Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 567: Chờ một chút, lại từ bỏ (7)
Diệp Phi Dạ
04/05/2017
Ngay lúc Cố Khuynh Thành trông ngóng xe buýt mau lại đây, đột nhiên bên
tai truyền đến một tiếng còi xe, Cố Khuynh Thành vô ý thức ngẩng đầu,
nhìn thấy cửa sổ xe trước mặt chậm rãi hạ xuống.
Từ khi Cố Khuynh Thành và Đường Thời hủy bỏ hôn ước, cô vẫn luôn trốn tránh người liên quan tới Đường Thời, cho nên cũng mấy ngày này không có liên lạc với Tứ Nguyệt, hiện tại đột nhiên gặp được Tứ Nguyệt, Cố Khuynh Thành sửng sốt, nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt vẫn xinh đẹp như cũ, nhìn một hồi thật lâu, mới bất tri bất giác hoàn hồn, cong khóe môi, hô một câu với Tứ Nguyệt: "Tiểu Nguyệt."
Ngày hủy bỏ hôn lễ, Đường Thời đã cảnh cáo mấy người bọn họ, để bọn họ không cần qua quấy rầy Cố Khuynh Thành, từ trước đến nay Tứ Nguyệt e ngại Đường Thời, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lại thường thường gọi điện thoại hoặc là gửi tin ngắn cho Cố Khuynh Thành, tuy nhiên cho tới bây giờ đều không có được hồi âm.
Nay là Giao Thừa, Tứ Nguyệt từ buổi chiều hôm qua, tại Xí Nghiệp Thịnh Đường gặp Tô Niên Hoa một lần, đến bây giờ vẫn luôn không tìm được bóng người anh, cho nên tâm tình ngột ngạt lái xe một mình, về khu biệt thự Tây Uyển, kết quả xa xa liền thấy ở phía trước trạm xe buýt, đứng một người quen, đặc biệt giống như Cố Khuynh Thành, nhưng tóc lại ngắn rất nhiều, để cho cô không dám xác nhận, thế thả chậm tốc độ xe một chút, tới gần, thấy rõ ngũ quan, cô mới biết được, thì ra thật sự là Cố Khuynh Thành cô không liên hệ được.
Tứ Nguyệt nghe được Cố Khuynh Thành gọi tên mình, mới chớp mắt mấy cái, lấy lại tinh thần, mắt kinh ngạc, biến thành mừng rỡ như điên: "Khuynh Khuynh, thật sự là cậu."
Nói xong, Tứ Nguyệt liền mở khóa xe: "Khí lạnh như vậy, cậu mau lên xe đi, cẩn thận đông lạnh sinh bệnh."Cố Khuynh Thành mở cửa xe, ngồi lên, Tứ Nguyệt đem mở máy sưởi bên trong lên một chút, trong miệng còn có mấy phần oán trách nói: "Cậu một mình tại sao ra ngoài không có lái xe? Lại còn ở chỗ này chờ xe buýt, bây giờ xe buýt chỉ có hai chuyến, ít nhất cậu phải chờ đến hơn năm giờ chiều."
Tứ Nguyệt vừa nói, vừa khởi động xe, cô nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn đường đằng sau một chút, sau đó đi thẳng con đường phía trước, rồi liếc mắt nhìn tóc Cố Khuynh Thành một cái, cánh môi khẽ động, giọng nói có chút nhỏ: "Khuynh Khuynh, làm sao cậu lại cắt mái tóc dài đó đi vậy? Là vì cắt đứt những quá khứ với anh ấy sao?"
Cố Khuynh Thành thật sự không có học theo những người ở trong tiểu thuyết hoặc là phim truyền hình, cắt ngắn đoạn tình cô chỉ là bởi vì Mùa Đông quá lạnh, gội đầu lâu khô, mang thai sợ sinh bệnh, mới cắt, thế nhưng cô lại không thể nói cho Tứ Nguyệt chính mình mang thai, sau cùng mím môi, cười không có lên tiếng.
Tứ Nguyệt cũng trầm mặc xuống, cô nhìn thẳng phía trước, lái xe, phía trước xuất hiện đèn đỏ, Tứ Nguyệt phanh xe, xe chậm rãi dừng lại, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mở miệng lần nữa, trong giọng nói oán trách, tràn ngập đau lòng: "Khuynh Khuynh, những ngày này, một mình cậu đã ở đâu? Trôi qua có tốt hay không? Cậu có biết hay không, mình đều lo lắng muốn chết."
"Tiểu Nguyệt, thật xin lỗi, mình chẳng qua là lúc đó tâm tình không có tốt, không biết nên làm đối mặt với cậu thế nào." Cố Khuynh Thành cười với Tứ Nguyệt: "Cậu nhìn mình bây giờ không phải êm đẹp ngồi ở trước mặt cậu sao?"
Từ khi Cố Khuynh Thành và Đường Thời hủy bỏ hôn ước, cô vẫn luôn trốn tránh người liên quan tới Đường Thời, cho nên cũng mấy ngày này không có liên lạc với Tứ Nguyệt, hiện tại đột nhiên gặp được Tứ Nguyệt, Cố Khuynh Thành sửng sốt, nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt vẫn xinh đẹp như cũ, nhìn một hồi thật lâu, mới bất tri bất giác hoàn hồn, cong khóe môi, hô một câu với Tứ Nguyệt: "Tiểu Nguyệt."
Ngày hủy bỏ hôn lễ, Đường Thời đã cảnh cáo mấy người bọn họ, để bọn họ không cần qua quấy rầy Cố Khuynh Thành, từ trước đến nay Tứ Nguyệt e ngại Đường Thời, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lại thường thường gọi điện thoại hoặc là gửi tin ngắn cho Cố Khuynh Thành, tuy nhiên cho tới bây giờ đều không có được hồi âm.
Nay là Giao Thừa, Tứ Nguyệt từ buổi chiều hôm qua, tại Xí Nghiệp Thịnh Đường gặp Tô Niên Hoa một lần, đến bây giờ vẫn luôn không tìm được bóng người anh, cho nên tâm tình ngột ngạt lái xe một mình, về khu biệt thự Tây Uyển, kết quả xa xa liền thấy ở phía trước trạm xe buýt, đứng một người quen, đặc biệt giống như Cố Khuynh Thành, nhưng tóc lại ngắn rất nhiều, để cho cô không dám xác nhận, thế thả chậm tốc độ xe một chút, tới gần, thấy rõ ngũ quan, cô mới biết được, thì ra thật sự là Cố Khuynh Thành cô không liên hệ được.
Tứ Nguyệt nghe được Cố Khuynh Thành gọi tên mình, mới chớp mắt mấy cái, lấy lại tinh thần, mắt kinh ngạc, biến thành mừng rỡ như điên: "Khuynh Khuynh, thật sự là cậu."
Nói xong, Tứ Nguyệt liền mở khóa xe: "Khí lạnh như vậy, cậu mau lên xe đi, cẩn thận đông lạnh sinh bệnh."Cố Khuynh Thành mở cửa xe, ngồi lên, Tứ Nguyệt đem mở máy sưởi bên trong lên một chút, trong miệng còn có mấy phần oán trách nói: "Cậu một mình tại sao ra ngoài không có lái xe? Lại còn ở chỗ này chờ xe buýt, bây giờ xe buýt chỉ có hai chuyến, ít nhất cậu phải chờ đến hơn năm giờ chiều."
Tứ Nguyệt vừa nói, vừa khởi động xe, cô nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn đường đằng sau một chút, sau đó đi thẳng con đường phía trước, rồi liếc mắt nhìn tóc Cố Khuynh Thành một cái, cánh môi khẽ động, giọng nói có chút nhỏ: "Khuynh Khuynh, làm sao cậu lại cắt mái tóc dài đó đi vậy? Là vì cắt đứt những quá khứ với anh ấy sao?"
Cố Khuynh Thành thật sự không có học theo những người ở trong tiểu thuyết hoặc là phim truyền hình, cắt ngắn đoạn tình cô chỉ là bởi vì Mùa Đông quá lạnh, gội đầu lâu khô, mang thai sợ sinh bệnh, mới cắt, thế nhưng cô lại không thể nói cho Tứ Nguyệt chính mình mang thai, sau cùng mím môi, cười không có lên tiếng.
Tứ Nguyệt cũng trầm mặc xuống, cô nhìn thẳng phía trước, lái xe, phía trước xuất hiện đèn đỏ, Tứ Nguyệt phanh xe, xe chậm rãi dừng lại, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mở miệng lần nữa, trong giọng nói oán trách, tràn ngập đau lòng: "Khuynh Khuynh, những ngày này, một mình cậu đã ở đâu? Trôi qua có tốt hay không? Cậu có biết hay không, mình đều lo lắng muốn chết."
"Tiểu Nguyệt, thật xin lỗi, mình chẳng qua là lúc đó tâm tình không có tốt, không biết nên làm đối mặt với cậu thế nào." Cố Khuynh Thành cười với Tứ Nguyệt: "Cậu nhìn mình bây giờ không phải êm đẹp ngồi ở trước mặt cậu sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.