Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế
Chương 63: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh
Đường Bất Lận
09/01/2022
Sau khi trở về nhà để hồi phục sức khỏe, Tô Yên bắt đầu tuân thủ nghiêm khắc kế hoạch giảm cân 04 thiết kế riêng cho cô.
Mặc dù từ nhỏ Tô Yên đã sống an nhàn suиɠ sướиɠ, bị chiều thành hư.
Nhưng cô cũng có một số phẩm chất mà ít ai có, đó là một khi đã quyết tâm điều gì thì dù khó khăn đến đâu, dù có nghiến răng thì cô cũng sẽ kiên trì thực hiện.
Bởi vì ở nhà không có máy tập thể hình, mà ở bên ngoài lại có rất nhiều phương tiện truyền thông tràn ngập ác ý với Tô Yên, cả ngày chỉ rình chụp những bức ảnh xấu xí của cô để tung lên, giống như không dồn cô vào chỗ chết thì thì không chịu buông tha.
Vương Mẫn đã sử dụng mối quan hệ, tìm một câu lạc bộ thể hình riêng cho Tô Yên, ông chủ là bạn của chị nên mới có thể đưa Tô Yên qua đó tập luyện.
"A Yên, đợi lát nữa gặp người ta thì em cũng đừng sợ, chị biết lâu rồi em không ở chung với ai, chắc sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng mà đây là việc cần thiết phải làm. Nếu không, sau này khi đang quay phim bị mọi người vây quanh thì phải làm gì bây giờ? Em cũng nói rồi, chúng ta không sai, đúng không?"
"Đương nhiên."
Tô Yên mỉm cười, sóng vai cùng Vương Mẫn bước ra khỏi thang máy.
Sau đó cô bỏ khẩu trang và mũ, để lộ làn da nhợt nhạt cùng mái tóc khô xơ.
Vương Mẫn hoảng sợ, vội vàng kéo cô lại, "A Yên, em làm gì vậy?!"
Chị cho rằng Tô Yên bị kích ứng với môi trường. Thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ việc kéo Tô Yên vào vòng xoáy này có phải quyết định sai lầm không.
"Chị Vương, đừng lo lắng, em có kế hoạch của mình."
Tô Yên cong môi, rút tay về, tự tin tươi cười, ánh mắt kiên định.
Vương Mẫn chăm chú nhìn vào mắt cô, không tự chủ được mà buông tay.
Tô Yên thấy vậy thì bước ra ngoài.
Vương Mẫn làm người đại diện mười mấy năm nên rất nhạy cảm đối với máy quay, thấy không ít người đang lén lút chụp Tô Yên điên cuồng.
Tim chị đập như trống nhưng nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Tô Yên, đè lại cảm xúc xuống, cũng nhanh chóng đi theo.
Hai người đi ra khỏi tiểu khu, lên xe.
Vương Mẫn mới có thời gian hỏi: "A Yên, em muốn làm gì vậy?"
Tô Yên không đáp, hỏi lại: "Chị Vương, chị cho rằng em tiều tụy như vậy, lại còn có nhiều người chú ý như vậy, rốt cuộc là vì sao?"
Những tay paparazzi đó không làm gì cả, suốt ngày ngồi xổm dưới nhà của cô sao?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Mẫn, sắc mặt chị thay đổi rõ rệt:
"Đây là có người muốn dồn chết em!"
Những năm này, tình trạng của Tô Yên càng ngày càng xấu, nhiều thông tin cho rằng cô say rượu bị đưa vào bệnh viện để cấp cứu. Ai mà không biết rằng cô đang trên đà suy sụp, có rất nhiều paparazzi ngồi xổm dưới nhà để chờ chụp lại bộ dạng thê thảm của cô.
Nếu là người khác thì không nói, nhưng tâm lý của Tô Yên vốn yếu ớt mẫn cảm, đặc biệt để ý đến dư luận trên mạng. Mỗi lời nói đều trở thành vũ khí để gϊếŧ cô!
"Chính là nó."
Tô Yên gật đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo.
"Có người muốn ép chết em, muốn nhìn em tuyệt vọng, chỉ là chờ thời điểm em phá kén trọng sinh, chị tuyệt đối đừng ngạc nhiên ——"
"Vậy là em cố ý?"
Đôi mắt của Vương Mẫn sáng lên, nghĩ đến đây cô ấy cười ra tiếng.
Vui mừng nói: "A Yên, chị thực sự rất vui nếu em nghĩ như vậy."
Điều chị sợ nhất là Tô Yên bị đánh bại lần thứ hai, đến lúc đó e là cô sẽ không thể gượng dậy được.
Nhưng điều mà Vương Mẫn không biết là trong cơ thể Tô Yên hiện tại, cô không còn là người không chịu nổi một kích của kẻ khác nữa rồi!
Mặc dù từ nhỏ Tô Yên đã sống an nhàn suиɠ sướиɠ, bị chiều thành hư.
Nhưng cô cũng có một số phẩm chất mà ít ai có, đó là một khi đã quyết tâm điều gì thì dù khó khăn đến đâu, dù có nghiến răng thì cô cũng sẽ kiên trì thực hiện.
Bởi vì ở nhà không có máy tập thể hình, mà ở bên ngoài lại có rất nhiều phương tiện truyền thông tràn ngập ác ý với Tô Yên, cả ngày chỉ rình chụp những bức ảnh xấu xí của cô để tung lên, giống như không dồn cô vào chỗ chết thì thì không chịu buông tha.
Vương Mẫn đã sử dụng mối quan hệ, tìm một câu lạc bộ thể hình riêng cho Tô Yên, ông chủ là bạn của chị nên mới có thể đưa Tô Yên qua đó tập luyện.
"A Yên, đợi lát nữa gặp người ta thì em cũng đừng sợ, chị biết lâu rồi em không ở chung với ai, chắc sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng mà đây là việc cần thiết phải làm. Nếu không, sau này khi đang quay phim bị mọi người vây quanh thì phải làm gì bây giờ? Em cũng nói rồi, chúng ta không sai, đúng không?"
"Đương nhiên."
Tô Yên mỉm cười, sóng vai cùng Vương Mẫn bước ra khỏi thang máy.
Sau đó cô bỏ khẩu trang và mũ, để lộ làn da nhợt nhạt cùng mái tóc khô xơ.
Vương Mẫn hoảng sợ, vội vàng kéo cô lại, "A Yên, em làm gì vậy?!"
Chị cho rằng Tô Yên bị kích ứng với môi trường. Thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ việc kéo Tô Yên vào vòng xoáy này có phải quyết định sai lầm không.
"Chị Vương, đừng lo lắng, em có kế hoạch của mình."
Tô Yên cong môi, rút tay về, tự tin tươi cười, ánh mắt kiên định.
Vương Mẫn chăm chú nhìn vào mắt cô, không tự chủ được mà buông tay.
Tô Yên thấy vậy thì bước ra ngoài.
Vương Mẫn làm người đại diện mười mấy năm nên rất nhạy cảm đối với máy quay, thấy không ít người đang lén lút chụp Tô Yên điên cuồng.
Tim chị đập như trống nhưng nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Tô Yên, đè lại cảm xúc xuống, cũng nhanh chóng đi theo.
Hai người đi ra khỏi tiểu khu, lên xe.
Vương Mẫn mới có thời gian hỏi: "A Yên, em muốn làm gì vậy?"
Tô Yên không đáp, hỏi lại: "Chị Vương, chị cho rằng em tiều tụy như vậy, lại còn có nhiều người chú ý như vậy, rốt cuộc là vì sao?"
Những tay paparazzi đó không làm gì cả, suốt ngày ngồi xổm dưới nhà của cô sao?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Mẫn, sắc mặt chị thay đổi rõ rệt:
"Đây là có người muốn dồn chết em!"
Những năm này, tình trạng của Tô Yên càng ngày càng xấu, nhiều thông tin cho rằng cô say rượu bị đưa vào bệnh viện để cấp cứu. Ai mà không biết rằng cô đang trên đà suy sụp, có rất nhiều paparazzi ngồi xổm dưới nhà để chờ chụp lại bộ dạng thê thảm của cô.
Nếu là người khác thì không nói, nhưng tâm lý của Tô Yên vốn yếu ớt mẫn cảm, đặc biệt để ý đến dư luận trên mạng. Mỗi lời nói đều trở thành vũ khí để gϊếŧ cô!
"Chính là nó."
Tô Yên gật đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo.
"Có người muốn ép chết em, muốn nhìn em tuyệt vọng, chỉ là chờ thời điểm em phá kén trọng sinh, chị tuyệt đối đừng ngạc nhiên ——"
"Vậy là em cố ý?"
Đôi mắt của Vương Mẫn sáng lên, nghĩ đến đây cô ấy cười ra tiếng.
Vui mừng nói: "A Yên, chị thực sự rất vui nếu em nghĩ như vậy."
Điều chị sợ nhất là Tô Yên bị đánh bại lần thứ hai, đến lúc đó e là cô sẽ không thể gượng dậy được.
Nhưng điều mà Vương Mẫn không biết là trong cơ thể Tô Yên hiện tại, cô không còn là người không chịu nổi một kích của kẻ khác nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.