Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 57: Để cho cô vui vẻ một hồi (5)
Diệp Phi Dạ
06/12/2016
Editor: Quỳnh Nguyễn
Lúc ban đầu về nước, đáy lòng cô vẫn tin tưởng vững chắc mình có thể gả cho Đường Thời, mang theo Cố Gia lên như diều gặp gió, trở thành quý nhân gia tộc mình.
Thậm chí trong mấy ngày này, cô cũng vẫn nỗ lực vì cái mục tiêu này, phấn đấu, kiên trì.... Cô vẫn cảm thấy, chỉ cần làm việc của mình tốt, làm cho Đường Thời vừa lòng, cô sẽ như mong muốn gả cho anh, lên làm nữ chủ nhân Đường gia.
Cho nên, cho dù Đường Thời cho cô bao nhiêu khuất nhục, bao nhiêu không chịu nổi, cô đều chịu đựng.
Cô cũng vẫn cho là, mình sẽ nhịn xuống, chịu đựng đến khi trở thành vợ anh, chịu đựng đến khi đạt được mục đích.
Nhưng mà hiện tại cô mới phát hiện, mình thậm chí có chút nhịn không nổi nữa.
Cố Khuynh Thành giật giật môi, đáy mắt hiện lên vài phần mờ mịt.
" Khuynh Khuynh..." Phía sau đột nhiên truyền đến giọng Tứ Nguyệt, Cố Khuynh Thành vội vàng thu lại vẻ mặt cô đơn, nuốt nước miếng, mỉm cười nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa, một người bưng hai cái khay, phía trên đặt bánh ngọt hương vị khác nhau.
Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa đặt bánh ngọt ở trên bàn, Tứ Nguyệt run lẩy bẩy bưng chén đĩa đi tới, cổ tay có chút mỏi, nói: " Chị và lão ngũ lấy tất cả hương vị bánh ngọt đến đây, Khuynh Khuynh, em thích ăn hương vị gì tự mình lấy."
Tứ Nguyệt nói xong, cắn cắn ngón tay, ngẩng đầu nhìn Tô Niên Hoa nói: "Lão ngũ, tôi cho cậu phân biệt hương vị, cậu nhớ kỹ không?"
Trí nhớ Tô Niên Hoa từ trước đến nay hơn người, anh ta giơ tay lên, bắt đầu chỉ vào bánh ngọt từ phía bên trái mâm nói lên hương vị những cái bánh ngọt này.
Cố Khuynh Thành nhìn theo ngón tay Tô Niên Hoa, cuối cùng lúc nghe thấy "Bánh ngọt Hương Thảo" , cô cầm dao găm cắt một khối lớn đặt ở trong khay của mình.
Bánh ngọt ăn ngon, nhưng mà ăn nhiều lại ngấy.
Cố Khuynh Thành ăn một nửa liền buông dĩa ăn xuống.
Nơi xa vẫn cực kỳ náo nhiệt như cũ, giống như đang tiến hành trò chơi gì đó.
Cách ba năm, Tứ Nguyệt vẫn không béo như trước đây, đến bữa tối có thể ăn ít liền cố gắng ăn ít, cho nên cô ấy chỉ ăn hai miếng liền ngừng động tác, nhìn Cố Khuynh Thành và Tô Niên Hoa ăn xong mới mở miệng nói: "Chúng ta cũng qua bên kia chơi một chút?"
Cố Khuynh Thành nhìn thoáng qua cảnh tượng náo nhiệt nơi xa, liếc mắt một cái liền từ trong đám người nhìn thấy Đường Thời lạnh nhạt ngồi trên ghế giơ chén rượu trong tay.
Không biết có phải Cố Khuynh Thành ảo giác hay không, cô cảm thấy Đường Thời dường như đang nhìn về phía cô, Cố Khuynh Thành vội vàng thu tầm mắt, hướng về phía Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa lắc lắc đầu lắc lắc đầu, nói dối một câu: " Em uống rượu có chút không thoải mái, sẽ không đi qua, hai người qua chơi đi."
Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa đều là người thông minh, làm sao không thấy Cố Khuynh Thành tránh trường hợp gặp mặt Đường Thời trước mọi người.
Lúc ban đầu về nước, đáy lòng cô vẫn tin tưởng vững chắc mình có thể gả cho Đường Thời, mang theo Cố Gia lên như diều gặp gió, trở thành quý nhân gia tộc mình.
Thậm chí trong mấy ngày này, cô cũng vẫn nỗ lực vì cái mục tiêu này, phấn đấu, kiên trì.... Cô vẫn cảm thấy, chỉ cần làm việc của mình tốt, làm cho Đường Thời vừa lòng, cô sẽ như mong muốn gả cho anh, lên làm nữ chủ nhân Đường gia.
Cho nên, cho dù Đường Thời cho cô bao nhiêu khuất nhục, bao nhiêu không chịu nổi, cô đều chịu đựng.
Cô cũng vẫn cho là, mình sẽ nhịn xuống, chịu đựng đến khi trở thành vợ anh, chịu đựng đến khi đạt được mục đích.
Nhưng mà hiện tại cô mới phát hiện, mình thậm chí có chút nhịn không nổi nữa.
Cố Khuynh Thành giật giật môi, đáy mắt hiện lên vài phần mờ mịt.
" Khuynh Khuynh..." Phía sau đột nhiên truyền đến giọng Tứ Nguyệt, Cố Khuynh Thành vội vàng thu lại vẻ mặt cô đơn, nuốt nước miếng, mỉm cười nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa, một người bưng hai cái khay, phía trên đặt bánh ngọt hương vị khác nhau.
Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa đặt bánh ngọt ở trên bàn, Tứ Nguyệt run lẩy bẩy bưng chén đĩa đi tới, cổ tay có chút mỏi, nói: " Chị và lão ngũ lấy tất cả hương vị bánh ngọt đến đây, Khuynh Khuynh, em thích ăn hương vị gì tự mình lấy."
Tứ Nguyệt nói xong, cắn cắn ngón tay, ngẩng đầu nhìn Tô Niên Hoa nói: "Lão ngũ, tôi cho cậu phân biệt hương vị, cậu nhớ kỹ không?"
Trí nhớ Tô Niên Hoa từ trước đến nay hơn người, anh ta giơ tay lên, bắt đầu chỉ vào bánh ngọt từ phía bên trái mâm nói lên hương vị những cái bánh ngọt này.
Cố Khuynh Thành nhìn theo ngón tay Tô Niên Hoa, cuối cùng lúc nghe thấy "Bánh ngọt Hương Thảo" , cô cầm dao găm cắt một khối lớn đặt ở trong khay của mình.
Bánh ngọt ăn ngon, nhưng mà ăn nhiều lại ngấy.
Cố Khuynh Thành ăn một nửa liền buông dĩa ăn xuống.
Nơi xa vẫn cực kỳ náo nhiệt như cũ, giống như đang tiến hành trò chơi gì đó.
Cách ba năm, Tứ Nguyệt vẫn không béo như trước đây, đến bữa tối có thể ăn ít liền cố gắng ăn ít, cho nên cô ấy chỉ ăn hai miếng liền ngừng động tác, nhìn Cố Khuynh Thành và Tô Niên Hoa ăn xong mới mở miệng nói: "Chúng ta cũng qua bên kia chơi một chút?"
Cố Khuynh Thành nhìn thoáng qua cảnh tượng náo nhiệt nơi xa, liếc mắt một cái liền từ trong đám người nhìn thấy Đường Thời lạnh nhạt ngồi trên ghế giơ chén rượu trong tay.
Không biết có phải Cố Khuynh Thành ảo giác hay không, cô cảm thấy Đường Thời dường như đang nhìn về phía cô, Cố Khuynh Thành vội vàng thu tầm mắt, hướng về phía Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa lắc lắc đầu lắc lắc đầu, nói dối một câu: " Em uống rượu có chút không thoải mái, sẽ không đi qua, hai người qua chơi đi."
Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa đều là người thông minh, làm sao không thấy Cố Khuynh Thành tránh trường hợp gặp mặt Đường Thời trước mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.