Chương 11
Thiên Hạ Vô Bệnh
20/07/2013
Lúc thiếu gia quát lớn câu này, ta suy đi nghĩ lại mấy
lần, cuối cùng rút ra kết luận là, ta nhớ không lầm, ta không phải họ Thôi( Cái
này là họ của bà đầu bếp trong phủ, mời xem lại chương 4). Nếu ta không phải họ
Thôi, vậy chuyện thiếu gia có cơm ăn hay không không phải do ta quản. Nếu thiếu
gia có cơm ăn hay không không phải do ta quản, vậy hắn có chết đói cũng chẳng
quan hệ gì đến ta, cũng giống như hắn và Mao chủ tịch: chẳng có nửa cọng lông
quan hệ.
Nhưng bây giờ ta không thể làm như vậy. Bây giờ ta chỉ là một nha hoàn, là một nha hoàn lý trí và thiện lương, ta rất độ lượng, thật sự rất độ lượng. Sau vài phút tự thôi miên chính mình, ta ngơ ngác nhìn chằm chằm bụng thiếu gia, lại nhìn bụng của mình......
“Thiếu gia,” Ta mở miệng, ngữ điệu chậm chạp,“Thật ra......”
Thiếu gia khẽ nhướn đôi mày anh tuấn, làm ra bộ dáng chờ ta giải thích,“Hả?”
“Thật ra......” Ta ngốc ngốc cười cười,“Nô tỳ cũng đói bụng.”
Con ngươi đen láy của thiếu gia sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt hẹp dài nheo lại nguy hiểm,“Ngươi nói cái gì?”
Ta tiếp tục thành thật meo meo mỉm cười,“Thật ra nô tỳ cũng đói bụng.”
Thiếu gia hơi hơi cúi thân mình tới gần mặt của ta, giọng nói trầm thấp không rõ vui hay giận,“Ngươi...... Cũng đói bụng?”
Ta chớp mắt mấy cái thành khẩn trả lời:“Nô tỳ chưa ăn sáng, chưa ăn cơm trưa, cơm chiều cũng chưa ăn.”
Môi mỏng xinh đẹp của thiếu gia khẽ nhếch lên một độ cong khó có thể nhận ra, ánh mắt lộ vẻ cười, ngữ khí đột nhiên nhẹ nhàng hẳn,“Thật là cái ngốc tử, vậy còn thất thần ở đó làm gì, còn không mau đi theo ta.”
Ta đã quen với những hành vi “Giây đầu tiên dông tố đầy trời, giây tiếp theo cầu vồng bảy sắc” của hắn. Ta nhìn bóng dáng hắn phóng khoáng xoay người đột nhiên ác ý nổi lên suy đoán, không phải hắn mới vừa cùng Khả Nhẫm tình ý triền miên sao? Sao lại trở về nhanh như vậy, hay là hắn “Dục tốc bất thành”,“Lòng có dư mà lực không đủ”? Ai nha, nếu sự thật đúng là như vậy thì hắn thật đáng thương, ta thật sự đồng tình với hắn a, đứa trẻ này rất có sắc thái bi kịch.
Nhưng mà, vừa rồi lúc hắn tới gần ta, trên người vẫn như cũ chỉ có hương tùng thoang thoảng, hơn nữa hắn cũng không thay quần áo. Ách, có lẽ, hay nguyên nhân là do hắn có một chút nhân tố trong quá khứ không thể quên khiến hắn khẩn cấp phanh lại?
Nói tóm lại, mặc kệ hắn thuộc trường hợp nào, chuyện hắn cố tình gây sự vừa rồi có thể thông cảm .
Thiếu gia, ta hiểu mà, thật đó, ta rất hiểu. Xem, ta thấu hiểu lòng người biết bao.
Ta mờ mịt đi theo hắn vào phòng, mờ mịt nhìn hắn ngồi còn ta đứng, mờ mịt ngửi từng đợt hương thơm thức ăn thổi qua, mờ mịt hé ra khuôn mặt ngây dại khác hẳn với nội tâm, mờ mịt nghe hắn nhẹ nhàng khác lạ nói:“A Lam, ngươi cũng ngồi đi.”
Cuối cùng, ta mờ mịt nhìn tay hắn đảo qua vô số món ăn cả hương cả sắc đều hoàn mỹ, chỉ vào một chén “Lông trắng lơ lửng giữa nước trong” nhìn ta nói:“Trưa nay ngươi ăn cái này.”
Ta nghĩ vẻ mặt của ta bây giờ nhất định là ngây người.
Hắn lại nhướng đôi mắt phượng, mỉm cười bổ sung một câu,“Đúng rồi, đây là nhân thịt heo.”
Ta nhìn cái chén tuy rằng nước trong nhưng hương bánh trẻo tỏa ra rất thơm kia mà ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy răng cấm đau nhức một trận......
Thật ra ta rất thích ăn bánh trẻo, mặc kệ là kiếp trước - tuy là bây giờ ta đã không còn nhớ rõ lắm về nó - hay là kiếp này, ta đối với mấy thứ trắng trắng tròn tròn đó rất là nhiệt tình rất là yêu thương. Cho dù sau khi ta bị bóng ma tâm lý đè lên khiến ta rời xa nó, làm cách nào ta cũng không chán ghét nó được. Mà nhớ lại lần đó......
(Bánh trẻo hay còn gọi là sủi cảo)
Cười giả, cười khổ, cười gượng, nhớ lại, nhớ lại kỉ niệm thật đẹp a.
Ngược dòng thời gian đến năm ta bảy tuổi. Khi đó đúng vào thời điểm cuối năm, trong cung ngoài cung đều rất náo nhiệt. Ta vùi vào thiên đường nhỏ bé của mình ở trong cung cả ngày ngủ rất thích ý, không có hứng thú đi xem người khác náo nhiệt, cũng không có bất kỳ cảm giác hưng phấn với mấy ngày Tết này. Ta vẫn luôn là người không quan trọng, mà ta thích cái hoàn toàn không quan trọng này.
Ngày ba mươi tết năm đó, ta đã sớm đi ngủ. Lúc mơ mơ màng màng thì có người nhẹ nhàng gọi tên ta, ta lại mơ mơ màng màng tỉnh, mê mang nhìn thiếu niên tuấn tú trắng nõn trước mặt,“A?”
Thiếu niên tuấn tú, cũng chính biểu ca hơn ta bốn tuổi mà ta vừa nhận thức không lâu, Vũ Văn Duệ, nhẹ nhàng nhìn ta cười cười nói:“A Lam, muội còn chưa ăn bánh trẻo, sao lại đi ngủ rồi?”
Ta dụi dụi mắt, hàm hồ nói: “Phụ nữ xấu nấu không ngon, không ăn.” Thật ra là các nàng cơ bản không có nấu.
“Nha đầu ngốc.” Vũ Văn Duệ cởi áo khoác lông hồ trắng như tuyết trên người xuống bọc lấy ta, thoáng chốc một mùi thơm ngát vây quanh người. Lúc ta bị hắn ôm lấy, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ, đứa bé trai cổ đại xinh đẹp này dùng cái gì để tắm rửa vậy......
Vũ Văn Duệ ôm ta đến bên cạnh bàn ngồi xuống, dùng cái trán cọ cọ mặt của ta, sủng nịch nói: “Xem muội ngủ đến mặt cũng nóng rồi kìa.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, chỉ chỉ hộp thức ăn chén bảo trên bàn,“Đại biểu ca, đây là gì?”
Vũ Văn Duệ quyệt nhẹ cái mũi của ta,“Biết muội chưa ăn, ta cố tình mang theo từ trong phủ đến đây.”
Hắn mở hộp thức ăn, mang hai chén bánh trẻo ra, đẩy chén nhiều hơn đến trước mặt ta,“Đây, ăn đi.”
“Biểu ca thật tốt.” Ta chân thành nói. Cúi đầu nhìn chén bánh trẻo đang tỏa hơi nóng kia, đột nhiên duỗi tay đem nó đẩy về phía hắn, lắc đầu nói:“Nhiều quá.”
Vũ Văn Duệ nhướng môi, con ngươi có ý cười chuyển động,“Vậy à, ban đầu ta còn sợ mang không đủ cho muội ăn.” Hắn đem chén nhỏ kia đưa cho ta,“Vậy muội ăn chén này đi.”
Ta hướng hắn ngại ngùng cười,“Vâng.”
Ta ăn rất rất chậm, bởi vì ta có ý đồ khác, ăn bánh trẻo chỉ chú ý một chút, phần nhiều là chú ý đến Vũ Văn Duệ ở bên cạnh nhã nhặn ăn bánh trẻo.
Không cần nghi ngờ, các ngươi đoán không sai, vừa rồi ta đẩy chén bánh trẻo kia lại cho hắn nguyên nhân thật ra là vì ta tinh mắt phát hiện trong đó có mấy cái bánh trẻo đặc biệt to lớn bất thường. Theo nhiều năm kinh nghiệm cho thấy, mấy cái bánh trẻo kia tuyệt đối là “khác loại” với đồng loại của chúng - nhân đồng xu. Trong lòng ta có chút chờ mong, chờ mong đến lúc hắn cắn cái đồng xu kia, sau đó phát ra một tiếng “Rốp” thanh thúy. Ta nhìn hắn chầm chậm nhai nuốt rồi đột nhiên sắc mặt cứng lại. Cố gắng khắc chế tâm tình nhảy nhót của mình, ta cứng nhắc hỏi: “Đại biểu ca?”
Vũ Văn Duệ nhìn ta nhã nhặn cười cười, sau đó tao nhã hé mở môi mỏng nhổ đồng xu ra,“Xem ra năm nay ta rất may mắn rồi.”
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú dường như không có chuyện gì xảy ra của hắn, trong lòng hơi hơi mất mát, a, vì sao...... Ta cúi đầu cho cái bánh trẻo vào miệng, mơ hồ nói:“Gặp vận may, A Lam cũng muốn gặp vận may.”
Sau đó, ta đột nhiên nghe được một tiếng “rốp”......
Vũ Văn Duệ kinh ngạc,“A Lam, mau nhổ ra.”
Ta nghe lời phun cái gì đó trong miệng ra, sau đó nhìn máu loãng mơ hồ hòa lẫn với đồng xu cùng răng cấm mà đờ đẫn ngây ngốc dị thường cộng thêm khóc không ra nước mắt, a, chuyện này là vì sao?!.
Vũ Văn Duệ vội vàng lấy cái khăn tay hắn mang theo bên người ra giúp ta lau đi một miệng tràn đầy máu tươi, đột nhiên “A” một tiếng nói với ta: “A Lam, ta quên mất, hai chén bánh trẻo này đều có đồng xu may mắn.”
Ánh mắt luôn dại ra của ta cuối cùng cũng rưng rưng nước mắt...... Ta thề ta không nhìn lầm, ta thề ta thật sự thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ nhẹ nhàng tươi cười của hắn chợt lóe lên một tia ác liệt......
Ta nhìn khóe mắt dài, cong cong lên của hắn đột nhiên nghĩ đến một loại động vật - hồ ly. Ta lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tao nhã lịch sự không thay đổi kia của hắn, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu.
Phúc hắc phải nên sớm bóp chết từ trong nôi! Đáng tiếc...... Ta phát hiện ra hắn quá trễ!
“A Lam?”
Ta lấy lại tinh thần, đối diện với khuôn mặt tuấn tú có chút âm trầm của thiếu gia. Hắn nheo nheo mắt phượng,“Như thế nào, không hài lòng?”
Ta cúi đầu chớp mắt,“Thiếu gia, nô tỳ không ăn bánh trẻo.”
Ta đã thề đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng không bao giờ ăn lại bánh trẻo. Ta không nói giỡn đâu! Răng cấm của ta vừa nhìn thấy chúng nó liền đau đớn!!!!!
Ngón tay thon dài của thiếu gia gõ gõ mặt bàn, khó có được lúc không làm khó ta,“Vậy được rồi, Tử Lăng, lấy thêm chén cơm lại đây.” Hắn liếc ta một cái sắc lẻm,“Ăn no vào, buổi chiều đến thư phòng hầu hạ ta.”
Thiếu gia vừa mới nói xong ta liền nhạy cảm nhận ra một tia nhìn lạnh như băng lợi hại phóng lại đây, sau đó một chén cơm tẻ thơm ngào ngạt xuất hiện ngay trước mặt ta. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tử Lăng tràn ngập ý cười, tròng mắt ẩn ẩn ánh sáng lạnh chuyển động, “A Lam, ăn đi.”
Ta nhận lấy chén ngơ ngác nhìn nàng nói cảm ơn, cúi đầu liền và một miệng đầy cơm. Ưm, bị nàng nhìn, răng cấm của ta càng đau......
Ta vẫn như bình thường nhai nuốt chậm chạp, khẩu vị vô cùng tốt ăn uống xong xuôi, lúc ngẩng đầu, thiếu gia đang dựa lưng vào ghế nheo mắt nhìn ta. Ta buông chén đũa,“Ưm, no rồi,”
Hắn nhẹ nhàng cười ra tiếng, mắt phượng hiện lên một tia gian ác,“Hôm nay ta xem như được mở mắt, chưa bao giờ gặp qua người nào ăn khỏe như vậy.”
Ta rất tự nhiên ngăn chặn đòn công kích trong câu nói của hắn, khóe môi nặn ra nụ cười khô khan,“Ăn ngon.”
Mắt phượng của thiếu gia như trước mỉm cười, vẻ mặt bí hiểm. Tử Lăng bên cạnh nhìn ta nãy giờ, chán ghét liếc một cái. Ta không thèm để ý. Bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi dạ dày của mình.
Ngón tay thon dài của thiếu gia gõ gõ mặt bàn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài,“Theo ta.”
Ta an phận đi theo, không để ý đến ánh mắt lạnh như băng phía sau lần nữa đánh úp lại.
Xung quanh chúng ta luôn luôn có nhiều kẻ địch như vậy. Có lúc chúng ta có thể nhận ra rất rõ ràng nhưng cũng có lúc bọn họ ẩn thân rất kỹ. Cũng rất nhiều lúc, kẻ địch lớn nhất của chúng ta, lại là chính bản thân chúng ta.
Thư phòng của thiếu gia không lớn nhưng rất lịch sự, tao nhã, sạch sẽ. Bên trái là một cái bàn làm bằng gỗ đàn, phía trên có sách vở cùng thư tín được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ. Bên cạnh là một chiếc đinh hương hình kỳ lân đang tỏa ra làn khói nhẹ, di chuyển trong phòng mang lại một mùi hương thanh đạm nhàn nhạt. Cách bàn học không xa là một giá sách dài, liếc mắt một cái chỉ cảm thấy toàn sách là sách. Phía bên phải có một cái bàn nhỏ cùng hai cái ghế dựa, góc còn lại thiết kế một cánh cửa nhỏ dùng rèm gấm màu xanh che lại, chắc phía bên trong là chỗ nghỉ ngơi. Thiếu gia đến bàn học rồi ngồi xuống, tiện tay cầm lấy chén trà sứ men xanh ở bên cạnh thưởng thức,“Ngốc tử, còn đứng thất thần ở đó làm gì?”
Ta vẻ mặt mê mang,“Thiếu gia, ta?”
Thiếu gia rút một tờ giấy trắng bên trong ống tranh ra, lại cầm lấy cây bút lông sói tốt nhất trên giá, mắt phượng nửa hé, trầm thấp nói:“Mài mực!.”
