Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa?
Chương 25:
Tức Mặc Dao
30/09/2021
chương 25
Cảm giác nguy cơ khi mọi chuyện không theo sự khống chế khiến Triệu Minh Trạch lần đầu tiên cảm thấy bất an, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Lục Toại, giọng nói âm trầm khàn khàn: “Có những lời, không thể nói bậy.”
Nhưng giờ phút này Lục Toại làm sao có thể bị Triệu Minh Trạch uy hiếp? Hắn nhớ lại những việc mình đã làm, hận bản thân không thể giết chết Triệu Minh Trạch, hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào lừa dối làm tổn thương ca ca!
Ánh mắt Lục Toại hung ác, cười lạnh một tiếng: “Tôi có nói bậy hay không, không phải anh biết rất rõ sao?”
Vừa dứt lời đẩy tay Triệu Minh Trạch ra, hít một hơi thật sâu quay đầu nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Anh à, anh không thể tin tưởng người này! Anh còn nhớ ngày em đến tìm anh, nói em sẽ không bỏ qua cho Ôn Dự không? Sau khi em rời đi, hắn chủ động đưa ra lời đề nghị muốn cùng em hợp tác cùng đối phó Ôn Dự...”
Hắn nói tới đây lại cảm thấy áy náy và đau đớn, e sợ Lâm Tử Nhiên không tin, tiếp tục cắn răng nói: “Mặc dù em muốn ra tay với Ôn Dự nhưng nếu không có hắn ở một bên âm thầm quạt gió thêm củi, thì làm sao chỉ dựa vào một mình em trong thời gian ngắn bức Ôn Dự vào đường cùng được? Chẳng qua em ngoài sáng anh ta trong tối mà thôi, đúng rồi..... Còn có một việc anh chắc chắn không biết, ảnh chụp em lén gặp mặt Ôn Dự lúc trước cũng là hắn gửi cho anh!”
Lâm Tử Nhiên biểu tình khiếp sợ không thôi, những việc này tôi đều biết...... Vấn đề là tại sao đột nhiên nói toàn bộ cho tôi?
Không cho tôi có thời gian giảm xóc luôn.
Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên cảm thấy thập phần đau đầu, giống như cậu và Triệu Minh Trạch đang đánh cờ, trong lúc hai cao thủ so chiêu thì Lục Toại xông tới trực tiếp lật bàn.
Cậu nhìn Triệu Minh Trạch, sau đó nhìn Lục Toại, vẻ mặt phức tạp.
Không đợi cậu kịp nghĩ xem nên ứng phó như thế nào Lục Toại lại mở miệng.
Lục Toại bi thương nhìn Lâm Tử Nhiên, nói: “Người này vẫn luôn lừa anh, tính kế anh, Ôn Dự mới là người thật sự yêu anh.”
Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Lâm Tử Nhiên rốt cuộc cũng không nén được bi thương trong lòng, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.
Hiện giờ ngay cả vai chính công cũng tác hợp vai chính thụ với pháo hôi là cậu, nhiệm vụ này có làm tiếp được không vậy... Có thể để tôi an an tĩnh tĩnh làm nam hai bi thảm không đây?
Nói hay lắm, tra công tra thụ vô tình vô nghĩa đâu rồi? Các người muốn bức tôi không đường để đi a!
Mà Lục Toại thấy Lâm Tử Nhiên đau lòng như thế trong lòng càng tự trách, nếu không phải hắn và Triệu Minh Trạch làm những chuyện này thì ca ca làm sao có thể nhẫn tâm chia tay cùng Ôn Dự? Anh ấy yêu Ôn Dự như vậy, chỉ bởi vì không muốn nhìn thấy Ôn Dự bị thương vì mình nên mới bỏ đi.
Lục Toại khàn giọng nói: “Thực xin lỗi, em.…”
Giọng hắn nghẹn ngào, gần như không thể nói tiếp.
Bắt đầu từ khi Lục Toại nói những lời này, Triệu Minh Trạch vẫn im lặng không nói một lời, cả người bao phủ hơi thở nặng nề... Sắc mặt hắn thay đổi từ bất ngờ kinh ngạc đến bi thương thất vọng, cứ như thế nhìn Lâm Tử Nhiên... Máu trên người phảng phất đông lại.
Nguyên nhân tại sao Lục Toại lại như thế đã không quan trọng.
Quan trọng là, Lâm Tử Nhiên sẽ không còn tin hắn nữa.
Nhưng vào lúc này, chính mình sợ rằng đến tư cách làm bằng hữu với cậu cũng không có.
“Lục Trăn…” Triệu Minh Trạch khẽ mở miệng, phát ra thanh âm khắc chế, bình tĩnh nhìn người trước mặt.
Nếu tôi nói tôi làm điều này.... chỉ bởi vì tôi yêu em, liệu em có tha thứ cho tôi không?
Lục Toại thời khắc chú ý tới Triệu Minh Trạch, nghe vậy lập tức nắm chặt tay, đỏ cả mắt nói: “Ca, anh không thể tin bất kỳ lời nào hắn nói.”
Lâm Tử Nhiên giơ tay ấn ấn trán, một lát sau, ngẩng đầu dùng ánh mắt lãnh đạm thất vọng đảo qua Triệu Minh Trạch. Nếu như Lục Toại đã nói rõ mọi chuyện thì cậu tự nhiên không có khả năng tiếp tục cùng Triệu Minh Trạch ở bên nhau.
Đến nỗi Lục Toại... Đầu Lâm Tử Nhiên càng ngày càng đau.
Cả hai người kia, một người cậu cũng không muốn thấy.
“Hôm nay tôi mệt rồi, hai người đều đi đi.” Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nói.
Biểu tình Lục Toại càng thêm bi thương khổ sở, sắc mặt hắn tái nhợt rất là suy sụp, cả người dùng mắt thường có thể thấy tuyệt vọng.
Triệu Minh Trạch vẫn đứng thẳng như cũ, ánh mắt không hề chớp dừng trên người cậu, duy chỉ có hai tròng mắt đen nhánh như vực sâu tựa như bình yên trước cơn bão, câu tâm phách người nhìn, ẩn hàm vẻ cố chấp.
Này là ý không muốn đi.
Lâm Tử Nhiên thở dài, xoay người đi thẳng vào nhà mà không thèm liếc mắt nhìn hai người họ một cái.
Triệu Minh Trạch nhìn chăm chú bóng dáng của cậu, đang muốn đuổi theo nhưng vừa mới cất bước, Lục Toại bỗng ngăn trước mặt.
Đối mặt với Triệu Minh Trạch bất đồng khi nói chuyện với Lâm Tử Nhiên, ánh mắt Lục Toại hung lệ như sói, giọng điệu tràn đầy ý cảnh cáo: “Tốt nhất bây giờ anh nên rời đi.”
Thời điểm ngay khi Lục Toại ngăn cản Triệu Minh Trạch, Lâm Tử Nhiên đã nhân cơ hội đóng cửa lại, nhốt bọn họ ở ngoài cửa!
Cánh cửa dày nặng ngăn cách không gian.
Triệu Minh Trạch thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn Lục Toại mang theo ý lạnh, hắn khẽ cong khóe môi: “Xem ra Lục Trăn cũng không muốn tha thứ cho anh, anh có muốn đi cùng tôi không?”
Hai tay Lục Toại nắm chặt lại.
Triệu Minh Trạch bỗng nhiên xoay người.
Rời đi không quay đầu nhìn lại.
Lục Toại nhìn Triệu Minh Trạch cho đến khi hắn rời đi mới chậm rãi quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, trên mặt lộ ra nét cô đơn.
………………
Lâm Tử Nhiên vọt vào phòng đóng cửa lại, suy xét đến khả năng Lục Toại có chìa khóa nên khóa trái cửa lại luôn! Lúc này cậu mới dựa lưng vào tường thở ra một hơi, nguy hiểm thật, may mắn hai người kia nội chiến nếu không hôm nay khó mà thoát thân.....
Bây giờ nên ngẫm nghĩ lại xem mình nên làm gì.
Lâm Tử Nhiên mở vầng sáng, cậu đã lâu không nhìn qua kịch bản, xảy ra chuyện này khó có lúc đọc kỹ một lần, không bỏ qua một chi tiết nào, cứ như vậy đương nhiên tìm thấy một số manh mối.
Chính là lúc cậu vừa đến đã từng hoài nghi hành động của Lục phụ tựa hồ quá mức lãnh đạm, khi đó Lục Toại vẫn là một đứa trẻ, tại sao lại đối xử với hắn như thế? Lúc đó cậu còn nghĩ tới một điều khác.... Hiện tại xem ra kỳ thực Lục phụ rất yêu thương Lục Toại, nếu không cũng không cần che giấu sự thật với Lục Toại làm gì; nhưng ông ấy cũng thật sự thương đứa con trai lớn, về sau đối tốt với Lục Trăn hẳn là xuất phát từ tâm lý áy náy cùng bù đắp. Chẳng qua ông không xử lý tốt mối quan hệ giữa hai anh em nên cuối cùng dẫn tới khoảng cách giữa hai người họ.
Đó là quá khứ.
