Anh cố ý làm như vậy!”

Hàn Thâm cũng không tức giận, vẻ mặt nhàn nhạt khẽ cười: “Anh chưa làm gì, cũng chưa nói gì, em vô cớ tiến hành chỉ trích anh, không bằng nên ngẫm lại, giấy không gói được lửa, cho dù không phải hiện tại thì sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như vậy.. Em nói có đúng không?”

Lâm Tử Nhiên tức đến tay phát run, dùng sức trừng mắt nhìn hắn tỏ vẻ chính mình rất là phẫn nộ!

Tên gia hỏa này lại tự đào hố cho mình, nhưng cố tình mình không phản bác lại được! Tức quá đi!

Lâm Tử Nhiên cắn răng: “Anh đã nói, sẽ không ép chúng tôi chia tay!”



Hàn Thâm mỉm cười, hắn cụp mắt nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Lâm Tử Nhiên, thong thả mà kiên định kéo xuống, chậm rãi nói: “Anh không ép bọn em chia tay, quyết định chia tay, chẳng lẽ không phải là em sao.”

Khuôn mặt của Lâm Tử Nhiên trắng bệch.

Hàn Thâm cười nói: “Nhất định phải nói thì, bất quá anh chỉ giúp em nhận rõ hiện thực, sớm đưa ra quyết định mà thôi.”

Hắn giơ tay nâng cằm thanh niên lên, đôi mắt đen nhánh dưới bóng đêm càng thêm thâm thúy, phảng phất giống như lốc xoáy, khiến người không thể rời mắt. Hắn trầm thấp cười nói: “Nhưng em yên tâm đi, đối với phí bồi thường bọn em chia tay, anh sẽ không bạc đãi hắn ta đâu, em hẳn là biết nên lựa chọn như thế nào ―― đúng không?”

Nói xong hai chữ cuối cùng, giọng điệu của hắn hơi cao lên, mang theo chút nguy hiểm, làm sống lưng người ta tê dại.

Lâm Tử Nhiên do dự một lúc: “Có phải hắn lại uy hiếp tôi không..”

Hệ thống: “Ờm, thoạt nhìn là vậy.”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Sắc mặt Lâm Tử Nhiên không còn chút máu, hốc mắt hơi phiếm hồng, bộ dáng cực kỳ căm hận! Rốt cuộc không nhịn được một quyền đánh qua!

Nhưng mà lại bị Hàn Thâm một tay nắm lấy, người đàn ông dễ như trở bàn tay nắm lấy nắm đấm của cậu, trực tiếp ném cậu vào ghế sau xe, sau đó thân hình cao lớn bao phủ lên người cậu, lấy thế như lôi đình áp chế khiến cậu không thể phản kháng, chặt chẽ giam cầm cậu dưới thân.

Bé mèo nhỏ của hắn ngày thường vừa nhút nhát vừa mềm mại, cực kỳ ngoan ngoãn, ngay cả ngẫu nhiên tức giận cũng làm người cảm thấy đáng yêu...

Nhưng cố tình ở thời điểm đối mặt với Thư Gia Ngôn lại không sợ gì cả, xúc động không màng đến hậu quả, thực có chút làm người đố kỵ.

Hàn Thâm cúi đầu, ánh mắt u ám, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Em không nhớ hậu quả khi đánh anh là gì sao?”

Cơ thể Lâm Tử Nhiên run rẩy, phảng phất vừa giận vừa hận, đáy mắt ẩn giấu một tia sợ hãi bất an.

Đầu ngón tay Hàn Thâm vuốt ve cánh môi cậu, giọng khàn khàn cười: “Sao có thể luôn xúc động như vậy..”

Hắn nhìn chăm chú người thanh niên dưới thân, nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu. Lần này bé mèo thật sự tức giận, e rằng sẽ trách hắn một thời gian rất lâu... Nhưng hắn không hối hận, bởi vì hắn không cho phép người của hắn tiếp tục cùng chung chăn gối với người khác, làm bạn trai của người khác, vây quanh người khác, nhìn người khác bằng ánh mắt ái mộ.

Từ giờ trở đi.

Người này, chỉ có thể thuộc về hắn.

Hàn Thâm cúi đầu, nụ hôn rơi xuống cần cổ thanh niên.

………………

Một giờ sau.

Hàn Thâm nhặt áo khoác của mình lên, khoác trên người Lâm Tử Nhiên.

Thanh niên khép hờ hai mắt, trên lông mi còn dính nước mắt, cuộn tròn ở đó không nhúc nhích, vẻ mặt đờ đẫn, quần áo che đậy hơn nửa cơ thể, trên cẳng chân lộ ra bên ngoài đều là dấu vết mà mình lưu lại.

Hàn Thâm nheo mắt, yêu thương hôn hôn lên trán thanh niên, cười nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Lâm Tử Nhiên nhắm mắt giả chết.

Vẫn không nhúc nhích.

Chủ yếu là cậu thật sự mệt mỏi, một ngày vận động hai lần kịch liệt như vậy, eo của cậu thật sự không chịu nổi.. Thể lực của bá tổng không khỏi quá tốt rồi đi?!

Mẹ nó cái này tuyệt đối là khai quải!

Hàn Thâm đích thân lái xe trở về.

Hắn ngừng xe, rồi ôm Lâm Tử Nhiên bước ra từ ghế sau.

Sau khi về đến nhà, suy xét đến khả năng Lâm Tử Nhiên không chịu nổi, cuối cùng cũng nhịn không ăn cậu nữa.

Hàn Thâm ôm thanh niên vào trong ngực, hôn nhẹ lên khóe môi cậu, cười nói: “Về sau nơi này sẽ là nhà của em, anh giao chìa khóa cho em, nhé?”

Lâm Tử Nhiên vốn dĩ gật gù sắp ngủ, vừa mệt vừa buồn ngủ, nào biết Hàn Thâm còn nói nhiều như vậy, đành phải mở to mắt, hừ lạnh một tiếng châm chọc: “Nơi này không phải là nhà của tôi.”

Hàn Thâm nở nụ cười nói: “Em mở ngăn kéo ra nhìn xem.”

Lâm Tử Nhiên khó hiểu.

Do dự một lúc, cậu vẫn đi tới kéo ngăn kéo trên tủ đầu giường ra, bên trong là giấy chứng nhận bất động sản, còn có một phần hợp đồng mua nhà. Lâm Tử Nhiên mở ra vừa thấy, tức khắc bị dọa đến tỉnh!

Trên giấy chứng nhận bất động sản viết tên Lăng Nam, cậu lại nhìn nhìn hợp đồng mua nhà, căn hộ này trị giá 2000 vạn!

Trước mắt Lâm Tử Nhiên tối sầm, cho dù chỉ là trò chơi, nhưng cái này khó tránh khỏi có chút quá xa hoa rồi!

Cậu dần dần tỉnh táo lại!

Cậu quay đầu lại nhìn Hàn Thâm, ánh mắt có chút mờ mịt.

Khóe môi Hàn Thâm cong lên mang theo ý cười, hắn vòng tay qua eo Lâm Tử Nhiên, dịu dàng nói ở bên tai cậu: “Cho nên, đây là nhà của em, vô luận là trên loại ý nghĩa nào cũng vậy.”

Tay Lâm Tử Nhiên run run.

Lâm Tử Nhiên: “Thành thật mà nói, có phải đầu óc hắn có bệnh không..”

Hệ thống: “…..”

Lâm Tử Nhiên: “Thoạt nhìn tôi chỉ có giá 2000 vạn thôi à?”

Hệ thống: “……”

Làm ơn đi! Dù anh giàu có đến đâu cũng không nên phung phí tiền bạc như thế? Năm mươi vạn đã đủ nhiều rồi, bao dưỡng tiểu tình nhân một tháng dư dả! Nhiều lắm là mua thêm chút đồ vật là đủ, một căn phòng ở mất 2000 vạn, này chỉ sợ là kim chủ lý tưởng trong cảm nhận của tiểu tình nhân đi?

