Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa?
Chương 42:
Tức Mặc Dao
04/02/2022
chương 42:
Lâm Tử Nhiên cảm thấy một mùi tanh tưởi xộc thẳng lên trán, có thể là do mùi máu kia quá kinh tởm hoặc cũng có thể là do cơ thể cậu không thể nhận được lực lượng quá lớn, nên sau khi yêu ma kia rời khỏi, rốt cuộc cậu không thể chịu đựng được nữa, trước mắt tối sầm sau đó ngất đi.
Mộ Dương nhanh chóng vươn tay ôm lấy Lâm Tử Nhiên. Hắn cũng khiếp sợ với cảnh tượng ngoài ý muốn vừa rồi, nhưng mắt thấy Lâm Tử Nhiên té xỉu chưa kịp nghĩ kỹ đã nôn nóng muốn ôm Lâm Tử Nhiên rời đi. Bất quá hắn mới xoay người đã bị vài tên đệ tử Thánh Cung may mắn còn sống chặn lại.
Một người đệ tử Thánh Cung đi ra, tầm mắt vừa sợ hãi vừa chán ghét xẹt qua Lâm Tử Nhiên. Hắn khẽ dừng, chắp tay trầm giọng nói với Mộ Dương: “Mộ sư huynh, chỉ sợ hắn ta chính là ma tu.”
“Đúng vậy, một màn hút máu vừa rồi tuyệt đối không phải công pháp chính đạo.” Một tên đệ tử khác bổ sung.
“Nhưng trước đó hắn vẫn giả thành bộ dáng không có tu vi, rốt cuộc tại sao rắp tâm như vậy?”
“Ngay cả Ma Tướng cường đại cũng bị dọa, chỉ sợ không giống ma tu bình thường.”
“Nói vậy càng là bụng dạ khó lường!”
“Mộ sư huynh, ma tu này che giấu thực lực ẩn núp bên cạnh huynh, lừa gạt lấy tín nhiệm của huynh, huynh không thể không phòng bị!”
“Không biết còn ma tu nào khác ẩn nấp trong Thánh Cung hay không?”
“Chuyện này cần phải bẩm báo với Đại trưởng lão, để Đại trưởng lão định đoạt!”
Từng lời bọn họ nói mục đích đều giống nhau, ngăn cản không cho Mộ Dương đưa Lâm Tử Nhiên đi.
Mộ Dương vốn dĩ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khi nghe những lời này, lửa giận trong lồng ngực dần dần không khống chế được.
Nếu không phải vì bảo vệ bọn họ, làm sao Lâm Tử Nhiên sẽ mạo hiểm ra tay? Tuy hắn cũng thực ngoài ý muốn về năng lực của Lâm Tử Nhiên, nhưng cậu cùng hắn một đường từ thành Sùng Châu tiến vào Thánh Cung, tuyệt đối sẽ không phản bội chính mình! Điểm này Mộ Dương không chút nghi ngờ.
Lâm Tử Nhiên chưa từng làm điều gì xấu, đơn giản ra tay cứu người lại làm bản thân bị lộ, bị mọi người chỉ trích, điều này khiến trong lòng Mộ Dương thập phần phẫn nộ.
Mộ Dương giương mắt, lạnh giọng nói: “Ta tin hắn! Hơn nữa các ngươi cũng đừng quên, nếu vừa rồi không có hắn, chúng ta đều sẽ chết trong tay Ma Tướng kia!”
Lời này khiến các đệ tử Thánh Cung có chút xấu hổ, nhưng ngay sau đó họ bắt đầu khuyên nhủ Mộ Dương: “Mộ sư huynh, huynh có điều không biết, những ma tu đó đều âm hiểm xảo trá, hắn ta làm vậy có lẽ là để thu lấy hảo cảm của huynh.”
“Đúng đó, huynh là đệ tử Tôn Thượng, thân phận vô cùng cao quý, có lẽ vì nguyên nhân này mà hắn mới phí tâm trên người huynh.”
“Có đạo lý, có lẽ đây là khổ nhục kế của hắn... Chẳng lẽ hắn và Ma Tướng kia là đồng bọn?”
“Ta thà chết trong tay ma tu còn hơn mắt thấy ma tu đồ thán sinh linh!”
“Mộ sư huynh, huynh ngàn vạn lần đừng bị ma tu này mê hoặc!”
“Mộ sư huynh, không thể lòng dạ đàn bà.”
Mộ Dương sắc mặt càng ngày càng lạnh. Nhìn thái độ của những người này, nếu như hắn đưa Lâm Tử Nhiên trở về Thánh Cung, e rằng dữ nhiều lành ít.
Không được.
Đôi mắt hắn bỗng ngưng đọng, phất tay tế ra Địch Trần Kiếm, lập tức mang theo Lâm Tử Nhiên phá vòng vây mà ra!
Những tên đệ tử đó không ngờ Mộ Dương thế nhưng mang theo Lâm Tử Nhiên rời đi, bọn họ đại kinh thất sắc, hô lên: “Mộ sư huynh, huynh điên rồi sao? Huynh muốn mang ma tu này đi nơi nào?”
“Theo quy định của Thánh Cung, ma tu nên bị xử tử!”
“Huynh làm vậy không sợ trưởng lão trách phạt sao?!”
Mộ Dương bỏ ngoài tai lời khuyên của mọi người, ôm chặt lấy Lâm Tử Nhiên, trong đầu không nhịn được suy tư. Bây giờ thân phận Lâm Tử Nhiên đã bại lộ, hắn nên dẫn cậu đi đâu đây?
Đúng lúc này, một tiếng quát già nua từ phía sau truyền đến: “Mộ Dương!”
Vẻ mặt Mộ Dương đột biến, căn bản chưa kịp phản ứng thì một sợi dây thừng kim sắc quấn quanh mà đến, trực tiếp trói chặt Lâm Tử Nhiên trong ngực hắn kéo qua!
Người trong ngực không còn, Mộ Dương không khỏi quay đầu lại. Chỉ thấy một đạo nhân gầy ốm mặc áo bào tro đứng ở nơi đó, đúng là Kỳ đạo nhân - một trong các vị trưởng lão Thánh Cung.
Kỳ đạo nhân cách nơi này gần nhất, lúc hắn nhận được phù cầu cứu đến nơi đã thấy Mộ Dương ôm một người thoát khỏi đây, trên người người nọ ma khí tận trời, chắc chắn là ma tu làm loạn! Dù không biết tại sao Mộ Dương lại làm ra hành vi đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng hắn tuyệt sẽ không ngồi nhìn Mộ Dương mang ma tu kia đi!
Một tay hắn xách Lâm Tử Nhiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Dương nói: “Ngươi là đệ tử Tôn Thượng, lão phu không tiện quản giáo nhưng vẫn khuyên ngươi một câu, chớ tùy ý làm bậy khiến Tôn Thượng hổ thẹn.”
Mộ Dương sắc mặt đỏ trắng đan xen. Hắn căn bản không phải đối thủ của Kỳ đạo nhân, cũng không có khả năng đoạt người với trưởng lão Thánh Cung, vô dụng không nói chỉ sợ còn bị định tội phản bội sư môn.
Hắn hít sâu một hơi, hiện tại không thể xúc động, tạm thời chỉ có thể để Kỳ đạo nhân mang Lâm Tử Nhiên về, rồi hắn sẽ nghĩ cách ở giữa chu toàn.
Lâm Tử Nhiên không phạm sai lầm, còn cứu bọn họ, theo lý tội không đáng chết.
Mộ Dương gắt gao nhấp môi, chậm rãi nói: “Lê Diệp không phải ma tu, hắn vì cứu chúng ta mà bị Ma Tướng kia đánh bị thương, mới vô ý lây dính ma khí trên người đối phương. Vừa rồi ta chỉ muốn dẫn hắn đi chữa thương..”
Kỳ đạo nhân không tỏ ý kiến, khẽ cười một tiếng: “Ồ? Nếu hắn thật sự không phải ma tu, Thánh Cung nhất định sẽ xử trí công bằng, không thương tổn người vô tội, ngươi có thể yên tâm. Còn việc chữa thương.. còn nơi nào tốt hơn Thánh Cung nữa?”
Mộ Dương mím môi không nói gì.
Kỳ đạo nhân nhìn hắn, nhướng mày, ý vị thâm trường nói: “Nhưng đến lúc tra ra hắn thật sự là ma tu thì nhất định phải giao cho Chấp Pháp Đường xử trí. Ngươi thân là đệ tử Tôn Thượng, hẳn nên làm tấm gương tốt, nhớ đừng xử trí theo cảm xúc, kẻo bị ma tu lòng dạ khó lường lợi dụng.”
Mộ Dương cắn răng, nói từng chữ một: “Hắn không phải ma tu bụng dạ khó lường!”
Kỳ đạo nhân nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Trở về thẩm vấn sẽ biết ngay thôi.”
…………………
Bởi vì Lâm Tử Nhiên hút quá nhiều máu Ma Tướng kia, ý thức hôn mê trầm trầm nhưng thương thế trên người đã khép lại. Cũng không biết thời gian qua bao lâu, cuối cùng cậu cũng chậm rãi khôi phục một ít ý thức.
Nơi này là nơi nào?
Thật lạnh.
Cậu chậm rãi hít vào một hơi, chỉ cảm thấy không khí vô cùng băng hàn, mỗi lần hô hấp như có băng lưu lưu chuyển một lần trong lồng ngực, khẽ nhúc nhích liền nghe thấy âm thanh xiềng xích va chạm vào nhau.
Trên lông mi đọng một tầng băng sương, cậu khó khăn chớp chớp mắt, tầm mắt dần trở nên rõ ràng. Lâm Tử Nhiên rốt cuộc cũng nhớ tới đây là đoạn cốt truyện nào —— bản thân bại lộ thân phận ma tu cho nên bị giam vào băng ngục.
Thời điểm Lê Diệp cứu Mộ Dương cũng không nghĩ nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới hậu quả khi làm thế, thậm chí ngay cả sinh tử hắn cũng không màng.
Hậu quả khi bại lộ thân phận rất nghiêm trọng.
Lâm Tử Nhiên hít một hơi khí lạnh.
Tự nhủ chỉ cần chịu đựng qua đoạn cốt truyện này là được, lúc này Ma Tướng nhất định đã nói sự tồn tại của cậu cho Dạ Lưu Ân biết, thật nhanh vị cha ruột kia sẽ tìm đến đưa cậu rời khỏi nơi này.
Tuy là nói thế nhưng ở nơi này vẫn có chút gian nan.
Lâm Tử Nhiên không nhịn được phun tào với hệ thống: “Thật là quá lạnh, trò chơi này có phải quá chân thật rồi không?”
Hệ thống: “Nhiệt độ mà cậu cảm nhận đã trải qua điều chỉnh, hoàn toàn nằm trong khả năng chịu đựng của người chơi, nhiệt độ thực tế của băng ngục lạnh gấp mười lần so với hiện tại cậu cảm nhận. Mong thời điểm diễn xuất người chơi cần suy xét nhân tố này.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Cảm ơn hệ thống mi đã nhắc nhở, vừa nói như vậy cậu liền cảm giác không khí trở nên lạnh hơn.
Lâm Tử Nhiên thử cử động thân thể. Quả nhiên tay chân đều lạnh lẽo, suýt chút nữa không nghe điều khiển, hai tay hai chân đều là xiềng xích, nếu không có sức lực thì dứt khoát không động luôn. Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ việc duy nhất bây giờ có thể làm chính là ngủ.
Có lẽ một giấc ngủ dậy đoạn cốt truyện này sẽ kết thúc?
………………
Mộ Dương vội vàng đi vào Bảo Giáng Phong, chặn đường Chu Nhạc ở lối vào Chấp Pháp Đường.
Chu Nhạc cười hề hề một tiếng, sờ sờ cái mũi nói: “Mộ Dương a, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Mộ Dương banh mặt nói: “Ta tìm ngài vì chuyện gì, không phải ngài rõ ràng nhất sao?”
Chu Nhạc lộ ra thần sắc khó xử, khuôn mặt mập mạp nhíu lại, chà xát hai tay nói: “Aiz, ta cũng không có cách nào mà! Lê Diệp vừa vặn rơi vào tay Kỳ đạo nhân kia, Kỳ đạo nhân từ trước tới nay luôn không vừa mắt Bảo Giáng Phong chúng ta, này không phải hắn nắm đằng chuôi sao? Hắn còn nói Bảo Giáng Phong ta chứa chấp ma tu, đây là tội danh muốn mạng người đó! Một khi không cẩn thận ta cũng bị liên lụy vào, tự thân khó bảo toàn... Dựa theo luật pháp tông môn, ma tu vốn nên trực tiếp xử tử, đây cũng là xem trên phân thượng hắn cứu ngươi nên mới tạm thời giam vào băng ngục, chờ Đại trưởng lão thẩm vấn rồi mới quyết định lần nữa. Ta đây thật sự không thể giúp ngươi cái gì.”
Mộ Dương gắt gao mím môi, mặt đầy tức giận: “Lê Diệp không có khả năng là người xấu, cho dù, cho dù hắn thật sự là ma tu thì nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ. Hắn vì cứu chúng ta nên mới bị lộ! Ta không thể nhìn hắn bị xử tử được!”
Chu Nhạc bất đắc dĩ giang hai tay ra: “Ta tin tưởng ngươi, thật sự, chỉ là một mình ta tin ngươi vô dụng! Mặc dù ta là trưởng lão Chấp Pháp Đường nhưng chuyện này nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, lại là sự tình quan trọng, ta thật sự không có cách nào. Ngươi cũng đừng quá lo lắng, Lê Diệp chưa từng làm việc thương thiên hại lý, có lẽ các trưởng lão sẽ khai ân?”
Nhưng Mộ Dương biết đây chỉ là lời Chu Nhạc an ủi hắn thôi. Hắn bỗng hận chính mình không đủ cường đại, để Kỳ đạo nhân trói Lâm Tử Nhiên đem về.
Ngay cả bảo hộ một người hắn cũng không làm được.
Lồng ngực Mộ Dương phập phồng kịch liệt, một hồi lâu sau mới cắn răng nói: “Ta biết ngài có chỗ khó xử, nhưng trông coi băng ngục là đệ tử Chấp Pháp Đường đúng không? Ta muốn vào xem hắn, điều này không khó đi?”
Chu Nhạc sờ sờ bụng, cuối cùng gật đầu nói: “Hảo, ta có thể cho ngươi vào, nhưng ngươi đi nhanh về nhanh, không cần bị người phát hiện.”
Mộ Dương nói: “Ta hiểu.”
Băng ngục ở Thánh Cung nằm trong hàn uyên dưới lòng đất, được dùng để trấn áp ma tu và các đệ tử phạm sai lầm lớn.
Mộ Dương vừa tới gần đã cảm thấy rét lạnh thấu xương, hắn thân là tu sĩ mà còn cảm thấy gian nan huống chi là Lâm Tử Nhiên chưa từng tu luyện qua? Sợ là không chịu đựng nổi bao lâu... Mộ Dương nghĩ tới đó trong lòng lo âu không thôi.
Đệ tử trông coi băng ngục đã được Chu Nhạc phân phó, mở cửa cho Mộ Dương vào, nhỏ giọng dặn dò nói: “Mộ sư huynh đi nhanh về nhanh.”
Mộ Dương bước nhanh vào bên trong băng ngục.
Thật nhanh nhìn thấy Lâm Tử Nhiên bị nhốt tận cùng bên trong.
Người thanh niên vẫn mặc bộ quần áo nhiễm máu bẩn thỉu, cả người cậu cuộn thành một đoàn, tựa hồ làm vậy sẽ làm thân thể ấm hơn. Trên sợi tóc và lông mi đều dính một tầng băng sương, nằm im không nhúc nhích như một cỗ thi thể không biết tức giận.
Hốc mắt Mộ Dương đau xót, hắn bước nhanh qua ôm Lâm Tử Nhiên vào lòng mình.
Thân thể thiếu niên tràn đầy lạnh lẽo, tay Mộ Dương khẽ run lên, nhẹ giọng gọi một tiếng: “A Diệp, ngươi tỉnh lại đi, ta tới gặp ngươi rồi đây.”
Lâm Tử Nhiên ngủ say, tuy rằng cậu không biết, không cảm thụ rõ ràng, nhưng băng ngục này xác thật làm thân thể bị thương cho nên mới khiến cậu hôn mê đi. Nếu lúc trước cậu không hút máu Ma Tướng thì với thể chất hiện giờ Mộ Dương tới chỉ có nước nhặt xác cho cậu thôi.
Toàn bộ thế giới băng hàn thấu xương, thế cho nên trong lúc hôn mê cậu gặp ác mộng liên tục, cho đến khi cảm thấy mình đang được ai đó ôm lấy, thật là ấm áp. Rốt cuộc cậu chậm rãi mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt vô cùng lo lắng.
Ồ, Mộ Dương tới rồi à.
Cậu biết tiểu thiên sứ sẽ đến mà!
Nhìn thấy Mộ Dương hai mắt đỏ hoe, Lâm Tử Nhiên nhanh chóng lộ ra nụ cười trấn an, khàn giọng nói: “Ta không sao, ngươi đừng lo lắng.”
Mộ Dương thấy Lâm Tử Nhiên tỉnh lại điều đầu tiên nói chính là hắn đừng lo lắng, tức khắc khóe mắt cay cay lòng càng thêm khổ sở. Ngươi rõ ràng sắp... Không được, ta không thể để ngươi tiếp tục ở lại nơi này, nếu không chờ đến khi các trưởng lão đưa ra quyết định, ngươi đã chết!
Căn bản là bọn họ muốn ngươi chết ở đây!
Lâm Tử Nhiên nghĩ thầm, chẳng lẽ mình là người không biết an ủi người khác? Hay nên nói, đây là định luật thời điểm khổ sở được người an ủi lại càng muốn khóc hơn? Bản thân cậu chưa có việc gì mà ngược lại bộ dáng Mộ Dương như muốn khóc tới nơi rồi á.
Cậu có chút xấu hổ, nghĩ nghĩ liền im lặng, nói ít sai ít vậy.
Mộ Dương ôm chặt lấy cậu, cố gắng ủ ấm thân hình lạnh lẽo của người nằm trong ngực, giọng nói khổ sở: “Tất cả đều do ta, nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không..”
Lâm Tử Nhiên khẽ dừng một lúc rồi nói: “Ngươi không muốn hỏi ta, tại sao lại có công pháp tà môn như vậy sao?”
Mộ Dương không chút do dự nói: “Ta tin tưởng ngươi, nhất định có lý do nên ngươi mới không nói.”
Lâm Tử Nhiên than thở trong lòng.
Đây là nguyên nhân tại sao Lê Diệp yêu Mộ Dương như vậy đi? Yêu đến nguyện ý đi tìm chết vì hắn. Bởi vì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, bất kỳ hoàn cảnh tuyệt vọng nào, người này chưa bao giờ từng hoài nghi hắn hay từ bỏ hắn.
Chẳng sợ cả thế giới này đều không tin hắn, hắn chỉ cần Mộ Dương tin tưởng.
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên nhu hòa, cậu nói: “Chỉ cần ngươi tin ta là đủ rồi.”
Mộ Dương cắn răng nói: “Ta sẽ tìm cách cứu ngươi ra ngoài!”
Lâm Tử Nhiên khó khăn lắc đầu: “Đừng động vào ta, ngươi đi đi.”
Ngươi là đệ tử Thần Tôn cao cao tại thượng, dĩ nhiên ngày sau tiền đồ vô hạn.. Nếu vì ta - một ma tu đê tiện, làm trái môn quy mà chịu trừng phạt thì đó là chuyện ta không muốn nhìn thấy nhất.. Ngươi căn bản không nên vì ta mà bị liên lụy.
Chỉ cần ngươi không có chuyện, mệnh này của ta dù chết cũng đủ.
Mộ Dương sao có thể đồng ý? Hắn không có khả năng để Lâm Tử Nhiên ở đây một mình.
Hắn cởi quần áo của mình đắp trên người Lâm Tử Nhiên. Hai mắt hắn đỏ hoe, cắn răng bình tĩnh nói: “Ngươi chờ một chút, ta sẽ quay lại ngay.”
Mộ Dương rời khỏi băng ngục, suy nghĩ một lát liền chuẩn bị đi gặp Đại trưởng lão. Hắn muốn đích thân giải thích tình huống với Đại trưởng lão, ít nhất phải thả Lâm Tử Nhiên ra khỏi băng ngục trước đã.
Kết quả mới tới ngọn núi Đại trưởng lão ở, đột nhiên nghe thấy những đệ tử khác xì xào bàn tán, hắn liền nhanh chóng xoay người tránh sau một gian phòng.
“Các ngươi nghe gì chưa? Kỳ đạo nhân vừa tới gặp Đại trưởng lão nói muốn xử tử tên ma tu đấy.”
“Có thật không? Nhưng ma tu kia không phải cứu bọn Mộ sư huynh sao?”
“Này mà ngươi cũng tin à? Chắc chắn là tên ma tu kia mê hoặc lòng người. Ma tu không phải thứ gì tốt, các ngươi đã quên chức trách Thánh Cung chúng ta chính là trừ ma vệ đạo hay sao? Các vị trưởng lão không có khả năng cho tên ma tu kia sống.”
“Hơn nữa hắn giấu giếm thân phận đi vào Thánh Cung, không biết rắp tâm ra sao?”
“Ngươi nói cũng có lý, nghe nói ma tu kia hút máu người rất là hung tàn, ma tu như vậy chắc chắn không phải người tốt.”
“Không sai, cho nên Đại trưởng lão mới cố ý xử tử hắn, chẳng qua băn khoăn đến Mộ sư huynh nên tạm thời chưa hạ lệnh thôi.”
“Nói không chừng tính toán tống hắn vào băng ngục cho đến chết ấy chứ, xử tử tên ma tu kia như vậy cũng không đến mức đắc tội Mộ sư huynh.”
“Aiz, Mộ sư huynh vẫn quá thiện lương, thế nhưng lại tin tưởng một tên ma tu như vậy.”
“Suỵt, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi. Dù sao tên ma tu kia chết chắc rồi.”
Mộ Dương đợi hai người rời đi rồi mới xuất hiện, sắc mặt hắn tái nhợt thập phần khó coi.
Hắn vẫn xem nhẹ tính nghiêm trọng của chuyện này, xem ra muốn Đại trưởng lão ra mặt là rất khó.
Hiện giờ người duy nhất có thể cứu Lâm Tử Nhiên là sư phụ.
Nhưng…
Trong mắt Mộ Dương hiện lên thần sắc giãy giụa, sư phụ là Thần Tôn cao cao tại thượng, thật sự nguyện ý vì một chuyện nhỏ mà ra mặt sao? Hơn nữa, sư phụ nguyện ý tin những gì mình nói không? Khó tránh ý nghĩ cũng giống như các vị trưởng lão.
Nhưng mà hiện tại mình đã cùng đường.
Mộ Dương khẽ cắn môi, xoay người rời khỏi nơi này trở lại Thánh Huyền Điện.
Lối vào chính điện đã đóng chặt, giống như bình thường hay lui tới.
Mộ Dương đi tới, hai đầu gối khụy xuống, trực tiếp quỳ xuống trước cửa điện, trầm giọng nói: “Đồ nhi có một chuyện khẩn cầu sư phụ ra tay.”
Huyền Diễm cau mày. Mộ Dương từ ngày bái hắn trở thành sư phụ luôn chuyên tâm tu luyện, hiếm khi tới quấy rầy hắn, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, còn chưa mở miệng đã quỳ xuống?
Hắn chậm rãi mở miệng: “Chuyện gì?”
Mộ Dương nói giọng khàn khàn: “Con có một người bạn tốt, hắn vì cứu con mà bị xem như ma tu nhốt lại, hy vọng sư phụ có thể hạ lệnh thả hắn ra. Con dùng mạng mình để bảo đảm, hắn tuyệt đối không phải là người xấu!”
Ánh mắt Huyền Diễm hơi ngưng trọng, giơ tay vung thủy kính lên, nhìn thấy trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, trong lòng liền sáng tỏ.
Tâm ma nhìn thấy Lâm Tử Nhiên hơi thở thoi thóp trong băng ngục, tức khắc nóng nảy.
[Nhanh thả hắn ra khỏi đó! Hắn sẽ không thừa nhận được!]
[Nhanh lên!]
Huyền Diễm nhíu mày, hơi trầm ngâm, Lâm Tử Nhiên lại là ma tu… Đây là điều mà hắn không ngờ tới.
Nhưng có thể thấy Mộ Dương đối với Lâm Tử Nhiên tình thâm nghĩa trọng, vì cậu mà không ngần ngại tới khẩn cầu chính mình. Nhưng chuyện này lại không thể tùy ý đáp ứng.
Người tu ma nghịch thiên mà đi, coi mạng người như cỏ rác, trên tay đều nhiễm máu tươi, có thể giết bất cứ ai, đây là nhận thức chung ở Xích Viêm Tiên giới, nếu chính mình đáp ứng thì chẳng phải không xem pháp luật ra gì?
Mộ Dương xử trí theo cảm tính như thế, làm Huyền Diễm tâm sinh thất vọng.
Hắn nhàn nhạt mở miệng, thanh âm không có độ ấm: “Ngươi là đệ tử của Ngô, ngày sau là trụ cột của Thánh Cung, lấy việc trừ ma vệ đạo bảo hộ thương sinh là nhiệm vụ của mình, hiện giờ lại vì một ma tu mà thị phi bất phân. Ngươi có biết sai?”
Mộ Dương mặt không chút máu, chỉ cần nghe những lời này của Huyền Diễm liền biết sư phụ sẽ không giúp mình.
Làm sao bây giờ?
Mộ Dương thẳng tắp quỳ ở đó, ánh mắt rất kiên định, hắn dùng sức khấu đầu một cái thật mạnh: “Hắn có ân cứu mạng đệ tử, đệ tử không dám vong ân phụ nghĩa, mong sư phụ ra mặt.”
Huyền Diễm hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới.
Để Mộ Dương quỳ gối ở đó, chính hắn trực tiếp thuấn di đến băng ngục.
Hắn từng bước đi vào, quanh thân khí thế lăng nhiên, hàn khí ở băng ngục mảy may không thể tới gần.
Huyền Diễm đi tới trước mặt Lâm Tử Nhiên.
Thiếu niên cuộn tròn trên mặt đất, hơi thở cậu mỏng manh, lồng ngực khẽ phập phồng dường như sẽ chết bất cứ lúc nào.
Nhưng ánh mắt Huyền Diễm rất lãnh đạm, chỉ rũ mắt nhìn xuống.
