Chương 16: Ai thú công chúa?
Bắc Duy
25/05/2021
Huyên náo một trận cuối cùng cũng yên tĩnh lại, tối nay toàn bộ hoàng thành đặc biệt im lặng, liền ngay cả những người ngày thường phải làm việc đến tối muộn nay cũng nghỉ sớm.
Bên trong Thất hoàng tử phủ, đèn đuốc đã tắt, bất luận là hạ nhân hay chủ nhân đều sớm nhập miên, toàn bộ hoàng tử phủ lẳng lặng trong bóng đếm ngủ say. Ánh trăng toả sáng khắp thiên không, lén lút theo khe hở cửa sổ lẻn vào trong phòng ngủ của Thất hoàng tử, cười trộm nhìn hết thảy trong phòng.
Theo ánh trăng có thể thấy được phòng ngủ có chút hỗn độn, y phục nữ tử phân tán, từ bàn đến nhuyễn tháp, rãi rác trên mặt đất đến bên giường.
Bên giường hai đôi giày nằm vất vưởng, một đôi giày nam, một đôi hài thêu của nữ tử. Trên giày còn có một cái yếm đỏ vướng phải, thật là tu nhân, nơi này tựa hồ vừa trải qua một hồi đại chiến kịch liệt.
Đáng tiếc, mành giường thật dày che khuất hết thảy, thấy không rõ tình huống bên trong, thật sự rất đáng tiếc!
"Meo meo~ meo meo~ meo meo~" Ngoài cửa sổ truyền đến ba tiếng mèo kêu rất nhỏ, thanh âm vang vọng giữa đêm khuya yên tĩnh.
Cách Ca mạnh mẽ mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Tình tỷ tỷ ngủ say bên người, nhẹ nhàng xốc chăn lên, vén mành giường, thắp sáng chúc đăng.
Nhìn cái yếm trên giày của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cách Ca nhanh chóng đỏ bừng, tựa hồ nhớ tới cái gì, sắc mặt càng xấu hổ. Ngượng ngùng nhặt lên đặt trên ghế, sau lưu loát mang giày vào, cầm chúc quang ánh sáng leo lét, khinh thủ khinh cước rời phòng.
Trong đình viện, Cách Ca đem chúc đăng đặt trên thạch bàn, chúc đăng bên ngoài có một tầng chụp đèn, không phải lo lắng sẽ bị gió đêm thổi tắt.
Cách Ca xoa thắt lưng, hoạt động vài cái, đêm nay xương sống thắt lưng thực đau, lần sau nhất định không cùng Tình tỷ tỷ ngủ nữa.
Trăm ngàn đừng hiểu lầm, Cách Ca sở dĩ xương sống thắt lưng đau đó là vì đêm nay nhảy thoát y kịch liệt mà thôi, cũng không có làm ra chuyện gì.
Trong bóng đêm, một hắc y nhân xuất hiện, cung kính đưa ra mảnh giấy, sau đó thối lui đến một bên chờ.
Cách Ca tiếp nhận tờ giấy, nhìn thoáng qua, ánh mắt cả kinh, một lát liền khôi phục bình tĩnh, chúc quang trên bàn bị gió đột nhiên xuất hiện làm lắc lư không ngừng, lúc sáng lúc tối, cuối cùng phụt tắt.
Trầm mặc nửa ngày, hít sâu một hơi, Cách Ca trầm giọng nói: "Cơ sở ngầm ở Dưỡng Tâm Điện cùng Ngự thư phòng rút về hết đi."
"Vâng! Kia, thập thất hào có rút về hay không?" Hắc y nhân cúi đầu nói.
"Không cần!" Cách Ca nói, vung tay lên, hắc y nhân liền rời đi.
Dưới ánh trăng, Cách Ca mặt không chút thay đổi nhìn hướng hoàng cung trong bóng đêm, siết chặt tờ giấy trong tay phải.
"Ngươi đây là cảnh cáo ta? Hay là thử ta?" Trong lòng một trận lạnh lẽo.
Lén lút vén lên mành giường, chuẩn bị nằm trở về, kết quả đối diện ánh mắt sáng ngời của Tình tỷ tỷ.
"Muộn như vậy, điện hạ đi nơi nào?" Tình tỷ tỷ đem Cách Ca vẻ mặt xấu hổ kéo lên giường, ôn nhu hỏi, chính là trên mặt tươi cười tổng làm cho Cách Ca cảm thấy có vấn đề.
"Không đi đâu, nga, vừa rồi ra ngoài ta bắt gặp con mèo Tiểu Hoa của Hoa nhi đang cùng một con mèo hoang làm Chu Công chi lễ, ta lo lắng Tiểu Hoa bị lừa đi mất, liền trấn thủ ở đó, nhân tiện chỉ đạo chúng nó tư thế nào tốt." Cách Ca vắt óc nói, càng nói càng hăng, xem ra chính mình rất có thiên phú kể chuyện xưa a.
"Lần sau đi ra ngoài nhớ mặc áo khoác vào, bằng không sẽ sinh bệnh." Tình tỷ tỷ nắm bàn tay lạnh như băng của Cách Ca, thập phần đau lòng, xốc chăn lên đem Cách Ca kéo vào.
"Đã biết, Tình tỷ tỷ!" Cách Ca xoay người, đưa lưng về phía Tình tỷ tỷ nhẹ nhàng nói.
Tình tỷ tỷ nhận thấy được đêm nay Cách Ca khác thường, nhìn bóng lưng của nàng, chậm rãi nói: "Hắn là phụ thân ngươi."
Thân thể Cách Ca run nhẹ, trí nhớ giống như trở về rất nhiều năm trước. Người kia chưa từng ôm qua nàng, cũng chưa từng đối nàng cười. Rất ít khi lưu lại nơi mẫu phi, cũng chưa bao giờ bồi nàng ăn cơm, chỉ có đêm ba mươi hằng năm, các phi tần hoàng tử công chúa mới tề tựu cùng một chỗ dùng bữa, Cách Ca mới có cảm giác một nhà đoàn tụ. Thậm chí số lần phụ tử bọn họ gặp mặt so ra còn ít hơn số lần bị Dung mama giáo huấn, làm cho Cách Ca không có được nửa điểm tình cảm phụ tử.
Vĩnh viễn sẽ không quên ngày đó, Cách Ca trước giờ chưa từng khóc qua, chạy đến trước mặt Hoàng thượng quỳ xuống đất đau khổ cầu xin, quỳ cả đêm, cũng khóc cả đêm, đổi lấy cũng chỉ là bóng dáng lạnh lùng của hắn. Sau ngày đó, cẩn thận có thể thấy được Thất hoàng tử tựa hồ bất đồng.
"Phụ thân của ta đã sớm chết!" Cách Ca trầm mặc nửa ngày nói, chính là trong thanh âm mang theo một tia hận ý.
Tình tỷ tỷ thấy thế cũng không nhắc lại, từ phía sau ôm chặt lấy Cách Ca.
Trong bóng đêm, một giọt nước mắt rơi xuống.
Hoàng cung, trong một đình viện tinh xảo ở Đông uyển, Thanh Vũ hữu khí vô lực ghé vào trên lang can, nhìn chằm chằm cá chép trong ao ngẩn người.
Thanh Vũ thời điểm 15 tuổi là có thể xuất cung lập phủ, nhưng là Hoàng thượng phi thường sủng ái nàng, hơn nữa Hoa phi nương nương thập phần không tha, vì thế Hoàng thượng liền đem tốt nhất cung điện, tốt nhất đình viện trong Đông uyển thưởng cho nàng, việc này làm cho Thái tử nghiến răng nghiến lợi đã lâu.
Trưởng công chúa nguyên bản luôn vui vẻ, hôm nay không biết làm sao, không ngừng nhặt lên hòn đá ném vào trong ao, một bên tức giận nói thầm: "Tiểu thất đáng ghét, tiểu thất thối tha, cho ngươi không đến tìm ta, cho ngươi không đến tìm ta, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi~"
Đáng thương tiểu cá chép, thí điên thí điên bơi tới, còn tưởng rằng hôm nay có thể ăn đến đồ ăn ngon tiểu chủ nhân uy cho, không thể tưởng được đột nhiên bị tai hoạ bất ngờ, bóng ma trong lòng không biết đến khi nào mới có thể giải trừ. . Truyện Trinh Thám
"Hoàng tỷ là đang nói ta sao?"
Đang lúc Thanh Vũ tập trung tinh thần ném tiểu cá chép, bên tai liền truyền tới một tiếng ngả ngớn.