Suy cho cùng, kẻ có tiền không phải đồ ngốc, họ thông minh hơn bất kỳ ai, nhóm tiểu tình nhân muốn lấy nhiều tiền nào phải dễ, có ai như Hàn Thâm tự giác đưa tiền còn cho không nhà như vậy....

Tuy rằng 2000 vạn đối với Hàn Thâm mà nói không bằng chín trâu mất một sợi lông, căn nhà này hắn thật sự tiện tay liền đưa, nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn cảm thấy đặc biệt vớ vẩn không chân thật. Làm ơn đi, tôi đáng giá 2000 vạn sao? Anh mở to mắt ra xem tiêu tiền loạn như vậy có thích hợp không!

Vốn tức giận với sự tính kế của Hàn Thâm, nhưng hiện tại trong lòng Lâm Tử Nhiên ẩn ẩn nảy sinh tâm lý yêu thương Hàn Thâm.

Rõ ràng trước đây cậu còn cảm thấy Hàn Thâm không não tàn như trong kịch bản, nhưng hiện tại cậu bị vả mặt bôm bốp... Bá tổng vẫn là vị bá tổng cẩu huyết kia, cho dù không phải là một người coi tiền như rác.

Thân là bá tổng trong văn cẩu huyết, là người không có đầu óc, chính mình so đo với loại người này làm gì.

Bất quá có một chút thất sách.

Đối với bản thân mình mà nói, tất cả những thứ này đều là tiền trong trò chơi! Tôi cần nhà ở trong trò chơi có ích lợi gì?

Chỉ với hai ngàn vạn tiền trong trò chơi liền muốn thu mua tôi, mơ mộng hão huyền! Còn không hữu dụng bằng mời tôi ăn bữa tối!

Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình xưa nay chưa từng có cốt khí như vậy, sống lưng đều thẳng tắp!

Hơn nữa trong trò chơi vừa sảng khoái vừa vả mặt, lão tử ngủ một giấc dậy liền phát hiện mọi thứ biến thành công dã tràng, muốn cái gì trong hiện thực cũng không có, so sánh như vậy chỉ biết càng thêm tức giận.

Lâm Tử Nhiên giận dữ ném giấy chứng nhận bất động sản và hợp đồng xuống đất, cười lạnh: “Cảm ơn Hàn tổng, bất quá tôi không thể nhận đồ của ngài.”

Hàn Thâm nhìn vào hai mắt cậu.

Trong mắt thanh niên không có nửa phần do dự, rõ ràng bản thân ăn mặc cần kiệm, thuê phòng trọ giá rẻ... Dáng vẻ lại không chút dao động nào đối với căn nhà, điều này làm cho Hàn Thâm có chút bất ngờ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người như vậy.

Lâm Tử Nhiên không vòng vo nữa, không muốn tiếp tục nên cắt ngang cuộc trò chuyện, lạnh giọng nói: “Tôi đã đáp ứng làm tình nhân của anh, 50 vạn cũng đủ nhiều, chỉ cần khi nào anh chơi chán thì hãy thả tôi đi là được.”

Hàn Thâm ôm lấy cậu, khóe môi khẽ nhếch lên.

Chơi chán?

Sẽ không có ngày đó.

………………

Lâm Tử Nhiên vào nhà Hàn Thâm ở, lúc ấy rời khỏi phòng trọ cái gì cũng không mang, nhưng nơi này có đầy đủ mọi thứ. Hàn Thâm đã sớm phân phó người mua nguyên một bộ quần áo và giày dép mới tinh, nhét đầy tủ quần áo và tủ giày, đến nỗi đồ dùng tẩy rửa toilet cũng đầy đủ hết.

Từ việc lớn đến việc nhỏ, không có đồ nào Lâm Tử Nhiên thiếu.

Lâm Tử Nhiên không thể không nói, Hàn Thâm là một vị bá tổng vừa săn sóc vừa cẩn thận, ngoại trừ việc không mang theo tiền mặt ra, thì những thời điểm khác đều có vẻ bình thường.

Lâm Tử Nhiên lắc đầu, sau đó cậu nhớ tới Thư Gia Ngôn, không khỏi thở dài.

Bất quá Hàn Thâm nói sẽ không bạc đãi y.

Về điểm này hẳn là Hàn Thâm sẽ không lừa cậu.

Chậc, cứ như vậy đi.

Bản thân mình cũng đã tận lực.

Ngay từ đầu thế giới này đã không đúng.

Bất quá cốt truyện đã sụp đến mức này, Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, chính mình có nên thuận lý thành chương mà tự sa ngã luôn không?

Nếu không thì quá mệt mỏi.

Lâm Tử Nhiên vẫn tới công ty Hàn Thâm đi làm, nhưng thái độ đối với Hàn Thâm càng ngày càng tùy tiện. Dù sao cũng vừa mới chia tay, đối mặt với tên đầu sỏ gây tội trong lòng khẳng định không thoải mái, hơn nữa... Kỳ thực Lâm Tử Nhiên thật sự không sợ Hàn Thâm.

Nếu Hàn Thâm thật sự dám đưa cậu vào song sắt, cậu ngay tại chỗ liền rời khỏi trò chơi cho hắn xem!

Nhưng điều khiến Lâm Tử Nhiên bất ngờ đó là, bất luận chính mình nổi quạu hay không cho mặt mũi như thế nào đi nữa, Hàn Thâm đều nhịn tất cả, càng chưa từng tức giận với cậu.

Lâm Tử Nhiên: “Tâm tư tổng tài thật khó đoán.”



Hệ thống: “……”

Lâm Tử Nhiên càng thêm tự tại tùy ý, hôm nay đang có chút buồn chán, đột nhiên điện thoại vang lên một tiếng leng keng, là tin nhắn của Tiểu Giang gửi tới.

Tiểu Giang: “Em có thời gian đến sự kiện tối nay không? Cái mà lần trước anh nói với em đấy.”

Lâm Tử Nhiên nghĩ một lúc, lúc ấy cậu đáp ứng nếu có thời gian thì sẽ đến giúp Tiểu Giang, rốt cuộc người ta làm nhân viên tiếp thị cũng không dễ gì…Hơn nữa gần đây nháo loạn không mấy vui vẻ với Hàn Thâm, không bằng ra ngoài giải sầu cũng tốt, suốt ngày diễn kịch trước mặt Hàn Thâm cũng quá vất vả.

Lâm Tử Nhiên: “Có thời gian.”

Tiểu Giang: “Thật tốt quá! Anh gửi địa chỉ cho em, buổi tối không gặp không về!”

Lâm Tử Nhiên: “Được.”

Lâm Tử Nhiên nhìn địa chỉ, vị trí có chút xa, nhìn thời gian cũng không còn sớm, vì thế liền trực tiếp ra cửa.

Hoạt động được tổ chứa trong một khách sạn năm sao, khi Lâm Tử Nhiên đi vào liền nhìn thấy Tiểu Giang mặc một thân tây trang tiêu sái soái khí đứng ở cửa, vừa thấy cậu tới hắn vẫy vẫy tay, mỉm cười nói: “Anh chờ em nửa ngày, sợ em đến không tìm được chỗ, tới rồi thì chúng ta mau vào thôi.”

Chà, thật là nhân viên tiếp thụ nhiệt tình với công việc bán hàng, vì lấy lòng khách hàng mà thật dụng tâm, Lâm Tử Nhiên khách khí nói: “Tôi tự vào là được, anh đón tiếp những khách hàng khác đi.”

Giang Dĩ Huy nheo lại đôi mắt đào hoa, mỉm cười nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Không sao, em là người đến cuối cùng."

