Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 676: Khuynh Khuynh, anh thích em (6)
Diệp Phi Dạ
16/06/2017
Ánh mắt Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, duy trì từ khi Cố Khuynh Thành kéo vào phòng, không hề động. . . !
Cố Khuynh Thành thoáng có chút bất đắc dĩ kéo Đường Thời ngồi trên ghế sa lon, đợi anh ngồi xuống ghế, sau đó qua nhà bếp.
Cố Khuynh Thành mang thai, không thể ăn dưa hấu, cho nên không có cách nào ép nước dưa hấu, sau cùng tìm trong tủ lạnh một hồi, nhìn thấy Bảo Mẫu mua cho mình sữa chua, sau đó cầm một bình, đặt ở trước mặt Đường Thời, thuận thế giúp Đường Thời cắm ống hút vào, nói một câu với Đường Thời: "Uống sữa chua."
Rồi sau đó xoay người qua phòng tắm, cầm khăn mặt dùng nước lạnh thấm ướt, vắn khô, đi tới.
Cố Khuynh Thành nhìn thấy sữa chua trên bàn trà, không nhúc nhích tí nào, đành phải cúi người cầm lấy sữa chua, trực tiếp nhét vào trong tay Đường Thời: "Giải rượu, uống sẽ dễ chịu chút."
Đường Thời nắm bình sữa chua, vẫn không có phản ứng, đôi mắt vẫn nhìn qua Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành gập khăn mặt lại, đưa tới, vừa mới chuẩn bị lau mặt cho Đường Thời, người đàn ông lại đột nhiên đứng lên, chạy về phía nhà tắm.
Cố Khuynh Thành mang thai, đi không nhanh, đợi đến khi cô đuổi tới cửa phòng tắm, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nôn.
Cô vội vàng để khăn lông ướt một bên, ra ngoài cầm chén nước, lấy một chén nước, đi vào phòng tắm, đưa cho Đường Thời vừa nôn xong: "Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu?"
Đường Thời không có lên tiếng, tiếp nhận chén nước, súc miệng.
Cố Khuynh Thành đặt chén nước ở trên bồn rửa mặt, cầm lấy khăn mặt mình vừa nhún nước, phát hiện đã không còn lạnh, lại mở vòi nước, nhúng khăn mặt vào nước lạnh một lần: "Hôm nay anh có xã giao sao? Làm sao uống tới như vậy?"
Hỏi xong, Cố Khuynh Thành vắt khô khăn mặt, đưa cho Đường Thời: "Lau mặt đi, thanh tỉnh một chút?"
Đường Thời không có vươn tay ra nhận, Cố Khuynh Thành nhíu mày một cái, nhìn Đường Thời không có phản ứng, không nhịn được có chút lo lắng: "Anh rất không thoải mái sao? Có muốn em gọi bác sĩ đến hay không?"
Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành trước mặt một mực hỏi thăm mình không ngừng, anh không phân rõ bây giờ mình bởi vì rượu xuất hiện ảo giác, hay là hiện thực, cổ họng anh lên xuống hai lần, đem những lời nói mình luôn ở trong ảo tưởng lặp đi lặp lại, nặng nề thốt ra với Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, anh thích em."
Đường Thời nói câu này, nói không có dấu hiệu nào, khiến cả người Cố Khuynh Thành giống như là bị điểm huyệt, trong nháy mắt ngốc tại chỗ, con mắt trừng lên, nhìn vào Đường Thời trước mặt.
Đường Thời ở trong mơ, mơ thấy qua Cố Khuynh Thành rất nhiề u lần, chỉ là mỗi một lần, đều không có rõ ràng như lúc này, anh nói với cô câu này lần thứ nhất, tiếp theo lặp lại lần thứ hai, ngữ khí so với lần thứ nhất trôi chảy hơn, rõ ràng hơn: "Khuynh Khuynh, anh thích em."
Nhịp tim Cố Khuynh Thành đập mãnh liệt, người cô cũng không có phản ứng, Đường Thời trước mặt, đột nhiên vươn tay, kéo cô vào trong ngực anh, sau đó cúi đầu xuống, hung hăng ngăn chặn môi cô.
Đường Thời hôn, kịch liệt mà bá đạo, mang theo mùi rượu, dùng hết toàn lực quấn lấy lưỡi cô, quét ngang mỗi một tấc trong miệng cô.
Anh hôn đến càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm.
Một mực hôn đến Cố Khuynh Thành cảm thấy mình sắp thiếu dưỡng khí, Đường Thời mới buông cô ra, sau đó chăm chú ôm cô vào ngực mình, cúi đầu xuống, chôn đầu ở cổ cô: "Khuynh Khuynh, anh thích em, anh thích em đã hơn hai mươi năm."
Cố Khuynh Thành thoáng có chút bất đắc dĩ kéo Đường Thời ngồi trên ghế sa lon, đợi anh ngồi xuống ghế, sau đó qua nhà bếp.
Cố Khuynh Thành mang thai, không thể ăn dưa hấu, cho nên không có cách nào ép nước dưa hấu, sau cùng tìm trong tủ lạnh một hồi, nhìn thấy Bảo Mẫu mua cho mình sữa chua, sau đó cầm một bình, đặt ở trước mặt Đường Thời, thuận thế giúp Đường Thời cắm ống hút vào, nói một câu với Đường Thời: "Uống sữa chua."
Rồi sau đó xoay người qua phòng tắm, cầm khăn mặt dùng nước lạnh thấm ướt, vắn khô, đi tới.
Cố Khuynh Thành nhìn thấy sữa chua trên bàn trà, không nhúc nhích tí nào, đành phải cúi người cầm lấy sữa chua, trực tiếp nhét vào trong tay Đường Thời: "Giải rượu, uống sẽ dễ chịu chút."
Đường Thời nắm bình sữa chua, vẫn không có phản ứng, đôi mắt vẫn nhìn qua Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành gập khăn mặt lại, đưa tới, vừa mới chuẩn bị lau mặt cho Đường Thời, người đàn ông lại đột nhiên đứng lên, chạy về phía nhà tắm.
Cố Khuynh Thành mang thai, đi không nhanh, đợi đến khi cô đuổi tới cửa phòng tắm, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nôn.
Cô vội vàng để khăn lông ướt một bên, ra ngoài cầm chén nước, lấy một chén nước, đi vào phòng tắm, đưa cho Đường Thời vừa nôn xong: "Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu?"
Đường Thời không có lên tiếng, tiếp nhận chén nước, súc miệng.
Cố Khuynh Thành đặt chén nước ở trên bồn rửa mặt, cầm lấy khăn mặt mình vừa nhún nước, phát hiện đã không còn lạnh, lại mở vòi nước, nhúng khăn mặt vào nước lạnh một lần: "Hôm nay anh có xã giao sao? Làm sao uống tới như vậy?"
Hỏi xong, Cố Khuynh Thành vắt khô khăn mặt, đưa cho Đường Thời: "Lau mặt đi, thanh tỉnh một chút?"
Đường Thời không có vươn tay ra nhận, Cố Khuynh Thành nhíu mày một cái, nhìn Đường Thời không có phản ứng, không nhịn được có chút lo lắng: "Anh rất không thoải mái sao? Có muốn em gọi bác sĩ đến hay không?"
Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành trước mặt một mực hỏi thăm mình không ngừng, anh không phân rõ bây giờ mình bởi vì rượu xuất hiện ảo giác, hay là hiện thực, cổ họng anh lên xuống hai lần, đem những lời nói mình luôn ở trong ảo tưởng lặp đi lặp lại, nặng nề thốt ra với Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, anh thích em."
Đường Thời nói câu này, nói không có dấu hiệu nào, khiến cả người Cố Khuynh Thành giống như là bị điểm huyệt, trong nháy mắt ngốc tại chỗ, con mắt trừng lên, nhìn vào Đường Thời trước mặt.
Đường Thời ở trong mơ, mơ thấy qua Cố Khuynh Thành rất nhiề u lần, chỉ là mỗi một lần, đều không có rõ ràng như lúc này, anh nói với cô câu này lần thứ nhất, tiếp theo lặp lại lần thứ hai, ngữ khí so với lần thứ nhất trôi chảy hơn, rõ ràng hơn: "Khuynh Khuynh, anh thích em."
Nhịp tim Cố Khuynh Thành đập mãnh liệt, người cô cũng không có phản ứng, Đường Thời trước mặt, đột nhiên vươn tay, kéo cô vào trong ngực anh, sau đó cúi đầu xuống, hung hăng ngăn chặn môi cô.
Đường Thời hôn, kịch liệt mà bá đạo, mang theo mùi rượu, dùng hết toàn lực quấn lấy lưỡi cô, quét ngang mỗi một tấc trong miệng cô.
Anh hôn đến càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm.
Một mực hôn đến Cố Khuynh Thành cảm thấy mình sắp thiếu dưỡng khí, Đường Thời mới buông cô ra, sau đó chăm chú ôm cô vào ngực mình, cúi đầu xuống, chôn đầu ở cổ cô: "Khuynh Khuynh, anh thích em, anh thích em đã hơn hai mươi năm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.