Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 234: Chỉ lo thân mình (8)
Diệp Phi Dạ
07/01/2017
Editor: Quỳnh Nguyễn
Phùng Y Y đem tầm mắt từ trên mặt Cố Khuynh Thành chuyển đi, bưng
chén nước trên bàn lên uống môt ngụm nước, mới mở miệng nói nói: "Đường
bá mẫu, chỉ có một mình Cố Khuynh Thành sớm liền không ở đại sảnh bữa
tiệc, mà còn mãi cho đến trước lúc bắt đầu tiệc tối mới trở về."
Cố Khuynh Thành nghe được tên mình, tay theo bản năng nắm chặt.
Đường Thời ngồi ở đối diện cô, ánh mắt trầm giống như biển lớn sâu không thấy đáy.
Mẹ của Đường Thời, cho rằng mình sẽ từ trong miệng Phùng Y Y nghe được tên "Tôn Lệ Nhã", nhưng mà thật không ngờ thực ra là Cố Khuynh Thành, mi tâm của bà hung hăng nhăn lại.
Phùng Y Y nhìn thấy mẹ Đường Thời nhăn mày lại, đáy lòng hồi hộp một phen, cô ta vội vội vàng vàng mở miệng nói: "Đường bá mẫu, cháu cũng không phải bởi vì náo loạn cùng Cố Khuynh Thành không thoải mái hiện tại liền ở trong này bịa đặt nói xấu cô ấy, cháu nói như vậy, đều có chứng cớ, không tin bác hỏi cô ấy một chút, tối hôm qua một mình cô ấy có phải đi đài ngắm cảnh hay không?"
Sắc mặt mẹ mẫu thân cũng không có một chút thay đổi.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành đã kinh hoảng một mảnh, cô vì không cho mình lộ ra sơ hở nên cố gắng duy trì mặt ngoài bình tĩnh.
Phùng Y Y có chút đoán không ra đáy lòng Đường bá mẫu nghĩ gì, cô ta trầm tư một chút, sau đó cân nhắc một chút từ ngữ tiếp tục nói: "Đường bá mẫu, cháu biết bác thích Cố Khuynh Thành, ở đáy lòng bác Cố Khuynh Thành vẫn là cô gái nhu thuận có hiểu biết, nhưng mà, người giỏi nhất là ngụy trang, cô ấy chân chân chính chính là người như thế nào bác cũng không biết, hơn nữa cô ấy có thể làm ra chuyện như vậy, sớm hay muộn tương lai sẽ hại anh Thời.
Sắc mặt mẹ Đường Thời bị Phùng Y Y nói một chuỗi thật dài như vậy hơi có chút động dung.
Bà trầm mặc một hồi, nghiêng đầu nhìn phía Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, tối qua cháu đi nơi nào?"
Cố Khuynh Thành lẳng lặng nhìn ánh mắt mẹ Đường Thời, cánh môi nhếch lên không nói gì.
Lúc cô không xác định Phùng Y Y rốt cuộc có chứng cứ hoàn toàn hay không, trầm mặc là biện pháp ứng đối tốt nhất.
Mẹ của Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành rất lâu, nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt, mở miệng nói lần nữa: "Khuynh Khuynh, cháu nói cho Đường bá mẫu, tối qua người ở đài ngắm cảnh có phải cháu hay không?"
Phùng Y Y nghe được mẹ Đường Thời hỏi Cố Khuynh Thành, đáy lòng hơi hơi có một chút nắm chắc: "Đường bá mẫu, bác hỏi cô ấy như vậy, cô ấy nhất định là không thừa nhận."
Phùng Y Y tạm dừng một chút nhìn về phía Cố Khuynh Thành: "Cố Khuynh Thành, nếu muốn để cho mọi người không nghi ngờ cô, cô liền lấy ra chứng cớ, chỉ cần cô có thể tìm người làm chứng thời gian ngày hôm qua cô ta ở cùng với cô, toàn bộ chuyện này liền giải quyết dễ dàng rồi."
Ngày hôm qua, cô vốn là một người rời đi, làm sao có người làm chứng cho cô?
Cố Khuynh Thành nghe được tên mình, tay theo bản năng nắm chặt.
Đường Thời ngồi ở đối diện cô, ánh mắt trầm giống như biển lớn sâu không thấy đáy.
Mẹ của Đường Thời, cho rằng mình sẽ từ trong miệng Phùng Y Y nghe được tên "Tôn Lệ Nhã", nhưng mà thật không ngờ thực ra là Cố Khuynh Thành, mi tâm của bà hung hăng nhăn lại.
Phùng Y Y nhìn thấy mẹ Đường Thời nhăn mày lại, đáy lòng hồi hộp một phen, cô ta vội vội vàng vàng mở miệng nói: "Đường bá mẫu, cháu cũng không phải bởi vì náo loạn cùng Cố Khuynh Thành không thoải mái hiện tại liền ở trong này bịa đặt nói xấu cô ấy, cháu nói như vậy, đều có chứng cớ, không tin bác hỏi cô ấy một chút, tối hôm qua một mình cô ấy có phải đi đài ngắm cảnh hay không?"
Sắc mặt mẹ mẫu thân cũng không có một chút thay đổi.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành đã kinh hoảng một mảnh, cô vì không cho mình lộ ra sơ hở nên cố gắng duy trì mặt ngoài bình tĩnh.
Phùng Y Y có chút đoán không ra đáy lòng Đường bá mẫu nghĩ gì, cô ta trầm tư một chút, sau đó cân nhắc một chút từ ngữ tiếp tục nói: "Đường bá mẫu, cháu biết bác thích Cố Khuynh Thành, ở đáy lòng bác Cố Khuynh Thành vẫn là cô gái nhu thuận có hiểu biết, nhưng mà, người giỏi nhất là ngụy trang, cô ấy chân chân chính chính là người như thế nào bác cũng không biết, hơn nữa cô ấy có thể làm ra chuyện như vậy, sớm hay muộn tương lai sẽ hại anh Thời.
Sắc mặt mẹ Đường Thời bị Phùng Y Y nói một chuỗi thật dài như vậy hơi có chút động dung.
Bà trầm mặc một hồi, nghiêng đầu nhìn phía Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, tối qua cháu đi nơi nào?"
Cố Khuynh Thành lẳng lặng nhìn ánh mắt mẹ Đường Thời, cánh môi nhếch lên không nói gì.
Lúc cô không xác định Phùng Y Y rốt cuộc có chứng cứ hoàn toàn hay không, trầm mặc là biện pháp ứng đối tốt nhất.
Mẹ của Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành rất lâu, nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt, mở miệng nói lần nữa: "Khuynh Khuynh, cháu nói cho Đường bá mẫu, tối qua người ở đài ngắm cảnh có phải cháu hay không?"
Phùng Y Y nghe được mẹ Đường Thời hỏi Cố Khuynh Thành, đáy lòng hơi hơi có một chút nắm chắc: "Đường bá mẫu, bác hỏi cô ấy như vậy, cô ấy nhất định là không thừa nhận."
Phùng Y Y tạm dừng một chút nhìn về phía Cố Khuynh Thành: "Cố Khuynh Thành, nếu muốn để cho mọi người không nghi ngờ cô, cô liền lấy ra chứng cớ, chỉ cần cô có thể tìm người làm chứng thời gian ngày hôm qua cô ta ở cùng với cô, toàn bộ chuyện này liền giải quyết dễ dàng rồi."
Ngày hôm qua, cô vốn là một người rời đi, làm sao có người làm chứng cho cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.