Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế
Chương 178: Hoàng tử phi mạnh nhất
Đường Bất Lận
09/01/2022
Lãnh thổ Đại Liêu.
Trong một tòa nhà tạo hình đẹp đẽ, truyền ra tiếng nam tử rít gào.
Thanh âm khàn khàn, mang theo hung ác và nham hiểm vô cùng.
"Cút! Cút hết đi cho ta!!"
Thác Bạt Trác đập nát tất cả đồ vật trong phòng, trên mặt đất còn một nữ tử bị tra tấn, cả người máu thịt lẫn lộn, hơi thở thoi thóp.
Đám người hầu cúi đầu lặng yên không một tiếng động, kéo nữ tử kia ra ngoài.
Trong phòng hoàn toàn yên lặng.
Thác Bạt Trác thở hổn hển, mệt mỏi quay về giường lớn.
Giữa mày là lệ khí cùng sát ý, tựa như lúc nào cũng phải hủy thiên diệt địa.
"TÔ YÊN!"
Từ đây hắn ta mất đi năng lực của nam nhân!
Đại Liêu sao có thể chịu một Thái tử không thể vì hoàng gia khai chi tán diệp (*)?!
(*) Khai chi tán diệp: tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, chính tay hắn ta giết chết tiện nhân kia!
Không ——
Hắn ta muốn tra tấn nàng từng chút từng chút một, khiến nàng sống không bằng chết!
......
Đại Yến.
Đô thành.
"Tin chiến thắng! Tin chiến thắng!"
Tướng sĩ ngồi trên lưng ngựa chạy vào trong thành, hô lớn một đường.
Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.
Vua Nhân Cảnh đứng phắt lên, hô hấp dồn dập, cao hứng đỏ bừng mặt.
"Thật sao?"
Ông luôn miệng truy vấn: "Tô Yên liên tiếp lấy lại ba thành trì?"
Tướng sĩ bên dưới cung kính nói: "Bẩm Hoàng thượng, Tô Tiểu Tướng quân đánh Thái tử Đại Liêu Thác Bạt Trác trọng thương, cũng mang theo các tướng sĩ thừa thắng xông lên, liên tiếp chém giết vài tên tướng lĩnh quân địch. Đuổi theo hơn mười dặm, đối phương chủ động rời khỏi lãnh thổ Đại Yến, lui về Đại Liêu."
"Này ——"
Vua Nhân Cảnh lau mặt một phen, ngã ngồi trên ghế.
Quả thực Hữu Tướng không thể tin được, lúc này mới mấy ngày? Vẫn luôn trong thế giằng co, Đại Yến còn bị Đại Liêu đánh lui liên tiếp, trong nháy mắt liền lật ngược chiều gió?
"Bị trọng thương? Bị trọng thương thế nào?" Hữu Tướng tò mò, kỳ thật ông ta càng muốn hỏi vì sao Tô Yên không trực tiếp giết chết Thác Bạt Trác.
Nhưng nghĩ đến thân phận Thác Bạt Trác, đầu của hắn ta làm sao dễ lấy như vậy.
Hiện giờ tin chiến thắng cũng đã đủ khiến cả người vui sướng vạn phần.
"Này ——"
Tướng sĩ ấp a ấp úng: "Tô Tiểu tướng quân ngài, ngài ấy đả thương mệnh căn của Thái tử Đại Liêu ..."
"A ——" Vẻ mặt chúng thần nháy mắt cổ quái.
Chỉ có vua Nhân Cảnh cười haha như đã đoán được gì đó.
Tay ông chống đầu gối, hỏi: "Có phải Thái tử Đại Liêu kia nói năng lỗ mãng, đùa giỡn Tô Yên ở trên chiến trường không?"
Với tính nết của nha đầu kia, cũng không phải không có khả năng sẽ làm ra chuyện này.
Tướng sĩ gật đầu.
Chúng thần hiểu ra trong nháy mắt.
Với dáng vẻ khuynh quốc của Tô Yên, lại là nữ tử, nếu đối phương không khiêu khích vài câu mới là bất thường.
Không ngờ, thứ Tô Yên không sợ nhất chính là khiêu khích.
Vả mặt gì đó, nàng thích nhất.
Nhưng...
Một nam nhân mất đi mệnh căn có khác gì thái giám đâu? Hơn nữa còn là Thái tử cao quý của một quốc gia, trữ quân cao cao tại thượng.
Chuyện này so với giết chết Thác Bạt Trác, còn làm hắn ta khó chịu hơn!
......
Tô gia biết tin muộn nhất.
Từ khi Tô Yên đến chiến trường, Tô gia liền đóng cửa từ chối tiếp khách, Tô Triệt chuyên tâm tĩnh dưỡng thân thể, hơn nữa người Tô gia đều an phận thủ thường, cũng không thám thính chút đồn đãi vớ vẩn.
Mãi đến khi Hoàng đế ban thưởng rất nhiều đưa đến Tô gia, Tô Triệt mới biết thì ra nữ nhi của ông có tiền đồ như vậy.
"Cha! Cha có thấy không? Yên Nhi báo thù cho cha rồi."
Tô Triệt quỳ gối trong từ đường, một mình lải nhải: "Yên Nhi nhà chúng ta tư chất hơn người từ nhỏ, con là người cha không có tiền đồ, không có năng lực bảo hộ con bé. Ngược lại để nó - một nữ nhi phải ra trận giết địch, tay dính đầy máu tươi."
"Cha, cha trên trời có linh thiêng, phải để ý Yên Nhi nhiều hơn, phù hộ con bé có thể bình an suôn sẻ."
Chỉ cần nàng bình an, Tô Triệt nguyện ý dùng mệnh để đổi.
Trong một tòa nhà tạo hình đẹp đẽ, truyền ra tiếng nam tử rít gào.
Thanh âm khàn khàn, mang theo hung ác và nham hiểm vô cùng.
"Cút! Cút hết đi cho ta!!"
Thác Bạt Trác đập nát tất cả đồ vật trong phòng, trên mặt đất còn một nữ tử bị tra tấn, cả người máu thịt lẫn lộn, hơi thở thoi thóp.
Đám người hầu cúi đầu lặng yên không một tiếng động, kéo nữ tử kia ra ngoài.
Trong phòng hoàn toàn yên lặng.
Thác Bạt Trác thở hổn hển, mệt mỏi quay về giường lớn.
Giữa mày là lệ khí cùng sát ý, tựa như lúc nào cũng phải hủy thiên diệt địa.
"TÔ YÊN!"
Từ đây hắn ta mất đi năng lực của nam nhân!
Đại Liêu sao có thể chịu một Thái tử không thể vì hoàng gia khai chi tán diệp (*)?!
(*) Khai chi tán diệp: tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, chính tay hắn ta giết chết tiện nhân kia!
Không ——
Hắn ta muốn tra tấn nàng từng chút từng chút một, khiến nàng sống không bằng chết!
......
Đại Yến.
Đô thành.
"Tin chiến thắng! Tin chiến thắng!"
Tướng sĩ ngồi trên lưng ngựa chạy vào trong thành, hô lớn một đường.
Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.
Vua Nhân Cảnh đứng phắt lên, hô hấp dồn dập, cao hứng đỏ bừng mặt.
"Thật sao?"
Ông luôn miệng truy vấn: "Tô Yên liên tiếp lấy lại ba thành trì?"
Tướng sĩ bên dưới cung kính nói: "Bẩm Hoàng thượng, Tô Tiểu Tướng quân đánh Thái tử Đại Liêu Thác Bạt Trác trọng thương, cũng mang theo các tướng sĩ thừa thắng xông lên, liên tiếp chém giết vài tên tướng lĩnh quân địch. Đuổi theo hơn mười dặm, đối phương chủ động rời khỏi lãnh thổ Đại Yến, lui về Đại Liêu."
"Này ——"
Vua Nhân Cảnh lau mặt một phen, ngã ngồi trên ghế.
Quả thực Hữu Tướng không thể tin được, lúc này mới mấy ngày? Vẫn luôn trong thế giằng co, Đại Yến còn bị Đại Liêu đánh lui liên tiếp, trong nháy mắt liền lật ngược chiều gió?
"Bị trọng thương? Bị trọng thương thế nào?" Hữu Tướng tò mò, kỳ thật ông ta càng muốn hỏi vì sao Tô Yên không trực tiếp giết chết Thác Bạt Trác.
Nhưng nghĩ đến thân phận Thác Bạt Trác, đầu của hắn ta làm sao dễ lấy như vậy.
Hiện giờ tin chiến thắng cũng đã đủ khiến cả người vui sướng vạn phần.
"Này ——"
Tướng sĩ ấp a ấp úng: "Tô Tiểu tướng quân ngài, ngài ấy đả thương mệnh căn của Thái tử Đại Liêu ..."
"A ——" Vẻ mặt chúng thần nháy mắt cổ quái.
Chỉ có vua Nhân Cảnh cười haha như đã đoán được gì đó.
Tay ông chống đầu gối, hỏi: "Có phải Thái tử Đại Liêu kia nói năng lỗ mãng, đùa giỡn Tô Yên ở trên chiến trường không?"
Với tính nết của nha đầu kia, cũng không phải không có khả năng sẽ làm ra chuyện này.
Tướng sĩ gật đầu.
Chúng thần hiểu ra trong nháy mắt.
Với dáng vẻ khuynh quốc của Tô Yên, lại là nữ tử, nếu đối phương không khiêu khích vài câu mới là bất thường.
Không ngờ, thứ Tô Yên không sợ nhất chính là khiêu khích.
Vả mặt gì đó, nàng thích nhất.
Nhưng...
Một nam nhân mất đi mệnh căn có khác gì thái giám đâu? Hơn nữa còn là Thái tử cao quý của một quốc gia, trữ quân cao cao tại thượng.
Chuyện này so với giết chết Thác Bạt Trác, còn làm hắn ta khó chịu hơn!
......
Tô gia biết tin muộn nhất.
Từ khi Tô Yên đến chiến trường, Tô gia liền đóng cửa từ chối tiếp khách, Tô Triệt chuyên tâm tĩnh dưỡng thân thể, hơn nữa người Tô gia đều an phận thủ thường, cũng không thám thính chút đồn đãi vớ vẩn.
Mãi đến khi Hoàng đế ban thưởng rất nhiều đưa đến Tô gia, Tô Triệt mới biết thì ra nữ nhi của ông có tiền đồ như vậy.
"Cha! Cha có thấy không? Yên Nhi báo thù cho cha rồi."
Tô Triệt quỳ gối trong từ đường, một mình lải nhải: "Yên Nhi nhà chúng ta tư chất hơn người từ nhỏ, con là người cha không có tiền đồ, không có năng lực bảo hộ con bé. Ngược lại để nó - một nữ nhi phải ra trận giết địch, tay dính đầy máu tươi."
"Cha, cha trên trời có linh thiêng, phải để ý Yên Nhi nhiều hơn, phù hộ con bé có thể bình an suôn sẻ."
Chỉ cần nàng bình an, Tô Triệt nguyện ý dùng mệnh để đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.