Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế
Chương 143: Hoàng tử phi mạnh nhất
Đường Bất Lận
09/01/2022
Hắn ta liếc nhìn người vừa được nâng dậy, Nhạc Hồng Đào vừa mới thanh tỉnh một chút, ánh mắt hung ác nham hiểm tàn nhẫn kia khiến Nhạc Hồng Đào rùng mình một cái.
Hận không thể ngất xỉu thêm lần nữa.
Tô Yên dự đoán đúng, hiện giờ Tô gia là thời buổi rối loạn. Tô lão Tướng quân hy sinh thân mình vì quốc gia, Tô Triệt tướng quân cũng bởi vậy mà mất một chân. Nếu giờ bởi vì một chút việc nhỏ mà trách móc Tô Yên.
Sợ là khiến cho trái tim người trong thiên hạ rét lạnh.
Phải biết rằng, địa vị của Tô gia ở trong lòng bá tánh cũng giống như thần hộ mệnh.
Lúc này, cho dù cả triều văn võ, sóng ngầm bắt đầu khởi động.
Nhưng biểu hiện ra, vẫn phải làm tốt công phu mặt ngoài, ngay cả Hoàng đế, đều phải trấn an Tô gia cho tốt.
"Cho người đi tra," Yến Nam Triều nhìn Nhạc Hồng Đào được người nâng đi, hắn ta mím chặt môi, trầm giọng ra lệnh: "Điều tra xem rốt cuộc Tô Yên và Nhạc Hồng Đào có thù oán gì!"
Thế nhưng lại muốn phế bỏ gốc rễ nam nhân của Nhạc Hồng Đào!
...
"Tô đại tiểu thư, liền đến đây thôi."
Tô Yên đẩy Yến Phong Miên, từ Mẫu Đơn đình rời đi men theo thông đạo đặc thù.
Bên ngoài có mấy chiếc xe ngựa khiêm tốn dừng lại, có vị nam tử mặc trên người y phục màu đen, nhìn thấy Yến Phong Miên ra, nhanh chóng đi lên tiếp đón.
Hai tay ôm quyền, cung kính nói: "Điện hạ."
Yến Phong Miên khẽ gật đầu, nghiêng mắt cười nhìn Tô Yên: "Ban đêm gió lớn, cũng không an toàn. Tô tiểu thư vẫn nên sớm trở về nghỉ ngơi, ta sai Tuần Cửu đưa ngươi trở về."
Dưới ánh trăng bạc, đôi con ngươi thanh nhuận của hắn nhiễm ý cười lăn tăn trong trẻo, ngũ quan tuấn mỹ tinh xảo, giống như được trời cao tỉ mỉ điêu khắc.
Tuần Cửu nhíu mày, nhìn thoáng qua Tô Yên.
Áp xuống nghi hoặc trong đáy lòng, cả kinh thành ai mà không biết Tô Yên, nhưng không phải nàng trước sau như một thích chạy theo Thất điện hạ sao? Hiện tại lại tới quấy rầy Nhị điện hạ làm gì?
Chẳng lẽ đổi tính?
"Xì ——"
Ý tưởng này của y vừa mới xuất hiện, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ lười biếng đầy hứng thú.
Một bộ y phục đỏ, dưới ánh trăng cực kỳ giống một nữ yêu tinh, lười nhác dựa vào lưng ghế của xe lăn, mười ngón tay nhỏ dài, giống như dương chi bạch ngọc.
"Nhị điện hạ, có phải ngài hiểu lầm gì đối với năng lực của ta rồi không? Chẳng lẽ sợ ta bị người ức hiếp sao?"
Giọng điệu nàng ngả ngớn, liếc xéo Yến Phong Miên.
Hô hấp ấm áp phun trên vành tai Yến Phong Miên khiến nó nóng lên, hắn bất đắc dĩ nghiêng đầu, bật cười: "Tô tiểu thư đừng trêu chọc ta, dù thế nào đi nữa ngươi cũng là nữ tử, về quá muộn vẫn không tốt cho thanh danh của ngươi."
Yến Phong Miên nhìn nàng với ánh mắt sạch sẽ trong veo, bên trong mang theo bao dung cùng quan tâm, tựa như Tô Yên là một đứa trẻ đang cáu kỉnh trước mặt hắn vậy.
Tô Yên nhẹ nhàng cãi lại một tiếng, đuôi lông mày nhướng lên: "Nhị điện hạ thật biết nói giỡn, Tô Yên ta ở kinh đô này, còn tồn tại thứ gọi là thanh danh sao?"
Tuần Cửu: "..." Y nghĩ thầm, Tô đại tiểu thư này thật thẳng thắn.
"Khụ..."
Yến Phong Miên buồn cười, vội giơ tay đặt trên môi ho nhẹ hai tiếng.
Thế nhưng ý cười kia, vẫn giống như hòn đá rơi vào trong hồ nước êm ả, trong nháy mắt tràn ra vô số gợn sóng.
Dưới ánh trăng, nam tử với khuôn mặt thanh tuyển cùng khí chất thanh lãnh, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng.
Tuần Cửu kinh ngạc, đã bao lâu y chưa thấy Nhị điện hạ cười?
Y nói cười ở đây là nụ cười chân thật, xuất phát từ nội tâm, mà không phải giống như một chiếc mặt nạ mang lâu rồi liền không cởi xuống được.
"Tô tiểu thư ——" Yến Phong Miên thật sự bất đắc dĩ, hắn lắc đầu, mi mắt nâng lên ngước nhìn Tô Yên.
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Tô Yên vươn tay sờ vành tai, trong mắt xẹt qua một tia sáng. Bỗng nhiên mở miệng, hỏi một câu: "Nhị điện hạ đối với ai cũng hòa nhã như vậy sao?"
"Hửm?" Yến Phong Miên sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó, Tuần Cửu đứng canh giữ bên cạnh ngây ngẩn cả người, Yến Phong Miên cũng hơi mở to con ngươi, ngay cả hô hấp đều không nhịn được thả nhẹ ——
Hận không thể ngất xỉu thêm lần nữa.
Tô Yên dự đoán đúng, hiện giờ Tô gia là thời buổi rối loạn. Tô lão Tướng quân hy sinh thân mình vì quốc gia, Tô Triệt tướng quân cũng bởi vậy mà mất một chân. Nếu giờ bởi vì một chút việc nhỏ mà trách móc Tô Yên.
Sợ là khiến cho trái tim người trong thiên hạ rét lạnh.
Phải biết rằng, địa vị của Tô gia ở trong lòng bá tánh cũng giống như thần hộ mệnh.
Lúc này, cho dù cả triều văn võ, sóng ngầm bắt đầu khởi động.
Nhưng biểu hiện ra, vẫn phải làm tốt công phu mặt ngoài, ngay cả Hoàng đế, đều phải trấn an Tô gia cho tốt.
"Cho người đi tra," Yến Nam Triều nhìn Nhạc Hồng Đào được người nâng đi, hắn ta mím chặt môi, trầm giọng ra lệnh: "Điều tra xem rốt cuộc Tô Yên và Nhạc Hồng Đào có thù oán gì!"
Thế nhưng lại muốn phế bỏ gốc rễ nam nhân của Nhạc Hồng Đào!
...
"Tô đại tiểu thư, liền đến đây thôi."
Tô Yên đẩy Yến Phong Miên, từ Mẫu Đơn đình rời đi men theo thông đạo đặc thù.
Bên ngoài có mấy chiếc xe ngựa khiêm tốn dừng lại, có vị nam tử mặc trên người y phục màu đen, nhìn thấy Yến Phong Miên ra, nhanh chóng đi lên tiếp đón.
Hai tay ôm quyền, cung kính nói: "Điện hạ."
Yến Phong Miên khẽ gật đầu, nghiêng mắt cười nhìn Tô Yên: "Ban đêm gió lớn, cũng không an toàn. Tô tiểu thư vẫn nên sớm trở về nghỉ ngơi, ta sai Tuần Cửu đưa ngươi trở về."
Dưới ánh trăng bạc, đôi con ngươi thanh nhuận của hắn nhiễm ý cười lăn tăn trong trẻo, ngũ quan tuấn mỹ tinh xảo, giống như được trời cao tỉ mỉ điêu khắc.
Tuần Cửu nhíu mày, nhìn thoáng qua Tô Yên.
Áp xuống nghi hoặc trong đáy lòng, cả kinh thành ai mà không biết Tô Yên, nhưng không phải nàng trước sau như một thích chạy theo Thất điện hạ sao? Hiện tại lại tới quấy rầy Nhị điện hạ làm gì?
Chẳng lẽ đổi tính?
"Xì ——"
Ý tưởng này của y vừa mới xuất hiện, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ lười biếng đầy hứng thú.
Một bộ y phục đỏ, dưới ánh trăng cực kỳ giống một nữ yêu tinh, lười nhác dựa vào lưng ghế của xe lăn, mười ngón tay nhỏ dài, giống như dương chi bạch ngọc.
"Nhị điện hạ, có phải ngài hiểu lầm gì đối với năng lực của ta rồi không? Chẳng lẽ sợ ta bị người ức hiếp sao?"
Giọng điệu nàng ngả ngớn, liếc xéo Yến Phong Miên.
Hô hấp ấm áp phun trên vành tai Yến Phong Miên khiến nó nóng lên, hắn bất đắc dĩ nghiêng đầu, bật cười: "Tô tiểu thư đừng trêu chọc ta, dù thế nào đi nữa ngươi cũng là nữ tử, về quá muộn vẫn không tốt cho thanh danh của ngươi."
Yến Phong Miên nhìn nàng với ánh mắt sạch sẽ trong veo, bên trong mang theo bao dung cùng quan tâm, tựa như Tô Yên là một đứa trẻ đang cáu kỉnh trước mặt hắn vậy.
Tô Yên nhẹ nhàng cãi lại một tiếng, đuôi lông mày nhướng lên: "Nhị điện hạ thật biết nói giỡn, Tô Yên ta ở kinh đô này, còn tồn tại thứ gọi là thanh danh sao?"
Tuần Cửu: "..." Y nghĩ thầm, Tô đại tiểu thư này thật thẳng thắn.
"Khụ..."
Yến Phong Miên buồn cười, vội giơ tay đặt trên môi ho nhẹ hai tiếng.
Thế nhưng ý cười kia, vẫn giống như hòn đá rơi vào trong hồ nước êm ả, trong nháy mắt tràn ra vô số gợn sóng.
Dưới ánh trăng, nam tử với khuôn mặt thanh tuyển cùng khí chất thanh lãnh, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng.
Tuần Cửu kinh ngạc, đã bao lâu y chưa thấy Nhị điện hạ cười?
Y nói cười ở đây là nụ cười chân thật, xuất phát từ nội tâm, mà không phải giống như một chiếc mặt nạ mang lâu rồi liền không cởi xuống được.
"Tô tiểu thư ——" Yến Phong Miên thật sự bất đắc dĩ, hắn lắc đầu, mi mắt nâng lên ngước nhìn Tô Yên.
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Tô Yên vươn tay sờ vành tai, trong mắt xẹt qua một tia sáng. Bỗng nhiên mở miệng, hỏi một câu: "Nhị điện hạ đối với ai cũng hòa nhã như vậy sao?"
"Hửm?" Yến Phong Miên sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó, Tuần Cửu đứng canh giữ bên cạnh ngây ngẩn cả người, Yến Phong Miên cũng hơi mở to con ngươi, ngay cả hô hấp đều không nhịn được thả nhẹ ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.