Ta nghe vậy liền đi lên phía trước, nhìn chằm chằm nghiên mực cùng thỏi mực hồi lâu, sau đó cầm lấy thỏi mực bắt đầu mài mài. Bản thân chưa mài mực bao giờ không có nghĩa là chưa thấy qua người khác mài. Bắt chước giỏi cũng là một sở trường đặc biệt.
Thiếu gia liếc ta một cái, môi mỏng hơi hơi nhướng lên. Tầm mắt hắn dừng trên tờ giấy trắng, nhìn một hồi lâu mới chấm mực bắt đầu viết.
Ta chăm chú choáng váng nhìn mực nước loan ra, bắt đầu mê mang. Sao ta cảm thấy mình thật giống một nha hoàn, giúp người thay quần áo, đến thư phòng hầu hạ. Nhưng mà đây rõ ràng không giống như ta tưởng tượng. Ta phải giống như Trạm Lam đáng yêu, mỗi ngày trốn ở đằng sau nghe trộm bí mật của người khác, trong người có vô số độc dược cùng giải dược, trong tay là một nắm lớn mứt hoa quả cùng hạt dưa, sống tự tại lại tiêu dao. Sau đó gặp Thiệu Thập Tam lợi hại, tính tình lại tốt, cuối cùng thuận theo tự nhiên trở thành một đoạn thần tiên quyến lữ......
(Trạm Lam là nhân vật chính trong truyện Quái nha đầu)
“Bộp!” Ta che cái trán đột nhiên bị tập kích “Ai da” một tiếng, khó hiểu nhìn thiếu gia. Khốn kiếp, ngươi làm gì vậy.
Thiếu gia nguy hiểm nheo nheo mắt, chậm rãi nói:“Ngươi thật là có bản lĩnh, mài mực cũng có thể thất thần.”
Dựa theo phản ứng của người bình thường, phải là “Quá khen, quá khen, đâu có đâu có” châm chọc đánh trả, nhưng dựa theo phản ứng của ta chỉ có thể là nhíu mày, tiếp tục nghi hoặc nhìn hắn, tỏ vẻ bản thân rất vô tri, rất mê mang.
Trong mắt thiếu gia hiện lên một tia bất đắc dĩ, đột nhiên thú vị vị nhìn ta nói:“Ngươi biết chữ không?”
Ta gật gật đầu,“Biết.”
Thiếu gia nhướng đôi mày đẹp,“A? Ngươi đã từng đi học?”
Ta lại lắc đầu,“Không.” “Quan tài nhà bên cạnh dạy.” Ta bổ sung.
Thiếu gia sửng sốt một chút,“Quan tài......? Quan...... Tú tài?”
Ta kỳ quái nhìn hắn,“Thiếu gia cũng biết quan tài tiên sinh? Người khác đều gọi hắn như vậy.”
Thiếu gia trầm giọng nói:“Họ gì không lấy lại lấy họ quan......dạy ai không dạy lại dạy một kẻ ngốc...... Thật sự là xứng đáng.”
Ta chớp chớp mắt, quan Thái Phó, lần này thật xin lỗi ông.
“Ngươi biết viết chữ không?” Thiếu gia lại hỏi.
Ta không chút do dự gật gật đầu.
Thiếu gia nhướng môi, cười yếu ớt đem một cây bút lông đưa cho ta,“Tốt lắm, viết vài chữ cho ta xem.”
Ta nhận bút, giương mắt chống lại con ngươi đen láy chớp động của thiếu gia,“Thiếu gia, thật muốn ta viết?”
Thiếu gia kéo ta đến bên cạnh, thản nhiên nói:“Viết.”
...... Được rồi, viết thì viết. Vì thế, ta điều chỉnh tư thế rất tiêu chuẩn cầm lấy bút lông, lại lấy tư thế rất tiêu chuẩn hạ xuống bút.
Sau đó, sau đó......
Khi nét bút đầu tiên hạ xuống, thiếu gia nheo mắt lại.
Khi nét bút thứ hai hạ xuống, thiếu gia giật giật khóe mắt.
Khi nét bút thứ ba hạ xuống, thiếu gia thực thất bại nhắm mắt lại.
“Ngừng.” Giọng nói của thiếu gia có chút cảm giác phức tạp.
Ta ngoan ngoãn bỏ bút xuống,“Thiếu gia?”
Thiếu gia vươn tay chỉ vào mấy chữ ta viết, khuôn mặt tuấn mỹ có chút biến thành màu đen,“Vậy mà ngươi nói biết?”
Ta rất vô tội,“Thiếu gia.”
“Hả?”
“Nô tỳ biết viết chữ.”
“Rồi sao?”
“Nô tỳ viết chữ không được đẹp.”
Thiếu gia dừng một chút,“Ý của ngươi là bổn thiếu gia hiểu sai ý ngươi rồi?”
Ta phối hợp cúi đầu nói:“Thiếu gia nói phải.”
“Vậy ngươi nói xem, ngươi viết chữ gì?”
Ta theo ngón tay trắng nõn của thiếu gia nhìn đám mực đen kia,“Ách, Mạnh?”
“Ngươi xác định nó không phải là ‘Lam’?” Thiếu gia trêu chọc nói.
Ta tiếp tục phối hợp nói:“Thiếu gia nói cái gì thì chính là cái đấy.”
Môi mỏng của thiếu gia nhếch lên cười khẽ, dời bước đến phía sau ta, tay to cầm lấy tay ta, trầm ổn viết lên giấy ba chữ xinh đẹp. Hắn kề sát vào tai ta thấp giọng mở miệng, hơi thở ấm áp mang đến một trận run sợ.
“A Lam, nhớ kỹ, đây là tên của ta, Mạnh Thiểu Giác".
Nhưng bây giờ ta không thể làm như vậy. Bây giờ ta chỉ là một nha hoàn, là một nha hoàn lý trí và thiện lương, ta rất độ lượng, thật sự rất độ lượng. Sau vài phút tự thôi miên chính mình, ta ngơ ngác nhìn chằm chằm bụng thiếu gia, lại nhìn bụng của mình......
“Thiếu gia,” Ta mở miệng, ngữ điệu chậm chạp,“Thật ra......”
Thiếu gia khẽ nhướn đôi mày anh tuấn, làm ra bộ dáng chờ ta giải thích,“Hả?”
“Thật ra......” Ta ngốc ngốc cười cười,“Nô tỳ cũng đói bụng.”
Con ngươi đen láy của thiếu gia sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt hẹp dài nheo lại nguy hiểm,“Ngươi nói cái gì?”
Ta tiếp tục thành thật meo meo mỉm cười,“Thật ra nô tỳ cũng đói bụng.”
Thiếu gia hơi hơi cúi thân mình tới gần mặt của ta, giọng nói trầm thấp không rõ vui hay giận,“Ngươi...... Cũng đói bụng?”
Ta chớp mắt mấy cái thành khẩn trả lời:“Nô tỳ chưa ăn sáng, chưa ăn cơm trưa, cơm chiều cũng chưa ăn.”
Môi mỏng xinh đẹp của thiếu gia khẽ nhếch lên một độ cong khó có thể nhận ra, ánh mắt lộ vẻ cười, ngữ khí đột nhiên nhẹ nhàng hẳn,“Thật là cái ngốc tử, vậy còn thất thần ở đó làm gì, còn không mau đi theo ta.”
Ta đã quen với những hành vi “Giây đầu tiên dông tố đầy trời, giây tiếp theo cầu vồng bảy sắc” của hắn. Ta nhìn bóng dáng hắn phóng khoáng xoay người đột nhiên ác ý nổi lên suy đoán, không phải hắn mới vừa cùng Khả Nhẫm tình ý triền miên sao? Sao lại trở về nhanh như vậy, hay là hắn “Dục tốc bất thành”,“Lòng có dư mà lực không đủ”? Ai nha, nếu sự thật đúng là như vậy thì hắn thật đáng thương, ta thật sự đồng tình với hắn a, đứa trẻ này rất có sắc thái bi kịch.
Nhưng mà, vừa rồi lúc hắn tới gần ta, trên người vẫn như cũ chỉ có hương tùng thoang thoảng, hơn nữa hắn cũng không thay quần áo. Ách, có lẽ, hay nguyên nhân là do hắn có một chút nhân tố trong quá khứ không thể quên khiến hắn khẩn cấp phanh lại?
Nói tóm lại, mặc kệ hắn thuộc trường hợp nào, chuyện hắn cố tình gây sự vừa rồi có thể thông cảm .
Thiếu gia, ta hiểu mà, thật đó, ta rất hiểu. Xem, ta thấu hiểu lòng người biết bao.
Ta mờ mịt đi theo hắn vào phòng, mờ mịt nhìn hắn ngồi còn ta đứng, mờ mịt ngửi từng đợt hương thơm thức ăn thổi qua, mờ mịt hé ra khuôn mặt ngây dại khác hẳn với nội tâm, mờ mịt nghe hắn nhẹ nhàng khác lạ nói:“A Lam, ngươi cũng ngồi đi.”
Cuối cùng, ta mờ mịt nhìn tay hắn đảo qua vô số món ăn cả hương cả sắc đều hoàn mỹ, chỉ vào một chén “Lông trắng lơ lửng giữa nước trong” nhìn ta nói:“Trưa nay ngươi ăn cái này.”
Ta nghĩ vẻ mặt của ta bây giờ nhất định là ngây người.
Hắn lại nhướng đôi mắt phượng, mỉm cười bổ sung một câu,“Đúng rồi, đây là nhân thịt heo.”
Ta nhìn cái chén tuy rằng nước trong nhưng hương bánh trẻo tỏa ra rất thơm kia mà ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy răng cấm đau nhức một trận......
Thật ra ta rất thích ăn bánh trẻo, mặc kệ là kiếp trước - tuy là bây giờ ta đã không còn nhớ rõ lắm về nó - hay là kiếp này, ta đối với mấy thứ trắng trắng tròn tròn đó rất là nhiệt tình rất là yêu thương. Cho dù sau khi ta bị bóng ma tâm lý đè lên khiến ta rời xa nó, làm cách nào ta cũng không chán ghét nó được. Mà nhớ lại lần đó......
(Bánh trẻo hay còn gọi là sủi cảo)
Cười giả, cười khổ, cười gượng, nhớ lại, nhớ lại kỉ niệm thật đẹp a.
