Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 616: Có một loại đạo đức gọi là chia sẻ (6)
Diệp Phi Dạ
18/05/2017
Ngay lúc đó thái độ anh cực kỳ miễn cưỡng trả lời cô hai câu liền trực tiếp lên lầu đi thư phòng lầu hai.
Anh vào thư phòng lại không có tâm tư làm việc, giữa chừng lại vẫn kéo cánh cửa ra một lần, xuyên qua khe cửa nhìn thấy một mình cô lẻ loi ngồi ở trước bàn ăn lầu một đang yên lặng ăn cơm.
Lúc ấy anh cho rằng đồ ăn kia là Trương tẩu làm cũng không có để ý nhiều, chỉ nhìn chằm chằm cô một hồi, liền đóng cửa tiếp tục trở về thư phòng.
Thật lâu sau Đường Thời mới từ trong hồi ức kéo lại tinh thần, trên cổ họng anh chuyển động nhiều lần, thanh âm có chút khô khốc hỏi: "Một đêm kia, đồ ăn trên bàn là em làm?"
Cố Khuynh Thành "Uh`m" một tiếng, không có nói cái khác, nhưng mà một tiếng cô "Uh`m", lại còn hơn vô số câu bén nhọn, làm cho đáy lòng Đường Thời nháy mắt một mảnh đau đớn.
Thì ra.... Không phải cô chỉ làm cơm cho Trần Mặc Thâm, cô còn đã làm cơm cho anh...
Anh hâm mộ Trần Mặc Thâm may mắn có thể ăn được cơm cô tự mình làm, nhưng mà anh không biết anh đã từng cũng có thời điểm may mắn tốt như vậy, chẳng qua bị anh tự tay bỏ lỡ mà thôi.
Không khí trên bàn cơm trở nên có chút ngưng trệ.
Mặc dù Cố Khuynh Thành cúi đầu cũng cảm giác được không khí quanh thân mình có chút không thích hợp, cô tạm dừng một chút, ngẩng đầu nhìn phía Đường Thời, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông có chút cứng ngắc, đáy lòng cô nổi lên một chút không đành lòng.
Cô cũng không phải cố tình nói chuyện trước kia, chỉ là nghe Đường Thời nói anh lần đầu tiên ăn cơm cô làm cô nhớ tới một chuyện này, sau đó liền thuận miệng nói ra, xác thực thật không ngờ sẽ khiến cho không khí xấu hổ như vậy.
Cố Khuynh Thành giật giật đôi đũa trong tay, ôm ý đồ làm dịu không khí, mặt mày cong cong hướng về phía Đường Thời cười cười: "Kỳ thật một lần đồ ăn kia anh không ăn cũng rất tốt."
" Ngày đó bảy giờ em làm cơm xong, hơn chín giờ anh mới trở về, ở giữa em đã hâm nóng vài lần, sau này một mình em ăn hương vị đều đã thay đổi..."
Theo Cố Khuynh Thành nói ra, cô phát hiện không khí trên bàn cơm trở nên không chịu nổi rất nhiều so với vừa rồi, cánh môi người đàn ông đều đã nhanh chóng nhếch lên.
Thanh âm Cố Khuynh Thành hơi hơi thấp hơn: "Thua kém xa ngày hôm nay a...."
Cố Khuynh Thành còn chưa nói xong, Đường Thời vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành đột nhiên lên tiếng: "Khuynh Khuynh."
Cố Khuynh Thành ngừng nói, đáy lòng liền âm thầm hô một tiếng không xong, tại sao cô càng tô càng đen, càng thêm bế tắc, mất thật nhiều khí lực mới lên tiếng nói: "Khuynh Khuynh... Thực xin lỗi."
Thời điểm nói ra ba chữ kia, Đường Thời cảm thấy hốc mắt trở nên có chút chua xót.
Là thật thực xin lỗi... Thực xin lỗi trước kia anh không sớm một chút hiểu được nên yêu một người như thế nào, thực xin lỗi trước kia anh mặc dù yêu nhưng lại thiếu vài phần kiên nhẫn, thực xin lỗi trước kia anh luôn luôn xấu tính như thế, muốn không cho em chịu ủy khuất, nhưng mà lại cứ cho em bị rất nhiều ủy khuất.
Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi... Trước kia anh yêu hỏng bét như thế.
Cố Khuynh Thành căn bản không nghĩ tới Đường Thời vậy mà sẽ mở miệng giải thích đối với mình, tâm tình cô vốn cảm thấy ảo não bởi vì mình biến không khí thành xấu hổ như vậy, nháy mắt biến thành kinh ngạc.
Anh vào thư phòng lại không có tâm tư làm việc, giữa chừng lại vẫn kéo cánh cửa ra một lần, xuyên qua khe cửa nhìn thấy một mình cô lẻ loi ngồi ở trước bàn ăn lầu một đang yên lặng ăn cơm.
Lúc ấy anh cho rằng đồ ăn kia là Trương tẩu làm cũng không có để ý nhiều, chỉ nhìn chằm chằm cô một hồi, liền đóng cửa tiếp tục trở về thư phòng.
Thật lâu sau Đường Thời mới từ trong hồi ức kéo lại tinh thần, trên cổ họng anh chuyển động nhiều lần, thanh âm có chút khô khốc hỏi: "Một đêm kia, đồ ăn trên bàn là em làm?"
Cố Khuynh Thành "Uh`m" một tiếng, không có nói cái khác, nhưng mà một tiếng cô "Uh`m", lại còn hơn vô số câu bén nhọn, làm cho đáy lòng Đường Thời nháy mắt một mảnh đau đớn.
Thì ra.... Không phải cô chỉ làm cơm cho Trần Mặc Thâm, cô còn đã làm cơm cho anh...
Anh hâm mộ Trần Mặc Thâm may mắn có thể ăn được cơm cô tự mình làm, nhưng mà anh không biết anh đã từng cũng có thời điểm may mắn tốt như vậy, chẳng qua bị anh tự tay bỏ lỡ mà thôi.
Không khí trên bàn cơm trở nên có chút ngưng trệ.
Mặc dù Cố Khuynh Thành cúi đầu cũng cảm giác được không khí quanh thân mình có chút không thích hợp, cô tạm dừng một chút, ngẩng đầu nhìn phía Đường Thời, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông có chút cứng ngắc, đáy lòng cô nổi lên một chút không đành lòng.
Cô cũng không phải cố tình nói chuyện trước kia, chỉ là nghe Đường Thời nói anh lần đầu tiên ăn cơm cô làm cô nhớ tới một chuyện này, sau đó liền thuận miệng nói ra, xác thực thật không ngờ sẽ khiến cho không khí xấu hổ như vậy.
Cố Khuynh Thành giật giật đôi đũa trong tay, ôm ý đồ làm dịu không khí, mặt mày cong cong hướng về phía Đường Thời cười cười: "Kỳ thật một lần đồ ăn kia anh không ăn cũng rất tốt."
" Ngày đó bảy giờ em làm cơm xong, hơn chín giờ anh mới trở về, ở giữa em đã hâm nóng vài lần, sau này một mình em ăn hương vị đều đã thay đổi..."
Theo Cố Khuynh Thành nói ra, cô phát hiện không khí trên bàn cơm trở nên không chịu nổi rất nhiều so với vừa rồi, cánh môi người đàn ông đều đã nhanh chóng nhếch lên.
Thanh âm Cố Khuynh Thành hơi hơi thấp hơn: "Thua kém xa ngày hôm nay a...."
Cố Khuynh Thành còn chưa nói xong, Đường Thời vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành đột nhiên lên tiếng: "Khuynh Khuynh."
Cố Khuynh Thành ngừng nói, đáy lòng liền âm thầm hô một tiếng không xong, tại sao cô càng tô càng đen, càng thêm bế tắc, mất thật nhiều khí lực mới lên tiếng nói: "Khuynh Khuynh... Thực xin lỗi."
Thời điểm nói ra ba chữ kia, Đường Thời cảm thấy hốc mắt trở nên có chút chua xót.
Là thật thực xin lỗi... Thực xin lỗi trước kia anh không sớm một chút hiểu được nên yêu một người như thế nào, thực xin lỗi trước kia anh mặc dù yêu nhưng lại thiếu vài phần kiên nhẫn, thực xin lỗi trước kia anh luôn luôn xấu tính như thế, muốn không cho em chịu ủy khuất, nhưng mà lại cứ cho em bị rất nhiều ủy khuất.
Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi... Trước kia anh yêu hỏng bét như thế.
Cố Khuynh Thành căn bản không nghĩ tới Đường Thời vậy mà sẽ mở miệng giải thích đối với mình, tâm tình cô vốn cảm thấy ảo não bởi vì mình biến không khí thành xấu hổ như vậy, nháy mắt biến thành kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.