Nam Phụ Thâm Tình Sủng Miêu Hằng Ngày
Chương 15: Giáo thảo ác ma x mèo quýt nhỏ (15)
Sanh Lạc Lạc
17/01/2023
Edit: Hoatinhlinh
Đừng nói Đào Tiểu Miêu hiện tại không còn đạo cụ để biến thành người, dù có, cô cũng không vì Khương Thành Hoài mà biến thân.
Dựa vào cái gì mà cô phải nghe lời Khương Thành Hoài a! Đồ quỷ chán ghét không biết tôn trọng mèo! Nếu hắn không đặt định vị trong vòng cổ, sao cô có thể bị phát hiện?
10 vạn tích phân lận đó! Có thể mua được rất nhiều thứ trong cửa hàng hệ thống? Hết rồi, hết thật rồi!
Lông trên người Đào Tiểu Miêu đều dựng lên, trong cổ họng phát ra gâm thanh gầm rú, hung tợn nhìn chằm chằm Khương Thành Hoài, cái mũi đôi mắt nhăn lại, hàm răng sắc bén cũng lộ ra.
Cô còn xòe móng vuốt, chuẩn bị lại cào hắn vài cái. Mèo như ta sao có thể để ngươi bắt nạt!
Khương Thành Hoài đau đầu, sự việc sao lại ra nông nỗi này. Tiểu Miêu thực thông minh, điểm này hắn sớm đã phát hiện, nhưng hắn không nghĩ tới, cô thế nhưng có thể biến thành người.
Đây chẳng phải chính là trong truyền thuyết...... Thành tinh?
Cho cô đeo vòng cổ, thuần túy là không để cô ở bên ngoài chạy loạn, ai biết, thế nhưng đảo mắt một cái liền biến thành một em gái nhỏ xinh đẹp rồi.
Khương Thành Hoài cũng có chút sinh khí, hắn nuôi cô lâu như vậy, mỗi ngày đều cho cô ăn, cho cô ở phòng lớn như vậy, từ chén ăn cho mèo đến nhà vệ sinh cho mèo, đều là đồ cao cấp, thế mà cô căn bản không tin tưởng hắn!
Con mèo trên người hắn lúc này toàn thân đều tỏ ra "Trẫm thực tức giận", Khương Thành Hoài muốn dạy dỗ cô, cuối cùng vẫn không xuống tay được, vì thế giằng co nửa ngày, hắn liền buông lỏng tay.
Đào Tiểu Miêu thấy thế, vội vàng nhảy lên bàn, sống lưng cong lên, bày ra bộ dáng tùy lúc đều có thể cắn hắn.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy rất ủy khuất: "Mày biết ta vẫn luôn tìm mày, thế mà mày vẫn vô tư ở bên ta cọ ăn cọ uống, trước sau vẫn không có ý định muốn gặp ta, ta trong lòng mày rốt cuộc là gì?"
Đào Tiểu Miêu vẫn không thả lỏng đề phòng, đưa móng cào vài cái trên bàn.
Khương Thành Hoài mất mát: "Ta biết, mày dù phải đánh nhau với ta cũng không muốn biến thành người, nói chuyện đàng hoàng với ta đúng không?" Nghĩ đến địa vị bản thân trong lòng Tiểu Miêu, có cũng được không có cũng chẳng sao, yết hầu giống như bị tắc một cục bông.
Là hắn tự mình đa tình.
Đào Tiểu Miêu "meo" một tiếng đáp lại, như là đang nói: "Đúng! Ta chính là không muốn biến thành mèo cho ngươi xem!" Ta rất tức giận, ngươi đừng có tưởng bở!
Nhe răng trợn mắt nửa ngày, cũng không thấy hắn mở vòng cổ giúp cô, Đào Tiểu Miêu kiên cường mà chạy đến cửa phòng, nhớ lại mật mã mới.
Lúc nãy cô vì hoảng hốt nên không nhìn kỹ, bây giờ không nhớ được......
Cô vắt hết óc mà hồi tưởng, Khương Thành Hoài cũng đi tới, sắc mặt thay đổi, hỏi: "Mày muốn làm gì?"
"Meo ngao!" Không nhìn thấy ta muốn bỏ đi hả? Ngươi cho ta mang vòng cổ thì sao, ta nhất định không trở lại!
Khương Thành Hoài ý thức được gì đó, vô cùng luống cuống: "Mày muốn đi? Không được, ta không đồng ý......"
Hắn duỗi tay muốn ôm Đào Tiểu Miêu, lại bị cô hung hăng cào một cái, vẫn không có ý định từ bỏ.
Khuôn mặt băng sơn tựa hồ xuất hiện vết rách, hắn rối rắm, không biết nên xử lí cục diện lúc này như thế nào.
Không bắt được cô, hắn không còn biện pháp nào khác đành phải đứng chắn trước cửa: "Đừng đi."
Đúng vậy, hắn không thể không thừa nhận, mặc kệ cô có để ý đến hắn hay không, hắn đều không muốn cô rời đi.
Không sợ cô ngày ngày ở nhà đối xử lãnh đạm với hắn, lúc vui thì chơi với hắn, không vui liền trốn đi, cũng không sao.
Tưởng tượng cô sẽ rời đi, không bao giờ trở về, trước mắt hắn liền trở nên u ám.
Rốt cuộc tại sao mọi việc lại như thế này! Hắn cũng là người bị hại cơ mà!
Hắn muốn cùng Đào Tiểu Miêu nói rõ mọi việc, nhưng cô vừa nghe thì liền nổi cáu.
Dù sao Khương Thành Hoài sai rồi, mình sẽ không tha thứ cho hắn!
Kiên trì nửa ngày, trước mặt Đào Tiểu Miêu, điểm mấu chốt của Khương Thành Hoài ngày càng thấp xuống.
Thở dài ngồi xổm xuống, hắn chịu thua mà nói với Đào Tiểu Miêu: "Ta tháo vòng cổ xuống cho mày, mày đừng giận nữa, được không?"
Đào Tiểu Miêu cảnh giác nhìn hắn, lúc hắn duỗi tay đến, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Khương Thành Hoài gỡ vòng cổ xuống ném vào thùng rác, nhìn cô mà giải thích: "Mày thích chạy bên ngoài như thế, ta sợ ngày nào đó sẽ tìm không thấy mày, sợ mày gặp nguy hiểm. Mày xem, mày mới hơn hai tháng, lỡ như bị mấy con mèo hoang hay người xấu ăn hiếp thì sao bây giờ?"
Đào Tiểu Miêu hừ hừ hai tiếng, lên án nhìn hắn, đây đều là lấy cớ!
Tuy rằng cô vẫn còn tức giận, nhưng ít nhất sẽ không nổi điên lên cào hắn. Khương Thành Hoài cẩn thận quỳ trên mặt đất, ôm cô vào lòng: "Chuyện mày không thích về sau ta sẽ không làm, mày muốn đi chơi thì ta cho mày đi, chỉ cần mày đồng ý với ta, chơi chán rồi thì trở về, được không?"
Đào Tiểu Miêu căn bản không để ý hắn. Ta không nghe lời ngươi đâu.
Khương Thành Hoài đã sớm biết mèo nhà mình tính tình rất lớn, nhưng hắn bây giờ có thể làm gì chứ, trước kia cô chưa biến thành người, hắn mọi lúc mọi nơi sủng cô, hiện tại biết cô là một tiểu cô nương, lại càng không thể so đo với cô.
Thậm chí trong lòng hắn cũng xảy ra biến hóa lớn. Cô trong lòng hắn không phải một sủng vật, mà được hắn đặt ngang hàng.
Chiêu này dùng không tốt, Khương Thành Hoài lại suy nghĩ chiêu khác, hắn mở tủ lạnh, hỏi Đào Tiểu Miêu: "Muốn ăn cái gì, tối nay cho mày ăn thêm cơm nhé? Hay mày muốn ăn đồ ăn của con người? Ta làm cơm cho mày."
Đào Tiểu Miêu xoay lưng về phía hắn. Ta không thèm ăn cơm ngươi làm đâu, ta muốn bỏ nhà đi!
Cuối cùng, Khương Thành Hoài lấy thịt gà, thịt bò ra, còn thêm cả cá tôm, thịt nấu chín liền cắt miếng nhỏ, hắn còn trộn thêm một ít bột dinh dưỡng, bỏ thêm một chút đồ ăn vặt khô đã được ướp lạnh cùng một chút thịt hộp, ngay cả thức ăn cho mèo cô không thích hắn liền không bỏ vào.
Làm một chén lớn đầy, hắn ngửi thấy rất thơm. Từ phòng bếp đi ra, hắn đặt chén trước mặt Tiểu Miêu: "Ăn chút cơm đi."
Bụng cô thật sự rất đói, nhưng lại ra vẻ, thèm thuồng nhìn chằm chằm cơm mèo nửa ngày, cuối cùng vẫn quay đầu bỏ đi.
Khương Thành Hoài đuổi theo gọi cô: "Tiểu Miêu, đừng giận nữa được không?"
Đào Tiểu Miêu cuối cùng chạy vào phòng vệ sinh trốn sau cửa, tỏ vẻ cô không muốn thấy Khương Thành Hoài.
Hắn thật sự hết cách, ngồi trên ghế đợi cô, xoát lại tâm lí hết nửa ngày, cuối cùng hạ quyết tâm, lấy điện thoại ra gõ gõ "Cô gái nhỏ tức giận thì phải làm sao".
Trang web liền hiện lên một kết quả: Có phải bạn muốn tìm "Bạn gái tức giận thì làm sao bây giờ?"
Khương Thành Hoài cười khẽ, cái gì mà bạn gái...... Lặng lẽ nhìn thoáng qua Đào Tiểu Miêu đang nhắm mắt giả vờ ngủ, trong lòng hắn có chút mừng thầm. Chắc hẳn hắn là người duy nhất trên thế giới này biết cô đặc biệt như thế nào?
Trước kia hắn không hứng thú với việc yêu đương, nhưng nếu là Tiểu Miêu...... hắn lại có chút chờ mong.
Lại nói, bản thân đã nhìn thấy cô không mặc quần áo, lúc cô biến thành mèo cũng từng ôm cô, hôn cô, nên hắn phải phụ trách.
Suy nghĩ một hồi, hắn cuối đầu gõ cụm từ "bạn gái tức giận".
Sau đó, hắn như được mở ra một cánh cửa mới.
—— rất nhiều cô gái tính tình rất lớn, tùy hứng, không nói đạo lý, mặc kệ phát sinh chuyện gì, bạn nam nhận sai là được rồi.
—— nếu tặng lễ vật, cho cô ăn ngon cũng không giải quyết được vấn đề, hãy thử khổ nhục kế xem.
Khổ nhục kế? Khương Thành Hoài nhìn miệng vết thương trên tay đã đóng vảy.
Hắn buông điện thoại, lòng đầy u sầu: "Ngày mai ta xin nghỉ mang mày ra ngoài nhé."
Đào Tiểu Miêu tuy rằng không trợn mắt, nhưng lỗ tai giật giật. Hắn muốn ra ngoài làm gì?
"Bị mày cào bị thương, ta phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại."
Đào Tiểu Miêu vốn dĩ muốn phản bác, ta chưa từng tiếp xúc với chó điên, sao có thể mang theo virus. Nhưng thân thể mèo quýt này lúc trước xác thật là mèo hoang...... Vì thế cô hơi chột dạ nhìn Khương Thành Hoài một cái.
Thấy có hiệu quả, trong lòng hắn liền nở hoa, ngoài mặt tỏ ra vô cùng đáng thương mà nói: "Bệnh dại sẽ gây chết người."
Ý đồ của hắn vẫn không lay chuyển được nội tâm Đào Tiểu Miêu. Dù sao cũng do hắn đeo vòng cổ cho mình, bị cào cũng xứng đáng!
Khương Thành Hoài trong lòng nghĩ ngợi một hồi, chỉnh đốn lại từ ngữ rồi nói cho Đào Tiểu Miêu nghe: "Nếu mày vẫn muốn đi thì đi đi, ta biết là do ta sai, đã không mong mày tha thứ. Lại nói...... lỡ như ta thật sự chết rồi, mày làm sao bây giờ a, vì bản thân mà tìm một chủ nhân khác đi thôi."
Nói xong, hắn liền bày vẻ mặt mất mát mà trở về phòng ngủ. Đào Tiểu Miêu ngồi xổm sau cửa, tâm tình phức tạp.
Cô lắc lắc đầu, không được, mình là một con mèo có cốt khí, tuyệt đối không thể đau lòng hắn!
Kết quả cốt khí tới nửa đêm liền không dùng được, cô đói quá, cuối cùng vẫn đem cơm mèo ăn sạch, ăn đến căng cả bụng.
Cô tự mình an ủi, mặc kệ rời đi hay như thế nào, phải ăn no mới có sức lực!
Nhìn chằm chằm mật mã trên cửa nửa ngày, thật sự phải rời khỏi sao?
Bích Giang 1.0 đúng lúc mở miệng: "Ký chủ, nhiệm vụ chủ tuyến còn chưa hoàn thành."
Không biết vì sao, nghe được lời này, trong lòng Đào Tiểu Miêu lại thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ, nói cũng đúng, ta vẫn nên ở lại đây thêm một thời gian." Dù sao sau khi nhiệm vụ chủ tuyến hoàn thành, cô sẽ thoát ly thế giới này.
Lại nói, tay Khương Thành Hoài bị cô cào thật sự nghiêm trọng...... trong lòng cô có chút băn khoăn.
Cô không biết, Khương Thành Hoài cả đêm mất ngủ, sợ hãi sau khi ngủ dậy thấy cô đã rời đi.
Đứng trước cửa phòng ngủ, hắn hít sâu rất nhiều lần, tim đập thình thịch. Hạ quyết tâm, hắn mở cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy thân ảnh nho nhỏ màu cam nằm cuộn tròn trên sô pha.
Trong nháy mắt kia, hắn thiếu chút nữa lệ nóng quanh tròng.
Đào Tiểu Miêu bị âm thanh nhắc nhở của hệ thống đánh thức: "Ký chủ, người đạt được ba rương bảo vật【yêu thích của nam phụ】."
Chuyện gì xảy ra thế? Khương Thành Hoài vừa nhìn một cái, liền thưởng rương bảo vật cho ta?
Trải qua cả đêm, tâm hắn càng kiên định. Hiện tại cô không tín nhiệm hắn, không sao, chỉ cần cô chịu ở lại, hắn liền có cơ hội!
Hắn nhịn không được sải bước đến ôm Đào Tiểu Miêu ấn trong ngực, xoa xoa mấy cái.
Cái gì cũng chưa nói, hắn thế nhưng có chút vui vẻ không giấu được. Đặc biệt sau khi hắn phát hiện Đào Tiểu Miêu đã ăn sạch cơm mèo, hắn lại càng cao hứng.
Đào Tiểu Miêu không nghĩ sẽ bị hắn ôm, giãy giụa vài cái, từ trong lòng hắn nhảy xuống.
"Meo!" Đừng chạm vào ta.
Khương Thành Hoài giơ tay lên cao: "Được, không ôm thì không ôm."
Từ tối hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa ăn gì, buổi sáng liền tùy tiện xuống dưới lầu giải quyết. Lúc ăn sáng, có rất nhiều người nhìn về phía hắn.
Không chỉ bởi vì bộ dạng của hắn, mà càng bởi vì Đào Tiểu Miêu đang dựa trên lưng hắn.
Đừng nói Đào Tiểu Miêu hiện tại không còn đạo cụ để biến thành người, dù có, cô cũng không vì Khương Thành Hoài mà biến thân.
Dựa vào cái gì mà cô phải nghe lời Khương Thành Hoài a! Đồ quỷ chán ghét không biết tôn trọng mèo! Nếu hắn không đặt định vị trong vòng cổ, sao cô có thể bị phát hiện?
10 vạn tích phân lận đó! Có thể mua được rất nhiều thứ trong cửa hàng hệ thống? Hết rồi, hết thật rồi!
Lông trên người Đào Tiểu Miêu đều dựng lên, trong cổ họng phát ra gâm thanh gầm rú, hung tợn nhìn chằm chằm Khương Thành Hoài, cái mũi đôi mắt nhăn lại, hàm răng sắc bén cũng lộ ra.
Cô còn xòe móng vuốt, chuẩn bị lại cào hắn vài cái. Mèo như ta sao có thể để ngươi bắt nạt!
Khương Thành Hoài đau đầu, sự việc sao lại ra nông nỗi này. Tiểu Miêu thực thông minh, điểm này hắn sớm đã phát hiện, nhưng hắn không nghĩ tới, cô thế nhưng có thể biến thành người.
Đây chẳng phải chính là trong truyền thuyết...... Thành tinh?
Cho cô đeo vòng cổ, thuần túy là không để cô ở bên ngoài chạy loạn, ai biết, thế nhưng đảo mắt một cái liền biến thành một em gái nhỏ xinh đẹp rồi.
Khương Thành Hoài cũng có chút sinh khí, hắn nuôi cô lâu như vậy, mỗi ngày đều cho cô ăn, cho cô ở phòng lớn như vậy, từ chén ăn cho mèo đến nhà vệ sinh cho mèo, đều là đồ cao cấp, thế mà cô căn bản không tin tưởng hắn!
Con mèo trên người hắn lúc này toàn thân đều tỏ ra "Trẫm thực tức giận", Khương Thành Hoài muốn dạy dỗ cô, cuối cùng vẫn không xuống tay được, vì thế giằng co nửa ngày, hắn liền buông lỏng tay.
Đào Tiểu Miêu thấy thế, vội vàng nhảy lên bàn, sống lưng cong lên, bày ra bộ dáng tùy lúc đều có thể cắn hắn.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy rất ủy khuất: "Mày biết ta vẫn luôn tìm mày, thế mà mày vẫn vô tư ở bên ta cọ ăn cọ uống, trước sau vẫn không có ý định muốn gặp ta, ta trong lòng mày rốt cuộc là gì?"
Đào Tiểu Miêu vẫn không thả lỏng đề phòng, đưa móng cào vài cái trên bàn.
Khương Thành Hoài mất mát: "Ta biết, mày dù phải đánh nhau với ta cũng không muốn biến thành người, nói chuyện đàng hoàng với ta đúng không?" Nghĩ đến địa vị bản thân trong lòng Tiểu Miêu, có cũng được không có cũng chẳng sao, yết hầu giống như bị tắc một cục bông.
Là hắn tự mình đa tình.
Đào Tiểu Miêu "meo" một tiếng đáp lại, như là đang nói: "Đúng! Ta chính là không muốn biến thành mèo cho ngươi xem!" Ta rất tức giận, ngươi đừng có tưởng bở!
Nhe răng trợn mắt nửa ngày, cũng không thấy hắn mở vòng cổ giúp cô, Đào Tiểu Miêu kiên cường mà chạy đến cửa phòng, nhớ lại mật mã mới.
Lúc nãy cô vì hoảng hốt nên không nhìn kỹ, bây giờ không nhớ được......
Cô vắt hết óc mà hồi tưởng, Khương Thành Hoài cũng đi tới, sắc mặt thay đổi, hỏi: "Mày muốn làm gì?"
"Meo ngao!" Không nhìn thấy ta muốn bỏ đi hả? Ngươi cho ta mang vòng cổ thì sao, ta nhất định không trở lại!
Khương Thành Hoài ý thức được gì đó, vô cùng luống cuống: "Mày muốn đi? Không được, ta không đồng ý......"
Hắn duỗi tay muốn ôm Đào Tiểu Miêu, lại bị cô hung hăng cào một cái, vẫn không có ý định từ bỏ.
Khuôn mặt băng sơn tựa hồ xuất hiện vết rách, hắn rối rắm, không biết nên xử lí cục diện lúc này như thế nào.
Không bắt được cô, hắn không còn biện pháp nào khác đành phải đứng chắn trước cửa: "Đừng đi."
Đúng vậy, hắn không thể không thừa nhận, mặc kệ cô có để ý đến hắn hay không, hắn đều không muốn cô rời đi.
Không sợ cô ngày ngày ở nhà đối xử lãnh đạm với hắn, lúc vui thì chơi với hắn, không vui liền trốn đi, cũng không sao.
Tưởng tượng cô sẽ rời đi, không bao giờ trở về, trước mắt hắn liền trở nên u ám.
Rốt cuộc tại sao mọi việc lại như thế này! Hắn cũng là người bị hại cơ mà!
Hắn muốn cùng Đào Tiểu Miêu nói rõ mọi việc, nhưng cô vừa nghe thì liền nổi cáu.
Dù sao Khương Thành Hoài sai rồi, mình sẽ không tha thứ cho hắn!
Kiên trì nửa ngày, trước mặt Đào Tiểu Miêu, điểm mấu chốt của Khương Thành Hoài ngày càng thấp xuống.
Thở dài ngồi xổm xuống, hắn chịu thua mà nói với Đào Tiểu Miêu: "Ta tháo vòng cổ xuống cho mày, mày đừng giận nữa, được không?"
Đào Tiểu Miêu cảnh giác nhìn hắn, lúc hắn duỗi tay đến, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Khương Thành Hoài gỡ vòng cổ xuống ném vào thùng rác, nhìn cô mà giải thích: "Mày thích chạy bên ngoài như thế, ta sợ ngày nào đó sẽ tìm không thấy mày, sợ mày gặp nguy hiểm. Mày xem, mày mới hơn hai tháng, lỡ như bị mấy con mèo hoang hay người xấu ăn hiếp thì sao bây giờ?"
Đào Tiểu Miêu hừ hừ hai tiếng, lên án nhìn hắn, đây đều là lấy cớ!
Tuy rằng cô vẫn còn tức giận, nhưng ít nhất sẽ không nổi điên lên cào hắn. Khương Thành Hoài cẩn thận quỳ trên mặt đất, ôm cô vào lòng: "Chuyện mày không thích về sau ta sẽ không làm, mày muốn đi chơi thì ta cho mày đi, chỉ cần mày đồng ý với ta, chơi chán rồi thì trở về, được không?"
Đào Tiểu Miêu căn bản không để ý hắn. Ta không nghe lời ngươi đâu.
Khương Thành Hoài đã sớm biết mèo nhà mình tính tình rất lớn, nhưng hắn bây giờ có thể làm gì chứ, trước kia cô chưa biến thành người, hắn mọi lúc mọi nơi sủng cô, hiện tại biết cô là một tiểu cô nương, lại càng không thể so đo với cô.
Thậm chí trong lòng hắn cũng xảy ra biến hóa lớn. Cô trong lòng hắn không phải một sủng vật, mà được hắn đặt ngang hàng.
Chiêu này dùng không tốt, Khương Thành Hoài lại suy nghĩ chiêu khác, hắn mở tủ lạnh, hỏi Đào Tiểu Miêu: "Muốn ăn cái gì, tối nay cho mày ăn thêm cơm nhé? Hay mày muốn ăn đồ ăn của con người? Ta làm cơm cho mày."
Đào Tiểu Miêu xoay lưng về phía hắn. Ta không thèm ăn cơm ngươi làm đâu, ta muốn bỏ nhà đi!
Cuối cùng, Khương Thành Hoài lấy thịt gà, thịt bò ra, còn thêm cả cá tôm, thịt nấu chín liền cắt miếng nhỏ, hắn còn trộn thêm một ít bột dinh dưỡng, bỏ thêm một chút đồ ăn vặt khô đã được ướp lạnh cùng một chút thịt hộp, ngay cả thức ăn cho mèo cô không thích hắn liền không bỏ vào.
Làm một chén lớn đầy, hắn ngửi thấy rất thơm. Từ phòng bếp đi ra, hắn đặt chén trước mặt Tiểu Miêu: "Ăn chút cơm đi."
Bụng cô thật sự rất đói, nhưng lại ra vẻ, thèm thuồng nhìn chằm chằm cơm mèo nửa ngày, cuối cùng vẫn quay đầu bỏ đi.
Khương Thành Hoài đuổi theo gọi cô: "Tiểu Miêu, đừng giận nữa được không?"
Đào Tiểu Miêu cuối cùng chạy vào phòng vệ sinh trốn sau cửa, tỏ vẻ cô không muốn thấy Khương Thành Hoài.
Hắn thật sự hết cách, ngồi trên ghế đợi cô, xoát lại tâm lí hết nửa ngày, cuối cùng hạ quyết tâm, lấy điện thoại ra gõ gõ "Cô gái nhỏ tức giận thì phải làm sao".
Trang web liền hiện lên một kết quả: Có phải bạn muốn tìm "Bạn gái tức giận thì làm sao bây giờ?"
Khương Thành Hoài cười khẽ, cái gì mà bạn gái...... Lặng lẽ nhìn thoáng qua Đào Tiểu Miêu đang nhắm mắt giả vờ ngủ, trong lòng hắn có chút mừng thầm. Chắc hẳn hắn là người duy nhất trên thế giới này biết cô đặc biệt như thế nào?
Trước kia hắn không hứng thú với việc yêu đương, nhưng nếu là Tiểu Miêu...... hắn lại có chút chờ mong.
Lại nói, bản thân đã nhìn thấy cô không mặc quần áo, lúc cô biến thành mèo cũng từng ôm cô, hôn cô, nên hắn phải phụ trách.
Suy nghĩ một hồi, hắn cuối đầu gõ cụm từ "bạn gái tức giận".
Sau đó, hắn như được mở ra một cánh cửa mới.
—— rất nhiều cô gái tính tình rất lớn, tùy hứng, không nói đạo lý, mặc kệ phát sinh chuyện gì, bạn nam nhận sai là được rồi.
—— nếu tặng lễ vật, cho cô ăn ngon cũng không giải quyết được vấn đề, hãy thử khổ nhục kế xem.
Khổ nhục kế? Khương Thành Hoài nhìn miệng vết thương trên tay đã đóng vảy.
Hắn buông điện thoại, lòng đầy u sầu: "Ngày mai ta xin nghỉ mang mày ra ngoài nhé."
Đào Tiểu Miêu tuy rằng không trợn mắt, nhưng lỗ tai giật giật. Hắn muốn ra ngoài làm gì?
"Bị mày cào bị thương, ta phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại."
Đào Tiểu Miêu vốn dĩ muốn phản bác, ta chưa từng tiếp xúc với chó điên, sao có thể mang theo virus. Nhưng thân thể mèo quýt này lúc trước xác thật là mèo hoang...... Vì thế cô hơi chột dạ nhìn Khương Thành Hoài một cái.
Thấy có hiệu quả, trong lòng hắn liền nở hoa, ngoài mặt tỏ ra vô cùng đáng thương mà nói: "Bệnh dại sẽ gây chết người."
Ý đồ của hắn vẫn không lay chuyển được nội tâm Đào Tiểu Miêu. Dù sao cũng do hắn đeo vòng cổ cho mình, bị cào cũng xứng đáng!
Khương Thành Hoài trong lòng nghĩ ngợi một hồi, chỉnh đốn lại từ ngữ rồi nói cho Đào Tiểu Miêu nghe: "Nếu mày vẫn muốn đi thì đi đi, ta biết là do ta sai, đã không mong mày tha thứ. Lại nói...... lỡ như ta thật sự chết rồi, mày làm sao bây giờ a, vì bản thân mà tìm một chủ nhân khác đi thôi."
Nói xong, hắn liền bày vẻ mặt mất mát mà trở về phòng ngủ. Đào Tiểu Miêu ngồi xổm sau cửa, tâm tình phức tạp.
Cô lắc lắc đầu, không được, mình là một con mèo có cốt khí, tuyệt đối không thể đau lòng hắn!
Kết quả cốt khí tới nửa đêm liền không dùng được, cô đói quá, cuối cùng vẫn đem cơm mèo ăn sạch, ăn đến căng cả bụng.
Cô tự mình an ủi, mặc kệ rời đi hay như thế nào, phải ăn no mới có sức lực!
Nhìn chằm chằm mật mã trên cửa nửa ngày, thật sự phải rời khỏi sao?
Bích Giang 1.0 đúng lúc mở miệng: "Ký chủ, nhiệm vụ chủ tuyến còn chưa hoàn thành."
Không biết vì sao, nghe được lời này, trong lòng Đào Tiểu Miêu lại thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ, nói cũng đúng, ta vẫn nên ở lại đây thêm một thời gian." Dù sao sau khi nhiệm vụ chủ tuyến hoàn thành, cô sẽ thoát ly thế giới này.
Lại nói, tay Khương Thành Hoài bị cô cào thật sự nghiêm trọng...... trong lòng cô có chút băn khoăn.
Cô không biết, Khương Thành Hoài cả đêm mất ngủ, sợ hãi sau khi ngủ dậy thấy cô đã rời đi.
Đứng trước cửa phòng ngủ, hắn hít sâu rất nhiều lần, tim đập thình thịch. Hạ quyết tâm, hắn mở cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy thân ảnh nho nhỏ màu cam nằm cuộn tròn trên sô pha.
Trong nháy mắt kia, hắn thiếu chút nữa lệ nóng quanh tròng.
Đào Tiểu Miêu bị âm thanh nhắc nhở của hệ thống đánh thức: "Ký chủ, người đạt được ba rương bảo vật【yêu thích của nam phụ】."
Chuyện gì xảy ra thế? Khương Thành Hoài vừa nhìn một cái, liền thưởng rương bảo vật cho ta?
Trải qua cả đêm, tâm hắn càng kiên định. Hiện tại cô không tín nhiệm hắn, không sao, chỉ cần cô chịu ở lại, hắn liền có cơ hội!
Hắn nhịn không được sải bước đến ôm Đào Tiểu Miêu ấn trong ngực, xoa xoa mấy cái.
Cái gì cũng chưa nói, hắn thế nhưng có chút vui vẻ không giấu được. Đặc biệt sau khi hắn phát hiện Đào Tiểu Miêu đã ăn sạch cơm mèo, hắn lại càng cao hứng.
Đào Tiểu Miêu không nghĩ sẽ bị hắn ôm, giãy giụa vài cái, từ trong lòng hắn nhảy xuống.
"Meo!" Đừng chạm vào ta.
Khương Thành Hoài giơ tay lên cao: "Được, không ôm thì không ôm."
Từ tối hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa ăn gì, buổi sáng liền tùy tiện xuống dưới lầu giải quyết. Lúc ăn sáng, có rất nhiều người nhìn về phía hắn.
Không chỉ bởi vì bộ dạng của hắn, mà càng bởi vì Đào Tiểu Miêu đang dựa trên lưng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.