Ngược dòng thời gian đến năm ta bảy tuổi. Khi đó đúng vào thời điểm cuối năm, trong cung ngoài cung đều rất náo nhiệt. Ta vùi vào thiên đường nhỏ bé của mình ở trong cung cả ngày ngủ rất thích ý, không có hứng thú đi xem người khác náo nhiệt, cũng không có bất kỳ cảm giác hưng phấn với mấy ngày Tết này. Ta vẫn luôn là người không quan trọng, mà ta thích cái hoàn toàn không quan trọng này.
Ngày ba mươi tết năm đó, ta đã sớm đi ngủ. Lúc mơ mơ màng màng thì có người nhẹ nhàng gọi tên ta, ta lại mơ mơ màng màng tỉnh, mê mang nhìn thiếu niên tuấn tú trắng nõn trước mặt,“A?”
Thiếu niên tuấn tú, cũng chính biểu ca hơn ta bốn tuổi mà ta vừa nhận thức không lâu, Vũ Văn Duệ, nhẹ nhàng nhìn ta cười cười nói:“A Lam, muội còn chưa ăn bánh trẻo, sao lại đi ngủ rồi?”
Ta dụi dụi mắt, hàm hồ nói: “Phụ nữ xấu nấu không ngon, không ăn.” Thật ra là các nàng cơ bản không có nấu.
“Nha đầu ngốc.” Vũ Văn Duệ cởi áo khoác lông hồ trắng như tuyết trên người xuống bọc lấy ta, thoáng chốc một mùi thơm ngát vây quanh người. Lúc ta bị hắn ôm lấy, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ, đứa bé trai cổ đại xinh đẹp này dùng cái gì để tắm rửa vậy......
Vũ Văn Duệ ôm ta đến bên cạnh bàn ngồi xuống, dùng cái trán cọ cọ mặt của ta, sủng nịch nói: “Xem muội ngủ đến mặt cũng nóng rồi kìa.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, chỉ chỉ hộp thức ăn chén bảo trên bàn,“Đại biểu ca, đây là gì?”
Vũ Văn Duệ quyệt nhẹ cái mũi của ta,“Biết muội chưa ăn, ta cố tình mang theo từ trong phủ đến đây.”
Hắn mở hộp thức ăn, mang hai chén bánh trẻo ra, đẩy chén nhiều hơn đến trước mặt ta,“Đây, ăn đi.”
“Biểu ca thật tốt.” Ta chân thành nói. Cúi đầu nhìn chén bánh trẻo đang tỏa hơi nóng kia, đột nhiên duỗi tay đem nó đẩy về phía hắn, lắc đầu nói:“Nhiều quá.”
Vũ Văn Duệ nhướng môi, con ngươi có ý cười chuyển động,“Vậy à, ban đầu ta còn sợ mang không đủ cho muội ăn.” Hắn đem chén nhỏ kia đưa cho ta,“Vậy muội ăn chén này đi.”
Ta hướng hắn ngại ngùng cười,“Vâng.”
Ta ăn rất rất chậm, bởi vì ta có ý đồ khác, ăn bánh trẻo chỉ chú ý một chút, phần nhiều là chú ý đến Vũ Văn Duệ ở bên cạnh nhã nhặn ăn bánh trẻo.
Không cần nghi ngờ, các ngươi đoán không sai, vừa rồi ta đẩy chén bánh trẻo kia lại cho hắn nguyên nhân thật ra là vì ta tinh mắt phát hiện trong đó có mấy cái bánh trẻo đặc biệt to lớn bất thường. Theo nhiều năm kinh nghiệm cho thấy, mấy cái bánh trẻo kia tuyệt đối là “khác loại” với đồng loại của chúng - nhân đồng xu. Trong lòng ta có chút chờ mong, chờ mong đến lúc hắn cắn cái đồng xu kia, sau đó phát ra một tiếng “Rốp” thanh thúy. Ta nhìn hắn chầm chậm nhai nuốt rồi đột nhiên sắc mặt cứng lại. Cố gắng khắc chế tâm tình nhảy nhót của mình, ta cứng nhắc hỏi: “Đại biểu ca?”
Vũ Văn Duệ nhìn ta nhã nhặn cười cười, sau đó tao nhã hé mở môi mỏng nhổ đồng xu ra,“Xem ra năm nay ta rất may mắn rồi.”
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú dường như không có chuyện gì xảy ra của hắn, trong lòng hơi hơi mất mát, a, vì sao...... Ta cúi đầu cho cái bánh trẻo vào miệng, mơ hồ nói:“Gặp vận may, A Lam cũng muốn gặp vận may.”
Sau đó, ta đột nhiên nghe được một tiếng “rốp”......
Vũ Văn Duệ kinh ngạc,“A Lam, mau nhổ ra.”
Ta nghe lời phun cái gì đó trong miệng ra, sau đó nhìn máu loãng mơ hồ hòa lẫn với đồng xu cùng răng cấm mà đờ đẫn ngây ngốc dị thường cộng thêm khóc không ra nước mắt, a, chuyện này là vì sao?!.
Vũ Văn Duệ vội vàng lấy cái khăn tay hắn mang theo bên người ra giúp ta lau đi một miệng tràn đầy máu tươi, đột nhiên “A” một tiếng nói với ta: “A Lam, ta quên mất, hai chén bánh trẻo này đều có đồng xu may mắn.”
Ánh mắt luôn dại ra của ta cuối cùng cũng rưng rưng nước mắt...... Ta thề ta không nhìn lầm, ta thề ta thật sự thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ nhẹ nhàng tươi cười của hắn chợt lóe lên một tia ác liệt......
Ta nhìn khóe mắt dài, cong cong lên của hắn đột nhiên nghĩ đến một loại động vật - hồ ly. Ta lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tao nhã lịch sự không thay đổi kia của hắn, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu.
Phúc hắc phải nên sớm bóp chết từ trong nôi! Đáng tiếc...... Ta phát hiện ra hắn quá trễ!
“A Lam?”
Ta lấy lại tinh thần, đối diện với khuôn mặt tuấn tú có chút âm trầm của thiếu gia. Hắn nheo nheo mắt phượng,“Như thế nào, không hài lòng?”
Ta cúi đầu chớp mắt,“Thiếu gia, nô tỳ không ăn bánh trẻo.”
Ta đã thề đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng không bao giờ ăn lại bánh trẻo. Ta không nói giỡn đâu! Răng cấm của ta vừa nhìn thấy chúng nó liền đau đớn!!!!!
Ngón tay thon dài của thiếu gia gõ gõ mặt bàn, khó có được lúc không làm khó ta,“Vậy được rồi, Tử Lăng, lấy thêm chén cơm lại đây.” Hắn liếc ta một cái sắc lẻm,“Ăn no vào, buổi chiều đến thư phòng hầu hạ ta.”
Thiếu gia vừa mới nói xong ta liền nhạy cảm nhận ra một tia nhìn lạnh như băng lợi hại phóng lại đây, sau đó một chén cơm tẻ thơm ngào ngạt xuất hiện ngay trước mặt ta. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tử Lăng tràn ngập ý cười, tròng mắt ẩn ẩn ánh sáng lạnh chuyển động, “A Lam, ăn đi.”
Ta nhận lấy chén ngơ ngác nhìn nàng nói cảm ơn, cúi đầu liền và một miệng đầy cơm. Ưm, bị nàng nhìn, răng cấm của ta càng đau......
Ta vẫn như bình thường nhai nuốt chậm chạp, khẩu vị vô cùng tốt ăn uống xong xuôi, lúc ngẩng đầu, thiếu gia đang dựa lưng vào ghế nheo mắt nhìn ta. Ta buông chén đũa,“Ưm, no rồi,”
Hắn nhẹ nhàng cười ra tiếng, mắt phượng hiện lên một tia gian ác,“Hôm nay ta xem như được mở mắt, chưa bao giờ gặp qua người nào ăn khỏe như vậy.”
Ta rất tự nhiên ngăn chặn đòn công kích trong câu nói của hắn, khóe môi nặn ra nụ cười khô khan,“Ăn ngon.”
Mắt phượng của thiếu gia như trước mỉm cười, vẻ mặt bí hiểm. Tử Lăng bên cạnh nhìn ta nãy giờ, chán ghét liếc một cái. Ta không thèm để ý. Bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi dạ dày của mình.
Ngón tay thon dài của thiếu gia gõ gõ mặt bàn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài,“Theo ta.”
Ta an phận đi theo, không để ý đến ánh mắt lạnh như băng phía sau lần nữa đánh úp lại.
Xung quanh chúng ta luôn luôn có nhiều kẻ địch như vậy. Có lúc chúng ta có thể nhận ra rất rõ ràng nhưng cũng có lúc bọn họ ẩn thân rất kỹ. Cũng rất nhiều lúc, kẻ địch lớn nhất của chúng ta, lại là chính bản thân chúng ta.
Thư phòng của thiếu gia không lớn nhưng rất lịch sự, tao nhã, sạch sẽ. Bên trái là một cái bàn làm bằng gỗ đàn, phía trên có sách vở cùng thư tín được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ. Bên cạnh là một chiếc đinh hương hình kỳ lân đang tỏa ra làn khói nhẹ, di chuyển trong phòng mang lại một mùi hương thanh đạm nhàn nhạt. Cách bàn học không xa là một giá sách dài, liếc mắt một cái chỉ cảm thấy toàn sách là sách. Phía bên phải có một cái bàn nhỏ cùng hai cái ghế dựa, góc còn lại thiết kế một cánh cửa nhỏ dùng rèm gấm màu xanh che lại, chắc phía bên trong là chỗ nghỉ ngơi. Thiếu gia đến bàn học rồi ngồi xuống, tiện tay cầm lấy chén trà sứ men xanh ở bên cạnh thưởng thức,“Ngốc tử, còn đứng thất thần ở đó làm gì?”
Ta vẻ mặt mê mang,“Thiếu gia, ta?”
Thiếu gia rút một tờ giấy trắng bên trong ống tranh ra, lại cầm lấy cây bút lông sói tốt nhất trên giá, mắt phượng nửa hé, trầm thấp nói:“Mài mực!.”
Ta nghe vậy liền đi lên phía trước, nhìn chằm chằm nghiên mực cùng thỏi mực hồi lâu, sau đó cầm lấy thỏi mực bắt đầu mài mài. Bản thân chưa mài mực bao giờ không có nghĩa là chưa thấy qua người khác mài. Bắt chước giỏi cũng là một sở trường đặc biệt.
Thiếu gia liếc ta một cái, môi mỏng hơi hơi nhướng lên. Tầm mắt hắn dừng trên tờ giấy trắng, nhìn một hồi lâu mới chấm mực bắt đầu viết.
Ta chăm chú choáng váng nhìn mực nước loan ra, bắt đầu mê mang. Sao ta cảm thấy mình thật giống một nha hoàn, giúp người thay quần áo, đến thư phòng hầu hạ. Nhưng mà đây rõ ràng không giống như ta tưởng tượng. Ta phải giống như Trạm Lam đáng yêu, mỗi ngày trốn ở đằng sau nghe trộm bí mật của người khác, trong người có vô số độc dược cùng giải dược, trong tay là một nắm lớn mứt hoa quả cùng hạt dưa, sống tự tại lại tiêu dao. Sau đó gặp Thiệu Thập Tam lợi hại, tính tình lại tốt, cuối cùng thuận theo tự nhiên trở thành một đoạn thần tiên quyến lữ......
(Trạm Lam là nhân vật chính trong truyện Quái nha đầu)
“Bộp!” Ta che cái trán đột nhiên bị tập kích “Ai da” một tiếng, khó hiểu nhìn thiếu gia. Khốn kiếp, ngươi làm gì vậy.
Thiếu gia nguy hiểm nheo nheo mắt, chậm rãi nói:“Ngươi thật là có bản lĩnh, mài mực cũng có thể thất thần.”
Dựa theo phản ứng của người bình thường, phải là “Quá khen, quá khen, đâu có đâu có” châm chọc đánh trả, nhưng dựa theo phản ứng của ta chỉ có thể là nhíu mày, tiếp tục nghi hoặc nhìn hắn, tỏ vẻ bản thân rất vô tri, rất mê mang.
Trong mắt thiếu gia hiện lên một tia bất đắc dĩ, đột nhiên thú vị vị nhìn ta nói:“Ngươi biết chữ không?”
Ta gật gật đầu,“Biết.”
Thiếu gia nhướng đôi mày đẹp,“A? Ngươi đã từng đi học?”
Ta lại lắc đầu,“Không.” “Quan tài nhà bên cạnh dạy.” Ta bổ sung.
Thiếu gia sửng sốt một chút,“Quan tài......? Quan...... Tú tài?”
Ta kỳ quái nhìn hắn,“Thiếu gia cũng biết quan tài tiên sinh? Người khác đều gọi hắn như vậy.”
Thiếu gia trầm giọng nói:“Họ gì không lấy lại lấy họ quan......dạy ai không dạy lại dạy một kẻ ngốc...... Thật sự là xứng đáng.”
Ta chớp chớp mắt, quan Thái Phó, lần này thật xin lỗi ông.
“Ngươi biết viết chữ không?” Thiếu gia lại hỏi.
Ta không chút do dự gật gật đầu.
Thiếu gia nhướng môi, cười yếu ớt đem một cây bút lông đưa cho ta,“Tốt lắm, viết vài chữ cho ta xem.”
Ta nhận bút, giương mắt chống lại con ngươi đen láy chớp động của thiếu gia,“Thiếu gia, thật muốn ta viết?”
Thiếu gia kéo ta đến bên cạnh, thản nhiên nói:“Viết.”
...... Được rồi, viết thì viết. Vì thế, ta điều chỉnh tư thế rất tiêu chuẩn cầm lấy bút lông, lại lấy tư thế rất tiêu chuẩn hạ xuống bút.
Sau đó, sau đó......
Khi nét bút đầu tiên hạ xuống, thiếu gia nheo mắt lại.
Khi nét bút thứ hai hạ xuống, thiếu gia giật giật khóe mắt.
Khi nét bút thứ ba hạ xuống, thiếu gia thực thất bại nhắm mắt lại.
“Ngừng.” Giọng nói của thiếu gia có chút cảm giác phức tạp.
Ta ngoan ngoãn bỏ bút xuống,“Thiếu gia?”
Thiếu gia vươn tay chỉ vào mấy chữ ta viết, khuôn mặt tuấn mỹ có chút biến thành màu đen,“Vậy mà ngươi nói biết?”
Ta rất vô tội,“Thiếu gia.”
“Hả?”
“Nô tỳ biết viết chữ.”
“Rồi sao?”
“Nô tỳ viết chữ không được đẹp.”
Thiếu gia dừng một chút,“Ý của ngươi là bổn thiếu gia hiểu sai ý ngươi rồi?”
Ta phối hợp cúi đầu nói:“Thiếu gia nói phải.”
“Vậy ngươi nói xem, ngươi viết chữ gì?”
Ta theo ngón tay trắng nõn của thiếu gia nhìn đám mực đen kia,“Ách, Mạnh?”
“Ngươi xác định nó không phải là ‘Lam’?” Thiếu gia trêu chọc nói.
Ta tiếp tục phối hợp nói:“Thiếu gia nói cái gì thì chính là cái đấy.”
Môi mỏng của thiếu gia nhếch lên cười khẽ, dời bước đến phía sau ta, tay to cầm lấy tay ta, trầm ổn viết lên giấy ba chữ xinh đẹp. Hắn kề sát vào tai ta thấp giọng mở miệng, hơi thở ấm áp mang đến một trận run sợ.
“A Lam, nhớ kỹ, đây là tên của ta, Mạnh Thiểu Giác".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.