Thanh Vũ quay đầu, một gương mặt cười hì hì đột nhiên xuất hiện trước mắt, doạ nàng nhảy dựng, thân thể lui về phía sau từng bước, va vào lang can đá, hướng về phía sau ngã xuống, Cách Ca nhanh tay lẹ mắt ôm lấy thắt lưng Thanh Vũ, nhẹ nhàng dùng sức, Thanh Vũ liền oa ở trong lòng Cách Ca, hai người ôm nhau thành một khối.
Thật lâu sau, Thanh Vũ sắc mặt đỏ bừng đẩy ra Cách Ca, xoay người đưa lưng về phía Cách Ca, khuôn mặt nhỏ nhắn e thẹn thật là đáng yêu.
Không biết vì cái gì, trong nháy mắt ôm lấy Thanh Vũ vừa rồi, Cách Ca đột nhiên cảm thấy tâm run rẩy nhè nhẹ. Hơn nữa vừa rồi lúc ôm lấy Thanh Vũ, có loại cảm giác rất kỳ quái dâng lên trong lòng, loại cảm giác này giống như khi ôm lấy nàng ấy, thực khó tả...
Cách Ca không dám nghĩ xuống nữa, nàng là tỷ tỷ của ta, cùng cha khác mẹ thân tỷ tỷ, là ta nghĩ nhiều, nhất định là do tối hôm qua ngủ không tốt, suy nghĩ nhiều. Cách Ca ở trong lòng không ngừng tìm rất nhiều cớ, mới làm cho trái tim đập loạn yên tĩnh lại.
Thanh Vũ chờ trên mặt đỏ ửng biến mất, xoay người liền thấy tiểu thất không ngừng nói thầm, vẻ mặt thất kinh, trong lòng đột nhiên đau đớn, yên lặng lại xoay người đưa lưng về phía Cách Ca.
"Tiểu thất, ngươi sẽ thú cái kia Tam công chúa sao?" Thanh Vũ nhìn chằm chằm tiểu cá chép trong ao thật lâu sau, đột nhiên quay đầu nhìn Cách Ca hỏi.
Cách Ca nhìn ánh mắt nóng bỏng của Thanh Vũ, ma xui quỷ khiến lắc đầu: "Sẽ không~"
Nghe được chính mình muốn đáp án, Thanh Vũ nở nụ cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, kia tươi cười làm cho Cách Ca trong nháy mắt thất thần.
"Tiểu thất ngươi phải nhớ kỹ, ngươi còn nhỏ, có chút địa phương còn không có phát dục hảo, tạm thời không vội cưới vợ sinh con, biết không?" Thanh Vũ nhìn Cách Ca chằm chằm, khẩn thiết nói.
Cách Ca kinh ngạc nhìn Thanh Vũ, có chút theo không kịp, này đây là trưởng thành sớm sao.
Trong trường đình, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngồi trước thạch bàn ân ái dùng điểm tâm mỹ vị, bên cạnh các vị hoàng tử cung kính đứng.
Cách Ca được một tiểu thái giám dẫn đường vội vàng chạy tới, tự giác đứng ở vị trí cuối cùng.
"Nếu mọi người đã đến đủ, vậy chính bản thân các ngươi quyết định ai sẽ thú Tam công chúa đi." Hoàng thượng ngừng lại, uy nghiêm nhìn sáu cái hoàng tử trước mặt.
Phía dưới sáu vị hoàng tử cúi đầu không dám nói lời nào, nhất là Thái tử, hắn là lão đại, tỷ lệ thú Tam công chúa lớn nhất, này không phải muốn mạng của hắn sao? Không được, tuyệt đối không thể cưới.
Thái tử điện hạ thấy nửa ngày không có ai lên tiếng, quyết định chủ động một chút, nếu bị động sẽ có nguy cơ bị chọn rất lớn, vì vậy đứng ra nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần gần đây chú tâm học tập trị quốc chi sách, nghiên cứu chính trị tứ quốc, tạm thời vô tâm với nhi nữ tình trường. Nếu cưới công chúa, sợ sẽ vắng vẻ nàng, cô phụ hảo ý, nhi thần thực sự không muốn thương tổn nàng, thỉnh phụ hoàng cân nhắc."
Ngươi muội, lão tứ cùng lão ngũ trong lòng thầm phỉ nhổ, ngươi mà vô tâm nhi nữ tình trường, ta phi, nữ nhân trong Đông cung ngươi đều hưởng qua, còn dám nói như vậy, không biết xấu hổ.
Hoàng thượng nghe xong gật gật đầu, ánh mắt từ trên người lão đại chuyển qua lão tam, Thái tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tam hoàng tử vốn không nghĩ nói chuyện, bị Hoàng thượng nhìn như vậy, chỉ có thể kiên trì nói: "Nhi thần thân thể không khoẻ, không thể thú công chúa, thỉnh phụ hoàng thứ lỗi."
Lão tam, nói thẳng ngươi thích nam nhân đi, còn tìm cớ. Các hoàng tử liếc mắt nhìn hắn, nhất tề trong lòng dựng thẳng ngón giữa.
Hoàng thượng nghe xong không có phản ứng gì, ánh mắt chuyển qua lão tứ, chính là Hoàng hậu bên cạnh lại hơi nhíu mày.
Tứ hoàng tử thấy thế nhanh miệng nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, đạo sĩ nói nhi thần cùng ngũ đệ năm nay gặp hạn, tai bay vạ gió, không thích hợp đón dâu, vạn nhất hại Tam công chúa, chẳng phải là phá hủy Tần Tấn liên hôn, là tội lớn, thỉnh phụ hoàng thứ lỗi."
Nhân tài! Cách Ca thầm nghĩ trong lòng.
Hoàng thượng nhíu mày, ánh mắt chuyển tới trên người Lục hoàng tử.
Lão ngũ thấy thế âm thầm cao hứng, vụng trộm cùng lão tứ đập tay chúc mừng, không hổ là hảo huynh đệ.
Lục hoàng tử hai tay trong tay áo gắt gao nắm thành quyền, cúi đầu chậm rãi nói: "Nhi thần lòng có tương ứng, mong phụ hoàng thành toàn."
"Tiểu thất, liền còn lại một mình ngươi." Hoàng thượng nhìn Lục hoàng tử thật sâu, dời ánh mắt, nhìn về phía Cách Ca.
Năm vị hoàng tử cũng nhất tề nhìn về phía tiểu thất, trong ánh mắt bao hàm chờ mong.
Cách Ca cúi đầu, trầm mặc nửa ngày, mới nhẹ giọng nhược nhược nói: "Nhi thần còn nhỏ, còn không có dài hảo, thú không được công chúa."
Phốc~~~
Hoàng hậu bị sặc phun điểm tâm trong miệng ra, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu thất, nói không ra lời.
- ---****----
Bên trong Thất hoàng tử phủ, đèn đuốc đã tắt, bất luận là hạ nhân hay chủ nhân đều sớm nhập miên, toàn bộ hoàng tử phủ lẳng lặng trong bóng đếm ngủ say. Ánh trăng toả sáng khắp thiên không, lén lút theo khe hở cửa sổ lẻn vào trong phòng ngủ của Thất hoàng tử, cười trộm nhìn hết thảy trong phòng.
Theo ánh trăng có thể thấy được phòng ngủ có chút hỗn độn, y phục nữ tử phân tán, từ bàn đến nhuyễn tháp, rãi rác trên mặt đất đến bên giường.
Bên giường hai đôi giày nằm vất vưởng, một đôi giày nam, một đôi hài thêu của nữ tử. Trên giày còn có một cái yếm đỏ vướng phải, thật là tu nhân, nơi này tựa hồ vừa trải qua một hồi đại chiến kịch liệt.
Đáng tiếc, mành giường thật dày che khuất hết thảy, thấy không rõ tình huống bên trong, thật sự rất đáng tiếc!
"Meo meo~ meo meo~ meo meo~" Ngoài cửa sổ truyền đến ba tiếng mèo kêu rất nhỏ, thanh âm vang vọng giữa đêm khuya yên tĩnh.
Cách Ca mạnh mẽ mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Tình tỷ tỷ ngủ say bên người, nhẹ nhàng xốc chăn lên, vén mành giường, thắp sáng chúc đăng.
Nhìn cái yếm trên giày của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cách Ca nhanh chóng đỏ bừng, tựa hồ nhớ tới cái gì, sắc mặt càng xấu hổ. Ngượng ngùng nhặt lên đặt trên ghế, sau lưu loát mang giày vào, cầm chúc quang ánh sáng leo lét, khinh thủ khinh cước rời phòng.
Trong đình viện, Cách Ca đem chúc đăng đặt trên thạch bàn, chúc đăng bên ngoài có một tầng chụp đèn, không phải lo lắng sẽ bị gió đêm thổi tắt.
Cách Ca xoa thắt lưng, hoạt động vài cái, đêm nay xương sống thắt lưng thực đau, lần sau nhất định không cùng Tình tỷ tỷ ngủ nữa.
Trăm ngàn đừng hiểu lầm, Cách Ca sở dĩ xương sống thắt lưng đau đó là vì đêm nay nhảy thoát y kịch liệt mà thôi, cũng không có làm ra chuyện gì.
Trong bóng đêm, một hắc y nhân xuất hiện, cung kính đưa ra mảnh giấy, sau đó thối lui đến một bên chờ.
Cách Ca tiếp nhận tờ giấy, nhìn thoáng qua, ánh mắt cả kinh, một lát liền khôi phục bình tĩnh, chúc quang trên bàn bị gió đột nhiên xuất hiện làm lắc lư không ngừng, lúc sáng lúc tối, cuối cùng phụt tắt.
Trầm mặc nửa ngày, hít sâu một hơi, Cách Ca trầm giọng nói: "Cơ sở ngầm ở Dưỡng Tâm Điện cùng Ngự thư phòng rút về hết đi."
"Vâng! Kia, thập thất hào có rút về hay không?" Hắc y nhân cúi đầu nói.
"Không cần!" Cách Ca nói, vung tay lên, hắc y nhân liền rời đi.
Dưới ánh trăng, Cách Ca mặt không chút thay đổi nhìn hướng hoàng cung trong bóng đêm, siết chặt tờ giấy trong tay phải.
"Ngươi đây là cảnh cáo ta? Hay là thử ta?" Trong lòng một trận lạnh lẽo.
Lén lút vén lên mành giường, chuẩn bị nằm trở về, kết quả đối diện ánh mắt sáng ngời của Tình tỷ tỷ.
"Muộn như vậy, điện hạ đi nơi nào?" Tình tỷ tỷ đem Cách Ca vẻ mặt xấu hổ kéo lên giường, ôn nhu hỏi, chính là trên mặt tươi cười tổng làm cho Cách Ca cảm thấy có vấn đề.
"Không đi đâu, nga, vừa rồi ra ngoài ta bắt gặp con mèo Tiểu Hoa của Hoa nhi đang cùng một con mèo hoang làm Chu Công chi lễ, ta lo lắng Tiểu Hoa bị lừa đi mất, liền trấn thủ ở đó, nhân tiện chỉ đạo chúng nó tư thế nào tốt." Cách Ca vắt óc nói, càng nói càng hăng, xem ra chính mình rất có thiên phú kể chuyện xưa a.
"Lần sau đi ra ngoài nhớ mặc áo khoác vào, bằng không sẽ sinh bệnh." Tình tỷ tỷ nắm bàn tay lạnh như băng của Cách Ca, thập phần đau lòng, xốc chăn lên đem Cách Ca kéo vào.
"Đã biết, Tình tỷ tỷ!" Cách Ca xoay người, đưa lưng về phía Tình tỷ tỷ nhẹ nhàng nói.
Tình tỷ tỷ nhận thấy được đêm nay Cách Ca khác thường, nhìn bóng lưng của nàng, chậm rãi nói: "Hắn là phụ thân ngươi."
Thân thể Cách Ca run nhẹ, trí nhớ giống như trở về rất nhiều năm trước. Người kia chưa từng ôm qua nàng, cũng chưa từng đối nàng cười. Rất ít khi lưu lại nơi mẫu phi, cũng chưa bao giờ bồi nàng ăn cơm, chỉ có đêm ba mươi hằng năm, các phi tần hoàng tử công chúa mới tề tựu cùng một chỗ dùng bữa, Cách Ca mới có cảm giác một nhà đoàn tụ. Thậm chí số lần phụ tử bọn họ gặp mặt so ra còn ít hơn số lần bị Dung mama giáo huấn, làm cho Cách Ca không có được nửa điểm tình cảm phụ tử.
Vĩnh viễn sẽ không quên ngày đó, Cách Ca trước giờ chưa từng khóc qua, chạy đến trước mặt Hoàng thượng quỳ xuống đất đau khổ cầu xin, quỳ cả đêm, cũng khóc cả đêm, đổi lấy cũng chỉ là bóng dáng lạnh lùng của hắn. Sau ngày đó, cẩn thận có thể thấy được Thất hoàng tử tựa hồ bất đồng.
"Phụ thân của ta đã sớm chết!" Cách Ca trầm mặc nửa ngày nói, chính là trong thanh âm mang theo một tia hận ý.
Tình tỷ tỷ thấy thế cũng không nhắc lại, từ phía sau ôm chặt lấy Cách Ca.
Trong bóng đêm, một giọt nước mắt rơi xuống.
Hoàng cung, trong một đình viện tinh xảo ở Đông uyển, Thanh Vũ hữu khí vô lực ghé vào trên lang can, nhìn chằm chằm cá chép trong ao ngẩn người.
Thanh Vũ thời điểm 15 tuổi là có thể xuất cung lập phủ, nhưng là Hoàng thượng phi thường sủng ái nàng, hơn nữa Hoa phi nương nương thập phần không tha, vì thế Hoàng thượng liền đem tốt nhất cung điện, tốt nhất đình viện trong Đông uyển thưởng cho nàng, việc này làm cho Thái tử nghiến răng nghiến lợi đã lâu.
Trưởng công chúa nguyên bản luôn vui vẻ, hôm nay không biết làm sao, không ngừng nhặt lên hòn đá ném vào trong ao, một bên tức giận nói thầm: "Tiểu thất đáng ghét, tiểu thất thối tha, cho ngươi không đến tìm ta, cho ngươi không đến tìm ta, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi~"
Đáng thương tiểu cá chép, thí điên thí điên bơi tới, còn tưởng rằng hôm nay có thể ăn đến đồ ăn ngon tiểu chủ nhân uy cho, không thể tưởng được đột nhiên bị tai hoạ bất ngờ, bóng ma trong lòng không biết đến khi nào mới có thể giải trừ. . Truyện Trinh Thám
"Hoàng tỷ là đang nói ta sao?"
Đang lúc Thanh Vũ tập trung tinh thần ném tiểu cá chép, bên tai liền truyền tới một tiếng ngả ngớn.
Thanh Vũ quay đầu, một gương mặt cười hì hì đột nhiên xuất hiện trước mắt, doạ nàng nhảy dựng, thân thể lui về phía sau từng bước, va vào lang can đá, hướng về phía sau ngã xuống, Cách Ca nhanh tay lẹ mắt ôm lấy thắt lưng Thanh Vũ, nhẹ nhàng dùng sức, Thanh Vũ liền oa ở trong lòng Cách Ca, hai người ôm nhau thành một khối.
Thật lâu sau, Thanh Vũ sắc mặt đỏ bừng đẩy ra Cách Ca, xoay người đưa lưng về phía Cách Ca, khuôn mặt nhỏ nhắn e thẹn thật là đáng yêu.
Không biết vì cái gì, trong nháy mắt ôm lấy Thanh Vũ vừa rồi, Cách Ca đột nhiên cảm thấy tâm run rẩy nhè nhẹ. Hơn nữa vừa rồi lúc ôm lấy Thanh Vũ, có loại cảm giác rất kỳ quái dâng lên trong lòng, loại cảm giác này giống như khi ôm lấy nàng ấy, thực khó tả...
Cách Ca không dám nghĩ xuống nữa, nàng là tỷ tỷ của ta, cùng cha khác mẹ thân tỷ tỷ, là ta nghĩ nhiều, nhất định là do tối hôm qua ngủ không tốt, suy nghĩ nhiều. Cách Ca ở trong lòng không ngừng tìm rất nhiều cớ, mới làm cho trái tim đập loạn yên tĩnh lại.
Thanh Vũ chờ trên mặt đỏ ửng biến mất, xoay người liền thấy tiểu thất không ngừng nói thầm, vẻ mặt thất kinh, trong lòng đột nhiên đau đớn, yên lặng lại xoay người đưa lưng về phía Cách Ca.
"Tiểu thất, ngươi sẽ thú cái kia Tam công chúa sao?" Thanh Vũ nhìn chằm chằm tiểu cá chép trong ao thật lâu sau, đột nhiên quay đầu nhìn Cách Ca hỏi.
Cách Ca nhìn ánh mắt nóng bỏng của Thanh Vũ, ma xui quỷ khiến lắc đầu: "Sẽ không~"
Nghe được chính mình muốn đáp án, Thanh Vũ nở nụ cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, kia tươi cười làm cho Cách Ca trong nháy mắt thất thần.