Điều duy nhất không thể nói nổi là, vì cái gì Lục Trăn lại cảm thấy có lỗi với Lục Toại? Giống như mẹ của Lục Toại thật sự vì hắn mà chết.
Sẽ không còn ẩn tình nào khác đi?
Lâm Tử Nhiên buồn rầu lắc lắc đầu, chắc chắn Lục Toại đã điều tra 100% rồi mới đến đây. Vậy rốt cuộc phân đoạn nào có vấn đề?
Lúc này cậu đột nhiên có chút tiếc nuối chính mình không có ký ức của Lục Trăn, nếu không thì có thể hiểu được nguyên nhân rồi.
Lâm Tử Nhiên thức cả đêm xem lại kịch bản, xem xong đã là ba giờ sáng, quần áo cũng không thay liền ngủ thiếp đi trên giường.
Ngày hôm sau mơ màng tỉnh lại, chuẩn bị ăn sáng lại thấy tủ lạnh trống rỗng, cậu nhớ tới vì là kỳ nghỉ phép nên không có trữ đồ ăn.
Vẫn phải ra ngoài thôi…
Lâm Tử Nhiên chậm rì rì đi ra cửa, bởi vì có kinh nghiệm từng bị Triệu Minh Trạch phác gục, đầu tiên cậu mở mắt mèo cẩn thận quan sát một hồi, ừm... Triệu Minh Trạch cùng Lục Toại đều không có ở cửa.
Còn chưa yên tâm, cậu bật cả camera giám sát trong nhà lên, nhìn đi nhìn lại một lần xác định gần đó thật sự không có ai trốn, lúc này mới yên tâm bước ra khỏi cửa.
Nhưng trốn được mùng một cũng không tránh khỏi mùng mười lăm.
Khi cậu về đến nhà đã thấy Lục Toại đứng ở cửa.
Hôm nay Lục Toại có vẻ bình tĩnh hơn, hắn mặc một thân tây trang đen, cuối cùng cũng cạo râu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là thần thái không tùy ý như trước, có chút quá mức trầm mặc ôm túi hồ sơ lặng lẽ đứng ở đó.
Lâm Tử Nhiên: ...
Hừm, trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề, thân là một người chơi ưu tú khi gặp khó khăn phải biết đối mặt với nó!
Lục Toại bình tĩnh nhìn Lâm Tử Nhiên, cằm căng chặt ánh mắt có chút thấp thỏm, có lẽ là sợ Lâm Tử Nhiên đuổi hắn lần nữa, tay nắm chặt túi hồ sơ đến đốt ngón tay trắng bệch.
Lâm Tử Nhiên khẽ dừng lại, tựa hồ có chút bất đắc dĩ cuối cùng thở dài nói: “Vào đi.”
Lục Toại bỗng giương mắt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Lâm Tử Nhiên lại đồng ý cho hắn vào, vội vàng đuổi kịp bước chân Lâm Tử Nhiên vào phòng.
Hắn hít một hơi thật sâu, đưa túi hồ sơ cho Lâm Tử Nhiên, áy náy nói: “Đây là cổ phần công ty, em không thể lấy đồ thuộc về anh, cho nên đưa nó lại cho anh.”
Lục Toại nghiêm túc nhìn Lâm Tử Nhiên, vốn những thứ này là phụ thân để lại cho ca ca, chính mình chỉ là con riêng, mẫu thân mắc phải sai lầm không thể tha thứ, căn bản không có tư cách thừa kế này đó.
Mắt thấy đồ vật đã đưa ra dạo một vòng trở lại bên cạnh mình, Lâm Tử Nhiên đột nhiên cảm thấy đau răng.
Baba ta vất vả lắm mới đưa công ty cho ngươi, hiện tại ngươi thế nhưng muốn trả lại cho ta, bộ ngươi muốn baba ta tiếp tục tăng ca đến trọc đầu hay gì? Nằm mơ đi!
Lâm Tử Nhiên hờ hững duỗi tay đẩy ra: “Không cần, đồ đã đưa cho em, anh sẽ không thu hồi.”
Lục Toại ngơ ngẩn nhìn Lâm Tử Nhiên, trong lòng khổ sở, anh trai thật sự không chịu tha thứ cho hắn…
Nam nhân cao lớn cúi đầu, không còn nửa phần khí thế kiêu ngạo ngày xưa, cả người mang hơi thở trầm mặc, giống như cẩu lưu lạc không nhà để về.
Lâm Tử Nhiên tâm lạnh như đá, ngươi nói cái khác ta còn có thể suy xét một chút, nhưng muốn ta trở lại làm việc, nghĩ cũng đừng nghĩ! Cậu nhàn nhạt mở miệng: “Anh không quan tâm em tại sao lại biết, cũng không để tâm em nghĩ như thế nào, nếu em thật sự hy vọng anh tha thứ thì đừng xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Đôi mắt Lục Toại nháy mắt lại đỏ lên, nhưng một bước cũng không động.
Khi Lâm Tử Nhiên nhìn thấy bộ dạng cố chấp này của hắn, liền biết khó mà thiện bãi cam hưu. Được được, nếu ngươi không đi vậy ta đi là được rồi? Ta đường đường là tổng tài ngoại trừ nơi này chẳng lẽ không tìm được nơi nào để đi hay sao?
Lâm Tử Nhiên liền xoay người rời đi.
Lục Toại chợt nắm lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên, trong mắt lóe lên tia tuyệt vọng, môi khẽ nhúc nhích khàn giọng cầu xin: “Anh ... không cần đi...”
Đôi mắt hắn đen nhánh không có một tia ánh sáng, chỉ có dày đặc bi ai, Lâm Tử Nhiên rơi vào đôi mắt kia, chợt cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, bước đi khẽ đảo.
【Đinh, cốt truyện ẩn “Bí mật của Lục Trăn” đang download —— 】
…………….
Trong căn phòng đen nhánh không có cửa sổ, hai tay hai chân thiếu niên đều bị băng dán trói chặt, mắt bị vải đen che kín không nhìn thấy gì, miệng cũng không phát ra được âm thanh, chỉ có thể nghe tiếng nước tí tách rơi xuống… Cậu khẽ cuộn người tránh đi nước lạnh rơi vào cổ, không khí xung quanh vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, đói khát thiêu đốt dạ dày làm cậu không thể phân biệt mình đã ở chỗ này bao lâu, nhưng cậu không thể bỏ cuộc… Cậu dùng chút sức lực ít ỏi của mình đem hai bàn tay bị trói đằng sau ma sát vào vách tường, ý đồ muốn làm tróc băng dán, mặc dù đôi tay đã thấm đẫm máu tươi nhưng cậu vẫn không dừng lại.
Thời gian từng phút trôi qua.
Cậu cần phải trốn khỏi đây càng nhanh càng tốt, dì Từ đến đón cậu đi học về cũng bị bắt cóc, cậu không chỉ muốn còn sống trở về mà còn muốn đưa dì Từ cùng đi, nếu không Lục Toại nhất định sẽ thương tâm khổ sở…
Cộp, cộp, cộp
Tiếng giày giẫm lên mặt xi măng vang lên.
Lục Trăn đột nhiên dừng động tác, cửa được mở ra, cậu bị người thô bạo kéo ra ngoài, té ngã trên mặt xi măng lạnh lẽo.
Người kia hẳn đang đứng trước mặt cậu.
Sợ hãi như kiến bò trong mạch máu, cậu vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cố hết sức bảo trì bình tĩnh, loại thời điểm này hoảng sợ chỉ khiến bản thân càng thêm nguy hiểm mà thôi.
Cậu chậm rãi mở miệng: “Tôi biết các người chỉ muốn tiền, cha tôi sẽ đưa tiền, các người cầm tiền sẽ không có vấn đề gì; nhưng nếu mấy người giết tôi thì cha tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”
Nói xong câu đó cậu khẩn trương ngừng thở, chẳng sợ cậu làm bộ bình tĩnh trấn định thế nào đi nữa, bất quá chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi mà thôi.
Trước mặt một mảnh yên tĩnh, không ai trả lời cậu... Đối với cậu yên tĩnh là một loại tra tấn đáng sợ nhất.
Ngay lúc Lục Trăn cơ hồ cảm thấy tuyệt vọng, cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ, tiếng cười này rất quen thuộc, thế cho nên cậu nhất thời ngẩn ngơ, hoài nghi có phải chính mình gặp ảo giác hay không.... Ngay sau đó cậu ý thực được, chỉ sợ mình hôm nay không còn đường sống trở về.
Đó là tiếng cười của Từ Lan Na.
Người tới không phải là kẻ bắt cóc, mà là người mẹ kế mà cậu luôn tín nhiệm tôn kính, nếu bà ta xuất hiện ở chỗ này vậy có nghĩa tất cả là một âm mưu, và cái bà ta muốn cũng không phải là tiền. Không đúng... bà ta không chỉ muốn tiền mà còn muốn mạng của cậu.
Bởi vì có ý định giết người diệt khẩu cho nên mới không kiêng nể gì xuất hiện trước mặt cậu.
Người phụ nữ đến gần, bật ra một tiếng cười chế giễu: “Tiểu tử thúi, mày nghĩ tao nguyện ý cả ngày hống mày à? Tao đã sớm không vừa mắt cái bộ dáng này của mày.”
Ngón tay lạnh lẽo của người phụ nữ nâng cằm cậu lên, móng tay ghim sâu vào da thịt, giọng nói tràn đầy hận ý: “Tao làm trâu làm ngựa cho cha mày, bồi hắn ngủ, nấu cơm cho hắn, thiên y bách thuận…… Đối với mày còn tốt hơn con ruột, coi mày như thiếu gia mà phủng. Tao hao tổn tâm cơ lấy lòng các người nhưng lão đông tây kia căn bản không đặt mẹ con chúng tao ở trong lòng. Hắn luôn cảm thấy thời điểm tiện nhân kia sinh bệnh ra ngoài xuất quỹ là do hắn sai, cho nên muốn đem toàn bộ cổ phần công ty cho mày. Công ty đều cho mày thì chúng tao lấy cái gì? Chỉ một chút tiền mặt chứng khoán bất động sản thôi, không đủ! Căn bản không đủ! Tao cũng sinh con cho hắn mà! Hắn xuất quỹ thì thôi còn ở đó giả vờ thâm tình cái gì?”
“Không có biện pháp, tao chỉ có thể bí quá hóa liều, chỉ cần giết mày, hắn cũng chỉ có thể đem hết tiền đưa cho chúng tao, mà tao cũng không cần cả ngày ở trước mặt hai cha con nhà mày khom lưng cúi đầu.”
Nàng nói đứt quãng, đơn giản đều là những lời mắng chửi cùng ô ngôn uế ngữ, tỏ vẻ kỳ thực nàng có bao nhiêu chán ghét cậu, thời điểm giả vờ đối tốt với cậu nội tâm luôn cảm thấy ghê tởm cùng khó nhịn cỡ nào.
Lục Trăn đột nhiên cảm thấy rất khổ sở..... Thời điểm mẹ vừa mới mất trong lòng cậu thương tâm khổ sở lại cô đơn, là người phụ nữ này xuất hiện trước mặt cậu. Bà xinh đẹp dịu dàng, đem tất cả những thứ tốt nhất cho cậu, bù đắp những thiếu hụt mang đến cho cậu sự ấm áp, còn có đứa trẻ hướng nội quái gở kia, em trai của cậu.... Luôn nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ, ngoan ngoãn đi theo cậu...
Vì vậy, dù biết phụ thân xuất quỹ nhưng cậu vẫn tiếp nhận người phụ nữ và đứa bé kia, phụ thân cậu mới là đầu sỏ gây tội không phải sao?
Phụ nữ và trẻ em là vô tội.
Khi đó cậu cho rằng mình lần nữa có được người nhà.
Nhưng cho đến giờ phút này, cậu mới nhận ra mình có bao nhiêu ngây thơ, không có cái gọi là người nhà… Này bất quá chỉ là một hồi âm mưu. Cậu ngu ngốc trả giá chân tình, hiện tại lại sắp dùng mạng sống chính mình trả giá cho sự ngu xuẩn đó.
Hận sao? Hận.
Lục Trăn không cầu xin, cậu biết cầu xin là vô nghĩa.
Giọng nói người phụ nữ tràn ngập hận ý, giống như một con dao cọ vào giấy nhám.
Trong bóng tối Lục Trăn nhắm mắt lại.
Thời điểm cậu ngẩng cổ chờ chém, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra ngay sau đó truyền đến giọng nói phảng phất xa ngoài vạn dặm, người đàn ông giận dữ hét: “Con mẹ nó cô điên rồi hả, nói chỉ cần có tiền đâu, con trai của Lục Tấn Văn mà cô cũng dám giết!”
“Ông tránh ra, ông cho rằng Lục Tấn Văn sẽ buông tha cho ông sao? Giết nó tôi càng lấy được nhiều tiền! Ông muốn nhiều ít, một trăm triệu hai trăm triệu đủ không?”
“Mẹ nó, cô đúng là đồ điên, cô cho rằng tiền của hắn dễ lấy như vậy sao? Cô cho rằng tôi còn tin lời cô nói hả? Tôi sẽ không tiếp tục làm chuyện này nữa!”
Người đàn ông dường như rời đi.
Ngay sau đó là tiếng vũ khí sắc bén đâm vào da thịt.
“Vậy thì ông đi chết đi!”
“A —— Lão tử muốn giết chết cô, người đàn bà điên này!”
Tiếng kêu thảm, tiếng mắng chửi, tiếng ẩu đả chồng chéo lên nhau... Còn có tiếng dao đâm vào thân thể thật nhanh... Tựa hồ có người hốt hoảng rời khỏi nơi này, căn phòng lần nữa khôi phục sự yên tĩnh tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ai đi rồi?
Ai đã chết?
Trái tim Lục Trăn đập kịch liệt.
“Khụ...” Kèm theo tiếng ho khan nôn ra máu, người phụ nữ phát ra tiếng kêu cứu mong manh: “Cứu, cứu tôi...”
Lục Trăn tức khắc bình tĩnh lại, người bị thương là Từ Lan Na người rời đi là tên đàn ông kia.
Đây là cơ hội sống sót duy nhất của mình.
Cậu chậm rãi di chuyển trên mặt đất, theo tiếng đánh nhau vừa rồi rốt cuộc sờ tới con dao rơi trên đất, nhanh chóng cắt băng dán trên tay rồi kéo tấm vải đen che mắt xuống, ánh sáng chói mắt làm cậu nheo mắt lại.
Người phụ nữ nằm trước mặt cách cậu không đến một mét, sắc mặt tái nhợt, tóc rơi rụng, máu tươi nhiễm hồng bụng và chân nàng, cả người nàng hơi run rẩy, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Nàng lần nữa đối với cậu lộ ra nụ cười lấy lòng: “Tiểu Trăn, con cứu dì... Là dì Từ không đúng, dì, về sau sẽ không...”
Lục Trăn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Nhìn bộ dáng lãnh đạm của cậu, người phụ nữ chật vật hướng cậu bò tới, vết máu uốn lượn trên mặt đất tạo thành một hàng dấu vết dữ tợn, nàng run rẩy vươn tay: “Điện thoại ở trên bàn, con... con giúp dì gọi điện thoại.... kêu xe cấp cứu tới được không...”
Lục Trăn như cũ không động đậy.
Máu trôi đi làm nàng cảm giác cái chết đang tới gần, vẻ mặt bởi vì sợ hãi mà trở nên dữ tợn: “Mày mau gọi điện thoại, để người đến, cứu tao! Mày không thể thấy chết không cứu! Tao, tao có thể ngồi tù, đúng… tao có thể vào tù.... Mày mau cứu tao!”
“Thằng nhóc này, tiểu hỗn đản, lẽ ra tao nên sớm giết mày!”
“Tao, tao muốn giết mày...”
“Ô ô, mày, mày không thể không cứu tao...”
“Tiểu Trăn, dì sai rồi, con mau cứu dì... Con nghĩ đến Lục Toại đi, nó, nó vẫn xem con như anh ruột...”
“Mày cùng Lục Toại quan hệ tốt như vậy, nếu nó biết mày không chịu cứu tao, nhất định... Sẽ không tha thứ, mày...”
Người phụ nữ lúc khóc lúc cười, khi thì điên cuồng khi thì hoảng sợ khi thì tuyệt vọng.
Lục Trăn cứ như vậy trơ mắt nhìn, nhìn máu dưới thân nàng chảy càng ngày càng nhiều, dần dần nhuộm mặt đất thành màu đỏ... Mỗi khi vết máu kia sắp đến gần, cậu lại nhẹ lui lại phía sau một bước, không để máu tươi làm bẩn chân mình.
Lần đầu tiên trong lòng cậu tràn ngập hận ý xấu xa bẩn thỉu như vậy, lần đầu nhìn một người chết đi, thậm chí thưởng thức nàng ở trước mặt mình tuyệt vọng cầu xin, giãy giụa trong lúc chết.
Mãi cho đến khi người phụ nữ hoàn toàn im lặng, Lục Trăn mới bình tĩnh bước tới, dùng ngón tay xác nhận hơi thở của người phụ nữ; đảm bảo nàng chết không thể chết hơn được nữa, cuối cùng mới gọi điện thoại kêu cứu.
Lục Trăn được cứu.
Cậu được cảnh sát đưa về Lục gia, thi thể người phụ nữ được đưa đi khám nghiệm, nguyên nhân do mất máu quá nhiều mà chết. Kẻ bắt cóc nhanh chóng bị bắt, hắn chủ động ra đầu thú để giảm nhẹ hình phạt; hơn nữa còn thừa nhận người phụ nữ là do hắn giết, sau khi giết người nên sợ hãi bỏ chạy, căn bản không kiểm tra xem lúc đó người phụ nữ đã chết hay chưa. Cuối cùng cảnh sát nói với người đàn ông rằng lúc đó người phụ nữ vẫn chưa chết, nếu kịp báo nguy thì có thể đã được cứu, nhưng sự thật đã định người đàn ông vẫn vào tù vì tội bắt cóc và ngộ sát.
Chuyện này cứ thế trần ai lạc định.
