Chương 4: Bé cưng Chu Chu
Điểm Điểm Vạn
22/03/2024
Chỗ ngồi của bọn họ chuyển sang tổ một, Triển Thành Chu ngồi ở bên trái, Lam Thiên ngồi sát tường.
Bởi vì cửa sau của lớp học sát với hàng ghế cuối, đóng vào mở ra đều dễ dụng người nên Lam Thiên không thể dịch ghế ra sau để rời khỏi chỗ như trước được, mỗi lần muốn ra ngoài Triển Thành Chu phải nhường đường một chút.
Triển Thành Chu vốn cho rằng Lam Thiên thường ra ngoài, nhưng bạn cùng bàn của hắn hầu như chỉ an phận tại chỗ, đương nhiên không tránh khỏi chuyện hỏi bài.
Hắn nhớ mang máng Lam Thiên trước đây không phải như vậy, cậu tựa hồ thích đi lung tung trong lớp, chọc bên này ghẹo bên nọ một chút.
Triển Thừa Chu dường như có ký ức về một Lam Thiên tỏa sáng rực rỡ.
Có thể hắn nhớ nhầm.
Triển Thành Chu ban đầu còn sợ Lam Thiên đòi ngồi bên ngoài. Hắn đã hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng sẽ không đồng ý, dù có khiến Lam Thiên không vui đi nữa. Triển Thành Chu sẽ không bao giờ rời khỏi vị trí này. Ngồi ở đây, tay trái của hắn mới có thể cách thật xa người bên cạnh. Chỉ cần giấu tiệt đi, sự xấu xí dị thường của hắn sẽ không bị phát hiện.
Hoàn hảo, Lam Thiên cũng biến thành một kẻ bất động.
Cậu không nhúc nhích, đối với Triển Thành Chu là một niềm vui lớn lao.
Sau khi có kết quả thi giữa kỳ, điểm toán của Lam Thiên cao hơn bình thường mười điểm, nhiệt tình học tập của cậu càng tăng lên. Triển Thành Chu cũng vui vẻ, một mặt cảm thấy mình dạy dỗ có thành quả, mặt khác được Lam Thiên nâng cấp đãi ngộ.
Kẹo dẻo biến thành hộp trái cây cắt sẵn, snack khoai tây và đậu có vị kỳ lạ, thậm chí cả sushi, bánh quy và sô cô la do Lam Thiên tự làm. Những thứ này tốt hơn đồ ăn vặt đóng gói nhiều. Không cần xé bao bì, không cần cho vào hộp bút mang về, không bị Lam Thiên kiểm tra mỗi sáng nữa, thật quá tốt.
“Triển,“ Lam Thiên dùng nĩa đưa một miếng lê vào miệng, trong hộp vẫn còn một chiếc nĩa khác tựa vào thành hộp bên phía Triển Thành Chu, “Cậu đúng là sao Văn Khúc của tôi.”
Trong mắt cậu ánh lên vẻ thành kính chân thật.
Triển Thành Chu bị lời này chọc cười, hỏi lại: “Phải không?”
Lam Thiên gật lấy gật để. Triển Thành Chu bật cười nói tiếp: “Thế nên mới cung phụng đồ ăn thức uống cho tôi?”
Lam Thiên sửng sốt một lúc, miếng lê cũng quên nhai, độn gò má phình lên trông như chuột đồng kiếm ăn. Sau đó cậu trở nên lo lắng, lắc đầu nguầy nguậy nói “Không phải”, gấp đến độ vừa sặc vừa ho khan.
Triển Thành Chu chẳng hiểu gì, tay mò đến sau lưng vuốt cho cậu thông khí.
Lam Thiên ho đến đỏ cả mặt, chật vật mãi mới thở lại được bình thường, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ là... kẹo... ngọt... ăn ngon... cho cậu...”
Lỗ tai cũng đỏ bừng.
Triển Thành Chu không nghe ra cậu nói cái gì.
Lam Thiên vì chuyện này mà yên tĩnh suốt một buổi trưa, đẩy hộp trái cây về phía bàn Triển Thành Chu, vùi đầu ngủ. Triển Thành Chu biết Lam Thiên không có thói quen ngủ trưa, nhưng hắn cũng vui vẻ hưởng thụ sự thanh tĩnh.
Buổi chiều Lam Thiên một dạng ngượng ngùng, không làm bài được cũng không hỏi.
“Có phải là không biết làm không?”
Lam Thiên lắc đầu.
Thế là Triển Thành Chu cũng không hỏi thêm nữa.
Lam Thiên im lặng một chốc, nhịn không được, gọi: “Triển...”
“Sao lại gọi tôi như vậy?”
“Chứ muốn gọi thế nào?”
Triển Thành Chu không nói gì.
“A Chu?”
“Anh Triển?”
“Anh Chu?”
“Vậy cậu sinh tháng mấy?”
Triển Thành Chu nhìn cậu, đột nhiên cảm giác thấy Lam Thiên chỉ là ngẫu nhiên ngồi cạnh mình. Cậu không biết hắn nhỏ tuổi hơn, cũng không biểu hiện ý tứ chăm sóc gì. Cậu không phải là do thầy Ngô sắp đặt.
“Triển Thành Chu.” Triển Thành Chu nhìn vào mắt Lam Thiên, “Cứ gọi tên là được rồi.“.
Lam Thiên nói không muốn, một mực truy hỏi ngày sinh của Triển Thành Chu. Triển Thành Chu không nói, mặc kệ Lam Thiên tức giận bỏ đi.
Khi cậu ta quay trở lại, vẻ mặt cực kì phức tạp.
“Sao cậu còn nhỏ xíu vậy hả?”
Triển Thành Chu không hiểu được cảm xúc trong lời nói của Lam Thiên, cũng không biết trả lời như thế nào.
Lam Thiên ngồi tại chỗ, lải nhải không thôi: “Nhỏ như vậy, lại thông minh như vậy...”
“Thiên tài nhí...”
“Sao mà ngờ được...”
Triển Thành Chu lại bị cậu chọc cười, “Tôi nghe được hết đấy.”
Lam Thiên bĩu môi: “Tôi không nói cậu.”
Cậu lấy bài tập ra, nhìn một lúc liền bỏ cuộc, xoay người trịnh trọng nói với Triển Thành Chu: “Bé cưng Chu Chu, từ nay về sau anh Thiên sẽ che chở em.”
“Triển Thành Chu,“ Triển Thành Chu lặp lại tên mình lần nữa, “Không được gọi như vậy.”
Bởi vì cửa sau của lớp học sát với hàng ghế cuối, đóng vào mở ra đều dễ dụng người nên Lam Thiên không thể dịch ghế ra sau để rời khỏi chỗ như trước được, mỗi lần muốn ra ngoài Triển Thành Chu phải nhường đường một chút.
Triển Thành Chu vốn cho rằng Lam Thiên thường ra ngoài, nhưng bạn cùng bàn của hắn hầu như chỉ an phận tại chỗ, đương nhiên không tránh khỏi chuyện hỏi bài.
Hắn nhớ mang máng Lam Thiên trước đây không phải như vậy, cậu tựa hồ thích đi lung tung trong lớp, chọc bên này ghẹo bên nọ một chút.
Triển Thừa Chu dường như có ký ức về một Lam Thiên tỏa sáng rực rỡ.
Có thể hắn nhớ nhầm.
Triển Thành Chu ban đầu còn sợ Lam Thiên đòi ngồi bên ngoài. Hắn đã hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng sẽ không đồng ý, dù có khiến Lam Thiên không vui đi nữa. Triển Thành Chu sẽ không bao giờ rời khỏi vị trí này. Ngồi ở đây, tay trái của hắn mới có thể cách thật xa người bên cạnh. Chỉ cần giấu tiệt đi, sự xấu xí dị thường của hắn sẽ không bị phát hiện.
Hoàn hảo, Lam Thiên cũng biến thành một kẻ bất động.
Cậu không nhúc nhích, đối với Triển Thành Chu là một niềm vui lớn lao.
Sau khi có kết quả thi giữa kỳ, điểm toán của Lam Thiên cao hơn bình thường mười điểm, nhiệt tình học tập của cậu càng tăng lên. Triển Thành Chu cũng vui vẻ, một mặt cảm thấy mình dạy dỗ có thành quả, mặt khác được Lam Thiên nâng cấp đãi ngộ.
Kẹo dẻo biến thành hộp trái cây cắt sẵn, snack khoai tây và đậu có vị kỳ lạ, thậm chí cả sushi, bánh quy và sô cô la do Lam Thiên tự làm. Những thứ này tốt hơn đồ ăn vặt đóng gói nhiều. Không cần xé bao bì, không cần cho vào hộp bút mang về, không bị Lam Thiên kiểm tra mỗi sáng nữa, thật quá tốt.
“Triển,“ Lam Thiên dùng nĩa đưa một miếng lê vào miệng, trong hộp vẫn còn một chiếc nĩa khác tựa vào thành hộp bên phía Triển Thành Chu, “Cậu đúng là sao Văn Khúc của tôi.”
Trong mắt cậu ánh lên vẻ thành kính chân thật.
Triển Thành Chu bị lời này chọc cười, hỏi lại: “Phải không?”
Lam Thiên gật lấy gật để. Triển Thành Chu bật cười nói tiếp: “Thế nên mới cung phụng đồ ăn thức uống cho tôi?”
Lam Thiên sửng sốt một lúc, miếng lê cũng quên nhai, độn gò má phình lên trông như chuột đồng kiếm ăn. Sau đó cậu trở nên lo lắng, lắc đầu nguầy nguậy nói “Không phải”, gấp đến độ vừa sặc vừa ho khan.
Triển Thành Chu chẳng hiểu gì, tay mò đến sau lưng vuốt cho cậu thông khí.
Lam Thiên ho đến đỏ cả mặt, chật vật mãi mới thở lại được bình thường, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ là... kẹo... ngọt... ăn ngon... cho cậu...”
Lỗ tai cũng đỏ bừng.
Triển Thành Chu không nghe ra cậu nói cái gì.
Lam Thiên vì chuyện này mà yên tĩnh suốt một buổi trưa, đẩy hộp trái cây về phía bàn Triển Thành Chu, vùi đầu ngủ. Triển Thành Chu biết Lam Thiên không có thói quen ngủ trưa, nhưng hắn cũng vui vẻ hưởng thụ sự thanh tĩnh.
Buổi chiều Lam Thiên một dạng ngượng ngùng, không làm bài được cũng không hỏi.
“Có phải là không biết làm không?”
Lam Thiên lắc đầu.
Thế là Triển Thành Chu cũng không hỏi thêm nữa.
Lam Thiên im lặng một chốc, nhịn không được, gọi: “Triển...”
“Sao lại gọi tôi như vậy?”
“Chứ muốn gọi thế nào?”
Triển Thành Chu không nói gì.
“A Chu?”
“Anh Triển?”
“Anh Chu?”
“Vậy cậu sinh tháng mấy?”
Triển Thành Chu nhìn cậu, đột nhiên cảm giác thấy Lam Thiên chỉ là ngẫu nhiên ngồi cạnh mình. Cậu không biết hắn nhỏ tuổi hơn, cũng không biểu hiện ý tứ chăm sóc gì. Cậu không phải là do thầy Ngô sắp đặt.
“Triển Thành Chu.” Triển Thành Chu nhìn vào mắt Lam Thiên, “Cứ gọi tên là được rồi.“.
Lam Thiên nói không muốn, một mực truy hỏi ngày sinh của Triển Thành Chu. Triển Thành Chu không nói, mặc kệ Lam Thiên tức giận bỏ đi.
Khi cậu ta quay trở lại, vẻ mặt cực kì phức tạp.
“Sao cậu còn nhỏ xíu vậy hả?”
Triển Thành Chu không hiểu được cảm xúc trong lời nói của Lam Thiên, cũng không biết trả lời như thế nào.
Lam Thiên ngồi tại chỗ, lải nhải không thôi: “Nhỏ như vậy, lại thông minh như vậy...”
“Thiên tài nhí...”
“Sao mà ngờ được...”
Triển Thành Chu lại bị cậu chọc cười, “Tôi nghe được hết đấy.”
Lam Thiên bĩu môi: “Tôi không nói cậu.”
Cậu lấy bài tập ra, nhìn một lúc liền bỏ cuộc, xoay người trịnh trọng nói với Triển Thành Chu: “Bé cưng Chu Chu, từ nay về sau anh Thiên sẽ che chở em.”
“Triển Thành Chu,“ Triển Thành Chu lặp lại tên mình lần nữa, “Không được gọi như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.