Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 857: Hôn lễ của Khuynh Thành và Đường Thời (khâu cuối cùng 27)
Diệp Phi Dạ
15/09/2017
Tứ Nguyệt nghe được câu này, thực sự rất muốn mở miệng hỏi Tô Niên
Hoa một chút, anh vẫn luôn nghĩ muốn cùng cô ly hôn, lòng không có tồn
tại của cô, vì sao anh còn muốn hỏi cô chắc chắn không?
Cái ý nghĩ này chỉ thoáng hiện ở trong đầu Tứ Nguyệt một chút, sau đó cô liền cảm thấy mình tự đa tình.
Chính mình nói ra ly hôn, mục đích của Tô Niên Hoa đạt thành, cho nên anh nói vậy, đơn giản chỉ là để cho mình lộ ra sự không nỡ, có lẽ lúc này, cuối cùng bởi vì vứt bỏ được người vướng víu, anh đã sớm nhẹ nhõm rồi chữ.
Tứ Nguyệt nghĩ tới đây, tâm lại thấy một trận đau đớn, cô muốn cho Tô Niên Hoa một nụ cười, thế nhưng cô làm thế nào cũng không cười nổi, chỉ là nhẹ nói một câu: "Phải."
Tô Niên Hoa không nói gì, cách bàn ăn mà cô cố gắng chuẩn bị, hai người bọn họ lại gần như không động nhiều, thần sắc thư thái, ánh mắt thanh tịnh.
Qua nửa phút, Tứ Nguyệt chớp mắt mấy cái: "Thời gian không còn sớm, em đi nghỉ trước."
Dừng một cái, Tứ Nguyệt còn nói: "Chúng ta đã ly hôn, em cũng không có đạo lý ngủ chung một chỗ với anh, mà nhà của em đã lâu không có ai ở, đoán chừng cũng không ai quét dọn, chạy về biệt thự phía tây ngoại ô, sẽ chỉ dẫn cho hai nhà hỗn loạn, cho nên trước khi chúng ta chưa có ly hôn, em mượn giường xếp của anh nằm dùng được chứ?"
Tô Niên Hoa lắc đầu, nghĩ đến từ lúc mình sửa lại nhà, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người nằm ở giường xếp, nệm có chút cứng rắn, thế là lại mở miệng nói: "Anh sẽ ngủ giường xếp."
Tứ Nguyệt không có cùng Tô Niên Hoa già mồm, lưu loát nói một câu: "Được."
Sau đó liền đứng dậy, rời với phòng
Tứ Nguyệt rời đi hồi lâu, Tô Niên Hoa vẫn còn duy trì tư thế ngồi trước bàn ăn, ánh mắt anh vẫn nhìn qua ghế dựa đối diện, giống như cô gái còn ngồi ở đó.
Tứ Nguyệt trở lại phòng ngủ chính, đóng cửa lại, liền có tinh thần lực tẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, sau đó ôm đầu gối mình,chôn đầu vào trong, không thể khống chế khóc lên.
Tại sao cô lại từ bỏ như thế?
Rõ ràng từ bỏ so với ở cùng một chỗ với anh khó chịu hơn nhiều, vì cái gì cô còn muốn từ bỏ?
Anh đã nói, có lẽ cùng anh chịu đựng sống hết đời như vậy, cô đã được như nguyện, vì cái gì cô lại không thể ích kỷ như vậy, để cho mình chịu từ bỏ anh?
Cô vẫn cảm thấy chính mình là một phụ nữ không từ thủ đoạn, thế nhưng, cuối cùng vẫn không hỏng hoàn toàn, sau đó đem tất cả mọi thứ hỗn loạn nặng nề nhất vào người.
Tứ Nguyệt khóc hồi lâu, mới hơi mờ mịt đứng dậy, lảo đảo đi đến chính giữa phòng ngủ, cô không có mở đèn, trong phòng đen kịt, ánh sáng của những tòa nhà xa ngoài cửa sổ chiếu vào, cảm thấy vô cùng chói mắt.
Chính mình nói ra ly hôn, mục đích của Tô Niên Hoa đạt thành, cho nên anh nói vậy, đơn giản chỉ là để cho mình lộ ra sự không nỡ, có lẽ lúc này, cuối cùng bởi vì vứt bỏ được người vướng víu, anh đã sớm nhẹ nhõm rồi chữ.
Tứ Nguyệt nghĩ tới đây, tâm lại thấy một trận đau đớn, cô muốn cho Tô Niên Hoa một nụ cười, thế nhưng cô làm thế nào cũng không cười nổi, chỉ là nhẹ nói một câu: "Phải."
Tô Niên Hoa không nói gì, cách bàn ăn mà cô cố gắng chuẩn bị, hai người bọn họ lại gần như không động nhiều, thần sắc thư thái, ánh mắt thanh tịnh.
Qua nửa phút, Tứ Nguyệt chớp mắt mấy cái: "Thời gian không còn sớm, em đi nghỉ trước."
Dừng một cái, Tứ Nguyệt còn nói: "Chúng ta đã ly hôn, em cũng không có đạo lý ngủ chung một chỗ với anh, mà nhà của em đã lâu không có ai ở, đoán chừng cũng không ai quét dọn, chạy về biệt thự phía tây ngoại ô, sẽ chỉ dẫn cho hai nhà hỗn loạn, cho nên trước khi chúng ta chưa có ly hôn, em mượn giường xếp của anh nằm dùng được chứ?"
Tô Niên Hoa lắc đầu, nghĩ đến từ lúc mình sửa lại nhà, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người nằm ở giường xếp, nệm có chút cứng rắn, thế là lại mở miệng nói: "Anh sẽ ngủ giường xếp."
Tứ Nguyệt không có cùng Tô Niên Hoa già mồm, lưu loát nói một câu: "Được."
Sau đó liền đứng dậy, rời với phòng
Tứ Nguyệt rời đi hồi lâu, Tô Niên Hoa vẫn còn duy trì tư thế ngồi trước bàn ăn, ánh mắt anh vẫn nhìn qua ghế dựa đối diện, giống như cô gái còn ngồi ở đó.
Tứ Nguyệt trở lại phòng ngủ chính, đóng cửa lại, liền có tinh thần lực tẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, sau đó ôm đầu gối mình,chôn đầu vào trong, không thể khống chế khóc lên.
Tại sao cô lại từ bỏ như thế?
Rõ ràng từ bỏ so với ở cùng một chỗ với anh khó chịu hơn nhiều, vì cái gì cô còn muốn từ bỏ?
Anh đã nói, có lẽ cùng anh chịu đựng sống hết đời như vậy, cô đã được như nguyện, vì cái gì cô lại không thể ích kỷ như vậy, để cho mình chịu từ bỏ anh?
Cô vẫn cảm thấy chính mình là một phụ nữ không từ thủ đoạn, thế nhưng, cuối cùng vẫn không hỏng hoàn toàn, sau đó đem tất cả mọi thứ hỗn loạn nặng nề nhất vào người.
Tứ Nguyệt khóc hồi lâu, mới hơi mờ mịt đứng dậy, lảo đảo đi đến chính giữa phòng ngủ, cô không có mở đèn, trong phòng đen kịt, ánh sáng của những tòa nhà xa ngoài cửa sổ chiếu vào, cảm thấy vô cùng chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.