Chương 25: Đường Đua Ngựa
Nhi Nguyễn
18/09/2024
" Chuyện hôn sự của tụi nhỏ tạm thời cứ gác lại. Bây giờ Thanh Hòa mới vừa trở về. Sau này còn nhiều thời gian cho hai đứa bồi dưỡng tình cảm ".
Ông nội Dương lên tiếng nói với hai bên gia đình. Tất cả mọi người đều nhất trí với ý kiến này.
Kiều Minh Vy đến tận lúc này đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Cho đến khi sánh bước cùng Thẩm Giang ra sân nhà đằng sau, anh ta đi ở bên cạnh khẽ lên tiếng đánh thức suy nghĩ trong cô.
"Em có còn nhớ không? Hồi nhỏ em thường làm nũng với anh ở ngay dưới gốc cây này này. Lúc đó em mới chỉ có bốn tuổi. Còn anh đã mười hai tuổi rồi ".
Nghe Thẩm Giang gợi nhắc lại những kí ức hồi còn nhỏ, kì thực trong đầu cô chẳng có một chút ấn tượng nào.
Cho nên, ngoại trừ mỉm cười phụ họa ra, cô đây chính là không biết nên nói gì hết.
"Xin lỗi...nhưng mà chuyện hồi nhỏ tôi bây giờ...không nhớ được gì hết! ".
"Không sao! Chỉ cần em bây giờ trở về là tốt rồi! Ở đây...ngay cạnh anh! ".
Những chữ cuối Thẩm Giang nói rất nhỏ, giống như chỉ để một mình anh ta nghe là đủ.
Kiều Minh Vy vốn dĩ không có ấn tượng về chuyện lúc còn nhỏ xảy ra giữa hai người. Nhưng nhìn biểu hiện ra ngoài mặt của người đàn ông đối với cô có thể nói là rất tốt! Thậm chí giác quan thứ sáu của cô còn nói cho cô biết, người đàn ông này thích cô.
Chí là...
" Có phải lần trước ở phòng tranh, anh không có biết tôi? Y là...anh không hề biết tôi là Dương Thanh Hòa bị thất lạc?".
Thẩm Giang bình tĩnh trả lời.
" Phải. Lúc đó...anh không hề hay biết em chính là nhóc con năm nào. Hòa Hòa! Chúng ta có thể làm quen lại không? ".
Thẩm Giang quay sang, ánh mắt chứa đựng đầy sự yêu thích, chân thành còn có cưng chiều mà nhìn cô.
Cô nhìn anh ta, không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu coi như đồng ý.
Mặc dù bây giờ cô không có tình cảm gì với anh ta, nhưng miễn cưỡng làm bạn thì vẫn có thể.
Chỉ cần là người đủ tốt, không có toan tính hay ý muốn làm hại đến cô.
Có một điều mà cô vẫn luôn để trong lòng. Không biết có phải bản thân từng ở một kiếp trước trải qua sinh tử hay không, mà kiếp này cô rất sợ chết! Sợ cảm giác bản thân không còn được tồn tại ở trên đời này nữa!
Có thể nói cô hèn nhát, nói cô ích kỷ. Nhưng cô đơn giản là khao khát được sống!
Hôm nay Kiều Minh Vy lại đến Họa Trung Quyển. Nhưng không phải là vẽ tranh mà là học cưỡi ngựa.
Một sân cỏ rộng lớn bao la ở phía sau tòa nhà. Là nơi dành cho giới nhà giàu thường xuyên ra vào. Một nửa sân là sân tập golf. Nửa sân còn lại là sân tập đua ngựa.
Kiều Minh Vy mặc một bộ đồ thể thao phù hợp. Đầu đội một chiếc mũ nón rộng vành nửa đầu. Tóc buộc cao đuôi ngựa.
Lúc cô đến thì đã trông thấy một nhóm ba bốn người túm tụm lại một chỗ ngoài đường đua. Nhìn từ xa cô có thể nhận ra ba cô gái đứng cùng một chỗ kia chính là Hướng Lam Chi, Diệp Anh và Hoàng Đào. Còn có Lưu Hinh Nguyệt cô bạn mới quen lần trước.
Lưu Hinh Nguyệt đứng tách biệt một góc, vừa đánh mắt trông thấy cô ở bên này thì vội đi đến chỗ cô mà vẻ mặt tươi cười chào hói.
"Thanh Hòa! Cô cũng tới đây sao? Lần trước tôi còn không biết, không ngờ cô lại là thiên kim nhà họ Dương! ".
Ở buổi tiệc ra mắt hôm trước đoán chừng mấy con nhà giàu có tiếng tăm cũng đã ít nhiều biết đến thân phận của cô.
Nghe thấy tiếng nói của Lưu Hinh Nguyệt vang lên, nhóm ba người Hướng Lam Chi không muốn để ý cũng phải nhìn sang bên này. Nhưng ba cô gái đó dường như không cho Kiều Minh Vy một sắc mặt tốt.
Thậm chí Hoàng Đào còn nhìn cô từ xa mà bỉu môi về phía này.
Kiều Minh Vy cũng không để vào mắt.
Bỗng chốc tiếng ngựa chạy trên đường đua dần dồn dập về hướng này. Hoàng Đào quay ra hai mắt rực sáng, vẻ mặt thay đổi 180° tung hô hai người đàn ông đang đua ngựa.
" Nhìn kìa! Thẩm thiếu và Diệp thiếu sắp về đích rồi! Không biết ai sẽ thắng đây! Nhìn cái đà kia có vẻ như là
Thẩm thiếu ".
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía trong đường đua. Thẩm Giang mặc một chiếc áo khoác da màu đen, quần âu trắng bó sát. Đi kèm với giày da tây âu. Mái tóc vàng đã được che đi bởi một chiếc nón bảo hiểm chuyên dụng cho người đua ngựa. Nhìn tổng thể rất hợp. Anh ta cưỡi một con bạch mã ngồi trên lưng ngựa cưỡi ngựa một cách chuyên nghiệp.
Chạy đua dí sát đít Thẩm Giang là một người đàn ông dáng người cao ráo, hơi gầy. Anh ta có mái tóc đen, nón bảo hiểm đội trên đầu. Gò má cao cùng đôi mắt sâu thằm là điểm ấn tượng đầu tiên. Anh ta mặc áo phông trắng, quần âu đen, chân đi giày đen.
Lưu Hinh Nguyệt đứng ở bên cạnh thấy Kiều Minh Vy đưa ánh mắt quan sát như thể đang đánh giá người đàn ông đó. Lưu Hinh Nguyệt liền đưa tay che miệng, ghé sát tai nói nhỏ:
"Người đó có lẽ cô chưa biết. Anh ta chính là Diệp Thế Thanh- anh trai của Diệp Anh. Cũng là bạn thân của
Thẩm Giang ".
Lời Lưu Hinh Nguyệt vừa dứt cũng là lúc hai người trên đường đua đã kéo dây cương. Tiếng hai con ngựa hí lên mấy tiếng. Kết quả thấy rõ. Người thắng là Thẩm Giang.
Thẩm Giang cùng Diệp Thế Thanh cởi mũ ra, bước xuống ngựa. Diệp Thế Thanh đi tới huých nhẹ vào vai Thẩm Giang mà cười cợt.
"Aiya! Thẩm Giang, cậu đến bao giờ mới nhường cho tôi một lần thắng đây? ".
Thẩm Giang vẻ mặt không cảm xúc, nhàn nhạt nói bằng giọng nhạt nhẽo.
"Vậy thì còn xem cậu tiến bộ nhiều hay không ".
Diệp Thế Thanh không nói gì thêm. Anh ta hơi liếc mắt nhìn về phía mấy cô gái. Rồi lại hô lên một tiếng.
" Diệp Anh, em cũng đến đây sao?".
Thẩm Giang cũng theo tầm mắt nhìn về phía bên này. Nhưng ánh mắt hắn lướt qua những người khác lại chỉ dừng lại ở trên người Kiều Minh Vy.
Diệp Thế Thanh cùng Thẩm Giang tiến về chỗ mấy cô gái. Diệp Anh khuôn mặt khẽ hồng lên khi nhìn thấy Thẩm Giang. Cô ta mỉm cười đỏ mặt nhìn Thẩm Giang mà nói.
"Em đương nhiên là phải đến rồi ".
Diệp Thế Thanh nhìn em gái rồi lại theo tầm mắt Diệp Anh nhìn sang Thẩm Giang. Như nhìn ra được ý tứ trong lời nói Diệp Anh, anh ta không thế không chọc ghẹo vài câu.
" Là đến để cổ vũ anh hay là...cổ vũ cho Thẩm Giang? ".
Diệp Anh bị anh mình trêu chọc thì gò má càng đỏ hơn. Cô ta làm ra mặt thẹn thùng nhìn liếc Thẩm Giang.
Nhưng lại phát hiện căn bản Thẩm Giang không có nhìn qua đây. Ánh mắt anh lại dừng ở một hướng khác.
Ông nội Dương lên tiếng nói với hai bên gia đình. Tất cả mọi người đều nhất trí với ý kiến này.
Kiều Minh Vy đến tận lúc này đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Cho đến khi sánh bước cùng Thẩm Giang ra sân nhà đằng sau, anh ta đi ở bên cạnh khẽ lên tiếng đánh thức suy nghĩ trong cô.
"Em có còn nhớ không? Hồi nhỏ em thường làm nũng với anh ở ngay dưới gốc cây này này. Lúc đó em mới chỉ có bốn tuổi. Còn anh đã mười hai tuổi rồi ".
Nghe Thẩm Giang gợi nhắc lại những kí ức hồi còn nhỏ, kì thực trong đầu cô chẳng có một chút ấn tượng nào.
Cho nên, ngoại trừ mỉm cười phụ họa ra, cô đây chính là không biết nên nói gì hết.
"Xin lỗi...nhưng mà chuyện hồi nhỏ tôi bây giờ...không nhớ được gì hết! ".
"Không sao! Chỉ cần em bây giờ trở về là tốt rồi! Ở đây...ngay cạnh anh! ".
Những chữ cuối Thẩm Giang nói rất nhỏ, giống như chỉ để một mình anh ta nghe là đủ.
Kiều Minh Vy vốn dĩ không có ấn tượng về chuyện lúc còn nhỏ xảy ra giữa hai người. Nhưng nhìn biểu hiện ra ngoài mặt của người đàn ông đối với cô có thể nói là rất tốt! Thậm chí giác quan thứ sáu của cô còn nói cho cô biết, người đàn ông này thích cô.
Chí là...
" Có phải lần trước ở phòng tranh, anh không có biết tôi? Y là...anh không hề biết tôi là Dương Thanh Hòa bị thất lạc?".
Thẩm Giang bình tĩnh trả lời.
" Phải. Lúc đó...anh không hề hay biết em chính là nhóc con năm nào. Hòa Hòa! Chúng ta có thể làm quen lại không? ".
Thẩm Giang quay sang, ánh mắt chứa đựng đầy sự yêu thích, chân thành còn có cưng chiều mà nhìn cô.
Cô nhìn anh ta, không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu coi như đồng ý.
Mặc dù bây giờ cô không có tình cảm gì với anh ta, nhưng miễn cưỡng làm bạn thì vẫn có thể.
Chỉ cần là người đủ tốt, không có toan tính hay ý muốn làm hại đến cô.
Có một điều mà cô vẫn luôn để trong lòng. Không biết có phải bản thân từng ở một kiếp trước trải qua sinh tử hay không, mà kiếp này cô rất sợ chết! Sợ cảm giác bản thân không còn được tồn tại ở trên đời này nữa!
Có thể nói cô hèn nhát, nói cô ích kỷ. Nhưng cô đơn giản là khao khát được sống!
Hôm nay Kiều Minh Vy lại đến Họa Trung Quyển. Nhưng không phải là vẽ tranh mà là học cưỡi ngựa.
Một sân cỏ rộng lớn bao la ở phía sau tòa nhà. Là nơi dành cho giới nhà giàu thường xuyên ra vào. Một nửa sân là sân tập golf. Nửa sân còn lại là sân tập đua ngựa.
Kiều Minh Vy mặc một bộ đồ thể thao phù hợp. Đầu đội một chiếc mũ nón rộng vành nửa đầu. Tóc buộc cao đuôi ngựa.
Lúc cô đến thì đã trông thấy một nhóm ba bốn người túm tụm lại một chỗ ngoài đường đua. Nhìn từ xa cô có thể nhận ra ba cô gái đứng cùng một chỗ kia chính là Hướng Lam Chi, Diệp Anh và Hoàng Đào. Còn có Lưu Hinh Nguyệt cô bạn mới quen lần trước.
Lưu Hinh Nguyệt đứng tách biệt một góc, vừa đánh mắt trông thấy cô ở bên này thì vội đi đến chỗ cô mà vẻ mặt tươi cười chào hói.
"Thanh Hòa! Cô cũng tới đây sao? Lần trước tôi còn không biết, không ngờ cô lại là thiên kim nhà họ Dương! ".
Ở buổi tiệc ra mắt hôm trước đoán chừng mấy con nhà giàu có tiếng tăm cũng đã ít nhiều biết đến thân phận của cô.
Nghe thấy tiếng nói của Lưu Hinh Nguyệt vang lên, nhóm ba người Hướng Lam Chi không muốn để ý cũng phải nhìn sang bên này. Nhưng ba cô gái đó dường như không cho Kiều Minh Vy một sắc mặt tốt.
Thậm chí Hoàng Đào còn nhìn cô từ xa mà bỉu môi về phía này.
Kiều Minh Vy cũng không để vào mắt.
Bỗng chốc tiếng ngựa chạy trên đường đua dần dồn dập về hướng này. Hoàng Đào quay ra hai mắt rực sáng, vẻ mặt thay đổi 180° tung hô hai người đàn ông đang đua ngựa.
" Nhìn kìa! Thẩm thiếu và Diệp thiếu sắp về đích rồi! Không biết ai sẽ thắng đây! Nhìn cái đà kia có vẻ như là
Thẩm thiếu ".
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía trong đường đua. Thẩm Giang mặc một chiếc áo khoác da màu đen, quần âu trắng bó sát. Đi kèm với giày da tây âu. Mái tóc vàng đã được che đi bởi một chiếc nón bảo hiểm chuyên dụng cho người đua ngựa. Nhìn tổng thể rất hợp. Anh ta cưỡi một con bạch mã ngồi trên lưng ngựa cưỡi ngựa một cách chuyên nghiệp.
Chạy đua dí sát đít Thẩm Giang là một người đàn ông dáng người cao ráo, hơi gầy. Anh ta có mái tóc đen, nón bảo hiểm đội trên đầu. Gò má cao cùng đôi mắt sâu thằm là điểm ấn tượng đầu tiên. Anh ta mặc áo phông trắng, quần âu đen, chân đi giày đen.
Lưu Hinh Nguyệt đứng ở bên cạnh thấy Kiều Minh Vy đưa ánh mắt quan sát như thể đang đánh giá người đàn ông đó. Lưu Hinh Nguyệt liền đưa tay che miệng, ghé sát tai nói nhỏ:
"Người đó có lẽ cô chưa biết. Anh ta chính là Diệp Thế Thanh- anh trai của Diệp Anh. Cũng là bạn thân của
Thẩm Giang ".
Lời Lưu Hinh Nguyệt vừa dứt cũng là lúc hai người trên đường đua đã kéo dây cương. Tiếng hai con ngựa hí lên mấy tiếng. Kết quả thấy rõ. Người thắng là Thẩm Giang.
Thẩm Giang cùng Diệp Thế Thanh cởi mũ ra, bước xuống ngựa. Diệp Thế Thanh đi tới huých nhẹ vào vai Thẩm Giang mà cười cợt.
"Aiya! Thẩm Giang, cậu đến bao giờ mới nhường cho tôi một lần thắng đây? ".
Thẩm Giang vẻ mặt không cảm xúc, nhàn nhạt nói bằng giọng nhạt nhẽo.
"Vậy thì còn xem cậu tiến bộ nhiều hay không ".
Diệp Thế Thanh không nói gì thêm. Anh ta hơi liếc mắt nhìn về phía mấy cô gái. Rồi lại hô lên một tiếng.
" Diệp Anh, em cũng đến đây sao?".
Thẩm Giang cũng theo tầm mắt nhìn về phía bên này. Nhưng ánh mắt hắn lướt qua những người khác lại chỉ dừng lại ở trên người Kiều Minh Vy.
Diệp Thế Thanh cùng Thẩm Giang tiến về chỗ mấy cô gái. Diệp Anh khuôn mặt khẽ hồng lên khi nhìn thấy Thẩm Giang. Cô ta mỉm cười đỏ mặt nhìn Thẩm Giang mà nói.
"Em đương nhiên là phải đến rồi ".
Diệp Thế Thanh nhìn em gái rồi lại theo tầm mắt Diệp Anh nhìn sang Thẩm Giang. Như nhìn ra được ý tứ trong lời nói Diệp Anh, anh ta không thế không chọc ghẹo vài câu.
" Là đến để cổ vũ anh hay là...cổ vũ cho Thẩm Giang? ".
Diệp Anh bị anh mình trêu chọc thì gò má càng đỏ hơn. Cô ta làm ra mặt thẹn thùng nhìn liếc Thẩm Giang.
Nhưng lại phát hiện căn bản Thẩm Giang không có nhìn qua đây. Ánh mắt anh lại dừng ở một hướng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.