Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 232: Chỉ lo thân mình (6)
Diệp Phi Dạ
07/01/2017
Hấp dẫn người không dời mắt được.
Đường Thời giống như ý thức được có người nhìn chăm chú vào mình, ngẩng đầu, vừa lúc cùng tầm mắt Cố Khuynh Thành đụng cùng một nơi.
Cố Khuynh Thành hoàn toàn không có nhận thấy được người đàn ông trước mặt lại nhìn mình, vẫn vẫn duy trì dáng vẻ xuất thần như cũ, bình tĩnh nhìn chằm chằm Đường Thời.
Đường Thời căn bản không có lường trước đến người đang nhìn mình chính là Cố Khuynh Thành, người anh vốn là hơi sững sờ, sau đó nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt, phát hiện ánh mắt cô gái giống như nhu thủy rơi vào trên mặt mình, anh giật giật môi, nhịn không được đem tầm mắt mình quấn quanh tầm mắt của cô ở một chỗ.
Phùng Y Y rất không dễ dàng ngừng tiếng khóc, thời điểm cô ta cầm khăn tay lau khóe mắt, đúng lúc thấy Đường Thời và Cố Khuynh Thành đối diện nhìn lẫn nhau.
Trên mặt hai người đều đã phiếm một tầng nhu tình, giống như những người khác trong căn phòng căn bản không tồn tại.
Phùng Y Y nghĩ đến Đường Thời vừa mới nói với mình, nhìn nhìn lại ánh mắt giờ phút này Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành, cô ta khó khăn lắm mới ổn định cảm xúc lại bắt đầu lên xuống bất định.
Tối qua, cô ta dây dưa chị cả rất lâu mới khiến cho chị cả đồng ý hôm nay mang cô ta tới chỗ có Đường Thời ăn bữa sáng.
Trời còn chưa sáng cô ta liền ba khởi liễu sàng (dậy), tắm rửa, thử quần áo, trang điểm, chính là muốn thời gian ăn bữa sáng gặp Đường Thời để lại cho anh một cái ấn tượng tốt.
Nhưng mà cô ta không nghĩ tới, Cố Khuynh Thành lại đi theo Tứ Nguyệt cũng đi tới nhà ăn, dễ dàng cướp đi tất cả lực chú ý không nói, còn làm cho Đường Thời bởi vì cô mà nói nặng lời với mình như vậy!
Phùng Y Y càng nghĩ tâm lý càng cảm thấy không thăng bằng.
Cô ta xác thực không có đẹp bằng Cố Khuynh Thành, nhưng mà ngoài thứ này, mọi thứ cô ta đều mạnh hơn Cố Khuynh Thành rất nhiều.
Cô ta không cam lòng, Cố Khuynh Thành giờ phút này quang vinh chói lọi mà mình chật vật khóc.
Phùng Y Y rủ lông mi nhìn chằm chằm bàn ăn trước mặt mình, mím môi nghĩ một lát, nghĩ đến tối qua mình trên bữa tiệc vốn nghĩ muốn nói cho Đường bá mẫu cô gái hoan ái cùng Đường Thời tại đài ngắm cảnh là Cố Khuynh Thành, kết quả cũng không nói gì, cuối cùng phẫn nộ liền nói cho Tôn Lệ Nhã có vẻ thích bát quái.
Lúc ấy cô ta nghĩ không thể ở trước mặt Đường bá mẫu vạch trần Cố Khuynh Thành, cô ta liền muốn làm cho cả danh viện thành Bắc Kinh đều biết Cố Khuynh Thành là một phụ nữ như thế nào!
Nhưng mà hiện tại xí nghiệp Thịnh Đường rất quan trọng yếu mọi người ở trong này, nếu cô ta vạch trần chuyện tối qua Cố Khuynh Thành không biết xấu hổ câu dẫn Đường Thời tại đài ngắm cảnh, cô ngược lại cô ta muốn nhìn Cố Khuynh Thành còn có thể giống như hiện tại bốn mắt nhìn nhau vẻ mặt ôn nhuyễn cùng Đường Thời hay không.
Phùng Y Y nghĩ tới đây, lông mi nhẹ nhàng chớp, cuối cùng nhìn Đường bá mẫu, bởi vì đã khóc, thanh âm hơi khàn khàn: "Đường bá mẫu, bác còn nhớ rõ tối hôm qua ở trong bữa tiệc con đi tìm bác không?"
Đường Thời giống như ý thức được có người nhìn chăm chú vào mình, ngẩng đầu, vừa lúc cùng tầm mắt Cố Khuynh Thành đụng cùng một nơi.
Cố Khuynh Thành hoàn toàn không có nhận thấy được người đàn ông trước mặt lại nhìn mình, vẫn vẫn duy trì dáng vẻ xuất thần như cũ, bình tĩnh nhìn chằm chằm Đường Thời.
Đường Thời căn bản không có lường trước đến người đang nhìn mình chính là Cố Khuynh Thành, người anh vốn là hơi sững sờ, sau đó nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt, phát hiện ánh mắt cô gái giống như nhu thủy rơi vào trên mặt mình, anh giật giật môi, nhịn không được đem tầm mắt mình quấn quanh tầm mắt của cô ở một chỗ.
Phùng Y Y rất không dễ dàng ngừng tiếng khóc, thời điểm cô ta cầm khăn tay lau khóe mắt, đúng lúc thấy Đường Thời và Cố Khuynh Thành đối diện nhìn lẫn nhau.
Trên mặt hai người đều đã phiếm một tầng nhu tình, giống như những người khác trong căn phòng căn bản không tồn tại.
Phùng Y Y nghĩ đến Đường Thời vừa mới nói với mình, nhìn nhìn lại ánh mắt giờ phút này Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành, cô ta khó khăn lắm mới ổn định cảm xúc lại bắt đầu lên xuống bất định.
Tối qua, cô ta dây dưa chị cả rất lâu mới khiến cho chị cả đồng ý hôm nay mang cô ta tới chỗ có Đường Thời ăn bữa sáng.
Trời còn chưa sáng cô ta liền ba khởi liễu sàng (dậy), tắm rửa, thử quần áo, trang điểm, chính là muốn thời gian ăn bữa sáng gặp Đường Thời để lại cho anh một cái ấn tượng tốt.
Nhưng mà cô ta không nghĩ tới, Cố Khuynh Thành lại đi theo Tứ Nguyệt cũng đi tới nhà ăn, dễ dàng cướp đi tất cả lực chú ý không nói, còn làm cho Đường Thời bởi vì cô mà nói nặng lời với mình như vậy!
Phùng Y Y càng nghĩ tâm lý càng cảm thấy không thăng bằng.
Cô ta xác thực không có đẹp bằng Cố Khuynh Thành, nhưng mà ngoài thứ này, mọi thứ cô ta đều mạnh hơn Cố Khuynh Thành rất nhiều.
Cô ta không cam lòng, Cố Khuynh Thành giờ phút này quang vinh chói lọi mà mình chật vật khóc.
Phùng Y Y rủ lông mi nhìn chằm chằm bàn ăn trước mặt mình, mím môi nghĩ một lát, nghĩ đến tối qua mình trên bữa tiệc vốn nghĩ muốn nói cho Đường bá mẫu cô gái hoan ái cùng Đường Thời tại đài ngắm cảnh là Cố Khuynh Thành, kết quả cũng không nói gì, cuối cùng phẫn nộ liền nói cho Tôn Lệ Nhã có vẻ thích bát quái.
Lúc ấy cô ta nghĩ không thể ở trước mặt Đường bá mẫu vạch trần Cố Khuynh Thành, cô ta liền muốn làm cho cả danh viện thành Bắc Kinh đều biết Cố Khuynh Thành là một phụ nữ như thế nào!
Nhưng mà hiện tại xí nghiệp Thịnh Đường rất quan trọng yếu mọi người ở trong này, nếu cô ta vạch trần chuyện tối qua Cố Khuynh Thành không biết xấu hổ câu dẫn Đường Thời tại đài ngắm cảnh, cô ngược lại cô ta muốn nhìn Cố Khuynh Thành còn có thể giống như hiện tại bốn mắt nhìn nhau vẻ mặt ôn nhuyễn cùng Đường Thời hay không.
Phùng Y Y nghĩ tới đây, lông mi nhẹ nhàng chớp, cuối cùng nhìn Đường bá mẫu, bởi vì đã khóc, thanh âm hơi khàn khàn: "Đường bá mẫu, bác còn nhớ rõ tối hôm qua ở trong bữa tiệc con đi tìm bác không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.