"Tiểu thất ngươi phải nhớ kỹ, ngươi còn nhỏ, có chút địa phương còn không có phát dục hảo, tạm thời không vội cưới vợ sinh con, biết không?" Thanh Vũ nhìn Cách Ca chằm chằm, khẩn thiết nói.
Cách Ca kinh ngạc nhìn Thanh Vũ, có chút theo không kịp, này đây là trưởng thành sớm sao.
Trong trường đình, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngồi trước thạch bàn ân ái dùng điểm tâm mỹ vị, bên cạnh các vị hoàng tử cung kính đứng.
Cách Ca được một tiểu thái giám dẫn đường vội vàng chạy tới, tự giác đứng ở vị trí cuối cùng.
"Nếu mọi người đã đến đủ, vậy chính bản thân các ngươi quyết định ai sẽ thú Tam công chúa đi." Hoàng thượng ngừng lại, uy nghiêm nhìn sáu cái hoàng tử trước mặt.
Phía dưới sáu vị hoàng tử cúi đầu không dám nói lời nào, nhất là Thái tử, hắn là lão đại, tỷ lệ thú Tam công chúa lớn nhất, này không phải muốn mạng của hắn sao? Không được, tuyệt đối không thể cưới.
Thái tử điện hạ thấy nửa ngày không có ai lên tiếng, quyết định chủ động một chút, nếu bị động sẽ có nguy cơ bị chọn rất lớn, vì vậy đứng ra nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần gần đây chú tâm học tập trị quốc chi sách, nghiên cứu chính trị tứ quốc, tạm thời vô tâm với nhi nữ tình trường. Nếu cưới công chúa, sợ sẽ vắng vẻ nàng, cô phụ hảo ý, nhi thần thực sự không muốn thương tổn nàng, thỉnh phụ hoàng cân nhắc."
Ngươi muội, lão tứ cùng lão ngũ trong lòng thầm phỉ nhổ, ngươi mà vô tâm nhi nữ tình trường, ta phi, nữ nhân trong Đông cung ngươi đều hưởng qua, còn dám nói như vậy, không biết xấu hổ.
Hoàng thượng nghe xong gật gật đầu, ánh mắt từ trên người lão đại chuyển qua lão tam, Thái tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tam hoàng tử vốn không nghĩ nói chuyện, bị Hoàng thượng nhìn như vậy, chỉ có thể kiên trì nói: "Nhi thần thân thể không khoẻ, không thể thú công chúa, thỉnh phụ hoàng thứ lỗi."
Lão tam, nói thẳng ngươi thích nam nhân đi, còn tìm cớ. Các hoàng tử liếc mắt nhìn hắn, nhất tề trong lòng dựng thẳng ngón giữa.
Hoàng thượng nghe xong không có phản ứng gì, ánh mắt chuyển qua lão tứ, chính là Hoàng hậu bên cạnh lại hơi nhíu mày.
Tứ hoàng tử thấy thế nhanh miệng nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, đạo sĩ nói nhi thần cùng ngũ đệ năm nay gặp hạn, tai bay vạ gió, không thích hợp đón dâu, vạn nhất hại Tam công chúa, chẳng phải là phá hủy Tần Tấn liên hôn, là tội lớn, thỉnh phụ hoàng thứ lỗi."
Nhân tài! Cách Ca thầm nghĩ trong lòng.
Hoàng thượng nhíu mày, ánh mắt chuyển tới trên người Lục hoàng tử.
Lão ngũ thấy thế âm thầm cao hứng, vụng trộm cùng lão tứ đập tay chúc mừng, không hổ là hảo huynh đệ.
Lục hoàng tử hai tay trong tay áo gắt gao nắm thành quyền, cúi đầu chậm rãi nói: "Nhi thần lòng có tương ứng, mong phụ hoàng thành toàn."
"Tiểu thất, liền còn lại một mình ngươi." Hoàng thượng nhìn Lục hoàng tử thật sâu, dời ánh mắt, nhìn về phía Cách Ca.
Năm vị hoàng tử cũng nhất tề nhìn về phía tiểu thất, trong ánh mắt bao hàm chờ mong.
Cách Ca cúi đầu, trầm mặc nửa ngày, mới nhẹ giọng nhược nhược nói: "Nhi thần còn nhỏ, còn không có dài hảo, thú không được công chúa."
Phốc~~~
Hoàng hậu bị sặc phun điểm tâm trong miệng ra, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu thất, nói không ra lời.
- ---****----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.