Nam Thần Biến Thành Mèo

Chương 39

Mặc Tiểu Ba

17/07/2018

Đôi mắt Lục Thiền chăm chú nhìn thứ trên cổ tay nhỏ bé yếu ớt của mình -- khớp ngón tay thon dài trắng rõ ràng, từng chút từng chút bao phủ, độ nóng của lòng bàn tay phá tan đầu óc của cô.

Tề Thiệu Diễn cầm cổ tay cổ cô, bản thân tràn ngập sự thỏa mãn, nhịp đập thình thịch của tim dần lan tỏa.

Lục Thiền ngẩng đầu nhìn đường nét nghiêm nghị bên sườn mặt cùng với mái tóc đen rõ ràng của anh, mặt cô trở nên vô cùng nóng.

Cô không biết tại sao lại có cảm giác kích động muốn trốn thoát, mất tự nhiên rụt cổ tay một cái, nhưng không nghĩ rằng sẽ bị anh nắm chặt hơn.

Mãi đến khi đứng dưới ánh đèn bên cạnh nhà lầu cao tầng, anh mới buông cô ra, trong nháy mắt bàn tay nóng rực rời khỏi cô, Lục Thiền bỗng có cảm giác mất mát.

Lục Thiền vội vã cúi đầu vỗ khuôn mặt, ý đồ gạt bỏ ý nghĩ kỳ lạ trong đầu ra.

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, thật thấp, giống như là phát ra tử cổ họng, lại không có vẻ khinh thường. Chẳng biết tại sao, Lục Thiền lại cảm thấy đầu óc mình còn hoảng loạn hơn lúc trước.

Chờ một chút, cô vội vàng giãy dụa ra khỏi sự hoảng loạn của mình, cô đã hẹn với nam thần lúc nào chứ?

Lục Thiền ngẩng đầu, trề miệng một cái vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị Tề Thiệu Diễn giành trước, ánh mắt mỉm cười nhìn thẳng vào cô: "Lục Thiền, anh tìm được con... mèo nhà em rồi."

"Ôi chao?" Lục Thiền mừng rỡ nhìn anh, hoàn toàn đã quên trước đó mình muốn nói gì, vội vàng hỏi, "Thật sao? Nó có bị thương không? Ở đâu em có thể đi xem nó không?"

Tề Thiệu Diễn tiếp tục tỉnh bơ lừa gạt: "A, hôm nay sợ là không được, bây giờ nó không ở thành phố A, bị một bệnh viện thú y cho là mèo lang thang nên nhận nuôi rồi, vì thế có chút phiền phức."

Ừm, lúc anh nói lại này mặt cũng không thèm đỏ tim không đập mạnh.

Lục Thiền cảm thấy mình như đang trên tàu lượn, bị mấy câu của anh nói làm cho bản thân cứ lên xuống, cuối lời nói, Lục Thiền vô ý: "Là có ý gì? Em vẫn có thể nhận về được không."

Tề Thiệu Diễn đột nhiên nở nụ cười, đáy mắt hiện lên nét cưng chìu không đổi, anh đưa tay xoa nhẹ tóc của cô, dịu dàng nói: "Sớm hoặc muộn một chút cũng không, nó vốn là của em."

Dù sao anh cũng sẽ đến bên cô, bất luận thời gian sớm hay muộn.

Ngón tay xẹt qua đỉnh đầu của cô,, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, Lục Thiền rụt cổ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ánh mắt sáng ra không dám nhìn anh.

Học trưởng... Không nên như vậy, cô sẽ nghĩ nhiều!

Giọng nói Lục Thiền có chút run rẩy, hiển nhiên là xấu hổ, cũng có thể hiều là sau khi biết tin tức của Cải trắng nên quá kích động: "Cám ơn anh."

Tề Thiệu Diễn nhìn cô, nhíu mày: "Chỉ một câu cám ơn?"

"Hả?" Lục Thiền ngẩn ngơ, chỉ số thông minh nhanh chóng mất liên lạc, "...Anh cần bao nhiêu tiền?"

Tề Thiệu Diễn dở khóc dở cười nhìn nàng, bất đắc dĩ thở dài, mũi giày dưới chân di chuyển về phía trước: "Đi thôi, theo anh đến một nơi."



Không thể không nói, bộ não của người nào đó luôn đi đến một góc kì lạ trong khoảnh khắc quan trọng này, phong cách rõ ràng, bộ não tuyệt vời.

Tề Thiệu Diễn yên lặng nhìn lướt qua đứng cạnh chiếc Bentley màu đen ven đường, nhanh chóng lựa chọn đi bộ, từ từ đi dạo ở đầu đường, cực kỳ hoàn mỹ.

Hiển nhiên Lục Thiền không nghĩ như vậy, lông màu của cô nhăn lại một chỗ, gọng kiếng màu đen trên sống mũi thanh tú khéo léo nhiều lần tuột xuống, có chút buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu. Lục Thiền rũ mắt xuống, đột nhiên đưa tay kéo góc áo Tề Thiệu diễn, đầu ngón tay run rẩy biểu lộ trong lòng cô rất khẩn trương.

Tề Thiệu Diễn cảm giác vạt áo của mình bị nắm lấy, hơi sửng sờ, quay đầu nhìn ngón tay nhỏ bé trắng noãn kia thì thấy hình như cô hơi né tránh ánh mắt anh.

"...Cái kia, coi như xong." Lục Thiền tỉ mỉ tự hỏi mình nói như thế nào mới tốt, "... Gần đây... em."

Do dự nửa ngày thế nào cũng nói không nên lời.

Những thứ kia ẩn trốn ở thế giới âm u nhất, tối đen bẩn thiểu nhất, giống như là vi khuẩn bị người ta né tránh không kịp, lại không không thể nào thoát khỏi cơ thể.

Tề Thiệu Diễn hìn cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang bên tai cô: "Lục Thiền, không phải sợ."

Ấm áp bất ngờ từng chút từng chút bao lấy suy nghĩ của cô, Lục Thiền thậm chí không có can đảm ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, ánh mắt kia cực nóng, đôi mắt chăm chú, rốt cuộc đã mang theo tâm tình gì mà nói ra những lời này.

Đáy lòng Lục Thiền không hiểu sao cảm thấy chua xót, đầu nhỏ khẽ gật như máy móc.

Tề Thiệu Diễn không nói gì thêm, đôi mắt của anh như một hồ nước sâu trong veo, yên lặng đuổi theo cô.

Dọc đường đi hai người không nói lời gì nữa. Tiếng bước chân cũng rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy.

Lúc Lục Thiền phản ứng kịp, mới phát hiện bản thân mình đã làm chuyện mất mặt gì. Trước mặt người ta mà tỏ ra vẻ nhát gan gì đó, Lục Thiền không nghĩ sao mình có thể dễ dàng bại lộ bản thân trước mặt Tề Thiệu Diễn như vậy.

Cô cười, không hề tin nghĩ, chắc là do vầng sáng của nam thần kèm theo thôi.

Suy nghĩ ngày càng mở rộng không thể cứu chữa, cô quay đầu đột nhiên nói: "Học trưởng, trước đây giáo sư Airy có cuộc gặp, sao anh lại không đi?"

Tề Thiệu Diễn sửng sốt, cẩn thận suy một chút, mới nhớ lại thư điện tử trong máy tính, sao lại không đi, đương nhiên là vì phải làm một con mèo rồi, không có tư cách tham gia dạ tiệc, có lẽ, khi đó anh vẫn ở trong nhà của A Giang, bất luận thế nào cũng đã bỏ mất dịp tốt.

Nhưng mà anh không để ý cái này: "Em đi?"

Lục Thiền gật đầu, mắt hơi nheo lại, giảo hoạt như con hồ ly nhỏ: "Em có đi, nhưng không thấy học trưởng, có chút đáng tiếc."

Tề Thiệu Diễn từ từ nhớ lại tất cả về cô -- Ngành kinh tế của trường đại học Chiba, là học sinh một tay Airy đào tạo, đã nghe Airy vài lần nhắc đến, cô chính là học sinh thông minh lại hoạt bát, Cisely.

Nhưng mà người mặc chiếc áo khoác đen, quần yếm bò cùng chiếc mũ lưỡi trai, đôi mắt đen trước mặt, nhìn thế nào cũng không giống với người Airy kể.

Tề Thiệu Diễn hơi liếc mắt nói: "Sao em muốn học ngành kinh tế học?"



Lục Thiền có chút ngượng ngùng, le lưỡi, ngước mắt nhìn khắp trời đầy sao lấp lánh, những hạt bụi nhỏ có vẻ yếu ớt nhưng lại cố gắng để cho mình tỏa sáng dưới ánh trăng, cười nói: "Em không có khái niệm học ngành gì, vì thế kinh tế học là anh trai giúp em, sau đó lại... muốn nỗ lực đến gần một người, dưới sự kích động thi vào trường nghiên cứu."

Cô hiếm khi lộ dáng vẻ ngớ ngẩn, ngốc nghếch, trong mắt lóe ra ánh sáng nhạt.

Đèn nhanh chóng nhấp nháy, tim của Tề Thiệu Diễn đập nhanh hơn, anh từ từ ngẩng đầu nhìn cô, khẽ nhíu mày, là người trong lòng em sao?

Hỏi xong những lời này, Tề Thiệu Diễn cảm giác mình có chút lỡ lời, nhưng Lục Thiền không ngại thẳng thắn nhìn anh, ý cười treo trên lông mày, khóe miệng cũng nhếch lên: "Đúng vậy, là người em rất thích."

Anh là thần tiên trên trời, còn cô chỉ là người ngước nhìn lên.

Tề Thiệu Diễn cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, lập tức cúi đầu cười cười, vẻ mặt không có biểu cảm gì, chỉ ho nhẹ: "Tới rồi."

Lục Thiền ngẩng đầu sửng sốt, yên lặng đi sau lưng Tề Thiệu Diễn, đi qua cửa xoay tròn sáng bóng dưới sự tiếp đón của nhân viên phục vụ, có chút bức rức nhìn tòa kiến trức tráng lệ trước mặt, đèn chùm màu trắng chói lóa trên đỉnh đầu đột nhiên làm mờ tầm nhìn.

Lục Thiền nghĩ, bản thân có thể đã bộc lộ thất bại.

Anh nên biết cô thích anh chứ? Dù sao. .. cũng trở thành chuyện mà mọi người đều biết, thỉnh thoảng còn bị lena lôi ra trêu chọc đôi câu, ngay cả Thích Dương cũng biết, nhất định anh cũng biết, có một học muội, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả bản thân không có chuyên môn cũng nhất định không chịu lùi bước, là một truyền thuyết của sự theo đuổi.

Vẻ mặt vừa rồi của anh là có ý gì? Dù sao cũng sẽ không có... cảm thấy cô phiền chứ?

Cái này giống như một người con gái dây dưa không dứt vậy —— quả nhiên, Lục Thiền lại đẩy mình vào ngõ cụt.

Tề Thiệu Diễn nhìn vẻ mặt đầy biến đổi của Lục Thiền, khẽ thở dài một cái.

Đi theo anh lên thang máy đến tầng cao nhất.

Hoàn toàn không biết tại sao mình lại muốn đi theo tới nơi này Lục Thiền có chút lờ mờ lui về sau lưng Tề Thiệu Diễn, cái này là cử động theo bản nay cũng không lấy lòng anh.

Cửa thanh máy kèm theo âm thanh trong trẻo từ từ mở ra.

Tề Thiệu Diễn nghĩ, cần phải từ từ đi đến.

Nếu như biết trước như vậy, nói không chừng Tề Thiệu Diễn sẽ khóc trong WC mà xem.

Mới vừa đi ra khỏi thang máy, âm thanh ồn ào như chợ tràn vào, một dòng nước ấm chảy thẳng vào cơ thể cô. Nhiều hành khách nhìn vào cảnh đêm qua kính trong suốt, ở giữa bán các loại đồ vật nhỏ bé, đại khái là vậy kỉ niệm. Nữ sinh mặc đồng phục màu xanh da trời trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào đang tận tâm giảng giải, bên cạnh, có rất nhiều loại bưu thiếp đặt ở trên giá, hai bên trái phải còn có hòm thư nhỏ, trên vách tường dán một tờ giấy —— gửi bản thân trong tương lai.

Nhìn Lục Thiền lộ vẻ kích động muốn đến xem, anh cảm thấy mình đã đưa ra quyết định chính xác chí ít là vào buổi tối tồi tệ này.

"Nơi này là điểm du lịch gì sao? Hình như em chưa từng tới." Lục Thiền tò mò di chuyển khắp nơi.

Tề Thiệu Diễn cười cười: "Bảy tám năm trước mới sửa chửa, cao ốc An Mậu thật ra cũng không tính là điểm du lịch gì, chỉ là ở đây ——", anh chỉ vầng trăng to lớn êm dịu ngoài cửa ổ, chính là nơi xem cảnh đêm tốt nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thần Biến Thành Mèo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook