Nam Quân Nữ Gả

Chương 43: Chương 26. (Tiếp)

Trản Trà

26/04/2016

"Nhóc An----" Xa xa An Hòa nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp lại có chút quen thuộc.

Cái giọng nói thân thiết này, xưng hô thân mật này ------ không phải Thẩm Du thì là ai?!

"A a -----" An Hòa tự nhiên hướng về phía Thẩm Du vẫy vẫy tay.

Tuy rằng cha mẹ Thẩm Du trước mắt đang định cư ở thành phố X, nhưng mà bản thân cậu ấy vẫn là một cô nương Tô Châu, sau khi tôt nghiệp đại học, Thẩm Du dứt khoát lựa chọn về Bắc Kinh công tác, chỉ những lúc nào công việc rảnh rỗi mới bay trở về thành phố X thăm cha mẹ vài ngày cũng nhân tiện ghé thăm quân khu làm việc của đồng đảng - An Hòa.

Lần này An Hòa về Kinh (Bắc Kinh) đã gọi trước cho Thẩm Du, đúng lúc cô nàng vừa giải quyết xong một đống công việc, vì thế liền xung phong nhận nhiệm vụ tới sân bay đón bạn tốt.

"Chà chà, nhìn cái động tác nhỏ này xem, vẫn còn đùa bỡn trai đẹp được nha.... ..." Thẩm Du cười lên cười xuống đánh giá An Hòa một vòng nói: "Không hổ danh là đại đội đặc chủng, mới nhiêu ngày mà đã đem người luyện thành như vậy......"

"Là bản thân mình có tố chất quân sự quá tôt có được không!" An Hòa đắc ý hất cằm lên.

"Được rồi, chớ lên mặt, còn cười nữa coi chừng răng rụng hết đấy!" Thâm Du gõ một cái lên ót An Hòa, lại bị người nọ linh hoạt tránh đi.

"Rõ là......Lần nào cũng không đánh được." Thẩm Du buồn bực nâng mắt nhìn.

"Mình là sĩ quan chuyên nghiệp!" An Hòa đánh mắt nói: "Muốn được hời từ chỗ mình? Nửa cọng lông cũng không có!"

"Gia đây sẽ đem người......" Thẩm Du không thể làm gì khác hơn nhún vai một cái tiến lại gần bên tai An Hòa nói: "Gia nói, đêm nay, ngươi có rảnh không?"

"Lại làm gì?" An Hòa theo thói quen cảnh giác.

"Gia còn có thể đem ngươi lừa bán sao.......Ngược lại nói xem, nếu bọn buôn người đó dám mua ngươi? Người bán ngươi cũng được thưởng tiền đúng không?" Thẩm Du trợn trừng mắt nói tiếp: "Nếu như rảnh rỗi kiếm chuyện như vậy, thì nói với chú và dì một tiếng đi, buổi tối đi tụ tập một chút. Hai ta cũng rất lâu chưa gặp, rảnh rang nói chuyện phiếm một chút?"



"Ừ, cũng được. An Hòa do dự một chút, nói.

"Chao ôi, trông cứ như bị ép buộc ấy......" Nhìn An Hòa chẳng có dáng vẻ gì là vui sướng, Thẩm Du ra vẻ Lão đại không muốn.

"Đừng nghĩ nhiều!" An Hòa vuôt vuôt mái tóc dài của Thẩm Du, nói: "Không phải là mình không quan tâm để ý đến cậu, chỉ là mình không biết cái thân nhỏ bé này của mình có đủ cho cha mẹ đại nhân sửa chữa một trận không nữa!"

"Ôi chao ôi, hazz, hử?" Thẩm Du kinh ngạc nói: "Thế nào rồi hả? Chẳng lẽ cậu đã làm gì có lỗi với Đảng, có lỗi với quốc gia và nhân dân rồi hả?!"

"Đừng có tự đón mò!" An Hòa trừng mắt liếc Thẩm Du một cái rồi đáp: "Mình chỉ xin kéo dài thời gian điều tạm thôi."

"NGAO!" Thẩm Du nghe xong chỉ còn kém bật dậy gào lên: "Cậu đúng là có bệnh mà! Cái chỗ thâm sơn cùng cốc đó có cái gì hấp....Đợi chút, An An cậu sẽ không vì......"

An Hòa liếc xéo Thẩm Du một cái, không nói thêm gì nữa.

"NGAO!" Thẩm Du lại một lần nữa cất mở cổ họng , khiến cho phân nửa người trên sân bay ngoái đầu nhìn sang.

--- ----------Đường phân cách hồi Kinh về nhà---- ---------

"Con....cái đứa nhỏ này!" Nghe An Hòa giải thích xong, Trương Hân liền bắt đầu lảm nhảm nói: "Người ta tránh đi còn chẳng kịp, con lại cố tình đứng ra chịu chết! Cha con quan hệ cũng tốt lắm mà, còn con lại đang diễn tuồng gì vậy chứ!"

"Mẹ ---" An Hòa khó có khi ăn vạ làm nũng với mẹ cô một lần, liền nói: "Không phải là vì con còn một số việc chưa xử lý xong sao....Hơn nữa, quân diễn sắp tới, nhân lực của đại đội đặc chủng vốn không có dư, con mà đi chẳng phải là 'họa vô đơn chí*' hay sao?! Chúng ta cũng không thể trong thời khắc mấu chốt khiến người ta mất mặt được đúng không?!"

(* Tổn thất ngày càng nặng nề hơn)



"Nói nhảm!" Trương Hân buồn bực nhìn con gái: "Từ lúc con đến đại đội đặc chủng tới giờ, mẹ con không có một đêm nào ngủ yên! Con thì sao, không chỉ có không trở về còn liều mạng đòi ở lại cho bằng được.....Bọn họ đều nói quân diễn so với thực chiến chẳng kém bao nhiêu, con nói xem lỡ như trong lúc ra chiến trường mà xảy ra chuyện gì, mẹ con chắc cũng không sống nổi nữa đâu!"

Mẹ cô nói cũng là sự thật, điều tạm cũng được, kéo dài thời hạn cũng thế, An Hòa không sợ nguy hiểm gì, lại càng không sợ khó khăn gian khổ, sâu trong lòng chỉ luôn lo lắng và áy náy với cha mẹ.

Khúc mắc trong lòng cô đó là lo lắng cha mẹ bởi vì bản thân mà làm lụng vất vả.

Cho nên lúc này, cổ họng như bị cứng lại, bỗng không biết nên mở miệng với mẹ thế nào mới tốt.

Khiến cô cảm thấy biết ơn bội phần đó là, ngay lúc này bỗng vang lên giọng nói nhàn nhạt không cho phép cự tuyệt.

"Được rồi, bà cũng đừng nói dông dài nữa. Con gái có suy nghĩ riêng của nó, bà cũng đừng mù quáng tham gia vào!"

Âm thanh đó dĩ nhiên là của cha cô - An Chính Thần.

Cho nên mới nói, đây là tình huống gì chứ?

Cha cô thế nhưng lại đứng về phía cô giúp khuyên giải mẹ?!

An Hòa nhất thời có một loại cảm giác lâng lâng khó tả.

Thế giới này.....thật quá huyền ảo rồi.

"Nhưng con phải cam đoan.... ..." An Chính Thần nhìn con gái chậm rãi bổ sung một câu: "Làm xong việc cần làm phải lập tức trở về."

"Dạ, con hiểu rõ ạ." An Hòa vui vẻ trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Quân Nữ Gả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook