Nắm Tay Nhau Bước Qua Thanh Xuân Rực Rỡ
Chương 8: Hết
Zest
24/01/2021
***
Ba năm sau…
Từ tờ mờ sáng, tôi và Quốc Quân có một ca phẫu thuật, dù vừa mới kết thúc tua trực mệt mỏi nhưng cả hai cũng kịp lấy lại sự tỉnh táo để tiếp tục công việc. Tôi tìm đến bệnh nhân trước để thăm khám và hỏi bệnh, đặc biệt hỏi rõ tiền sử dị ứng thuốc của người đó để đảm bảo gây tê, gây mê an toàn.
Đưa bệnh nhân lên bàn phẫu thuật, tôi thực hiện gây tê ngoài màng cứng, phương pháp tiêm thuốc trực tiếp vào các rễ thần kinh đi ra từ tủy sống để ức chế dẫn truyền một vùng nhất định mà nó chi phối. Xong việc, tôi nhường lại vị trí cho bên ngoại khoa là Quân và ba nam bác sĩ khác. Đây là một cuộc phẫu thuật kết hợp xương không mấy phức tạp nhưng cũng đã kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, trong suốt khoảng thời gian này tôi vẫn luôn theo dõi tình trạng của bệnh nhân qua monitor cũng như chuẩn bị kịch bản cho mọi tình huống có thể xảy đến.
Gây tê vốn dĩ an toàn hơn gây mê vì bệnh nhân hoàn toàn tỉnh, nhưng khi gần kết thúc cuộc phẫu thuật, đột nhiên anh ta thở gấp, tụt huyết áp, toàn thân tím tái sau đó càng tệ hơn là vật vã, co giật và rơi vào trạng thái rối loạn ý thức. Quốc Quân gọi to cũng là lúc tôi kịp chạy tới, tôi cho ngừng mọi đường truyền vào cơ thể do nghi ngờ bệnh nhân dị ứng với một loại thuốc trong số đó mà chính anh ta cũng không biết.
Lúc này cơ thể giải phóng ồ ạt các hóa chất trung gian kích thích làm giãn động mạch lớn gây sốc giảm thể tích tuần hoàn và co thắt phế quản gây hẹp đường hô hấp, ảnh hưởng trực tiếp đến sinh mạng. Đây là sốc phản vệ, cơn ác mộng đối với bất cứ người bác sĩ nào vì bệnh nhân có thể tử vong chỉ trong vài giây.
Không suy nghĩ nhiều, tôi tiêm ngay một liều adrenalin đồng thời giữ thông thoáng đường thở và bù khối lượng tuần hoàn. Bệnh nhân dần ổn định hơn, tôi tiếp tục theo dõi và tiêm thêm corticoid, dopamine. Trong suốt quá trình ấy, tôi vẫn luôn giữ một cái đầu lạnh và thạo việc như một cái máy. Cho tận đến khi ca phẫu thuật kết thúc, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm đó, Quốc Quân đến bên tôi và nói:
– Em làm tốt lắm! Cuối cùng thì cô gái của anh đã có thể đứng vững trên đôi chân của mình rồi.
– Cảm ơn anh đã luôn là một người thầy của em trong suốt những năm qua.
Hắn ngồi xuống cạnh rồi xoa đầu tôi:
– Không, đó là sự nỗ lực của em.
Phải, tôi của ngày hôm nay chính là kết quả của chín năm học tập và rèn luyện tay nghề. Đặc biệt là trong ba năm nội trú, ba năm qua thật sự có thể ép điên một người bình thường, nhưng nếu không chịu được áp lực thì làm sao than đá có thể trở thành kim cương?
***
Cuối tuần, hai đứa tôi có buổi họp lớp đại học. Hậu tốt nghiệp, mỗi người có một con đường riêng, chúng tôi đã không còn liên lạc với những người bạn cũ kể từ ấy.
Tôi gặp lại Diệp Anh và Hoàng Minh, không ngoài dự đoán của tôi: hai cậu ấy đã kết hôn được hơn một năm. Sau khi rời trường đại học, Hoàng Minh chơi bóng ở một câu lạc bộ của thành phố sau đó được gọi vào đội tuyển quốc gia, nhưng chỉ trụ được vài năm thì cậu ấy gặp chấn thương không thể thi đấu.
Dù không thể tiếp tục theo đuổi sự nghiệp cầu thủ nhưng Hoàng Minh vẫn có thể làm một công việc gắn liền với đam mê của mình, đó là huấn luyện viên cho một đội bóng trẻ. Còn Diệp Anh sau khi ra trường không học tiếp lên mà thi chứng chỉ hành nghề và đi làm luôn, cậu ấy đang là bác sĩ tại khoa Phục hồi chức năng của một Bệnh viện Thể thao. Trải qua bao nhiêu khó khăn và cuối cùng họ cũng đã có được cái kết đẹp nhất.
Tôi quay lại bàn tiệc tìm Quốc Quân thì thấy hắn đang nói chuyện cùng với một chàng trai, đến gần hơn tôi mới nhận ra đó là Khải. Chợt nhớ lại kỉ niệm thời đại học mà lại phì cười, cậu bạn hay ngại ngùng và dễ đỏ mặt trong ấn tượng của tôi ngày nào giờ đã là giảng viên trẻ tài năng của bộ môn Hóa sinh, sắp tới cậu ấy được nhà trường cử sang Pháp học lên nghiên cứu sinh.
“Học lâu, kiếm tiền chậm” vốn dĩ là đặc trưng của ngành y, tất cả chúng tôi đều đã đánh đổi chục năm thanh xuân để học và hành, nhưng thời điểm này mới thực sự là lúc bước vào nghề.
***
Hơn một tháng sau, tôi và Quốc Quân kết thúc chương trình bác sĩ nội trú. Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp mà từ sáng đến giờ tôi vẫn không thể liên lạc với hắn, thầm nghĩ có khi nào mệt quá hắn lại ngủ luôn trong phòng mổ không nhỉ?
Lát sau tôi nhận được điện thoại.
– Anh đang ở đâu đấy, có nhớ hôm nay là lễ tốt nghiệp không?
– À, xin lỗi, cô có phải người thân của bác sĩ Quân không? Anh ấy làm việc quá sức nên bị ngất, đang nằm ở phòng mổ.
Tôi cúp máy luôn và lao đi thật nhanh. Đồ ngốc này, tôi đã nhắc nhở hắn không biết bao nhiêu lần rằng đừng cố quá, bản thân không còn sức khỏe thì cứu chữa được cho ai? Khi chạy tới trước cửa phòng mổ thì tôi mới nhớ ra gì đó, nếu bị ngất xỉu thì phải nằm ở phòng hồi sức chứ không phải phòng mổ.
Đúng lúc ấy cánh cửa mở ra, tôi hơi hoảng khi bên trong có rất nhiều người, bọn họ giống như một đội hình diễn tập văn nghệ, mỗi người đều cầm trên tay một bó hoa và hướng về phía tôi mỉm cười. Đến tận lúc này tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì hắn từ giữa đám đông bước ra và đi đến phía tôi. Nhìn từ trên xuống dưới, Lê Quốc Quân hắn không những không bị làm sao mà còn đẹp trai một cách bất thường, vì lần đầu tiên thấy hắn mặc một bộ vest lịch lãm như vậy.
– Chúng ta đã ở bên nhau rất lâu mà không có bất cứ sự ràng buộc nào cả. Nên anh nghĩ đã đến lúc cần hợp pháp hóa mối quan hệ này.
Hắn lấy ra từ trong túi áo một chiếc nhẫn rồi quỳ một chân xuống trước mặt tôi.
– Em có đồng ý lấy anh không?
Đến lúc này cảm xúc trong tôi mới vỡ òa trong sự ngỡ ngàng. Thì ra hắn chuẩn bị từ lâu để đúng tại nơi đây, đúng ngày hôm nay cầu hôn tôi. Tôi cười nhìn hắn, và gật đầu.
Xung quanh là tiếng reo hò chúc mừng, nhưng dường như trong căn phòng này chỉ còn lại tôi và hắn. Ngay lúc tôi đồng ý, hắn đã ôm chầm lấy tôi trong sự mãn nguyện.
Tại đây, phòng mổ, có lẽ đối với người khác cầu hôn ở một nơi như vậy thật kỳ lạ, nhưng riêng chúng tôi thì không có nơi nào ý nghĩa hơn. Phòng mổ là nơi chứng kiến bao giai đoạn hiểm nguy cận kề sinh tử của người bệnh, nhưng cũng là nơi chứng kiến tuổi trẻ và sự trưởng thành của hai đứa tôi trên con đường sự nghiệp đầy gian truân này.
Năm nay, tôi hai mươi bảy, Quốc Quân ba mươi. Hai đứa về chung một mái nhà, nhìn lại chặng đường chín năm kể từ lúc quen nhau cho đến bây giờ, tôi muốn nói với hắn rằng: “Cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, cảm ơn anh đã nắm tay em bước qua thanh xuân rực rỡ.”
| Hết |
Ba năm sau…
Từ tờ mờ sáng, tôi và Quốc Quân có một ca phẫu thuật, dù vừa mới kết thúc tua trực mệt mỏi nhưng cả hai cũng kịp lấy lại sự tỉnh táo để tiếp tục công việc. Tôi tìm đến bệnh nhân trước để thăm khám và hỏi bệnh, đặc biệt hỏi rõ tiền sử dị ứng thuốc của người đó để đảm bảo gây tê, gây mê an toàn.
Đưa bệnh nhân lên bàn phẫu thuật, tôi thực hiện gây tê ngoài màng cứng, phương pháp tiêm thuốc trực tiếp vào các rễ thần kinh đi ra từ tủy sống để ức chế dẫn truyền một vùng nhất định mà nó chi phối. Xong việc, tôi nhường lại vị trí cho bên ngoại khoa là Quân và ba nam bác sĩ khác. Đây là một cuộc phẫu thuật kết hợp xương không mấy phức tạp nhưng cũng đã kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, trong suốt khoảng thời gian này tôi vẫn luôn theo dõi tình trạng của bệnh nhân qua monitor cũng như chuẩn bị kịch bản cho mọi tình huống có thể xảy đến.
Gây tê vốn dĩ an toàn hơn gây mê vì bệnh nhân hoàn toàn tỉnh, nhưng khi gần kết thúc cuộc phẫu thuật, đột nhiên anh ta thở gấp, tụt huyết áp, toàn thân tím tái sau đó càng tệ hơn là vật vã, co giật và rơi vào trạng thái rối loạn ý thức. Quốc Quân gọi to cũng là lúc tôi kịp chạy tới, tôi cho ngừng mọi đường truyền vào cơ thể do nghi ngờ bệnh nhân dị ứng với một loại thuốc trong số đó mà chính anh ta cũng không biết.
Lúc này cơ thể giải phóng ồ ạt các hóa chất trung gian kích thích làm giãn động mạch lớn gây sốc giảm thể tích tuần hoàn và co thắt phế quản gây hẹp đường hô hấp, ảnh hưởng trực tiếp đến sinh mạng. Đây là sốc phản vệ, cơn ác mộng đối với bất cứ người bác sĩ nào vì bệnh nhân có thể tử vong chỉ trong vài giây.
Không suy nghĩ nhiều, tôi tiêm ngay một liều adrenalin đồng thời giữ thông thoáng đường thở và bù khối lượng tuần hoàn. Bệnh nhân dần ổn định hơn, tôi tiếp tục theo dõi và tiêm thêm corticoid, dopamine. Trong suốt quá trình ấy, tôi vẫn luôn giữ một cái đầu lạnh và thạo việc như một cái máy. Cho tận đến khi ca phẫu thuật kết thúc, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm đó, Quốc Quân đến bên tôi và nói:
– Em làm tốt lắm! Cuối cùng thì cô gái của anh đã có thể đứng vững trên đôi chân của mình rồi.
– Cảm ơn anh đã luôn là một người thầy của em trong suốt những năm qua.
Hắn ngồi xuống cạnh rồi xoa đầu tôi:
– Không, đó là sự nỗ lực của em.
Phải, tôi của ngày hôm nay chính là kết quả của chín năm học tập và rèn luyện tay nghề. Đặc biệt là trong ba năm nội trú, ba năm qua thật sự có thể ép điên một người bình thường, nhưng nếu không chịu được áp lực thì làm sao than đá có thể trở thành kim cương?
***
Cuối tuần, hai đứa tôi có buổi họp lớp đại học. Hậu tốt nghiệp, mỗi người có một con đường riêng, chúng tôi đã không còn liên lạc với những người bạn cũ kể từ ấy.
Tôi gặp lại Diệp Anh và Hoàng Minh, không ngoài dự đoán của tôi: hai cậu ấy đã kết hôn được hơn một năm. Sau khi rời trường đại học, Hoàng Minh chơi bóng ở một câu lạc bộ của thành phố sau đó được gọi vào đội tuyển quốc gia, nhưng chỉ trụ được vài năm thì cậu ấy gặp chấn thương không thể thi đấu.
Dù không thể tiếp tục theo đuổi sự nghiệp cầu thủ nhưng Hoàng Minh vẫn có thể làm một công việc gắn liền với đam mê của mình, đó là huấn luyện viên cho một đội bóng trẻ. Còn Diệp Anh sau khi ra trường không học tiếp lên mà thi chứng chỉ hành nghề và đi làm luôn, cậu ấy đang là bác sĩ tại khoa Phục hồi chức năng của một Bệnh viện Thể thao. Trải qua bao nhiêu khó khăn và cuối cùng họ cũng đã có được cái kết đẹp nhất.
Tôi quay lại bàn tiệc tìm Quốc Quân thì thấy hắn đang nói chuyện cùng với một chàng trai, đến gần hơn tôi mới nhận ra đó là Khải. Chợt nhớ lại kỉ niệm thời đại học mà lại phì cười, cậu bạn hay ngại ngùng và dễ đỏ mặt trong ấn tượng của tôi ngày nào giờ đã là giảng viên trẻ tài năng của bộ môn Hóa sinh, sắp tới cậu ấy được nhà trường cử sang Pháp học lên nghiên cứu sinh.
“Học lâu, kiếm tiền chậm” vốn dĩ là đặc trưng của ngành y, tất cả chúng tôi đều đã đánh đổi chục năm thanh xuân để học và hành, nhưng thời điểm này mới thực sự là lúc bước vào nghề.
***
Hơn một tháng sau, tôi và Quốc Quân kết thúc chương trình bác sĩ nội trú. Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp mà từ sáng đến giờ tôi vẫn không thể liên lạc với hắn, thầm nghĩ có khi nào mệt quá hắn lại ngủ luôn trong phòng mổ không nhỉ?
Lát sau tôi nhận được điện thoại.
– Anh đang ở đâu đấy, có nhớ hôm nay là lễ tốt nghiệp không?
– À, xin lỗi, cô có phải người thân của bác sĩ Quân không? Anh ấy làm việc quá sức nên bị ngất, đang nằm ở phòng mổ.
Tôi cúp máy luôn và lao đi thật nhanh. Đồ ngốc này, tôi đã nhắc nhở hắn không biết bao nhiêu lần rằng đừng cố quá, bản thân không còn sức khỏe thì cứu chữa được cho ai? Khi chạy tới trước cửa phòng mổ thì tôi mới nhớ ra gì đó, nếu bị ngất xỉu thì phải nằm ở phòng hồi sức chứ không phải phòng mổ.
Đúng lúc ấy cánh cửa mở ra, tôi hơi hoảng khi bên trong có rất nhiều người, bọn họ giống như một đội hình diễn tập văn nghệ, mỗi người đều cầm trên tay một bó hoa và hướng về phía tôi mỉm cười. Đến tận lúc này tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì hắn từ giữa đám đông bước ra và đi đến phía tôi. Nhìn từ trên xuống dưới, Lê Quốc Quân hắn không những không bị làm sao mà còn đẹp trai một cách bất thường, vì lần đầu tiên thấy hắn mặc một bộ vest lịch lãm như vậy.
– Chúng ta đã ở bên nhau rất lâu mà không có bất cứ sự ràng buộc nào cả. Nên anh nghĩ đã đến lúc cần hợp pháp hóa mối quan hệ này.
Hắn lấy ra từ trong túi áo một chiếc nhẫn rồi quỳ một chân xuống trước mặt tôi.
– Em có đồng ý lấy anh không?
Đến lúc này cảm xúc trong tôi mới vỡ òa trong sự ngỡ ngàng. Thì ra hắn chuẩn bị từ lâu để đúng tại nơi đây, đúng ngày hôm nay cầu hôn tôi. Tôi cười nhìn hắn, và gật đầu.
Xung quanh là tiếng reo hò chúc mừng, nhưng dường như trong căn phòng này chỉ còn lại tôi và hắn. Ngay lúc tôi đồng ý, hắn đã ôm chầm lấy tôi trong sự mãn nguyện.
Tại đây, phòng mổ, có lẽ đối với người khác cầu hôn ở một nơi như vậy thật kỳ lạ, nhưng riêng chúng tôi thì không có nơi nào ý nghĩa hơn. Phòng mổ là nơi chứng kiến bao giai đoạn hiểm nguy cận kề sinh tử của người bệnh, nhưng cũng là nơi chứng kiến tuổi trẻ và sự trưởng thành của hai đứa tôi trên con đường sự nghiệp đầy gian truân này.
Năm nay, tôi hai mươi bảy, Quốc Quân ba mươi. Hai đứa về chung một mái nhà, nhìn lại chặng đường chín năm kể từ lúc quen nhau cho đến bây giờ, tôi muốn nói với hắn rằng: “Cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, cảm ơn anh đã nắm tay em bước qua thanh xuân rực rỡ.”
| Hết |
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.