Chỉ có Lục Toại mới biết sự thật, kỳ thực lúc đó cậu có cơ hội cứu bà.
Này có tính là, cậu giết bà ấy không?
Sau khi kết thúc phụ thân có đến xem cậu, hy vọng cậu có thể giữ kín bí mật không nói cho Lục Toại biết sự thật. Phụ thân lo lắng Lục Toại còn quá nhỏ không thể nhận nhiều đả kích, không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc như vậy, càng không hy vọng cả đời Lục Toại sống trong đau khổ tự trách... Lục Trần đồng ý. Cậu luôn cho rằng phụ thân không quan tâm đến Lục Toại, nhưng cho tới giờ phút này cậu mới biết kỳ thực phụ thân yêu thương Lục Toại nhiều như thế nào, chẳng sợ mẫu thân hắn phạm sai lầm như vậy, ông vẫn như cũ muốn bảo vệ đứa nhỏ này.
Sau khi Lục Trăn trở về nhà vẫn luôn lảng tránh Lục Toại, bởi vì cậu bỗng phát hiện chính mình không thể đối mặt với Lục Toại.
Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng cậu nhắm mắt lại, luôn thấy người phụ nữ cả người đầy máu đứng trước mặt, thê lương chất vấn cậu: “Tại sao mày không cứu tao? Là mày giết tao! Lục Toại sẽ không tha thứ cho mày, nó nhất định sẽ báo thù thay tao!”
Cậu giật mình tỉnh dậy, ác mộng cứ quấn lấy cả đêm không tài nào chợp mắt được.
Đây là lần duy nhất cậu làm chuyện trái lương tâm, chỉ là có hối hận không? Nếu xảy ra lần nữa? Cậu có lấy ơn báo oán mà cứu bà ta không?
Không, cậu không hối hận.
Cậu hoàn toàn không muốn cứu bà ta, cậu cũng sẽ hận, cũng sẽ có thời điểm tùy hứng.
Hắn chỉ là không biết đối mặt với Lục Toại như thế nào, Lục Toại vô tội, hắn cái gì cũng không biết, còn tin tưởng chính mình...
Nhưng trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt, có một ngày cậu bị Lục Toại chặn lại.
Cậu bé dùng ánh mắt ủy khuất khổ sở nhìn cậu, la lớn: “Tại sao anh luôn từ chối gặp em? Có phải vì anh không dám gặp em không?”
Lục Trăn nhìn hắn không lên tiếng.
Lục Toại thấy cậu như vậy càng tức giận, bỗng tiến lên hung hăng đẩy cậu một cái, hai mắt trừng lớn nói: “Đều tại anh, đều là lỗi của anh.”
Lục Trăn khẽ lảo đảo, nhưng không phủ nhận.
Lục Toại khóc kêu: “Anh tại sao không nói lời nào, tại sao không phủ nhận? Em hận anh, chán ghét anh…”
Lục Trăn không có gì để nói.
Lục Toại chỉ là một đứa bé, hắn hiện tại chắc hẳn rất mờ mịt bất lực, cần sự chăm sóc quan tâm an ủi, chỉ là cậu không thể làm bạn với hắn như trước được nữa.... Bởi vì đau khổ của hắn một phần do cậu tạo thành.
Trong căn phòng lạnh lẽo và ẩm thấp ấy, ký ức đáng sợ khó xóa nhòa, như hình với bóng đi theo cậu.
Thực xin lỗi, là do anh, mới làm cho em thống khổ như vậy.
Người phụ nữ dường như đứng bên người cậu, phát ra tiếng cười lạnh lùng xen lẫn châm chọc: “Mày xem, Lục Toại sẽ không tha thứ cho mày, là mày đã giết tao, đều tại mày, nếu mày không tồn tại thì tốt rồi!”
Lục Trăn xoay người rời đi.
Lục Toại thấy cậu đi liền chạy theo sau, khóc lóc nói: “Anh tại sao cũng muốn đi, tại sao, cả anh cũng không cần em...”
Em nói rất đúng, là anh không cần em.
Ngày hôm sau phụ thân từ trong miệng người hầu biết được chuyện này, ông đến nói với Lục Toại bảo hắn đừng tùy hứng, nhưng Lục Toại không để ý không màng phát tiết nỗi thống khổ của mình. Hắn mới mất mẹ, anh trai cũng không cần hắn, hắn không hiểu cách biểu đạt nên bắt đầu làm ầm ĩ trách móc anh trai. Điều này khiến phụ thân rất phẫn nộ và thất vọng, vì thế ông quyết định đưa Lục Toại về ký túc xá trường học.
Ông cho Lục Toại sinh hoạt áo cơm không lo, lại giao toàn bộ công ty cho Lục Trăn.
Lục Trăn biết đây là phụ thân bồi thường cho mình.
Thời gian trôi nhanh, vài năm sau Lục Trăn đã không còn nhớ đến chuyện này nữa, người phụ nữ cũng không còn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của cậu nữa, một lần tình cờ cậu gặp lại Lục Toại.
Thiếu niên ngày xưa đã trưởng thành, nhưng mặc dù gặp lại cũng chỉ lạnh nhạt nhìn cậu.
Không thể đền bù nổi khoảng thời gian cùng những tổn thương tạo thành một lằn ranh ngăn cách hai người bọn họ với nhau. Lục Trăn chợt nhớ đến lời hứa hẹn năm xưa cậu đã từng nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ hắn, thực xin lỗi…. Lúc trước anh không phải cố ý không quan tâm em.
Kỳ thực, anh vẫn luôn quan tâm đến em.
Hy vọng em có thể trở về.
………………
Lâm Tử Nhiên đột nhiên há miệng thở dồn dập, lồng ngực cậu phập phồng lên xuống, ký ức của Lục Trăn tựa như đèn kéo quân lướt qua đầu cậu một lần, nhanh chóng khắc sâu, phảng phất có thể cảm nhận được rõ ràng những nỗi sợ hãi, mất mát, tự trách, đau đớn.....
Hết thảy đều có thể nói thông.
Lâm Tử Nhiên chậm rãi quay đầu, thần sắc phức tạp nhìn Lục Toại.
Lục Toại không ngờ Lâm Tử Nhiên đột nhiên té xỉu, hắn nôn nóng ôm cậu lên ghế sô pha, quỳ một gối trước mặt Lâm Tử Nhiên; dùng ánh mắt lo âu nhìn cậu, nắm chặt tay cậu giọng nói mất tiếng: “Ca, anh làm sao vậy? Anh không có chuyện gì đi? Em sợ lắm…”
Sợ anh sẽ bỏ em mà đi, ném em lại một mình...
Lâm Tử Nhiên thở dài, đứa trẻ tội nghiệp này chuyện gì cũng không biết.
Cậu thong thả nhưng dứt khoát rút tay mình ra khỏi tay Lục Toại, hơi nghiêng mắt, dùng ánh mắt cực kì bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Em không phải vẫn luôn muốn anh thừa nhận lời em nói sao? Nhất định phải biết chân tướng lúc trước sao? Được, anh sẽ cho em biết tất cả mọi việc ….”
Lục Toại nhìn ánh mắt Lâm Tử Nhiên, bỗng nhiên cảm thấy bất an, nói: “Anh……”
Lâm Tử Nhiên nhìn thẳng vào hắn rồi chậm rãi nói: “Năm đó đúng là bà ấy đã hợp tác cùng bọn bắt cóc để bắt cóc anh, lại vì nội chiến mà bị bọn bắt cóc ngộ thương... nhưng lúc bọn bắt cóc rời đi bà ấy còn chưa chết.”
Lục Toại mờ mịt, không biết tại sao Lâm Tử Nhiên lại nói điều này liền nói: “Em biết, bà ấy mất máu quá nhiều mà chết....”
“Không, em không biết.” Giọng nói của Lâm Tử Nhiên thanh lãnh, nhìn vào mắt Lục Toại, nói từng chữ một: “Lúc đó anh ở bên cạnh nhìn bà ấy cầu xin anh cứu bà.... Nhưng anh đã không cứu mà trơ mắt nhìn bà ấy chết ở trước mặt.”
“Bởi vì —— anh không muốn cứu bà ấy, anh hận bà ấy, em đã hiểu chưa?”
“Sau đó cả ngày lẫn đêm, anh có thể nhìn thấy bà ấy cả người đầy là máu đứng trước mặt anh, hỏi tại sao anh không cứu bà ấy.”
“Mà mỗi khi nhìn em anh lại nghĩ đến bà ấy, nhìn thấy bà ấy ở bên cạnh chỉ trích mình, nhớ tới bà ấy mang đến cho anh nỗi sợ hãi cùng đau đớn, nhớ tới anh giấu giếm cùng lừa gạt em, cho nên anh xa cách không để ý đến em… Bởi vì anh khi đó, không có cách nào đối mặt với em.”
Lâm Tử Nhiên nhìn khuôn mặt Lục Toại khiếp sợ đến không còn một giọt máu, khẽ thở dài, giọng nói lại hết sức lạnh nhạt: “Đây là toàn bộ chân tướng mà em muốn biết.”
“Mặc dù là thế, em vẫn còn muốn tha thứ cho anh hay sao?”
