Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế
Chương 225: Chủ bá phát đường, chú ý
Đường Bất Lận
09/01/2022
Đôi chân trần nhỏ nhắn của thiếu nữ gần như nằm trên thảm, giọng nói nhẹ nhàng lại đáng yêu đang trêu đùa con mèo của anh.
Giọng của một người một mèo cứ truyền đến hết đợt này tới đợt khác.
Giữa họ không biết ai mới là người làm nũng hơn nhỉ.
Anh đẩy mắt kính, con ngươi đen nhánh nhìn thoáng qua cẳng chân trắng nõn mịn màng của Tô Yên, ánh sáng dịu dàng như tầng lụa mỏng khoác lên người cô, nhỏ nhỏ xinh xinh.
Lộ Cảnh Minh đột nhiên thu hồi tầm mắt, rũ mắt trầm giọng nói: “Tiểu Hắc, ra đây!”
“Meow!”
Tô Yên bật cười, tự nhiên cô có cảm giác Tiểu Hắc hiểu được Lộ Cảnh Minh nói gì và nó đang từ chối.
“Không ra? Vậy tịch thu cá khô nhỏ của mi.”
“Meo meo meo!”
Tiểu Hắc càng tức giận dựng ngược lông lên.
Tô Yên quỳ trên mặt đất ngoái đầu nhìn về phía Lộ Cảnh Minh, người này đang nghiêm trang giảng đạo lý cho Tiểu Hắc, cô ho khan một tiếng rồi nói: “Tiên sinh hay anh tự vào bắt nó đi, chắc nó bị dọa cho sợ hãi rồi.”
Nói xong cô đứng lên, xách hộp cơm đứng sang một bên.
Lộ Cảnh Minh chưa từng vào chỗ ở của thiếu nữ độc thân, vừa mới bước vào, anh đã cảm thấy không được tự nhiên, sống lưng không nhịn được mà căng cứng.
Đường cong quai hàm cứng cỏi càng khiến khuôn mặt anh thêm vẻ lạnh lùng, mặt mày nghiêm nghị.
“Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.”
Dứt lời, anh bước nhanh vào phòng khách, quỳ một gối xuống đất, duỗi tay muốn bắt Tiểu Hắc dưới sô pha.
“Meow!!!”
“Ay ——”
Tô Yên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu của Lộ Cảnh Minh, tiếp theo cô thấy một cục bột trắng mềm mại nhảy ra từ dưới sô pha với tốc độ cực nhanh rồi chui tọt vào phòng ngủ của cô.
Tô Yên sửng sốt, buông đũa xuống rồi bước nhanh qua: “Anh… Anh bị nó cào rồi hả?”
Cô ngập ngừng nhìn qua.
Bàn tay của người đàn ông vừa rộng vừa mỏng, năm ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng. Trên tay không hề có vật trang sức nào, mu bàn tay ấy xuất hiện vài vết cào.
Đang rỉ máu liên tục.
“Nếu không tôi…”
Tô Yên bỗng nhiên nhắm mắt, nghiêng mặt tránh nhìn thẳng vào miệng vết thương của Lộ Cảnh Minh.
Khuôn mặt nhỏ của cô dần tái nhợt, môi mỏng mím chặt, cô cảm giác hai bên huyệt Thái Dương đang giật mạnh từng hồi, trước mắt cô chỉ còn lại một màu đen.
“Cẩn thận ——”
Thấy cô chật vật ngã về phía sau, Lộ Cảnh Minh cũng không thể quan tâm tới chuyện khác mà vội duỗi tay đỡ trước khi cô té ngã. Cái gáy của Tô Yên đụng vào lòng bàn tay của anh.
Giúp cô tránh tiếp xúc thân mật cùng sàn nhà.
“Cô không sao chứ?”
Vừa rồi còn bình thường mà, Lộ Cảnh Minh nhíu mày: "Có cần tôi gọi 120 giúp cô không?"
Ấn tượng đầu tiên với Tô Yên chính là cô quá gầy yếu, nhỏ nhắn.
Cho nên Lộ Cảnh Minh nghi ngờ cô có bệnh kín gì đó.
Tô Yên choáng váng, nghe vậy thì vội vàng lắc đầu, mím môi cách xa Lộ Cảnh Minh một chút.
“Tôi không sao, chỉ là tôi có chút sợ máu thôi…”
Cũng tại cô, khi điều tra ký ức của nguyên thân hay bỏ qua những chi tiết nhỏ không đáng kể như thế này.
Lộ Cảnh Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rút một tờ khăn giấy lau đi vết máu trên mu bàn tay, yên lặng giấu bàn tay ra sau lưng, sợ Tô Yên lại nhìn thấy.
Chờ khi xử lý xong, hai người mới nhận ra khoảng cách giữa bọn họ rất nguy hiểm và vô cùng ái muội.
Dưới ánh đèn nhu hòa, Tô Yên gần như nửa nằm trong lồng ngực của người đàn ông.
“Xin lỗi.” Tô Yên nheo mắt, lập tức đẩy anh ra, dịch qua một bên: “Cảm ơn anh vì chuyện vừa rồi.”
Lộ Cảnh Minh rũ mắt, bỏ qua cảm giác mất mát vừa lướt qua trong lòng.
Lắc đầu đứng dậy, trong nháy mắt thân hình cao lớn của anh che khuất phần lớn ánh đèn tạo nên một cái bóng to.
Khiến người ta cảm giác vô cùng áp lực.
“Tiểu Hắc nó ——” Lộ Cảnh Minh chỉ chỉ phòng ngủ của cô, bất đắc dĩ cười khổ: “Chắc phải phiền cô một chút rồi, nó không muốn đi theo tôi.”
Vốn định đưa miệng vết thương trên tay cho Tô Yên xem, nhưng vươn tới một nửa thì bỗng nhiên nhớ tới cô sợ máu, nên lại vội vàng giấu đi.
Giọng của một người một mèo cứ truyền đến hết đợt này tới đợt khác.
Giữa họ không biết ai mới là người làm nũng hơn nhỉ.
Anh đẩy mắt kính, con ngươi đen nhánh nhìn thoáng qua cẳng chân trắng nõn mịn màng của Tô Yên, ánh sáng dịu dàng như tầng lụa mỏng khoác lên người cô, nhỏ nhỏ xinh xinh.
Lộ Cảnh Minh đột nhiên thu hồi tầm mắt, rũ mắt trầm giọng nói: “Tiểu Hắc, ra đây!”
“Meow!”
Tô Yên bật cười, tự nhiên cô có cảm giác Tiểu Hắc hiểu được Lộ Cảnh Minh nói gì và nó đang từ chối.
“Không ra? Vậy tịch thu cá khô nhỏ của mi.”
“Meo meo meo!”
Tiểu Hắc càng tức giận dựng ngược lông lên.
Tô Yên quỳ trên mặt đất ngoái đầu nhìn về phía Lộ Cảnh Minh, người này đang nghiêm trang giảng đạo lý cho Tiểu Hắc, cô ho khan một tiếng rồi nói: “Tiên sinh hay anh tự vào bắt nó đi, chắc nó bị dọa cho sợ hãi rồi.”
Nói xong cô đứng lên, xách hộp cơm đứng sang một bên.
Lộ Cảnh Minh chưa từng vào chỗ ở của thiếu nữ độc thân, vừa mới bước vào, anh đã cảm thấy không được tự nhiên, sống lưng không nhịn được mà căng cứng.
Đường cong quai hàm cứng cỏi càng khiến khuôn mặt anh thêm vẻ lạnh lùng, mặt mày nghiêm nghị.
“Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.”
Dứt lời, anh bước nhanh vào phòng khách, quỳ một gối xuống đất, duỗi tay muốn bắt Tiểu Hắc dưới sô pha.
“Meow!!!”
“Ay ——”
Tô Yên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu của Lộ Cảnh Minh, tiếp theo cô thấy một cục bột trắng mềm mại nhảy ra từ dưới sô pha với tốc độ cực nhanh rồi chui tọt vào phòng ngủ của cô.
Tô Yên sửng sốt, buông đũa xuống rồi bước nhanh qua: “Anh… Anh bị nó cào rồi hả?”
Cô ngập ngừng nhìn qua.
Bàn tay của người đàn ông vừa rộng vừa mỏng, năm ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng. Trên tay không hề có vật trang sức nào, mu bàn tay ấy xuất hiện vài vết cào.
Đang rỉ máu liên tục.
“Nếu không tôi…”
Tô Yên bỗng nhiên nhắm mắt, nghiêng mặt tránh nhìn thẳng vào miệng vết thương của Lộ Cảnh Minh.
Khuôn mặt nhỏ của cô dần tái nhợt, môi mỏng mím chặt, cô cảm giác hai bên huyệt Thái Dương đang giật mạnh từng hồi, trước mắt cô chỉ còn lại một màu đen.
“Cẩn thận ——”
Thấy cô chật vật ngã về phía sau, Lộ Cảnh Minh cũng không thể quan tâm tới chuyện khác mà vội duỗi tay đỡ trước khi cô té ngã. Cái gáy của Tô Yên đụng vào lòng bàn tay của anh.
Giúp cô tránh tiếp xúc thân mật cùng sàn nhà.
“Cô không sao chứ?”
Vừa rồi còn bình thường mà, Lộ Cảnh Minh nhíu mày: "Có cần tôi gọi 120 giúp cô không?"
Ấn tượng đầu tiên với Tô Yên chính là cô quá gầy yếu, nhỏ nhắn.
Cho nên Lộ Cảnh Minh nghi ngờ cô có bệnh kín gì đó.
Tô Yên choáng váng, nghe vậy thì vội vàng lắc đầu, mím môi cách xa Lộ Cảnh Minh một chút.
“Tôi không sao, chỉ là tôi có chút sợ máu thôi…”
Cũng tại cô, khi điều tra ký ức của nguyên thân hay bỏ qua những chi tiết nhỏ không đáng kể như thế này.
Lộ Cảnh Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rút một tờ khăn giấy lau đi vết máu trên mu bàn tay, yên lặng giấu bàn tay ra sau lưng, sợ Tô Yên lại nhìn thấy.
Chờ khi xử lý xong, hai người mới nhận ra khoảng cách giữa bọn họ rất nguy hiểm và vô cùng ái muội.
Dưới ánh đèn nhu hòa, Tô Yên gần như nửa nằm trong lồng ngực của người đàn ông.
“Xin lỗi.” Tô Yên nheo mắt, lập tức đẩy anh ra, dịch qua một bên: “Cảm ơn anh vì chuyện vừa rồi.”
Lộ Cảnh Minh rũ mắt, bỏ qua cảm giác mất mát vừa lướt qua trong lòng.
Lắc đầu đứng dậy, trong nháy mắt thân hình cao lớn của anh che khuất phần lớn ánh đèn tạo nên một cái bóng to.
Khiến người ta cảm giác vô cùng áp lực.
“Tiểu Hắc nó ——” Lộ Cảnh Minh chỉ chỉ phòng ngủ của cô, bất đắc dĩ cười khổ: “Chắc phải phiền cô một chút rồi, nó không muốn đi theo tôi.”
Vốn định đưa miệng vết thương trên tay cho Tô Yên xem, nhưng vươn tới một nửa thì bỗng nhiên nhớ tới cô sợ máu, nên lại vội vàng giấu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.