Hắn đến đây không phải để cứu cậu, mà là muốn tự mình kiểm chứng.
Hắn đã gặp qua Lâm Tử Nhiên hai lần nhưng không hề phát hiện cậu là ma tu, có thể ở dưới mí mắt hắn giấu giếm thân phận cũng không phải là một việc dễ dàng. Chỗ này có gì đó kỳ lạ ở đây, tuy rằng ma tu đáng chết nhưng cũng nên biết rõ ràng nguyên do.
Chỉ là âm thanh bên tai thật ồn ào.
[Hắn thế mà phủ quần áo của Mộ Dương? Lấy xuống! Lấy xuống cho ta! Cởi quần áo của ngươi ra mặc cho hắn! Không, không đúng, là nhanh chóng mang hắn rời khỏi nơi này!]
[Ngươi còn do dự cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng hắn là người xấu sao?!]
[Nếu ngươi dám làm tổn thương hắn, ta sẽ không để ngươi tốt đâu!]
Huyền Diễm mặt vô biểu tình, hắn cúi người xuống duỗi tay cầm cổ tay Lâm Tử Nhiên.
Hai mắt hắn khẽ nhắm lại, vận khí tra xét trạng huống thể chất của Lâm Tử Nhiên. Linh lực của hắn vô cùng tinh thuần lại bá đạo, mặc dù thiếu niên đang hôn mê dường như cũng cảm nhận được điều gì, cau mày đau đớn.
Nhưng Huyền Diễm không hề dao động, linh lực thổi quét qua kinh mạch thiếu niên, chợt dường như gặp phải trở ngại nào đó, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
Huyền Diễm đột nhiên mở to mắt, trên khuôn mặt xưa nay gợn sóng bất kinh giờ phút này lộ ra thần sắc khó thể tin.
Tâm ma nhất thể cùng hồn với hắn lập tức cũng ý thức được cái gì, khó có lúc yên tĩnh, không tiếp tục làm ồn nữa.
Huyền Diễm buông tay ra, lạnh lùng nhìn Lâm Tử Nhiên, ánh mắt băng hàn, nói từng chữ một: “Hắn là con trai Thiên Ma.”
Dạ Lưu Ân khi nào tiềm nhập Xích Viêm Tiên giới và hắn ta để lại huyết mạch của mình khi nào? Hết thảy chính mình hoàn toàn không biết gì cả... Kiếp nạn lần này chỉ sợ có liên quan đến điều này.
Thiếu niên này chính là một quân cờ quan trọng khi Dạ Lưu Ân xâm nhập vào Xích Viêm Tiên giới.
Hắn ta lại muốn điên đảo tam giới lần nữa máu chảy thành sông.
Nghĩ đến đây, trong mắt Huyền Diễm chậm rãi lộ ra sát khí. Bất đồng với lần uy hiếp tâm ma trước đó, lần này hắn thật sự sinh ra ý niệm nhổ cỏ tận gốc.
Tâm ma biết hắn đang nghĩ gì, thanh âm trở nên nôn nóng.
[Ngươi không thể làm thế! Ngươi, ngươi —— ]
Dường như y không biết khuyên can như nào, mất một lúc cuối cùng mới nghĩ ra nên nói như thế nào.
[Đúng rồi.. Ngươi đã quên hắn cứu ngươi rồi sao? Nếu ngươi giết hắn thì chính là lấy oán trả ơn, đạo lý đơn giản như vậy ngay cả tiểu tử Mộ Dương kia cũng hiểu!]
[Mộ Dương là một mảnh nhỏ thần hồn của ngươi, hắn tin tưởng Lê Diệp sẽ không nhập ma, chắc chắn biết rõ cách làm người của Lê Diệp. Hắn đều thấy rõ ràng mọi chuyện, chẳng lẽ ngươi còn không bằng một sợi thần hồn sao?!]
Sắc mặt Huyền Diễm lạnh lùng, giọng nói thanh lãnh: “Nếu ta thả hắn rời đi, sớm muộn gì hắn cũng bị Dạ Lưu Ân tìm được, cuối cùng bị Dạ Lưu Ân mê hoặc, trở thành con dao mổ phá hỏng Xích Viêm Tiên giới của ta, châm lên chiến hỏa hai giới… Đó mới là không màng tới mấy ngàn vạn sinh linh của Xích Viêm Tiên giới!”
Tâm ma nôn nóng biện giải.
[Làm sao ngươi biết nhất định sẽ như thế? Ta cho rằng hắn sẽ không nhập ma! Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao? Hắn căn bản không biết bản thân mình là huyết mạch Thiên Ma, này không phải thứ hắn có thể tự mình lựa chọn.]
[Dù ngươi không để ý tới việc hắn đã cứu ngươi, thì ngươi vẫn phải tin tưởng người như hắn tuyệt đối sẽ không cùng Dạ Lưu Ân thông đồng làm bậy.]
[Nếu hắn là loại người như vậy, căn bản sẽ không mạo hiểm cứu Mộ Dương, đẩy chính mình vào hiểm cảnh.]
[Bại lộ thân phận đối với hắn mà nói không có bất luận chỗ tốt nào.]
Huyền Diễm nhàn nhạt nói: “Cho dù bây giờ hắn không phải thế, thì ngươi có thể bảo đảm sau này khi hắn biết được thân thế của mình, còn có thể duy trì bản tâm không thay đổi sao?”
Tâm Ma nhìn ra Huyền Diễm đã hạ quyết tâm, y bỗng cao giọng lên.
[Nếu ngươi thật sự muốn giết hắn, ta cũng chỉ có thể cùng ngươi không chết không ngừng. Hơn nữa ngươi đừng quên, cho dù hắn là huyết mạch Thiên Ma thì ít nhất giờ phút này hắn vẫn vô tội, không phạm sai lầm. Lạm sát kẻ vô tội ngươi sẽ vi phạm đạo tâm của mình.]
[Nếu bây giờ ngươi thật sự giết hắn sẽ chỉ khiến ta càng thêm cường đại, bởi vì chấp niệm của ta chẳng những không biến mất mà càng ngày càng sâu, bởi vì báo thù cho hắn chính là chấp niệm mới của ta. Mà ngươi thì không thể thay đổi nguyên tắc của mình.]
Huyền Diễm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng.
Sau khi nói một hồi uy hiếp xong, tâm ma thả chậm ngữ khí như mê hoặc nói.
[Ta có biện pháp vẹn cả đôi đường.]
[Ngươi dám cùng ta đánh cuộc một phen hay không?]
Đuôi lông mày Huyền Diễm hơi nhướng lên: “Nga?”
[Ngươi thả hắn đi, nếu hắn sau khi biết thân thế của mình mà vẫn duy trì bản tâm như cũ, trong lòng tồn tại cái thiện, không bị Dạ Lưu Ân mê hoặc thì chính là ta thắng.]
[Nếu như hắn thực sự nhập ma lạm sát người vô tội, vậy chứng minh ngươi đúng. Đến lúc đó nếu ngươi thật sự muốn giết hắn, ta tuyệt không hai lời.]
Huyền Diễm khẽ cười một tiếng, hắn mới không tin lời hứa hẹn của tâm ma, huống hồ tâm ma này của chính mình không chuyện ác nào không làm, lại luôn mồm tin tưởng trong lòng tiểu hài tử còn tồn tại cái thiện, sẽ không nhập ma, quả thực là điều buồn cười nhất trên đời này.
Nhưng hắn không ngại đánh cược một ván với tâm ma, không phải bởi vì hắn tin những gì tâm ma nói, mà là..
Vẻ mặt Huyền Diễm phức tạp liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, nếu như bản thân ngươi thật sự có thể kiên trì không bị Dạ Lưu Ân mê hoặc, ta đây liền cứu ngươi một mạng, coi như trả lại ân tình ngày trước.
Huyền Diễm nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”
Tâm ma nghe vậy liền phát ra một tiếng cười nghẹn ngào quỷ dị, sâu kín quanh quẩn bên tai hắn.
[Nếu là đánh cược thì phải có tiền đặt cược mới có ý nghĩa.]
[Nếu ngươi thua, ta muốn thân thể của ngươi.]
****
*Hallo mình quay lại vào mùng 4 rồi đây. Một tháng qua bận việc tùm lum không đăng chương được, hết người nhà nhập viện, đi làm rồi dọn dẹp nhà cửa đón tết, trang web không cập nhật lượt view nữa chứ... Đủ thứ chuyện nên giờ mới đăng được. Mình mới dạo một vòng và thấy rất nhiều comment ấm lòng từ các bạn như hóng chương mới, cốt truyện hay, khen edit mượt và trên hết là lời cảm ơn của các bạn gửi đến editor là mình. Thật sự mình rất vui khi biết nhiều người ngóng trông từng chương truyện như vậy. Nhân đây mình cũng gửi đến các bạn lời chúc năm 2022 thật nhiều sức khỏe, vạn sự như ý, thành công trong công việc và cuộc sống luôn ngập tràn niềm vui hạnh phúc nhé.
Mình thích anh Tâm ma rồi é, hí hí hí.
Lâm Tử Nhiên cảm thấy một mùi tanh tưởi xộc thẳng lên trán, có thể là do mùi máu kia quá kinh tởm hoặc cũng có thể là do cơ thể cậu không thể nhận được lực lượng quá lớn, nên sau khi yêu ma kia rời khỏi, rốt cuộc cậu không thể chịu đựng được nữa, trước mắt tối sầm sau đó ngất đi.
Mộ Dương nhanh chóng vươn tay ôm lấy Lâm Tử Nhiên. Hắn cũng khiếp sợ với cảnh tượng ngoài ý muốn vừa rồi, nhưng mắt thấy Lâm Tử Nhiên té xỉu chưa kịp nghĩ kỹ đã nôn nóng muốn ôm Lâm Tử Nhiên rời đi. Bất quá hắn mới xoay người đã bị vài tên đệ tử Thánh Cung may mắn còn sống chặn lại.
Một người đệ tử Thánh Cung đi ra, tầm mắt vừa sợ hãi vừa chán ghét xẹt qua Lâm Tử Nhiên. Hắn khẽ dừng, chắp tay trầm giọng nói với Mộ Dương: “Mộ sư huynh, chỉ sợ hắn ta chính là ma tu.”
“Đúng vậy, một màn hút máu vừa rồi tuyệt đối không phải công pháp chính đạo.” Một tên đệ tử khác bổ sung.
“Nhưng trước đó hắn vẫn giả thành bộ dáng không có tu vi, rốt cuộc tại sao rắp tâm như vậy?”
“Ngay cả Ma Tướng cường đại cũng bị dọa, chỉ sợ không giống ma tu bình thường.”
“Nói vậy càng là bụng dạ khó lường!”
“Mộ sư huynh, ma tu này che giấu thực lực ẩn núp bên cạnh huynh, lừa gạt lấy tín nhiệm của huynh, huynh không thể không phòng bị!”
“Không biết còn ma tu nào khác ẩn nấp trong Thánh Cung hay không?”
“Chuyện này cần phải bẩm báo với Đại trưởng lão, để Đại trưởng lão định đoạt!”
Từng lời bọn họ nói mục đích đều giống nhau, ngăn cản không cho Mộ Dương đưa Lâm Tử Nhiên đi.
Mộ Dương vốn dĩ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khi nghe những lời này, lửa giận trong lồng ngực dần dần không khống chế được.
Nếu không phải vì bảo vệ bọn họ, làm sao Lâm Tử Nhiên sẽ mạo hiểm ra tay? Tuy hắn cũng thực ngoài ý muốn về năng lực của Lâm Tử Nhiên, nhưng cậu cùng hắn một đường từ thành Sùng Châu tiến vào Thánh Cung, tuyệt đối sẽ không phản bội chính mình! Điểm này Mộ Dương không chút nghi ngờ.
Lâm Tử Nhiên chưa từng làm điều gì xấu, đơn giản ra tay cứu người lại làm bản thân bị lộ, bị mọi người chỉ trích, điều này khiến trong lòng Mộ Dương thập phần phẫn nộ.
Mộ Dương giương mắt, lạnh giọng nói: “Ta tin hắn! Hơn nữa các ngươi cũng đừng quên, nếu vừa rồi không có hắn, chúng ta đều sẽ chết trong tay Ma Tướng kia!”
Lời này khiến các đệ tử Thánh Cung có chút xấu hổ, nhưng ngay sau đó họ bắt đầu khuyên nhủ Mộ Dương: “Mộ sư huynh, huynh có điều không biết, những ma tu đó đều âm hiểm xảo trá, hắn ta làm vậy có lẽ là để thu lấy hảo cảm của huynh.”
“Đúng đó, huynh là đệ tử Tôn Thượng, thân phận vô cùng cao quý, có lẽ vì nguyên nhân này mà hắn mới phí tâm trên người huynh.”
“Có đạo lý, có lẽ đây là khổ nhục kế của hắn... Chẳng lẽ hắn và Ma Tướng kia là đồng bọn?”
“Ta thà chết trong tay ma tu còn hơn mắt thấy ma tu đồ thán sinh linh!”
“Mộ sư huynh, huynh ngàn vạn lần đừng bị ma tu này mê hoặc!”
“Mộ sư huynh, không thể lòng dạ đàn bà.”
Mộ Dương sắc mặt càng ngày càng lạnh. Nhìn thái độ của những người này, nếu như hắn đưa Lâm Tử Nhiên trở về Thánh Cung, e rằng dữ nhiều lành ít.
Không được.
Đôi mắt hắn bỗng ngưng đọng, phất tay tế ra Địch Trần Kiếm, lập tức mang theo Lâm Tử Nhiên phá vòng vây mà ra!
Những tên đệ tử đó không ngờ Mộ Dương thế nhưng mang theo Lâm Tử Nhiên rời đi, bọn họ đại kinh thất sắc, hô lên: “Mộ sư huynh, huynh điên rồi sao? Huynh muốn mang ma tu này đi nơi nào?”
“Theo quy định của Thánh Cung, ma tu nên bị xử tử!”
“Huynh làm vậy không sợ trưởng lão trách phạt sao?!”
Mộ Dương bỏ ngoài tai lời khuyên của mọi người, ôm chặt lấy Lâm Tử Nhiên, trong đầu không nhịn được suy tư. Bây giờ thân phận Lâm Tử Nhiên đã bại lộ, hắn nên dẫn cậu đi đâu đây?
Đúng lúc này, một tiếng quát già nua từ phía sau truyền đến: “Mộ Dương!”
Vẻ mặt Mộ Dương đột biến, căn bản chưa kịp phản ứng thì một sợi dây thừng kim sắc quấn quanh mà đến, trực tiếp trói chặt Lâm Tử Nhiên trong ngực hắn kéo qua!
Người trong ngực không còn, Mộ Dương không khỏi quay đầu lại. Chỉ thấy một đạo nhân gầy ốm mặc áo bào tro đứng ở nơi đó, đúng là Kỳ đạo nhân - một trong các vị trưởng lão Thánh Cung.
Kỳ đạo nhân cách nơi này gần nhất, lúc hắn nhận được phù cầu cứu đến nơi đã thấy Mộ Dương ôm một người thoát khỏi đây, trên người người nọ ma khí tận trời, chắc chắn là ma tu làm loạn! Dù không biết tại sao Mộ Dương lại làm ra hành vi đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng hắn tuyệt sẽ không ngồi nhìn Mộ Dương mang ma tu kia đi!
Một tay hắn xách Lâm Tử Nhiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Dương nói: “Ngươi là đệ tử Tôn Thượng, lão phu không tiện quản giáo nhưng vẫn khuyên ngươi một câu, chớ tùy ý làm bậy khiến Tôn Thượng hổ thẹn.”
Mộ Dương sắc mặt đỏ trắng đan xen. Hắn căn bản không phải đối thủ của Kỳ đạo nhân, cũng không có khả năng đoạt người với trưởng lão Thánh Cung, vô dụng không nói chỉ sợ còn bị định tội phản bội sư môn.
Hắn hít sâu một hơi, hiện tại không thể xúc động, tạm thời chỉ có thể để Kỳ đạo nhân mang Lâm Tử Nhiên về, rồi hắn sẽ nghĩ cách ở giữa chu toàn.
Lâm Tử Nhiên không phạm sai lầm, còn cứu bọn họ, theo lý tội không đáng chết.
Mộ Dương gắt gao nhấp môi, chậm rãi nói: “Lê Diệp không phải ma tu, hắn vì cứu chúng ta mà bị Ma Tướng kia đánh bị thương, mới vô ý lây dính ma khí trên người đối phương. Vừa rồi ta chỉ muốn dẫn hắn đi chữa thương..”
Kỳ đạo nhân không tỏ ý kiến, khẽ cười một tiếng: “Ồ? Nếu hắn thật sự không phải ma tu, Thánh Cung nhất định sẽ xử trí công bằng, không thương tổn người vô tội, ngươi có thể yên tâm. Còn việc chữa thương.. còn nơi nào tốt hơn Thánh Cung nữa?”
Mộ Dương mím môi không nói gì.
Kỳ đạo nhân nhìn hắn, nhướng mày, ý vị thâm trường nói: “Nhưng đến lúc tra ra hắn thật sự là ma tu thì nhất định phải giao cho Chấp Pháp Đường xử trí. Ngươi thân là đệ tử Tôn Thượng, hẳn nên làm tấm gương tốt, nhớ đừng xử trí theo cảm xúc, kẻo bị ma tu lòng dạ khó lường lợi dụng.”
Mộ Dương cắn răng, nói từng chữ một: “Hắn không phải ma tu bụng dạ khó lường!”
Kỳ đạo nhân nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Trở về thẩm vấn sẽ biết ngay thôi.”
…………………
Bởi vì Lâm Tử Nhiên hút quá nhiều máu Ma Tướng kia, ý thức hôn mê trầm trầm nhưng thương thế trên người đã khép lại. Cũng không biết thời gian qua bao lâu, cuối cùng cậu cũng chậm rãi khôi phục một ít ý thức.
Nơi này là nơi nào?
Thật lạnh.
Cậu chậm rãi hít vào một hơi, chỉ cảm thấy không khí vô cùng băng hàn, mỗi lần hô hấp như có băng lưu lưu chuyển một lần trong lồng ngực, khẽ nhúc nhích liền nghe thấy âm thanh xiềng xích va chạm vào nhau.
Trên lông mi đọng một tầng băng sương, cậu khó khăn chớp chớp mắt, tầm mắt dần trở nên rõ ràng. Lâm Tử Nhiên rốt cuộc cũng nhớ tới đây là đoạn cốt truyện nào —— bản thân bại lộ thân phận ma tu cho nên bị giam vào băng ngục.
Thời điểm Lê Diệp cứu Mộ Dương cũng không nghĩ nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới hậu quả khi làm thế, thậm chí ngay cả sinh tử hắn cũng không màng.
Hậu quả khi bại lộ thân phận rất nghiêm trọng.
Lâm Tử Nhiên hít một hơi khí lạnh.
Tự nhủ chỉ cần chịu đựng qua đoạn cốt truyện này là được, lúc này Ma Tướng nhất định đã nói sự tồn tại của cậu cho Dạ Lưu Ân biết, thật nhanh vị cha ruột kia sẽ tìm đến đưa cậu rời khỏi nơi này.
Tuy là nói thế nhưng ở nơi này vẫn có chút gian nan.
Lâm Tử Nhiên không nhịn được phun tào với hệ thống: “Thật là quá lạnh, trò chơi này có phải quá chân thật rồi không?”
Hệ thống: “Nhiệt độ mà cậu cảm nhận đã trải qua điều chỉnh, hoàn toàn nằm trong khả năng chịu đựng của người chơi, nhiệt độ thực tế của băng ngục lạnh gấp mười lần so với hiện tại cậu cảm nhận. Mong thời điểm diễn xuất người chơi cần suy xét nhân tố này.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Cảm ơn hệ thống mi đã nhắc nhở, vừa nói như vậy cậu liền cảm giác không khí trở nên lạnh hơn.
Lâm Tử Nhiên thử cử động thân thể. Quả nhiên tay chân đều lạnh lẽo, suýt chút nữa không nghe điều khiển, hai tay hai chân đều là xiềng xích, nếu không có sức lực thì dứt khoát không động luôn. Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ việc duy nhất bây giờ có thể làm chính là ngủ.
Có lẽ một giấc ngủ dậy đoạn cốt truyện này sẽ kết thúc?
………………
Mộ Dương vội vàng đi vào Bảo Giáng Phong, chặn đường Chu Nhạc ở lối vào Chấp Pháp Đường.
Chu Nhạc cười hề hề một tiếng, sờ sờ cái mũi nói: “Mộ Dương a, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Mộ Dương banh mặt nói: “Ta tìm ngài vì chuyện gì, không phải ngài rõ ràng nhất sao?”
Chu Nhạc lộ ra thần sắc khó xử, khuôn mặt mập mạp nhíu lại, chà xát hai tay nói: “Aiz, ta cũng không có cách nào mà! Lê Diệp vừa vặn rơi vào tay Kỳ đạo nhân kia, Kỳ đạo nhân từ trước tới nay luôn không vừa mắt Bảo Giáng Phong chúng ta, này không phải hắn nắm đằng chuôi sao? Hắn còn nói Bảo Giáng Phong ta chứa chấp ma tu, đây là tội danh muốn mạng người đó! Một khi không cẩn thận ta cũng bị liên lụy vào, tự thân khó bảo toàn... Dựa theo luật pháp tông môn, ma tu vốn nên trực tiếp xử tử, đây cũng là xem trên phân thượng hắn cứu ngươi nên mới tạm thời giam vào băng ngục, chờ Đại trưởng lão thẩm vấn rồi mới quyết định lần nữa. Ta đây thật sự không thể giúp ngươi cái gì.”
Mộ Dương gắt gao mím môi, mặt đầy tức giận: “Lê Diệp không có khả năng là người xấu, cho dù, cho dù hắn thật sự là ma tu thì nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ. Hắn vì cứu chúng ta nên mới bị lộ! Ta không thể nhìn hắn bị xử tử được!”
Chu Nhạc bất đắc dĩ giang hai tay ra: “Ta tin tưởng ngươi, thật sự, chỉ là một mình ta tin ngươi vô dụng! Mặc dù ta là trưởng lão Chấp Pháp Đường nhưng chuyện này nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, lại là sự tình quan trọng, ta thật sự không có cách nào. Ngươi cũng đừng quá lo lắng, Lê Diệp chưa từng làm việc thương thiên hại lý, có lẽ các trưởng lão sẽ khai ân?”
Nhưng Mộ Dương biết đây chỉ là lời Chu Nhạc an ủi hắn thôi. Hắn bỗng hận chính mình không đủ cường đại, để Kỳ đạo nhân trói Lâm Tử Nhiên đem về.
Ngay cả bảo hộ một người hắn cũng không làm được.
Lồng ngực Mộ Dương phập phồng kịch liệt, một hồi lâu sau mới cắn răng nói: “Ta biết ngài có chỗ khó xử, nhưng trông coi băng ngục là đệ tử Chấp Pháp Đường đúng không? Ta muốn vào xem hắn, điều này không khó đi?”
Chu Nhạc sờ sờ bụng, cuối cùng gật đầu nói: “Hảo, ta có thể cho ngươi vào, nhưng ngươi đi nhanh về nhanh, không cần bị người phát hiện.”
Mộ Dương nói: “Ta hiểu.”
Băng ngục ở Thánh Cung nằm trong hàn uyên dưới lòng đất, được dùng để trấn áp ma tu và các đệ tử phạm sai lầm lớn.
Mộ Dương vừa tới gần đã cảm thấy rét lạnh thấu xương, hắn thân là tu sĩ mà còn cảm thấy gian nan huống chi là Lâm Tử Nhiên chưa từng tu luyện qua? Sợ là không chịu đựng nổi bao lâu... Mộ Dương nghĩ tới đó trong lòng lo âu không thôi.
Đệ tử trông coi băng ngục đã được Chu Nhạc phân phó, mở cửa cho Mộ Dương vào, nhỏ giọng dặn dò nói: “Mộ sư huynh đi nhanh về nhanh.”
Mộ Dương bước nhanh vào bên trong băng ngục.
Thật nhanh nhìn thấy Lâm Tử Nhiên bị nhốt tận cùng bên trong.
Người thanh niên vẫn mặc bộ quần áo nhiễm máu bẩn thỉu, cả người cậu cuộn thành một đoàn, tựa hồ làm vậy sẽ làm thân thể ấm hơn. Trên sợi tóc và lông mi đều dính một tầng băng sương, nằm im không nhúc nhích như một cỗ thi thể không biết tức giận.
Hốc mắt Mộ Dương đau xót, hắn bước nhanh qua ôm Lâm Tử Nhiên vào lòng mình.
Thân thể thiếu niên tràn đầy lạnh lẽo, tay Mộ Dương khẽ run lên, nhẹ giọng gọi một tiếng: “A Diệp, ngươi tỉnh lại đi, ta tới gặp ngươi rồi đây.”
Lâm Tử Nhiên ngủ say, tuy rằng cậu không biết, không cảm thụ rõ ràng, nhưng băng ngục này xác thật làm thân thể bị thương cho nên mới khiến cậu hôn mê đi. Nếu lúc trước cậu không hút máu Ma Tướng thì với thể chất hiện giờ Mộ Dương tới chỉ có nước nhặt xác cho cậu thôi.
Toàn bộ thế giới băng hàn thấu xương, thế cho nên trong lúc hôn mê cậu gặp ác mộng liên tục, cho đến khi cảm thấy mình đang được ai đó ôm lấy, thật là ấm áp. Rốt cuộc cậu chậm rãi mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt vô cùng lo lắng.
Ồ, Mộ Dương tới rồi à.
Cậu biết tiểu thiên sứ sẽ đến mà!
Nhìn thấy Mộ Dương hai mắt đỏ hoe, Lâm Tử Nhiên nhanh chóng lộ ra nụ cười trấn an, khàn giọng nói: “Ta không sao, ngươi đừng lo lắng.”
Mộ Dương thấy Lâm Tử Nhiên tỉnh lại điều đầu tiên nói chính là hắn đừng lo lắng, tức khắc khóe mắt cay cay lòng càng thêm khổ sở. Ngươi rõ ràng sắp... Không được, ta không thể để ngươi tiếp tục ở lại nơi này, nếu không chờ đến khi các trưởng lão đưa ra quyết định, ngươi đã chết!
Căn bản là bọn họ muốn ngươi chết ở đây!
Lâm Tử Nhiên nghĩ thầm, chẳng lẽ mình là người không biết an ủi người khác? Hay nên nói, đây là định luật thời điểm khổ sở được người an ủi lại càng muốn khóc hơn? Bản thân cậu chưa có việc gì mà ngược lại bộ dáng Mộ Dương như muốn khóc tới nơi rồi á.
Cậu có chút xấu hổ, nghĩ nghĩ liền im lặng, nói ít sai ít vậy.
Mộ Dương ôm chặt lấy cậu, cố gắng ủ ấm thân hình lạnh lẽo của người nằm trong ngực, giọng nói khổ sở: “Tất cả đều do ta, nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không..”
Lâm Tử Nhiên khẽ dừng một lúc rồi nói: “Ngươi không muốn hỏi ta, tại sao lại có công pháp tà môn như vậy sao?”
Mộ Dương không chút do dự nói: “Ta tin tưởng ngươi, nhất định có lý do nên ngươi mới không nói.”
Lâm Tử Nhiên than thở trong lòng.
Đây là nguyên nhân tại sao Lê Diệp yêu Mộ Dương như vậy đi? Yêu đến nguyện ý đi tìm chết vì hắn. Bởi vì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, bất kỳ hoàn cảnh tuyệt vọng nào, người này chưa bao giờ từng hoài nghi hắn hay từ bỏ hắn.
Chẳng sợ cả thế giới này đều không tin hắn, hắn chỉ cần Mộ Dương tin tưởng.
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên nhu hòa, cậu nói: “Chỉ cần ngươi tin ta là đủ rồi.”
Mộ Dương cắn răng nói: “Ta sẽ tìm cách cứu ngươi ra ngoài!”
Lâm Tử Nhiên khó khăn lắc đầu: “Đừng động vào ta, ngươi đi đi.”
Ngươi là đệ tử Thần Tôn cao cao tại thượng, dĩ nhiên ngày sau tiền đồ vô hạn.. Nếu vì ta - một ma tu đê tiện, làm trái môn quy mà chịu trừng phạt thì đó là chuyện ta không muốn nhìn thấy nhất.. Ngươi căn bản không nên vì ta mà bị liên lụy.
Chỉ cần ngươi không có chuyện, mệnh này của ta dù chết cũng đủ.
Mộ Dương sao có thể đồng ý? Hắn không có khả năng để Lâm Tử Nhiên ở đây một mình.
Hắn cởi quần áo của mình đắp trên người Lâm Tử Nhiên. Hai mắt hắn đỏ hoe, cắn răng bình tĩnh nói: “Ngươi chờ một chút, ta sẽ quay lại ngay.”
Mộ Dương rời khỏi băng ngục, suy nghĩ một lát liền chuẩn bị đi gặp Đại trưởng lão. Hắn muốn đích thân giải thích tình huống với Đại trưởng lão, ít nhất phải thả Lâm Tử Nhiên ra khỏi băng ngục trước đã.
Kết quả mới tới ngọn núi Đại trưởng lão ở, đột nhiên nghe thấy những đệ tử khác xì xào bàn tán, hắn liền nhanh chóng xoay người tránh sau một gian phòng.
“Các ngươi nghe gì chưa? Kỳ đạo nhân vừa tới gặp Đại trưởng lão nói muốn xử tử tên ma tu đấy.”
“Có thật không? Nhưng ma tu kia không phải cứu bọn Mộ sư huynh sao?”
“Này mà ngươi cũng tin à? Chắc chắn là tên ma tu kia mê hoặc lòng người. Ma tu không phải thứ gì tốt, các ngươi đã quên chức trách Thánh Cung chúng ta chính là trừ ma vệ đạo hay sao? Các vị trưởng lão không có khả năng cho tên ma tu kia sống.”
“Hơn nữa hắn giấu giếm thân phận đi vào Thánh Cung, không biết rắp tâm ra sao?”
“Ngươi nói cũng có lý, nghe nói ma tu kia hút máu người rất là hung tàn, ma tu như vậy chắc chắn không phải người tốt.”
“Không sai, cho nên Đại trưởng lão mới cố ý xử tử hắn, chẳng qua băn khoăn đến Mộ sư huynh nên tạm thời chưa hạ lệnh thôi.”
“Nói không chừng tính toán tống hắn vào băng ngục cho đến chết ấy chứ, xử tử tên ma tu kia như vậy cũng không đến mức đắc tội Mộ sư huynh.”
“Aiz, Mộ sư huynh vẫn quá thiện lương, thế nhưng lại tin tưởng một tên ma tu như vậy.”
“Suỵt, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi. Dù sao tên ma tu kia chết chắc rồi.”
Mộ Dương đợi hai người rời đi rồi mới xuất hiện, sắc mặt hắn tái nhợt thập phần khó coi.
Hắn vẫn xem nhẹ tính nghiêm trọng của chuyện này, xem ra muốn Đại trưởng lão ra mặt là rất khó.
Hiện giờ người duy nhất có thể cứu Lâm Tử Nhiên là sư phụ.
Nhưng…
Trong mắt Mộ Dương hiện lên thần sắc giãy giụa, sư phụ là Thần Tôn cao cao tại thượng, thật sự nguyện ý vì một chuyện nhỏ mà ra mặt sao? Hơn nữa, sư phụ nguyện ý tin những gì mình nói không? Khó tránh ý nghĩ cũng giống như các vị trưởng lão.
Nhưng mà hiện tại mình đã cùng đường.
Mộ Dương khẽ cắn môi, xoay người rời khỏi nơi này trở lại Thánh Huyền Điện.
Lối vào chính điện đã đóng chặt, giống như bình thường hay lui tới.
Mộ Dương đi tới, hai đầu gối khụy xuống, trực tiếp quỳ xuống trước cửa điện, trầm giọng nói: “Đồ nhi có một chuyện khẩn cầu sư phụ ra tay.”
Huyền Diễm cau mày. Mộ Dương từ ngày bái hắn trở thành sư phụ luôn chuyên tâm tu luyện, hiếm khi tới quấy rầy hắn, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, còn chưa mở miệng đã quỳ xuống?
Hắn chậm rãi mở miệng: “Chuyện gì?”
Mộ Dương nói giọng khàn khàn: “Con có một người bạn tốt, hắn vì cứu con mà bị xem như ma tu nhốt lại, hy vọng sư phụ có thể hạ lệnh thả hắn ra. Con dùng mạng mình để bảo đảm, hắn tuyệt đối không phải là người xấu!”
Ánh mắt Huyền Diễm hơi ngưng trọng, giơ tay vung thủy kính lên, nhìn thấy trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, trong lòng liền sáng tỏ.
Tâm ma nhìn thấy Lâm Tử Nhiên hơi thở thoi thóp trong băng ngục, tức khắc nóng nảy.
[Nhanh thả hắn ra khỏi đó! Hắn sẽ không thừa nhận được!]
[Nhanh lên!]
Huyền Diễm nhíu mày, hơi trầm ngâm, Lâm Tử Nhiên lại là ma tu… Đây là điều mà hắn không ngờ tới.
Nhưng có thể thấy Mộ Dương đối với Lâm Tử Nhiên tình thâm nghĩa trọng, vì cậu mà không ngần ngại tới khẩn cầu chính mình. Nhưng chuyện này lại không thể tùy ý đáp ứng.
Người tu ma nghịch thiên mà đi, coi mạng người như cỏ rác, trên tay đều nhiễm máu tươi, có thể giết bất cứ ai, đây là nhận thức chung ở Xích Viêm Tiên giới, nếu chính mình đáp ứng thì chẳng phải không xem pháp luật ra gì?
Mộ Dương xử trí theo cảm tính như thế, làm Huyền Diễm tâm sinh thất vọng.
Hắn nhàn nhạt mở miệng, thanh âm không có độ ấm: “Ngươi là đệ tử của Ngô, ngày sau là trụ cột của Thánh Cung, lấy việc trừ ma vệ đạo bảo hộ thương sinh là nhiệm vụ của mình, hiện giờ lại vì một ma tu mà thị phi bất phân. Ngươi có biết sai?”
Mộ Dương mặt không chút máu, chỉ cần nghe những lời này của Huyền Diễm liền biết sư phụ sẽ không giúp mình.
Làm sao bây giờ?
Mộ Dương thẳng tắp quỳ ở đó, ánh mắt rất kiên định, hắn dùng sức khấu đầu một cái thật mạnh: “Hắn có ân cứu mạng đệ tử, đệ tử không dám vong ân phụ nghĩa, mong sư phụ ra mặt.”
Huyền Diễm hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới.
Để Mộ Dương quỳ gối ở đó, chính hắn trực tiếp thuấn di đến băng ngục.
Hắn từng bước đi vào, quanh thân khí thế lăng nhiên, hàn khí ở băng ngục mảy may không thể tới gần.
Huyền Diễm đi tới trước mặt Lâm Tử Nhiên.
Thiếu niên cuộn tròn trên mặt đất, hơi thở cậu mỏng manh, lồng ngực khẽ phập phồng dường như sẽ chết bất cứ lúc nào.
Nhưng ánh mắt Huyền Diễm rất lãnh đạm, chỉ rũ mắt nhìn xuống.
Hắn đến đây không phải để cứu cậu, mà là muốn tự mình kiểm chứng.
Hắn đã gặp qua Lâm Tử Nhiên hai lần nhưng không hề phát hiện cậu là ma tu, có thể ở dưới mí mắt hắn giấu giếm thân phận cũng không phải là một việc dễ dàng. Chỗ này có gì đó kỳ lạ ở đây, tuy rằng ma tu đáng chết nhưng cũng nên biết rõ ràng nguyên do.
Chỉ là âm thanh bên tai thật ồn ào.
[Hắn thế mà phủ quần áo của Mộ Dương? Lấy xuống! Lấy xuống cho ta! Cởi quần áo của ngươi ra mặc cho hắn! Không, không đúng, là nhanh chóng mang hắn rời khỏi nơi này!]
[Ngươi còn do dự cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng hắn là người xấu sao?!]
[Nếu ngươi dám làm tổn thương hắn, ta sẽ không để ngươi tốt đâu!]
Huyền Diễm mặt vô biểu tình, hắn cúi người xuống duỗi tay cầm cổ tay Lâm Tử Nhiên.
Hai mắt hắn khẽ nhắm lại, vận khí tra xét trạng huống thể chất của Lâm Tử Nhiên. Linh lực của hắn vô cùng tinh thuần lại bá đạo, mặc dù thiếu niên đang hôn mê dường như cũng cảm nhận được điều gì, cau mày đau đớn.
Nhưng Huyền Diễm không hề dao động, linh lực thổi quét qua kinh mạch thiếu niên, chợt dường như gặp phải trở ngại nào đó, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
Huyền Diễm đột nhiên mở to mắt, trên khuôn mặt xưa nay gợn sóng bất kinh giờ phút này lộ ra thần sắc khó thể tin.
Tâm ma nhất thể cùng hồn với hắn lập tức cũng ý thức được cái gì, khó có lúc yên tĩnh, không tiếp tục làm ồn nữa.
Huyền Diễm buông tay ra, lạnh lùng nhìn Lâm Tử Nhiên, ánh mắt băng hàn, nói từng chữ một: “Hắn là con trai Thiên Ma.”
Dạ Lưu Ân khi nào tiềm nhập Xích Viêm Tiên giới và hắn ta để lại huyết mạch của mình khi nào? Hết thảy chính mình hoàn toàn không biết gì cả... Kiếp nạn lần này chỉ sợ có liên quan đến điều này.
Thiếu niên này chính là một quân cờ quan trọng khi Dạ Lưu Ân xâm nhập vào Xích Viêm Tiên giới.
Hắn ta lại muốn điên đảo tam giới lần nữa máu chảy thành sông.
Nghĩ đến đây, trong mắt Huyền Diễm chậm rãi lộ ra sát khí. Bất đồng với lần uy hiếp tâm ma trước đó, lần này hắn thật sự sinh ra ý niệm nhổ cỏ tận gốc.
Tâm ma biết hắn đang nghĩ gì, thanh âm trở nên nôn nóng.
[Ngươi không thể làm thế! Ngươi, ngươi —— ]
Dường như y không biết khuyên can như nào, mất một lúc cuối cùng mới nghĩ ra nên nói như thế nào.
[Đúng rồi.. Ngươi đã quên hắn cứu ngươi rồi sao? Nếu ngươi giết hắn thì chính là lấy oán trả ơn, đạo lý đơn giản như vậy ngay cả tiểu tử Mộ Dương kia cũng hiểu!]
[Mộ Dương là một mảnh nhỏ thần hồn của ngươi, hắn tin tưởng Lê Diệp sẽ không nhập ma, chắc chắn biết rõ cách làm người của Lê Diệp. Hắn đều thấy rõ ràng mọi chuyện, chẳng lẽ ngươi còn không bằng một sợi thần hồn sao?!]
Sắc mặt Huyền Diễm lạnh lùng, giọng nói thanh lãnh: “Nếu ta thả hắn rời đi, sớm muộn gì hắn cũng bị Dạ Lưu Ân tìm được, cuối cùng bị Dạ Lưu Ân mê hoặc, trở thành con dao mổ phá hỏng Xích Viêm Tiên giới của ta, châm lên chiến hỏa hai giới… Đó mới là không màng tới mấy ngàn vạn sinh linh của Xích Viêm Tiên giới!”
Tâm ma nôn nóng biện giải.
[Làm sao ngươi biết nhất định sẽ như thế? Ta cho rằng hắn sẽ không nhập ma! Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao? Hắn căn bản không biết bản thân mình là huyết mạch Thiên Ma, này không phải thứ hắn có thể tự mình lựa chọn.]
[Dù ngươi không để ý tới việc hắn đã cứu ngươi, thì ngươi vẫn phải tin tưởng người như hắn tuyệt đối sẽ không cùng Dạ Lưu Ân thông đồng làm bậy.]
[Nếu hắn là loại người như vậy, căn bản sẽ không mạo hiểm cứu Mộ Dương, đẩy chính mình vào hiểm cảnh.]
[Bại lộ thân phận đối với hắn mà nói không có bất luận chỗ tốt nào.]
Huyền Diễm nhàn nhạt nói: “Cho dù bây giờ hắn không phải thế, thì ngươi có thể bảo đảm sau này khi hắn biết được thân thế của mình, còn có thể duy trì bản tâm không thay đổi sao?”
Tâm Ma nhìn ra Huyền Diễm đã hạ quyết tâm, y bỗng cao giọng lên.
[Nếu ngươi thật sự muốn giết hắn, ta cũng chỉ có thể cùng ngươi không chết không ngừng. Hơn nữa ngươi đừng quên, cho dù hắn là huyết mạch Thiên Ma thì ít nhất giờ phút này hắn vẫn vô tội, không phạm sai lầm. Lạm sát kẻ vô tội ngươi sẽ vi phạm đạo tâm của mình.]
[Nếu bây giờ ngươi thật sự giết hắn sẽ chỉ khiến ta càng thêm cường đại, bởi vì chấp niệm của ta chẳng những không biến mất mà càng ngày càng sâu, bởi vì báo thù cho hắn chính là chấp niệm mới của ta. Mà ngươi thì không thể thay đổi nguyên tắc của mình.]
Huyền Diễm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng.
Sau khi nói một hồi uy hiếp xong, tâm ma thả chậm ngữ khí như mê hoặc nói.
[Ta có biện pháp vẹn cả đôi đường.]
[Ngươi dám cùng ta đánh cuộc một phen hay không?]
Đuôi lông mày Huyền Diễm hơi nhướng lên: “Nga?”
[Ngươi thả hắn đi, nếu hắn sau khi biết thân thế của mình mà vẫn duy trì bản tâm như cũ, trong lòng tồn tại cái thiện, không bị Dạ Lưu Ân mê hoặc thì chính là ta thắng.]
[Nếu như hắn thực sự nhập ma lạm sát người vô tội, vậy chứng minh ngươi đúng. Đến lúc đó nếu ngươi thật sự muốn giết hắn, ta tuyệt không hai lời.]
Huyền Diễm khẽ cười một tiếng, hắn mới không tin lời hứa hẹn của tâm ma, huống hồ tâm ma này của chính mình không chuyện ác nào không làm, lại luôn mồm tin tưởng trong lòng tiểu hài tử còn tồn tại cái thiện, sẽ không nhập ma, quả thực là điều buồn cười nhất trên đời này.
Nhưng hắn không ngại đánh cược một ván với tâm ma, không phải bởi vì hắn tin những gì tâm ma nói, mà là..
Vẻ mặt Huyền Diễm phức tạp liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, nếu như bản thân ngươi thật sự có thể kiên trì không bị Dạ Lưu Ân mê hoặc, ta đây liền cứu ngươi một mạng, coi như trả lại ân tình ngày trước.
Huyền Diễm nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”
Tâm ma nghe vậy liền phát ra một tiếng cười nghẹn ngào quỷ dị, sâu kín quanh quẩn bên tai hắn.
[Nếu là đánh cược thì phải có tiền đặt cược mới có ý nghĩa.]
[Nếu ngươi thua, ta muốn thân thể của ngươi.]
****
*Hallo mình quay lại vào mùng 4 rồi đây. Một tháng qua bận việc tùm lum không đăng chương được, hết người nhà nhập viện, đi làm rồi dọn dẹp nhà cửa đón tết, trang web không cập nhật lượt view nữa chứ... Đủ thứ chuyện nên giờ mới đăng được. Mình mới dạo một vòng và thấy rất nhiều comment ấm lòng từ các bạn như hóng chương mới, cốt truyện hay, khen edit mượt và trên hết là lời cảm ơn của các bạn gửi đến editor là mình. Thật sự mình rất vui khi biết nhiều người ngóng trông từng chương truyện như vậy. Nhân đây mình cũng gửi đến các bạn lời chúc năm 2022 thật nhiều sức khỏe, vạn sự như ý, thành công trong công việc và cuộc sống luôn ngập tràn niềm vui hạnh phúc nhé.
Mình thích anh Tâm ma rồi é, hí hí hí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.