Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 264: Càng ngày càng hiểu chuyện (4)
Diệp Phi Dạ
13/01/2017
Editor: Quỳnh Nguyễn
Nếu không phải La tổng nhìn mặt mũi Đường Thời mà hợp tác với
Phùng gia thực ra Cố Khuynh Thành đại khái có thể để cho Tứ Nguyệt giúp
mình việc này, lên tiếng cùng La tổng.
Tứ Nguyệt nhìn thấy Cố Khuynh Thành trở về, trực tiếp mở miệng hỏi: "Thu phục rồi hả?"
Cố Khuynh Thành gật gật đầu, Tứ Nguyệt liền kéo cánh tay Cố Khuynh Thành, hướng về phía chỗ Đường Thời Tô Niên Hoa đi đến.
Cố Khuynh Thành đi cùng Tứ Nguyệt, cách Đường Thời càng ngày càng gần tốc độ lòng của cô dần dần nhanh hơn, lòng bàn tay hiện lên một tầng mồ hôi.
Toàn bộ đều dựa theo suy nghĩ trong lòng cô tiến hành, nhưng mà cô quên mình ở trước mặt Đường Thời sẽ không thể khống chế khẩn trương.
---
Rất không dễ dàng nghênh đón cuối tuần, kỳ thật Đường Thời không hề nghĩ đến vận động bên ngoài, anh càng muốn ru rú ở trong nhà cũ nghe một chút âm nhạc, uống cà phê, xử lý văn kiện còn dư một phen, sau đó nhìn chằm chằm ánh chiều tà, suy nghĩ một chút rốt cuộc Cố Khuynh Thành ở cách vách đang làm cái gì.
Nhưng mà đánh gofl là một loại phương thức tất cả mọi người trong quý tộc, vì hợp tác vui vẻ, mặc dù anh không muốn cũng vẫn đến đây.
Nơi này xem như sân golf phong cảnh đẹp nhất kinh thành, cách đó không xa còn có hồ một mảnh sóng xanh dập dờn, gió thổi mùa thu ôn hoà gió thổi, pha lẫn hương cỏ thơm, xác thực làm cho người ta có vài phần vui vẻ thoải mái.
Ánh nắng tươi sáng, cũng không nóng, trời xanh như là bị quét màu sắc, mây trắng tinh nhẹ nhàng trôi như là lụa mỏng.
Ở trong thành Bắc Kinh chen chúc hỗn loạn, mỗi ngày quá vội vàng sinh hoạt rất ít có thể nhìn thấy phong cảnh tốt đẹp như vậy.
Đường Thời tao nhã ngồi ở ghế ô dù che nắng sân golf nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm cảnh đẹp như vậy, bất quá tâm tình tốt duy trì đúng ba phút, lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Bởi vì không có cô ở đây.
Mấy năm nay luôn luôn như vậy, cho dù đi đến đâu, trong cảnh sắc như thế nào, chỉ cần suy nghĩ đến cô không ở bên cạnh, cảnh sắc động lòng người quanh thân đều đã ảm đạm mất màu.
Thiên sơn vạn thủy, phong cảnh ven đường có bao nhiêu đẹp đều kém so với việc có cô bên cạnh.
Đường Thời nhẹ nhàng chớp chớp mắt, thu hồi tầm mắt, lại ở trên một mảnh cỏ xanh nhạt thấy được bóng người quen thuộc.
Là cảm giác sai sao?
Bởi vì anh nghĩ tới cô nên xuất hiện ảo giác?
Đường Thời nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, lại nhìn thấy Cố Khuynh Thành cùng Tứ Nguyệt tay dắt tay hướng về phía anh ngồi đã đi tới.
Tứ Nguyệt sở dĩ tới nơi này chính là vì giúp đỡ Cố Khuynh Thành, mà cô ấy cùng Đường Thời, Tô Niên Hoa cùng một chỗ, căn bản không cần lý do cùng lấy cớ, cho nên cô ấy kéo Cố Khuynh Thành cười đứng ở trước mặt Đường Thời: "Thực khéo, các anh vậy mà cũng ở trong này, vừa lúc hôm nay êm cùng Khuynh Khuynh có thể giảm đi tiền chơi bóng.
Đường Thời ngồi ở trên chỗ ổn định như núi, vẻ mặt sóng nước chẳng xao.
Tứ Nguyệt nhìn thấy Cố Khuynh Thành trở về, trực tiếp mở miệng hỏi: "Thu phục rồi hả?"
Cố Khuynh Thành gật gật đầu, Tứ Nguyệt liền kéo cánh tay Cố Khuynh Thành, hướng về phía chỗ Đường Thời Tô Niên Hoa đi đến.
Cố Khuynh Thành đi cùng Tứ Nguyệt, cách Đường Thời càng ngày càng gần tốc độ lòng của cô dần dần nhanh hơn, lòng bàn tay hiện lên một tầng mồ hôi.
Toàn bộ đều dựa theo suy nghĩ trong lòng cô tiến hành, nhưng mà cô quên mình ở trước mặt Đường Thời sẽ không thể khống chế khẩn trương.
---
Rất không dễ dàng nghênh đón cuối tuần, kỳ thật Đường Thời không hề nghĩ đến vận động bên ngoài, anh càng muốn ru rú ở trong nhà cũ nghe một chút âm nhạc, uống cà phê, xử lý văn kiện còn dư một phen, sau đó nhìn chằm chằm ánh chiều tà, suy nghĩ một chút rốt cuộc Cố Khuynh Thành ở cách vách đang làm cái gì.
Nhưng mà đánh gofl là một loại phương thức tất cả mọi người trong quý tộc, vì hợp tác vui vẻ, mặc dù anh không muốn cũng vẫn đến đây.
Nơi này xem như sân golf phong cảnh đẹp nhất kinh thành, cách đó không xa còn có hồ một mảnh sóng xanh dập dờn, gió thổi mùa thu ôn hoà gió thổi, pha lẫn hương cỏ thơm, xác thực làm cho người ta có vài phần vui vẻ thoải mái.
Ánh nắng tươi sáng, cũng không nóng, trời xanh như là bị quét màu sắc, mây trắng tinh nhẹ nhàng trôi như là lụa mỏng.
Ở trong thành Bắc Kinh chen chúc hỗn loạn, mỗi ngày quá vội vàng sinh hoạt rất ít có thể nhìn thấy phong cảnh tốt đẹp như vậy.
Đường Thời tao nhã ngồi ở ghế ô dù che nắng sân golf nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm cảnh đẹp như vậy, bất quá tâm tình tốt duy trì đúng ba phút, lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Bởi vì không có cô ở đây.
Mấy năm nay luôn luôn như vậy, cho dù đi đến đâu, trong cảnh sắc như thế nào, chỉ cần suy nghĩ đến cô không ở bên cạnh, cảnh sắc động lòng người quanh thân đều đã ảm đạm mất màu.
Thiên sơn vạn thủy, phong cảnh ven đường có bao nhiêu đẹp đều kém so với việc có cô bên cạnh.
Đường Thời nhẹ nhàng chớp chớp mắt, thu hồi tầm mắt, lại ở trên một mảnh cỏ xanh nhạt thấy được bóng người quen thuộc.
Là cảm giác sai sao?
Bởi vì anh nghĩ tới cô nên xuất hiện ảo giác?
Đường Thời nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, lại nhìn thấy Cố Khuynh Thành cùng Tứ Nguyệt tay dắt tay hướng về phía anh ngồi đã đi tới.
Tứ Nguyệt sở dĩ tới nơi này chính là vì giúp đỡ Cố Khuynh Thành, mà cô ấy cùng Đường Thời, Tô Niên Hoa cùng một chỗ, căn bản không cần lý do cùng lấy cớ, cho nên cô ấy kéo Cố Khuynh Thành cười đứng ở trước mặt Đường Thời: "Thực khéo, các anh vậy mà cũng ở trong này, vừa lúc hôm nay êm cùng Khuynh Khuynh có thể giảm đi tiền chơi bóng.
Đường Thời ngồi ở trên chỗ ổn định như núi, vẻ mặt sóng nước chẳng xao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.