Chương 34: Chương 22 (tiếp)
Trản Trà
05/04/2016
Lấy Lý Viêm và Trương Thân cầm đầu, mười mấy gương mặt thân quen của đại đội đặc chủng đều
đồng loạt xuất hiện trước cửa phòng bệnh Hứa Úy.
Nhớ tới bản thân mình mới vừa phát ra câu nói và âm thanh kỳ quái kia, An Hòa hận không tìm được cái hố mà chui xuống.
"Bà nó chứ, dẫm phải chân lão tử rồi!"
Đang trong lúc lúng túng, giọng nói oang oang của Lý Viêm đột nhiên vang lên khiến cho cục diện có chút khó xử này được buông lỏng.
Tất cả mọi người vừa mới nén được cười, cuối cùng không nhịn được đều bò lăn ra cười.
"Cười cười cười, cười cái trứng chim ấy!" Lý Viêm trừng mắt to như mắt bò, bản thân cũng không nhịn được mà cười theo, khí thế ở nửa câu sau cũng tự nhiên mà tan biến hơn nửa.
"Khụ...." Mặt An Hòa đỏ như sắp nhỏ ra máu lấy tốc độ sét đánh cấp tốc đổi thuốc cho Hứa Úy, trong lúc đổi cũng không quên giở trò xấu tăng thêm sức lực ở tay, khiến cho Hứa Úy đau đớn liên tục hít vào khí lạnh.
Rốt cuộc cũng đổi thuốc xong, An Hòa vội vàng chào hỏi một tiếng với mọi người, nhanh chân rời khỏi cái nơi 'Thị phi' này.
"Thằng nhãi con....." Lý Viêm hùng hùng hổ hổ đi tới trước giường của Hứa Úy, không nói hai lời lập tức 'ban' cho một chưởng.
Trương Thân nhìn thấy cảnh này vội vàng đi qua ngăn cản Lý Viêm sắp nổi bão, nói: "Này, này, Lão Lý! Anh kiềm chế một chút đi! Phía sau đầu tên tiểu tử này vẫn còn một lỗ thủng đấy!"
"Một lỗ thủng?" Lý Viêm hừ một tiếng, trợn trắng mắt trừng Hứa Úy một cái, nói: "Dựa vào cái nhiệm vụ này, một cái lỗ thủng là còn ít! Địa ngục như một cái sàng, không bị đánh cho thủng liền cả người khó chịu phải không?!"
Hứa Úy nhìn ra, Lý Viêm là vì đau lòng thay cho anh nên mới phát hỏa như vậy.
"Cho dù là một cái sàng, cùng là sàng được sản xuất từ đại đội đặc chủng, tôi vẫn còn 'vinh' chán!" Hứa Úy nhướng nhướng lông mày nằm ở trên giường cùng Lý Viêm pha trò.
"Lắm mồm!" Lý Viêm 'phi' một ngụm: "Suốt ngày trừ bỏ khoe khoang, đùa bỡn chính là phô trương chủ nghĩa anh hùng cá nhân, lần tới nếu tiểu tử nhà cậu còn dám như vậy một lần nữa, ai cũng không quản cậu! xứng đáng con mẹ nó kéo đạn vinh quang luôn đi."
"Vâng!" Phát hiện giọng nói của Lý Viêm hơi run run, trong lòng Hứa Úy như bị nhéo một cái, trịnh trọng đáp một tiếng vang dội.
"Lão đại, gần đây khí sắc ngài càng ngày càng tốt nha!" Thấy sắc mặt Lý Viêm đã khôi phục lại như lúc đầu, đám người Cuồng Phong ào ào bay tới vây quanh giường bệnh của Hứa Úy chế nhạo: "Thiên đình no đủ Địa Các Phương Viên*, nhìn nhìn tinh thần thủ lĩnh này đi, chẳng giống người bệnh chút nào nha?!"
(*Đại ý: Tinh thần tốt, thể lực sung mãn)
"Bốp----" Hứa Úy mắt cũng không chớp thưởng cho Cuồng Phong một cái tát mười phần hung bạo.
"Tôi đi -----" Cuồng Phong nhất thời ôm đầu gào khóc: "Lão đại, nhiệm vụ lần này tôi đâm phải hai cái u lớn đến giờ còn chưa có tiêu đâu, anh đánh thêm hai lần như vậy nữa tôi cũng khỏi cần tìm đối tượng nữa đi!"
"Đánh cậu thì liên quan gì đến việc tìm đối tượng hả?" Lý Viêm cau mày tra hỏi.
"Đại đội trưởng, anh xem đi, cái diện mạo nguyên bản này của tôi cũng không tính là 'anh tuấn tiêu sái', nhưng dù sao cũng được xem là đứng đắn đoan chính đi! Cũng có thể vì lão đại năm ngày ba bữa đánh cho như vậy, chuyện tôi yêu đương khó khăn đã mau chóng được chứng thực!" Nghĩ tới đường tình mỏng manh của bản thân, Cuồng Phong không nhịn được lảm nhảm.
"Đúng vậy nha.....!" Tống Nham đứng bên mím môi liếc Cuồng Phong một cái: "Chỉ bằng cái tướng mạo này của ngài, nhất định phải ---- cảm thông, đồng tình, giúp đỡ ngài tìm vợ! Còn không biết xâu hổ nói mình đứng đắn, đoan chính? Nhanh chóng tìm chỗ mà giấu mặt đi!"
"Ha ha..." Đám người đứng xem nhất thời bị đám Cuồng Phong và Tống Nham đùa giỡn, lời qua tiếng lại làm cho bật cười.
"Nhiệm vụ lần này hoàn thành không tệ, trở lại......." Nhớ lại lời khen của Phó Tư Lệnh Chung dành cho Hứa Úy, Lý Viêm không nhịn được mỉm cười nhìn về phái 'ái tướng' của mình.
"Đại đội trưởng." Hứa Úy bỗng nhiên ngắt lời Lý Viêm định nói, thần sắc chợt âm trầm đi vài phần: "Đó không phải kết quả mà tôi muốn....."
Lý Viêm vừa nhìn thấy sắc mặt đông lạnh của Hứa Úy nhất thời ngẩn ra, cuối cùng chỉ thở dài nhàn nhạt nói: "Hứa Úy, nhiệm vụ lần này toàn bộ mục tiêu đều đã hoàn thành. Về phần người kia........Hắn cũng không thuộc phạm vi mà chúng ta được chỉ thị."
"Nhưng dù sao hắn ta cũng hiện thân rồi." Trong giọng nói của Hứa Úy có loại ý cười như có như không: "Từ đáy lòng tôi thực sự hi vọng hắn vẫn còn sống."
Ánh mắt mọi người nhất thời đều tập trung trên người Hứa Úy.
"Như vậy, tôi có thể tự tay giải quyết hắn."
Từng câu từng chữ phát ra, giống như rơi xuống hàn băng ngàn dặm.
Nhớ tới bản thân mình mới vừa phát ra câu nói và âm thanh kỳ quái kia, An Hòa hận không tìm được cái hố mà chui xuống.
"Bà nó chứ, dẫm phải chân lão tử rồi!"
Đang trong lúc lúng túng, giọng nói oang oang của Lý Viêm đột nhiên vang lên khiến cho cục diện có chút khó xử này được buông lỏng.
Tất cả mọi người vừa mới nén được cười, cuối cùng không nhịn được đều bò lăn ra cười.
"Cười cười cười, cười cái trứng chim ấy!" Lý Viêm trừng mắt to như mắt bò, bản thân cũng không nhịn được mà cười theo, khí thế ở nửa câu sau cũng tự nhiên mà tan biến hơn nửa.
"Khụ...." Mặt An Hòa đỏ như sắp nhỏ ra máu lấy tốc độ sét đánh cấp tốc đổi thuốc cho Hứa Úy, trong lúc đổi cũng không quên giở trò xấu tăng thêm sức lực ở tay, khiến cho Hứa Úy đau đớn liên tục hít vào khí lạnh.
Rốt cuộc cũng đổi thuốc xong, An Hòa vội vàng chào hỏi một tiếng với mọi người, nhanh chân rời khỏi cái nơi 'Thị phi' này.
"Thằng nhãi con....." Lý Viêm hùng hùng hổ hổ đi tới trước giường của Hứa Úy, không nói hai lời lập tức 'ban' cho một chưởng.
Trương Thân nhìn thấy cảnh này vội vàng đi qua ngăn cản Lý Viêm sắp nổi bão, nói: "Này, này, Lão Lý! Anh kiềm chế một chút đi! Phía sau đầu tên tiểu tử này vẫn còn một lỗ thủng đấy!"
"Một lỗ thủng?" Lý Viêm hừ một tiếng, trợn trắng mắt trừng Hứa Úy một cái, nói: "Dựa vào cái nhiệm vụ này, một cái lỗ thủng là còn ít! Địa ngục như một cái sàng, không bị đánh cho thủng liền cả người khó chịu phải không?!"
Hứa Úy nhìn ra, Lý Viêm là vì đau lòng thay cho anh nên mới phát hỏa như vậy.
"Cho dù là một cái sàng, cùng là sàng được sản xuất từ đại đội đặc chủng, tôi vẫn còn 'vinh' chán!" Hứa Úy nhướng nhướng lông mày nằm ở trên giường cùng Lý Viêm pha trò.
"Lắm mồm!" Lý Viêm 'phi' một ngụm: "Suốt ngày trừ bỏ khoe khoang, đùa bỡn chính là phô trương chủ nghĩa anh hùng cá nhân, lần tới nếu tiểu tử nhà cậu còn dám như vậy một lần nữa, ai cũng không quản cậu! xứng đáng con mẹ nó kéo đạn vinh quang luôn đi."
"Vâng!" Phát hiện giọng nói của Lý Viêm hơi run run, trong lòng Hứa Úy như bị nhéo một cái, trịnh trọng đáp một tiếng vang dội.
"Lão đại, gần đây khí sắc ngài càng ngày càng tốt nha!" Thấy sắc mặt Lý Viêm đã khôi phục lại như lúc đầu, đám người Cuồng Phong ào ào bay tới vây quanh giường bệnh của Hứa Úy chế nhạo: "Thiên đình no đủ Địa Các Phương Viên*, nhìn nhìn tinh thần thủ lĩnh này đi, chẳng giống người bệnh chút nào nha?!"
(*Đại ý: Tinh thần tốt, thể lực sung mãn)
"Bốp----" Hứa Úy mắt cũng không chớp thưởng cho Cuồng Phong một cái tát mười phần hung bạo.
"Tôi đi -----" Cuồng Phong nhất thời ôm đầu gào khóc: "Lão đại, nhiệm vụ lần này tôi đâm phải hai cái u lớn đến giờ còn chưa có tiêu đâu, anh đánh thêm hai lần như vậy nữa tôi cũng khỏi cần tìm đối tượng nữa đi!"
"Đánh cậu thì liên quan gì đến việc tìm đối tượng hả?" Lý Viêm cau mày tra hỏi.
"Đại đội trưởng, anh xem đi, cái diện mạo nguyên bản này của tôi cũng không tính là 'anh tuấn tiêu sái', nhưng dù sao cũng được xem là đứng đắn đoan chính đi! Cũng có thể vì lão đại năm ngày ba bữa đánh cho như vậy, chuyện tôi yêu đương khó khăn đã mau chóng được chứng thực!" Nghĩ tới đường tình mỏng manh của bản thân, Cuồng Phong không nhịn được lảm nhảm.
"Đúng vậy nha.....!" Tống Nham đứng bên mím môi liếc Cuồng Phong một cái: "Chỉ bằng cái tướng mạo này của ngài, nhất định phải ---- cảm thông, đồng tình, giúp đỡ ngài tìm vợ! Còn không biết xâu hổ nói mình đứng đắn, đoan chính? Nhanh chóng tìm chỗ mà giấu mặt đi!"
"Ha ha..." Đám người đứng xem nhất thời bị đám Cuồng Phong và Tống Nham đùa giỡn, lời qua tiếng lại làm cho bật cười.
"Nhiệm vụ lần này hoàn thành không tệ, trở lại......." Nhớ lại lời khen của Phó Tư Lệnh Chung dành cho Hứa Úy, Lý Viêm không nhịn được mỉm cười nhìn về phái 'ái tướng' của mình.
"Đại đội trưởng." Hứa Úy bỗng nhiên ngắt lời Lý Viêm định nói, thần sắc chợt âm trầm đi vài phần: "Đó không phải kết quả mà tôi muốn....."
Lý Viêm vừa nhìn thấy sắc mặt đông lạnh của Hứa Úy nhất thời ngẩn ra, cuối cùng chỉ thở dài nhàn nhạt nói: "Hứa Úy, nhiệm vụ lần này toàn bộ mục tiêu đều đã hoàn thành. Về phần người kia........Hắn cũng không thuộc phạm vi mà chúng ta được chỉ thị."
"Nhưng dù sao hắn ta cũng hiện thân rồi." Trong giọng nói của Hứa Úy có loại ý cười như có như không: "Từ đáy lòng tôi thực sự hi vọng hắn vẫn còn sống."
Ánh mắt mọi người nhất thời đều tập trung trên người Hứa Úy.
"Như vậy, tôi có thể tự tay giải quyết hắn."
Từng câu từng chữ phát ra, giống như rơi xuống hàn băng ngàn dặm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.