****
Cảm giác nguy cơ khi mọi chuyện không theo sự khống chế khiến Triệu Minh Trạch lần đầu tiên cảm thấy bất an, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Lục Toại, giọng nói âm trầm khàn khàn: “Có những lời, không thể nói bậy.”
Nhưng giờ phút này Lục Toại làm sao có thể bị Triệu Minh Trạch uy hiếp? Hắn nhớ lại những việc mình đã làm, hận bản thân không thể giết chết Triệu Minh Trạch, hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào lừa dối làm tổn thương ca ca!
Ánh mắt Lục Toại hung ác, cười lạnh một tiếng: “Tôi có nói bậy hay không, không phải anh biết rất rõ sao?”
Vừa dứt lời đẩy tay Triệu Minh Trạch ra, hít một hơi thật sâu quay đầu nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Anh à, anh không thể tin tưởng người này! Anh còn nhớ ngày em đến tìm anh, nói em sẽ không bỏ qua cho Ôn Dự không? Sau khi em rời đi, hắn chủ động đưa ra lời đề nghị muốn cùng em hợp tác cùng đối phó Ôn Dự...”
Hắn nói tới đây lại cảm thấy áy náy và đau đớn, e sợ Lâm Tử Nhiên không tin, tiếp tục cắn răng nói: “Mặc dù em muốn ra tay với Ôn Dự nhưng nếu không có hắn ở một bên âm thầm quạt gió thêm củi, thì làm sao chỉ dựa vào một mình em trong thời gian ngắn bức Ôn Dự vào đường cùng được? Chẳng qua em ngoài sáng anh ta trong tối mà thôi, đúng rồi..... Còn có một việc anh chắc chắn không biết, ảnh chụp em lén gặp mặt Ôn Dự lúc trước cũng là hắn gửi cho anh!”
Lâm Tử Nhiên biểu tình khiếp sợ không thôi, những việc này tôi đều biết...... Vấn đề là tại sao đột nhiên nói toàn bộ cho tôi?
Không cho tôi có thời gian giảm xóc luôn.
Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên cảm thấy thập phần đau đầu, giống như cậu và Triệu Minh Trạch đang đánh cờ, trong lúc hai cao thủ so chiêu thì Lục Toại xông tới trực tiếp lật bàn.
Cậu nhìn Triệu Minh Trạch, sau đó nhìn Lục Toại, vẻ mặt phức tạp.
Không đợi cậu kịp nghĩ xem nên ứng phó như thế nào Lục Toại lại mở miệng.
Lục Toại bi thương nhìn Lâm Tử Nhiên, nói: “Người này vẫn luôn lừa anh, tính kế anh, Ôn Dự mới là người thật sự yêu anh.”
Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Lâm Tử Nhiên rốt cuộc cũng không nén được bi thương trong lòng, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.
Hiện giờ ngay cả vai chính công cũng tác hợp vai chính thụ với pháo hôi là cậu, nhiệm vụ này có làm tiếp được không vậy... Có thể để tôi an an tĩnh tĩnh làm nam hai bi thảm không đây?
Nói hay lắm, tra công tra thụ vô tình vô nghĩa đâu rồi? Các người muốn bức tôi không đường để đi a!
Mà Lục Toại thấy Lâm Tử Nhiên đau lòng như thế trong lòng càng tự trách, nếu không phải hắn và Triệu Minh Trạch làm những chuyện này thì ca ca làm sao có thể nhẫn tâm chia tay cùng Ôn Dự? Anh ấy yêu Ôn Dự như vậy, chỉ bởi vì không muốn nhìn thấy Ôn Dự bị thương vì mình nên mới bỏ đi.
Lục Toại khàn giọng nói: “Thực xin lỗi, em.…”
Giọng hắn nghẹn ngào, gần như không thể nói tiếp.
Bắt đầu từ khi Lục Toại nói những lời này, Triệu Minh Trạch vẫn im lặng không nói một lời, cả người bao phủ hơi thở nặng nề... Sắc mặt hắn thay đổi từ bất ngờ kinh ngạc đến bi thương thất vọng, cứ như thế nhìn Lâm Tử Nhiên... Máu trên người phảng phất đông lại.
Nguyên nhân tại sao Lục Toại lại như thế đã không quan trọng.
Quan trọng là, Lâm Tử Nhiên sẽ không còn tin hắn nữa.
Nhưng vào lúc này, chính mình sợ rằng đến tư cách làm bằng hữu với cậu cũng không có.
“Lục Trăn…” Triệu Minh Trạch khẽ mở miệng, phát ra thanh âm khắc chế, bình tĩnh nhìn người trước mặt.
Nếu tôi nói tôi làm điều này.... chỉ bởi vì tôi yêu em, liệu em có tha thứ cho tôi không?
Lục Toại thời khắc chú ý tới Triệu Minh Trạch, nghe vậy lập tức nắm chặt tay, đỏ cả mắt nói: “Ca, anh không thể tin bất kỳ lời nào hắn nói.”
Lâm Tử Nhiên giơ tay ấn ấn trán, một lát sau, ngẩng đầu dùng ánh mắt lãnh đạm thất vọng đảo qua Triệu Minh Trạch. Nếu như Lục Toại đã nói rõ mọi chuyện thì cậu tự nhiên không có khả năng tiếp tục cùng Triệu Minh Trạch ở bên nhau.
Đến nỗi Lục Toại... Đầu Lâm Tử Nhiên càng ngày càng đau.
Cả hai người kia, một người cậu cũng không muốn thấy.
“Hôm nay tôi mệt rồi, hai người đều đi đi.” Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nói.
Biểu tình Lục Toại càng thêm bi thương khổ sở, sắc mặt hắn tái nhợt rất là suy sụp, cả người dùng mắt thường có thể thấy tuyệt vọng.
Triệu Minh Trạch vẫn đứng thẳng như cũ, ánh mắt không hề chớp dừng trên người cậu, duy chỉ có hai tròng mắt đen nhánh như vực sâu tựa như bình yên trước cơn bão, câu tâm phách người nhìn, ẩn hàm vẻ cố chấp.
Này là ý không muốn đi.
Lâm Tử Nhiên thở dài, xoay người đi thẳng vào nhà mà không thèm liếc mắt nhìn hai người họ một cái.
Triệu Minh Trạch nhìn chăm chú bóng dáng của cậu, đang muốn đuổi theo nhưng vừa mới cất bước, Lục Toại bỗng ngăn trước mặt.
Đối mặt với Triệu Minh Trạch bất đồng khi nói chuyện với Lâm Tử Nhiên, ánh mắt Lục Toại hung lệ như sói, giọng điệu tràn đầy ý cảnh cáo: “Tốt nhất bây giờ anh nên rời đi.”
Thời điểm ngay khi Lục Toại ngăn cản Triệu Minh Trạch, Lâm Tử Nhiên đã nhân cơ hội đóng cửa lại, nhốt bọn họ ở ngoài cửa!
Cánh cửa dày nặng ngăn cách không gian.
Triệu Minh Trạch thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn Lục Toại mang theo ý lạnh, hắn khẽ cong khóe môi: “Xem ra Lục Trăn cũng không muốn tha thứ cho anh, anh có muốn đi cùng tôi không?”
Hai tay Lục Toại nắm chặt lại.
Triệu Minh Trạch bỗng nhiên xoay người.
Rời đi không quay đầu nhìn lại.
Lục Toại nhìn Triệu Minh Trạch cho đến khi hắn rời đi mới chậm rãi quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, trên mặt lộ ra nét cô đơn.
………………
Lâm Tử Nhiên vọt vào phòng đóng cửa lại, suy xét đến khả năng Lục Toại có chìa khóa nên khóa trái cửa lại luôn! Lúc này cậu mới dựa lưng vào tường thở ra một hơi, nguy hiểm thật, may mắn hai người kia nội chiến nếu không hôm nay khó mà thoát thân.....
Bây giờ nên ngẫm nghĩ lại xem mình nên làm gì.
Lâm Tử Nhiên mở vầng sáng, cậu đã lâu không nhìn qua kịch bản, xảy ra chuyện này khó có lúc đọc kỹ một lần, không bỏ qua một chi tiết nào, cứ như vậy đương nhiên tìm thấy một số manh mối.
Chính là lúc cậu vừa đến đã từng hoài nghi hành động của Lục phụ tựa hồ quá mức lãnh đạm, khi đó Lục Toại vẫn là một đứa trẻ, tại sao lại đối xử với hắn như thế? Lúc đó cậu còn nghĩ tới một điều khác.... Hiện tại xem ra kỳ thực Lục phụ rất yêu thương Lục Toại, nếu không cũng không cần che giấu sự thật với Lục Toại làm gì; nhưng ông ấy cũng thật sự thương đứa con trai lớn, về sau đối tốt với Lục Trăn hẳn là xuất phát từ tâm lý áy náy cùng bù đắp. Chẳng qua ông không xử lý tốt mối quan hệ giữa hai anh em nên cuối cùng dẫn tới khoảng cách giữa hai người họ.
Đó là quá khứ.
Điều duy nhất không thể nói nổi là, vì cái gì Lục Trăn lại cảm thấy có lỗi với Lục Toại? Giống như mẹ của Lục Toại thật sự vì hắn mà chết.
Sẽ không còn ẩn tình nào khác đi?
Lâm Tử Nhiên buồn rầu lắc lắc đầu, chắc chắn Lục Toại đã điều tra 100% rồi mới đến đây. Vậy rốt cuộc phân đoạn nào có vấn đề?
Lúc này cậu đột nhiên có chút tiếc nuối chính mình không có ký ức của Lục Trăn, nếu không thì có thể hiểu được nguyên nhân rồi.
Lâm Tử Nhiên thức cả đêm xem lại kịch bản, xem xong đã là ba giờ sáng, quần áo cũng không thay liền ngủ thiếp đi trên giường.
Ngày hôm sau mơ màng tỉnh lại, chuẩn bị ăn sáng lại thấy tủ lạnh trống rỗng, cậu nhớ tới vì là kỳ nghỉ phép nên không có trữ đồ ăn.
Vẫn phải ra ngoài thôi…
Lâm Tử Nhiên chậm rì rì đi ra cửa, bởi vì có kinh nghiệm từng bị Triệu Minh Trạch phác gục, đầu tiên cậu mở mắt mèo cẩn thận quan sát một hồi, ừm... Triệu Minh Trạch cùng Lục Toại đều không có ở cửa.
Còn chưa yên tâm, cậu bật cả camera giám sát trong nhà lên, nhìn đi nhìn lại một lần xác định gần đó thật sự không có ai trốn, lúc này mới yên tâm bước ra khỏi cửa.
Nhưng trốn được mùng một cũng không tránh khỏi mùng mười lăm.
Khi cậu về đến nhà đã thấy Lục Toại đứng ở cửa.
Hôm nay Lục Toại có vẻ bình tĩnh hơn, hắn mặc một thân tây trang đen, cuối cùng cũng cạo râu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là thần thái không tùy ý như trước, có chút quá mức trầm mặc ôm túi hồ sơ lặng lẽ đứng ở đó.
Lâm Tử Nhiên: ...
Hừm, trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề, thân là một người chơi ưu tú khi gặp khó khăn phải biết đối mặt với nó!
Lục Toại bình tĩnh nhìn Lâm Tử Nhiên, cằm căng chặt ánh mắt có chút thấp thỏm, có lẽ là sợ Lâm Tử Nhiên đuổi hắn lần nữa, tay nắm chặt túi hồ sơ đến đốt ngón tay trắng bệch.
Lâm Tử Nhiên khẽ dừng lại, tựa hồ có chút bất đắc dĩ cuối cùng thở dài nói: “Vào đi.”
Lục Toại bỗng giương mắt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Lâm Tử Nhiên lại đồng ý cho hắn vào, vội vàng đuổi kịp bước chân Lâm Tử Nhiên vào phòng.
Hắn hít một hơi thật sâu, đưa túi hồ sơ cho Lâm Tử Nhiên, áy náy nói: “Đây là cổ phần công ty, em không thể lấy đồ thuộc về anh, cho nên đưa nó lại cho anh.”
Lục Toại nghiêm túc nhìn Lâm Tử Nhiên, vốn những thứ này là phụ thân để lại cho ca ca, chính mình chỉ là con riêng, mẫu thân mắc phải sai lầm không thể tha thứ, căn bản không có tư cách thừa kế này đó.
Mắt thấy đồ vật đã đưa ra dạo một vòng trở lại bên cạnh mình, Lâm Tử Nhiên đột nhiên cảm thấy đau răng.
Baba ta vất vả lắm mới đưa công ty cho ngươi, hiện tại ngươi thế nhưng muốn trả lại cho ta, bộ ngươi muốn baba ta tiếp tục tăng ca đến trọc đầu hay gì? Nằm mơ đi!
Lâm Tử Nhiên hờ hững duỗi tay đẩy ra: “Không cần, đồ đã đưa cho em, anh sẽ không thu hồi.”
Lục Toại ngơ ngẩn nhìn Lâm Tử Nhiên, trong lòng khổ sở, anh trai thật sự không chịu tha thứ cho hắn…
Nam nhân cao lớn cúi đầu, không còn nửa phần khí thế kiêu ngạo ngày xưa, cả người mang hơi thở trầm mặc, giống như cẩu lưu lạc không nhà để về.
Lâm Tử Nhiên tâm lạnh như đá, ngươi nói cái khác ta còn có thể suy xét một chút, nhưng muốn ta trở lại làm việc, nghĩ cũng đừng nghĩ! Cậu nhàn nhạt mở miệng: “Anh không quan tâm em tại sao lại biết, cũng không để tâm em nghĩ như thế nào, nếu em thật sự hy vọng anh tha thứ thì đừng xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Đôi mắt Lục Toại nháy mắt lại đỏ lên, nhưng một bước cũng không động.
Khi Lâm Tử Nhiên nhìn thấy bộ dạng cố chấp này của hắn, liền biết khó mà thiện bãi cam hưu. Được được, nếu ngươi không đi vậy ta đi là được rồi? Ta đường đường là tổng tài ngoại trừ nơi này chẳng lẽ không tìm được nơi nào để đi hay sao?
Lâm Tử Nhiên liền xoay người rời đi.
Lục Toại chợt nắm lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên, trong mắt lóe lên tia tuyệt vọng, môi khẽ nhúc nhích khàn giọng cầu xin: “Anh ... không cần đi...”
Đôi mắt hắn đen nhánh không có một tia ánh sáng, chỉ có dày đặc bi ai, Lâm Tử Nhiên rơi vào đôi mắt kia, chợt cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, bước đi khẽ đảo.
【Đinh, cốt truyện ẩn “Bí mật của Lục Trăn” đang download —— 】
…………….
Trong căn phòng đen nhánh không có cửa sổ, hai tay hai chân thiếu niên đều bị băng dán trói chặt, mắt bị vải đen che kín không nhìn thấy gì, miệng cũng không phát ra được âm thanh, chỉ có thể nghe tiếng nước tí tách rơi xuống… Cậu khẽ cuộn người tránh đi nước lạnh rơi vào cổ, không khí xung quanh vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, đói khát thiêu đốt dạ dày làm cậu không thể phân biệt mình đã ở chỗ này bao lâu, nhưng cậu không thể bỏ cuộc… Cậu dùng chút sức lực ít ỏi của mình đem hai bàn tay bị trói đằng sau ma sát vào vách tường, ý đồ muốn làm tróc băng dán, mặc dù đôi tay đã thấm đẫm máu tươi nhưng cậu vẫn không dừng lại.
Thời gian từng phút trôi qua.
Cậu cần phải trốn khỏi đây càng nhanh càng tốt, dì Từ đến đón cậu đi học về cũng bị bắt cóc, cậu không chỉ muốn còn sống trở về mà còn muốn đưa dì Từ cùng đi, nếu không Lục Toại nhất định sẽ thương tâm khổ sở…
Cộp, cộp, cộp
Tiếng giày giẫm lên mặt xi măng vang lên.
Lục Trăn đột nhiên dừng động tác, cửa được mở ra, cậu bị người thô bạo kéo ra ngoài, té ngã trên mặt xi măng lạnh lẽo.
Người kia hẳn đang đứng trước mặt cậu.
Sợ hãi như kiến bò trong mạch máu, cậu vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cố hết sức bảo trì bình tĩnh, loại thời điểm này hoảng sợ chỉ khiến bản thân càng thêm nguy hiểm mà thôi.
Cậu chậm rãi mở miệng: “Tôi biết các người chỉ muốn tiền, cha tôi sẽ đưa tiền, các người cầm tiền sẽ không có vấn đề gì; nhưng nếu mấy người giết tôi thì cha tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”
Nói xong câu đó cậu khẩn trương ngừng thở, chẳng sợ cậu làm bộ bình tĩnh trấn định thế nào đi nữa, bất quá chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi mà thôi.
Trước mặt một mảnh yên tĩnh, không ai trả lời cậu... Đối với cậu yên tĩnh là một loại tra tấn đáng sợ nhất.
Ngay lúc Lục Trăn cơ hồ cảm thấy tuyệt vọng, cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ, tiếng cười này rất quen thuộc, thế cho nên cậu nhất thời ngẩn ngơ, hoài nghi có phải chính mình gặp ảo giác hay không.... Ngay sau đó cậu ý thực được, chỉ sợ mình hôm nay không còn đường sống trở về.
Đó là tiếng cười của Từ Lan Na.
Người tới không phải là kẻ bắt cóc, mà là người mẹ kế mà cậu luôn tín nhiệm tôn kính, nếu bà ta xuất hiện ở chỗ này vậy có nghĩa tất cả là một âm mưu, và cái bà ta muốn cũng không phải là tiền. Không đúng... bà ta không chỉ muốn tiền mà còn muốn mạng của cậu.
Bởi vì có ý định giết người diệt khẩu cho nên mới không kiêng nể gì xuất hiện trước mặt cậu.
Người phụ nữ đến gần, bật ra một tiếng cười chế giễu: “Tiểu tử thúi, mày nghĩ tao nguyện ý cả ngày hống mày à? Tao đã sớm không vừa mắt cái bộ dáng này của mày.”
Ngón tay lạnh lẽo của người phụ nữ nâng cằm cậu lên, móng tay ghim sâu vào da thịt, giọng nói tràn đầy hận ý: “Tao làm trâu làm ngựa cho cha mày, bồi hắn ngủ, nấu cơm cho hắn, thiên y bách thuận…… Đối với mày còn tốt hơn con ruột, coi mày như thiếu gia mà phủng. Tao hao tổn tâm cơ lấy lòng các người nhưng lão đông tây kia căn bản không đặt mẹ con chúng tao ở trong lòng. Hắn luôn cảm thấy thời điểm tiện nhân kia sinh bệnh ra ngoài xuất quỹ là do hắn sai, cho nên muốn đem toàn bộ cổ phần công ty cho mày. Công ty đều cho mày thì chúng tao lấy cái gì? Chỉ một chút tiền mặt chứng khoán bất động sản thôi, không đủ! Căn bản không đủ! Tao cũng sinh con cho hắn mà! Hắn xuất quỹ thì thôi còn ở đó giả vờ thâm tình cái gì?”
“Không có biện pháp, tao chỉ có thể bí quá hóa liều, chỉ cần giết mày, hắn cũng chỉ có thể đem hết tiền đưa cho chúng tao, mà tao cũng không cần cả ngày ở trước mặt hai cha con nhà mày khom lưng cúi đầu.”
Nàng nói đứt quãng, đơn giản đều là những lời mắng chửi cùng ô ngôn uế ngữ, tỏ vẻ kỳ thực nàng có bao nhiêu chán ghét cậu, thời điểm giả vờ đối tốt với cậu nội tâm luôn cảm thấy ghê tởm cùng khó nhịn cỡ nào.
Lục Trăn đột nhiên cảm thấy rất khổ sở..... Thời điểm mẹ vừa mới mất trong lòng cậu thương tâm khổ sở lại cô đơn, là người phụ nữ này xuất hiện trước mặt cậu. Bà xinh đẹp dịu dàng, đem tất cả những thứ tốt nhất cho cậu, bù đắp những thiếu hụt mang đến cho cậu sự ấm áp, còn có đứa trẻ hướng nội quái gở kia, em trai của cậu.... Luôn nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ, ngoan ngoãn đi theo cậu...
Vì vậy, dù biết phụ thân xuất quỹ nhưng cậu vẫn tiếp nhận người phụ nữ và đứa bé kia, phụ thân cậu mới là đầu sỏ gây tội không phải sao?
Phụ nữ và trẻ em là vô tội.
Khi đó cậu cho rằng mình lần nữa có được người nhà.
Nhưng cho đến giờ phút này, cậu mới nhận ra mình có bao nhiêu ngây thơ, không có cái gọi là người nhà… Này bất quá chỉ là một hồi âm mưu. Cậu ngu ngốc trả giá chân tình, hiện tại lại sắp dùng mạng sống chính mình trả giá cho sự ngu xuẩn đó.
Hận sao? Hận.
Lục Trăn không cầu xin, cậu biết cầu xin là vô nghĩa.
Giọng nói người phụ nữ tràn ngập hận ý, giống như một con dao cọ vào giấy nhám.
Trong bóng tối Lục Trăn nhắm mắt lại.
Thời điểm cậu ngẩng cổ chờ chém, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra ngay sau đó truyền đến giọng nói phảng phất xa ngoài vạn dặm, người đàn ông giận dữ hét: “Con mẹ nó cô điên rồi hả, nói chỉ cần có tiền đâu, con trai của Lục Tấn Văn mà cô cũng dám giết!”
“Ông tránh ra, ông cho rằng Lục Tấn Văn sẽ buông tha cho ông sao? Giết nó tôi càng lấy được nhiều tiền! Ông muốn nhiều ít, một trăm triệu hai trăm triệu đủ không?”
“Mẹ nó, cô đúng là đồ điên, cô cho rằng tiền của hắn dễ lấy như vậy sao? Cô cho rằng tôi còn tin lời cô nói hả? Tôi sẽ không tiếp tục làm chuyện này nữa!”
Người đàn ông dường như rời đi.
Ngay sau đó là tiếng vũ khí sắc bén đâm vào da thịt.
“Vậy thì ông đi chết đi!”
“A —— Lão tử muốn giết chết cô, người đàn bà điên này!”
Tiếng kêu thảm, tiếng mắng chửi, tiếng ẩu đả chồng chéo lên nhau... Còn có tiếng dao đâm vào thân thể thật nhanh... Tựa hồ có người hốt hoảng rời khỏi nơi này, căn phòng lần nữa khôi phục sự yên tĩnh tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ai đi rồi?
Ai đã chết?
Trái tim Lục Trăn đập kịch liệt.
“Khụ...” Kèm theo tiếng ho khan nôn ra máu, người phụ nữ phát ra tiếng kêu cứu mong manh: “Cứu, cứu tôi...”
Lục Trăn tức khắc bình tĩnh lại, người bị thương là Từ Lan Na người rời đi là tên đàn ông kia.
Đây là cơ hội sống sót duy nhất của mình.
Cậu chậm rãi di chuyển trên mặt đất, theo tiếng đánh nhau vừa rồi rốt cuộc sờ tới con dao rơi trên đất, nhanh chóng cắt băng dán trên tay rồi kéo tấm vải đen che mắt xuống, ánh sáng chói mắt làm cậu nheo mắt lại.
Người phụ nữ nằm trước mặt cách cậu không đến một mét, sắc mặt tái nhợt, tóc rơi rụng, máu tươi nhiễm hồng bụng và chân nàng, cả người nàng hơi run rẩy, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Nàng lần nữa đối với cậu lộ ra nụ cười lấy lòng: “Tiểu Trăn, con cứu dì... Là dì Từ không đúng, dì, về sau sẽ không...”
Lục Trăn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Nhìn bộ dáng lãnh đạm của cậu, người phụ nữ chật vật hướng cậu bò tới, vết máu uốn lượn trên mặt đất tạo thành một hàng dấu vết dữ tợn, nàng run rẩy vươn tay: “Điện thoại ở trên bàn, con... con giúp dì gọi điện thoại.... kêu xe cấp cứu tới được không...”
Lục Trăn như cũ không động đậy.
Máu trôi đi làm nàng cảm giác cái chết đang tới gần, vẻ mặt bởi vì sợ hãi mà trở nên dữ tợn: “Mày mau gọi điện thoại, để người đến, cứu tao! Mày không thể thấy chết không cứu! Tao, tao có thể ngồi tù, đúng… tao có thể vào tù.... Mày mau cứu tao!”
“Thằng nhóc này, tiểu hỗn đản, lẽ ra tao nên sớm giết mày!”
“Tao, tao muốn giết mày...”
“Ô ô, mày, mày không thể không cứu tao...”
“Tiểu Trăn, dì sai rồi, con mau cứu dì... Con nghĩ đến Lục Toại đi, nó, nó vẫn xem con như anh ruột...”
“Mày cùng Lục Toại quan hệ tốt như vậy, nếu nó biết mày không chịu cứu tao, nhất định... Sẽ không tha thứ, mày...”
Người phụ nữ lúc khóc lúc cười, khi thì điên cuồng khi thì hoảng sợ khi thì tuyệt vọng.
Lục Trăn cứ như vậy trơ mắt nhìn, nhìn máu dưới thân nàng chảy càng ngày càng nhiều, dần dần nhuộm mặt đất thành màu đỏ... Mỗi khi vết máu kia sắp đến gần, cậu lại nhẹ lui lại phía sau một bước, không để máu tươi làm bẩn chân mình.
Lần đầu tiên trong lòng cậu tràn ngập hận ý xấu xa bẩn thỉu như vậy, lần đầu nhìn một người chết đi, thậm chí thưởng thức nàng ở trước mặt mình tuyệt vọng cầu xin, giãy giụa trong lúc chết.
Mãi cho đến khi người phụ nữ hoàn toàn im lặng, Lục Trăn mới bình tĩnh bước tới, dùng ngón tay xác nhận hơi thở của người phụ nữ; đảm bảo nàng chết không thể chết hơn được nữa, cuối cùng mới gọi điện thoại kêu cứu.
Lục Trăn được cứu.
Cậu được cảnh sát đưa về Lục gia, thi thể người phụ nữ được đưa đi khám nghiệm, nguyên nhân do mất máu quá nhiều mà chết. Kẻ bắt cóc nhanh chóng bị bắt, hắn chủ động ra đầu thú để giảm nhẹ hình phạt; hơn nữa còn thừa nhận người phụ nữ là do hắn giết, sau khi giết người nên sợ hãi bỏ chạy, căn bản không kiểm tra xem lúc đó người phụ nữ đã chết hay chưa. Cuối cùng cảnh sát nói với người đàn ông rằng lúc đó người phụ nữ vẫn chưa chết, nếu kịp báo nguy thì có thể đã được cứu, nhưng sự thật đã định người đàn ông vẫn vào tù vì tội bắt cóc và ngộ sát.
Chuyện này cứ thế trần ai lạc định.
Chỉ có Lục Toại mới biết sự thật, kỳ thực lúc đó cậu có cơ hội cứu bà.
Này có tính là, cậu giết bà ấy không?
Sau khi kết thúc phụ thân có đến xem cậu, hy vọng cậu có thể giữ kín bí mật không nói cho Lục Toại biết sự thật. Phụ thân lo lắng Lục Toại còn quá nhỏ không thể nhận nhiều đả kích, không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc như vậy, càng không hy vọng cả đời Lục Toại sống trong đau khổ tự trách... Lục Trần đồng ý. Cậu luôn cho rằng phụ thân không quan tâm đến Lục Toại, nhưng cho tới giờ phút này cậu mới biết kỳ thực phụ thân yêu thương Lục Toại nhiều như thế nào, chẳng sợ mẫu thân hắn phạm sai lầm như vậy, ông vẫn như cũ muốn bảo vệ đứa nhỏ này.
Sau khi Lục Trăn trở về nhà vẫn luôn lảng tránh Lục Toại, bởi vì cậu bỗng phát hiện chính mình không thể đối mặt với Lục Toại.
Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng cậu nhắm mắt lại, luôn thấy người phụ nữ cả người đầy máu đứng trước mặt, thê lương chất vấn cậu: “Tại sao mày không cứu tao? Là mày giết tao! Lục Toại sẽ không tha thứ cho mày, nó nhất định sẽ báo thù thay tao!”
Cậu giật mình tỉnh dậy, ác mộng cứ quấn lấy cả đêm không tài nào chợp mắt được.
Đây là lần duy nhất cậu làm chuyện trái lương tâm, chỉ là có hối hận không? Nếu xảy ra lần nữa? Cậu có lấy ơn báo oán mà cứu bà ta không?
Không, cậu không hối hận.
Cậu hoàn toàn không muốn cứu bà ta, cậu cũng sẽ hận, cũng sẽ có thời điểm tùy hứng.
Hắn chỉ là không biết đối mặt với Lục Toại như thế nào, Lục Toại vô tội, hắn cái gì cũng không biết, còn tin tưởng chính mình...
Nhưng trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt, có một ngày cậu bị Lục Toại chặn lại.
Cậu bé dùng ánh mắt ủy khuất khổ sở nhìn cậu, la lớn: “Tại sao anh luôn từ chối gặp em? Có phải vì anh không dám gặp em không?”
Lục Trăn nhìn hắn không lên tiếng.
Lục Toại thấy cậu như vậy càng tức giận, bỗng tiến lên hung hăng đẩy cậu một cái, hai mắt trừng lớn nói: “Đều tại anh, đều là lỗi của anh.”
Lục Trăn khẽ lảo đảo, nhưng không phủ nhận.
Lục Toại khóc kêu: “Anh tại sao không nói lời nào, tại sao không phủ nhận? Em hận anh, chán ghét anh…”
Lục Trăn không có gì để nói.
Lục Toại chỉ là một đứa bé, hắn hiện tại chắc hẳn rất mờ mịt bất lực, cần sự chăm sóc quan tâm an ủi, chỉ là cậu không thể làm bạn với hắn như trước được nữa.... Bởi vì đau khổ của hắn một phần do cậu tạo thành.
Trong căn phòng lạnh lẽo và ẩm thấp ấy, ký ức đáng sợ khó xóa nhòa, như hình với bóng đi theo cậu.
Thực xin lỗi, là do anh, mới làm cho em thống khổ như vậy.
Người phụ nữ dường như đứng bên người cậu, phát ra tiếng cười lạnh lùng xen lẫn châm chọc: “Mày xem, Lục Toại sẽ không tha thứ cho mày, là mày đã giết tao, đều tại mày, nếu mày không tồn tại thì tốt rồi!”
Lục Trăn xoay người rời đi.
Lục Toại thấy cậu đi liền chạy theo sau, khóc lóc nói: “Anh tại sao cũng muốn đi, tại sao, cả anh cũng không cần em...”
Em nói rất đúng, là anh không cần em.
Ngày hôm sau phụ thân từ trong miệng người hầu biết được chuyện này, ông đến nói với Lục Toại bảo hắn đừng tùy hứng, nhưng Lục Toại không để ý không màng phát tiết nỗi thống khổ của mình. Hắn mới mất mẹ, anh trai cũng không cần hắn, hắn không hiểu cách biểu đạt nên bắt đầu làm ầm ĩ trách móc anh trai. Điều này khiến phụ thân rất phẫn nộ và thất vọng, vì thế ông quyết định đưa Lục Toại về ký túc xá trường học.
Ông cho Lục Toại sinh hoạt áo cơm không lo, lại giao toàn bộ công ty cho Lục Trăn.
Lục Trăn biết đây là phụ thân bồi thường cho mình.
Thời gian trôi nhanh, vài năm sau Lục Trăn đã không còn nhớ đến chuyện này nữa, người phụ nữ cũng không còn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của cậu nữa, một lần tình cờ cậu gặp lại Lục Toại.
Thiếu niên ngày xưa đã trưởng thành, nhưng mặc dù gặp lại cũng chỉ lạnh nhạt nhìn cậu.
Không thể đền bù nổi khoảng thời gian cùng những tổn thương tạo thành một lằn ranh ngăn cách hai người bọn họ với nhau. Lục Trăn chợt nhớ đến lời hứa hẹn năm xưa cậu đã từng nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ hắn, thực xin lỗi…. Lúc trước anh không phải cố ý không quan tâm em.
Kỳ thực, anh vẫn luôn quan tâm đến em.
Hy vọng em có thể trở về.
………………
Lâm Tử Nhiên đột nhiên há miệng thở dồn dập, lồng ngực cậu phập phồng lên xuống, ký ức của Lục Trăn tựa như đèn kéo quân lướt qua đầu cậu một lần, nhanh chóng khắc sâu, phảng phất có thể cảm nhận được rõ ràng những nỗi sợ hãi, mất mát, tự trách, đau đớn.....
Hết thảy đều có thể nói thông.
Lâm Tử Nhiên chậm rãi quay đầu, thần sắc phức tạp nhìn Lục Toại.
Lục Toại không ngờ Lâm Tử Nhiên đột nhiên té xỉu, hắn nôn nóng ôm cậu lên ghế sô pha, quỳ một gối trước mặt Lâm Tử Nhiên; dùng ánh mắt lo âu nhìn cậu, nắm chặt tay cậu giọng nói mất tiếng: “Ca, anh làm sao vậy? Anh không có chuyện gì đi? Em sợ lắm…”
Sợ anh sẽ bỏ em mà đi, ném em lại một mình...
Lâm Tử Nhiên thở dài, đứa trẻ tội nghiệp này chuyện gì cũng không biết.
Cậu thong thả nhưng dứt khoát rút tay mình ra khỏi tay Lục Toại, hơi nghiêng mắt, dùng ánh mắt cực kì bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Em không phải vẫn luôn muốn anh thừa nhận lời em nói sao? Nhất định phải biết chân tướng lúc trước sao? Được, anh sẽ cho em biết tất cả mọi việc ….”
Lục Toại nhìn ánh mắt Lâm Tử Nhiên, bỗng nhiên cảm thấy bất an, nói: “Anh……”
Lâm Tử Nhiên nhìn thẳng vào hắn rồi chậm rãi nói: “Năm đó đúng là bà ấy đã hợp tác cùng bọn bắt cóc để bắt cóc anh, lại vì nội chiến mà bị bọn bắt cóc ngộ thương... nhưng lúc bọn bắt cóc rời đi bà ấy còn chưa chết.”
Lục Toại mờ mịt, không biết tại sao Lâm Tử Nhiên lại nói điều này liền nói: “Em biết, bà ấy mất máu quá nhiều mà chết....”
“Không, em không biết.” Giọng nói của Lâm Tử Nhiên thanh lãnh, nhìn vào mắt Lục Toại, nói từng chữ một: “Lúc đó anh ở bên cạnh nhìn bà ấy cầu xin anh cứu bà.... Nhưng anh đã không cứu mà trơ mắt nhìn bà ấy chết ở trước mặt.”
“Bởi vì —— anh không muốn cứu bà ấy, anh hận bà ấy, em đã hiểu chưa?”
“Sau đó cả ngày lẫn đêm, anh có thể nhìn thấy bà ấy cả người đầy là máu đứng trước mặt anh, hỏi tại sao anh không cứu bà ấy.”
“Mà mỗi khi nhìn em anh lại nghĩ đến bà ấy, nhìn thấy bà ấy ở bên cạnh chỉ trích mình, nhớ tới bà ấy mang đến cho anh nỗi sợ hãi cùng đau đớn, nhớ tới anh giấu giếm cùng lừa gạt em, cho nên anh xa cách không để ý đến em… Bởi vì anh khi đó, không có cách nào đối mặt với em.”
Lâm Tử Nhiên nhìn khuôn mặt Lục Toại khiếp sợ đến không còn một giọt máu, khẽ thở dài, giọng nói lại hết sức lạnh nhạt: “Đây là toàn bộ chân tướng mà em muốn biết.”
“Mặc dù là thế, em vẫn còn muốn tha thứ cho anh hay sao?”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.