Ồ, là vậy à? Lâm Tử Nhiên liền không chối từ.

Giang Dĩ Huy đưa Lâm Tử Nhiên vào, hắn đứng ở chỗ đăng ký lãnh quà tặng giúp Lâm Tử Nhiên, sau đó mang cậu đi vào ngồi xuống hàng ghế sau, hắn mỉm cười nói: “Cho em này, anh đã nói có quà tặng.”

Lâm Tử Nhiên không thèm để ý cái này, tuy rằng không dùng được, nhưng vẫn nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn, à đúng rồi, anh bận thì đi đi, không cần cố ý đi cùng tôi.”

Giang Dĩ Huy nghiêng mắt nhìn thanh niên, hắn hao phí sức lực không nhỏ, cuối cùng mới hẹn được Lâm Tử Nhiên ra đây. Vốn dĩ chỉ là bởi vì cảm thấy buồn chán, nhưng sau khi gặp mặt lần nữa, lại phát hiện hứng thú đối với người này nửa điểm cũng không giảm.

Thật đáng yêu, tính cách cũng rất tốt, bộ dáng thoạt nhìn rất ngon miệng.

Không biết thời điểm ở trên giường có triển lộ một mặt động nhân hay không?

Hai mắt Giang Dĩ Huy lấp lóe tia đen tối, môi hơi nhếch lên, thu hồi tầm mắt, hiếm khi đụng phải con mồi thú vị lại vừa miệng như vậy, sao hắn có thể dễ dàng buông tha được.

Lâm Tử Nhiên ngồi ở đó ngáp dài, thật ra cậu không muốn mua gì cả, cho nên lấy di động ra bắt đầu chơi. Giống như thời điểm nhàm chán hoặc mở cuộc họp, chơi game là cách giết thời gian tốt nhất.

Giang Dĩ Huy nhìn nhìn, bỗng nhiên thò mặt qua cười nói: “Em cũng chơi trò này sao? Không bằng add bạn tốt đi, chúng ta cùng lập tổ đội chơi!”

Lâm Tử Nhiên hơi kinh ngạc, sau đó cười rạng rỡ: “Được.”

NPC này cũng biết nhiều thứ quá đi, thành thật mà nói, chơi game rất vui, nhưng mỗi lần đều chỉ có cậu chơi một mình, không có bạn bè, kỳ thực ngẫu nhiên cũng có lúc nhàm chán. Tuy Tiểu Giang cũng là NPC, nhưng cậu đã từng gặp qua và nói chuyện với NPC rồi, cảm giác có chút khang khác, cảm giác chân thật hơn một ít.

Hơn nữa ở cùng với người này một chút gánh nặng cũng không có, đặc biệt thoải mái vui vẻ, không giống ở trước mặt Hàn Thâm, dù sao cũng phải giả thành bộ dáng thâm cừu đại hận..

Cái này giống như vốn là game một người chơi, bỗng nhiên có một tiểu đồng bọn tri tình đạt nghĩa, bồi trò chuyện bồi chơi game.

Làm người khó có thể kháng cự!

Lâm Tử Nhiên add thêm bạn tốt với hắn, sau đó bắt đầu cùng nhau chơi game. Không ngờ trình độ của Tiểu Giang thực sự không tồi, chơi cùng cao thủ chẳng những nằm thắng mà còn có thể ăn đồ ngược lại, tức khắc tâm tình càng tốt, độ hảo cảm về tiểu đồng bọn tăng lên biubiubiu!

Chơi game vui vẻ, thời gian trôi qua thật nhanh.

Ngay sau khi kết thúc hoạt động, Lâm Tử Nhiên đột nhiên nhớ tới chính mình tới đây làm khách hàng! Nói thật chứ, ban đầu cậu không định mua bất cứ thứ gì... Nhưng Tiểu Giang thực sự là bồi tốt quá, người ta lo lắng bán hàng như vậy, không mua thì có hơi ngượng; không khỏi cảm khái trong lòng, đây là nhân viên tiếp thị ưu tú nhất. Biết rõ mục đích của đối phương mà vẫn cam tâm tình nguyện chịu bỏ tiền.

Lâm Tử Nhiên nói: “Máy hút bụi trí năng này không tồi, tôi mua một cái.”

Ánh mắt Giang Dĩ Huy càng thêm nhu hòa, khóe môi khẽ cong lên, cao hứng cười nói: “Được, để anh giúp em lấy đồ.”

Nói xong đứng dậy rời đi, rất nhanh liền xách theo máy hút bụi trở lại.

Lâm Tử Nhiên trực tiếp thanh toán qua điện thoại, tuy rằng mất một ngàn tệ nhưng cậu cảm thấy hôm nay rất đáng giá! Hơn nữa cậu có tiền!

Hoạt động kết thúc, cũng nên trở về, lúc này Giang Dĩ Huy cười nói: “Em còn chưa ăn đúng không? Để cảm ơn em tới ủng hộ, anh mời em ăn bữa tối.”

Lâm Tử Nhiên nhìn ánh mắt chờ mong của Giang Dĩ Huy, im lặng một lát rồi gật đầu nói: “Được.”

Dù sao chính mình cũng không có việc gì, bây giờ mà về lại cùng Hàn Thâm mắt to trừng mắt nhỏ.

Giang Dĩ Huy giúp cậu xách máy hút bụi, thái độ ân cần nở nụ cười trên môi, hắn lái xe chở Lâm Tử Nhiên đi ăn tối.

Nửa giờ sau, hai người ngồi bên trong một quán ăn nhỏ.

Giang Dĩ Huy vừa gọi đồ ăn vừa dò hỏi Lâm Tử Nhiên ăn cay được không, ăn rau thơm không...

Lâm Tử Nhiên gật gật đầu.

Giang Dĩ Huy trong thời gian ngắn đạt điểm cao, nhà hàng nhỏ này tuy rằng không lớn nhưng hương vị rất ngon. Lâm Tử Nhiên ăn rất vui vẻ, tuy cùng Hàn Thâm ở bên nhau cũng ăn vui vẻ như vậy, nhưng khi đó cậu không dám cười, lúc nào cũng lo lắng OOC, thực sự có chút nghẹn hỏng rồi... Bất quá không tồn tại vấn đề này với Tiểu Giang.

Lâm Tử Nhiên ăn mà không thèm để ý hình tượng, vừa ăn vừa thảo luận chuyện thú vị trong game.

Bất kể Lâm Tử Nhiên nói cái gì, Giang Dĩ Huy đều có thể kịp thời trả lời, giữa những câu chữ đều chứa ý tứ tuyệt vời.

Giang Dĩ Huy nhìn thanh niên, biểu cảm trong mắt càng sâu, người thanh niên vẫn như lần đầu gặp mặt, vẫn biểu tình phong phú như cũ, giống như một bảo tàng khai quật mãi không hết.

Chỉ cần ở cùng cậu, tâm tình đều vui sướng.

Sau khi ăn tối, Giang Dĩ Huy cười nói: “Tản bộ tiêu thực rồi về.”

Lâm Tử Nhiên sờ sờ bụng của mình, âm thầm chấp nhận.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, nhìn thấy ven đường có bán xiên que, Lâm Tử Nhiên mua một ít tiếp tục ăn, Giang Dĩ Huy đi theo bên cạnh, giúp cậu cầm những xiên còn thừa bỏ vào túi rác.

Sau khi ăn xong Lâm Tử Nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, người ta cũng bôn ba vì cuộc sống, làm sao cậu lại như lẽ đương nhiên mà sai sử hắn.

Cậu vươn tay, cầm lấy túi rác trong tay Giang Dĩ Huy, nói: “Để tôi tự vứt.”

Giang Dĩ Huy lại không buông tay, tay còn lại đột nhiên nâng lên, cọ qua khóe môi Lâm Tử Nhiên, khẽ cười: “Dính ớt cay nè.”

Lâm Tử Nhiên ngẩn ra.

Cậu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tao nhã của người đàn ông, đôi mắt đào hoa phảng phất trời sinh mang theo ý cười, trên mặt có chút nóng lên.

Trò chơi này, làm sao một NPC bình thường cũng đẹp như vậy?!

Thời điểm cậu hoảng hốt thất thần, bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại kéo suy nghĩ của Lâm Tử Nhiên trở lại. Lấy đi nhìn thấy, hóa ra là Hàn Thâm gọi đến.

Giọng nói Hàn Thâm khàn khàn: “Em đang ở đâu?”

Lâm Tử Nhiên bĩu môi: “Đang ở bên ngoài.”

Hàn Thâm im lặng một lúc: “Gửi địa chỉ cho anh, anh tới đón em.”

Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, mình cũng nên về, vì thế nói: “Ừm.”

Cậu cúp điện thoại, gửi địa chỉ cho Hàn Thâm.

Hàn Thâm nhanh chóng gửi tin nhắn: “Anh ở gần đây, lập tức đến ngay.”

Ánh mắt Giang Dĩ Huy khẽ động, hắn chợt mở miệng cười nói: “Bạn trai của em sao? Quản chặt như vậy?”

Lâm Tử Nhiên lắc đầu: “Không phải, là boss của tôi.”

Vẻ mặt Giang Dĩ Huy dường như suy tư gì đó, cùng Lâm Tử Nhiên quay về, vừa đi vừa nói: “Để anh đưa em về.”

Lâm Tử Nhiên nghĩ Hàn Thâm sắp tới cho nên từ chối, nói: “Không cần đâu, anh bồi tôi cả đêm rồi, tôi có thể tự mình trở về, không cần phiền phức.”

Giang Dĩ Huy rũ mắt nhìn cậu, vẻ mặt dịu dàng nói: “Không phiền phức, em ở đâu? Nói không chừng tiện đường.”

Hỏi tôi ở đâu?

Đó là nhà của Hàn Thâm, không tiện để nói, Lâm Tử Nhiên lại lần nữa từ chối: “Thật sự không cần.”

Hai người đã đi đến chỗ giao lộ.

Giang Dĩ Huy thở dài, giơ tay choàng qua vai Lâm Tử Nhiên, cúi đầu tới gần cậu, vẻ mặt mất mát nói: “Anh còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè, một cơ hội như vậy em cũng không cho anh.”

Hắn nói như thế, Lâm Tử Nhiên có chút ngượng ngùng, cậu chần chừ nói: “Không phải, là..”

Đúng lúc này, Lâm Tử Nhiên nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc của Hàn Thâm ngừng ở phía trước, vì thế nói: “Boss của tôi tiện đường tới đón tôi, tôi đi đây, tạm biệt.”

Hàn Thâm đẩy cửa bước xuống xe, hắn đi về phía Lâm Tử Nhiên, ánh mắt đảo qua, dừng ở trên cái tay Giang Dĩ Huy gác trên vai Lâm Tử Nhiên, môi mỏng mím chặt, lộ ra bộ dáng lạnh lẽo.

Lâm Tử Nhiên có chút kinh ngạc, chẳng lẽ hôm nay mình ra cửa không chào hỏi, rốt cuộc chọc giận Hàn Thâm?

Chính mình thiếu nữa còn cho rằng hắn không biết giận.

Sau đó liền nhìn thấy Hàn Thâm lập tức đi tới bên cạnh cậu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn Giang Dĩ Huy, lạnh giọng mở miệng: “Sao Giang tổng cũng ở đây?”

Giang Dĩ Huy nhìn Hàn Thâm, nụ cười trên mặt cũng chậm rãi nhạt đi.

Lâm Tử Nhiên đứng đó với vẻ mặt mộng bức: ???

Giang tổng?

Giang tổng nào?!

****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook