Chương 55
Thai Ny Phoenix
27/08/2020
Chẳng hiểu sao, toàn thân tôi đã nhanh chóng đông cứng lại, tôi muốn đứng dậy chào hỏi anh ta cho có lễ nghĩa, nhưng thân thể này không nghe theo lời của tôi.
Tôi cố hít thật sâu, nhắm mắt lại rồi mở ra.
Cố lắm tôi mới có thể ngước mắt lên, dáng người đó đã đứng trước mặt tôi, tư thế vô cùng oai phong, tay chấp sau lưng, gương mặt khôi ngô, hàng lông mày thẳng tấp như hai thanh kiếm.
"Anh là người... trả giá cao nhất?"
Có lẽ nhan sắc của tôi có chút hút hồn hắn, định bước đến bên cạnh tôi thì đã khựng lại đôi chút:
"Phải" Anh ta gật đầu nhếch môi cười.
"Tôi có thể gọi anh như thế nào đây? Dù rằng chúng ta chỉ có thể gặp nhau đêm nay thôi..." Tôi cố giữ giọng nói bình tĩnh.
"Tôi là Chính Quân"
Tôi tròn mắt, cái tên này nghe có vẻ hay và đặc biệt thật.
"Cô là... Nam Phong?" Hắn vẫn đứng đó tra vấn tôi, tôi vẫn không hiểu, cứ tưởng anh ta sẽ sớm vồ lấy tôi.
"Phải" tôi gật gật
"Là tên của cô?" Hắn nhướn mày đầy nghi hoặc, tôi mất kiên nhẫn rồi đấy, thật đáng ghét! Hẳn là hắn không phải đàn ông mà, một nữ nhân sắc nước hương trời đang ở trước mặt, vậy mà có thể tĩnh tâm được như vậy sao?
Tôi gật gật, vội đứng dậy. Chắc do trông anh ta không "nguy hiểm" như tôi nghĩ, tôi liền đi đến gần anh ta, quàng tay lên cổ nhìn với ánh mắt quyến rũ.
"Chính Quân à, liệu chàng sẽ để thiếp đợi đến bao giờ đây?"
Đột nhiên đôi môi quyến rũ ấy mấp mé một nụ cười gian xảo, tôi có chút thất kinh.
Chính Quân luồng tay xuống eo tôi ôm chặt lấy, chặt đến độ khiến tôi ngợp thở, tôi cố đẩy anh ta ra nhưng không được, cứ như keo siêu dính vậy, cằm của anh ta đặt lên vai tôi.
"Chàng..." tôi hơi khó chịu
"Im nào! Ta đã bỏ một số tiền không nhỏ để bên cạnh nàng đêm nay, chẳng lẽ nàng lại dám chống đối ta?"
Tôi cảm nhận cái giọng ồ ồ ấy vang lên từ lòng ngực rồi truyền ra thành âm thanh trên môi hắn.
"Nhưng..."
Chính Quân nới lỏng tay, đưa mắt nhìn tôi:
"Chắc hẳn nàng không biết ta?"
"Dĩ nhiên, thiếp biết chàng là Chính Quân" tôi vặn lại
Anh ta lại đưa mắt sang nơi khác bật cười, theo tôi nụ cười ấy có gì đó... không vui.
"Tùy nàng nghĩ..."
Đang mãi khó hiểu với các câu nói của anh ta hiện giờ, liệu anh ta có bị thần kinh hay không nhĩ?
Chưa kịp định thần lại, Chính Quân đang hôn tôi, một nụ hôn mãnh liệt.
Tôi chưa bao giờ hôn, nhưng tại sao cảm giác này, như tôi đã từng cảm nhận.
Tại sao một vị khách phong lưu lại có thể cuồng nhiệt với một ả kỹ nữ như tôi?
Anh ta hôn tôi rất say đắm, tôi không rõ là thế nào nhưng cảm giác này không hề giả tạo.
Tôi không hiểu được, hệt như anh ta đang hôn lấy người con gái mà anh ta yêu vậy, tôi đẩy Chính Quân ra:
"Tôi... tôi không hiểu"
"Ta nhất thời không thể giải thích cho nàng hiểu hết, chỉ muốn nàng biết là ta rất yêu nàng, sẽ không bao giờ để mất nàng thêm một lần nào nữa" anh ta nhìn tôi không chớp mắt, có vẻ như vô cùng nghiêm túc.
Anh ta điên rồi, gặp lần đầu tiên mà yêu ư? Được rồi, cứ xem như là lời tán tĩnh của nam nhân khi sắp lên giường cùng một nữ nhân đi, tôi không quan tâm nữa, nhưng ít ra người đầu tiên của tôi là một nam nhân khôi ngô, cũng không đáng thất vọng cho mấy.
"Chính Quân à!" Tôi nhìn anh ta bất lực
Được rồi, đã đến đây thì không thể bỏ chạy, tôi lập tức làm chủ tình hình ôm lấy cổ anh ta, trao lên môi anh ta một nụ hôn hệt như ban nãy anh ta dành cho tôi, đương nhiên anh ta nhiệt tình đáp lại.
Không thể ngờ được rằng đêm đầu tiên của tôi lại thuận lợi đến như vậy, tôi luôn nghĩ nó sẽ là một cơn ác mộng mãi mãi ám ảnh tôi.
Liệu tên nam nhân nào cũng cuồng nhiệt và cưng chiều tôi như Chính Quân?
Đột nhiên trong lòng tôi lại thổn thức vì hắn rồi, có lẽ nào tôi yêu hắn rồi không?
Hắn đối xử với tôi vô cùng dịu dàng, tôi không nghĩ hắn là hạn nam nhân ôn nhu như Lưu Tuấn, nhưng tại sao? Hay chỉ tại đối với nữ nhân thì như thế, chứ thá gì mà yêu thích tôi ở đây.
Chính Quân vẫn ôm trọn tôi vào lòng, cảm nhận lòng ngực ấm áp của anh ta áp vào má của tôi, tại sao bây giờ tôi chỉ ước rằng mình sẽ mãi như thế này, mãi như vậy, không muốn vào sáng mai bóng hình anh ta biến mất.
"Dù nàng không nhớ gì, nhưng nàng vẫn giữ tính cách như vậy, chỉ là mạnh mẽ hơn lúc trước" giọng nói của Chính Quân vang bên tai tôi.
"Lúc trước?" Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, tôi không thể hiểu được Chính Quân đang nói về cái gì, có khi nào lại nhầm tôi với ai?
"Ngày mai ta sẽ đưa nàng ra khỏi đây, cùng ta trở về Nam Quốc"
"Sao?" Tôi thất kinh đẩy nhẹ hắn ra, hắn nói Nam Quốc? Hắn là người Nam Quốc? Hắn điên sao? Nếu là sự thật, thì đúng là chui đầu vào hang cọp, rõ ràng Bắc Quốc vừa bị quân Nam Quốc đánh đuổi, hẳn đang rất căm thù Nam Quốc, vậy mà hắn lại dám sang tận Bắc Quốc để gặp tôi.
"Nhưng tại sao anh lại muốn đưa tôi ra khỏi đây?" Dù không biết anh ta chỉ đùa hay là sự thật.
"Nàng vốn là nương tử của ta bị thất lạc đến chốn này" Hắn vẫn trả lời điềm đạm với tôi như vậy, rồi ôm siết tôi vào lòng.
"Anh nhầm rồi, sao lại là nương tử của anh? Tôi chưa hề thành thân với ai..." Tôi cũng chẳng hơi đâu đẩy anh ta ra nữa.
"Dĩ nhiên, nàng đã mất trí nhớ... Không sao, khi về Nam Quốc, ta sẽ lập tức tìm Thái Y giỏi nhất để trị cho nàng"
"Giỏi nhất?" Tôi cười chọc ghẹo anh ta "Anh nghĩ anh là Hoàng đế sao?"
"Phải, ta là Hoàng Đế Nam Quốc"
Tôi bĩu môi, anh ta nghĩ anh ta là ai mà dám nói như vậy? Là người Nam Quốc mà dám béng mãn đến đây là đáng sợ lắm rồi, còn dám nói là Hoàng Đế Nam Quốc, vậy thì rõ là anh ta đang chán sống.
Tôi cố hít thật sâu, nhắm mắt lại rồi mở ra.
Cố lắm tôi mới có thể ngước mắt lên, dáng người đó đã đứng trước mặt tôi, tư thế vô cùng oai phong, tay chấp sau lưng, gương mặt khôi ngô, hàng lông mày thẳng tấp như hai thanh kiếm.
"Anh là người... trả giá cao nhất?"
Có lẽ nhan sắc của tôi có chút hút hồn hắn, định bước đến bên cạnh tôi thì đã khựng lại đôi chút:
"Phải" Anh ta gật đầu nhếch môi cười.
"Tôi có thể gọi anh như thế nào đây? Dù rằng chúng ta chỉ có thể gặp nhau đêm nay thôi..." Tôi cố giữ giọng nói bình tĩnh.
"Tôi là Chính Quân"
Tôi tròn mắt, cái tên này nghe có vẻ hay và đặc biệt thật.
"Cô là... Nam Phong?" Hắn vẫn đứng đó tra vấn tôi, tôi vẫn không hiểu, cứ tưởng anh ta sẽ sớm vồ lấy tôi.
"Phải" tôi gật gật
"Là tên của cô?" Hắn nhướn mày đầy nghi hoặc, tôi mất kiên nhẫn rồi đấy, thật đáng ghét! Hẳn là hắn không phải đàn ông mà, một nữ nhân sắc nước hương trời đang ở trước mặt, vậy mà có thể tĩnh tâm được như vậy sao?
Tôi gật gật, vội đứng dậy. Chắc do trông anh ta không "nguy hiểm" như tôi nghĩ, tôi liền đi đến gần anh ta, quàng tay lên cổ nhìn với ánh mắt quyến rũ.
"Chính Quân à, liệu chàng sẽ để thiếp đợi đến bao giờ đây?"
Đột nhiên đôi môi quyến rũ ấy mấp mé một nụ cười gian xảo, tôi có chút thất kinh.
Chính Quân luồng tay xuống eo tôi ôm chặt lấy, chặt đến độ khiến tôi ngợp thở, tôi cố đẩy anh ta ra nhưng không được, cứ như keo siêu dính vậy, cằm của anh ta đặt lên vai tôi.
"Chàng..." tôi hơi khó chịu
"Im nào! Ta đã bỏ một số tiền không nhỏ để bên cạnh nàng đêm nay, chẳng lẽ nàng lại dám chống đối ta?"
Tôi cảm nhận cái giọng ồ ồ ấy vang lên từ lòng ngực rồi truyền ra thành âm thanh trên môi hắn.
"Nhưng..."
Chính Quân nới lỏng tay, đưa mắt nhìn tôi:
"Chắc hẳn nàng không biết ta?"
"Dĩ nhiên, thiếp biết chàng là Chính Quân" tôi vặn lại
Anh ta lại đưa mắt sang nơi khác bật cười, theo tôi nụ cười ấy có gì đó... không vui.
"Tùy nàng nghĩ..."
Đang mãi khó hiểu với các câu nói của anh ta hiện giờ, liệu anh ta có bị thần kinh hay không nhĩ?
Chưa kịp định thần lại, Chính Quân đang hôn tôi, một nụ hôn mãnh liệt.
Tôi chưa bao giờ hôn, nhưng tại sao cảm giác này, như tôi đã từng cảm nhận.
Tại sao một vị khách phong lưu lại có thể cuồng nhiệt với một ả kỹ nữ như tôi?
Anh ta hôn tôi rất say đắm, tôi không rõ là thế nào nhưng cảm giác này không hề giả tạo.
Tôi không hiểu được, hệt như anh ta đang hôn lấy người con gái mà anh ta yêu vậy, tôi đẩy Chính Quân ra:
"Tôi... tôi không hiểu"
"Ta nhất thời không thể giải thích cho nàng hiểu hết, chỉ muốn nàng biết là ta rất yêu nàng, sẽ không bao giờ để mất nàng thêm một lần nào nữa" anh ta nhìn tôi không chớp mắt, có vẻ như vô cùng nghiêm túc.
Anh ta điên rồi, gặp lần đầu tiên mà yêu ư? Được rồi, cứ xem như là lời tán tĩnh của nam nhân khi sắp lên giường cùng một nữ nhân đi, tôi không quan tâm nữa, nhưng ít ra người đầu tiên của tôi là một nam nhân khôi ngô, cũng không đáng thất vọng cho mấy.
"Chính Quân à!" Tôi nhìn anh ta bất lực
Được rồi, đã đến đây thì không thể bỏ chạy, tôi lập tức làm chủ tình hình ôm lấy cổ anh ta, trao lên môi anh ta một nụ hôn hệt như ban nãy anh ta dành cho tôi, đương nhiên anh ta nhiệt tình đáp lại.
Không thể ngờ được rằng đêm đầu tiên của tôi lại thuận lợi đến như vậy, tôi luôn nghĩ nó sẽ là một cơn ác mộng mãi mãi ám ảnh tôi.
Liệu tên nam nhân nào cũng cuồng nhiệt và cưng chiều tôi như Chính Quân?
Đột nhiên trong lòng tôi lại thổn thức vì hắn rồi, có lẽ nào tôi yêu hắn rồi không?
Hắn đối xử với tôi vô cùng dịu dàng, tôi không nghĩ hắn là hạn nam nhân ôn nhu như Lưu Tuấn, nhưng tại sao? Hay chỉ tại đối với nữ nhân thì như thế, chứ thá gì mà yêu thích tôi ở đây.
Chính Quân vẫn ôm trọn tôi vào lòng, cảm nhận lòng ngực ấm áp của anh ta áp vào má của tôi, tại sao bây giờ tôi chỉ ước rằng mình sẽ mãi như thế này, mãi như vậy, không muốn vào sáng mai bóng hình anh ta biến mất.
"Dù nàng không nhớ gì, nhưng nàng vẫn giữ tính cách như vậy, chỉ là mạnh mẽ hơn lúc trước" giọng nói của Chính Quân vang bên tai tôi.
"Lúc trước?" Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, tôi không thể hiểu được Chính Quân đang nói về cái gì, có khi nào lại nhầm tôi với ai?
"Ngày mai ta sẽ đưa nàng ra khỏi đây, cùng ta trở về Nam Quốc"
"Sao?" Tôi thất kinh đẩy nhẹ hắn ra, hắn nói Nam Quốc? Hắn là người Nam Quốc? Hắn điên sao? Nếu là sự thật, thì đúng là chui đầu vào hang cọp, rõ ràng Bắc Quốc vừa bị quân Nam Quốc đánh đuổi, hẳn đang rất căm thù Nam Quốc, vậy mà hắn lại dám sang tận Bắc Quốc để gặp tôi.
"Nhưng tại sao anh lại muốn đưa tôi ra khỏi đây?" Dù không biết anh ta chỉ đùa hay là sự thật.
"Nàng vốn là nương tử của ta bị thất lạc đến chốn này" Hắn vẫn trả lời điềm đạm với tôi như vậy, rồi ôm siết tôi vào lòng.
"Anh nhầm rồi, sao lại là nương tử của anh? Tôi chưa hề thành thân với ai..." Tôi cũng chẳng hơi đâu đẩy anh ta ra nữa.
"Dĩ nhiên, nàng đã mất trí nhớ... Không sao, khi về Nam Quốc, ta sẽ lập tức tìm Thái Y giỏi nhất để trị cho nàng"
"Giỏi nhất?" Tôi cười chọc ghẹo anh ta "Anh nghĩ anh là Hoàng đế sao?"
"Phải, ta là Hoàng Đế Nam Quốc"
Tôi bĩu môi, anh ta nghĩ anh ta là ai mà dám nói như vậy? Là người Nam Quốc mà dám béng mãn đến đây là đáng sợ lắm rồi, còn dám nói là Hoàng Đế Nam Quốc, vậy thì rõ là anh ta đang chán sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.