Nam Phụ Thâm Tình Sủng Miêu Hằng Ngày
Chương 7: Giáo thảo ác ma x mèo quýt nhỏ (7)
Sanh Lạc Lạc
17/01/2023
Edit: Hoatinhlinh
Chuyên chú viết hơn 40 phút, một xấp bài tập toán học liền làm xong, hắn nhìn đáp án, trừ bỏ một số kiến thức hắn không có ấn tượng, còn lại sẽ không sai. Số kiến thức đó hắn sẽ học sau.
Đào Tiểu Miêu tương đối vừa lòng, tư thế cũng từ ngồi biến thành nằm bò. Như vậy mới đúng chứ, rõ ràng chính mình có thể tự học, vì sao còn muốn chị Mễ Giai phụ đạo cho ngươi?
Một con mèo như cô đâu có hiểu, đó chẳng qua chỉ là một loại tình thú mà thôi.
Lại nửa giờ trôi qua, Khương Thành Hoài chậm rãi lấy di động ra, hỏi Đào Tiểu Miêu: "Bây giờ ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi chứ?"
"Meo." Cô mềm mại kêu một tiếng. Xem xét ngươi biểu hiện nghiêm túc, cho ngươi chơi một lát.
Nếu là lúc trước, Khương Thành Hoài có lẽ sẽ chơi trò chơi, nhưng lần này hắn lại mở camera, hướng Đào Tiểu Miêu chụp mấy tấm hình.
Cô chỉ mới vừa hơn một tháng, lông vẫn còn lác đác lưa thưa, cái đuôi thon dài, thoạt nhìn như một con chuột nhỏ. Nhưng cặp mắt kia thật xinh đẹp, thời điểm nhiễm ánh sáng, đồng tử sẽ từng vòng biến lớn, cuối cùng tràn ngập toàn bộ tròng mắt, vừa đen lại vừa tròn.
Cô vẫn là một con quýt bạch tinh nghịch, mũi miệng phấn đô đô, bộ dáng dễ thương không cần bàn.
Bất tri bất giác liền chụp mười mấy tấm, Khương Thành Hoài chọn ra ba tấm hắn thích nhất, suy tư nửa ngày, lại không biết phải gửi cho ai.
Hắn không quen thân với ai, bạn thân một người cũng không có. Trước kia vẫn cảm thấy không sao, giờ phút này cầm di động lại có chút khổ sở.
Cuối cùng hắn cũng không đem ảnh chụp gửi cho bạn bè trong giới mà phát weibo hỏi: "Mèo nhà ta lại ngồi nhìn ta học bài, ta không làm bài tử tế liền đánh ta, mèo của mọi người cũng như vậy sao?"
Dựa theo nguyên tác giả thiết, Khương Thành Hoài là giáo thảo ác ma, ở trường học có nhân khí rất cao, nhưng hắn lại rất ít dùng Weibo, trước giờ chưa ai thấy qua nên không ai biết Weibo này là của hắn, fans cũng không nhiều lắm.
Đăng bài viết xong, hắn đem ảnh đại diện của bản thân đổi thành ảnh chụp Đào Tiểu Miêu, trong hình, cô ngoan ngoãn mà ngồi, bốn cái chân nhỏ đều đặt gọn lại, mềm mại tri kỉ mà nhìn hắn.
Hắn còn đổi tên Weibo thành "Xẻng phân quan của Tiểu Miêu".
Sau khi sửa xong, hắn phát hiện có người bình luận:
"Mèo nhà ta chỉ biết quấy rầy ta làm việc thôi a, nó chỉ biết ôm bàn phím của ta không buông tay!"
"Nhìn ngươi học tập? Quả nhiên là mèo nhà người ta. Tiểu tử nhà ta mỗi lần phải làm bài tập liền lén đem sách bài tập cho mèo trong nhà chơi, cuối cùng lại nói với cô giáo rằng sách vở bị mèo xé."
Người phía trước còn đăng kèm một tấm ảnh, con mèo béo nhà hắn đặt một chân trên bàn phím vô tội mà nhìn hắn, như là đang nói: Mau tới chơi với ta đi.
Khương Thành Hoài cũng chưa phát hiện, khóe miệng hắn tràn ngập ý cười. Xem ra Tiểu Miêu nhà hắn cũng không tính là quá đặc biệt?
Đừng nói thân thể Tiểu Miêu này còn nhỏ, dù là thân thể linh miêu hai tram tuổi, vẫn rất khó tập trung, cô vĩnh viễn đối với cái gì cũng tò mò.
Bắt cô ngồi nhìn Khương Thành Hoài học tập thời gian dài thật là làm khó cô. Lúc này cô phải khắc chế mong muốn đi chơi, vỗ vỗ sách bài tập của hắn: "Meo meo." Được rồi, nên tiếp tục làm bài.
Khương Thành Hoài gập ngón tay, búng trán cô một cái: "Biết rồi, meo meo đại nhân."
Cô giật mình rụt người lại, vẻ mặt mộng bức mà nhìn hắn. Ngươi làm gì thế? Đừng động tay động chân. Ta phải nhanh chóng bồi dưỡng người thành một thiếu niên tự giác, chăm chỉ học tập, sau đó ta liền có thể đi chơi rồi!
Khương Thành Hoài một lần nữa cầm bút lên, lần này hắn lấy ra là một bộ bài thi vật lý. Hắn không còn bài xích giống lúc trước nữa, tâm tình sung sướng mà cầm bút viết.
Cùng lúc đó, Đào Tiểu Miêu nghe được Bích Giang nhắc nhở: "Ký chủ, người đạt được rương bảo vật 【yêu thích của nam phụ 】*1."
Đào Tiểu Miêu đang buồn ngủ nhất thời tỉnh táo, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm Khương Thành Hoài. Lại có rương bảo vật, thật vui vẻ!
Giản Đình rửa sạch trái cây, còn làm nóng sữa bò tay chân nhẹ nhàng mà đưa vào. Hắn làm như vậy thật ra là có một chút tư tâm, hắn muốn nhìn một chút Khương Thành Hoài có chuyên tâm học hành hay không.
Hắn đoán Khương Thành Hoài chỉ đang đóng cửa chơi trò chơi, ai biết đâu hắn lại thấy một màn làm hắn khiếp sợ!
Khương Thành Hoài đang làm đề vật lý! Phi thường nghiêm túc! Ngay cả hắn đi vào cũng chưa phát hiện!
Hắn đặt trái cây cùng sữa bò xuống, Khương Thành Hoài quay đầu liếc mắt nhìn, phát hiện vành mắt Giản Đình có chút hồng.
"Làm sao vậy?" Hắn nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
Giản Đình xoa xoa khóe mắt: "Không có, chỉ cảm thấy rất cảm động." Thiếu gia nhà ta thông suốt rồi a! Bắt đầu học tập ô ô ô! . Google trang nà????, đọc nga???? không quảng cáo ﹢ T???? uMT????????YeN﹒????n ﹢
Khương Thành Hoài một trận lạnh lẽo: "Đưa đồ xong rồi thì xuống nhanh đi, đừng quấy rầy ta."
Đào Tiểu Miêu cũng chạy đến cái bàn bên kia, hướng Giản Đình kêu: "Meo meo!". Đừng làm phiền ta kiếm rương bảo vật!
Giản Đình tuy không nghe hiểu Đào Tiểu Miêu nói chuyện, nhưng lại có cảm giác chính mình bị ghét bỏ là chuyện như thế nào......
"Như thế này đi, nếu cậu có vấn đề gì thì gọi điện thoại là được."
"Ừ." Khương Thành Hoài không mặn không nhạt đáp lời, tiếp tục cúi đầu làm bài.
Giản Đình đóng cửa lại, thiếu chút nữa liền cảm động muốn khóc. Khương Thành Hoài không chừng có thể nhanh chóng trở lại trường học.
Sau đó vài ngày, Khương Thành Hoài ngoài dưỡng thương thì vẫn luôn học tập, mỗi lần hắn làm bài, Đào Tiểu Miêu nhất định nhìn hắn, dần dần nếu hắn không tìm thấy Đào Tiểu Miêu, liền sẽ đi nơi nơi dò hỏi: "Tiểu Miêu đâu rồi?"
Đào Tiểu Miêu hiện tại lại đang tính toán chuồn ra bên ngoài biệt thự đi chơi, nhưng tìm mãi không thấy cơ hội để ra ngoài.
Khương Thành Hoài nghe người làm nói cô nằm trên sàn nhà dưới lầu phơi nắng liền vội vàng xuống lầu, liền thấy cô nằm trên mặt đất, nhìn cứ như một cái bánh a.
Bốn chân dán trên mặt đất, cái bụng ưỡn lên trời, theo hô hấp chậm rãi phập phồng. Ánh sáng ấm áp chiếu trên người cô, làm cô thoải mái nheo đôi mắt.
Nhận thấy Khương Thành Hoài tới gần, cô cũng không có ý đứng lên, chậm rì rì trở mình, tiếp tục làm "bánh nướng", phơi phía sau lưng.
Khương Thành Hoài bị bộ dáng đáng yêu của cô hấp dẫn, khẽ cười nhẹ, Đào Tiểu Miêu liền nghe Bích Giang nhắc nhở: "Chúc mừng ký chủ, đạt được rương bảo vật 【yêu thích của nam phụ】*1."
Lúc này cô mới quay đầu nhìn Khương Thành Hoài một chút. Nằm phơi nắng sao cũng có rương bảo vật? Sao ngươi dễ dãi thế.
Khương Thành Hoài ngồi xổm xuống, duỗi tay vuốt lưng cô, Đào Tiểu Miêu kháng cự meo một tiếng.
Hắn hậm hực thu hồi tay, thở dài: "Ta nghe nói mày vẫn không chịu ăn thức ăn cho mèo, ta đang xem xét có nên cho ngươi ăn đồ ăn vặt hay không."
Đào Tiểu Miêu không vui mà nhảy dựng lên. Không được! Ngươi sao tự nhiên lại thế?
Một trận kháng nghị meo meo truyền vào tai Khương Thành Hoài, hắn ra vẻ uy nghiêm: "Kén ăn không phải đứa trẻ ngoan."
"Ngươi cũng kén ăn mà! Sáng nào ta cũng thấy ngươi bỏ cà rốt ra ngoài!"
Khương Thành Hoài nghe không hiểu, nói thật hăng hái: "Từ hôm nay sẽ ngừng đồ ăn vặt của ngươi."
Đào Tiểu Miêu đang muốn cào hắn thì điện thoại Khương Thành Hoài vang lên. Gương mặt vốn dĩ đang vui vẻ, thời khắc nhìn thông tin cuộc gọi liền trở nên u ám.
Điện thoại reo nửa ngày, hắn cuối cùng cũng tiếp nhận, lạnh lùng mà nói: "Alo."
Đào Tiểu Miêu thính giác vô cùng nhạy bén, bên kia là một giọng nam trung niên: "Khương Thành Hoài, con sao lại bị thương nữa rồi? Đã sớm nói với con, ở trường học đừng có gây thị phi, sao con vẫn không để ý!"
Khương Thành Hoài cười lạnh, ngắt lời ông: "Ông đừng gọi tới nữa, mấy ngày nữa tôi liền tốt."
Ông Khương khó thở: "Con có thể hay không nói chuyện với ta nghiêm túc một chút?"
"Không thể. Còn việc gì không? Không có việc gì thì tôi cúp đây."
"Không được! Ta còn chưa nói chuyện xong, con nói xem, có phải con chọc người ta nên mới bị trả thù hay không......"
Khương Thành Hoài lười nghe, trực tiếp cúp điện thoại rồi ném mạnh xuống sàn.
Đào Tiểu Miêu thấy thế, theo bản năng liền chạy qua, nằm bẹp trên mặt đất, lộ ra cái bụng cho hắn.
Con trai ngoan không thể vứt điện thoại như thế! Hay là chúng ta đi làm bài tập?
Khương Thành Hoài vốn dĩ sắp tức chết rồi, nhưng vừa thấy bộ dáng bán manh làm nũng kia của Đào Tiểu Miêu, lửa giận trong lòng hắn cũng tiêu hơn phân nửa.
Nhưng hắn vẫn rất mệt mỏi, ôm Đào Tiểu Miêu trong ngực, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đào Tiểu Miêu nằm trong lòng meo meo kêu hắn.
"Đi thôi," hắn nhẹ giọng nói, "Ta muốn lên lầu học bài, mày đi cùng ta nhé?"
Đào Tiểu Miêu ngoan ngoãn ghé vào trong lòng ngực hắn. Đương nhiên muốn đi rồi, ta còn muốn kiếm thêm rương bảo vật.
Hmm... Không biết tiến trình nhiệm vụ như thế nào rồi? Cô mở giao diện cá nhân.
Họ tên: Đào Tiểu Miêu
Tích phân: 100
Mức độ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến (ngăn cản nam phụ yêu nữ chủ): 30
Đạo cụ: 【thân thể người *10 phút 】*1
Rương bảo vật: 【yêu thích của nam phụ 】*3
Cô nhìn kỹ hai lần, xác nhận mình không nhìn nhầm! Mức độ hoàn thành chủ tuyến biến thành 30! Xem ra khiến Khương Thành Hoài tự giác học tập thật sự có hiệu quả a, mới có vài ngày đã tăng 10 điểm, tiếp tục học một tháng nữa, có phải sẽ đầy hay không a!
Bích Giang 1.0: "Sẽ không."
Bị dội một đầu nước lạnh-Đào Tiểu Miêu: "Ngươi câm miệng cho ta."
Chờ lúc Khương Thành Hoài buông Đào Tiểu Miêu xuống, liền thấy cô còn ngẩng đầu nhìn chính mình, cũng không biết đang bổ não cái gì, sờ sờ cổ cô, nhu hòa mà nói: "Ta đã quen rồi."
Dù sao trong cái nhà này, hắn vốn dĩ chưa từng được hoan nghênh. Hiện tại...... Hắn vẫn không tìm được mục tiêu cho bản thân, nhưng ít nhất sẽ không để mình sa ngã.
Hắn tự đáy lòng mà nói: "Cảm ơn mày ở bên ta." Càng ngày càng cảm thấy, có mèo như vậy đủ rồi.
Đào Tiểu Miêu tuy rằng nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn là mềm mại mà meo một tiếng. Ngươi không khổ sở là tốt rồi.
Khương Thành Hoài bỗng chuyển đề tài: "Nhưng đồ ăn vặt của mày vẫn phải ngừng, không thương lượng."
Aaa...... Ta chán ghét ngươi! Thật muốn làm xong nhiệm vụ thật nhanh rồi rời đi! Đào Tiểu Miêu từ bên người hắn không chút do dự nhảy xuống.
Khương Thành Hoài cười bắt một phen, không bắt được liền buồn bã mất mát mà làm bài tập.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, Đào Tiểu Miêu dường như có thể nghe hiểu hắn nói chuyện. Hắn không giống như đang nuôi một sủng vật, lại giống đang nuôi một cô bé.
Đúng vậy, lúc trước không biết phân biệt giới tính, hiện tại hắn đã biết Đào Tiểu Miêu là cái.
Đào Tiểu Miêu vừa nhìn Khương Thành Hoài làm bài tập, vừa tự tìm đối sách. Nếu không được ăn đồ ăn vặt nữa, cô phải ăn thức ăn cho mèo khô khan kia sao? Ô ô ô, ta không muốn ăn!
Khương Thành Hoài lần này học bốn giờ, hiệu suất rất cao, Đào Tiểu Miêu liền tự hỏi buổi tối ăn cái gì, tự hỏi bốn cái giờ, tương đương không làm việc đàng hoàng.
Chờ hắn học xong, Giản Đình đi tới, một bộ dáng cứ muốn nói rồi lại thôi.
"Thấy cậu học hành nghiêm túc, tôi không dám quấy rầy, hiện tại tôi cần phải nói với cậu một chút."
"Nói đi." Khương Thành Hoài đứng lên, đi tới bên cửa sổ.
Chuyên chú viết hơn 40 phút, một xấp bài tập toán học liền làm xong, hắn nhìn đáp án, trừ bỏ một số kiến thức hắn không có ấn tượng, còn lại sẽ không sai. Số kiến thức đó hắn sẽ học sau.
Đào Tiểu Miêu tương đối vừa lòng, tư thế cũng từ ngồi biến thành nằm bò. Như vậy mới đúng chứ, rõ ràng chính mình có thể tự học, vì sao còn muốn chị Mễ Giai phụ đạo cho ngươi?
Một con mèo như cô đâu có hiểu, đó chẳng qua chỉ là một loại tình thú mà thôi.
Lại nửa giờ trôi qua, Khương Thành Hoài chậm rãi lấy di động ra, hỏi Đào Tiểu Miêu: "Bây giờ ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi chứ?"
"Meo." Cô mềm mại kêu một tiếng. Xem xét ngươi biểu hiện nghiêm túc, cho ngươi chơi một lát.
Nếu là lúc trước, Khương Thành Hoài có lẽ sẽ chơi trò chơi, nhưng lần này hắn lại mở camera, hướng Đào Tiểu Miêu chụp mấy tấm hình.
Cô chỉ mới vừa hơn một tháng, lông vẫn còn lác đác lưa thưa, cái đuôi thon dài, thoạt nhìn như một con chuột nhỏ. Nhưng cặp mắt kia thật xinh đẹp, thời điểm nhiễm ánh sáng, đồng tử sẽ từng vòng biến lớn, cuối cùng tràn ngập toàn bộ tròng mắt, vừa đen lại vừa tròn.
Cô vẫn là một con quýt bạch tinh nghịch, mũi miệng phấn đô đô, bộ dáng dễ thương không cần bàn.
Bất tri bất giác liền chụp mười mấy tấm, Khương Thành Hoài chọn ra ba tấm hắn thích nhất, suy tư nửa ngày, lại không biết phải gửi cho ai.
Hắn không quen thân với ai, bạn thân một người cũng không có. Trước kia vẫn cảm thấy không sao, giờ phút này cầm di động lại có chút khổ sở.
Cuối cùng hắn cũng không đem ảnh chụp gửi cho bạn bè trong giới mà phát weibo hỏi: "Mèo nhà ta lại ngồi nhìn ta học bài, ta không làm bài tử tế liền đánh ta, mèo của mọi người cũng như vậy sao?"
Dựa theo nguyên tác giả thiết, Khương Thành Hoài là giáo thảo ác ma, ở trường học có nhân khí rất cao, nhưng hắn lại rất ít dùng Weibo, trước giờ chưa ai thấy qua nên không ai biết Weibo này là của hắn, fans cũng không nhiều lắm.
Đăng bài viết xong, hắn đem ảnh đại diện của bản thân đổi thành ảnh chụp Đào Tiểu Miêu, trong hình, cô ngoan ngoãn mà ngồi, bốn cái chân nhỏ đều đặt gọn lại, mềm mại tri kỉ mà nhìn hắn.
Hắn còn đổi tên Weibo thành "Xẻng phân quan của Tiểu Miêu".
Sau khi sửa xong, hắn phát hiện có người bình luận:
"Mèo nhà ta chỉ biết quấy rầy ta làm việc thôi a, nó chỉ biết ôm bàn phím của ta không buông tay!"
"Nhìn ngươi học tập? Quả nhiên là mèo nhà người ta. Tiểu tử nhà ta mỗi lần phải làm bài tập liền lén đem sách bài tập cho mèo trong nhà chơi, cuối cùng lại nói với cô giáo rằng sách vở bị mèo xé."
Người phía trước còn đăng kèm một tấm ảnh, con mèo béo nhà hắn đặt một chân trên bàn phím vô tội mà nhìn hắn, như là đang nói: Mau tới chơi với ta đi.
Khương Thành Hoài cũng chưa phát hiện, khóe miệng hắn tràn ngập ý cười. Xem ra Tiểu Miêu nhà hắn cũng không tính là quá đặc biệt?
Đừng nói thân thể Tiểu Miêu này còn nhỏ, dù là thân thể linh miêu hai tram tuổi, vẫn rất khó tập trung, cô vĩnh viễn đối với cái gì cũng tò mò.
Bắt cô ngồi nhìn Khương Thành Hoài học tập thời gian dài thật là làm khó cô. Lúc này cô phải khắc chế mong muốn đi chơi, vỗ vỗ sách bài tập của hắn: "Meo meo." Được rồi, nên tiếp tục làm bài.
Khương Thành Hoài gập ngón tay, búng trán cô một cái: "Biết rồi, meo meo đại nhân."
Cô giật mình rụt người lại, vẻ mặt mộng bức mà nhìn hắn. Ngươi làm gì thế? Đừng động tay động chân. Ta phải nhanh chóng bồi dưỡng người thành một thiếu niên tự giác, chăm chỉ học tập, sau đó ta liền có thể đi chơi rồi!
Khương Thành Hoài một lần nữa cầm bút lên, lần này hắn lấy ra là một bộ bài thi vật lý. Hắn không còn bài xích giống lúc trước nữa, tâm tình sung sướng mà cầm bút viết.
Cùng lúc đó, Đào Tiểu Miêu nghe được Bích Giang nhắc nhở: "Ký chủ, người đạt được rương bảo vật 【yêu thích của nam phụ 】*1."
Đào Tiểu Miêu đang buồn ngủ nhất thời tỉnh táo, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm Khương Thành Hoài. Lại có rương bảo vật, thật vui vẻ!
Giản Đình rửa sạch trái cây, còn làm nóng sữa bò tay chân nhẹ nhàng mà đưa vào. Hắn làm như vậy thật ra là có một chút tư tâm, hắn muốn nhìn một chút Khương Thành Hoài có chuyên tâm học hành hay không.
Hắn đoán Khương Thành Hoài chỉ đang đóng cửa chơi trò chơi, ai biết đâu hắn lại thấy một màn làm hắn khiếp sợ!
Khương Thành Hoài đang làm đề vật lý! Phi thường nghiêm túc! Ngay cả hắn đi vào cũng chưa phát hiện!
Hắn đặt trái cây cùng sữa bò xuống, Khương Thành Hoài quay đầu liếc mắt nhìn, phát hiện vành mắt Giản Đình có chút hồng.
"Làm sao vậy?" Hắn nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
Giản Đình xoa xoa khóe mắt: "Không có, chỉ cảm thấy rất cảm động." Thiếu gia nhà ta thông suốt rồi a! Bắt đầu học tập ô ô ô! . Google trang nà????, đọc nga???? không quảng cáo ﹢ T???? uMT????????YeN﹒????n ﹢
Khương Thành Hoài một trận lạnh lẽo: "Đưa đồ xong rồi thì xuống nhanh đi, đừng quấy rầy ta."
Đào Tiểu Miêu cũng chạy đến cái bàn bên kia, hướng Giản Đình kêu: "Meo meo!". Đừng làm phiền ta kiếm rương bảo vật!
Giản Đình tuy không nghe hiểu Đào Tiểu Miêu nói chuyện, nhưng lại có cảm giác chính mình bị ghét bỏ là chuyện như thế nào......
"Như thế này đi, nếu cậu có vấn đề gì thì gọi điện thoại là được."
"Ừ." Khương Thành Hoài không mặn không nhạt đáp lời, tiếp tục cúi đầu làm bài.
Giản Đình đóng cửa lại, thiếu chút nữa liền cảm động muốn khóc. Khương Thành Hoài không chừng có thể nhanh chóng trở lại trường học.
Sau đó vài ngày, Khương Thành Hoài ngoài dưỡng thương thì vẫn luôn học tập, mỗi lần hắn làm bài, Đào Tiểu Miêu nhất định nhìn hắn, dần dần nếu hắn không tìm thấy Đào Tiểu Miêu, liền sẽ đi nơi nơi dò hỏi: "Tiểu Miêu đâu rồi?"
Đào Tiểu Miêu hiện tại lại đang tính toán chuồn ra bên ngoài biệt thự đi chơi, nhưng tìm mãi không thấy cơ hội để ra ngoài.
Khương Thành Hoài nghe người làm nói cô nằm trên sàn nhà dưới lầu phơi nắng liền vội vàng xuống lầu, liền thấy cô nằm trên mặt đất, nhìn cứ như một cái bánh a.
Bốn chân dán trên mặt đất, cái bụng ưỡn lên trời, theo hô hấp chậm rãi phập phồng. Ánh sáng ấm áp chiếu trên người cô, làm cô thoải mái nheo đôi mắt.
Nhận thấy Khương Thành Hoài tới gần, cô cũng không có ý đứng lên, chậm rì rì trở mình, tiếp tục làm "bánh nướng", phơi phía sau lưng.
Khương Thành Hoài bị bộ dáng đáng yêu của cô hấp dẫn, khẽ cười nhẹ, Đào Tiểu Miêu liền nghe Bích Giang nhắc nhở: "Chúc mừng ký chủ, đạt được rương bảo vật 【yêu thích của nam phụ】*1."
Lúc này cô mới quay đầu nhìn Khương Thành Hoài một chút. Nằm phơi nắng sao cũng có rương bảo vật? Sao ngươi dễ dãi thế.
Khương Thành Hoài ngồi xổm xuống, duỗi tay vuốt lưng cô, Đào Tiểu Miêu kháng cự meo một tiếng.
Hắn hậm hực thu hồi tay, thở dài: "Ta nghe nói mày vẫn không chịu ăn thức ăn cho mèo, ta đang xem xét có nên cho ngươi ăn đồ ăn vặt hay không."
Đào Tiểu Miêu không vui mà nhảy dựng lên. Không được! Ngươi sao tự nhiên lại thế?
Một trận kháng nghị meo meo truyền vào tai Khương Thành Hoài, hắn ra vẻ uy nghiêm: "Kén ăn không phải đứa trẻ ngoan."
"Ngươi cũng kén ăn mà! Sáng nào ta cũng thấy ngươi bỏ cà rốt ra ngoài!"
Khương Thành Hoài nghe không hiểu, nói thật hăng hái: "Từ hôm nay sẽ ngừng đồ ăn vặt của ngươi."
Đào Tiểu Miêu đang muốn cào hắn thì điện thoại Khương Thành Hoài vang lên. Gương mặt vốn dĩ đang vui vẻ, thời khắc nhìn thông tin cuộc gọi liền trở nên u ám.
Điện thoại reo nửa ngày, hắn cuối cùng cũng tiếp nhận, lạnh lùng mà nói: "Alo."
Đào Tiểu Miêu thính giác vô cùng nhạy bén, bên kia là một giọng nam trung niên: "Khương Thành Hoài, con sao lại bị thương nữa rồi? Đã sớm nói với con, ở trường học đừng có gây thị phi, sao con vẫn không để ý!"
Khương Thành Hoài cười lạnh, ngắt lời ông: "Ông đừng gọi tới nữa, mấy ngày nữa tôi liền tốt."
Ông Khương khó thở: "Con có thể hay không nói chuyện với ta nghiêm túc một chút?"
"Không thể. Còn việc gì không? Không có việc gì thì tôi cúp đây."
"Không được! Ta còn chưa nói chuyện xong, con nói xem, có phải con chọc người ta nên mới bị trả thù hay không......"
Khương Thành Hoài lười nghe, trực tiếp cúp điện thoại rồi ném mạnh xuống sàn.
Đào Tiểu Miêu thấy thế, theo bản năng liền chạy qua, nằm bẹp trên mặt đất, lộ ra cái bụng cho hắn.
Con trai ngoan không thể vứt điện thoại như thế! Hay là chúng ta đi làm bài tập?
Khương Thành Hoài vốn dĩ sắp tức chết rồi, nhưng vừa thấy bộ dáng bán manh làm nũng kia của Đào Tiểu Miêu, lửa giận trong lòng hắn cũng tiêu hơn phân nửa.
Nhưng hắn vẫn rất mệt mỏi, ôm Đào Tiểu Miêu trong ngực, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đào Tiểu Miêu nằm trong lòng meo meo kêu hắn.
"Đi thôi," hắn nhẹ giọng nói, "Ta muốn lên lầu học bài, mày đi cùng ta nhé?"
Đào Tiểu Miêu ngoan ngoãn ghé vào trong lòng ngực hắn. Đương nhiên muốn đi rồi, ta còn muốn kiếm thêm rương bảo vật.
Hmm... Không biết tiến trình nhiệm vụ như thế nào rồi? Cô mở giao diện cá nhân.
Họ tên: Đào Tiểu Miêu
Tích phân: 100
Mức độ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến (ngăn cản nam phụ yêu nữ chủ): 30
Đạo cụ: 【thân thể người *10 phút 】*1
Rương bảo vật: 【yêu thích của nam phụ 】*3
Cô nhìn kỹ hai lần, xác nhận mình không nhìn nhầm! Mức độ hoàn thành chủ tuyến biến thành 30! Xem ra khiến Khương Thành Hoài tự giác học tập thật sự có hiệu quả a, mới có vài ngày đã tăng 10 điểm, tiếp tục học một tháng nữa, có phải sẽ đầy hay không a!
Bích Giang 1.0: "Sẽ không."
Bị dội một đầu nước lạnh-Đào Tiểu Miêu: "Ngươi câm miệng cho ta."
Chờ lúc Khương Thành Hoài buông Đào Tiểu Miêu xuống, liền thấy cô còn ngẩng đầu nhìn chính mình, cũng không biết đang bổ não cái gì, sờ sờ cổ cô, nhu hòa mà nói: "Ta đã quen rồi."
Dù sao trong cái nhà này, hắn vốn dĩ chưa từng được hoan nghênh. Hiện tại...... Hắn vẫn không tìm được mục tiêu cho bản thân, nhưng ít nhất sẽ không để mình sa ngã.
Hắn tự đáy lòng mà nói: "Cảm ơn mày ở bên ta." Càng ngày càng cảm thấy, có mèo như vậy đủ rồi.
Đào Tiểu Miêu tuy rằng nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn là mềm mại mà meo một tiếng. Ngươi không khổ sở là tốt rồi.
Khương Thành Hoài bỗng chuyển đề tài: "Nhưng đồ ăn vặt của mày vẫn phải ngừng, không thương lượng."
Aaa...... Ta chán ghét ngươi! Thật muốn làm xong nhiệm vụ thật nhanh rồi rời đi! Đào Tiểu Miêu từ bên người hắn không chút do dự nhảy xuống.
Khương Thành Hoài cười bắt một phen, không bắt được liền buồn bã mất mát mà làm bài tập.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, Đào Tiểu Miêu dường như có thể nghe hiểu hắn nói chuyện. Hắn không giống như đang nuôi một sủng vật, lại giống đang nuôi một cô bé.
Đúng vậy, lúc trước không biết phân biệt giới tính, hiện tại hắn đã biết Đào Tiểu Miêu là cái.
Đào Tiểu Miêu vừa nhìn Khương Thành Hoài làm bài tập, vừa tự tìm đối sách. Nếu không được ăn đồ ăn vặt nữa, cô phải ăn thức ăn cho mèo khô khan kia sao? Ô ô ô, ta không muốn ăn!
Khương Thành Hoài lần này học bốn giờ, hiệu suất rất cao, Đào Tiểu Miêu liền tự hỏi buổi tối ăn cái gì, tự hỏi bốn cái giờ, tương đương không làm việc đàng hoàng.
Chờ hắn học xong, Giản Đình đi tới, một bộ dáng cứ muốn nói rồi lại thôi.
"Thấy cậu học hành nghiêm túc, tôi không dám quấy rầy, hiện tại tôi cần phải nói với cậu một chút."
"Nói đi." Khương Thành Hoài đứng lên, đi tới bên cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.