Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 808: Bá đạo tổng tài đụng ngã tiểu kiều thê (8)
Diệp Phi Dạ
22/08/2017
Vòi nước, như cũ chảy róc rách, giống như là hát một khúc ca dao, mãi
cho đến khi từ trong nhà vệ sinh nam có một người chạy ra, thời điểm
đứng ở bên cạnh Tô Niên Hoa rửa tay, xuyên qua cái gương lớn mạ vàng
trước mặt, nhìn Tô Niên Hoa nhiều lần, phát hiện người đàn ông đứng bên
cạnh từ đầu đến cuối đều là một bộ mất hồn, sau đó không nhịn được lên
tiếng nhắc nhở một chút: "Tiên sinh, vòi nước còn không có đóng đâu..."
Tô Niên Hoa hoàn hồn, hướng về phía người đàn ông nhắc nhở của mình mân cánh môi thật chặt rồi gật đầu một cái, sau đó tắt đi vòi nước, xoay người đi ra ngoài.
"Tiên sinh, đây có phải điện thoại của ngài hay không? " Tô Niên Hoa đi còn chưa được hai bước, phía sau lại truyền tới thanh âm người đàn ông kia.
Tô Niên Hoa dừng bước lại, kết quả thấy điện thoại di động của mình, âm điệu khô cằn nói một câu "Cảm ơn", trong lúc bất chợt cả người tựa như mất đi toàn bộ khí lực, trực tiếp tựa vào vách tường ngoài hành lang phòng vệ sinh.
Cô ấy trở lại... thời gian chia tay, 270 ngày, chín tháng, cô trở lại, cô cùng thời điểm rời đi, ngũ quan như cũ, chẳng qua là dung nhan thoạt nhìn lộ ra vẻ thành thục đẹp đẽ hơn, không còn là bộ dáng thanh thuần ngọt ngào trong trí nhớ của anh nữa.
Tứ Nguyệt ở đợi đã lâu, cũng không có đợi đến khi Tô Niên Hoa trở lại.
Cô biết tửu lượng của Tô Niên Hoa, biết anh cũng không uống nhiều, nhưng vẫn có chút không yên lòng từ trong đi ra.
Tứ Nguyệt dọc theo hành lang thật dài, thời điểm đi tới cuối, mới nhìn rõ Tô Niên Hoa dựa ở vách tường phòng vệ sinh, đầu khẽ ngẩng lên, nhìn trần nhà, ngẩn người.
Đầu ngón tay của anh kẹp một điếu thuốc, khôi bay lan toả.
Tứ Nguyệt không nhịn được tạm ngừng cước bộ, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa, không có tiến lên quấy rầy anh.
Cô rõ ràng nhìn thấy phía trên thùng rác bên cạnh để cái gạt tàn, đã chất đầy tàn thuốc.
Tô Niên Hoa cũng không có phát hiện Tứ Nguyệt đến, anh hút xong điếu thuốc trong tay, thuận tay bỏ đầu thuốc vào trong cái gạt tàn, từ túi lấy ra hộp thuốc lá, chuẩn bị lấy một cây nữa, phát hiện hộp thuốc lá đã rỗng tuếch, anh thoáng có chút phiền não đem hộp thuốc lá ném vào trong thùng rác, kết quả tờ hóa đơn trong lòng bàn tay cũng theo đó rơi vào trong thùng rác.
Tô Niên Hoa một giây sau liền hồi thần, anh căn bản chẳng quan tâm trong thùng rác bẩn, trực tiếp vươn tay, hướng về phía bên trong sờ soạn, sau đó nhặt lên tờ háo đơn kia, vừa mới chuẩn bị cúi đầu nhìn điện thoại có bị làm mờ hay không, dư quang khóe mắt lơ đãng quét đến Tứ Nguyệt đứng ở cách đó không xa.
Tô Niên Hoa theo bản năng liền đem tờ hóa đơn kia dấu ở trong lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng nhét vào trong túi quần của mình.
Cái dạng cử động hốt hoảng cùng phòng bị kia, toàn bộ rơi vào trong mắt Tứ Nguyệt, để cho ấn đường Tứ Nguyệt không nhịn được khẽ nhăn, sau đó liền nghe được thanh âm Tô Niên Hoa ôn đạm vang lên: "Cô đi toilet?"
Tứ Nguyệt vội vàng hồi thần, hướng về phía Tô Niên Hoa nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói: "Không có, em thấy anh mãi không trở về ghế lô, sang đây xem thử."
Tô Niên Hoa hoàn hồn, hướng về phía người đàn ông nhắc nhở của mình mân cánh môi thật chặt rồi gật đầu một cái, sau đó tắt đi vòi nước, xoay người đi ra ngoài.
"Tiên sinh, đây có phải điện thoại của ngài hay không? " Tô Niên Hoa đi còn chưa được hai bước, phía sau lại truyền tới thanh âm người đàn ông kia.
Tô Niên Hoa dừng bước lại, kết quả thấy điện thoại di động của mình, âm điệu khô cằn nói một câu "Cảm ơn", trong lúc bất chợt cả người tựa như mất đi toàn bộ khí lực, trực tiếp tựa vào vách tường ngoài hành lang phòng vệ sinh.
Cô ấy trở lại... thời gian chia tay, 270 ngày, chín tháng, cô trở lại, cô cùng thời điểm rời đi, ngũ quan như cũ, chẳng qua là dung nhan thoạt nhìn lộ ra vẻ thành thục đẹp đẽ hơn, không còn là bộ dáng thanh thuần ngọt ngào trong trí nhớ của anh nữa.
Tứ Nguyệt ở đợi đã lâu, cũng không có đợi đến khi Tô Niên Hoa trở lại.
Cô biết tửu lượng của Tô Niên Hoa, biết anh cũng không uống nhiều, nhưng vẫn có chút không yên lòng từ trong đi ra.
Tứ Nguyệt dọc theo hành lang thật dài, thời điểm đi tới cuối, mới nhìn rõ Tô Niên Hoa dựa ở vách tường phòng vệ sinh, đầu khẽ ngẩng lên, nhìn trần nhà, ngẩn người.
Đầu ngón tay của anh kẹp một điếu thuốc, khôi bay lan toả.
Tứ Nguyệt không nhịn được tạm ngừng cước bộ, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa, không có tiến lên quấy rầy anh.
Cô rõ ràng nhìn thấy phía trên thùng rác bên cạnh để cái gạt tàn, đã chất đầy tàn thuốc.
Tô Niên Hoa cũng không có phát hiện Tứ Nguyệt đến, anh hút xong điếu thuốc trong tay, thuận tay bỏ đầu thuốc vào trong cái gạt tàn, từ túi lấy ra hộp thuốc lá, chuẩn bị lấy một cây nữa, phát hiện hộp thuốc lá đã rỗng tuếch, anh thoáng có chút phiền não đem hộp thuốc lá ném vào trong thùng rác, kết quả tờ hóa đơn trong lòng bàn tay cũng theo đó rơi vào trong thùng rác.
Tô Niên Hoa một giây sau liền hồi thần, anh căn bản chẳng quan tâm trong thùng rác bẩn, trực tiếp vươn tay, hướng về phía bên trong sờ soạn, sau đó nhặt lên tờ háo đơn kia, vừa mới chuẩn bị cúi đầu nhìn điện thoại có bị làm mờ hay không, dư quang khóe mắt lơ đãng quét đến Tứ Nguyệt đứng ở cách đó không xa.
Tô Niên Hoa theo bản năng liền đem tờ hóa đơn kia dấu ở trong lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng nhét vào trong túi quần của mình.
Cái dạng cử động hốt hoảng cùng phòng bị kia, toàn bộ rơi vào trong mắt Tứ Nguyệt, để cho ấn đường Tứ Nguyệt không nhịn được khẽ nhăn, sau đó liền nghe được thanh âm Tô Niên Hoa ôn đạm vang lên: "Cô đi toilet?"
Tứ Nguyệt vội vàng hồi thần, hướng về phía Tô Niên Hoa nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói: "Không có, em thấy anh mãi không trở về ghế lô, sang đây xem thử."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.