Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa?

Chương 23:

Tức Mặc Dao

18/09/2021

chương 23

Triệu Minh Trạch xin lỗi thái độ vô cùng thành khẩn, lại nguyện ý không so đo hiềm khích trước đây mà trợ giúp Ôn Dự, thật sự làm người không nói lên nửa câu không phải. Lâm Tử Nhiên liền thuận nước đẩy thuyền tha thứ cho hắn, xem hồ lô hắn bán thuốc gì, cậu không tin vai phản diện sẽ không lộ ra dấu vết.

Bất quá Triệu Minh Trạch đã nhiều ngày không có hành động mới, rất trầm ổn.

Bởi vì Lâm Tử Nhiên đã sớm từ chức, hiện giờ cũng không cần tiếp tục ở trước mặt Ôn Dự ngụy trang làm bạn trai thâm tình nữa, khó có lúc thanh nhàn tự tại, đương nhiên nếu cốt truyện không sụp đổ đến mức lung tung rối loạn thì còn hoàn mỹ hơn.

Nghĩ đến bây giờ Lục Toại và Ôn Dự cũng chưa sát ra tia lửa, Lâm Tử Nhiên ưu thương thở dài, cậu hiện tại muốn nhìn xem cốt truyện này có thể sụp đổ đến trình độ nào.

Vì cậu đã chia tay với Ôn Dự, Lục Toại hiển nhiên không tiếp tục ra tay nữa, Triệu Minh Trạch cũng thực hiện đúng lời hứa.

Tranh luận trên mạng dần dần lắng xuống.

Tuy sự tình lúc trước nháo đến ồn ào huyên náo, nhưng nói vậy không có nghĩa là không có trở ngại khác, Ôn Dự hẳn có thể tự mình xử lý chuyện còn lại, không cần cậu lo lắng cho hắn.

Lâm Tử Nhiên mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ chơi chơi, nhìn thẻ ngân hàng chính mình ít dần đi liền vui vẻ, huống chi... Trò chơi này chơi rất vui, đương nhiên căn cứ theo giả thiết, thế giới này không có loại thực tế ảo mô phỏng trò chơi thực tế, chỉ là trò chơi bình thường như game mobile, nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn như cũ chơi rất vui vẻ, mấu chốt là chưa gặp phải quá nhiều đối thủ cấp bậc hoàng kim.

Cứ như vậy qua mấy ngày, Lâm Tử Nhiên lại nhận được cuộc gọi của Triệu Minh Trạch.

Triệu Minh Trạch sẽ gọi điện thoại cho cậu Lâm Tử Nhiên một chút cũng không ngạc nhiên. Hiện tại Ôn Dự đã cùng mình chia tay, lấy tính cách Ôn Dự tuyệt đối không khóc lóc cầu tái hợp, mong muốn của Lục Toại đã đạt được cũng không có lý do đến tìm cậu, như vậy chỉ còn lại Triệu Minh Trạch.

Lâm Tử Nhiên thanh thanh giọng nói: “Uy?”

Giọng nói trầm thấp từ tính của Triệu Minh Trạch truyền đến, dịu dàng ấm áp: “Hôm nay có thời gian sao?”

Lâm Tử Nhiên nói: “Anh có chuyện gì?”

Triệu Minh Trạch cười nói: “Nếu không có chuyện gì thì không thể gặp em sao?”

Lâm Tử Nhiên ngừng một chút không nói chuyện, dựa theo tính cách Lục Trăn, Triệu Minh Trạch thân là bạn tốt nhiều năm của cậu, ước chừng là ngượng ngùng bởi vì Triệu Minh Trạch yêu thầm mình, nhưng tị hiềm thì chắc chắn là.… Nếu chính mình đáp ứng quá sảng khoái ngược lại mới bất thường.

Triệu Minh Trạch thấy Lâm Tử Nhiên không trả lời, thở dài nói: “Là sự tình công ty, em cũng biết trước đây chúng ta vẫn luôn hợp tác.... Nhưng bây giờ đổi thành Lục Toại, có một số việc tôi muốn thương lượng với em một chút, nghe ý kiến của em.

Chậc, cái cớ này không tồi.

Tuy chính mình bị Lục Toại xa lánh cho ra ngoài, nhưng vẫn như cũ là cổ đông công ty, tính cách Lục Trăn xưa nay vẫn luôn trầm ổn có trách nhiệm, cho dù công ty thay đổi thành Lục Toại cũng sẽ không hoàn toàn phủi tay mặc kệ, đề nghị của Triệu Minh Trạch cậu vô pháp cự tuyệt.

Ánh mắt Lâm Tử Nhiên khẽ chuyển, nói: “Được.”

Triệu Minh Trạch lại hỏi: “Em ở nhà sao? Tôi hiện tại tới.”

Lâm Tử Nhiên: “Ừm.”

Không bao lâu Triệu Minh Trạch đã tới.

Hôm nay hắn mặc áo khoác màu xám đậm bên trong là tây trang hoa văn, mái tóc tùy ý vuốt ra sau đầu, vài sợi tóc rơi xuống, cặp kính gọng bạc che khuất mắt phượng khẽ nhếch, thần thái bước đi ưu nhã, thời điểm hắn nhìn bạn tựa hồ luôn mang theo ý cười nhợt nhạt.

Chỉ nhìn vẻ ngoài, ai mà biết hắn là vai phản diện lòng dạ hiểm độc đâu?

Chậc.

Lâm Tử Nhiên không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài lần, người này đúng là giá treo quần áo dáng người thực không tồi, đáng tiếc đêm đó cậu say rượu bất tỉnh nhân sự, cái gì cũng không nhìn thấy.... Chỉ có thể phán đoán sau khi làm chuyện này thể lực hẳn là không tồi….

Douma, mình đang nghĩ cái gì vậy!

Lâm Tử Nhiên rót một chén trà cho Triệu Minh Trạch, ngồi xuống đối diện hắn, lộ ra mỉm cười rụt rè, khách khí nói: “Phiền toái anh chạy đến một chuyến, kỳ thực tôi cũng có thể đi gặp anh.”

“Tôi nguyên bản ở gần đây, tiện đường mà thôi cũng không có gì phiền toái.” Triệu Minh Trạch cười lắc đầu, hắn suy tư một lát lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, mở miệng nói: “Tôi hôm nay tới là… Về phần hiệp thương lúc trước chúng ta khai phá hạng mục thương nghiệp mới, tôi muốn nghe xem suy nghĩ của em, nếu em không hy vọng tôi và Lục Toại tiếp tục hợp tác, tôi có thể ngừng hợp tác.”

Lâm Tử Nhiên có chút ngoài ý muốn giương mắt, này không giống tác phong hành sự của Triệu Minh Trạch, đại khái là vì lo lắng cho cậu nên mới đơn phương ngưng hẳn hạng mục lúc trước đã ước định hợp tác tốt. Không thể nghi ngờ đó là hành vi đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm, có chút quá mức tùy hứng, lý trí không đủ chín chắn, căn bản không phải loại người chỉ biết đến lợi ích như Triệu Minh Trạch sẽ làm.

Nhưng Lâm Tử Nhiên là ai, cậu là người có kịch bản!

Triệu Minh Trạch không có khả năng trả một cái giá lớn như vậy, đơn giản chắc chắn lấy tính cách Lục Trăn tuyệt đối sẽ không để hắn khó xử, càng không đưa ra yêu cầu quá mức nên mới cố ý chủ động nói vậy, không cần trả giá cái gì lại nhận được ân tình từ Lục Trăn, quả thực buôn bán lời.

Lâm Tử Nhiên suýt chút nữa liền muốn nói tốt a, anh cùng Lục Toại ngừng hợp tác đi! Ngẫm lại một chút trường hợp kia rất có ý tứ, nhưng cuối cùng cậu không làm gì xằng bậy mà lộ ra bộ dáng cảm động, ánh mắt đạm nhiên ôn hòa nói: “Bất kể công ty hiện tại là ai, đều là tâm huyết của tôi và phụ thân. Hơn nữa Lục Toại hắn…. vì chuyện lúc trước nên luôn trách tôi, tôi nghĩ đến một ngày nào đó hắn sẽ tự hiểu ra; tôi hy vọng anh không cần vì hắn mà ảnh hưởng đến công việc, huống chi.… Điều đó đối với anh cũng bất lợi, tôi cũng không yên tâm.”

Triệu Minh Trạch trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ có chút khổ sở, chậm rãi nói: “Em cam tâm như vậy sao? Không tính đem đồ của mình cướp về? Nếu như em muốn…”

Tôi sẽ giúp em.

Lâm Tử Nhiên đánh gãy lời hắn nói, tiêu sái cười nói: “ Lục gia nguyên bản cũng là một nửa của hắn, nếu hắn muốn thì cứ cầm đi. Tôi không có gì không cam lòng.”

Triệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn cậu: “Em thật sự rất bao dung.”

Lâm Tử Nhiên có bao dung gì đâu, cậu bất quá đi theo cốt truyện thôi, chẳng lẽ còn có thể so đo cùng một cái NPC?

Biểu tình cậu chân thành, vẻ mặt ôn nhu khẽ mỉm cười: “Anh thật sự không cần quan tâm quá nhiều đến suy nghĩ của tôi đâu... Thật ra, bất kể cuối cùng anh có lựa chọn hợp tác hay không, tôi đều không trách anh, càng sẽ không ngang ngược can thiệp.”

Triệu Minh Trạch nhìn cậu hồi lâu, chợt thoải mái cười nói: “Tôi hiểu được.”

Lâm Tử Nhiên gật gật đầu nói: “Nếu anh không có chuyện gì khác…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp mạnh mẽ.

Triệu Minh Trạch ôm chặt lấy cậu, thanh âm mất tiếng, nói: “Mặc dù tôi biết bây giờ nói ra lời này rất ích kỷ, chỉ là..... tôi thật sự không bỏ được em. Tôi thật hối hận vì đã không nói tâm ý của mình sớm hơn, để người khác nhanh chân đến trước. Lục Trăn.... tôi ở bên em thời gian dài nhất, cũng hiểu em nhất; nếu là tôi, tôi tuyệt đối không để em khó xử..... Cho nên, em muốn cùng tôi thử một lần không?”

Lâm Tử Nhiên trở tay không kịp bị ôm lấy, hơi thở mát lạnh pha lẫn tia cường thế của người đàn ông xâm nhập mà đến, biểu tình cậu hơi đọng lại.

Cũng may là tôi đã sớm biết mục đích đến đây của anh hôm nay không đơn giản.....

Lâm Tử Nhiên lập tức như diễn tinh bám vào người, còn không phải so ai thâm tình hơn ai sao? Cậu lộ ra vẻ mặt ảm đạm, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Tôi còn yêu hắn..... anh không rõ sao?”

Cậu chỉ không muốn Ôn Dự khó xử, không hy vọng vì cậu mà Ôn Dự bị công kích bôi đen cho nên mới lựa chọn rời đi!

“Tôi hiểu mà….” Triệu Minh Trạch khàn giọng, lại không buông tay ra: “Nhưng tôi không thèm để ý, chỉ cần tôi yêu em là đủ, có thể cho tôi một cơ hội không?”

Lâm Tử Nhiên: “.....”

Huynh đệ, anh đóng lốp xe dự phòng giỏi thật đấy! Không phải cầm trộm kịch bản của tôi đó chứ?

Nhưng chiêu này đối với tôi vô dụng!

Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, vô tình đẩy Triệu Minh Trạch ra, tầm mắt xoay chuyển lạnh lùng nói: “Anh đi đi.”

Triệu Minh Trạch nhìn cậu, tươi cười bên môi có chút chua xót, hồi lâu hắn nói: “Được.”



Nói xong xoay người rời đi.

Tất cả thâm tình đều trao cho một người không đổi, một chiêu vô tình tuyệt học, ta đi khắp thiên hạ cũng không sợ, ha hả!

……………………

Lâm Tử Nhiên chờ Triệu Minh Trạch đi, phanh một cái đóng cửa lại, tiếp tục chơi game.

Thời gian chơi luôn trôi qua thực nhanh.

Thời điểm 12 giờ đêm điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông, dư quang khóe mắt Lâm Tử Nhiên đảo qua, là thư ký của Triệu Minh Trạch gọi đến. Triệu Minh Trạch luôn cùng Lục Trăn có mối quan hệ tốt, hai bên thập phần quen thuộc cho nên thư ký cũng có số điện thoại của Lục Trăn, chỉ là ngày thường rất ít liên lạc với cậu.

Lâm Tử Nhiên vừa chơi game vừa ấn nghe điện thoại.

Đối phương có vẻ thập phần nôn nóng, vừa nhận cuộc gọi bên kia liền truyền đến giọng nói: “Lục tổng, hôm nay ngài có gặp Triệu tổng không? Sau khi mở cuộc họp buổi chiều xong, anh ấy nói có việc đi tìm ngài, sau đó vẫn chưa thấy trở về công ty, gọi điện thoại cũng không nhận. Trước đây chưa từng có chuyện này, tôi lo anh ấy xảy ra chuyện nhưng hiện tại tôi đang công tác ở bên ngoài không về kịp, có thể làm phiền ngài đến nhà anh ấy nhìn một chút được không?”

Lâm Tử Nhiên a một tiếng, mưu kế vụng về như vậy anh nghĩ tôi tin sao? Tôi đã nói rồi mà, hôm nay Triệu Minh Trạch làm sao ra về sảng khoái như vậy được.... Hóa ra ở chỗ này đào hố chờ tôi nhảy.

Lâm Tử Nhiên nói: “Được rồi đừng lo lắng, tôi hiện tại liền qua đó xem!”

Hệ thống: “Cậu tính toán đi xem thật sao?”

Lâm Tử Nhiên: “Chờ đi, tôi chơi xong trận này lại nói. Ta đi, lại chết....”

Lâm Tử Nhiên không chút do dự chơi lại ván nữa, đằng đằng sát khí xông lên.

Hệ thống: “……” Ha hả

Trong nháy mắt một giờ trôi qua.

Thời điểm chơi được một nửa, thư ký lại gọi điện tới, nhưng lần này Lâm Tử Nhiên không nghe máy.

Đòi ngu giờ mới đi qua đó, hơn nửa đêm chơi trò chơi không muốn, vẫn là nằm trên giường chăn ấm nệm êm chơi game đâu?

Lâm Tử Nhiên trực tiếp tắt tiếng điện thoại, chơi vui vẻ vô cùng.

Ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vừa mở điện thoại đã thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của thư ký.

Lâm Tử Nhiên lúc này mới gọi lại, lo lắng nói: “Tối hôm qua tôi đi rồi, nhưng Triệu Minh Trạch không có ở nhà, anh có tin tức gì của hắn không?”

Giọng thư ký có chút nôn nóng vài phần mỏi mệt: “Không có....”

Lâm Tử Nhiên bất giác nhướng mày, qua một đêm còn diễn nữa à, cậu thất thần nói: “Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu! Tôi lại đi tìm xem, có tin tức gì thì sẽ liên lạc với anh sau.”

Nói xong cúp máy, đi tắm rửa đánh răng rửa mặt thay một thân quần áo, vui tươi hớn hở chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Cậu vừa bấm điện thoại vừa đi ra ngoài, nháy mắt khi cửa mở một bóng đen nghênh diện mà đến, trực tiếp kéo cả người cậu ngã xuống đất theo, điện thoại cũng văng ra ngoài! Lâm Tử Nhiên thiếu nữa hoảng sợ hét lên, kết quả giương mắt liền đối diện một khuôn mặt tuấn mỹ thâm thúy... tiếng hét chói tai lập tức nghẹn trong cổ họng.

Ngọa tào, tên phản diện này chẳng lẽ thấy mình dầu muối không vào nên chuẩn bị ra tay giết người diệt khẩu, giả tạo di chúc định cướp tài sản của mình hay sao! Lâm Tử Nhiên lập tức não bổ một đống lớn tình tiết vụ án giết người cướp của, dọa đến run bần bật; nhưng sau khi nhìn kỹ phát hiện Triệu Minh Trạch hình như có chút không đúng.....

Sắc mặt có chút phiếm hồng, hai mắt mông lung, hơi rượu nồng nặc xộc vào mũi cậu.

Đây là..... Uống say sao...

Hắn tới đây khi nào?

Tầm mắt Lâm Tử Nhiên đảo qua, liền thấy ở góc cửa nhà mình có dựng bảy tám vỏ chai rượu, gia hỏa này chẳng lẽ tối qua đến ngoài cửa nhà cậu mượn rượu giải sầu? Nghĩ đến thời điểm mình chơi game hăng say người này lại ở ngoài cửa uống rượu....

Ngươi đừng như vậy, ta sợ hãi.

Lâm Tử Nhiên tức khắc có chút khẩn trương, cậu vỗ vỗ mặt Triệu Minh Trạch, cẩn thận nói: “Anh làm sao vậy? Không có việc gì đi?”

Đôi môi người đàn ông khẽ mở, mơ màng phát ra tiếng hừ nhẹ.

Lâm Tử Nhiên rất muốn trực tiếp đem người này xốc lên xốc xuống, nhưng nghĩ nghĩ nói không chừng tên này đang giả say, vạn nhất mình đối hắn như vậy thì mình liền nguy hiểm. Ôm ý niệm không cần tùy tiện chọc giận vai ác, Lâm Tử Nhiên giả thành bộ dáng không quan tâm, nắm lấy cánh tay Triệu Minh Trạch, ý đồ đem hắn kéo đến sô pha.

Nhưng tên hỗn đản này uống say thực sự rất nặng, ngay cả cậu là một đại nam nhân cũng phải cố hết sức, Triệu Minh Trạch tuy rằng không mập nhưng hắn lớn lên cao, gần 1 mét 9…

Đúng là hố người mà, Lâm Tử Nhiên nâng Triệu Minh Trạch lên một chút, thời điểm đang định đẩy ra..... Cổ họng Triệu Minh Trạch bỗng phát ra một đạo thanh âm, bắt lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên lần nữa đem cậu đè xuống, cúi đầu cắn một ngụm trên cổ cậu!

Lâm Tử Nhiên: “!” Cậu bắt đầu hoài nghi tên gia hỏa này có phải muốn giở trò cũ hay không.

Trong lúc cậu thất thần Triệu Minh Trạch đã buông cậu ra, hắn lại ngẩng đầu, mắt phượng xinh đẹp đen nhánh như mực, bên trong không hiện rõ cảm xúc; hắn nhẹ đến gần khuôn mặt Lâm Tử Nhiên, ôn nhu cúi đầu hôn lên cánh môi cậu, cũng bắt đầu lôi kéo quần áo cậu....

Lâm Tử Nhiên: Dừng lại!

Cậu lôi túm rồi đẩy cuối cùng cũng đem con ma men từ trên người mình kéo xuống! Lâm Tử Nhiên vỗ vỗ quần áo đứng ở một bên, sắc mặt không nhịn được có chút biến ảo, tưởng tượng buổi sáng đang đói bụng liền bị dọa một trận kinh hách như này, thật muốn lấy chân đạp lên mặt tên hỗn đản này một phát! Nhưng vừa thấy khuôn mặt này… Ai da, không thể xuống chân a.

Nhìn xem, sống mũi thẳng thế này, vạn nhất dẫm lệch coi sao được…

Nhìn chiếc cằm xinh đẹp này, vạn nhất giẫm lệch cằm thì phải làm sao....

Mặc dù bên trong là mặt người dạ thú, nhưng bộ túi da này thực không còn lời nào để nói, cuối cùng mềm lòng không giẫm chân lên.

Lâm Tử Nhiên sâu kín thở dài, nhận mệnh cúi người nắm cổ áo Triệu Minh Trạch, đem hắn kéo lên ghế sô pha. Vừa muốn rời đi lại bị tên gia hỏa này duỗi tay lôi kéo, tức khắc không đứng vững trực tiếp té vào người hắn! Chóp mũi đột nhiên đập phải cơ ngực rắn chắc của đối phương, Lâm Tử Nhiên suýt nữa bật khóc.... Ngươi còn chưa đủ sao!

Trong đầu rốt cuộc hiện lên ý niệm trừ hại cho dân….

Triệu Minh Trạch ôm chặt thắt lưng Lâm Tử Nhiên, lông mày nhíu chặt, đôi mắt nhắm lại phát ra tiếng mơ màng nỉ non, thanh âm khàn khàn mà thống khổ: “Đừng đi...”

Bởi vì Triệu Minh Trạch ôm quá chặt, khoảng cách hai người gần sát bên nhau, Lâm Tử Nhiên giãy giụa muốn rời đi, lại như vô tình cọ tới cái gì....

Mặt cậu xoát cái đỏ bừng.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai khiến lòng người ngây ngẩn…..

Lửa giận thần kỳ dần dần tiêu tán, cậu bị ôm đến nỗi hai bên tai nóng lên.

Lâm Tử Nhiên do dự: “Hắn yêu tôi như thế, lại vì tôi mà đêm khuya mua say, một người lẻ loi ngồi ngoài cửa cả đêm. Tôi thực không đành lòng đối xử tàn nhẫn với hắn.”

Hệ thống: ……?

Người chơi này hôm qua còn không để mình bị đẩy vòng quanh, thập phần lãnh khốc vô tình sao? Làm sao mà thái độ chuyển biến nhanh thế…

Lâm Tử Nhiên im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Này nếu vạn nhất hắn tỉnh lại phát hiện, chúng ta, khụ, say rượu loạn tính… Tôi có nên phụ trách với hắn không?”



Hệ thống:……??

Lâm Tử Nhiên: “Làm sao bây giờ, hắn đối với tôi tình sâu tựa biển, không quản dùng khổ nhục kế, tôi dường như có chút bị hắn làm cho cảm động rồi.”

Hệ thống:……???

Cực phẩm công như này, tiền vốn cũng hùng hậu...

Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên cảm xúc giãy dụa, phảng phất đấu tranh tâm lý kịch liệt..... Ánh mắt cậu biến ảo mấy lần, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cảm tính, hung hăng bẻ tay Triệu Minh Trạch ra.

Hệ thống nghĩ nghĩ, người chơi này chỉ sợ là cảm động thân thể Triệu Minh Trạch đi, đối với hành vi Lâm Tử Nhiên nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích, ngược lại có chút ngoài ý muốn.

Hệ thống: “Không phải cậu cảm động sao?”

Lâm Tử Nhiên ủy khuất nói: “Đúng vậy, tôi thoạt nhìn không giống như bị cảm động sao? Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi thèm muốn thân thể hắn? Tôi là người nông cạn vậy sao?”

Hệ thống:….. Chứ không phải vậy hả?

Lâm Tử Nhiên lưu luyến nhìn Triệu Minh Trạch, tiền đề say rượu loạn tính là cả hai đều uống rượu, chỉ một người uống sao được chứ?

Cho nên không được..…

Tuy nói như thế, trong lòng khó tránh đối với Triệu Minh Trạch có cảm tình hơn một chút, nhìn hắn cũng thuận mắt hơn trước nhiều. Mặc kệ mục đích của người này là gì, người trước mắt hợp khẩu vị của cậu, vì tính kế cậu mà không tiếc hy sinh bản thân, đúng là làm khó cho hắn mà.

Lâm Tử Nhiên săn sóc lấy chăn đắp cho hắn, lúc này mới sửa sang quần áo đi ra cửa. Cậu chậm rãi ăn một bữa no nê bên ngoài, sau đó mua giúp Triệu Minh Trạch một hộp cơm rồi mới trở về.

Một đi một về cũng qua hai giờ.

Thời điểm về đến nhà, Triệu Minh Trạch còn nằm trên sô pha, tựa hồ đã ngủ.

Lâm Tử Nhiên không kiên nhẫn chờ hắn ngủ dậy, nếu không cháo sẽ nguội, tâm ý của mình chẳng phải uổng phí một phen hay sao, lần nữa kêu cơm hộp lại lãng phí tiền, vì thế duỗi tay đánh vào mặt Triệu Minh Trạch một cái.

Triệu Minh Trạch nhíu mày, chậm rãi tỉnh lại, phảng phất có chút mờ mịt nhìn Lâm Tử Nhiên.

Lâm Tử Nhiên thấy hắn nguyện ý tỉnh lại, vô cùng vừa lòng, nhẹ giọng nói: “Ăn cháo cho ấm dạ đi.”

Triệu Minh Trạch ngơ ngẩn nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: “Tôi...... Sao tôi lại ở đây….”

Lâm Tử Nhiên lộ ra biểu tình khó thể mở miệng, dừng một chút môi mỏng hơi nhấp, nói: “Ngày hôm qua anh uống quá nhiều...”

Tầm mắt Triệu Minh Trạch hướng lên, nhìn chằm chằm khóe môi Lâm Tử Nhiên, như hiểu ra điều gì đó, lập tức lộ ra thần sắc áy náy: “Thực xin lỗi.... ngày hôm qua tôi vốn dĩ nói về nhà, không hiểu tại sao lại đi đến đây.”

Hắn vừa nói vừa chống người ngồi dậy khỏi ghế sô pha, rũ mắt giọng khàn khàn: “Tôi cần phải trở về.”

Kia ăn miếng cháo rồi hãy về, tôi xách lên có bao nhiêu vất vả, Lâm Tử Nhiên đè bả vai Triệu Minh Trạch lại một phen, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định: “Anh trở về với cái dạng này? Ăn trước đi, chờ một chút tôi kêu người tới đón anh.”

Triệu Minh Trạch lại không nhúc nhích, hắn thoạt nhìn vô cùng tự trách: “Em... không trách tôi sao?”

Nga, đây là muốn làm rõ.

Lâm Tử Nhiên yên lặng thở dài, ngượng ngùng xoay chuyển tầm mắt: “Anh chỉ là uống say.”

Triệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu, tựa hồ có chút cảm động, chợt cười thoải mái, cúi đầu bưng cháo bắt đầu uống.

Lâm Tử Nhiên đứng ở một bên rũ mắt nhìn sườn mặt Triệu Minh Trạch đang chuyên tâm uống cháo, trong lòng vui mừng như cha già… cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

Nếu Triệu Minh Trạch lần nữa đưa ra lời đề nghị kia, chính mình có nên đồng ý hay không đây?

Có người trong lòng lại đáp ứng một người khác, có phải quá không thích hợp hay không?

Chỉ là, Triệu Minh Trạch người ta lại không ngại nha.

Dù sao Triệu Minh Trạch cũng không phải thật sự yêu cậu.

Chính cậu cũng nên nhân cơ hội cùng Ôn Dự phân rõ giới hạn, để Ôn Dự đối với cậu sớm hết hi vọng.

Này chỉ là một hồi lợi dụng đơn thuần lẫn nhau mà thôi!

Lâm Tử Nhiên thật sự kính nể kỹ thuật diễn của Triệu Minh Trạch, không mắc một chút sai lầm nào, cậu đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ quái, Triệu Minh Trạch trong nguyên tác tại sao vẫn luôn liều mạng làm chuyện này? Tại sao lại muốn chia rẽ Lục Trăn cùng Ôn Dự, sau đó tại sao lại nhắm vào Lục Toại? Chẳng lẽ vì thích Lục Trăn..... Chỉ là trong kịch bản hoàn toàn không có nội dung này, chính cậu không phải kích phát trúng cốt truyện ẩn nào đó rồi chứ?

Lâm Tử Nhiên: “Hệ thống, ngươi nói có khả năng Triệu Minh Trạch thật sự thích Lục Trăn không?”

Hệ thống: “Tôi không biết.”

Lâm Tử Nhiên bắt được chữ mấu chốt: “Tại sao lại không biết? Chẳng lẽ không phải là ‘không thích’ sao? Kịch bản chưa từng nói qua hắn thích Lục Trăn.”

Hệ thống như cũ trả lời không có tia cảm tình: “Là chưa nói thích, cũng chưa nói không thích, tôi không thể đưa ra bất luận phán đoán nào đối với nội dung kịch bản chưa từng miêu tả. Đây là vấn đề người chơi cần suy xét.”

Hệ thống nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Quỹ đạo thế giới này liên quan đến mọi thao tác của người chơi, nếu xuất hiện tình huống dị thường cùng kịch bản chệch đường ray, mời người chơi khai quật nguyên nhân trên người mình.”

Lâm Tử Nhiên:……

Triệu Minh Trạch để chén xuống, giơ tay ấn ấn trán, ước chừng say rượu nên không quá thoải mái, nhưng vẫn nhíu mày đứng lên.

Thoạt nhìn là thật sự uống rất nhiều, diễn kịch cũng không sợ uống chết bản thân luôn sao... Đúng là kẻ tàn nhẫn.

Lâm Tử Nhiên vội vàng đỡ hắn nói: “Đừng cậy mạnh, tôi gọi người đến đón anh, anh chờ tôi…”

Cậu chuẩn bị gọi điện báo tin cho thư ký của Triệu Minh Trạch.

Triệu Minh Trạch nhìn chăm chú khuôn mặt Lâm Tử Nhiên, bởi vì dựa vào khoảng cách gần, cơ hồ có thể thấy rõ lông mi người kia rung động... Hầu kết của hắn khẽ lăn lộn, thần sắc dưới đáy mắt u ám.

Lâm Tử Nhiên cúi đầu đỡ Triệu Minh Trạch, bởi vậy không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cũng không chú ý cánh cửa phía sau mở ra ...

Triệu Minh Trạch có vẻ chóng mặt đứng không vững, ngã xuống kéo theo Lâm Tử Nhiên; Lâm Tử Nhiên đột nhiên lảo đảo mắt thấy Triệu Minh Trạch ngã ngồi trên sô pha, sợ va vào người hắn nên kịp thời chống đầu gối sang bên cạnh, một tay đặt bên gáy hắn ổn định cơ thể.

Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, tư thế này quá sức ái muội, chóp mũi cậu gần như đụng phải trán Triệu Minh Trạch, như chính mình muốn làm gì đó với hắn vậy...

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Xem ra tôi đến không đúng lúc.”

Thân thể Lâm Tử Nhiên đột nhiên cứng đờ, cậu kinh ngạc quay đầu lại, thấy Ôn Dự ngược sáng đứng ở cửa, dùng loại ánh mắt vô cùng đạm mạc nhìn cậu.

Lâm Tử Nhiên:……

Douma, lại trúng kế!

***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook