Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Chương 76

Thiên Hạ Vô Bệnh

20/07/2013

Từ ngày đó, Oánh Lộ thường xuyên qua chỗ ta chơi, thỉnh thoảng còn mang theo đồ chơi hay hay lại đây cho ta xem. Ta cũng kiềm chế chính mình, không còn suốt ngày bày ra mặt thối, làm bộ dường như không có việc gì xảy ra ở chung với nàng.

“A Lam!” Nàng kích động ôm váy chạy vào cửa, “Tiểu Hắc có phải ở chỗ ngươi không?”

Ta liếc nhìn con heo đen đang lăn lộn sung sướng trên giường, “Ừ.”

Nàng vừa tức giận vừa buồn cười, “Con heo này, gần đây ngay cả ai là chủ của nó nó cũng không biết, suốt ngày chạy tới chỗ ngươi, cũng không sợ trên đường bị người ta bắt đi làm thịt!”

Động tác lăn lộn của Tiểu Hắc dường như dừng một chút, nhưng rất nhanh liền ôm chăn tiếp tục lăn, vô cùng thích ý.

Ta khó tránh khỏi có chút bật cười, “Ai chẳng biết Mạnh tiểu thư yêu sủng con heo đen này, dám thịt nó? Ăn gan hùm mật gấu à.”

“Hừ.” Nàng chống hai má, “Một ngày nào đó ta sẽ nấu nó.”

Tiểu Hắc nghe vậy nghe dừng lăn lộn, thân mình tròn vo na đến bên người ta cọ cọ, giống như lấy lòng. Ta ôm lấy nó kéo kéo đuôi heo, nhìn Oánh Lộ nói: “Lúc nấu đừng quên mang theo ta.”

Tiểu Hắc kịch liệt vặn vẹo thân mình, cặp con ngươi màu đen ngơ ngác nhìn ta, lại mơ hồ đó có thể thấy được trong đó bất mãn cùng lên án.

Ta không khỏi có chút sững sờ, vật đổi sao dời, có lẽ thứ không đổi, chỉ có nó.

Oánh Lộ thanh thúy nở nụ cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, “Đúng rồi, ca ca có gặp ngươi không?”

Ta lắc đầu, từ ngày đó đến nay, Mạnh Thiểu Giác chưa tới nơi này lần nào, có thể là muốn tránh ta, có thể là lại đang lên kế hoạch nào đó.

Nàng chống cằm, “Gần đây ca ca hình như rất bận......”

Lúc này, giọng nam trầm thấp từ tính lại vang lên, “Nhắc tới ta như vậy, chẳng lẽ nhớ ta à?”

Oánh Lộ cười cong mắt, đối với thân ảnh cao to ngoài cửa kia hô lên: “Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!”

Mạnh Thiểu Giác cười khẽ, mắt phượng thản nhiên xẹt qua ta, sau đó đứng bên người Oánh Lộ, “Nghe nha đầu trong viện của muội nói muội suốt ngày chạy tới đây, bài tập phu tử ra cho muội muội làm xong hết chưa?”

“Muội đây là đi tìm Tiểu Hắc a.” Oánh Lộ biện giải, lại bĩu môi nói: “Còn cái gì bài tập phu tử ra kia, buồn tẻ lại chẳng thú vị, nhìn thấy là buồn ngủ.”

Mạnh Thiểu Giác nhướng tuấn mi, “Sao không thấy tiểu thư nhà khác vừa nhìn liền ngủ?”

Oánh Lộ nhe răng cười, “Đó là bởi vì các nàng không phải muội, Mạnh Oánh Lộ.”

Yết hầu của ta đột nhiên có chút ngứa, ta đưa tay vuốt vuốt, sau đó tiếp tục ôm Tiểu Hắc lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.

Mạnh Thiểu Giác dở khóc dở cười, “Muội lại lấy cớ.” Hắn nhìn về phía ta nhưng nói là nói với Oánh Lộ, “Tiểu Hắc đã tìm được rồi, sao muội không trở về đi?”

“Không cần.” Oánh Lộ lắc đầu, “Ca ca, muội ở lại chơi một chút rồi về, nếu không rất chán a, huynh nói đúng không?”

Mạnh Thiểu Giác nhìn ánh mắt của ta có chút nóng lên, miệng cũng thản nhiên nói: “Ừ, một người quả thật có chút nhàm chán, cứ ở lại chơi đi.” Hắn thu hồi tầm mắt, mắt phượng hẹp dài nhìn không ra vui hay giận, “Ta còn có việc, đi trước, lần tới lại đến thăm.”

Oánh Lộ cười nhẹ chế nhạo, “Không biết huynh muốn thăm người nào.”

Mạnh Thiểu Giác cười như không cười, không nói một câu xoay người rời đi.

“A Lam.” Oánh Lộ ha ha cười,“Ánh mắt ca ca đều dính chặt trên người ngươi.”

Ta chỉ thản nhiên đáp: “Ừ.”

Nàng lơ đễnh quơ quơ đầu, “Ngươi cũng thật lãnh đạm.”

Ta không có ý gì, câu khóe môi cười, không lãnh đạm chẳng lẽ ta phải vui mừng đi nghênh đón hắn?

Thật là nói đùa.



Oánh Lộ ở chỗ ta chơi một lúc lâu sau mới chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này Thanh Nha lại từ ngoài cửa bưng một cái khay đi vào, nhìn thấy chúng ta thì cười khanh khách nói: “Tiểu thư, Lam tiểu thư.”

Oánh Lộ tò mò nhìn hai cái chén trên khay, “Sao giờ này lại đưa điểm tâm ngọt lại đây, không phải là còn sớm sao?”

Thanh Nha đem chén đặt trước mặt hai chúng ta, mở nắp hơi nóng bay ra, “Thiếu gia nói mấy ngày nay thời tiết có chút nóng, sợ hai vị tiểu thư nóng trong người nên cố ý dặn phòng bếp làm tuyết lê ninh đường phèn.” Nàng chuyển qua ta, cười càng ngọt, “Nhất là Lam tiểu thư, mấy ngày nay cổ họng có chút không tốt, ăn cái này có vẻ thanh nhiệt.”

Oánh Lộ ý vị thâm trường “À” một tiếng, “Ca ca thật đúng là dụng tâm a.”

Ta rũ mắt, không nói gì.

Dụng tâm hay không dụng tâm cũng thế, liên quan gì đến ta?

So với mấy ngày đầu còn ta sợ hãi không yên cùng bất an, thì mấy ngày nay rõ ràng ta trấn định không ít. Lúc đó, ta nhìn thấy cảnh đó mà đau lòng, nhưng nó lại nói cho ta biết, giờ phút này Vũ Văn Duệ không có nguy hiểm đến tíng mạng. Ta biết bây giờ ta không thể giống như có con ruồi trong đầu, tâm thần không yên như vậy. Điều ta phải làm, là tìm cách truyền tin cho người của Vũ Văn Duệ.

Oánh Lộ là mấu chốt.

Ta đương nhiên sẽ không gọn gàng dứt khoát nói thẳng với Oánh Lộ, cũng không thể nhờ người giúp ta truyền tin tức cho người của Vũ Văn Duệ, như vậy kết quả chỉ có thể đơn giản là xấu hổ cùng thất bại. Ta hiểu mình không nên nóng lòng như lửa đốt, mà phải lấy lại kiên nhẫn từng có, từ từ chờ đợi thời cơ đến.

Cái ta chờ chính là thời cơ.

Nhiều ngày nay Oánh Lộ có chút quái dị.

Mấy ngày hôm trước nàng ở chỗ ta chơi đùa rất vui vẻ, lôi kéo ta nói chuyện của nửa năm trước đây gặp gỡ, cao hứng hoặc mất hứng, thú vị hay không thú vị, tóm lại đều là sắc mặt tỏa sáng, tràn đầy vui mừng. Mà mấy ngày nay tuy rằng nàng vẫn lôi kéo ta nói đông nói tây, nhưng lại thường xuyên nhìn ta có chút đăm chiêu, trong mắt có chút sầu lo ý tứ hàm xúc không rõ.

Ta đem tất cả xem vào trong mắt nhưng không nói gì, kiên nhẫn chờ nàng kiềm chế không được mở miệng.

“A Lam.” Oánh Lộ ngắt phiến lá vàng của chậu hoa trên bàn, “Mấy ngày nay...... Tâm trạm của ngươi thế nào?”

Ta nằm nghiêng trên giường miễn cưỡng nói: “Cũng được.”

“À.” Nàng trả lời, trầm mặc sau đó lại giả như vô tình hỏi: “A, gần đây sao ta không thấy ca ca đến đây, hay là thời gian ca ca và ta đến không trùng nhau?”

Ta nheo mắt, suy nghĩ chấn động một chút, sau đó làm như không có việc gì nói: “Từ ngày ấy ca ca ngươi không có tới chỗ ta.”

Biểu tình của Oánh Lộ rõ ràng là ngẩn người, “Như vậy à......”

Ta lật trang sách, tùy ý hỏi: “Sao vậy, nhớ hắn ?”

“Ha ha, đúng vậy, ta đã lâu không gặp ca ca, chắc là gần đây hắn bề bộn nhiều việc.” Nàng nở nụ cười cười vài tiếng, có chút miễn cưỡng.

Lòng ta tiếp tục dao động, nhưng sắc mặt vẫn như thường, không thèm nhắc lại.

Ngày hôm sau Oánh Lộ cau mày tới phòng ta, ngực dồn dập phập phồng, ngồi cạnh bàn thở phì phì uống một miệng nước. Ta nhíu mày,“Ai chọc ngươi?”

“Còn không phải Lãnh Dương cái đồ ngu ngốc kia!” Oánh Lộ thở phì phì nói:“Chưa từng thấy ai ngu đần đầu gỗ giống hắn!”

Ta cười cười, trêu chọc nói: “Đầu gỗ vốn là ngu đần, ngươi nghĩ hắn có bao nhiêu thông minh?”

“Nhưng hắn cũng quá đầu gỗ đi!” Nàng đem cái chén đặt xuống thật mạnh, “Người khác nói với hắn cái gì hắn cũng tin, trung hậu thành thật không chịu nổi, chẳng lẽ không ngẫm lại xem người khác có lừa hắn hay không? Cuối cùng khi biết bị lừa còn cười cười nói không có gì, hắn nghĩ hắn như vậy người khác sẽ nói hắn tốt sao? Phi! Ai ai cũng coi hắn là đồ ngốc!” Nói xong, trong mắt hiện lên một tia đau lòng lướt qua, sau đó nảy lên càng nhiều tức giận.

Ta có chút đăm chiêu gật gật đầu, lời này nghe qua có chút không đúng lắm, Lãnh Dương này......“Ngươi thực quan tâm hắn.”

“Hắn?” Oánh Lộ trừng lớn ánh mắt,“Ta phi! Ai quan tâm hắn! Ta là nhìn không vừa mắt!”

“A, là không vừa mắt à.” Ta nói: “Vậy ngươi quan tâm hắn làm gì, cho dù hắn bị người thiết kế đến chết cũng không phải chuyện của ngươi.”

“Phi phi phi! Ngươi cái miệng quạ đen! Hắn mới không chết!” Oánh Lộ đứng dậy chống nạnh, “Có ta ở đây hắn chết sao được!”



Ta cố ý hỏi: “Ngươi ở đây hắn sẽ không chết được? Ngươi là ai của hắn?”

Oánh Lộ lúc này mới ý thức được bị ta đùa giỡn, đi đến cạnh ta liền nhéo mặt ta, “Nha đầu hỗn láo, ngươi dám đùa giỡn ta!”

Ta nở nụ cười cười vài tiếng, thản nhiên hỏi: “Oánh Lộ, Lãnh Dương là người trong lòng ngươi sao?”

Oánh Lộ ngồi bên cạnh ta, nâng cằm nói: “Hắn nói hắn thích ta.”

“Vậy còn ngươi?”

“Ta?” Nàng chu miệng, “Thật ra ta cũng không biết, chỉ cảm thấy mọi người bên cạnh ta ai cũng lòng dạ hẹp hòi, hắn thì không, hắn rất tốt với ta, đây cũng là thật sự, không tồn tại tâm tư khác.”

“Ngốc.” Ta dùng sách gõ đầu nàng, “Người tốt như vậy.”

“Không tốt, hắn luôn bị người khác lừa, ta nói cho hắn hắn mới biết được!”

“Vậy về sau khi hắn bị lừa ngươi cứ nhắc nhở hắn là được, không phải tốt lắm sao?”

“Ta......” Oánh Lộ dừng một chút, trên mặt có chút phiếm hồng, “A Lam, ngươi cảm thấy hắn thật sự tốt?”

Ta nhéo mũi nàng, “Người không tốt làm sao Oánh Lộ có thể thích?”

“Đã nói là không thích hắn.” Nàng khoát tay áo, dưới cái nhìn chăm chú của ta cuối cùng có chút lắp bắp nói: “Được rồi, chỉ có một chút xíu…một chút xíu.”

Ta cười không nói.

Tròng mắt Oánh Lộ vòng vo chuyển, “Vậy ngươi thì sao, ngươi thích nam tử như thế nào?”

Ta vén sợi dây lên thưởng thức, chậm rãi nói: “Nam tử ta thích có thể không anh tuấn, có thể không phú quý, có thể không thông minh, có thể sẽ không hoa ngôn xảo ngữ...... Nhưng hắn phải toàn tâm toàn ý với ta, trong mắt không thể tiếp nhận nữ tử khác.”

Nàng cúi đầu mở miệng, “Ngươi thích nam tử như vậy sao? Chỉ thích như vậy thôi sao?”

Ta cười nhạt nói: “Ừ.” Tình cảm nữ nhân muốn thật ra rất đơn giản, ba ngàn loại rượu chỉ cần một ấm nước, nhưng thế gian này có thể có bao nhiêu nam tử như vậy?

Đơn giản một cái cũng sợ là rất khó khăn.

Nàng trầm mặc hồi lâu, có chút hốt hoảng gợi lên khóe môi, “Như vậy à, A Lam tốt như vậy, khẳng định sẽ có .”

Ta gợi lên khóe môi không thể nhận ra, Oánh Lộ, bây giờ ngươi chưa nói, không sao, ta không vội, ta sẽ kiên nhẫn chờ ngươi nói cho ta biết.

Cách một ngày, Oánh Lộ mặt mày đen thui lại bước vào cửa, “A Lam.”

Ta từ từ ngẩng đầu, “Hả?”

Nàng cắn cắn cánh môi, muốn nói lại thôi ,“Ta......”

Lòng ta hơi hơi dao động, đứng dậy kéo tay nàng ngồi xuống, “Sao vậy, Lãnh Dương lại chọc giận ngươi?”

“Không phải.” Nàng lắc lắc đầu, cầm lấy tay ta có chút nắm chặt, “Ca ca gần đây có tới thăm ngươi không?”

Lại là Mạnh Thiểu Giác.

Ta rũ mắt, thản nhiên nói: “Không có.”

Oánh Lộ hơi hơi hít một hơi, ánh mắt thay đổi.

Ta cười cười, “Ngốc, ca ca ngươi gần đây chắc là bề bộn nhiều việc, cho nên mới không kịp tới thăm ta......”

“Huynh ấy đương nhiên bận việc! Vội vàng đính hôn với nữ nhân khác!” Nàng thốt ra, tức giận bất bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook