Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 561: Chờ một chút, lại từ bỏ (1)
Diệp Phi Dạ
02/05/2017
Có ít người, nói với mình nhiều lần anh yêu em, nhưng khi quay người lại có thể ở cùng một chỗ với những người phụ nữ khác.
Có người nhìn không thèm quan tâm, thực ra cô không biết, anh nhẫn bao nhiêu lần xúc động mới để mình nhìn, không yêu cô như vậy.
Một đêm kia tới siêu thị, trở về nổi lên ý nghĩ, tới nói với Cố Khuynh Thành, mặc dù là hữu kinh vô hiểm*, nhưng đối với cô mang thai mà nói, thật đúng là sợ xuất hiện việc ngoài ý muốn, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, gần như không thể đi ra một mình, mà nhất định muốn mua vật dụng hàng ngày, cũng đều lựa chọn trên Internet, trực tiếp đưa về nhà.
(*)có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm
Mặc dù Đường Thời đột nhiên xuất hiện, biến mất nhanh chóng, để Cố Khuynh Thành cảm thấy tất cả không chân thực, giống như là một trận ảo giác, thế nhưng cô vẫn giữ lại mấy suy nghĩ, chú ý tình huống quanh bản thân.
Nhưng mà, Cố Khuynh Thành cẩn thận lưu ý hai ngày, từ đầu đến cuối không có phát hiện bên người mình có lạ thường.
Nhưng trực giác của phụ nữ lại nói cho cô, Đường Thời có thể ở chung quanh cô.
Cho nên, càng không phát hiện tình huống, Cố Khuynh Thành càng lưu ý, cũng không biết có phải là cô đối với việc này quá nhiều tâm tư hay không, có một lần cô ở căn tin hộ sở ăn cơm tối xong, một mình ở bên tron phòng nghỉ nghỉ ngơi, phụ nữ có thai vốn là thích ngủ, cô càng thêm trầm trọng thêm, chỉ cần một lúc rảnh rỗi, lúc nào cũng có thể ngủ, nhưng mà, trong giấc mơ của cô, mơ màng cảm giác được Đường Thời xuất hiện ở bên cạnh mình, sau đó cả người bỗng nhiên tỉnh táo, lại phát hiện, trong phòng nghỉ trống rỗng vốn không có bất kỳ người nào, thế nhưng trên người cô, lại khoác một tấm thảm mỏng, trên mặt bàn bên cạnh, có đặt một bình thuỷ tinh, Cố Khuynh Thành hồ nghi cầm lên, mở ra, phát hiện bên trong là sữa nóng.
Cố Khuynh Thành tràn đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm bình thuỷ mà ngẩn người, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, nhân viên lễ tân Tiểu Lâm của hội sở, đi tới, nhìn thấy Cố Khuynh Thành tỉnh lại, cô cười tủm tỉm mở miệng nói: "Cô tỉnh rồi sao?"
Cố Khuynh Thành gật đầu.
Tiểu Lâm tiếp tục cười nói: "Vừa rồi tôi tiến vào, nhìn thấy cô nằm ở đó ngủ, trong phòng dù mở hơi ấm, nhưng vẫn sợ cô sinh bệnh, cho nên liền lấy cho cô tấm thảm."
Sau đó, Tiểu Lâm lại chỉ bình giữ ấm trước mặt Cố Khuynh Thành nói: "Tôi vừa mua sữa nóng, có chút nhiều, không uống hết, cho mọi người một ít, đây là để lại cho cô."
Thì ra đây đều là Tiểu Lâm làm . . . Sau đó Cố Khuynh Thành liền có chút không nhịn được cười, đứng lên, gần đây có phải thần kinh cô căng thẳng nhiều hay không, vậy mà lại nghĩ lung tung.
Cố Khuynh Thành bưng sữa ấm lên, nói một tiếng cảm ơn với Tiểu Lâm, uống một ngụm.
Tiểu Lâm cười cười, không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn qua cô, mang theo vài phần hâm mộ, sau đó liền đi tới trước ngăn tủ phòng nghỉ, cầm chìa khoá, mở hộc tủ của mình ra, sau đó lặng yên không một tiếng động, móc một xấp tiền dày từ trong túi áo của mình, nhét vào trong túi của mình.
Nay cô, thật đúng là trăm năm khó gặp một lần may, chẳng qua may mắn này, là bởi vì Cố Khuynh Thành đến, có một người đàn ông rất đẹp trai, mỗi một giờ trưa, đúng giờ sẽ tới hội sở Tô Uyển, sau đó ngốc đến chín giờ tối mới rời đi, có đôi khi lại có rất nhiều người đi cùng, có đôi khi cũng chỉ đi có một mình, bời vì đẹp trai, các cô thường xuyên tự mình nghị luận, người đàn ông này vì ai mà đến, thật sự là không nghĩ tới, lại là vì Cố Khuynh Thành.
Có người nhìn không thèm quan tâm, thực ra cô không biết, anh nhẫn bao nhiêu lần xúc động mới để mình nhìn, không yêu cô như vậy.
Một đêm kia tới siêu thị, trở về nổi lên ý nghĩ, tới nói với Cố Khuynh Thành, mặc dù là hữu kinh vô hiểm*, nhưng đối với cô mang thai mà nói, thật đúng là sợ xuất hiện việc ngoài ý muốn, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, gần như không thể đi ra một mình, mà nhất định muốn mua vật dụng hàng ngày, cũng đều lựa chọn trên Internet, trực tiếp đưa về nhà.
(*)có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm
Mặc dù Đường Thời đột nhiên xuất hiện, biến mất nhanh chóng, để Cố Khuynh Thành cảm thấy tất cả không chân thực, giống như là một trận ảo giác, thế nhưng cô vẫn giữ lại mấy suy nghĩ, chú ý tình huống quanh bản thân.
Nhưng mà, Cố Khuynh Thành cẩn thận lưu ý hai ngày, từ đầu đến cuối không có phát hiện bên người mình có lạ thường.
Nhưng trực giác của phụ nữ lại nói cho cô, Đường Thời có thể ở chung quanh cô.
Cho nên, càng không phát hiện tình huống, Cố Khuynh Thành càng lưu ý, cũng không biết có phải là cô đối với việc này quá nhiều tâm tư hay không, có một lần cô ở căn tin hộ sở ăn cơm tối xong, một mình ở bên tron phòng nghỉ nghỉ ngơi, phụ nữ có thai vốn là thích ngủ, cô càng thêm trầm trọng thêm, chỉ cần một lúc rảnh rỗi, lúc nào cũng có thể ngủ, nhưng mà, trong giấc mơ của cô, mơ màng cảm giác được Đường Thời xuất hiện ở bên cạnh mình, sau đó cả người bỗng nhiên tỉnh táo, lại phát hiện, trong phòng nghỉ trống rỗng vốn không có bất kỳ người nào, thế nhưng trên người cô, lại khoác một tấm thảm mỏng, trên mặt bàn bên cạnh, có đặt một bình thuỷ tinh, Cố Khuynh Thành hồ nghi cầm lên, mở ra, phát hiện bên trong là sữa nóng.
Cố Khuynh Thành tràn đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm bình thuỷ mà ngẩn người, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, nhân viên lễ tân Tiểu Lâm của hội sở, đi tới, nhìn thấy Cố Khuynh Thành tỉnh lại, cô cười tủm tỉm mở miệng nói: "Cô tỉnh rồi sao?"
Cố Khuynh Thành gật đầu.
Tiểu Lâm tiếp tục cười nói: "Vừa rồi tôi tiến vào, nhìn thấy cô nằm ở đó ngủ, trong phòng dù mở hơi ấm, nhưng vẫn sợ cô sinh bệnh, cho nên liền lấy cho cô tấm thảm."
Sau đó, Tiểu Lâm lại chỉ bình giữ ấm trước mặt Cố Khuynh Thành nói: "Tôi vừa mua sữa nóng, có chút nhiều, không uống hết, cho mọi người một ít, đây là để lại cho cô."
Thì ra đây đều là Tiểu Lâm làm . . . Sau đó Cố Khuynh Thành liền có chút không nhịn được cười, đứng lên, gần đây có phải thần kinh cô căng thẳng nhiều hay không, vậy mà lại nghĩ lung tung.
Cố Khuynh Thành bưng sữa ấm lên, nói một tiếng cảm ơn với Tiểu Lâm, uống một ngụm.
Tiểu Lâm cười cười, không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn qua cô, mang theo vài phần hâm mộ, sau đó liền đi tới trước ngăn tủ phòng nghỉ, cầm chìa khoá, mở hộc tủ của mình ra, sau đó lặng yên không một tiếng động, móc một xấp tiền dày từ trong túi áo của mình, nhét vào trong túi của mình.
Nay cô, thật đúng là trăm năm khó gặp một lần may, chẳng qua may mắn này, là bởi vì Cố Khuynh Thành đến, có một người đàn ông rất đẹp trai, mỗi một giờ trưa, đúng giờ sẽ tới hội sở Tô Uyển, sau đó ngốc đến chín giờ tối mới rời đi, có đôi khi lại có rất nhiều người đi cùng, có đôi khi cũng chỉ đi có một mình, bời vì đẹp trai, các cô thường xuyên tự mình nghị luận, người đàn ông này vì ai mà đến, thật sự là không nghĩ tới, lại là vì Cố Khuynh Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.