Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế
Chương 70: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh
Đường Bất Lận
09/01/2022
Tô Yên ngồi ở bên giường, nghiêm túc mở kịch bản ra xem.
Tạ Phỉ nghiêng đầu, im lặng nhìn cô một cái.
Mỗi ngày cô đều thay đổi rất nhiều.
Da thịt như ngọc, mặt mày như tranh, ánh sáng nhu hòa phác họa đường nét tinh xảo trên gương mặt, ánh mắt linh động, câu hồn đoạt phách.
"Vì sao?"
Anh đột nhiên hỏi.
Tô Yên ngẩn ra, buồn cười ngẩng đầu lên.
Chỉ là nụ cười kia rất lạnh nhạt, lộ ra vài phần xa cách, "Tạ tiên sinh muốn hỏi tôi vì sao phải nhận loại vai diễn thế thân lõa thể không lên được mặt bàn này, hay là muốn hỏi tôi vì sao chìm đắm trong trụy lạc?"
Tạ Phỉ bỗng cúi đầu cười, vừa đi tới chỗ Tô Yên, vừa chậm rãi cởi cúc cổ áo.
"Tôi vốn chỉ tò mò, kỳ lạ chính là sau khi nghe được câu trả lời của cô, ngược lại không muốn hỏi gì hết."
Tô Yên nhíu mày, nhìn thấy anh tới gần từng bước một.
Người đàn ông dáng người cao gầy, quanh thân luôn tràn ngập khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy, khiến người ta đoán không ra.
"Nếu đã đưa ra lựa chọn này, vậy cô nên biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì chứ?"
Tô Yên khẽ vuốt cằm, "Tôi biết."
"Không lo lắng?" Tạ Phỉ nhướng mày, anh cúi đầu rũ mắt, lông mi mỏng dài, đôi mắt hẹp tự nhiên, làm ngũ quan của anh khi mới nhìn qua, có vài phần đẹp đẽ.
"So với bản thân tôi, tôi lại lo cho Tạ tiên sinh nhiều hơn một chút," ngón tay Tô Yên nhỏ dài xẹt qua kịch bản, cô nhấc mi mắt, "Người ngoài đều nói Tạ tiên sinh là người không gần nữ sắc, đây xem như lần đầu tiên anh quay cảnh diễn thân mật cùng diễn viên nữ nhỉ?"
"Ha. . . "
Tạ Phỉ nhìn gương mặt như tranh vẽ của cô, cánh môi đỏ sẫm phun ra lời nói, lại vô cùng lạnh nhạt.
Môi mỏng của anh gợi lên một nụ cười nhẹ, nghiêng đầu vài sợi tóc dừng ở khóe mắt, đôi mắt thâm sâu, tựa như phát ra hormone nam tính, toàn thân tính cả hô hấp, đều mang theo hơi thở cấm dục.
"Thì ra Tô tiểu thư hiểu rõ tôi như vậy, vậy chắc cô cũng biết, tôi luôn nghiêm túc 100% với công việc."
Tô Yên chỉ cười không nói.
Tầm mắt xẹt qua người anh, dạo qua một vòng yết hầu, sau đó thản nhiên thu hồi.
Cửa bị đẩy ra, Vương Sùng cùng Vương Mẫn đi đến.
Nhân viên công tác còn lại đều bị ngăn ở ngoài, "Hai người nói chuyện thế nào rồi? Chuẩn bị để diễn thử một đoạn chưa?"
Vương Sùng đi qua điều chỉnh thử màn hình, Tô Yên lẳng lặng khép kịch bản lại, đi tới một bên.
"Tôi có thể, chỉ xem Tạ tiên sinh."
Tạ Phỉ nâng mắt, nói thẳng: "Vậy diễn đoạn cuối cùng, trước khi Hạ Lan tự sát, đến tìm Trác Tranh đi."
Anh không cần xem kịch bản, mở miệng nói.
Ồ ——
Vương Sùng hơi kinh ngạc một chút, đây là phân cảnh lớn, gần kính bạo như vậy?
Cũng không biết diễn xuất của Tô Yên như thế nào so với hai năm trước.
Ông vẫn luôn tin tưởng chắc một điều, cơ thể cũng có thể nói.
Nhưng không phải ai cũng có thể diễn được.
Ít nhất Vương Sùng không nhìn thấy điểm này trên người Ôn Ngọc.
Cho nên, ông mới có thể nhả ra, đáp ứng yêu cầu của Ôn Ngọc, tìm diễn viên thế thân.
Vương Mẫn không biết kịch bản, nhưng nhìn sắc mặt Vương Sùng cũng biết ông rất nghiêm túc.
Tô Yên chậm rãi nâng cổ tay lên, vén tóc ra sau tai.
Không có lời kịch, chỉ có tầm mắt giao nhau.
Tô Yên bỗng đưa tay ra, một phen giữ chặt cổ áo Tạ Phỉ, xoay người đè anh dưới thân.
Ánh mắt Vương Sùng tập trung, hô hấp đình trệ.
Ông híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.
Tạ Phỉ lấy tay vò mái tóc, thần thái trở nên không kìm chế được, giống như thay đổi thành một người khác.
Hoàn toàn khác xa người toàn thân đều lộ ra khí chất cấm dục trong hiện thực, chỉ còn lại người trong cảnh phim.
"Như thế nào? Muốn tôi?"
Anh cười ngả ngớn.
Bỗng nhiên dùng sức túm cô gái trên người vào trong ngực, giọng điệu mang theo vài phần âm ngoan, "Tôi còn tưởng em đến phủ đại soái làm khách, vui đến quên trời đất cũng quên luôn tôi rồi."
Tạ Phỉ từng nghĩ anh sẽ do dự, nhưng không biết vì sao, khi anh nói xong lời kịch, khi cùng Tô Yên đối diễn, anh lại không có nửa phần do dự.
Không có hương vị khó chịu như tưởng tượng, cũng không khó chấp nhận như vậy.
Đây là lần đầu tiên anh diễn thể loại này, lại giống như đã luyện qua vô số lần ở trong mơ.
Ăn ý đến mức không thể ngờ——
Quanh quẩn trên người cô có một chút tà khí khó để ý, khiêu gợi muốn chết.
Tô Yên ôm anh.
Khuôn mặt của cô bị Tạ Phỉ chặn hơn phân nửa, chỉ có đôi mắt hiện lên trên màn hình.
Vương Sùng vẫn đang xem, trong lòng cái nhìn với Tô Yên cũng thay đổi long trời lở đất.
Người phụ nữ không nói một chữ từ đầu đến cuối, tay nhỏ bé tuyết trắng của cô vịn vào bả vai người đàn ông cao lớn trước mặt, giống như anh chính là cả thế giới của mình. Cặp mắt xinh đẹp, bên trong hơi nước rõ ràng, đáy mắt quanh quẩn ưu sầu vô tận giống như được ăn cả ngã về không.
Cô buông mắt, nghiêng đầu hôn lên vành tai Tạ Phỉ, trong mắt bỗng tràn ngập ý cười.
Giống như, có thể được anh quan tâm, cuộc đời này cũng không uổng phí——
Dù nhỏ bé như cát bụi, hoa vẫn có thể nở.
. . .
Vương Mẫn đứng một bên xem, trán và lòng bàn tay đều là mồ hôi, hai má phiếm hồng, không phải cảm thấy thẹn, mà là khiếp sợ cùng kích động.
Ai cũng có thể nhìn ra màn diễn thử này, làm cho người khác rung động biết bao nhiêu.
Nếu không phải vì bọn họ ở đây đều biết hai người kia đang diễn, người khác còn tưởng hai người kia thật ra đã sớm phim giả tình thật.
Mười lăm phút sau, Tạ Phỉ buông Tô Yên ra, im lặng nâng tay, đóng từng cúc áo. Bàn tay anh rất mỏng, đầu ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Động tác nâng tay sửa sang lại quần áo hết sức đẹp mắt.
Hai người đều có chút nhập diễn, Tô Yên ngồi ở một bên, hai má trắng nõn ửng hồng.
Con ngươi còn có ưu thương cùng nước mắt, hiển nhiên vẫn chưa bước ra từ phân cảnh.
Vương Sùng trong lòng ảo não muốn chết, ông nhìn về phía Tô Yên, lại nhìn Tạ Phỉ.
Xua tay, "Qua."
. . .
Trước tiên Tạ Phỉ không đi luôn, mà ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào Tô Yên.
Diễn xuất của cô gái này tốt ngoài dự kiến của anh.
"Thật ngại quá, vừa rồi đã mạo phạm."
Tô Yên sửng sốt, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng khàn khàn vang lên ở bên tai, phá lệ dễ nghe.
Trong ấn tượng, Tạ Phỉ vẫn là quân tử. Ở giới giải trí nhiều năm, chưa bao giờ có chuyện xấu truyền ra, đương nhiên, cũng không quay cảnh yêu đương bao giờ.
"Không cần giải thích", Tô Yên mở miệng, lắc đầu: "Đây đều là công việc cần thôi."
"Còn có ——"
Tô Yên nâng mất, trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau cùng Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ nhìn đôi mắt đen ngập nước của cô, trên mặt ý cười ôn hòa, trêu chọc nói: "Lại nói, có thể đối diễn cùng Tạ tiên sinh, vẫn là tôi có lời."
Ở trong vòng luẩn quẩn này, nữ diễn viên nào dám nói không muốn hợp tác cùng Tạ Phỉ?
Anh là tình nhân trong mộng của tất cả phụ nữ Châu Á, mị lực cũng không phải là giả!
"Khụ. . . . . "
Ánh mắt cô quá mức sạch sẽ, nói chuyện bình tĩnh còn thẳng thắn.
Tạ Phỉ vội ho một tiếng, dời mắt.
"Quá khen. . . . . ."
Anh đi qua một bên.
Tạ Phỉ nghiêng đầu, im lặng nhìn cô một cái.
Mỗi ngày cô đều thay đổi rất nhiều.
Da thịt như ngọc, mặt mày như tranh, ánh sáng nhu hòa phác họa đường nét tinh xảo trên gương mặt, ánh mắt linh động, câu hồn đoạt phách.
"Vì sao?"
Anh đột nhiên hỏi.
Tô Yên ngẩn ra, buồn cười ngẩng đầu lên.
Chỉ là nụ cười kia rất lạnh nhạt, lộ ra vài phần xa cách, "Tạ tiên sinh muốn hỏi tôi vì sao phải nhận loại vai diễn thế thân lõa thể không lên được mặt bàn này, hay là muốn hỏi tôi vì sao chìm đắm trong trụy lạc?"
Tạ Phỉ bỗng cúi đầu cười, vừa đi tới chỗ Tô Yên, vừa chậm rãi cởi cúc cổ áo.
"Tôi vốn chỉ tò mò, kỳ lạ chính là sau khi nghe được câu trả lời của cô, ngược lại không muốn hỏi gì hết."
Tô Yên nhíu mày, nhìn thấy anh tới gần từng bước một.
Người đàn ông dáng người cao gầy, quanh thân luôn tràn ngập khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy, khiến người ta đoán không ra.
"Nếu đã đưa ra lựa chọn này, vậy cô nên biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì chứ?"
Tô Yên khẽ vuốt cằm, "Tôi biết."
"Không lo lắng?" Tạ Phỉ nhướng mày, anh cúi đầu rũ mắt, lông mi mỏng dài, đôi mắt hẹp tự nhiên, làm ngũ quan của anh khi mới nhìn qua, có vài phần đẹp đẽ.
"So với bản thân tôi, tôi lại lo cho Tạ tiên sinh nhiều hơn một chút," ngón tay Tô Yên nhỏ dài xẹt qua kịch bản, cô nhấc mi mắt, "Người ngoài đều nói Tạ tiên sinh là người không gần nữ sắc, đây xem như lần đầu tiên anh quay cảnh diễn thân mật cùng diễn viên nữ nhỉ?"
"Ha. . . "
Tạ Phỉ nhìn gương mặt như tranh vẽ của cô, cánh môi đỏ sẫm phun ra lời nói, lại vô cùng lạnh nhạt.
Môi mỏng của anh gợi lên một nụ cười nhẹ, nghiêng đầu vài sợi tóc dừng ở khóe mắt, đôi mắt thâm sâu, tựa như phát ra hormone nam tính, toàn thân tính cả hô hấp, đều mang theo hơi thở cấm dục.
"Thì ra Tô tiểu thư hiểu rõ tôi như vậy, vậy chắc cô cũng biết, tôi luôn nghiêm túc 100% với công việc."
Tô Yên chỉ cười không nói.
Tầm mắt xẹt qua người anh, dạo qua một vòng yết hầu, sau đó thản nhiên thu hồi.
Cửa bị đẩy ra, Vương Sùng cùng Vương Mẫn đi đến.
Nhân viên công tác còn lại đều bị ngăn ở ngoài, "Hai người nói chuyện thế nào rồi? Chuẩn bị để diễn thử một đoạn chưa?"
Vương Sùng đi qua điều chỉnh thử màn hình, Tô Yên lẳng lặng khép kịch bản lại, đi tới một bên.
"Tôi có thể, chỉ xem Tạ tiên sinh."
Tạ Phỉ nâng mắt, nói thẳng: "Vậy diễn đoạn cuối cùng, trước khi Hạ Lan tự sát, đến tìm Trác Tranh đi."
Anh không cần xem kịch bản, mở miệng nói.
Ồ ——
Vương Sùng hơi kinh ngạc một chút, đây là phân cảnh lớn, gần kính bạo như vậy?
Cũng không biết diễn xuất của Tô Yên như thế nào so với hai năm trước.
Ông vẫn luôn tin tưởng chắc một điều, cơ thể cũng có thể nói.
Nhưng không phải ai cũng có thể diễn được.
Ít nhất Vương Sùng không nhìn thấy điểm này trên người Ôn Ngọc.
Cho nên, ông mới có thể nhả ra, đáp ứng yêu cầu của Ôn Ngọc, tìm diễn viên thế thân.
Vương Mẫn không biết kịch bản, nhưng nhìn sắc mặt Vương Sùng cũng biết ông rất nghiêm túc.
Tô Yên chậm rãi nâng cổ tay lên, vén tóc ra sau tai.
Không có lời kịch, chỉ có tầm mắt giao nhau.
Tô Yên bỗng đưa tay ra, một phen giữ chặt cổ áo Tạ Phỉ, xoay người đè anh dưới thân.
Ánh mắt Vương Sùng tập trung, hô hấp đình trệ.
Ông híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.
Tạ Phỉ lấy tay vò mái tóc, thần thái trở nên không kìm chế được, giống như thay đổi thành một người khác.
Hoàn toàn khác xa người toàn thân đều lộ ra khí chất cấm dục trong hiện thực, chỉ còn lại người trong cảnh phim.
"Như thế nào? Muốn tôi?"
Anh cười ngả ngớn.
Bỗng nhiên dùng sức túm cô gái trên người vào trong ngực, giọng điệu mang theo vài phần âm ngoan, "Tôi còn tưởng em đến phủ đại soái làm khách, vui đến quên trời đất cũng quên luôn tôi rồi."
Tạ Phỉ từng nghĩ anh sẽ do dự, nhưng không biết vì sao, khi anh nói xong lời kịch, khi cùng Tô Yên đối diễn, anh lại không có nửa phần do dự.
Không có hương vị khó chịu như tưởng tượng, cũng không khó chấp nhận như vậy.
Đây là lần đầu tiên anh diễn thể loại này, lại giống như đã luyện qua vô số lần ở trong mơ.
Ăn ý đến mức không thể ngờ——
Quanh quẩn trên người cô có một chút tà khí khó để ý, khiêu gợi muốn chết.
Tô Yên ôm anh.
Khuôn mặt của cô bị Tạ Phỉ chặn hơn phân nửa, chỉ có đôi mắt hiện lên trên màn hình.
Vương Sùng vẫn đang xem, trong lòng cái nhìn với Tô Yên cũng thay đổi long trời lở đất.
Người phụ nữ không nói một chữ từ đầu đến cuối, tay nhỏ bé tuyết trắng của cô vịn vào bả vai người đàn ông cao lớn trước mặt, giống như anh chính là cả thế giới của mình. Cặp mắt xinh đẹp, bên trong hơi nước rõ ràng, đáy mắt quanh quẩn ưu sầu vô tận giống như được ăn cả ngã về không.
Cô buông mắt, nghiêng đầu hôn lên vành tai Tạ Phỉ, trong mắt bỗng tràn ngập ý cười.
Giống như, có thể được anh quan tâm, cuộc đời này cũng không uổng phí——
Dù nhỏ bé như cát bụi, hoa vẫn có thể nở.
. . .
Vương Mẫn đứng một bên xem, trán và lòng bàn tay đều là mồ hôi, hai má phiếm hồng, không phải cảm thấy thẹn, mà là khiếp sợ cùng kích động.
Ai cũng có thể nhìn ra màn diễn thử này, làm cho người khác rung động biết bao nhiêu.
Nếu không phải vì bọn họ ở đây đều biết hai người kia đang diễn, người khác còn tưởng hai người kia thật ra đã sớm phim giả tình thật.
Mười lăm phút sau, Tạ Phỉ buông Tô Yên ra, im lặng nâng tay, đóng từng cúc áo. Bàn tay anh rất mỏng, đầu ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Động tác nâng tay sửa sang lại quần áo hết sức đẹp mắt.
Hai người đều có chút nhập diễn, Tô Yên ngồi ở một bên, hai má trắng nõn ửng hồng.
Con ngươi còn có ưu thương cùng nước mắt, hiển nhiên vẫn chưa bước ra từ phân cảnh.
Vương Sùng trong lòng ảo não muốn chết, ông nhìn về phía Tô Yên, lại nhìn Tạ Phỉ.
Xua tay, "Qua."
. . .
Trước tiên Tạ Phỉ không đi luôn, mà ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào Tô Yên.
Diễn xuất của cô gái này tốt ngoài dự kiến của anh.
"Thật ngại quá, vừa rồi đã mạo phạm."
Tô Yên sửng sốt, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng khàn khàn vang lên ở bên tai, phá lệ dễ nghe.
Trong ấn tượng, Tạ Phỉ vẫn là quân tử. Ở giới giải trí nhiều năm, chưa bao giờ có chuyện xấu truyền ra, đương nhiên, cũng không quay cảnh yêu đương bao giờ.
"Không cần giải thích", Tô Yên mở miệng, lắc đầu: "Đây đều là công việc cần thôi."
"Còn có ——"
Tô Yên nâng mất, trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau cùng Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ nhìn đôi mắt đen ngập nước của cô, trên mặt ý cười ôn hòa, trêu chọc nói: "Lại nói, có thể đối diễn cùng Tạ tiên sinh, vẫn là tôi có lời."
Ở trong vòng luẩn quẩn này, nữ diễn viên nào dám nói không muốn hợp tác cùng Tạ Phỉ?
Anh là tình nhân trong mộng của tất cả phụ nữ Châu Á, mị lực cũng không phải là giả!
"Khụ. . . . . "
Ánh mắt cô quá mức sạch sẽ, nói chuyện bình tĩnh còn thẳng thắn.
Tạ Phỉ vội ho một tiếng, dời mắt.
"Quá khen. . . . . ."
Anh đi qua một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.